Một cuộc sống mới, một khởi đầu mới.
Hy vọng thường cách hiện thực rất xa. Như một cây đèn đường cao vời vợi, mọi người có thể nhìn thấy ánh sáng của nó giãy dụa trong đêm đen, nhưng vẫn chỉ là ánh sáng, bóng đèn của nó vĩnh viễn thần bí hơn cả thịt băm trong các món mặn ở căn tin.
Cho nên chính vào lúc thanh niên và Quan Miên chuẩn bị logout, chiến sĩ tóc đỏ thình lình xuất hiện cùng cả đám đàn em, hùng dũng hành quân trong lửa giận ngút trời.
“Đừng căng thẳng, hiện tại cậu đang trong chế độ làm việc, bọn họ không gây tổn thương cho cậu được.” Thanh niên cố gắng nuốt nước bọt.
Quan Miên nhìn mồ hôi lạnh đọng thành giọt trên trán anh ta, “Ừ, chúng ta bình tĩnh một chút.”
Đoàn người càng đi càng gần. Chiến sĩ tóc đỏ dẫn đầu, trên vai khoác theo chiếc rìu cỡ bự dài khoảng một mét, dương dương tự đắc như vừa trúng số độc đắc, gầm lên: “Ê! Không ngờ tụi bây có gan ở lại đây.”
Thanh niên hít một hơi thật sâu, đáp: “Có gì từ từ thương lượng.”
“Bây giờ lại muốn thương lượng ư?” Chiến sĩ tóc đỏ khoe ra nụ cười phô trương: “Chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm ăn ban nãy.”
Thanh niên nói: “Anh nói một kim ba mươi…”
“Không!” Chiến sĩ tóc đỏ thô lỗ ngắt lời anh ta, “Mày nghe sai rồi. Là một kim bốn mươi mẩu.”
Thanh niên biến sắc, “Anh bắt chẹt tôi.”
Sắc mặt chiến sĩ tóc đỏ càng lạnh: “Mày có thể lựa chọn từ chối.” Nói là nói vậy nhưng cả Quan Miên cùng thanh niên đều hiểu rõ hậu quả của từ chối.
“Hùng Bá, đừng quá đáng.” Một cô gái tóc vàng mặc đồ pháp sư nhẹ nhàng lên tiếng.
Chiến sĩ tóc đỏ tên Hùng Bá thu ngay vẻ mặt kiêu ngạo, dùng giọng nói gần như nịnh nọt trả lời: “Đã biết, Thủy Lam tỷ.”
Gã trừng mắt với thanh niên, “Mau lên. Thủy Lam tỷ là phân hội trưởng của Công hội Tinh Nguyệt, rất bận rộn, không rảnh đùa giỡn với chúng bây.”
Ban đầu thanh niên đối với họ vẫn còn kiêng dè, về sau bị chọc giận nên chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, anh ta cười lạnh đáp: “Không ai xin bọn bây ở lại.”
Hùng Bá trừng muốn lồi cả mắt, “Mày nói cái gì?”
Thủy Lam tỷ cau màu nói: “Chẳng phải cậu bảo đã bàn xong rồi sao?”
Vành tai Hùng Bá chuyển sang màu hồng, “Vốn đã xong, chỉ là bọn chúng đột nhiên…”
“Vốn đã xong?” Quan Miên ung dung bình thản chen lời, “Tại sao trí nhớ của tôi lại nói cho tôi hay, trước khi bắt đầu thương lượng anh đã bay cái vút vào nơi nào đó, vinh quang giành lấy một suất cơm tù?”
“Phụt.” Vài cô gái đứng cạnh Thủy Lam tỷ không nhịn được mà bật cười.
Hùng Bá thẹn quá hóa giận: “Nói thẳng đi, có làm ăn hay không! Công hội Tinh Nguyệt là công hội lớn nhất Mộng Đại Lục, chúng mày tự suy nghĩ cho kỹ.”
Thanh niên và Quan Miên không nói lời nào.
Thủy Lam tỷ đến gần, nhẹ nhàng đẩy Hùng Bá qua một bên, nói chuyện với hai người: “Để tôi tự giới thiệu, tôi là Thủy Lam Mộc Ngẫu (Tượng Gỗ Xanh Biếc), phân hội trưởng phân hội Macey của Công hội Tinh Nguyệt. Loca Scarlett là khu mỏ lớn nhất trong game, công hội đang chuẩn bị tổ chức một đội ngũ chuyên môn khai thác khoáng sản, nếu các bạn đồng ý, tôi có thể nhận các bạn vào hội.”
Quan Miên mặt không chút thay đổi. Cậu không rành game nên không hề có khái niệm gì về công hội đứng đầu kia.
Thanh niên không biết nên bày tỏ biểu tình ra sao. Anh ta từng say mê game, do vậy hiểu rất rõ ý nghĩa của công hội đứng đầu. Chỉ đáng tiếc lời mời này đến quá trễ, nếu như là thời anh ta còn đi học, anh ta nhất định sẽ mừng phát điên, nhưng giờ đây lại dở khóc dở cười. Bởi thay gì gia nhập công hội đứng đầu, anh ta càng muốn gia nhập giới thượng lưu hơn.
Thủy Lam Mộc Ngẫu thấy cả hai đều không trả lời thì cho rằng điều kiện của mình chưa đủ hấp dẫn, bèn nói: “Đương nhiên các bạn vẫn có thời gian cá nhân, công hội còn tổ chức đội ngũ dẫn dắt các bạn luyện cấp. Sau khi gia nhập, các bạn có thể tùy ý sử dụng kho hàng của công hội.”
Hùng Bá không phục hỏi: “Thủy Lam tỷ, sao tỷ ưu ái hai khúc gỗ cùn này thế?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu lạnh lùng liếc gã, “Chỉ cần gia nhập công hội thì chúng ta đều là bằng hữu.”
Quan Miên đáp: “Không gia nhập thì sao?”
Hùng Bá và những người khác lấy làm kinh hãi.
Thủy Lam Mộc Ngẫu quan sát cậu, nói rõ từng chữ: “Không hài lòng với điều kiện?”
Quan Miên định nói mình không có hứng thú với việc khai thác quặng nhưng lại bận tâm đến thanh niên, cậu quay lại nhìn anh ta.
Thanh niên thở dài đáp: “Tôi chỉ muốn kiếm ít tiền, gia nhập công hội hay luyện cấp tôi đều không thích.”
Hùng Phách cầm lấy cán rìu, dộng mạnh lưỡi xuống đất, xắn tay áo hăm dọa: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đấu tay đôi đi!” Vút, lời gã chưa dứt thì cả người lẫn rìu đều đã không còn tăm hơi.
Thủy Lam Mộc Ngẫu: “…” Cô thản nhiên co lại bàn tay vươn ra giữa đường vốn để ngăn Hùng Bá nói tiếp.
Một cô bé pháp sư tóc đen cười nói: “Thảo nào ổng chơi game gần nửa tháng mà chỉ mới cấp hai mươi mấy, thì ra phần lớn thời gian đều trải qua trong lao.”
Thanh niên vội ho một tiếng: “Phải. Lần trước anh ta cũng… cũng…” Cạn kiệt vốn từ, thanh niên đành đưa mắt nhìn Quan Miên.
Quan Miên bình tĩnh tiếp lời: “Vội vã ra đi.”
Cô bé nhanh chóng xoay đầu.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Nếu các bạn không muốn gia nhập, tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng tôi cần các bạn bảo đảm một chuyện, các bạn sẽ không bán khoáng sản cho Công hội Đế Diệu.”
Không khó, dù sao anh ta chỉ bán khoáng sản cho hệ thống, thanh niên vừa định đồng ý thì Quan Miên đã cắt ngang: “Không công bằng.”
Ánh mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu uy nghiêm đáng sợ.
Quan Miên tiếp: “Đây không hợp quy tắc tự do cạnh tranh giá cả.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu đáp: “Công hội Đế Diệu chưa quyết định phát triển mạnh về khoáng sản, tôi chỉ lo xa mà thôi. Bạn từ chối tôi nhanh như vậy tuyệt đối không hề có lợi cho chính bạn.”
“Trước mắt là vậy.” Quan Miên nói, “Nhưng tôi nhất định sẽ trù tính cho sau này.”
“Trù tính cho sau này? Người như anh thật khôi hài!” Cô bé pháp sư tóc đen ôm bụng cười to, “Nhặt khoáng sản mà còn muốn trù tính cho sau này. Có cần mời chuyên gia phân tích số liệu đến vẽ ra tiền đồ phát triển cho anh không?”
Thanh niên sợ hai người lời qua tiếng lại sẽ làm ầm ĩ bèn vội vàng đứng ra hòa giải: “Tôi đồng ý.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn Quan Miên chằm chằm.
Thanh niên nói: “Cậu ấy không khai thác khoáng sản đem bán. Cậu ấy chỉ ở đây bầu bạn với tôi thôi.”
“Bầu bạn với anh?” Cô bé pháp sư tóc đen nhìn hai người một cách kỳ quặc.
Thủy Lam Mộc Ngẫu gật đầu trả lời: “Hy vọng bạn tuân thủ lời hứa.”
“Yên tâm.” Thanh niên chìa tay ra.
Thủy Lam Mộc Ngẫu không thèm nhìn, xoay lưng bỏ đi.
Cô bé pháp sư tóc đen làm mặt quỷ với Quan Miên xong mới ngúng nguẩy đi theo Thủy Lam Mộc Ngẫu.
Nhìn đám người chậm rãi rời khỏi, thanh niên thở phào nhẹ nhõm: “Không ngờ lớn già đầu vẫn phải chơi trò đàm phán với đám nít ranh ưa ra vẻ người lớn.”
Quan Miên nhìn về phía anh ta, “Lớn già đầu?”
Thanh niên vui vẻ hỏi lại: “Cậu đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi?”
“…Hai mươi chín, cảm ơn.” Thanh niên chìa tay ra, trịnh trọng giới thiệu bản thân, “Bản Chất Minh Mẫn.”
Quan Miên bắt lấy tay anh ta, “Mộng Xuân Không Tỉnh.”
“Thật… Có cá tính!”
“Bạn tôi đặt cho.” Quan Miên nhẹ giọng nói.
Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Tôi cũng thấy không phải phong cách của cậu. Tôi nghĩ cậu sẽ chọn mấy tên đại loại như Một Thanh Đao Đơn Côi Lẻ Bóng…”
Quan Miên liếc anh ta, “ID đầu tiên tôi tự đặt là Cảm Thấy Kiêu Ngạo.”
“…”
Bước ra từ trong game, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ đúng chín giờ mười tám phút.
Quan Miên nhanh chóng tắm rửa rồi nằm ườn ra giường.
Hôm nay là ngày tự do sinh hoạt đầu nhiên sau cuộc sống một năm trong trại giam. Không nghe thấy tiếng nhạc báo hiệu giờ cơm, tiếng cãi nhau của bạn tù, Quan Miên quả thật thấy hơi trống vắng, có đôi chút không quen pha lẫn vài phần thanh thản sau khi lấy lại tự do.
Ngày thứ hai vào game, Bản Chất Minh Mẫn vẫn chưa đến, cả mỏ quặng trơ trụi chỉ có mình cậu.
Quan Miên cầm búa số 16 bổ xuống một nhát lại một nhát. Trước khi vào trò chơi, cậu đã lên mạng tra về Bộ luật Lao động. Bộ luật nêu rõ từng cá nhân phải hoàn thành công việc mỗi ngày, dù không thể hoàn thành công việc cũng phải hoàn thành thời gian, nếu không đều bị lệnh truyền gọi của tòa án.
Sau lần “không tính” thứ một trăm tám mươi, Bản Chất Minh Mẫn xuất hiện. “Hi, sớm vậy!” Nụ cười của anh ta rất chân thành, “Tôi còn tưởng hôm nay sẽ không gặp cậu.”
Quan Miên đáp: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nhận thư mời của tòa án vì tội bỏ bê công việc.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Tôi không phải ý này. Tôi muốn nói, tôi tưởng cậu đã chọn hình thức sản xuất năng lượng khác.”
Nhờ anh ta thức tỉnh, kẻ trong mộng mới nhớ ra lúc trước quả thật mình có rất nhiều lựa chọn, tỷ như nhân viên khách sạn, thợ mộc, bơi lội…
Bản Chất Minh Mẫn thấy cậu dao động bèn hấp tấp nói: “Nhưng yêu cầu thể lực của những hình thức kia cũng không thấp.”
Quan Miên vẽ ra viễn cảnh mình không ngừng bơi lội suốt bốn tiếng, bất chợt vùng giữa chân mày hơi nhíu.
“Thật ra hôm qua khi tôi về nhà có tham khảo từ một số bạn bè cách giúp đỡ cho tình huống của cậu. Mấy thiết bị ấy không chỉ thu thập phản ứng cơ thịt mà còn hấp thụ sóng điện não. Nếu như sóng điện não đủ mạnh để bù đắp cho thiếu hụt thể lực…” Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến, phần lớn người làm loại nghiệp vụ này đều do chẳng còn lựa chọn, không khỏi ngượng ngùng thu lời, cười gượng nói: “Hoặc cậu có thể thử cách khác.”
“Sóng điện não?” Quan Miên cầm búa, đột nhiên bổ nhẹ vào núi đá.
Bản Chất Minh Mẫn nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy mong đợi, “Sao?”
Quan Miên mỉm cười đáp: “Cũng được.” Nào chỉ là “cũng được”. Cậu giương mắt ngắm dòng chữ hiện ra trên thanh thông tin.
[Hệ thống] Năng lượng phát ra là 2088JQ.
Bản Chất Minh Mẫn sửng sốt: “Cậu làm sao hay thế?”
Quan Miên nhún vai trả lời, “Không gì nhiều, tôi chẳng qua làm chút phép tính đơn giản.” Cậu chỉ tùy tiện tính đại lũy thừa bậc bốn của một con số bốn chữ số mà thôi.
Chú thích của biên tập:
Những ID nào mình cảm thấy mang tính hiện đại và bựa thì mình sẽ dịch thuần Việt, còn vài ID sính cổ sẽ giữ nguyên Hán Việt.
Hy vọng thường cách hiện thực rất xa. Như một cây đèn đường cao vời vợi, mọi người có thể nhìn thấy ánh sáng của nó giãy dụa trong đêm đen, nhưng vẫn chỉ là ánh sáng, bóng đèn của nó vĩnh viễn thần bí hơn cả thịt băm trong các món mặn ở căn tin.
Cho nên chính vào lúc thanh niên và Quan Miên chuẩn bị logout, chiến sĩ tóc đỏ thình lình xuất hiện cùng cả đám đàn em, hùng dũng hành quân trong lửa giận ngút trời.
“Đừng căng thẳng, hiện tại cậu đang trong chế độ làm việc, bọn họ không gây tổn thương cho cậu được.” Thanh niên cố gắng nuốt nước bọt.
Quan Miên nhìn mồ hôi lạnh đọng thành giọt trên trán anh ta, “Ừ, chúng ta bình tĩnh một chút.”
Đoàn người càng đi càng gần. Chiến sĩ tóc đỏ dẫn đầu, trên vai khoác theo chiếc rìu cỡ bự dài khoảng một mét, dương dương tự đắc như vừa trúng số độc đắc, gầm lên: “Ê! Không ngờ tụi bây có gan ở lại đây.”
Thanh niên hít một hơi thật sâu, đáp: “Có gì từ từ thương lượng.”
“Bây giờ lại muốn thương lượng ư?” Chiến sĩ tóc đỏ khoe ra nụ cười phô trương: “Chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm ăn ban nãy.”
Thanh niên nói: “Anh nói một kim ba mươi…”
“Không!” Chiến sĩ tóc đỏ thô lỗ ngắt lời anh ta, “Mày nghe sai rồi. Là một kim bốn mươi mẩu.”
Thanh niên biến sắc, “Anh bắt chẹt tôi.”
Sắc mặt chiến sĩ tóc đỏ càng lạnh: “Mày có thể lựa chọn từ chối.” Nói là nói vậy nhưng cả Quan Miên cùng thanh niên đều hiểu rõ hậu quả của từ chối.
“Hùng Bá, đừng quá đáng.” Một cô gái tóc vàng mặc đồ pháp sư nhẹ nhàng lên tiếng.
Chiến sĩ tóc đỏ tên Hùng Bá thu ngay vẻ mặt kiêu ngạo, dùng giọng nói gần như nịnh nọt trả lời: “Đã biết, Thủy Lam tỷ.”
Gã trừng mắt với thanh niên, “Mau lên. Thủy Lam tỷ là phân hội trưởng của Công hội Tinh Nguyệt, rất bận rộn, không rảnh đùa giỡn với chúng bây.”
Ban đầu thanh niên đối với họ vẫn còn kiêng dè, về sau bị chọc giận nên chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, anh ta cười lạnh đáp: “Không ai xin bọn bây ở lại.”
Hùng Bá trừng muốn lồi cả mắt, “Mày nói cái gì?”
Thủy Lam tỷ cau màu nói: “Chẳng phải cậu bảo đã bàn xong rồi sao?”
Vành tai Hùng Bá chuyển sang màu hồng, “Vốn đã xong, chỉ là bọn chúng đột nhiên…”
“Vốn đã xong?” Quan Miên ung dung bình thản chen lời, “Tại sao trí nhớ của tôi lại nói cho tôi hay, trước khi bắt đầu thương lượng anh đã bay cái vút vào nơi nào đó, vinh quang giành lấy một suất cơm tù?”
“Phụt.” Vài cô gái đứng cạnh Thủy Lam tỷ không nhịn được mà bật cười.
Hùng Bá thẹn quá hóa giận: “Nói thẳng đi, có làm ăn hay không! Công hội Tinh Nguyệt là công hội lớn nhất Mộng Đại Lục, chúng mày tự suy nghĩ cho kỹ.”
Thanh niên và Quan Miên không nói lời nào.
Thủy Lam tỷ đến gần, nhẹ nhàng đẩy Hùng Bá qua một bên, nói chuyện với hai người: “Để tôi tự giới thiệu, tôi là Thủy Lam Mộc Ngẫu (Tượng Gỗ Xanh Biếc), phân hội trưởng phân hội Macey của Công hội Tinh Nguyệt. Loca Scarlett là khu mỏ lớn nhất trong game, công hội đang chuẩn bị tổ chức một đội ngũ chuyên môn khai thác khoáng sản, nếu các bạn đồng ý, tôi có thể nhận các bạn vào hội.”
Quan Miên mặt không chút thay đổi. Cậu không rành game nên không hề có khái niệm gì về công hội đứng đầu kia.
Thanh niên không biết nên bày tỏ biểu tình ra sao. Anh ta từng say mê game, do vậy hiểu rất rõ ý nghĩa của công hội đứng đầu. Chỉ đáng tiếc lời mời này đến quá trễ, nếu như là thời anh ta còn đi học, anh ta nhất định sẽ mừng phát điên, nhưng giờ đây lại dở khóc dở cười. Bởi thay gì gia nhập công hội đứng đầu, anh ta càng muốn gia nhập giới thượng lưu hơn.
Thủy Lam Mộc Ngẫu thấy cả hai đều không trả lời thì cho rằng điều kiện của mình chưa đủ hấp dẫn, bèn nói: “Đương nhiên các bạn vẫn có thời gian cá nhân, công hội còn tổ chức đội ngũ dẫn dắt các bạn luyện cấp. Sau khi gia nhập, các bạn có thể tùy ý sử dụng kho hàng của công hội.”
Hùng Bá không phục hỏi: “Thủy Lam tỷ, sao tỷ ưu ái hai khúc gỗ cùn này thế?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu lạnh lùng liếc gã, “Chỉ cần gia nhập công hội thì chúng ta đều là bằng hữu.”
Quan Miên đáp: “Không gia nhập thì sao?”
Hùng Bá và những người khác lấy làm kinh hãi.
Thủy Lam Mộc Ngẫu quan sát cậu, nói rõ từng chữ: “Không hài lòng với điều kiện?”
Quan Miên định nói mình không có hứng thú với việc khai thác quặng nhưng lại bận tâm đến thanh niên, cậu quay lại nhìn anh ta.
Thanh niên thở dài đáp: “Tôi chỉ muốn kiếm ít tiền, gia nhập công hội hay luyện cấp tôi đều không thích.”
Hùng Phách cầm lấy cán rìu, dộng mạnh lưỡi xuống đất, xắn tay áo hăm dọa: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đấu tay đôi đi!” Vút, lời gã chưa dứt thì cả người lẫn rìu đều đã không còn tăm hơi.
Thủy Lam Mộc Ngẫu: “…” Cô thản nhiên co lại bàn tay vươn ra giữa đường vốn để ngăn Hùng Bá nói tiếp.
Một cô bé pháp sư tóc đen cười nói: “Thảo nào ổng chơi game gần nửa tháng mà chỉ mới cấp hai mươi mấy, thì ra phần lớn thời gian đều trải qua trong lao.”
Thanh niên vội ho một tiếng: “Phải. Lần trước anh ta cũng… cũng…” Cạn kiệt vốn từ, thanh niên đành đưa mắt nhìn Quan Miên.
Quan Miên bình tĩnh tiếp lời: “Vội vã ra đi.”
Cô bé nhanh chóng xoay đầu.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Nếu các bạn không muốn gia nhập, tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng tôi cần các bạn bảo đảm một chuyện, các bạn sẽ không bán khoáng sản cho Công hội Đế Diệu.”
Không khó, dù sao anh ta chỉ bán khoáng sản cho hệ thống, thanh niên vừa định đồng ý thì Quan Miên đã cắt ngang: “Không công bằng.”
Ánh mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu uy nghiêm đáng sợ.
Quan Miên tiếp: “Đây không hợp quy tắc tự do cạnh tranh giá cả.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu đáp: “Công hội Đế Diệu chưa quyết định phát triển mạnh về khoáng sản, tôi chỉ lo xa mà thôi. Bạn từ chối tôi nhanh như vậy tuyệt đối không hề có lợi cho chính bạn.”
“Trước mắt là vậy.” Quan Miên nói, “Nhưng tôi nhất định sẽ trù tính cho sau này.”
“Trù tính cho sau này? Người như anh thật khôi hài!” Cô bé pháp sư tóc đen ôm bụng cười to, “Nhặt khoáng sản mà còn muốn trù tính cho sau này. Có cần mời chuyên gia phân tích số liệu đến vẽ ra tiền đồ phát triển cho anh không?”
Thanh niên sợ hai người lời qua tiếng lại sẽ làm ầm ĩ bèn vội vàng đứng ra hòa giải: “Tôi đồng ý.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn Quan Miên chằm chằm.
Thanh niên nói: “Cậu ấy không khai thác khoáng sản đem bán. Cậu ấy chỉ ở đây bầu bạn với tôi thôi.”
“Bầu bạn với anh?” Cô bé pháp sư tóc đen nhìn hai người một cách kỳ quặc.
Thủy Lam Mộc Ngẫu gật đầu trả lời: “Hy vọng bạn tuân thủ lời hứa.”
“Yên tâm.” Thanh niên chìa tay ra.
Thủy Lam Mộc Ngẫu không thèm nhìn, xoay lưng bỏ đi.
Cô bé pháp sư tóc đen làm mặt quỷ với Quan Miên xong mới ngúng nguẩy đi theo Thủy Lam Mộc Ngẫu.
Nhìn đám người chậm rãi rời khỏi, thanh niên thở phào nhẹ nhõm: “Không ngờ lớn già đầu vẫn phải chơi trò đàm phán với đám nít ranh ưa ra vẻ người lớn.”
Quan Miên nhìn về phía anh ta, “Lớn già đầu?”
Thanh niên vui vẻ hỏi lại: “Cậu đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi?”
“…Hai mươi chín, cảm ơn.” Thanh niên chìa tay ra, trịnh trọng giới thiệu bản thân, “Bản Chất Minh Mẫn.”
Quan Miên bắt lấy tay anh ta, “Mộng Xuân Không Tỉnh.”
“Thật… Có cá tính!”
“Bạn tôi đặt cho.” Quan Miên nhẹ giọng nói.
Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Tôi cũng thấy không phải phong cách của cậu. Tôi nghĩ cậu sẽ chọn mấy tên đại loại như Một Thanh Đao Đơn Côi Lẻ Bóng…”
Quan Miên liếc anh ta, “ID đầu tiên tôi tự đặt là Cảm Thấy Kiêu Ngạo.”
“…”
Bước ra từ trong game, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ đúng chín giờ mười tám phút.
Quan Miên nhanh chóng tắm rửa rồi nằm ườn ra giường.
Hôm nay là ngày tự do sinh hoạt đầu nhiên sau cuộc sống một năm trong trại giam. Không nghe thấy tiếng nhạc báo hiệu giờ cơm, tiếng cãi nhau của bạn tù, Quan Miên quả thật thấy hơi trống vắng, có đôi chút không quen pha lẫn vài phần thanh thản sau khi lấy lại tự do.
Ngày thứ hai vào game, Bản Chất Minh Mẫn vẫn chưa đến, cả mỏ quặng trơ trụi chỉ có mình cậu.
Quan Miên cầm búa số 16 bổ xuống một nhát lại một nhát. Trước khi vào trò chơi, cậu đã lên mạng tra về Bộ luật Lao động. Bộ luật nêu rõ từng cá nhân phải hoàn thành công việc mỗi ngày, dù không thể hoàn thành công việc cũng phải hoàn thành thời gian, nếu không đều bị lệnh truyền gọi của tòa án.
Sau lần “không tính” thứ một trăm tám mươi, Bản Chất Minh Mẫn xuất hiện. “Hi, sớm vậy!” Nụ cười của anh ta rất chân thành, “Tôi còn tưởng hôm nay sẽ không gặp cậu.”
Quan Miên đáp: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nhận thư mời của tòa án vì tội bỏ bê công việc.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Tôi không phải ý này. Tôi muốn nói, tôi tưởng cậu đã chọn hình thức sản xuất năng lượng khác.”
Nhờ anh ta thức tỉnh, kẻ trong mộng mới nhớ ra lúc trước quả thật mình có rất nhiều lựa chọn, tỷ như nhân viên khách sạn, thợ mộc, bơi lội…
Bản Chất Minh Mẫn thấy cậu dao động bèn hấp tấp nói: “Nhưng yêu cầu thể lực của những hình thức kia cũng không thấp.”
Quan Miên vẽ ra viễn cảnh mình không ngừng bơi lội suốt bốn tiếng, bất chợt vùng giữa chân mày hơi nhíu.
“Thật ra hôm qua khi tôi về nhà có tham khảo từ một số bạn bè cách giúp đỡ cho tình huống của cậu. Mấy thiết bị ấy không chỉ thu thập phản ứng cơ thịt mà còn hấp thụ sóng điện não. Nếu như sóng điện não đủ mạnh để bù đắp cho thiếu hụt thể lực…” Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến, phần lớn người làm loại nghiệp vụ này đều do chẳng còn lựa chọn, không khỏi ngượng ngùng thu lời, cười gượng nói: “Hoặc cậu có thể thử cách khác.”
“Sóng điện não?” Quan Miên cầm búa, đột nhiên bổ nhẹ vào núi đá.
Bản Chất Minh Mẫn nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy mong đợi, “Sao?”
Quan Miên mỉm cười đáp: “Cũng được.” Nào chỉ là “cũng được”. Cậu giương mắt ngắm dòng chữ hiện ra trên thanh thông tin.
[Hệ thống] Năng lượng phát ra là 2088JQ.
Bản Chất Minh Mẫn sửng sốt: “Cậu làm sao hay thế?”
Quan Miên nhún vai trả lời, “Không gì nhiều, tôi chẳng qua làm chút phép tính đơn giản.” Cậu chỉ tùy tiện tính đại lũy thừa bậc bốn của một con số bốn chữ số mà thôi.
Chú thích của biên tập:
Những ID nào mình cảm thấy mang tính hiện đại và bựa thì mình sẽ dịch thuần Việt, còn vài ID sính cổ sẽ giữ nguyên Hán Việt.
Danh sách chương