An Cách Nhĩ, Mạc Phi cùng Ace rời khỏi nhà hướng tới nơi bán đấu giá, An Cách Nhĩ tựa hồ có chút thích thú, vì không có xe nên đành phải đi bộ từ từ.

Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Bây giờ đi, có thể gặp tên trộm đó sao?”

An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Rất rõ ràng, vận khí của chúng ta hôm nay rất tốt… Ân không thể nói vậy, phải nói là vận khí của hắn không tốt… Mạc Phi, cái này gọi là tính cách quyết định vận mệnh.”

Mạc Phi không hiểu ý An Cách Nhĩ, hỏi lại, “Hắn nếu đã trộm ruby, sao lại không lập tức trốn đi, mà phải ở nơi bán đấu giá chờ đợi? Hay là nói, hắn trộm ruby, nhưng vẫn đặt ở bên trong, chờ đêm xuống rồi mang đi?”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, cười nói, “Mạc Phi, khả năng tưởng tượng của anh thật phong phú.”

Mạc Phi vẫn cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn nghĩ ra được đáp án, đành phải truy vấn, “Tôi thật sự nghĩ không ra, cậu nói nghe một chút đi.”

“Ân… Phân tích từ lúc vụ án bắt đầu đi.” An Cách Nhĩ cười cười, “Đầu tiên, tôi nghi ngờ cô người mẫu đó.”

“Cậu cho rằng cô ta có tham gia vào việc này?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ sờ cằm, “Mạc Phi, anh tưởng tượng một chút đi, nếu lấy một sợi dây chuyền từ trên cổ người khác xuống, phải tốn bao nhiêu khí lực?”

Mạc Phi tưởng tượng một chút, cảm thấy phải cần khí lực rất lớn, lên tiếng, “Phải cần khá lớn khí lực, ít nhất phải mở được móc khóa.”

“Đây là bạch kim, nạm ruby, là sợi dây chuyền độc nhất vô nhị trên thế giới, anh phải tính cả khối lượng của nó nữa.” An Cách Nhĩ nhắc nhở.

Mạc Phi gật gật đầu, “Nếu như vậy thì phải cần khí lực rất lớn để lấy sợi dây chuyền xuống.”

An Cách Nhĩ lắc đầu, nói, “Mạc Phi, anh phải học cách suy luận có tính chất liên hệ lẫn nhau, cho ra kết quả từ một lý do, từ kết quả đó suy ra một kết quả khác, trên thế giới này có rất nhiều chuyện được gọi là đã kết thúc, nhưng trên thực tế, nó vĩnh viễn cũng không chấm dứt.”

Mạc Phi chớp mắt vài cái, lại một lần nữa không hiểu cách lý luận của An Cách Nhĩ.

“Nói đơn giản, anh nấu cơm, khi nấu xong thì chuyện cũng hết.” An Cách Nhĩ nói, “Nhưng sau khi nấu xong chúng ta phải ăn, chúng ta ăn để giải quyết vấn đề bụng kêu réo, sau khi giải quyết vấn đề đói bụng, tất yếu sẽ đưa tới lần đói bụng thứ hai… Cứ như vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, trên thế giới này có rất nhiều việc giống như một bánh xe lớn, chỉ cần nó bắt đầu, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.”

Mạc Phi nghe xong, gật gật đầu, “Cậu nói rất có lý, nhưng liên quan gì tới vụ án?”

“Anh đưa ra kết luận, để lấy được sợi dây chuyền này xuống phải cần khí lực rất lớn, sau đó đâu?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không rõ ràng.

An Cách Nhĩ bất đắc dĩ nở nụ cười, “Anh có để ý cô người mẫu đó rất cao, rất gầy, thế nhưng còn mang giày cao gót nữa không?”

Mạc Phi nghe xong sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, “Đúng thế! Nếu nói cần khí lức rất lớn để lấy sợi dây chuyền xuống, vậy cô ta là người trực tiếp chịu lực, xác định sẽ bị té xuống hoặc mất cân bằng, nhưng sao cô ta không hề bị gì hết?”

An Cách Nhĩ rốt cuộc nở nụ cười, “Từ lúc bắt đầu, anh đã mở được một cánh cửa, tôi cảm thấy, nếu anh cứ tiếp tục dùng năng lực và trí lực này, về sau những cánh cửa khác không thể làm khó anh.”

Mạc Phi nghe xong, lại nghĩ nghĩ, nói, “Tôi hiểu rồi, cô người mẫu kia không bị ngã, mà muốn lấy sợi dây chuyền xuống phải cần khí lực rất lớn, nói cách khác, khi cô ta đeo sợi dây chuyền, đã có người động tay động chân, cho nên phải có đồng lõa.”

“Tương đối tốt.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Còn có thể suy luận tiếp không?”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Mạc Phi, làm một trinh thám, ngoại trừ khả năng tự suy luận theo các phương thức khác nhau, quan trọng hơn, chính là nắm chắc chi tiết.”

“Chi tiết?”

“Ân, chi tiết.” An Cách Nhĩ gật đầu, cười nói, “Ân, lúc chúng ta đặt câu hỏi, cô ta vẫn chưa cảm thấy lo lắng hay mất tự nhiên, mặt khác, trên cổ bị thương cũng không biết… Bị thương tất nhiên sẽ đau, không thể nào lại không biết.”

“Nghĩa là sao?” Mạc Phi hỏi.

“Đây là lý do trực tiếp nhất.” An Cách Nhĩ cười cười.

“Không thấy đau?” Mạc Phi hỏi.

“Quá rõ ràng.” An Cách Nhĩ gật đầu, lại hỏi, “Một người trong tình huống nào sẽ không thấy đau?”

“Lại có…” An Cách Nhĩ nói, “Xác thực mà nói, chính là do làn da đã bị tê liệt.”

Mạc Phi nhíu mày, “Nói như vậy, đã có người làm làn da của cô ta bị tê liệt?”

Lúc này, hai người thấy cách đó không xa là chiếc xe của mình, quả nhiên, chiếc xe màu đỏ vẫn bị nhốt ở bên trong.

An Cách Nhĩ nói, “Bây giờ có rất nhiều thuốc cao gây tê, cơ hồ có thể trong nháy mắt làm làn da mất đi cảm giác, thay thế các loại thuốc dùng để chích, tác dụng phụ cũng ít hơn.”

“Nhưng mà, loại này không phải sử dụng như mát xa sao? Tại sao lúc bôi lên, cô ta cũng không cảm thấy gì?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

“Cũng không phải là không cảm thấy.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi cảm thấy đại khái là cho dù nhận ra cũng không để ý, hơn nữa cũng không suy nghĩ tới hướng dùng thuốc cao gây tê.”

“Tại sao?” Mạc Phi hỏi.

Hai người bước tới bên cạnh xe mình, cũng không thấy ai, An Cách Nhĩ vẫy vẫy Mạc Phi, “Lại đây.”

Mạc Phi khó hiểu, bước tới, An Cách Nhĩ đặt tay lên vai hắn, Mạc Phi sửng sốt, An Cách Nhĩ nói, “Tay anh nên để ở đâu?”

Hai mắt Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ trước mặt, không phản ứng gì, có chút không rõ, tay để ở đâu cơ? Chính là theo bản năng, đặt lên lưng An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Mạc Phi, tay đặt không đúng chỗ.”

Mạc Phi sửng sốt thật lâu, hai mắt không tự giác nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của An Cách Nhĩ… Đột nhiên cảm thấy môi hơi khô, An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại nói, “Mạc Phi, anh phải làm theo bản năng của mình.”

Mạc Phi ngây người một lát, tay chậm rãi đưa lên, giữ lấy cổ An Cách Nhĩ, cúi đầu, hôn lên môi hắn.

Vừa mới đụng phải, An Cách Nhĩ đã hơi hơi ngửa ra sau, nói, “Tay anh đã đặt đúng vị trí.”

Mạc Phi sửng sốt, giờ mới chú ý tới, tay hắn đã đặt bên cổ An Cách Nhĩ, vừa lúc ngay chỗ bị thương của nữ người mẫu… Nguyên lai là thông qua hôn môi để gây tê, Mạc Phi lập tức nghĩ đến, “Lấy vòng cổ xuống chính là sử dụng phương pháp….”

“Chính xác.” An Cách Nhĩ cười cười, nhìn nhìn Mạc Phi còn đang gần trong gang tấc, nói, “Anh đã hiểu ra, bây giờ về thôi.”

Mạc Phi không hề động đậy, nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, “Tên trộm kia, chính là hôn cô người mẫu sau đó nhân tiện bôi thuốc cao lên, làm cho cô ta mất đi cảm giác đau?”

“Ân.” An Cách Nhĩ nhấc mi.

“Tôi còn có chút không hiểu.” Mạc Phi đột nhiên hỏi.

An Cách Nhĩ hơi hơi giật mình, “Còn có gì chưa hiểu?”

Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, nói, “Tôi cần phải thực hành một chút.”

An Cách Nhĩ sửng sốt, Mạc Phi từ từ tiến tới gần, có chút vội vàng cùng kích động ôm lấy An Cách Nhĩ, cúi đầu, hôn lên môi hắn, tay đặt trên cổ An Cách Nhĩ bắt đầu sờ soạng.

An Cách Nhĩ im lặng, không hề phản kháng, chờ Mạc Phi hôn xong, buông hắn ra, An Cách Nhĩ mới khẽ cười, nói, “Nguyên lai anh là người rất có tinh thần thực hành.”

Mạc Phi nhìn hắn, nói, “Tôi còn có thể thực hành rất tốt nữa kìa…”

Cùng lúc đó, chợt nghe bên cạnh có tiếng động…

Hai người xoay mặt lại, chỉ thấy trong chiếc xe màu đỏ có một người đang nằm, đáp áo khoác, lười biếng ngáp, nói, “Quấy rầy hai vị thần thám thực hành… Có điều hai người làm ơn lái chiếc xe màu đen chết tiệt này về nhà, sau đó muốn thực hành cái gì thì cứ việc!”

Mạc phi nhìn nhìn hắn, hỏi, “Hắn là tiểu thâu [kẻ trộm]?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“Ê!” Nam nhân trong xe lắc lắc thân mình vì nằm trong đó quá lâu có chút đau nhức, ngồi dậy nói, “Chú ý lời nói của hai người, tôi là thần thâu không phải tiểu thâu!”

Nương theo ánh đèn, An Cách Nhĩ có thể thấy rõ diện mạo của người này… Nói thế nào nhỉ, áo sơmi trắng, quần jean lưng ngắn màu đen, tóc hơi xoăn, mũi cao, mắt sâu, đôi mắt còn mang ý cười, trên trán tựa hồ viết bốn chữ ‘công tử ăn chơi’.

“Sau khi gây tê cô người mẫu, anh làm sao lấy được sợi dây chuyền?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ chỉ chỉ balo của hắn, nói, “Đồng lõa của hắn, ở trong đó.”

Mạc Phi sửng sốt, nam nhân kia nở nụ cười, nói, “Tôi đã từng nghe người ta nói, không nên động thủ trong thành phố này, bởi vì ở đây có một mỹ nhân thần thám tùy thời tùy chỗ có thể bắt tôi bất cứ lúc nào… Bất quá không có biện pháp, Bamina thật sự rất đẹp, tôi không thể chống cự sức hấp dẫn của nó.”

Khi nói chuyện, hắn lấy ra một cái hộp trong balo, mở ra, đem sợi dây chuyền giơ trước ánh đèn, sợi dây vô cùng bắt mắ,t sáng rực rỡ, tán thưởng nói, “Thật sự rất đẹp!”

Lúc này, từ trong balo nhảy ra một con chuột, chít chít kêu hai tiếng, Mạc Phi chợt nghe tiếng Ace bên cạnh gầm gừ, con chuột hoảng sợ nhảy lên cổ nam nhân kia, rút vào, cảnh giác nhìn Ace.

“Này.” Nam nhân có chút không tán thường vuốt lông con chuột, nói với Ace, “Đừng đe dọa nữ sĩ chớ.”

“Chính là con chuột này?” Mạc Phi hỏi.

“Con này là sóc bay.” An Cách Nhĩ nói, “Loại này có da dạng nếp gấp, còn được gọi là màng bay, có thể ở trên không lướt đi, động tác cực nhanh.”

Mạc Phi gật đầu, “Con chuột này trộm đi sợi dây chuyền, thừa dịp đèn tắt phóng ra ngoài… Cô người mẫu kia bởi vì đã bị gây tê, không hề có cảm giác, chỉ nghĩ sợi dây thần bí biến mất.”

“Rất phấn khích!” Thần thâu gật gật đầu, “Tự giới thiệu một chút đi, tôi tên là Cửu Dật, chức nghiệp thần thâu cũng như hai người đã thấy.” Khi nói, hắn có chút lưu luyến thả sợi dây vào hộp, đưa tay, ném cho An Cách Nhĩ.

Mạc Phi vươn tay chụp lấy, nhìn An Cách Nhĩ.

“Tôi cướp của nhà giàu phân phát cho người ngèo.” Cửu Dật bất đắc dĩ nhún vai, “Hai vị thần thám có thể thả tôi không?”

Mạc Phi có chút khó hiểu, nhìn An Cách Nhĩ, “Sao cậu biết chủ của chiếc xe này là hắn?”

An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Trên xe có rất nhiều vết cào.”

Mạc Phi nhấc mi, lập tức hiểu rõ, mà Cửu Dật tuyệt đối sẽ không dám lái xe rời đi, nếu hắn dám đâm ra phá xe người khác, sẽ làm mọi người chú ý, còn sẽ bị ghi giấy phạt, mang cho mình thêm nhiều phiền toái.

An Cách Nhĩ lấy sợi dây ném lại, nói, “Đồ dỏm, cất đi.”

Cửu Dật bất đắc dĩ thở dài, lấy một sợi khác giống y hệt trong túi ra, ném tới.

Mạc Phi chụp được, cầm lên liền cảm thấy, xúc cảm so với lúc nãy hoàn toàn bất đồng, nặng hơn cũng lạnh hơn… Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước đã có một người bạn chỉ hắn — làm thế nào để phân biệt hàng giả? Rất đơn giản, chỉ cần nhìn hàng thật một lần liền biết.

Cửu Dật bước xuống xe, nói, “Không định cho tôi leo cây sao, không đợi đến sáng mai kéo cảnh sát tới đây bắt tôi thật sự làm cho tôi rất bất ngờ… Hay là nói, đột nhiên thay đổi suy nghĩ?”

An Cách Nhĩ nhìn hắn cười cười, “Tôi muốn nhờ anh một việc.”

Cửu Dật nở nụ cười, nói, “Vui nha, dù sao cũng tiện hơn so với vượt ngục.”

An Cách Nhĩ vươn tay đưa cho hắn tấm danh thiếp của phòng tranh do Mạc Phi làm, nói, “Sáng mai, đến chỗ này tìm tôi, có thể tôi sẽ cho anh ăn một bữa sáng mỹ vị.” Nói xong, gật đầu với Mạc Phi, Mạc Phi mở cửa xe, để Ace và An Cách Nhĩ lên một lượt, hắn cũng ngồi lên, khởi động xe, ngênh ngang chạy đi.

Cửu Dật nhìn nhìn tấm danh thiếp trong tay, hỏi tiểu sóc trên vai, “Eliza, tại sao tất cả mỹ nhân đều có bồ hết rồi vậy?”

Con sóc tên là Eliza nghiêng đầu… chít chít hai tiếng, Cửu Dật lại leo vào xe, đắp áo khoác lên, ngủ tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện