Quý Thiển Ngưng nhào về phía bàn, nhìn trên bàn thức ăn phong phú, chảy nước miếng hỏi: "Toàn bộ đều do chị mua à?"
"Là chị làm xong rồi mang đến đây." Mạc Hạm nói: "Mới vừa hâm nóng đó, ăn đi cưng."
Cố Tâm Mỹ sợ làm phiền hai người nên ở lại đoàn phim không về.

Nhiều đồ ăn như vậy Quý Thiển Ngưng ăn không hết, trước khi ăn cô còn cất một phần để lại cho cô nàng.
"Đây là cái gì?" Cô mở một hộp đồ ăn nào đó, "Sủi cảo? Đây cũng là chị làm sao? Chị còn học được cách làm vằn thắn sao?"
Mạc Hạm bị cô hỏi liên tiếp, yên lặng nhìn cô vài giây rồi mới nói: "Mẹ chị gói, bảo chị mang cho em nếm thử."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Mạc Hạm thấy cô hơi ngập ngừng thì lấy nắp hộp thức ăn trong tay cô, nói: "Để lâu nên cứng rồi, không ăn cũng được."
Quý Thiển Ngưng khẽ nhúc nhích lông mày, đè tay chị lại, lấy lại hộp sủi cảo kia, gắp một cái bỏ vào trong miệng, ăn xong rồi nói: "So với dì em gói thì ngon hơn rồi."
Đã cứng thế rồi thì chắc hương vị cũng chẳng khá lắm, nhưng thấy cô chịu ăn thì trong lòng Mạc Hạm rất vui.
Miếng bột cứng khó nuốt xuống, Quý Thiển Ngưng lại ăn thêm một cái, nói: "Nhìn em làm gì, cùng ăn đi."
Mạc Hạm cười cười cầm đôi đũa lên.
Đầu tháng 3, 《 Em là đẹp nhất 》 rốt cuộc cũng đóng máy.
Dự tiệc đóng máy xong, Quý Thiển Ngưng tranh thủ về nhà, ở nhà mấy ngày.
Đúng là xuân về là lúc hoa nở, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Trước đó Lương Ninh giúp Quý Thiển Ngưng nhận vài hợp đồng quảng cáo, sau khi về Bắc Thị thì cô bắt đầu tập trung vào công việc bận rộn, quay quảng cáo xong thì lại đi ghi hình, ngay cả thời gian hẹn hò với Mạc Hạm cũng không có.
Tối đến khi gọi video Mạc Hạm nhịn không được oán giận: "Bây giờ em còn bận hơn chị nữa."
"Vậy chị cũng bận đi." Quý Thiển Ngưng chọc chị.
Mạc Hạm trừ bỏ đóng phim thì cơ bản sẽ không nhận những thông cáo khác, một năm nhiều nhất chỉ diễn hai bộ, có thể nói là là một nghệ sĩ rất "lười biếng".

Quý Thiển Ngưng không có bản lĩnh và bối cảnh như chị, người chậm cần bắt đầu sớm, bắt lấy thời cơ mới là mấu chốt.
Làm người yêu, Mạc Hạm không tiện can thiệp sự nghiệp của cô, chị trầm ngâm rồi nói: "Chị hiểu ý em, nhưng em cũng không được làm bản thân mệt mỏi đâu đó."
"Em có chừng mực mà."
Bộ phim điện ảnh《 Hắc trầm》 của Mạc Hạm sắp được công chiếu, qua mấy ngày nữa chị phải cùng đoàn phim đi quảng bá.

Quý Thiển Ngưng thì phải tham dự vài hoạt động nên hai người nói chuyện không ngớt.
Một bữa tiệc từ thiện nào đó được tổ chức ở Bắc Thị, Quý Thiển Ngưng cũng được mời tham gia.

Cô mặc lễ phục do nhà tài trợ cung cấp để tham dự bữa tiệc, không ngờ lại bị đụng hàng.
Đụng hàng không đáng sợ, người nào xấu thì người đó mới xấu hổ.

Một bộ váy được mặt trên hai người khác nhau lại đối lập mãnh liệt, Quý Thiển Ngưng so với đối phương thì tốt hơn.
Nhưng điều này không phải là đáng sợ nhất, vô cùng không đúng lúc, người cô đụng hàng lại là Hà Tương.
Hà Tương không tính là mỹ nhân chuẩn mực, khung xương cô ta lớn, một chiếc váy dạ hội mỏng manh, thanh lịch lại bị cô ta mang như lưng hùm vai gấu.

Đôi mắt sắc bén của cô ta quét qua cơ thể Quý Thiển Ngưng trên hệt như tia laser, như hận không thể dùng ánh mắt lột chiếc váy trên người cô xuống.
Quý Thiển Ngưng không muốn gây xung đột với cô ta ở nơi công cộng, một điều nhịn chín điều lành mà, cô né đi.
Cô có tâm né tránh, nhưng có vài người trời sinh thích gây chuyện lại không muốn tha cho cô.
Sau khi tiệc tối kết thúc thì có tiệc rượu, Quý Thiển Ngưng và Lương Ninh bước vào sảnh tiệc, lại lần nữa chạm mặt Hà Tương.
Hà Tương đã thay một bộ lễ phục khác, cô ta cầm một ly rượu vang uốn éo đi tới, giọng điệu quái gở: "Gần đây cô nổi quá nhỉ, khách quen của hot search."
Lương Ninh đi toilet, Quý Thiển Ngưng không muốn gây chuyện, khiêm tốn nói: "Tôi chỉ là ăn may thôi, nào có danh khí vang dội như chị Tương ạ.""
Hà Tương khinh thường hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tới gần, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: "Nếu tôi sơ ý làm đổ ly rượu này lên người cô thì cô đoán tối nay cô có thể lên hot search không?"
Quý Thiển Ngưng cảnh giác lui về phía sau một bước, nói: "Tôi thấy là chị Tương muốn lên hot search thì hơn."
Hà Tương đương nhiên không có khả năng ở trước mặt mọi người hắt rượu lên người cô, chỉ là cô ta bị chọc giận bởi lời cô nói, nói: "Có một người dám nói chuyện với tôi như thế, cô biết cuối cùng thì thế nào không?"
Quý Thiển Ngưng mím môi không nói.
Hà Tương cho rằng cô đang sợ, cười đắc ý, nói: "Cũng là một nữ diễn viên, bởi vì đắc tội tôi nên cuối cùng bị tôi xử rồi."
"......! Chị Tương là là tiền bối, là tấm gương để tôi học theo.

Nếu vừa rồi tôi nói gì đó xúc phạm đến chị thì hy vọng chị rộng lượng đừng để ở trong lòng."

"Dù bây giờ cô có quỳ xuống xin lỗi tôi thì cũng đã muộn rồi." Hà Tương không dao động, âm hiểm cười nói: "Tôi nhất định sẽ không để cô tiếp tục ở trong giới này, chờ xem."
Quý Thiển Ngưng nhìn phía sau Hà Tương, không thèm để ý lời uy hiếp này.
Hà Tương không quan tâm cô có nghe lọt tai không, uy hiếp xong thì xoay người muốn rời đi, không nghĩ tới sau lưng lại có người, suýt nữa đã va phải đối phương.
Người nọ đỡ lấy cô ta.
Hà Tương ổn định thân hình, ngước mắt, thì thấy người trước mắt là ai thì hoảng hốt.

Cô ta dùng diễn xuất tuyệt vời của mình để điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười nói: "Cảm ơn Mạc đổng."
Mạc Húc Khôn vô cảm buông cô ta ra.
Hà Tương không biết những lời vừa rồi có bị Mạc Húc Khôn nghe thấy không, cô ta thấy Mạc Húc Khôn lẻ loi một mình, bèn cố ý làm quen: "Cô Gia Lệ không đi cùng ngài sao ạ?"
Mạc Húc Khôn cũng không thèm nhìn cô ta, lập tức đi đến trước mặt Quý Thiển Ngưng.
"Chào Mạc đổng." Quý Thiển Ngưng lễ phép chào hỏi.
Mạc Húc Khôn khẽ cười nói: "Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy."
Quý Thiển Ngưng giật mình, cũng cười theo.

Thật ra cô nên gọi là "Chú", chỉ là hơi do dự khi có Hà Tương.
Ánh mắt lão luyện của Mạc Húc Khôn quét qua cô và Hà Tương, nói: "Uống cùng chú một ly không?"
Quý Thiển Ngưng biết Mạc Húc Khôn là đang giải vây giúp cô, biết nghe lời phải đáp lại: "Dạ được ạ."
Hà Tương bị ngó lơ nên sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt phức tạp nhìn hai người họ sóng vai rời đi.
Cô ta đã tìm người điều tra rồi, Quý Thiển Ngưng không có bối cảnh gì cả, sao lại quen Mạc Húc Khôn, người giàu nhất Bắc Thị được? Hơn nữa nhìn biểu cảm hai người khi nói chuyện thì có vẻ rất quen thuộc?
Đến nơi không người, Mạc Húc Khôn đi thẳng vào vấn đề, ông nói: "Hà Tương nói gì chú nghe hết rồi, có chú ở đây cô ta không dám làm gì cháu đâu."
Quý Thiển Ngưng vô cùng may mắn khi gặp Mạc Húc Khôn đúng lúc này, cô cúi đầu thật sâu, nói: "Cảm ơn chú ạ."
Mạc Húc Khôn cao giọng cười to, nói: "Sau này là người một nhà rồi, khách sáo gì chứ."
Quý Thiển Ngưng thẹn thùng không thôi, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Khi tiệc tàn thì đã là đêm khuya.
Lương Ninh lái xe đến tiểu khu, cô ấy ngừng ở dưới lầu, nhìn phía trước nói: "Sao chiếc xe kia giống của Mạc Hạm quá?"
Quý Thiển Ngưng có uống chút rượu mơ màng sắp ngủ, nghe vậy thì tỉnh táo lại, nhìn về phía cô ấy chỉ, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe quen thuộc, khóe miệng vô thức cong lên, nói: "Là chị ấy."
Cô mở cửa xe, đúng lúc đó Mạc Hạm cũng xuống xe.
Đợi Lương Ninh rời đi, Quý Thiển Ngưng hỏi Mạc Hạm: "Sao chị lại tới đây?"
Mạc Hạm lướt nhìn chiếc váy dạ hội trên người cô, ngón tay hơi lạnh vuốt ve bờ vai trần kia, thầm thì: "Bạn cùng phòng của cưng vắng nhà rồi."
"......"
Khương Ấu Na đã ra ngoài đóng phim.
Hai người đã lâu rồi không làm chuyện đó, cả hai đều hơi mất khống chế, thậm chí chờ không kịp vào phòng ngủ.
Đến cuối cùng, Quý Thiển Ngưng mệt đến mức không mở mắt nổi, mơ màng nói chuyện xảy ra trong bữa tiệc cho chị nghe, rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì Mạc Hạm đã không còn ở đó.

Mạc Hạm phải lên máy bay đi thành phố H để chụp ảnh tạp chí, lúc chị đi không đánh thức cô, chỉ để lại lời nhắn trên Wechat: "Chị đi nha, khi nào dậy nhớ ăn sáng trước, đừng lúc nào cũng nghịch điện thoại."
Nghe chị dặn chưa mấy độc giả của tôi.

Quý Thiển Ngưng nghe lời ngoan ngoãn đứng dậy rửa mặt.
Trên bàn có mấy hộp thức ăn, là Mạc Hạm lúc gần đi thì gọi đồ ăn cho cô, Quý Thiển Ngưng dùng lò vi ba hâm lại, thong thả ăn bữa sáng.
"Cười vl nè cưng --" Điện thoại đổ chuông.
Cẩu nữ nhân: "[ hình ảnh ]"
Quý Thiển Ngưng bỏ vào miệng một cái sủi cảo tôm, cô nhấp vào hình ảnh, vừa thấy thì suýt bị nghẹn.
Ảnh chụp cô và Hà Tương cũng mặc một chiếc váy, bên trái là cô, bên phải là Hà Tương.

Không biết là ai đùa mà pts trên đầu cô hai chữ "Trên mạng", còn trên đầu Hà Tương là chữ "Thực tế", còn có slogan "Đụng hàng không đáng sợ, Hà Tương mới xấu hổ".
Quý Thiển Ngưng giờ mới biết được chuyện cô và Hà Tương đụng hàng lên hot search, chỉ là cô không ngờ Mạc Hạm cũng hóng hớt nhiều chuyện đến thế.
Cô không thích nói bậy sau lưng người khác, đối với chuyện cư dân mạng cười cợt cũng không tỏ thái độ, bình thản nhắn lại cho Mạc Hạm: "Sợi dây chuyền trên cổ cô ta khá đẹp."
Cô chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, kết quả ba ngày sau, Mạc Hạm chụp ảnh tạp chí xong quay về, còn mang theo một sợi dây chuyền rất đẹp cho cô.
Quý Thiển Ngưng không nhiều trang sức lắm, trừ khi do nhà tài trợ cung cấp thì cô không nỡ bỏ tiền mua những món đồ xa xỉ.

Sợi dây chuyền này rất đẹp, đẹp đến mức cô không dám chạm vào.

Cô hỏi Mạc Hạm: "Chắc đắt lắm ha?"
"Không đắt." Mạc Hạm nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, còn tự mình đeo cho cô.
Quý Thiển Ngưng không biết là sợi dây chuyền này gần hai trăm vạn.
Cô rất thích sợi dây chuyền này, cho rằng Mạc Hạm chỉ tặng cô một món quà bình thường, không ngờ lại bị nó cuốn vào sóng gió dư luận, suýt nữa là không ngẩng đầu dậy nổi.
-----
Nay chính thức hoàn một bộ truyện nên đăng thêm cho mọi người chung vui.

Mình tâm lý thế đấy
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện