Mạc Phi mở hộp ra theo phân phó của An Cách Nhĩ, bên trong không phải tro cốt mà là một thứ gì đó sáng lấp lánh. Khúc xạ của ánh mặt trời làm cho nó trở nên chói mắt.
Mạc Phi vươn tay, nhẹ nhàng cầm lên, cảm thấy có chút lạnh, cũng khá cứng, cắt thành góc cạnh rất rõ ràng, thoạt nhìn giống như khối kim cương.
“Cái này là kim cương sao?” Mạc Phi mở to hai mắt hỏi An Cách Nhĩ.
“Không phải.” An Cách Nhĩ cầm lấy để dưới ánh sáng nhìn nhìn, “Chỉ là thủy tinh mà thôi.”
“Thủy tinh cắt thành hình kim cương sao?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Đổ ra hết đi, xem bên dưới còn gì không.”
Mạc Phi vào bếp lấy một cái dĩa, đổ hết mấy viên thủy tinh trong hộp ra, bên trong còn có một cây trâm được dát bảo thạch, cùng một phong thư.
Mạc Phi lấy cây trâm ra đưa cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, “Rất có giá trị.”
“Ruby hả?” Mạc Phi hỏi.
“Ân, làm từ bạch kim, ruby và kim cương, là thứ vô giá.” An Cách Nhĩ lật lật xem cây trâm, sau đó thả tại chỗ, Mạc Phi đưa bức thư cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ lắc đầu nói, “Anh đọc đi.”
“Ân.” Mạc Phi xé bao thư ra, bên trong có hai thứ, một cái là tấm danh thiếp giống lần trước, nhưng trên đó có chỉ ghi một dòng địa chỉ — Phòng trưng bày mỹ thuật hội họa, ngày mai có một buổi triển lãm vào lúc 3h chiều.
Mạc Phi đưa tấm danh thiếp cho An Cách Nhĩ, sau đó mở thư ra, bắt đầu đọc, “An Cách Nhĩ thân mến, ta nghe nói tình hình gần đây của ngươi, thật sự rất cao hứng. Ta có một vụ án muốn nhờ ngươi, thù lao là cây trâm kia, hy vọng ngày mai ngươi có thể tới buổi triển lãm tranh đúng giờ, tới đó ngươi sẽ biết là chuyện gì, Oria là một trong những họa sĩ ta yêu thích nhất, cũng là thiên tài duy nhất trên thế giới, tựa như viên ngọc sáng lấp lánh giống như ngươi, đối với việc hắn gặp chuyện bất hạnh ta cũng rất lấy làm đáng tiếc, coi như là ta vì người họa sĩ vĩ đại này, tận chút sức lực yếu ớt của mình, ta sẽ chờ ngươi hành động, hy vọng ngươi sống vui vẻ — Black JK.”
An Cách Nhĩ hơi hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ địa chỉ trên tấm danh thiếp, Mạc Phi rất thông minh cầm lấy tờ báo sáng nay đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ tìm được bài quảng cáo cho buổi triễn lãm tranh ở trang thứ ba. Lần này là triển lãm nghệ thuật, nhân vật trung tâm là Phùng Triết, một họa sĩ được khen là đại biểu cho phái tân ấn tượng của phương Đông vừa mới nổi danh, nghe nói những bức tranh gần đây của hắn chiếm được rất nhiều lời khen của giới bình tranh quốc tế, người ngoài đánh giá hắn có thể làm cho người ta quên đi Oria, là một thiên tài mới.
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Phùng Triết? Chưa từng nghe qua.”
Mạc Phi khó hiểu, hỏi An Cách Nhĩ, “Hắn nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ em chưa từng xem tranh hắn vẽ à?”
An Cách Nhĩ cười cười, lắc đầu, “Hắn cũng chẳng có tiếng tăm gì.”
“Hả?” Mạc Phi khó hiểu.
“Dựa vào bài quảng cáo này thì thấy.” An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Đây không phải là một họa sĩ, một người có thể làm người ta quên đi Oria sao? Thế mà lại dùng tới quảng cáo. Giống như một ngôi sao hạng ba cần một bài tuyên truyền trước khi lên sâu khấu, cách nói này tràn ngập hơi thở không biết trời cao đất dày làm cho người ta kinh sợ, càng thể hiện cho việc hắn đang triển khai việc buôn bán, đối với nghệ thuật hoàn toàn không biết gì cả, là một tên họa sĩ màng danh lợi cũng rất trơ trẽn.”
“An Cách Nhĩ, nhân phẩm của một người cũng không chắc sẽ liên quan trực tiếp tới những mặt khác của một con người đi?” Mạc Phi nói, “Ví như, nhân phẩm của người đó tương đối thấp kém nhưng hắn lại có thể vẽ tranh.”
“Mạc Phi, nhân phẩm này nọ, có thể có dạng phổ biến cũng có dạng đặc biệt, giống như thương nhân đi, bọn họ đều có một điểm chung, đó là gian xảo! Cũng không phải không có người thành thật, nhưng đây chỉ là một phần đặc tính của gian thương mà thôi. Bọn họ chẳng qua tương đối thành thật, nhưng so với các thương nhân gian xảo khác mà nói, tựa hồ là có một chút, nhưng đối với tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường mà nói, thì họ đã là gian xảo rồi. Trên thực tế xã hội không hề có một tiêu chuẩn thống nhất nào, trong các ngành nghề đều sẽ có nguyên tắc đạo đức riêng, giống như bác sĩ thấy chết mà không cứu, vậy hắn sẽ không có đạo đức, không xứng làm bác sĩ, nhưng nếu người thường thấy chết mà không cứu, thì chỉ có thể nói hắn rất lạnh lùng mà thôi, không cần thiết phải nói hắn không xứng làm người.”
Mạc Phi gật đầu, “Đúng thế, có thể nói vậy.”
“Người làm nghệ thuật, đều sẽ có một chút đặc điểm giống nhau.” An Cách Nhĩ nói, “Bọn họ tất nhiên sẽ rất thanh cao, có thể có một khả năng tự nhận thức tương đối tỉnh táo, cũng có thể tự đối thoại với chính mình.”
Mạc Phi bật cười, “Làm nghệ thuật, đúng là tương đối thanh cao, nghệ thuật được phân ra rất nhiều loại sao?”
“Ân, vô luận là âm nhạc, hội họa, mỹ thuật hội họa, hay chụp ảnh, điêu khắc, thậm chí là làm bánh. Tại sao lại có người có thể dẫn đầu?” An Cách Nhĩ nói, “Bởi vì những tác phẩm của họ không giống người thường, bọn họ không giống với đại đa số người khác. Rất nhiều nghệ thuật gia không cần tiền cũng không cần tên tuổi. Không cần tiền tài danh vọng không nhất định sẽ là người vĩ đại, nhưng nếu là người yêu tiền tài danh vọng, hầu như đều sẽ không trở nên vĩ đại, đây chính là đặc tính tồn tại phổ biến của giới nghệ thuật!”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Rất có đạo lý, cho nên em không có hảo cảm với Phùng Triết?”
“Chưa tiếp xúc qua nên rất khó nói.” An Cách Nhĩ thở dài, “Mạc Phi, anh tìm giúp tôi mấy bức tranh của Phùng Triết đi.”
“Được.” Mạc Phi mở laptop, bắt đầu tìm tranh của Phùng Triết, “An Cách Nhĩ, tìm được rồi.”
“Lấy bức trước kia hắn vẽ với bức được khen đưa cho tôi xem.”
An Cách Nhĩ lười biếng nhích tới bên cạnh Mạc Phi, hai tay quàng lấy cổ Mạc Phi, cằm đặt trên bả vai hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Mệt chết mà!”
Mạc Phi quay đầu lại nhìn, vươn tay ôm hắn vào trong lòng, An Cách Nhĩ nhét hai bàn chân vào bụng dưới của Exelon, Exelon cọ cọ, vươn lưỡi liếm ngón chân An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ rút hai bàn chân ra.
“Đều ở đây.” Mạc Phi đưa hai bức tranh cho An Cách Nhĩ xem, “Ngay cả anh chẳng biết tí gì về hội họa cũng thấy hắn tiến bộ rất nhiều.”
“Bức này không phải hắn vẽ.” An Cách Nhĩ nhìn vài lần, rõ ràng nói.
“A?” Mạc Phi giật mình, hỏi An Cách Nhĩ, “Em khẳng định?”
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Bút pháp khẳng định không biết nói dối!” Lúc nói chuyện, An Cách Nhĩ rút ra tấm hình chụp những bức tranh dưới cống thoát nước, săm săm soi soi, nói với Mạc Phi, “Những tác phẩm của Phùng Triết, là do Oria vẽ.”
Mạc Phi sửng sốt một hồi lâu, “Nói như vậy, Phùng Triết đã giấu Oria đi, hơn nữa còn biến những bức tranh của hắn thành của mình?”
“Đúng là đê tiện, đê tiện đến mức không thể tha thứ được.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Black JK đại khái cũng là một người đam mê hội họa, chắc là đã thấy sự khác biệt kỳ lạ này, cho nên mới đến nhắc nhở chúng ta, bất quá hắn làm tôi cảm thấy kỳ quái, làm sao hắn biết chúng ta đã tìm được Oria?”
“Điểm này đúng là rất đáng nghi.” Mạc Phi nói, “Tên Black JK kia, em có cảm thấy hắn nắm rất rõ cuộc sống của chúng ta không, dù thế nào anh vẫn cho rằng hắn rất để ý tới em.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, sao lại là tôi, chứ không phải là chúng ta hay là anh?”
Mạc Phi trừng mắt nhìn, “Anh… anh có gì tốt chứ?”
“Đừng quên.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với cái gì mà Black JK hay ám dạ cuồng hoan hội, tất cả đều bắt đầu từ khi anh xuất hiện.”
Mạc Phi nhún vai nói, “Bất quá hắn cũng không làm chuyện gì xấu, nói ví dụ như lần này, giống như giúp chúng ta chiếu cố.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Đáng tiếc, bây giờ Oria đã hoàn toàn mất trí nhớ, nói cách khác là không thể nói ra chân tướng, hơn nữa còn bị hủy hoại dung nhan, thật sự rất bi ai…”
“Tên Phùng Triết kia, tại sao lại xuất hiện vừa lúc như vậy?” Mạc Phi vừa chuẩn bị thức ăn, vừa khó hiểu hỏi An Cách Nhĩ, “Có thể đúng lúc xuất hiện cứu Oria, rồi mang về nước? Sau đó giấu được cảnh sát… Chúng ta cũng đâu có chứng cớ, đâu bắt được hắn đâu.”
“Ân…” An Cách Nhĩ nghe đến đây, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng, “Tôi có một chủ ý không tồi.”
“Chủ ý?” Mạc Phi khó hiểu hỏi, “Chủ ý gì?”
An Cách Nhĩ vươn tay lấy ống nghe, nghĩ nghĩ, cảm thấy cầm được cái ống nghe quá mệt mỏi, sau đó bấm một dãy số.
“Xin chào, đây là phòng triễn lãm tranh.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của một cô gái.
“Xin chào, tôi là An Cách Nhĩ, xin cho tôi gặp ông chủ Lưu.”
“Hảo, xin chờ một chút.” Không lâu sau đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam hùng hậu mang theo nụ cười, “Làm sao An Cách Nhĩ? Cậu rốt cuộc chịu mở triển lãm rồi sao? Cậu cứ tới lo liệu, tôi cho miễn phí cái phòng luôn, sau một tháng trưng bày đảm bảo cậu sẽ trở thành họa sĩ cổ điển vĩ đại nhất thế giới!”
“A?” An Cách Nhĩ một tay chống cằm, cười nói, ” Ông chủ Lưu, trưng bày hay không với việc tôi có trở thành họa sĩ vĩ đại hay không chẳng có liên quan gì tới nhau.”
“Hả… Cậu vẫn không chịu làm sao?” Ông chủ Lưu bất đắc dĩ nói, “Tôi còn tưởng cậu thay đổi chủ ý, hại tôi hưng phấn nãy giờ.”
“Ân, tôi không triển lãm tranh nhưng tôi muốn mượn phòng trưng bày của anh, một tháng thôi.” An Cách Nhĩ cười nói, “Trưng bày tác phẩm của một người.”
“Nga?” Ông chủ Lưu cười nói, “Là ai? Nếu cậu đề cử thì đảm bảo không vấn đề gì.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Anh chỉ cần viết, trưng bày những bức tranh của Oria chưa từng được ra mắt trước đây là được.”
“Cái gì?” Ông chủ Lưu la to đứng dậy, thanh âm to tới nỗi Mạc Phi còn nghe thấy, nhịn không được cười.
“Đây là đồ tư nhân tôi cất giữ, tốt nhất là anh mời luôn những giám định quen thuộc tranh Oria trên thế giới tới đi.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi muốn tổ chức một buổi bán đấu giá tranh Oria. Ông chủ Lưu, ngày mai tôi sẽ tới lo liệu, nếu anh làm tốt, tôi sẽ cho anh bản phác họa, thế nào? Như thế thì về sau anh cũng không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.”
“Được! Được!” Ông chủ Lưu cầm ống nghe run rẩy, “Cậu nói đó nha! Nhất định phải giữ lời, tôi đi chuẩn bị ngay đây!”
An Cách Nhĩ hơi cười cười, nhìn Mạc Phi đang nhíu mày há hốc.
Sau đó An Cách Nhĩ gọi cho Hạ Tề, “Hạ Tề, giúp tôi liên hệ với bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ chỉnh hình, còn có bác sĩ tâm lý, phải là những bác sĩ tốt nhất khoa.”
Hạ Tề gật đầu đồng ý, An Cách Nhĩ lại gọi cho Oss, bảo hắn mang Oria tới đây, thuận tiện lấy những bức tranh của hắn, đóng gói cho cẩn thận, gửi tới phòng trưng bày, cũng nói phải dặn dò cảnh lực bảo vệ cho cẩn thận.
“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi hỏi, “Em định làm gì?”
An Cách Nhĩ ngồi dậy, “Dựa theo lời của Black JK, vì một vị nghệ thuật gia thiên tài vĩ đại, tận chút sức lực yếu ớt của mình.”
Mạc Phi vươn tay, nhẹ nhàng cầm lên, cảm thấy có chút lạnh, cũng khá cứng, cắt thành góc cạnh rất rõ ràng, thoạt nhìn giống như khối kim cương.
“Cái này là kim cương sao?” Mạc Phi mở to hai mắt hỏi An Cách Nhĩ.
“Không phải.” An Cách Nhĩ cầm lấy để dưới ánh sáng nhìn nhìn, “Chỉ là thủy tinh mà thôi.”
“Thủy tinh cắt thành hình kim cương sao?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Đổ ra hết đi, xem bên dưới còn gì không.”
Mạc Phi vào bếp lấy một cái dĩa, đổ hết mấy viên thủy tinh trong hộp ra, bên trong còn có một cây trâm được dát bảo thạch, cùng một phong thư.
Mạc Phi lấy cây trâm ra đưa cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, “Rất có giá trị.”
“Ruby hả?” Mạc Phi hỏi.
“Ân, làm từ bạch kim, ruby và kim cương, là thứ vô giá.” An Cách Nhĩ lật lật xem cây trâm, sau đó thả tại chỗ, Mạc Phi đưa bức thư cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ lắc đầu nói, “Anh đọc đi.”
“Ân.” Mạc Phi xé bao thư ra, bên trong có hai thứ, một cái là tấm danh thiếp giống lần trước, nhưng trên đó có chỉ ghi một dòng địa chỉ — Phòng trưng bày mỹ thuật hội họa, ngày mai có một buổi triển lãm vào lúc 3h chiều.
Mạc Phi đưa tấm danh thiếp cho An Cách Nhĩ, sau đó mở thư ra, bắt đầu đọc, “An Cách Nhĩ thân mến, ta nghe nói tình hình gần đây của ngươi, thật sự rất cao hứng. Ta có một vụ án muốn nhờ ngươi, thù lao là cây trâm kia, hy vọng ngày mai ngươi có thể tới buổi triển lãm tranh đúng giờ, tới đó ngươi sẽ biết là chuyện gì, Oria là một trong những họa sĩ ta yêu thích nhất, cũng là thiên tài duy nhất trên thế giới, tựa như viên ngọc sáng lấp lánh giống như ngươi, đối với việc hắn gặp chuyện bất hạnh ta cũng rất lấy làm đáng tiếc, coi như là ta vì người họa sĩ vĩ đại này, tận chút sức lực yếu ớt của mình, ta sẽ chờ ngươi hành động, hy vọng ngươi sống vui vẻ — Black JK.”
An Cách Nhĩ hơi hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ địa chỉ trên tấm danh thiếp, Mạc Phi rất thông minh cầm lấy tờ báo sáng nay đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ tìm được bài quảng cáo cho buổi triễn lãm tranh ở trang thứ ba. Lần này là triển lãm nghệ thuật, nhân vật trung tâm là Phùng Triết, một họa sĩ được khen là đại biểu cho phái tân ấn tượng của phương Đông vừa mới nổi danh, nghe nói những bức tranh gần đây của hắn chiếm được rất nhiều lời khen của giới bình tranh quốc tế, người ngoài đánh giá hắn có thể làm cho người ta quên đi Oria, là một thiên tài mới.
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Phùng Triết? Chưa từng nghe qua.”
Mạc Phi khó hiểu, hỏi An Cách Nhĩ, “Hắn nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ em chưa từng xem tranh hắn vẽ à?”
An Cách Nhĩ cười cười, lắc đầu, “Hắn cũng chẳng có tiếng tăm gì.”
“Hả?” Mạc Phi khó hiểu.
“Dựa vào bài quảng cáo này thì thấy.” An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Đây không phải là một họa sĩ, một người có thể làm người ta quên đi Oria sao? Thế mà lại dùng tới quảng cáo. Giống như một ngôi sao hạng ba cần một bài tuyên truyền trước khi lên sâu khấu, cách nói này tràn ngập hơi thở không biết trời cao đất dày làm cho người ta kinh sợ, càng thể hiện cho việc hắn đang triển khai việc buôn bán, đối với nghệ thuật hoàn toàn không biết gì cả, là một tên họa sĩ màng danh lợi cũng rất trơ trẽn.”
“An Cách Nhĩ, nhân phẩm của một người cũng không chắc sẽ liên quan trực tiếp tới những mặt khác của một con người đi?” Mạc Phi nói, “Ví như, nhân phẩm của người đó tương đối thấp kém nhưng hắn lại có thể vẽ tranh.”
“Mạc Phi, nhân phẩm này nọ, có thể có dạng phổ biến cũng có dạng đặc biệt, giống như thương nhân đi, bọn họ đều có một điểm chung, đó là gian xảo! Cũng không phải không có người thành thật, nhưng đây chỉ là một phần đặc tính của gian thương mà thôi. Bọn họ chẳng qua tương đối thành thật, nhưng so với các thương nhân gian xảo khác mà nói, tựa hồ là có một chút, nhưng đối với tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường mà nói, thì họ đã là gian xảo rồi. Trên thực tế xã hội không hề có một tiêu chuẩn thống nhất nào, trong các ngành nghề đều sẽ có nguyên tắc đạo đức riêng, giống như bác sĩ thấy chết mà không cứu, vậy hắn sẽ không có đạo đức, không xứng làm bác sĩ, nhưng nếu người thường thấy chết mà không cứu, thì chỉ có thể nói hắn rất lạnh lùng mà thôi, không cần thiết phải nói hắn không xứng làm người.”
Mạc Phi gật đầu, “Đúng thế, có thể nói vậy.”
“Người làm nghệ thuật, đều sẽ có một chút đặc điểm giống nhau.” An Cách Nhĩ nói, “Bọn họ tất nhiên sẽ rất thanh cao, có thể có một khả năng tự nhận thức tương đối tỉnh táo, cũng có thể tự đối thoại với chính mình.”
Mạc Phi bật cười, “Làm nghệ thuật, đúng là tương đối thanh cao, nghệ thuật được phân ra rất nhiều loại sao?”
“Ân, vô luận là âm nhạc, hội họa, mỹ thuật hội họa, hay chụp ảnh, điêu khắc, thậm chí là làm bánh. Tại sao lại có người có thể dẫn đầu?” An Cách Nhĩ nói, “Bởi vì những tác phẩm của họ không giống người thường, bọn họ không giống với đại đa số người khác. Rất nhiều nghệ thuật gia không cần tiền cũng không cần tên tuổi. Không cần tiền tài danh vọng không nhất định sẽ là người vĩ đại, nhưng nếu là người yêu tiền tài danh vọng, hầu như đều sẽ không trở nên vĩ đại, đây chính là đặc tính tồn tại phổ biến của giới nghệ thuật!”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Rất có đạo lý, cho nên em không có hảo cảm với Phùng Triết?”
“Chưa tiếp xúc qua nên rất khó nói.” An Cách Nhĩ thở dài, “Mạc Phi, anh tìm giúp tôi mấy bức tranh của Phùng Triết đi.”
“Được.” Mạc Phi mở laptop, bắt đầu tìm tranh của Phùng Triết, “An Cách Nhĩ, tìm được rồi.”
“Lấy bức trước kia hắn vẽ với bức được khen đưa cho tôi xem.”
An Cách Nhĩ lười biếng nhích tới bên cạnh Mạc Phi, hai tay quàng lấy cổ Mạc Phi, cằm đặt trên bả vai hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Mệt chết mà!”
Mạc Phi quay đầu lại nhìn, vươn tay ôm hắn vào trong lòng, An Cách Nhĩ nhét hai bàn chân vào bụng dưới của Exelon, Exelon cọ cọ, vươn lưỡi liếm ngón chân An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ rút hai bàn chân ra.
“Đều ở đây.” Mạc Phi đưa hai bức tranh cho An Cách Nhĩ xem, “Ngay cả anh chẳng biết tí gì về hội họa cũng thấy hắn tiến bộ rất nhiều.”
“Bức này không phải hắn vẽ.” An Cách Nhĩ nhìn vài lần, rõ ràng nói.
“A?” Mạc Phi giật mình, hỏi An Cách Nhĩ, “Em khẳng định?”
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Bút pháp khẳng định không biết nói dối!” Lúc nói chuyện, An Cách Nhĩ rút ra tấm hình chụp những bức tranh dưới cống thoát nước, săm săm soi soi, nói với Mạc Phi, “Những tác phẩm của Phùng Triết, là do Oria vẽ.”
Mạc Phi sửng sốt một hồi lâu, “Nói như vậy, Phùng Triết đã giấu Oria đi, hơn nữa còn biến những bức tranh của hắn thành của mình?”
“Đúng là đê tiện, đê tiện đến mức không thể tha thứ được.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Black JK đại khái cũng là một người đam mê hội họa, chắc là đã thấy sự khác biệt kỳ lạ này, cho nên mới đến nhắc nhở chúng ta, bất quá hắn làm tôi cảm thấy kỳ quái, làm sao hắn biết chúng ta đã tìm được Oria?”
“Điểm này đúng là rất đáng nghi.” Mạc Phi nói, “Tên Black JK kia, em có cảm thấy hắn nắm rất rõ cuộc sống của chúng ta không, dù thế nào anh vẫn cho rằng hắn rất để ý tới em.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, sao lại là tôi, chứ không phải là chúng ta hay là anh?”
Mạc Phi trừng mắt nhìn, “Anh… anh có gì tốt chứ?”
“Đừng quên.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với cái gì mà Black JK hay ám dạ cuồng hoan hội, tất cả đều bắt đầu từ khi anh xuất hiện.”
Mạc Phi nhún vai nói, “Bất quá hắn cũng không làm chuyện gì xấu, nói ví dụ như lần này, giống như giúp chúng ta chiếu cố.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Đáng tiếc, bây giờ Oria đã hoàn toàn mất trí nhớ, nói cách khác là không thể nói ra chân tướng, hơn nữa còn bị hủy hoại dung nhan, thật sự rất bi ai…”
“Tên Phùng Triết kia, tại sao lại xuất hiện vừa lúc như vậy?” Mạc Phi vừa chuẩn bị thức ăn, vừa khó hiểu hỏi An Cách Nhĩ, “Có thể đúng lúc xuất hiện cứu Oria, rồi mang về nước? Sau đó giấu được cảnh sát… Chúng ta cũng đâu có chứng cớ, đâu bắt được hắn đâu.”
“Ân…” An Cách Nhĩ nghe đến đây, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng, “Tôi có một chủ ý không tồi.”
“Chủ ý?” Mạc Phi khó hiểu hỏi, “Chủ ý gì?”
An Cách Nhĩ vươn tay lấy ống nghe, nghĩ nghĩ, cảm thấy cầm được cái ống nghe quá mệt mỏi, sau đó bấm một dãy số.
“Xin chào, đây là phòng triễn lãm tranh.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của một cô gái.
“Xin chào, tôi là An Cách Nhĩ, xin cho tôi gặp ông chủ Lưu.”
“Hảo, xin chờ một chút.” Không lâu sau đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam hùng hậu mang theo nụ cười, “Làm sao An Cách Nhĩ? Cậu rốt cuộc chịu mở triển lãm rồi sao? Cậu cứ tới lo liệu, tôi cho miễn phí cái phòng luôn, sau một tháng trưng bày đảm bảo cậu sẽ trở thành họa sĩ cổ điển vĩ đại nhất thế giới!”
“A?” An Cách Nhĩ một tay chống cằm, cười nói, ” Ông chủ Lưu, trưng bày hay không với việc tôi có trở thành họa sĩ vĩ đại hay không chẳng có liên quan gì tới nhau.”
“Hả… Cậu vẫn không chịu làm sao?” Ông chủ Lưu bất đắc dĩ nói, “Tôi còn tưởng cậu thay đổi chủ ý, hại tôi hưng phấn nãy giờ.”
“Ân, tôi không triển lãm tranh nhưng tôi muốn mượn phòng trưng bày của anh, một tháng thôi.” An Cách Nhĩ cười nói, “Trưng bày tác phẩm của một người.”
“Nga?” Ông chủ Lưu cười nói, “Là ai? Nếu cậu đề cử thì đảm bảo không vấn đề gì.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Anh chỉ cần viết, trưng bày những bức tranh của Oria chưa từng được ra mắt trước đây là được.”
“Cái gì?” Ông chủ Lưu la to đứng dậy, thanh âm to tới nỗi Mạc Phi còn nghe thấy, nhịn không được cười.
“Đây là đồ tư nhân tôi cất giữ, tốt nhất là anh mời luôn những giám định quen thuộc tranh Oria trên thế giới tới đi.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi muốn tổ chức một buổi bán đấu giá tranh Oria. Ông chủ Lưu, ngày mai tôi sẽ tới lo liệu, nếu anh làm tốt, tôi sẽ cho anh bản phác họa, thế nào? Như thế thì về sau anh cũng không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.”
“Được! Được!” Ông chủ Lưu cầm ống nghe run rẩy, “Cậu nói đó nha! Nhất định phải giữ lời, tôi đi chuẩn bị ngay đây!”
An Cách Nhĩ hơi cười cười, nhìn Mạc Phi đang nhíu mày há hốc.
Sau đó An Cách Nhĩ gọi cho Hạ Tề, “Hạ Tề, giúp tôi liên hệ với bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ chỉnh hình, còn có bác sĩ tâm lý, phải là những bác sĩ tốt nhất khoa.”
Hạ Tề gật đầu đồng ý, An Cách Nhĩ lại gọi cho Oss, bảo hắn mang Oria tới đây, thuận tiện lấy những bức tranh của hắn, đóng gói cho cẩn thận, gửi tới phòng trưng bày, cũng nói phải dặn dò cảnh lực bảo vệ cho cẩn thận.
“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi hỏi, “Em định làm gì?”
An Cách Nhĩ ngồi dậy, “Dựa theo lời của Black JK, vì một vị nghệ thuật gia thiên tài vĩ đại, tận chút sức lực yếu ớt của mình.”
Danh sách chương