“Thú vị?” Mạc Phi tựa hồ không hiểu ý An Cách Nhĩ, hắn còn cảm thấy có chút thất bại, bộ dáng An Cách Nhĩ giống như xem hắn là món đồ chơi,không hiểu sao lại  làm cho hắn cảm thấy kích động, hung hăng nắm chặt tay.

An Cách Nhĩ vẫn đang vuốt cằm nhìn Mạc Phi, “Ân..”

“Tại sao?” Mạc Phi bị nhìn như thế này cảm thấy rất hoảng loạn.

An Cách Nhĩ ghé sát vào ngực hắn nghe tiếng tim đập, Mạc Phi không tự giác nuốt nước miếng, nhìn An Cách Nhĩ.

“Tim anh đập rất nhanh.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Mạc Phi… Cảm giác bây giờ thế nào?”

Mạc Phi hít một hơi, không khí xung quanh đều là mùi vị quen thuộc của An Cách Nhĩ, hắn tựa hồ như bị trúng độc, An Cách Nhĩ còn cố tình chọc giận hắn, ngẩng mặt lên nhìn thấy vẻ mặt Mạc Phi rất hứng thú.

Mạc Phi chuyển tầm mắt, mở hũ bột ra nói, “Cậu không phải nói muốn ăn bánh sôcôla sao, tôi đi làm.”

An Cách Nhĩ nắm lấy cổ tay Mạc Phi, Mạc Phi cảm thấy nơi đó có chút lạnh, nhưng trong lòng lại nóng… Rất khó nhẫn nhịn.

An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi ẩn nhẫn cảm xúc trong lòng cảm thấy rất hứng thú, cười nói, “Mạc Phi, anh nhẫn nhịn cái gì vậy? Khó chịu lắm sao?”

“An Cách Nhĩ, cậu đừng có quá phận!” Mạc Phi buông hũ bột, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cười xấu xa, “Quá phận đó rồi sao? Anh không phải thích tôi à? Cho nên tôi làm gì anh cũng dung túng thôi?”

“Cậu…” Mạc Phi nhìn nơi khác, “Cậu nhìn ra tôi thích cậu, cậu nghĩ tôi sẽ thừa nhận sao?”

An Cách Nhĩ hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phi trong chốc lát, vươn tay sờ sờ lỗ tai hắn, Mạc Phi nhanh tay bắt lấy, “Cậu làm gì?”

An Cách Nhĩ nói, “Anh thật khẩn trương.”

Mạc Phi nói, “Ai khẩn trương?”

An Cách Nhĩ thấy hắn vẫn còn cãi bướng, vươn tay cởi hai nút áo.

Mạc Phi hít một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vùng cỗ trắng nón của An Cách Nhĩ, miệng hơi khô lên tiếng hỏi, “Cậu đang làm cái gì vậy hả?”

An Cách Nhĩ mở miệng nói, “Câu dẫn anh chứ làm gì, nếu anh động tâm, đảm bảo sẽ nhịn không được, có bản lĩnh thì đừng kích động! Hô hấp đều tăng rồi kìa.”

Mạc Phi vô lực nhìn trời, nói, “Cho dù tôi thừa nhận cậu cũng không được chiếm tiện nghi!”

An Cách Nhĩ nhấc mi, “Sao lại không chiếm, anh có thể để tôi tùy tiện điều khiển mà.”

“Cậu lấy đâu ra cái kết luận đó hả?” Mạc Phi hoảng sợ.

An Cách Nhĩ nhắc mi, vươn tay sờ yết hầu Mạc Phi nói, “Mạc Phi, tôi khát.”

Mạc Phi cố gắng trấn định, thân thủ rót ly trà cho An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn ly trà, nói, “Không muốn uống trà.”

Mạc Phi lấy ly khác, lấy trà xanh rót vào.

“Không uống trà xanh luôn.”

Mạc Phi lại lấy ly khác, rót nước trắng vào, An Cách Nhĩ cười cười, “Ứ uống cái này luôn.”

Mạc Phi lấy cà phê, nước chanh, nấu socola, tất cả An Cách Nhĩ đều không chịu.

Mạc Phi đặt ly xuống, hỏi, “An Cách Nhĩ, sao cậu lại hư  thế này? Cậu thích nhìn bộ dáng người khác chật vật lắm sao?”

An Cách Nhĩ cười, nghĩ nghĩ, nói, “Khi dễ anh rất vui.”

“Về sau không nấu cơm cho cậu ăn nữa.” Mạc Phi bước tới bồn, xả nước rửa mặt, nước lạnh có thể làm hắn thanh tỉnh lại một chút, không thể cứ ngây ngô để An Cách Nhĩ điều khiển thế này được.

“Mạc Phi… Anh có thừa nhận thích tôi không?” An Cách Nhĩ tiến tới hỏi.

Mạc Phi xoay đầu nhìn hắn, tắt vòi nước, một tay giữ bồn, một tay kéo lấy An Cách Nhĩ đến trước mặt, nhìn hắn hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu quá mức tùy hứng, mà tùy hứng quá sẽ bị giáo huấn.”

An Cách Nhĩ chớp mắt mấy cái, nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi chỉ phô trương thanh thế dọa hắn thôi, cũng không biết giáo huấn thế nào, xoay mặt đi, lảng tránh tầm mắt An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ kéo kéo áo hắn, “Sao không dám nhìn tôi?”

Mạc Phi xoay đầu đối diện nhìn hắn, An Cách Nhĩ cười, “Nếu anh thừa nhận, tôi sẽ tha cho anh.”

Mạc Phi nhìn hắn một lúc, nói, “Không thừa nhận.”

An Cách Nhĩ tựa hồ có chút đả kích, mất hứng nói, “Sao không dám thừa nhận?”

Mạc Phi nhấc mi, nói, “Không thừa nhận đồng nghĩa với việc mị lực của cậu không đủ.”

An Cách Nhĩ sinh khí, trừng mắt nhìn Mạc Phi, “Xí, anh dối lòng!”

Mạc Phi bắt đầu nổi hứng đùa giỡn, nói, “Ừ đó, tôi dối lòng đó, cậu làm gì tôi? Tôi không nhận tim tôi đập nhanh, không nhận thích cậu, chuyện tình cảm không giống đi bắt tội phạm, tôi không nhận cậu có chứng cớ cũng vô dụng!”

An Cách Nhĩ mặt nhăn mày nhíu, tựa hồ có chút bất mãn, bất quá đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, cũng không biết phải xử lý thế nào, chỉ biết lên tiếng cãi cọ, “Sự thật là vậy!”

Mạc Phi nở nụ cười, nói, “Tôi không nhận.”

An Cách Nhĩ càng lúc càng mất hứng, Mạc Phi nhìn bộ dáng của hắn, tiến tới hỏi, “An Cách Nhĩ… Cậu thì sao? Bị một nam nhân thích mà cậu cũng không ghét à? Hay là nói cậu cũng thích tôi?”

An Cách Nhĩ trừng mắt liếc hắn, nói, “Tôi không nói, anh thừa nhận trước đã!”

Mạc Phi hơi hơi giật mình, “Vậy là có thích hay không?”

An Cách Nhĩ nhìn nơi khác, nói, “Emma đã dạy tôi, chuyện tình yêu, ai động tâm trước sẽ thua, thua trận sẽ trở thành nô lệ của người kia.”

Mạc Phi nháy mắt cảm thấy có chút vô lực, tâm nói sao Emma lại nói cái này với An Cách Nhĩ, nhíu mày, “An Cách Nhĩ, tôi nghĩ ý của Emma cũng không phải như thế, chẳng qua chỉ là một phương thức so sánh thôi.”

“Vậy thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi lại, “Dù sao thừa nhận trước sẽ thua, anh thừa nhận đi rồi làm nô lệ cho tôi.”

Mạc Phi dở khóc dở cười, cảm thấy cách suy nghĩ của An Cách Nhĩ rất thú vị, lên tiếng, “Nếu như ý cậu là cậu nói gì tôi đều nghe theo thì bây giờ cũng đã như vậy rồi, cậu còn muốn tôi làm nô lệ, còn cái gì chưa đủ sao?”

An Cách Nhĩ nhíu mày, nói, “Đương nhiên là có. Bây giờ chẳng qua chỉ là chế độ hiệp ước, hết thời hạn hoặc anh không muốn làm nữa có thể bỏ đi, nhưng nô lệ là chế độ chung thân, anh sẽ ở bên tôi cả đời, đương nhiên vậy sẽ thú vị hơn.”

Mạc Phi ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ thật lâu, sau đó mới hỏi, “Cậu không muốn tôi đi sao?”

An Cách Nhĩ có chút khó hiểu nhìn Mạc Phi, nói, “Tôi đương nhiên không muốn anh đi rồi, so với các trợ lý trước đây anh là người giỏi nhất.”

Mạc Phi vô lực, nghĩ nghĩ, bước tới gần nói, “Bằng không chúng ta đánh cược đi.”

“Đánh cược cái gì?” An Cách Nhĩ tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chúng ta đánh cược, ai thừa nhận trước sẽ thua, ai thua cũng sẽ làm nô lệ cho người kia cả đời.” Mạc Phi hỏi, “Sao, dám chơi không?”

An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi khiên chiến, cảm thấy không phục, nói, “Mạc Phi, tôi đang chiếm ưu thế, vì anh đã thích tôi rồi, chỉ là không thừa nhận mà thôi.”

Mạc Phi gật đầu, lại tiến tới gần, “Cho nên cậu phải nghĩ cách làm tôi thừa nhận. Cậu không phải là thần thám sao, không có tự tin tí nào à?”

“Anh sẽ phải hối hận!” An Cách Nhĩ còn thành thật nói, “Chờ đó, tôi sẽ làm anh thua cuộc sau đó bắt anh phải gọi tôi là chủ nhân từ giờ trở đi!”

Mạc Phi nở nụ cười, kéo An Cách Nhĩ tới, nói, “Cậu cũng đừng quá tự tin, lỡ tôi thắng rồi sao? Đến lúc đó cũng đừng có khóc.”

An Cách Nhĩ bất mãn nhìn Mạc Phi, cảm thấy Mạc Phi đang khiêu chiến vị trí chủ nhân của mình.

“Cược thì cược, sợ ai chứ!” An Cách Nhĩ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi muốn tra tấn anh, dám không nghe lời hả?”

Mạc Phi bật cười, nói, “Nói đến tra tấn, lúc nãy cậu quá tùy hứng, phải nhận hình phạt!” Nói xong, Mạc Phi đè An Cách Nhĩ xuống, hôn lên miệng hắn.

An Cách Nhĩ lần này không phối hợp nữa, mà có chút phản kháng, sự phản kháng này đã kích thích máu điên của Mạc Phi. Hai tay chế ngự An Cách Nhĩ, để hắn cảm nhận được sức mạnh của mình, Mạc Phi cảm thấy An Cách Nhĩ có chút buồn bực cùng bất mãn, không hiểu sao hắn lại cao hứng, thân thể áp tới, để An Cách Nhĩ không thể phản kháng, mở miệng An Cách Nhĩ ra, đầu lưỡi tham nhập, chậm rãi liếm từng ngóc ngách. Thẳng đến khi hô hấp của An Cách Nhĩ dồn dập cùng hỗn loạn, phản kháng cũng tăng lên.

Mạc Phi buông tay hắn ra, mặc cho hắn đẩy nhẹ hai cái kháng nghị, hai tay Mạc Phi ngược lại ôm lấy thắt lưng An Cách Nhĩ, để hắn sát mình hơn, An Cách Nhĩ không thể chống cự, bị ấn lên bồn, tiếp tục hôn.

Mạc Phi cảm thấy trong toàn bộ quá trình, An Cách Nhĩ đầu tiên nổi giận đùng đùng chống cự, dần dần buông tha phản kháng, cuối cùng hoàn toàn không có biện pháp sinh ra một chút khủng hoảng, khẩn trương lại cảnh giác, giống như một con thú nhỏ hiếu chiến nhưng đấu không lại, phi thường thú vị.

Tâm lý An Cách Nhĩ lúc này phải là từ bốc đồng từ từ cảm thấy thất bại, hắn không cam lòng, bất quá Mạc Phi lại nhận thấy một loại khoái cảm.

Nụ hôn thật dài chấm dứt, Mạc Phi thỏa mãn buông An Cách Nhĩ ra, thấy sắc mặt An Cách Nhĩ ửng đỏ, rất bất mãn hơn nữa còn không cam lòng, ma xui quỷ khiến thế nào Mạc Phi lại tiếp tục đè xuống hôn. An Cách Nhĩ căm tức, vươn tay đánh vài cái, bất quá Mạc Phi lại cam tâm tình nguyện để hắn đánh, một tay giữ chặt thắt lưng An Cách Nhĩ không cho né tránh, tay còn lại vuốt ve dọc theo sống lưng ra phía trước, cảm nhận hắn thật gầy, có thể sờ thấy xương.

An Cách Nhĩ tuy rằng khó chịu, nhưng hắn muốn phân cao thấp với Mạc Phi, hắn không muốn thua, nhưng không thể chống cự, cho nên càng thêm sinh khí.

Rất lâu sau Mạc Phi mới buông ra, thủy chung vẫn muốn hôn tiếp, cơ hồ lòng tham không đáy, bao nhiêu cũng không thỏa mãn được.

An Cách Nhĩ đạp chân Mạc Phi, thở gấp nói, “Anh không thừa nhận sao lại muốn hôn!”

Mạc Phi nở nụ cười, nói, “Tôi chính là không thừa nhận.”

An Cách Nhĩ không có biện pháp, vênh váo lúc nãy giờ biến thành tay chân luống cuống, giao chiến thứ nhất bị đánh bại, An Cách Nhĩ hiếu thắng muốn hung hăng đối đãi nghiêm khắc với Mạc Phi, lên tiếng nói, “Tôi muốn uống trà.”

Mạc Phi rót trà cho hắn, An Cách Nhĩ bất mãn, “Hồng trà hay trà xanh hay nước lọc gì đó đều không muốn!”

Mạc Phi uống một hớp trà, kéo An Cách Nhĩ tới, mạnh mẽ truyền nước cho hắn.

“Ân…” An Cách Nhĩ bị bắt uống trà, thấy Mạc Phi sắc mặt mang theo ý cười, tâm tình lập tức bùng nổ, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm, “Mạc Phi, anh thật đáng ghét, một chút cũng không dễ thương, tôi không thích anh.”

Mạc Phi sửng sốt, thấy An Cách Nhĩ sinh khí, cảm thấy hình như bản thân có hơi quá, có chút áy náy ôm lấy An Cách Nhĩ, nói, “Chỉ lúc này thôi, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, cảnh cáo nói, “Vậy anh phải nghe lời giống như lúc trước.”

Mạc Phi gật đầu, An Cách Nhĩ tựa hồ đã nguôi giận một chút, “Tôi không cho anh hôn, thì anh không được hôn, lần sau muốn hôn phải hỏi tôi trước!”

Mạc Phi bật cười, gật đầu, hỏi, “Vậy bây giờ có được hôn không? Tôi vẫn muốn hôn lần nữa.”

An Cách Nhĩ thoáng cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn chấp nhận, Mạc Phi mỉm cười, tiến sát tới, lần này hôn rất ôn nhu.

“Khụ khụ…”

Hai người đang hôn đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng ho khan, có một thanh âm cà lơ phất phơ truyền đến, “Tại sao mỗi lần thấy hai người, hai người đều cho tôi xem cảnh này vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện