Hóa ra không phải là thất tình, mà là hoa đào nở rộ.

Lục Thanh Hoan quả thật là một người hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ được, xinh đẹp, dịu dàng, tinh tế.

Cô ấy như là một khối ngọc ấm áp, dù là ai ở chung với cô ấy thì đều cảm thấy toàn thân thoải mái, không có bất kỳ gánh nặng nào.

Mạc Hạm lại là sự kết hợp giữa băng và lửa, khi lạnh lùng thì không ai có thể đến gần, nhưng đến lúc nhiệt tình thì lại có thể hòa tan người khác.

Chị như một cạm bẫy đầy nguy hiểm, luôn toát ra vẻ quyến rũ khó cưỡng, cám dỗ mọi người, khiến người ta cam tâm tình nguyện bước vào đố.

Nếu so sánh Lục Thanh Hoan với Mạc Hạm, thì đương nhiên là người trước càng phù hợp với cô hơn.

Nếu không có vụ tai nạn kia thì có lẽ Quý Thiển Ngưng thật sự sẽ suy nghĩ và thử chấp nhận Lục Thanh Hoan.

Nhưng vận mệnh là thứ không thể nắm bắt được, cũng không thể làm gì được.

Ông trời giống như cố ý buộc cô chặt với Mạc Hạm, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này thì đều không thoát được.

Sau khi nói xong thì bầu không khí thoải mái cũng không còn nữa, hai người đều có chút nặng nề và áp lực.

Quý Thiển Ngưng thầm tự trách không thôi, cô cũng không nhìn phản ứng của Lục Thanh Hoan, cứ đứng ngồi không yên, vài phút sau, cô chậm rãi đứng lên, nói: "Em đi thanh toán trước."
Lục Thanh Hoan lại kéo tay cô, cô ấy như bị điện giật nhanh chóng thả tay cô ra, rồi nhìn cô miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Là chị hẹn em mà, để chị trả cho."
Quý Thiển Ngưng không giành với cô ấy.

Lục Thanh Hoan biết là cô bắt taxi tới, tính tiền xong thì nói: "Chị đưa em về trước."
Quý Thiển Ngưng theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn đối phương có vẻ càng mệt mỏi hơn thì lòng cô mềm nhũn, gật đầu.

Từ chối một lần thì thôi đi, từ chối thêm lần nữa thì tổn thương người khác quá.


Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới Salsa còn ở trên xe, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì lạ.

Salsa hẳn là cùng xuống máy bay với Lục Thanh Hoan, rồi lại chở Lục Thanh Hoan tới đây.

Sau đó Lục Thanh Hoan đơn độc đi vào tìm nàng.

Nhưng cô không chắc là Salsa có biết chuyện Lục Thanh Hoan mới tỏ tình với cô rồi lại bị cô từ chối không.

"Hi Thiển Ngưng, lâu rồi không gặp." Salsa thân mật chào hỏi như thường lệ.

"Hi ——" Quý Thiển Ngưng kéo khóe miệng cứng đơ.

Mặc kệ Salsa có biết hay không, nhưng có người thứ ba ở đây thì ít nhất là cô và Lục Thanh Hoan sẽ không xấu hổ như nãy nữa.

Lục Thanh Hoan không ngồi ở phía trước mà ngồi ở hàng ghế sau cùng cô.

Ngoại trừ ban đầu Salsa có nói với cô vài câu thì sau đó không ai nói gì nữa.

Quý Thiển Ngưng cố ý bỏ qua Lục Thanh Hoan đang ngồi bên cạnh cô, làm bộ ngắm cây cối trơ trọi ven đường.

Trong gần 20 phút trầm mặc từ chỗ ăn cơm về đến tiểu khu thì Quý Thiển Ngưng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện đã qua.

Lần đầu tiên cô gặp Lục Thanh Hoan là vào mùa đông giá rét, cô đóng thế thân ở đoàn phim, sau khi rơi xuống nước thì Lục Thanh Hoan có tới hỏi thăm cô, chị em cùng thầy gặp nhau, thêm Wechat của nhau.

Bộ phim tốt nghiệp cần có người hỗ trợ, cô đại diện cho cả lớp mời Lục Thanh Hoan, Lục Thanh Hoan không nói hai lời liền đồng ý.

Lục Thanh Hoan giới thiệu cô đi thử vai nữ thứ hai trong《 Đình viện thâm sâu 》, cô không được đạo diễn nhìn chúng, cuối cùng diễn nữ thứ N Uyển tần.

Lục Thanh Hoan giới thiệu cô với Lương Ninh, để cô ký hợp đồng thành công với Hoa Sang......!
Sau khi nghĩ kỹ lại thì Quý Thiển Ngưng kinh ngạc phát hiện, hóa ra cô đã vô tình nợ Lục Thanh Hoan rất nhiều nhân tình.

Lúc đầu Quý Thiển Ngưng chỉ nghĩ là Lục Thanh Hoan niệm tình họ đều là học trò của Vương Hàm, cho nên mới đối xử tốt với cô.

Giờ phút này cô mới suy nghĩ kỹ lại, hóa ra những điều tốt đẹp đó không phải là vô duyên vô cơ, mà là vì Lục Thanh Hoan thích cô.

Kiếp trước không có ai thổ lộ với cô, cũng không có ai theo đuổi cô.

Quý Thiển Ngưng dành hết tình cảm cho Mạc Hạm, yêu đến tận xương tủy, nên trước nay không biết cảm giác được thích là như thế nào.

Nếu Lục Thanh Hoan không tỏ tình với cô, thì có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấu được điều này.

Quý Thiển Ngưng ảo não cảm thấy bản thân mình quá trì độn.

Khi xuống xe thì thậm chí cô còn không dám hỏi Lục Thanh Hoan: "Sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"
Lục Thanh Hoan cũng không nói gì, chỉ vẫy tay với cô có chút cô đơn.

Hôm nay trời không có nắng, còn chưa được 5 giờ mà trời đã bắt đầu tối rồi, xám xịt tới mức làm người ta khó chịu.

Quý Thiển Ngưng uể oải ỉu xìu lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa.

Trong nhà còn tối hơn cả bên ngoài, cô lần mò tìm công tắc, còn không chưa tìm được thì đột nhiên có một bóng đen lao về phía cô.

Quý Thiển Ngưng không hề chuẩn bị một chút nào, khi người nọ lao tới thì cô cũng bóp cổ người đó, đồng thời hô to: "Cứu mạng với ớiiiii ——"
"Cứu......!Cứu cái đầu cậu, là mình!"
Một nữ trộm?

Không đúng, sao giọng này quen tai quá vậy ta?
Quý Thiển Ngưng buông cô người nọ ra, chịu đựng cơn đau ở mông, cô đứng lên đi bật đèn.

"......! Na Na?" Phát hiện nữ trộm đánh lén cô lại là Khương Ấu Na khiến Quý Thiển Ngưng kinh ngạc không thôi, vội qua đi đỡ người.

Khương Ấu Na nhe răng trợn mắt đứng lên, ôm chặt cái đầu mới bị đánh của mình, mắng: "Cậu ngốc à, chìa khoá nhà này chỉ có cậu với mình có, không phải mình thì còn có thể là ai nữa?"
Quý Thiển Ngưng không phục, cãi lại: "Sao cậu về mà không nói với mình một tiếng? Không nói thì thôi, cậu có bệnh hay gì mà không bật đèn, chơi trò đánh lén vậy."
"Không phải là do mình muốn cho cậu một kinh hỉ sao?"
"Kinh hách thì gần giống rồi đó! Ui, mông mình muốn nở hoa rồi nè."
Khương Ấu Na cũng không khá hơn là bao, xấu hổ nói: "Được rồi, mình sai rồi, không nên chơi trò trẻ con này.."
Quý Thiển Ngưng trợn mắt, vừa đổi giày vừa hỏi: "Tuyên truyền xong rồi à?"
"Không xong thì mình về làm gì?" Khương Ấu Na thong thả ngồi lên ghế sofa, chỉ vào một đống túi gói xếp trên bàn, "Xem mình tốt với cậu chưa kìa, mua cho cậu bao nhiêu là đặc sản."
Quý Thiển Ngưng đi tới, líu lưỡi: "Mua nhiều quá vậy?"
"Mình nói cho cậu biết nè, cổ vịt này là ngon nhất đó, cay nồng, một mình mình có thể ăn hết năm cái đó.

Cậu mau nếm thử đi."
Khương Ấu Na là đồ ham ăn, nhắc đến ăn cái là phấn khích ngay.

Quý Thiển Ngưng không ngăn kịp, cô cạn lời nhìn miếng cổ vịt cay ở trước miệng mình, đẩy tay cô ấy ra rồi nói: "Mình mới đi ăn về, giờ ăn gì cũng không vô hết."
Khương Ấu Na đành phải tự mình ăn, vừa gặp cổ vịt vừa nhìn sắc mặt cô: "Sao mặt cậu giống như bị táo bón quá vậy, thất tình?"
"......" Quý Thiển Ngưng thả lỏng, bình thản nói: "Mình mới vừa từ chối lời tỏ tình của một người, sau đó lại chấp nhận sự theo đuổi của một người khác đó, cậu nói là ai thất tình?"
"!" Đôi mắt Khương Ấu Na lóe sáng, vội nhả miếng cổ vịt trong miệng ra, nhiều chuyện: "Ai tỏ tình với cậu đấy? Cậu chấp nhận ai?"
"Trước đó chị Thanh Hoan chuyển nhà, mời bọn mình đến ăn tân gia thì chị ấy tỏ tình với mình.

Tối đó Mạc Hạm có tới tìm mình, bọn mình ầm ĩ một trận, sau đó chị ấy bị tai nạn giao thông, hôn mê suốt 13 ngày......" Quý Thiển Ngưng đem những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này tóm tắt sơ lược cho Khương Ấu Na nghe.

Khương Ấu Na say mê nghe, cổ vịt cũng quên ăn, chờ cô nói hết thì cảm thán: "Không nghĩ tới trong thời gian mình vắng nhà thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tiểu Quý tử ngon đấy, hóa ra không phải là thất tình, mà là hoa đào nở rộ à."
......!Có hai bông mà cũng gọi là nở rộ sao? Nhưng hai bông này cũng đủ sầu rồi.

Quý Thiển Ngưng ủ rũ: "Mình phiền gần chết mà cậu còn cười nhạo mình."
Khương Ấu Na lập tức nghiêm túc lại, hỏi: "Cho nên bây giờ cậu chính thức quen Mạc Hạm sao?"
Quý Thiển Ngưng lắc đầu.

Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ đó thì cô còn thề thốt là sẽ quên Mạc Hạm để tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Nếu như sau tai nạn, hai người lập tức ở bên nhau thì lại là thế nào?
Nhưng nếu lúc đó Mạc Hạm kiên trì giữ vững yêu cầu kìa, thì nói không chứng hai người đã đến Cục Dân Chính nhận giấy......!
Mạc Hạm không miễn cưỡng cô, mà tôn trọng cô, giao quyền lựa chọn cho cô, cho cô thời gian để giảm xóc, để điều chỉnh.

Chuyện này khiến Quý Thiển Ngưng rất biết ơn.

Tuy trong lòng cô có luyến tiếc Mạc Hạm, nhưng cũng không có biện pháp tiếp thu ngay lập tức.

Khương Ấu Na nhanh chóng gặm hết cổ vịt, liếm liếm ngón tay, một tay đè nặng lên vai cô, nói: "Trước đó cậu còn nói là quen Mạc Hạm không thích hợp, nên không muốn ở bên chị ấy, một hai phải chờ đến lúc người ta xảy ra tai nạn thì cậu mới suy nghĩ thông suốt, muốn thử với chị ấy.

Cậu nói xem, sao hai người phải thế?"
"Muốn mắng mình thì cứ việc nói thẳng."
"Cậu thật sự quá đáng."
"......" Quý Thiển Ngưng cũng biết là bản thân cô quá đáng, ngẩng đầu buông tiếng thở dài, nói: "Mình cũng không muốn như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy chị ấy hôn mê lâu như vậy, bác sĩ nói là chị ấy rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.

Lúc ấy mình nhận ra được là mình thật sự không buông chị ấy được.


Nguyên nhân rất quan trọng khiến mình do dự là do mẹ chị ấy.

Mẹ chị ấy có thành kiến với mình, cậu nói mình ở bên chị ấy như thế nào?"
"Thế bây giờ mẹ chị ấy hết thành kiến với cậu rồi à?"
Quý Thiển Ngưng nghẹn họng, nói: "Chắc còn thành kiến lớn hơn nữa đó."
Rốt cuộc thì việc Mạc Hạm xảy ra tai nạn vẫn có liên quan đến cô.

"Thế thì sao.

Mẹ chị ấy vẫn không hề có bất kỳ sự biến chuyển thái độ nào với cậu, mà các cậu vẫn còn dám ngủ nhiều lần thì không bằng ngay từ đầu đã vứt bỏ hết thảy ở bên nhau, đợi đến khi tay chân co cóng thì tồn tại có ý nghĩa gì nữa?
Quý Thiển Ngưng bị phản bác đến mức á khẩu không trả lời được.

Khương Ấu Na thấy cô bị mình đả kích đến ngày càng thất vọng thì cũng không đành lòng, nói: "Mình không phải là cậu, không có biện pháp đồng cảm như là chính bản thân mình, cho nên cũng chỉ là nói ở mặt ngoài mà thôi."
"Đương nhiên mình cũng không được may mắn như cậu, có thể gặp được Mạc Hạm, còn có quan hệ với nhà cô ấy.

Ngươi nói Tiết Gia Lệ là mẹ của Mạc Hạm, vậy chẳng phải là Mạc Húc Khôn là ba Mạc Hạm sao?! Chà, loại nhà giàu cỡ này thì đúng là nơi tốt để người bình thường như bọn mình bám vào rồi, cậu có băn khoăn thì cũng bình thường."
Quý Thiển Ngưng nhấp môi không nói.

Nếu như Khương Ấu Na biết được những chuyện đã xảy ra thì có lẽ sẽ không nói là cô may mắn nữa đâu.

"Thật ra cũng không cần băn khoăn quá nhiều đâu, chuyện cảm tình cuối cùng vẫn là chuyện của hai người mà.

Chỉ cần hai bên đủ kiên định thì bất luận trở ngại gì đều không phải là rào cản nữa." Khương Ấu Na trực tiếp nói trúng trọng tâm: "Rốt cuộc thì vẫn là do cậu không đủ kiên định."
Quý Thiển Ngưng hơi cười khổ, nói: "Cậu nói đúng."
Tất cả những việc này đều là do cô làm ra
Đề tài này quá nặng nề, khi nói chuyện thì Khương Ấu Na lại mở một gói cổ vịt ra, vừa gặm vừa nói: "Sao cậu không hỏi mình bất ngờ là gì?"
Có bất ngờ thật sao??? Quý Thiển Ngưng biết nghe lời nên liền hỏi: "Là cái gì?"
Khương Ấu Na ngồi thẳng lưng, hắng giọng rồi nói: "Mình tuyên bố.

Mình, ký hợp đồng với Tinh Thần rồi!"
Đây đúng là một tin vui lớn, Quý Thiển Ngưng đem những cảm xúc rối loạn ở trong lòng ném sang một bên, cô ôm lấy cô ấy rồi nói: "Chúc mừng cậu nha Na Na, sắp hết khổ rồi."
Khương Ấu Na cười hì hì nói: "Chỉ là ký hợp đồng mà thôi, làm gì mà nhanh hết khổ vậy được."
"Tin mình đi, từ nay về sau tương lai của cậu nhất định sẽ bằng phẳng xán lạn."
Khương Ấu Na thấy cô nói chắc chắn như thế thì rất có hứng thú, hỏi lại: "Cậu tính ra à?"
"......!Ừ!"
"Vậy cậu đoán xem, người đại diện của mình là ai?"
"Uông Luân."
Khương Ấu Na mở miệng hết cỡ, nói: "Trời ơi Tiểu Quý tử, cái này mà cũng đoán được thì cậu đúng là Thần Toán Tử rồi!"
Quý Thiển Ngưng nói mà không đỏ mặt thở gấp chút nào: "Quá khen quá khen, cơ bản mà thôi, không cần kinh ngạc."
Trừ bỏ cái bug mang tên Bạch Hạo thì quỹ đạo vận mệnh Khương Ấu Na hình như là đã trở lại bình thường, nên nếu sau này không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cuộc sống của cô ấy sẽ rất suôn sẻ.

Những việc này Quý Thiển Ngưng không có biện pháp nói cho cô ấy nghe, chỉ ở yên lặng thầm chúc phúc ở trong lòng.

Khương Ấu Na thấy cô có vẻ trầm ngâm thì nghĩ là cô còn vướng bận những chuyện vừa rồi, cô ấy duỗi tay móc cổ cô, nói: "Cậu cứ mạnh dạn mà làm đi, đừng quan tâm gì mà Tiết Gia Lệ hay Mạc Gia Lệ, mình cũng không tin là bà ấy dám ăn cậu."
Quý Thiển Ngưng sửng sốt, dở khóc dở cười hỏi: "Cậu nghĩ là mình sợ bà ấy sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện