Nào thành phố mới, nào nhả ở mới.
Lúc Quan Miên quay về, cậu nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ rất nhiều thành viên Công hội Tinh Nguyệt. Trong đó Bị Thịt Rỗng là nhiệt tình nhất, “Em bảo mà, tai họa kéo dài ngàn năm, dễ chết vậy đã không phải anh.”
Quan Miên hờ hững hỏi: “Cậu hy vọng tôi làm qua mấy công việc rồi mới chết?”
Bị Thịt Rỗng nghẹn họng, bĩu môi đáp: “Em đang quan tâm anh chứ bộ!”
Quan Miên: “Cảm ơn.”
“Hơ.” Bị Thịt Rỗng nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc như đang chờ cậu xuất chiêu. Nhưng khác với sự tưởng tượng của Bị Thịt Rỗng, sau kẹo không phải là roi. Quan Miên đã xoay người đi theo Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc.
Sao mình cứ có cảm giác… bị thất sủng vậy? Chắc là do mình khó chịu vì đoán sai thôi nhỉ?
Bị Thịt Rỗng cố thuyết phục bản thân.
Quan Miên hỏi thăm Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc về tiến độ công trình mấy ngày cậu vắng mặt, cậu ngạc nhiên phát hiện thành phố đã xây xong một nửa, phần còn lại chỉ cần dọn dẹp là được.
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hớn hở nói: “Cuối năm chắc là hoàn công được rồi.”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi bảo: “Có thể để thời gian hoàn công khớp với kỳ nghỉ hè của hội trưởng không?”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hiểu ý cậu, anh ta nói: “Cậu lo chuyện nhiệm vụ phụ sau khi xây thành xong đúng không? Thật ra tôi cũng rất tò mò nhiệm vụ là gì. Những game là có quái vật đến chiếm thành, nhưng lần trước xây thôn đã dùng cách này rồi. Nhiệm vụ phụ của xây trấn là thu thuế, không nguy hiểm, nhưng rất khó. Nhiệm vụ phụ của xây thành chắc càng khó hơn. Hừm, chốc tôi sẽ làm một bảng tiến độ, cố gắng sắp xếp cho thời gian hoàn thành rơi vào đầu kỳ nghỉ của hội trưởng, vậy dù có thay đổi gì cũng có thể giải quyết đến cuối tháng.”
Quan Miên gật gù: “Nhờ anh cả.” Cậu đi quanh công trường một vòng rồi về thôn.
Ám Hắc Đại Công gửi thư đến: Hoan nghênh trở về.
Quan Miên nhìn lướt qua bức thư, thuận tay nhét vào túi rồi đi kiểm tra sổ sách. Không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra cậu đã giật mình, nhiệm vụ phụ của xây trấn hoàn thành quá nửa, số thuế thu được đột nhiên tăng vọt trong mấy ngày cậu vắng mặt.
Quan Miên viết thư cho Bị Thịt Rỗng.
Bị Thịt Rỗng nhanh chóng chạy tới, đắc ý nói: “Phát hiện tầm quan trọng của em chưa?”
“Sao thuế thu nhanh vậy?” Quan Miên hỏi.
Bị Thịt Rỗng nói: “Vẻ mặt anh vậy là sao? Đừng nói anh nghi em làm giả sổ sách à nha?”
Quan Miên đáp: “Chuyện khó như vậy tôi không trông mong ở cậu.”
Rồi, nữa rồi đó. Quả nhiên người này không nhịn được phải độc mồm với mình mới chịu mà.
Bị Thịt Rỗng phát hiện hình như mình lại thấy nhớ cái cảm giác này mới chết chứ!
Quan Miên nhịp tay lên bàn để cậu ta chú ý lại, “Cậu còn chưa cho tôi biết đáp án.”
Bị Thịt Rỗng hắng giọng nói: “Thật ra là bên Đế Diệu hợp tác với chúng ta, cùng nhau dồn nhân lực lại, vậy nên cả hai cùng có lợi.”
Mười ngón tay của Quan Miên đan vào nhau, “Cùng có lợi?”
Bị Thịt Rỗng nói: “Người họ mời tới vào thôn mình tiêu tiền, người bọn mình mời tới qua bên đó tiêu tiền. Hệ thống đặt ra hạn ngạch thuế mỗi người được nộp, nhưng tiền đề là trong một thôn, đổi sang thôn khác là lại được nộp thuế. Vì vậy mới bảo là cùng có lợi.”
Quan Miên hỏi: “Ai đề xuất trước?”
“Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.” Bị Thịt Rỗng ngừng một chút rồi bỗng dưng vuốt cằm ra vẻ trinh thám, vờ như vô ý lướt nhìn mặt Quan Miên rồi lẩm bà lẩm bẩm với vẻ mặt không giống như đang lẩm bà lẩm bẩm: “Cơ mà có khả năng là ý của Đại Công. Có phải hai người đã bàn bạc trước không?”
Quan Miên ngước mắt nói: “Muốn biết à?”
“Không.” Bị Thịt Rỗng trả lời chắc nịch.
Quan Miên mỉm cười.
Bị Thịt Rỗng nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, “Lẽ nào đây là cười vì quá giận trong truyền thuyết?”
Quan Miên hỏi: “Sao tôi lại phải giận?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Vì em chặn mất mấy câu anh tính đá đểu em.”
Quan Miên nói: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Thấy cậu đứng dậy, Bị Thịt Rỗng lùi lại hai bước, “Anh tính đấu tay đôi?”
Quan Miên kéo bảng điều khiển ra, “Tôi muốn logout.”
“…Được rồi mà. Em muốn biết đó, anh nói đi.” Giọng Bị Thịt Rỗng có vẻ tủi thân lại có vẻ bất đắc dĩ.
Quan Miên hỏi: “Thường ngày cậu hay nghĩ cái gì vậy?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Anh muốn biết hả?”
Quan Miên đáp: “Tôi muốn logout. Mai tôi phải đi làm.”
Bị Thịt Rỗng ngẩn ra, “Sao vậy anh? Đừng nói anh lại muốn đến cái tập đoàn chết người đó nữa chứ?”
Quan Miên nói: “Việc mới.”
“Việc gì?”
“Phát ngôn viên.”
“…” Bị Thịt Rỗng âm thầm mặc niệm cho khách du lịch.
Công việc của Tấn Mãnh là giải thích qua mạng, không cần kỹ thuật gì, nhưng không phải việc nào cũng giống thế, làm phát ngôn viên không phải vừa báo danh là được làm việc. Trong tuần đầu tiên Quan Miên phải học một khóa huấn luyện, bao gồm cười thế nào, đi đứng thế nào, đón khách thế nào, phải xử lý thế nào khi khách hoạnh họe.
Thời gian này Bạch Anh Tước hay lấy cớ “thuận đường” để mời cậu ăn cơm.
Hồi đầu Bạch Anh Tước còn tìm vài lý do khác nhau, như để ăn mừng ngày đầu tiên đi làm, ăn mừng ngày thứ hai đi làm vân vân, cuộc nói chuyện khi gặp mặt ăn cơm chuyển thành hôm nay ăn ở đâu, ngày mai ăn ở đâu này nọ. Bạch Anh Tước thử mời Quan Miên đến nhà hai lần nhưng đều bị cậu khéo léo từ chối. Hai lần này cũng là hai lần duy nhất Quan Miên về nhà một mình nấu cơm bằng máy chế biến thức ăn.
Ngày thứ tám đi làm, Quan Miên cuối cùng cũng được cho phép thực tập.
Vì để đảm bảo chất lượng dịch vụ, trung tâm triển lãm ghép đôi một người cũ cùng với một người mới. Quan Miên phụ trách phần lớn việc giải thích, còn người cũ đứng cạnh cậu giúp đỡ và giám sát.
Hai người được chia tới hội trường tầng ba – Hội trường trưng bày đồ cổ, một trong những hội trường được hoan nghênh nhất.
Người dẫn dắt cậu tên Mark Ngụy, nghe đồn là con lai nhưng rất khó nhận ra, thừa hưởng một phần tám dòng máu ngoại quốc. Về phần là lai nước nào, anh ta vẫn luôn không chịu nói với mọi người để tránh mọi người kính sợ.
Vì thế tất cả mọi người đều đồng lòng nghĩ rằng rất có thể là Nam Cực.
Dòng máu của chim cánh cụt quả thật rất hiếm rất quý rất đáng kính.
Thân là người lão làng, Mark Ngụy áp dụng phương châm hướng dẫn trực tiếp: “Làm người phát ngôn cực lắm, vậy nên cậu phải dốc hết sức ứng phó! Lần đầu cậu làm phát ngôn viên tuyệt đối không thể phạm lỗi đấy…”
Nghe hết mười lăm phút, cuối cùng Quan Miên tổng kết lại bằng ba chữ: Làm tốt lắm.
Ánh ban mai soi sáng khắp nơi nơi.
Hội trường tầng ba của trung tâm triển lãm nghênh đón đoàn khách đầu tiên – Đoàn quý bà.
Quan Miên nở nụ cười thân thiện hiếm hoi, ngay lập tức giành được hảo cảm của đa số các bà. Nhưng chỉ là đa số mà thôi. Trong số đó có một quý bà đeo đầy vàng bạc tỏ vẻ hoài nghi cao độ với năng lực giải thích của Quan Miên và tác phẩm triển lãm của trung tâm.
Đi được nửa vòng, Mark Ngụy – Người từng dặn Quan Miên phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi – đã hoàn thành sự nghiệp giải thích của mình, bảo mình nhịn hết nổi phải giải quyết vấn đề tâm lý, để rồi một đi không trở lại, bỏ mặc cho Quan Miên một mình gánh chịu sự xoi mói của quý bà nọ.
“Oh God, mấy thứ mục nát này mà cũng đem làm vật trưng bày được hả? Lẽ nào cậu không biết bề mặt của nó có nhiều vi khuẩn lắm không hả?”
“Nó và vi khuẩn đều được nhốt chung trong tủ cả.” Quan Miên trả lời.
Quý bà nói: “Vi khuẩn không ở đâu không có cả. Cậu có dảm bảo đảm cái tủ này kín hẳn không? Dù kín hẳn đi nữa, cậu có dám đảm bảo vi khuẩn không xuyên qua được không?”
Quan Miên nói: “Có.”
Quý bà khá bất mãn với lời phản bác của Quan Miên, “Cậu lấy gì đảm bảo chứ? Quý ngài phát ngôn viên vĩ đại?”
Quan Miên nói: “Những nhóm khách tham quan trước đó đều sống sót ra ngoài.”
“…” Phái đoàn quý bà cảm thấy lạnh sống lưng.
Quý bà nọ cuối cùng cũng chịu im một lúc, nhưng chỉ một lúc mà thôi. Chị ta nhanh chóng tìm ra điểm mới để bôi nhọ, “Xác chết. Mấy người lại đi trưng bày xác chết ở đây! Trời hỡi. Tôi vừa đi thẳng vào một ngôi mộ khổng lồ nè! Các chị có tin được không? Trung tâm triển lãm lại dám lấy một cái xác đi lừa đảo tụi mình.”
Quan Miên nói: “Muốn làm một cái xác được trưng bày không phải dễ đâu. Chị có thể chi một số tiền lớn, xếp hàng đăng ký còn không được trúng tuyển nữa đấy.”
Quý bà nổi giận nói: “Không được lấy tôi làm ví dụ.”
Quan Miên vô cùng chịu phối hợp, “Được.”
Quý bà: “…”
Chuyến tham quan gần đến hồi kết, rất nhiều quý bà đều quyến luyến Quan Miên, sôi nổi hỏi ha đủ thứ.
Quý bà hừ lạnh, “Ngoài cái mặt ra cậu ta còn có chỗ nào không chướng mắt chứ?”
Quan Miên vặn lại: “Ngoài cái mặt chị còn muốn xem chỗ nào?”
Quý bà nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên.
Lúc tiễn mọi người ra cửa là đã gần giữa trưa, cậu nhìn về phía bãi đậu xe, quả nhiên nhìn thấy Bạch Anh Tước đang đút tay vào túi đi tới. Áo đen quần đen khiến anh đặc biệt nổi bật dưới ánh mặt trời xán lạn.
“Lần đầu nhận việc quan trọng nên chúc mừng chứ nhỉ.” Bạch Anh Tước đến trước mặt cậu, mỉm cười nói.
Quan Miên đáp: “Tôi đi thay quần áo.”
Quan Miên thay quần áo xong xuôi rồi đi đến bãi đậu xe, cậu phát hiện sau xe có một người nữa đang ngồi chờ sẵn.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh từ ghế sau chìa tay ra, “Hàn Chiếu.”
Quan Miên bắt tay anh ta, “Quan Miên.”
Xe từ từ nổ máy.
Bạch Anh Tước nói: “Anh ấy mở nhà hàng, bữa này anh ấy mời.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Được.”
Bạch Anh Tước chuyên tâm lái xe, cả ba người đều không nói gì. Xe từ từ chạy vào bãi đỗ trong nhà hàng, Quan Miên đột nhiên hỏi: “Giang Sơn đâu?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Cậu ấy không ở trong nước.”
Quan Miên đáp: “Ồ.”
Ba người xuống xe, vào nhà hàng ngồi chưa được bao lâu thì ngoài cửa lại có thêm mấy người bước vào. Trùng hợp lại là phái đoàn quý bà ban nãy.
Các bà các cô thấy Quan Miên thì đều vui vẻ đi sang.
Quan Miên đứng lên bắt tay với từng người.
“Chậc, không ngờ cậu cũng là người biết thưởng thức, thích đến quán này dùng cơm.” Quý bà đứng khoanh tay, đá quý trên ngón tay sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Không thể không nói, ánh đèn trong nhà hàng này rất thích hợp cho việc khoe trang sức, ít ra khi trong trung tâm triển lãm đá quý chưa bắt mắt đến mức này.
Những quý bà khác được phục vụ hướng dẫn đi vòng qua bàn của họ, chỉ còn người nọ vẫn đứng đấy nhìn Quan Miên, “Chẳng phải cậu là phát ngôn viên sao? Hay tiện thể giới thiệu về nhà hàng này cho tôi luôn nhé?”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
Lòng Sơn Chiếu Sử Xanh đang định đứng dậy thì lại nghe Quan Miên thao thao cả tràng: “Đây là nhà hàng, người đói bụng có thể vào trả tiền để ăn cơm, người không đói có thể vào đây khoe của.”
Mắt người đàn bà lóe lên, bàn tay đang đặt trên vai bỗng thấy nóng ran. Chị ta vung tay xuống, “Cậu có biết với thái độ này của cậu tôi có thể khiếu nại cậu đấy!”
Quan Miên chỉ vào Lòng Son Chiếu Sử Xanh, “Anh ta chính là ông chủ nhà hàng, chị khiếu nại đi.”
Quý bà hung hăng trừng mắt cậu một cái, phớt lờ luôn những người trong đoàn đang đợi mà quay mặt đi thẳng một mạch.
Cả đoàn vốn muốn gọi chị ta lại nhưng thấy chị ta mặt mày hầm hầm thì đồng loạt im lặng, vả lại còn quay sang cười với Quan Miên.
Bạch Anh Tước ngoắc bồi bàn, “Hóa đơn của mấy quý bà bên kia do tôi thanh toán.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh chêm vào: “Nhớ giới thiệu mấy món đắt nhất đấy.”
Bồi bàn lập tức chuyển lời với các quý bà, họ rộ lên một trận hoan hô. Một trong số đó được chọn để thay mặt mọi người cảm ơn. Vốn chị ta còn muốn xin số điện thoại của Quan Miên và Bạch Anh Tước nhưng bị hai người khéo léo từ chối.
Đến khi mọi người đi hết, Lòng Son Chiếu Sử Xanh chợt nói: “Anh thấy người hồi nãy hơi quen.”
Bạch Anh Tước rõ ràng đã sớm nhận ra chị ta là ai, “Người tình của Du Hải Ba.”
Được anh nhắc nhở, Lòng Son Chiếu Sử Xanh lập tức nhớ ra, “À. Số hai.”
Quan Miên nói: “Tôi tưởng tôi đang sống trong chế độ một vợ một chồng.”
Bạch Anh Tước nói: “Quả thật là một vợ một chồng. Nhưng Du Hải Ba không có vợ, chỉ có người tình, mà có những năm cơ. Ai cũng tình nguyện cả, vì vậy không vi phạm Luật Hôn nhân Gia đình.”
Quan Miên: “Tình nguyện?”
Bạch Anh Tước cười bảo: “Lúc nào cũng có người truy cầu tự do, không thích bị công việc ràng buộc. Vì vậy cần phải đóng một con số lớn thuế tự do. Du Hải Ba và người tình của hắn đều là loại này.”
Thuế tự do là thuế khi công dân không muốn đi làm phải đóng, con số khá là khổng lồ.
Quan Miên nói: “Du Hải Ba…” Cái tên này nghe quen lắm, hình như cậu có nghe ở đâu rồi. Mày cậu đột nhiên cau tít lại. Một trong ba tập đoàn ủng hộ Đảng Cải cách – Tập đoàn Thịnh An, Tập đoàn Áo Áo và Du Thị.
Bạch Anh Tước nói: “Hắn thường lên tạp chí.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Nếu cậu muốn lên thì tạp chí cầu còn không được ấy chứ.”
Quan Miên nói: “Chiều tôi còn phải đi làm.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh: “Hả?”
Bạch Anh Tước búng tay cái tách, “Chọn món.”
Đến chiều, Quan Miên vừa về tới trung tâm triển lãm là bị Mark Ngụy chận lại, trách cậu đi mà không nhắn lại câu nào. Thấy anh ta nói năm phút còn chưa chịu thôi, hơn nữa còn có xu hướng tràn giang đại hải, Quan Miên cuối cùng đành phải mở miệng: “Anh trốn đi vệ sinh lâu quá, tôi không tìm được anh.”
Mark Ngụy thẹn quá hóa giận, “Ai bảo tôi trốn đi vệ sinh?! Tôi chỉ là… Chỉ là đi hơi lâu thôi!”
Quan Miên nói: “Tôi từng đến toilet tìm.”
Mark Ngụy vẫn cứng miệng: “Vậy sao không tìm thấy tôi chứ? Chắc chắn do cậu không chịu tìm kỹ!”
Quan Miên rất biết nghe lời, cậu nhận lỗi ngay: “Lần sau tôi sẽ tìm đồ khều thử.”
Mark Ngụy: “…” Tuy cậu không nói khều cái gì nhưng trong đầu anh ta nhanh chóng hiện ra đáp án.
Lúc Quan Miên quay về, cậu nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ rất nhiều thành viên Công hội Tinh Nguyệt. Trong đó Bị Thịt Rỗng là nhiệt tình nhất, “Em bảo mà, tai họa kéo dài ngàn năm, dễ chết vậy đã không phải anh.”
Quan Miên hờ hững hỏi: “Cậu hy vọng tôi làm qua mấy công việc rồi mới chết?”
Bị Thịt Rỗng nghẹn họng, bĩu môi đáp: “Em đang quan tâm anh chứ bộ!”
Quan Miên: “Cảm ơn.”
“Hơ.” Bị Thịt Rỗng nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc như đang chờ cậu xuất chiêu. Nhưng khác với sự tưởng tượng của Bị Thịt Rỗng, sau kẹo không phải là roi. Quan Miên đã xoay người đi theo Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc.
Sao mình cứ có cảm giác… bị thất sủng vậy? Chắc là do mình khó chịu vì đoán sai thôi nhỉ?
Bị Thịt Rỗng cố thuyết phục bản thân.
Quan Miên hỏi thăm Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc về tiến độ công trình mấy ngày cậu vắng mặt, cậu ngạc nhiên phát hiện thành phố đã xây xong một nửa, phần còn lại chỉ cần dọn dẹp là được.
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hớn hở nói: “Cuối năm chắc là hoàn công được rồi.”
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi bảo: “Có thể để thời gian hoàn công khớp với kỳ nghỉ hè của hội trưởng không?”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hiểu ý cậu, anh ta nói: “Cậu lo chuyện nhiệm vụ phụ sau khi xây thành xong đúng không? Thật ra tôi cũng rất tò mò nhiệm vụ là gì. Những game là có quái vật đến chiếm thành, nhưng lần trước xây thôn đã dùng cách này rồi. Nhiệm vụ phụ của xây trấn là thu thuế, không nguy hiểm, nhưng rất khó. Nhiệm vụ phụ của xây thành chắc càng khó hơn. Hừm, chốc tôi sẽ làm một bảng tiến độ, cố gắng sắp xếp cho thời gian hoàn thành rơi vào đầu kỳ nghỉ của hội trưởng, vậy dù có thay đổi gì cũng có thể giải quyết đến cuối tháng.”
Quan Miên gật gù: “Nhờ anh cả.” Cậu đi quanh công trường một vòng rồi về thôn.
Ám Hắc Đại Công gửi thư đến: Hoan nghênh trở về.
Quan Miên nhìn lướt qua bức thư, thuận tay nhét vào túi rồi đi kiểm tra sổ sách. Không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra cậu đã giật mình, nhiệm vụ phụ của xây trấn hoàn thành quá nửa, số thuế thu được đột nhiên tăng vọt trong mấy ngày cậu vắng mặt.
Quan Miên viết thư cho Bị Thịt Rỗng.
Bị Thịt Rỗng nhanh chóng chạy tới, đắc ý nói: “Phát hiện tầm quan trọng của em chưa?”
“Sao thuế thu nhanh vậy?” Quan Miên hỏi.
Bị Thịt Rỗng nói: “Vẻ mặt anh vậy là sao? Đừng nói anh nghi em làm giả sổ sách à nha?”
Quan Miên đáp: “Chuyện khó như vậy tôi không trông mong ở cậu.”
Rồi, nữa rồi đó. Quả nhiên người này không nhịn được phải độc mồm với mình mới chịu mà.
Bị Thịt Rỗng phát hiện hình như mình lại thấy nhớ cái cảm giác này mới chết chứ!
Quan Miên nhịp tay lên bàn để cậu ta chú ý lại, “Cậu còn chưa cho tôi biết đáp án.”
Bị Thịt Rỗng hắng giọng nói: “Thật ra là bên Đế Diệu hợp tác với chúng ta, cùng nhau dồn nhân lực lại, vậy nên cả hai cùng có lợi.”
Mười ngón tay của Quan Miên đan vào nhau, “Cùng có lợi?”
Bị Thịt Rỗng nói: “Người họ mời tới vào thôn mình tiêu tiền, người bọn mình mời tới qua bên đó tiêu tiền. Hệ thống đặt ra hạn ngạch thuế mỗi người được nộp, nhưng tiền đề là trong một thôn, đổi sang thôn khác là lại được nộp thuế. Vì vậy mới bảo là cùng có lợi.”
Quan Miên hỏi: “Ai đề xuất trước?”
“Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.” Bị Thịt Rỗng ngừng một chút rồi bỗng dưng vuốt cằm ra vẻ trinh thám, vờ như vô ý lướt nhìn mặt Quan Miên rồi lẩm bà lẩm bẩm với vẻ mặt không giống như đang lẩm bà lẩm bẩm: “Cơ mà có khả năng là ý của Đại Công. Có phải hai người đã bàn bạc trước không?”
Quan Miên ngước mắt nói: “Muốn biết à?”
“Không.” Bị Thịt Rỗng trả lời chắc nịch.
Quan Miên mỉm cười.
Bị Thịt Rỗng nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, “Lẽ nào đây là cười vì quá giận trong truyền thuyết?”
Quan Miên hỏi: “Sao tôi lại phải giận?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Vì em chặn mất mấy câu anh tính đá đểu em.”
Quan Miên nói: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Thấy cậu đứng dậy, Bị Thịt Rỗng lùi lại hai bước, “Anh tính đấu tay đôi?”
Quan Miên kéo bảng điều khiển ra, “Tôi muốn logout.”
“…Được rồi mà. Em muốn biết đó, anh nói đi.” Giọng Bị Thịt Rỗng có vẻ tủi thân lại có vẻ bất đắc dĩ.
Quan Miên hỏi: “Thường ngày cậu hay nghĩ cái gì vậy?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Anh muốn biết hả?”
Quan Miên đáp: “Tôi muốn logout. Mai tôi phải đi làm.”
Bị Thịt Rỗng ngẩn ra, “Sao vậy anh? Đừng nói anh lại muốn đến cái tập đoàn chết người đó nữa chứ?”
Quan Miên nói: “Việc mới.”
“Việc gì?”
“Phát ngôn viên.”
“…” Bị Thịt Rỗng âm thầm mặc niệm cho khách du lịch.
Công việc của Tấn Mãnh là giải thích qua mạng, không cần kỹ thuật gì, nhưng không phải việc nào cũng giống thế, làm phát ngôn viên không phải vừa báo danh là được làm việc. Trong tuần đầu tiên Quan Miên phải học một khóa huấn luyện, bao gồm cười thế nào, đi đứng thế nào, đón khách thế nào, phải xử lý thế nào khi khách hoạnh họe.
Thời gian này Bạch Anh Tước hay lấy cớ “thuận đường” để mời cậu ăn cơm.
Hồi đầu Bạch Anh Tước còn tìm vài lý do khác nhau, như để ăn mừng ngày đầu tiên đi làm, ăn mừng ngày thứ hai đi làm vân vân, cuộc nói chuyện khi gặp mặt ăn cơm chuyển thành hôm nay ăn ở đâu, ngày mai ăn ở đâu này nọ. Bạch Anh Tước thử mời Quan Miên đến nhà hai lần nhưng đều bị cậu khéo léo từ chối. Hai lần này cũng là hai lần duy nhất Quan Miên về nhà một mình nấu cơm bằng máy chế biến thức ăn.
Ngày thứ tám đi làm, Quan Miên cuối cùng cũng được cho phép thực tập.
Vì để đảm bảo chất lượng dịch vụ, trung tâm triển lãm ghép đôi một người cũ cùng với một người mới. Quan Miên phụ trách phần lớn việc giải thích, còn người cũ đứng cạnh cậu giúp đỡ và giám sát.
Hai người được chia tới hội trường tầng ba – Hội trường trưng bày đồ cổ, một trong những hội trường được hoan nghênh nhất.
Người dẫn dắt cậu tên Mark Ngụy, nghe đồn là con lai nhưng rất khó nhận ra, thừa hưởng một phần tám dòng máu ngoại quốc. Về phần là lai nước nào, anh ta vẫn luôn không chịu nói với mọi người để tránh mọi người kính sợ.
Vì thế tất cả mọi người đều đồng lòng nghĩ rằng rất có thể là Nam Cực.
Dòng máu của chim cánh cụt quả thật rất hiếm rất quý rất đáng kính.
Thân là người lão làng, Mark Ngụy áp dụng phương châm hướng dẫn trực tiếp: “Làm người phát ngôn cực lắm, vậy nên cậu phải dốc hết sức ứng phó! Lần đầu cậu làm phát ngôn viên tuyệt đối không thể phạm lỗi đấy…”
Nghe hết mười lăm phút, cuối cùng Quan Miên tổng kết lại bằng ba chữ: Làm tốt lắm.
Ánh ban mai soi sáng khắp nơi nơi.
Hội trường tầng ba của trung tâm triển lãm nghênh đón đoàn khách đầu tiên – Đoàn quý bà.
Quan Miên nở nụ cười thân thiện hiếm hoi, ngay lập tức giành được hảo cảm của đa số các bà. Nhưng chỉ là đa số mà thôi. Trong số đó có một quý bà đeo đầy vàng bạc tỏ vẻ hoài nghi cao độ với năng lực giải thích của Quan Miên và tác phẩm triển lãm của trung tâm.
Đi được nửa vòng, Mark Ngụy – Người từng dặn Quan Miên phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi – đã hoàn thành sự nghiệp giải thích của mình, bảo mình nhịn hết nổi phải giải quyết vấn đề tâm lý, để rồi một đi không trở lại, bỏ mặc cho Quan Miên một mình gánh chịu sự xoi mói của quý bà nọ.
“Oh God, mấy thứ mục nát này mà cũng đem làm vật trưng bày được hả? Lẽ nào cậu không biết bề mặt của nó có nhiều vi khuẩn lắm không hả?”
“Nó và vi khuẩn đều được nhốt chung trong tủ cả.” Quan Miên trả lời.
Quý bà nói: “Vi khuẩn không ở đâu không có cả. Cậu có dảm bảo đảm cái tủ này kín hẳn không? Dù kín hẳn đi nữa, cậu có dám đảm bảo vi khuẩn không xuyên qua được không?”
Quan Miên nói: “Có.”
Quý bà khá bất mãn với lời phản bác của Quan Miên, “Cậu lấy gì đảm bảo chứ? Quý ngài phát ngôn viên vĩ đại?”
Quan Miên nói: “Những nhóm khách tham quan trước đó đều sống sót ra ngoài.”
“…” Phái đoàn quý bà cảm thấy lạnh sống lưng.
Quý bà nọ cuối cùng cũng chịu im một lúc, nhưng chỉ một lúc mà thôi. Chị ta nhanh chóng tìm ra điểm mới để bôi nhọ, “Xác chết. Mấy người lại đi trưng bày xác chết ở đây! Trời hỡi. Tôi vừa đi thẳng vào một ngôi mộ khổng lồ nè! Các chị có tin được không? Trung tâm triển lãm lại dám lấy một cái xác đi lừa đảo tụi mình.”
Quan Miên nói: “Muốn làm một cái xác được trưng bày không phải dễ đâu. Chị có thể chi một số tiền lớn, xếp hàng đăng ký còn không được trúng tuyển nữa đấy.”
Quý bà nổi giận nói: “Không được lấy tôi làm ví dụ.”
Quan Miên vô cùng chịu phối hợp, “Được.”
Quý bà: “…”
Chuyến tham quan gần đến hồi kết, rất nhiều quý bà đều quyến luyến Quan Miên, sôi nổi hỏi ha đủ thứ.
Quý bà hừ lạnh, “Ngoài cái mặt ra cậu ta còn có chỗ nào không chướng mắt chứ?”
Quan Miên vặn lại: “Ngoài cái mặt chị còn muốn xem chỗ nào?”
Quý bà nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên.
Lúc tiễn mọi người ra cửa là đã gần giữa trưa, cậu nhìn về phía bãi đậu xe, quả nhiên nhìn thấy Bạch Anh Tước đang đút tay vào túi đi tới. Áo đen quần đen khiến anh đặc biệt nổi bật dưới ánh mặt trời xán lạn.
“Lần đầu nhận việc quan trọng nên chúc mừng chứ nhỉ.” Bạch Anh Tước đến trước mặt cậu, mỉm cười nói.
Quan Miên đáp: “Tôi đi thay quần áo.”
Quan Miên thay quần áo xong xuôi rồi đi đến bãi đậu xe, cậu phát hiện sau xe có một người nữa đang ngồi chờ sẵn.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh từ ghế sau chìa tay ra, “Hàn Chiếu.”
Quan Miên bắt tay anh ta, “Quan Miên.”
Xe từ từ nổ máy.
Bạch Anh Tước nói: “Anh ấy mở nhà hàng, bữa này anh ấy mời.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Được.”
Bạch Anh Tước chuyên tâm lái xe, cả ba người đều không nói gì. Xe từ từ chạy vào bãi đỗ trong nhà hàng, Quan Miên đột nhiên hỏi: “Giang Sơn đâu?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Cậu ấy không ở trong nước.”
Quan Miên đáp: “Ồ.”
Ba người xuống xe, vào nhà hàng ngồi chưa được bao lâu thì ngoài cửa lại có thêm mấy người bước vào. Trùng hợp lại là phái đoàn quý bà ban nãy.
Các bà các cô thấy Quan Miên thì đều vui vẻ đi sang.
Quan Miên đứng lên bắt tay với từng người.
“Chậc, không ngờ cậu cũng là người biết thưởng thức, thích đến quán này dùng cơm.” Quý bà đứng khoanh tay, đá quý trên ngón tay sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Không thể không nói, ánh đèn trong nhà hàng này rất thích hợp cho việc khoe trang sức, ít ra khi trong trung tâm triển lãm đá quý chưa bắt mắt đến mức này.
Những quý bà khác được phục vụ hướng dẫn đi vòng qua bàn của họ, chỉ còn người nọ vẫn đứng đấy nhìn Quan Miên, “Chẳng phải cậu là phát ngôn viên sao? Hay tiện thể giới thiệu về nhà hàng này cho tôi luôn nhé?”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
Lòng Sơn Chiếu Sử Xanh đang định đứng dậy thì lại nghe Quan Miên thao thao cả tràng: “Đây là nhà hàng, người đói bụng có thể vào trả tiền để ăn cơm, người không đói có thể vào đây khoe của.”
Mắt người đàn bà lóe lên, bàn tay đang đặt trên vai bỗng thấy nóng ran. Chị ta vung tay xuống, “Cậu có biết với thái độ này của cậu tôi có thể khiếu nại cậu đấy!”
Quan Miên chỉ vào Lòng Son Chiếu Sử Xanh, “Anh ta chính là ông chủ nhà hàng, chị khiếu nại đi.”
Quý bà hung hăng trừng mắt cậu một cái, phớt lờ luôn những người trong đoàn đang đợi mà quay mặt đi thẳng một mạch.
Cả đoàn vốn muốn gọi chị ta lại nhưng thấy chị ta mặt mày hầm hầm thì đồng loạt im lặng, vả lại còn quay sang cười với Quan Miên.
Bạch Anh Tước ngoắc bồi bàn, “Hóa đơn của mấy quý bà bên kia do tôi thanh toán.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh chêm vào: “Nhớ giới thiệu mấy món đắt nhất đấy.”
Bồi bàn lập tức chuyển lời với các quý bà, họ rộ lên một trận hoan hô. Một trong số đó được chọn để thay mặt mọi người cảm ơn. Vốn chị ta còn muốn xin số điện thoại của Quan Miên và Bạch Anh Tước nhưng bị hai người khéo léo từ chối.
Đến khi mọi người đi hết, Lòng Son Chiếu Sử Xanh chợt nói: “Anh thấy người hồi nãy hơi quen.”
Bạch Anh Tước rõ ràng đã sớm nhận ra chị ta là ai, “Người tình của Du Hải Ba.”
Được anh nhắc nhở, Lòng Son Chiếu Sử Xanh lập tức nhớ ra, “À. Số hai.”
Quan Miên nói: “Tôi tưởng tôi đang sống trong chế độ một vợ một chồng.”
Bạch Anh Tước nói: “Quả thật là một vợ một chồng. Nhưng Du Hải Ba không có vợ, chỉ có người tình, mà có những năm cơ. Ai cũng tình nguyện cả, vì vậy không vi phạm Luật Hôn nhân Gia đình.”
Quan Miên: “Tình nguyện?”
Bạch Anh Tước cười bảo: “Lúc nào cũng có người truy cầu tự do, không thích bị công việc ràng buộc. Vì vậy cần phải đóng một con số lớn thuế tự do. Du Hải Ba và người tình của hắn đều là loại này.”
Thuế tự do là thuế khi công dân không muốn đi làm phải đóng, con số khá là khổng lồ.
Quan Miên nói: “Du Hải Ba…” Cái tên này nghe quen lắm, hình như cậu có nghe ở đâu rồi. Mày cậu đột nhiên cau tít lại. Một trong ba tập đoàn ủng hộ Đảng Cải cách – Tập đoàn Thịnh An, Tập đoàn Áo Áo và Du Thị.
Bạch Anh Tước nói: “Hắn thường lên tạp chí.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Nếu cậu muốn lên thì tạp chí cầu còn không được ấy chứ.”
Quan Miên nói: “Chiều tôi còn phải đi làm.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh: “Hả?”
Bạch Anh Tước búng tay cái tách, “Chọn món.”
Đến chiều, Quan Miên vừa về tới trung tâm triển lãm là bị Mark Ngụy chận lại, trách cậu đi mà không nhắn lại câu nào. Thấy anh ta nói năm phút còn chưa chịu thôi, hơn nữa còn có xu hướng tràn giang đại hải, Quan Miên cuối cùng đành phải mở miệng: “Anh trốn đi vệ sinh lâu quá, tôi không tìm được anh.”
Mark Ngụy thẹn quá hóa giận, “Ai bảo tôi trốn đi vệ sinh?! Tôi chỉ là… Chỉ là đi hơi lâu thôi!”
Quan Miên nói: “Tôi từng đến toilet tìm.”
Mark Ngụy vẫn cứng miệng: “Vậy sao không tìm thấy tôi chứ? Chắc chắn do cậu không chịu tìm kỹ!”
Quan Miên rất biết nghe lời, cậu nhận lỗi ngay: “Lần sau tôi sẽ tìm đồ khều thử.”
Mark Ngụy: “…” Tuy cậu không nói khều cái gì nhưng trong đầu anh ta nhanh chóng hiện ra đáp án.
Danh sách chương