Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Gia Cát Động Minh đưa ra đề nghị: “Cần anh mặc vớ da trà trộn vào để dò tin không cưng?”

“…”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Việc anh trà trộn với mang vớ da liên quan gì với nhau?”

Mắt Gia Cát Động Minh nhìn về phía xa xăm nào đó, “Thần bí hơn em ạ.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Anh đi dùng đầu mang vớ hả?”

Gia Cát Động Minh đáp: “Vớ đương nhiên phải mang ở chân.”

Bị Thịt Rỗng thắc mắc: “Vậy thần bí chỗ nào?”

Quan Miên đột nhiên hỏi: “Trong game có vớ da?”

Bị Thịt Rỗng cùng Vô Song đưa mắt nhìn nhau.

“Không có.” Minh Nguyệt Vô Ảnh chợt mở miệng.

Gia Cát Động Minh nói: “Đây là ý nghĩa của việc anh chọn thợ may là kỹ năng sống đó.”

Bị Thịt Rỗng, Vô Song: “…”

Phồn Tinh Hữu Độ hỏi Minh Nguyệt Vô Ảnh: “Em biết danh sách đội viên của Ám Hắc Đại Công không?”

Minh Nguyệt Vô Ảnh lắc đầu đáp: “Danh sách Lưu Tinh Chi Chiến hiện nay chỉ hiển thị tên đội trưởng.”

Bị Thịt Rỗng tò mò: “Ủa, vậy đội trưởng bọn mình là ai?”

Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng Phồn Tinh Hữu Độ đồng loạt nhìn cậu ta.

Bị Thịt Rỗng hết hồn, “Đừng nói… là em nha?”

Vô Song gật đầu, “Trong đám tụi mình đúng là em kém thu hút nhất.”

Quan Miên cấp quá thấp, vừa nhìn đã biết là thành viên yếu nhất, để cậu làm đội trưởng ngược lại giấu đầu lòi đuôi, càng khiến người ta tò mò. Bị Thịt Rỗng cấp 50, không cao không thấp, trong các đội trưởng thuộc loại thường thường bậc trung, là người thích hợp nhất.

Quan Miên khó tránh thầm liếc Phồn Tinh Hữu Độ. Trước đây cậu tưởng anh ta mời Bị Thịt Rỗng vì giao tình riêng, giờ đây xem ra cậu đã đánh giá thấp lý trí của một chuyên gia phân tích số liệu cao cấp.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Trước mắt chúng ta đừng khiến người khác chú ý.” Dứt lời, anh ta còn cố ý dòm sang Quan Miên.

Quan Miên thản nhiên nói: “Tôi chưa từng nhắc tới anh với bất kỳ người nào.”

Khóe miệng Phồn Tinh Hữu Độ nhoẻn lên, nụ cười ấm áp nhã nhặn vô cùng, “Xưa nay tôi chẳng bao giờ nghi ngờ điểm ấy.”

Nếu nghi ngờ, anh ta đã không phải chuyên gia phân tích số liệu cao cấp. Quan Miên nhủ thầm: Cân nhắc tất cả khả năng, bao gồm những tình huống có xác suất thấp nhất là yêu cầu cơ bản để trở thành chuyên gia phân tích số liệu trung cấp.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Anh nghe đồn, trí tuệ nhân tạo kỳ này thiết kế chấm điểm dựa trên tám tiêu chuẩn.”

Tuy anh ta bảo “nghe đồn”, nhưng ai chẳng biết đây chắc chắn là tin nội bộ, bằng không Phồn Tinh Hữu Độ tuyệt đối không nói với họ.

“Thứ nhất là tỷ suất sống còn. Mỗi tập thể được cho điểm tối đa, một người chết là trừ nửa số điểm, cứ thế mà suy.”

Vẻ mặt bọn Vô Song trở nên nghiêm túc.

“Thứ hai là chênh lệch cấp bậc. Cách chấm điểm tỷ lệ sống còn và chênh lệch cấp bậc xem như trái ngược với nhau.” Phồn Tinh Hữu Độ tiếp, “Muốn ăn điểm phương diện này phải có một thành viên cấp thấp, nhưng đồng thời, xác suất tử vong của người này lại khá cao, rất có khả năng sẽ kéo điểm tỷ lệ sống còn xuống.”

Vô Song liếc Quan Miên qua khóe mắt, “Sao không rút gần chênh lệch đẳng cấp ấy? Như vậy ít ra đảm bảo được điểm sống còn.”

Quan Miên đáp thay: “Dù sáu cao thủ siêu cấp cùng tổ vẫn có khả năng tử vong, nhưng mời một cấp thấp sẽ bảo đảm điểm chênh lệch về tay.”

Phồn Tinh Hữu Độ gật đầu, “Đúng vậy.”

Vô Song ngẫm nghĩ rồi cũng gật gù tán thành.

Minh Nguyệt Vô Ảnh hỏi: “Nhưng điểm hai phần có bằng nhau không?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Nếu tất cả đều sống sót, vậy tổng điểm sống còn sẽ cao hơn. Nhưng điểm chênh lệch cấp bậc là cố định, và điểm sống còn tối đa, trong trường hợp điểm chênh lệch tối đa, vẫn rất có khả năng giành được.”

Anh ta phân tích vô cùng tự tin, nhưng rõ ràng sự tự tin ấy không cảm hóa được những người khác.

Bị Thịt Rỗng nói: “Đừng nói Mộng Xuân, cả em còn không dám đảm bảo bản thân sẽ bình an vô sự trong suốt trận đấu.”

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Thi đấu đương nhiên có thắng có thua, nhưng thua cũng phải thua cho đẹp, thua cho vẻ vang.”

Những người khác vẫn còn ù ù cạc cạc thì Quan Miên đã hiểu rõ ý của anh ta, “Những tiêu chuẩn chấm điểm khác là gì?”

“Thứ ba là phối hợp.” Phồn Tinh Hữu Độ giải thích, “Dùng skill Liên Hợp và Ma Pháp Trận sẽ có điểm cộng.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Kỹ năng Liên Hợp cần hai game thủ hệ chiến đấu trở lên, nhưng bọn họ chỉ có Minh Nguyệt Vô Ảnh. Ma Pháp Trận cần hai game thủ ma pháp sư trở lên, mà họ cũng chỉ có Vô Song.

Quan Miên hỏi: “Thần Giáng thì sao?”

Vô Song cau mày nói: “Dùng Thần Giáng tốn từ năm mươi đến bảy lăm phần trăm HP, chẳng khác nào hy sinh nửa mạng, không đủ sở hụi!”

Quan Miên nhìn Phồn Tinh Hữu Độ. Bọn họ là hai đội viên hệ tín ngưỡng duy nhất trong số bọn họ, nhưng cậu không biết Thần Giáng, cho nên nếu dùng chỉ có Phồn Tinh Hữu Độ mà thôi.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Thần Giáng xem như tiêu chuẩn thứ tư, hy sinh. Nếu trong đội có thành viên tình nguyện hy sinh vì thắng lợi cho đồng đội, hoặc hy sinh để bảo vệ đội viên khác, thì sẽ có điểm cộng.”

Bị Thịt Rỗng làu bàu: “Này chẳng phải phát huy tinh thần sùng bái Lôi Phong còn gì.”

Vô Song nghi hoặc hỏi: “Lôi Phong là ai?”

Bị Thịt Rỗng thở dài, “Bởi mới bảo học hành đàng hoàng là vô cùng quan trọng.”

Vô Song: “…”

“Thứ năm là ăn ý, nó khác với phối hợp, là chiến thuật giúp đỡ lẫn nhau lúc tác chiến bình thường. Nếu không giúp đỡ lẫn nhau, hoặc ngáng chân cả đội sẽ bị trừ điểm.”

Bị Thịt Rỗng nhìn Quan Miên, “Lúc đó anh đừng cử động là được rồi.”

Quan Miên hỏi: “Trơ mắt nhìn mấy người đâm đầu vào?”

Bị Thịt Rỗng được nhắc nhở mới nhớ ra chuyện Quan Miên thấy chết không cứu, cậu ta rầu rĩ nói: “Lần sau em sẽ nhắm một kẻ biết thương người mà đâm vào!”

Quan Miên nói: “Yên tâm, số lần bị đuổi giết còn nhiều lắm, nhất định sẽ có ngày cậu nhắm chuẩn.”

Bị Thịt Rỗng: “…”

Trong khi hai người tám nhảm, Phồn Tinh Hữu Độ đã nói tới điểm thứ sáu, “Sự hợp lý và độ thuần thục sử dụng kỹ năng. Phương diện này chấm theo hoàn cảnh và đối thủ.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Mộng Xuân ít kỹ năng, như vậy chẳng phải rất thiệt thòi sao?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Trái lại ấy chứ. Càng ít kỹ năng càng ít phạm lỗi kỹ thuật, dễ ăn điểm hơn nhiều. Thứ bảy là hiệu suất chiến thắng. Này theo chênh lệch đẳng cấp, tương khắc chức nghiệp cùng thời gian chiến thắng để tổng hợp.”

Vô Song hỏi: “Vậy điểm cuối cùng là gì?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Lấy yếu thắng mạnh, người bại cấp càng cao hơn mình thì mình càng được nhiều điểm.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Phức tạp quá chừng.”

Quan Miên nói: “Cách chấm điểm càng phức tạp, cách phát huy chiến thuật càng linh hoạt.”

Phồn Tinh Hữu Độ gật đầu, “Giờ chúng ta nghiên cứu thêm chút nữa.”

Bảo nghiên cứu nhưng thật ra là nghe Phồn Tinh Hữu Độ giải thích sơ lược về chiến thuật của mình.

Đám Vô Song vốn bị cả đống tiêu chuẩn chấm điểm làm cho đầu óc choáng váng, giờ được Phồn Tinh Hữu Độ giảng lại mới hiểu rõ cặn kẽ.

Phồn Tinh Hữu Độ tổng kết: “Cụ thể phải tính từng bước một. Đầu tiên, chúng ta phải dùng tất cả khả năng bảo chứng tỷ suất sống còn.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Hay trước khi lên sàn bỏ quách Mộng Xuân vào két bảo hiểm nhé?”

Quan Miên liếc xéo cậu ta.

Bị Thịt Rỗng chuẩn bị nghênh chiến.

Ánh mắt Quan Miên từ tốn lướt qua.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Không thể bỏ vào két, nhưng chúng ta có thể làm tủ bảo hiểm.”

Vô Song nói: “Em có thể dùng kết giới bọc cậu ấy lại.”

Những người khác nhìn anh ta một cách quái dị.

“Bảo vệ cậu í.” Vô Song nỗ lực giữ vẻ trấn định, bình tĩnh bổ sung từng chữ.

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Vậy giao cho em.”

Cảm giác quái dị lặng lẽ quay về.

Bị Thịt Rỗng nhìn Quan Miên, ha hả cười: “Cảm giác bị người ta nhốt lại để bảo vệ sao hả?”

Quan Miên đáp: “Rất có cảm giác an toàn, khá hơn thí mạng làm bia tập bắn nhiều lắm.”

“…” Bị Thịt Rỗng thầm nhắc nhở bản thân, đàn ông tuyệt đối không thể mặt dày mày dạn như Mộng Xuân Không Tỉnh! Phồn Tinh Hữu Độ hỏi: “Ai bảo vệ Bị Thịt Rỗng?”

Gia Cát Động Minh là thích khách, không hợp với mấy công tác bảo hộ này nọ, chỉ còn lại Phồn Tinh Hữu Độ và Minh Nguyệt Vô Ảnh. Nếu Phồn Tinh Hữu Độ đã mở miệng hỏi, vậy chứng tỏ anh ta không muốn nhận nhiệm vụ này.

“Để em.” Minh Nguyệt Vô Ảnh tự giác đứng ra.

Bị Thịt Rỗng lập tức đổi sắc mặt, nịnh nọt cười: “Chị Minh Nguyệt, nhờ chị cả nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện