Thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tánh.
Thời gian buổi tối rất ngắn.
Bản Chất Minh Mẫn cùng Quan Miên luyện cấp một tiếng rồi logout. Vốn Quan Miên định hẹn ngày giờ cày game với Bản Chất Minh Mẫn, song anh ta lại uyển chuyển truyền đạt rằng bản thân bận lắm, nhất định phải tăng ca làm khổ sai mới đủ tiền nuôi gia đình. Bởi vậy kế hoạch kéo cấp của Quan Miên tạm thời chết non.
Hôm sau Quan Miên vào game, tiếp tục cuộc đời cu li mưa mặc mưa, gió mặc gió.
Bản Chất Minh Mẫn hâm mộ nhìn Quan Miên “xìu xìu ển ển” hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên cảm thán một câu, “IQ của cậu chắc chắn rất cao.”
Quan Miên hỏi: “So với ai?”
Bản Chất Minh Mẫn xém chút buột miệng “Với tôi.”, nhưng đã thắng lại kịp thời, hơi ngẫm nghĩ rồi quyết định bỏ qua cơ hội tự chuốc lấy nhục, tùy tiện đáp: “Với đa số.”
Quan Miên gật đầu, “Ừm.”
Không ngờ đối phương lại thừa nhận thẳng thắn đến vậy, Bản Chất Minh Mẫn phì cười hỏi: “Sao cậu biết?”
Quan Miên nói: “Cả anh còn biết, sao tôi lại không biết chứ?”
Rõ ràng đã dặn lòng đừng tự chà đạp bản thân cơ mà! Tội gì cứ phải đâm đầu vào nhỉ?!
Trong lòng Bản Chất Minh Mẫn chợt thấy bùi ngùi, ôi, ông trời trêu người, ông trời trêu người…
Buổi chiều là thời gian Quan Miên dành cho game. Vừa lên mạng, cậu đã nhìn thấy một huyết tinh linh mang báo vỗ cánh bay tới trước mặt.
Quan Miên nhận báo, quả nhiên đề cập đến đủ loại tin tức trong Mộng Đại Lục.
Báo chí của Mộng Đại Lục rất mang tính tức thời. Nói cách khác, tin tức đăng trên báo được cập nhật bất cứ lúc nào trong ngày, bao gồm chiêu mộ đội ngũ vân vân. Người chơi có thể thay mặt ký giả gửi tin cho toàn soạn, song mỗi lần phải tốn một kim tệ làm phí quảng cáo, chỉ khi nào lượt xem hơn một vạn mới được hệ thống trả nhuận bút. Bởi lẽ người chơi cứ thích đua nhau đăng biết bao nhiêu tin tức hiếm lạ quái đản. Cũng có người chơi ôm lòng cầu may, đăng tin tức giả, nhưng nhỡ một khi bại lộ sẽ bị liệt vào danh sách truy nã của hệ thống, mang tội bịa đặt và trở thành đối tượng truy sát của tất cả game thủ, truy sát thành công còn có phần thưởng kim tệ.
Nội dung báo hôm nay rất đặc sắc.
Ví như bang hội XX cùng OO đang chém giết lẫn nhau, vô số đồng chí phơi thây la liệt cả mười dặm phố phường.
Quan Miên rất muốn biết với tình trạng người chết hóa thành ánh sáng, hệ thống phải lag đến mức nào mới tạo được cảnh tượng xác phơi đầy đường.
Lại ví như, cao thủ nào đó xuất hiện tại bình nguyên nào đó, lọt vào tầm ngắm của boss nào đó và bị giết ngay trong một chiêu.
Không cần nhìn cũng biết, người cung cấp tin tức đó nhất định vừa đăng tin vừa cười trộm, bên cạnh còn đăng kèm ảnh minh họa. Chụp hình trong Mộng Đại Lục khá đơn giản, chỉ cần mua một viên thủy tinh vĩnh hằng là có thể lưu cảnh vào thủy tinh, sau đó đăng lên báo.
Quan Miên nhìn vị cao thủ thần bí trong hình, đột nhiên thấy quen quen, giống như…
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta? Liếc nhìn lần thứ hai, Quan Miên đã dám khẳng định, bởi vì người đứng bên cạnh vươn tay ra định giúp nhưng không kịp rõ ràng chính là Lòng Son Chiếu Sử Xanh.
Lượt xem của bản tin này tăng liên tục, không ngừng nhảy lên thành điểm nhấn, có thể tưởng tượng, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lấy thân phận cao thủ thần bí lên sân khấu trong mấy phút ngắn ngủi đã tiến hóa thành cao thủ nổi tiếng toàn quốc.
Bảng treo giải thưởng đột nhiên hiện lên một thông báo mới:
“Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta của Công hội Đế Diệu ra giá ba trăm kim, phát lệnh truy nã Bị Thịt Rỗng của Công hội Tinh Nguyệt.”
Tuy lúc Bị Thịt Rỗng cung cấp tin tức lựa chọn nặc danh, nhưng tin vừa đăng lên, cả thế giới đều biết… là gã tiết lộ!
Nhưng chuyện này không liên quan đến Quan Miên. Cậu lướt nhanh qua những tin vịt, tìm kiếm tin tức tổ đội của Lưu Tinh Chi Chiến.
Lưu Tinh Chi Chiến là tin tức được chú ý nhất gần đây nên tòa soạn đã dành hẳn một chuyên đều về nó. Bên trong chẳng những có tin tức về tổ đội mà còn đặc biệt mời thêm chuyên gia phân tích.
Quan Miên vốn không hứng thú gì với chuyên gia này nọ, đang định lướt luôn thì bị tấm ảnh của chuyên gia giữ lại, ánh mắt quay về với trang ban nãy.
Nếu cậu không nhìn nhầm… Kia chẳng phải Bách Chiến Bách Thắng sao?
Cậu nhìn xuống phần người viết, quả nhiên là bốn chữ “Bách Chiến Bách Thắng”.
Cậu ta là chuyên gia của Lưu Tinh Chi Chiến?
Kỳ vọng của Quan Miên với Lưu Tinh Chi Chiến lập tức giảm hẳn năm mươi điểm. Nhưng ôm lòng hiếu kỳ về Bách Chiến Bách Thắng, cậu vẫn cố đọc hết bài đánh giá, cuối cùng kết luận rằng nhuận bút của báo không phải quá khó kiếm, chỉ cần nắm bắt hai bí quyết thì cơ bản không thành vấn đề. Thứ nhất, phải dùng từ ngữ khiến người nghe kinh sợ, kích thích lòng người, ví như “chiến thần”, “đấu vương”, “cuộc chiến nghịch thiên”… Thứ hai, hành văn phải mơ hồ, nói trắng ra là khiến độc giả khó hiểu, ví như “giết người bằng ý nghĩ”, “tâm chiến”, “khí thế áp đảo” vân vân.
Quan Miên hối hận vì đã lãng phí hai phút vì một bài văn tất cả tiêu chuẩn đều dưới trung bình, đương nhiên ngoài chấm phẩy này nọ ra. May mà các thông tin tổ đội lại khá chất lượng, cấp bậc chức nghiệp đề cập đầy đủ. Cậu chấm trúng hai đội, thế nhưng chưa kịp ra tay đã thấy một đội trưởng báo đủ người, sau đó biến mất khỏi mặt báo. Có thể nói các tin tức tổ đội đang trên đà triệu tập và báo đầy với tốc độ chóng mặt.
Cậu lướt thêm vài lần, không nhìn thấy cái tên quen thuộc nào, hiển nhiên Phồn Tinh Hữu Độ là âm thầm chiêu mộ.
Quan Miên do dự trong chốc lát, vừa chuẩn bị báo danh đến đội còn lại thì nhìn thấy bóng người nhào qua, miệng gọi ầm ĩ: “Bơm máu bơm máu!”
Với chuyện người dưng, trước nay Quan Miên luôn ngoảnh mặt làm ngơ nên cậu chỉ nhích sang hai bước, chừa lại đường băng cho vận động viên.
Thế nhưng mắt của vị vận động viên nọ rõ ràng vô cùng không tốt. Quan Miên lùi qua hai bước, đường chạy của vận động viên cũng bẻ theo mười hai độ, vẫn phăng phăng đâm đầu vào cậu.
Đám mây lửa rực cháy hừng hực trên đầu chiếu lên mặt cậu ta một màu đỏ hỏn. Dưới ánh lửa, hai mắt cậu ta đỏ như máu, trông chẳng khác nào cương thi. “Bơm máu!” Cậu ta gào lên lần cuối!
Quan Miên không ngừng quan sát sắc mặt của đối phương, sau đó chậm rãi lùi về sau ba bước rưỡi.
Con mắt người kia bỗng dưng trừng to, đồng tử viết rõ không thể tin tưởng vào tính người được nữa.
Chính vào lúc khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đến hai mét thì… Rầm một tiếng, vận động viên nọ bi tráng cạp đất!
Quan Miên ngước nhìn luồng sáng trắng tan biến vào nơi chân trời.
Nhưng chuyện này vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Đang định tiếp tục công việc dang dở ban nãy, Quan Miên chợt thấy một đám mây lửa bay tới đầu mình.
Cậu chỉ kịp nhìn thấy ngực áo bị chiếu thành màu đỏ, năng lượng cơ thể tụt nhanh không phanh, và rồi bản thân cũng biến thành ánh sáng trắng.
Vẫn là cung điện u ám ngày nào.
Quan Miên vừa đứng vững thì thấy người ban nãy đang cười trên nỗi đau của kẻ khác mà nhìn mình, “Tụi nó không tha cho anh luôn hả?”
“Ừ.” Quan Miên đáp, lời ít ý nhiều.
Người nọ nói: “Ha ha, nãy anh mà bơm máu cho em thì biết đâu em đã giết sạch bọn chúng, hơn nữa còn cho anh một trăm kim tệ thù lao.”
Quan Miên tuy hơi xót ruột nhưng mặt mày vẫn tỉnh rụi, “Ừm.”
Người nọ nói: “Hồi nãy sao tự dưng anh lùi lại ba bước rưỡi vậy?”
Quan Miên đáp: “Nói chuyện rất phí nước bọt.”
Đầu óc người nọ tạm thời chưa tiêu hóa kịp.
Quan Miên tiếp tục nói: “Tôi lười kể.”
Thấy Quan Miên định ra ngoài, người nọ hấp tấp chạy đến gần cậu, “Cho anh ba kim, kể em nghe với.”
Quan Miên trầm ngâm.
Người nọ lại nói: “Lòng tò mò của em chỉ đáng ba kim, đắt hơn không có đâu.”
Quan Miên chìa tay ra.
Người nọ thoáng do dự, rốt cuộc vẫn đặt ba kim vào lòng bàn tay cậu.
Quan Miên cất tiền, sau đó từ tốn nói: “Bởi vì tôi muốn nhìn cậu chết trước mặt mình.”
“…” Người nọ còn chưa kịp có phản ứng thì cậu đã xoay lưng bỏ đi.
Trải qua sự việc vô cớ chết nhảm, Quan Miên quyết định tìm nơi an toàn để xem báo. Cậu trở về miễn chiến khu – Loca Scarlett. Bản Chất Minh Mẫn vốn bảo phải ở đây cày cuốc nuôi gia đình lại chẳng thấy mặt mũi.
Quan Miên cũng không mấy quan tâm. Cậu lấy báo ra, chọn mục quảng cáo, đang chuẩn bị viết tin tuyển người thì một bóng đen xuất hiện, che khuất ánh sáng bên mé phải, sau đó tiếng nói quen thuộc vang lên, như cười như không: “Quả nhiên đằng ấy muốn tham gia thi đấu.”
“Tôi có đội rất mạnh thiếu một cấp thấp, đằng ấy vào không?”
Quan Miên ngừng bút, quay đầu nhìn sang.
Ám Hắc Đại Công đứng ngược sáng, bộ giáp ánh kim lóng lánh trên mình phối cùng gương mặt khôi ngô khiến anh trông như chiến thần thời cổ xưa, phong cách tự tin không ai sánh bằng. Khá nhiều từ ngữ Bách Chiến Bách Thắng sử dụng rất hợp để miêu tả Ám Hắc Đại Công hiện nay.
“Tân thủ cấp 30 rất khó tuyển được đội tốt.” Ám Hắc Đại Công cười nói, “Cùng lắm là toàn cấp 30, 40 hợp thành đội thôi.”
Quan Miên chậm rãi gấp báo lại, “Tôi đã có đội.”
Ám Hắc Đại Công cau mày, lễ độ dời mắt sang tờ báo trong tay cậu.
Quan Miên nói: “Tôi vốn định viết vài tin nhỏ kiếm chút nhuận bút.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày, “Ồ? Hy vọng đội của đằng ấy đủ mạnh để cầm cự đến lúc gặp được tôi.”
Quan Miên đáp: “Khó nói lắm.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Thiếu lòng tin như vậy sao?”
Quan Miên đáp: “Ừ. Mấy cuộc thi thế này hơi bất cẩn tí xíu là đoạt quán quân luôn rồi.”
Ám Hắc Đại Công cười rộ lên: “Hy vọng kỹ thuật đằng ấy được như da mặt của đằng ấy.”
Quan Miên nói: “Phỏng theo da mặt anh mà, chắc không đến nỗi.”
Ám Hắc Đại Công cười nghiêng ngả tới suýt té.
Quan Miên: “…” Hắn ta liều mạng co rúm mặt mũi như thế là để chứng minh độ đàn hồi của da mặt ư?
Ám Hắc Đại Công cười đã đời, sau đó không nhịn được phải cảm thán: “Nếu phải chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến thì không đánh tinh chiến được rồi.” Giọng điệu tràn đầy nuối tiếc.
Quan Miên nói: “Lịch sinh hoạt hằng ngày của anh không cần báo tôi hay.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Không báo sao đằng ấy biết đi đâu tìm tôi?”
Quan Miên nói: “Thay vì tìm anh ở đâu, tôi càng tò mò mắc gì anh lại tới tìm tôi.”
Chân mày Ám Hắc Đại Công cau tít lại, anh sâu xa nói: “E rằng có một ngày đằng ấy sẽ chủ động chạy đi tìm tôi.”
“Nếu thật sự có ngày đó, tôi thà mong mình chết sớm còn hơn.”
“…”
Vất vả lắm mới tiễn được Ám Hắc Đại Công, Quan Miên dùng tiểu tinh linh hồi âm cho Phồn Tinh Hữu Độ, nội dung như sau:
“Được.”
Thời gian buổi tối rất ngắn.
Bản Chất Minh Mẫn cùng Quan Miên luyện cấp một tiếng rồi logout. Vốn Quan Miên định hẹn ngày giờ cày game với Bản Chất Minh Mẫn, song anh ta lại uyển chuyển truyền đạt rằng bản thân bận lắm, nhất định phải tăng ca làm khổ sai mới đủ tiền nuôi gia đình. Bởi vậy kế hoạch kéo cấp của Quan Miên tạm thời chết non.
Hôm sau Quan Miên vào game, tiếp tục cuộc đời cu li mưa mặc mưa, gió mặc gió.
Bản Chất Minh Mẫn hâm mộ nhìn Quan Miên “xìu xìu ển ển” hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên cảm thán một câu, “IQ của cậu chắc chắn rất cao.”
Quan Miên hỏi: “So với ai?”
Bản Chất Minh Mẫn xém chút buột miệng “Với tôi.”, nhưng đã thắng lại kịp thời, hơi ngẫm nghĩ rồi quyết định bỏ qua cơ hội tự chuốc lấy nhục, tùy tiện đáp: “Với đa số.”
Quan Miên gật đầu, “Ừm.”
Không ngờ đối phương lại thừa nhận thẳng thắn đến vậy, Bản Chất Minh Mẫn phì cười hỏi: “Sao cậu biết?”
Quan Miên nói: “Cả anh còn biết, sao tôi lại không biết chứ?”
Rõ ràng đã dặn lòng đừng tự chà đạp bản thân cơ mà! Tội gì cứ phải đâm đầu vào nhỉ?!
Trong lòng Bản Chất Minh Mẫn chợt thấy bùi ngùi, ôi, ông trời trêu người, ông trời trêu người…
Buổi chiều là thời gian Quan Miên dành cho game. Vừa lên mạng, cậu đã nhìn thấy một huyết tinh linh mang báo vỗ cánh bay tới trước mặt.
Quan Miên nhận báo, quả nhiên đề cập đến đủ loại tin tức trong Mộng Đại Lục.
Báo chí của Mộng Đại Lục rất mang tính tức thời. Nói cách khác, tin tức đăng trên báo được cập nhật bất cứ lúc nào trong ngày, bao gồm chiêu mộ đội ngũ vân vân. Người chơi có thể thay mặt ký giả gửi tin cho toàn soạn, song mỗi lần phải tốn một kim tệ làm phí quảng cáo, chỉ khi nào lượt xem hơn một vạn mới được hệ thống trả nhuận bút. Bởi lẽ người chơi cứ thích đua nhau đăng biết bao nhiêu tin tức hiếm lạ quái đản. Cũng có người chơi ôm lòng cầu may, đăng tin tức giả, nhưng nhỡ một khi bại lộ sẽ bị liệt vào danh sách truy nã của hệ thống, mang tội bịa đặt và trở thành đối tượng truy sát của tất cả game thủ, truy sát thành công còn có phần thưởng kim tệ.
Nội dung báo hôm nay rất đặc sắc.
Ví như bang hội XX cùng OO đang chém giết lẫn nhau, vô số đồng chí phơi thây la liệt cả mười dặm phố phường.
Quan Miên rất muốn biết với tình trạng người chết hóa thành ánh sáng, hệ thống phải lag đến mức nào mới tạo được cảnh tượng xác phơi đầy đường.
Lại ví như, cao thủ nào đó xuất hiện tại bình nguyên nào đó, lọt vào tầm ngắm của boss nào đó và bị giết ngay trong một chiêu.
Không cần nhìn cũng biết, người cung cấp tin tức đó nhất định vừa đăng tin vừa cười trộm, bên cạnh còn đăng kèm ảnh minh họa. Chụp hình trong Mộng Đại Lục khá đơn giản, chỉ cần mua một viên thủy tinh vĩnh hằng là có thể lưu cảnh vào thủy tinh, sau đó đăng lên báo.
Quan Miên nhìn vị cao thủ thần bí trong hình, đột nhiên thấy quen quen, giống như…
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta? Liếc nhìn lần thứ hai, Quan Miên đã dám khẳng định, bởi vì người đứng bên cạnh vươn tay ra định giúp nhưng không kịp rõ ràng chính là Lòng Son Chiếu Sử Xanh.
Lượt xem của bản tin này tăng liên tục, không ngừng nhảy lên thành điểm nhấn, có thể tưởng tượng, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lấy thân phận cao thủ thần bí lên sân khấu trong mấy phút ngắn ngủi đã tiến hóa thành cao thủ nổi tiếng toàn quốc.
Bảng treo giải thưởng đột nhiên hiện lên một thông báo mới:
“Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta của Công hội Đế Diệu ra giá ba trăm kim, phát lệnh truy nã Bị Thịt Rỗng của Công hội Tinh Nguyệt.”
Tuy lúc Bị Thịt Rỗng cung cấp tin tức lựa chọn nặc danh, nhưng tin vừa đăng lên, cả thế giới đều biết… là gã tiết lộ!
Nhưng chuyện này không liên quan đến Quan Miên. Cậu lướt nhanh qua những tin vịt, tìm kiếm tin tức tổ đội của Lưu Tinh Chi Chiến.
Lưu Tinh Chi Chiến là tin tức được chú ý nhất gần đây nên tòa soạn đã dành hẳn một chuyên đều về nó. Bên trong chẳng những có tin tức về tổ đội mà còn đặc biệt mời thêm chuyên gia phân tích.
Quan Miên vốn không hứng thú gì với chuyên gia này nọ, đang định lướt luôn thì bị tấm ảnh của chuyên gia giữ lại, ánh mắt quay về với trang ban nãy.
Nếu cậu không nhìn nhầm… Kia chẳng phải Bách Chiến Bách Thắng sao?
Cậu nhìn xuống phần người viết, quả nhiên là bốn chữ “Bách Chiến Bách Thắng”.
Cậu ta là chuyên gia của Lưu Tinh Chi Chiến?
Kỳ vọng của Quan Miên với Lưu Tinh Chi Chiến lập tức giảm hẳn năm mươi điểm. Nhưng ôm lòng hiếu kỳ về Bách Chiến Bách Thắng, cậu vẫn cố đọc hết bài đánh giá, cuối cùng kết luận rằng nhuận bút của báo không phải quá khó kiếm, chỉ cần nắm bắt hai bí quyết thì cơ bản không thành vấn đề. Thứ nhất, phải dùng từ ngữ khiến người nghe kinh sợ, kích thích lòng người, ví như “chiến thần”, “đấu vương”, “cuộc chiến nghịch thiên”… Thứ hai, hành văn phải mơ hồ, nói trắng ra là khiến độc giả khó hiểu, ví như “giết người bằng ý nghĩ”, “tâm chiến”, “khí thế áp đảo” vân vân.
Quan Miên hối hận vì đã lãng phí hai phút vì một bài văn tất cả tiêu chuẩn đều dưới trung bình, đương nhiên ngoài chấm phẩy này nọ ra. May mà các thông tin tổ đội lại khá chất lượng, cấp bậc chức nghiệp đề cập đầy đủ. Cậu chấm trúng hai đội, thế nhưng chưa kịp ra tay đã thấy một đội trưởng báo đủ người, sau đó biến mất khỏi mặt báo. Có thể nói các tin tức tổ đội đang trên đà triệu tập và báo đầy với tốc độ chóng mặt.
Cậu lướt thêm vài lần, không nhìn thấy cái tên quen thuộc nào, hiển nhiên Phồn Tinh Hữu Độ là âm thầm chiêu mộ.
Quan Miên do dự trong chốc lát, vừa chuẩn bị báo danh đến đội còn lại thì nhìn thấy bóng người nhào qua, miệng gọi ầm ĩ: “Bơm máu bơm máu!”
Với chuyện người dưng, trước nay Quan Miên luôn ngoảnh mặt làm ngơ nên cậu chỉ nhích sang hai bước, chừa lại đường băng cho vận động viên.
Thế nhưng mắt của vị vận động viên nọ rõ ràng vô cùng không tốt. Quan Miên lùi qua hai bước, đường chạy của vận động viên cũng bẻ theo mười hai độ, vẫn phăng phăng đâm đầu vào cậu.
Đám mây lửa rực cháy hừng hực trên đầu chiếu lên mặt cậu ta một màu đỏ hỏn. Dưới ánh lửa, hai mắt cậu ta đỏ như máu, trông chẳng khác nào cương thi. “Bơm máu!” Cậu ta gào lên lần cuối!
Quan Miên không ngừng quan sát sắc mặt của đối phương, sau đó chậm rãi lùi về sau ba bước rưỡi.
Con mắt người kia bỗng dưng trừng to, đồng tử viết rõ không thể tin tưởng vào tính người được nữa.
Chính vào lúc khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đến hai mét thì… Rầm một tiếng, vận động viên nọ bi tráng cạp đất!
Quan Miên ngước nhìn luồng sáng trắng tan biến vào nơi chân trời.
Nhưng chuyện này vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Đang định tiếp tục công việc dang dở ban nãy, Quan Miên chợt thấy một đám mây lửa bay tới đầu mình.
Cậu chỉ kịp nhìn thấy ngực áo bị chiếu thành màu đỏ, năng lượng cơ thể tụt nhanh không phanh, và rồi bản thân cũng biến thành ánh sáng trắng.
Vẫn là cung điện u ám ngày nào.
Quan Miên vừa đứng vững thì thấy người ban nãy đang cười trên nỗi đau của kẻ khác mà nhìn mình, “Tụi nó không tha cho anh luôn hả?”
“Ừ.” Quan Miên đáp, lời ít ý nhiều.
Người nọ nói: “Ha ha, nãy anh mà bơm máu cho em thì biết đâu em đã giết sạch bọn chúng, hơn nữa còn cho anh một trăm kim tệ thù lao.”
Quan Miên tuy hơi xót ruột nhưng mặt mày vẫn tỉnh rụi, “Ừm.”
Người nọ nói: “Hồi nãy sao tự dưng anh lùi lại ba bước rưỡi vậy?”
Quan Miên đáp: “Nói chuyện rất phí nước bọt.”
Đầu óc người nọ tạm thời chưa tiêu hóa kịp.
Quan Miên tiếp tục nói: “Tôi lười kể.”
Thấy Quan Miên định ra ngoài, người nọ hấp tấp chạy đến gần cậu, “Cho anh ba kim, kể em nghe với.”
Quan Miên trầm ngâm.
Người nọ lại nói: “Lòng tò mò của em chỉ đáng ba kim, đắt hơn không có đâu.”
Quan Miên chìa tay ra.
Người nọ thoáng do dự, rốt cuộc vẫn đặt ba kim vào lòng bàn tay cậu.
Quan Miên cất tiền, sau đó từ tốn nói: “Bởi vì tôi muốn nhìn cậu chết trước mặt mình.”
“…” Người nọ còn chưa kịp có phản ứng thì cậu đã xoay lưng bỏ đi.
Trải qua sự việc vô cớ chết nhảm, Quan Miên quyết định tìm nơi an toàn để xem báo. Cậu trở về miễn chiến khu – Loca Scarlett. Bản Chất Minh Mẫn vốn bảo phải ở đây cày cuốc nuôi gia đình lại chẳng thấy mặt mũi.
Quan Miên cũng không mấy quan tâm. Cậu lấy báo ra, chọn mục quảng cáo, đang chuẩn bị viết tin tuyển người thì một bóng đen xuất hiện, che khuất ánh sáng bên mé phải, sau đó tiếng nói quen thuộc vang lên, như cười như không: “Quả nhiên đằng ấy muốn tham gia thi đấu.”
“Tôi có đội rất mạnh thiếu một cấp thấp, đằng ấy vào không?”
Quan Miên ngừng bút, quay đầu nhìn sang.
Ám Hắc Đại Công đứng ngược sáng, bộ giáp ánh kim lóng lánh trên mình phối cùng gương mặt khôi ngô khiến anh trông như chiến thần thời cổ xưa, phong cách tự tin không ai sánh bằng. Khá nhiều từ ngữ Bách Chiến Bách Thắng sử dụng rất hợp để miêu tả Ám Hắc Đại Công hiện nay.
“Tân thủ cấp 30 rất khó tuyển được đội tốt.” Ám Hắc Đại Công cười nói, “Cùng lắm là toàn cấp 30, 40 hợp thành đội thôi.”
Quan Miên chậm rãi gấp báo lại, “Tôi đã có đội.”
Ám Hắc Đại Công cau mày, lễ độ dời mắt sang tờ báo trong tay cậu.
Quan Miên nói: “Tôi vốn định viết vài tin nhỏ kiếm chút nhuận bút.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày, “Ồ? Hy vọng đội của đằng ấy đủ mạnh để cầm cự đến lúc gặp được tôi.”
Quan Miên đáp: “Khó nói lắm.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Thiếu lòng tin như vậy sao?”
Quan Miên đáp: “Ừ. Mấy cuộc thi thế này hơi bất cẩn tí xíu là đoạt quán quân luôn rồi.”
Ám Hắc Đại Công cười rộ lên: “Hy vọng kỹ thuật đằng ấy được như da mặt của đằng ấy.”
Quan Miên nói: “Phỏng theo da mặt anh mà, chắc không đến nỗi.”
Ám Hắc Đại Công cười nghiêng ngả tới suýt té.
Quan Miên: “…” Hắn ta liều mạng co rúm mặt mũi như thế là để chứng minh độ đàn hồi của da mặt ư?
Ám Hắc Đại Công cười đã đời, sau đó không nhịn được phải cảm thán: “Nếu phải chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến thì không đánh tinh chiến được rồi.” Giọng điệu tràn đầy nuối tiếc.
Quan Miên nói: “Lịch sinh hoạt hằng ngày của anh không cần báo tôi hay.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Không báo sao đằng ấy biết đi đâu tìm tôi?”
Quan Miên nói: “Thay vì tìm anh ở đâu, tôi càng tò mò mắc gì anh lại tới tìm tôi.”
Chân mày Ám Hắc Đại Công cau tít lại, anh sâu xa nói: “E rằng có một ngày đằng ấy sẽ chủ động chạy đi tìm tôi.”
“Nếu thật sự có ngày đó, tôi thà mong mình chết sớm còn hơn.”
“…”
Vất vả lắm mới tiễn được Ám Hắc Đại Công, Quan Miên dùng tiểu tinh linh hồi âm cho Phồn Tinh Hữu Độ, nội dung như sau:
“Được.”
Danh sách chương