Phá vỡ trận pháp ảo giác xong, Sigourney và Ash có thể tiếp tục tiến về tháp phù thủy.
Nhưng bọn họ không vội vàng xuất phát mà đi về phía tiếng kêu rên.
"Sigourney muốn cứu bọn họ à?" Ash hỏi.
Sigourney không trả lời cậu, anh dẫn cậu đến một chỗ gần nhất và đưa tay chỉ một người đàn ông nằm trên bụi cỏ sắc bén, anh hỏi ngược lại cậu: "Cậu thấy còn cứu được không?"
Ash thò đầu ra nhìn từ sau lưng anh.
Đó là một người đàn ông đẫm máu bị thủy tinh cứng rắn sắc bén cắt xẻ đến mức thay đổi hoàn toàn giống như một quả cầu thịt bị lột da, anh ta nằm sấp xụi lơ ở đó, thủy tinh màu xám xung quanh bị nhuộm một màu đỏ sẫm gần như màu đen quái dị.
Người bình thường bị thương tới mức này thì gần như đã chết.
Nhưng người này vẫn đang không ngừng rên rỉ, tiếng hít thở của anh ta to như kéo bễ.
"Anh ta..." Ash nhíu mày, tay chân người đàn ông như bị tan chảy, hòa vào bụi cỏ thủy tinh xung quanh.
"Anh ta sẽ hòa làm một thể với khu rừng này. Trở thành chất dinh dưỡng cho những loài cây thủy tinh." Sigourney dừng một chút: "Trong lúc đó anh ta vẫn sẽ tỉnh táo. Bởi vì khu rừng thích chất dinh dưỡng còn sống."
Đây chính là nguyền rủa trong khu rừng sao? Dường như là biết Ash đang suy nghĩ gì, Sigourney nói: "Chỉ là một trong số đó thôi."
Trong khu rừng này còn ẩn giấu vô số lời nguyền ác độc khiến người dính phải chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bước xuống địa ngục.
Sigourney hỏi người đàn ông này còn cứu được không, bây giờ Ash biết là không cứu được.
Hoặc là tỉnh táo và trở thành chất dinh dưỡng trong khu rừng.
Hoặc là mất đi sự sống khi cắt hết liên kết với khu rừng này.
Sigourney dẫn Ash rời khỏi nơi này, đến nơi có tiếng kêu rên tiếp theo.
Ash dựa vào vai Sigourney, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ sau lưng dừng lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Màu mắt cậu trở nên đậm hơn, sau đó lại lập tức vơi đi trở lại như bình thường.
Bọn họ lại lần lượt tìm được không ít người nằm lại trong khu rừng này.
Đây là lần đầu tiên Ash biến đến lời nguyền của thế giới phù thủy, lần mở mang tầm mắt này khiến cậu hoa cả mắt.
Sau khi xương cốt tan chảy thì chỉ còn lại một lớp da thịt.
Thân xác trương phình, da thịt căng bóng giống như chỉ cần đâm một cái là sẽ nổ tung.
Cơ thể hai người khác nằm sát nhau quấn lấy nhau bằng một tư thế vặn vẹo.
Bộ phận nào đó trên cơ thể họ mang hình dáng quái dị...
Cách chết nào đau đớn nhất? Tra tấn nhất?
Tất cả những cái chết ấy xuất hiện trước mắt Ash trong khu rừng màu xám này.
Ash bình tĩnh nhìn.
Đau đớn nhất không phải là cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, mà chính là dùng mắt nhìn nhưng không nhìn thấy được linh hồn chịu đủ tra tấn của những người này.
Trong những người này, có người bình thường bị xem như nguyên liệu, cũng có phù thủy của vương tọa Trắng Xám.
Lời nguyền mặc kệ bọn họ có thân phận gì, nó ác độc vươn tay bắt lấy linh hồn của họ.
Trước đây, Rachel trong mắt Ash là một lão già xấu xa phá vỡ sự yên bình của thôn Dogo, gây nguy hiểm cho mọi người. Nếu như phải nêu thêm những ấn tượng khác về ông ta, vậy chắc là uyên bác, được nhiều thôn dân hoan nghênh, là người xấu nhưng chết quá nhanh, kẻ thù của Sigourney.
Nhưng từ khi tiến vào khu rừng thủy tinh cho tới bây giờ, khuôn mặt già nua trong trí nhớ dần dần trở nên rõ ràng.
Thay vì dùng từ điên cuồng, tàn nhẫn để hình dung Rachel, Ash cảm thấy bốn chữ không có nhân tính chính xác hơn.
Có lẽ ông ta thật sự coi bản thân là thần nên mới có thể coi thường chà đạp tất cả sinh mệnh khác, không hề kính nể hay tôn trọng người khác, coi họ như món đồ chơi để ông ta mặc sức thao túng.
Khi Sigourney dừng bước lại, khu rừng tràn ngập tiếng rên rỉ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, một sự yên tĩnh ngột ngạt.
Cho đến khi Ash đơn phương đánh vỡ sự im lặng này: "Sigourney?" Giọng của cậu vẫn mềm mại ôn hòa.
"...Có người đã thoát khỏi trận pháp ảo giác này." Sigourney nói.
"Là những phù thủy đưa nguyên liệu thí nghiệm đến sao? Có người sống sót hả?"
"Mon nói người bạn thợ săn của anh ta nhìn thấy có một thú nhân rắn trong những người này."
Ash sực tỉnh: "Quả thật lúc nãy không thấy thú nhân rắn nào. Bọn họ đi hướng khác sao?"
Sigourney không phủ định suy đoán của cậu, anh hờ hững nói: "Đi hướng nào cũng không dễ."
Thú nhân rắn kia... có lẽ còn có đồng minh khác, có lẽ đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó trong rừng, có lẽ đã chạy trước bọn họ hoặc có lẽ đang bị nhốt trong một trận pháp ảo giác khác.
Sau khi xác nhận tình hình của đám người khác trong rừng, Sigourney không lề mề nữa, anh dẫn Ash đi tiếp vào rừng.
Trên đường đi, bọn họ lại chứng kiến thủ đoạn quỷ quyệt và tài nguyên phong phú của Rachel si mê pháp thuật cổ đại lần nữa.
Đầu tiên hai người gặp mười con quỷ tượng đá – một kẻ giết chóc khát máu chỉ tồn tại ở thời cổ đại. Đương nhiên mười con quỷ này chỉ là con rối luyện kim do Rachel lợi dụng cái xác còn lại của quỷ tượng đá tạo nên, bằng không Sigourney sẽ không dễ dàng giải quyết chúng như thế.
Sau đó hai người lại rơi vào đầm lầy linh hồn tràn ngập năng lượng xấu, đó là một không gian khép kín, tất cả nguyên tố tự nhiên trong đó đều bị rút cạn, chỉ còn lại sức mạnh chết chóc. Không gian này là khắc tinh của vô số phù thủy, nhưng Sigourney là sinh vật bóng tối nên chẳng khác gì cá gặp nước trong đây, anh nhanh chóng dẫn Ash thoát khỏi nơi này.
Sau khi vượt qua không gian khép kín ấy, hai người lại gặp trận pháp ánh sáng phiên bản đơn giản hóa ngay sau đó.
Có lẽ Rachel cũng nhận ra đầm lầy linh hồn không thể cản trở bước chân của sinh vật bóng tối cho nên cần một cửa khắc chế tất cả sinh vật bóng tối để bóp chết tất cả sinh vật vượt qua đầm lầy.
Ông ta bố trí một trận pháp ánh sáng đơn giản hóa.
Trận pháp ánh sáng là thành tựu tối cao của pháp thuật cổ đại từ trước đến giờ, Rachel có nghiên cứu cũng bình thường.
Mà việc ông ta có thể bố trí trận pháp cần rất nhiều nguyên liệu quý giá cũng lần nữa chứng minh rằng tài nguyên của ông ta rất phong phú.
Nhưng mà lần này Ash không còn bó tay, Sigourney cũng không hề bị giới hạn vì nhược điểm của quỷ hút máu khi đối mặt với trận pháp ánh sáng lần nữa.
Lúc này Ash lấy quả cầu vạn vật ra, thành thạo kích hoạt mùi của động vật pháp thuật Rùa cá sấu lửa cấp tám, trong mùi hương kinh khủng đáng sợ cậu và Sigourney trao đổi cơ thể thành công. Sau khi trao đổi, Sigourney vứt cậu vào quan tài và thoải mái tắm nắng.
Anh đã có thể tự do đi lại trong trận pháp khiến anh gặp khó trước đây.
Nhưng suy nghĩ một hồi, anh gõ gõ quan tài và nói với Ash: "Nghỉ ngơi một lát đi." Cơ thể của con người sẽ mệt mỏi.
Giọng của Ash vọng ra từ trong quan tài nên nó vô cùng nhỏ: "Lỡ như có người đến trước chúng ta thì sao?"
Sigourney bình tĩnh nói thẳng: "Con đường phía trước sẽ càng ngày càng nguy hiểm, mà tôi ở trong cơ thể cậu chỉ có thể dùng không đến một phần mười sức mạnh."
Ash: "..." Sau khi quay về cậu nhất định phải rèn luyện cơ thể với thầy Zekks mới được!
Thấy Ash im lặng, Sigourney đi đến rìa trận pháp, anh dọn sạch một mảng tuyết lớn và đặt quan tài gỗ thông sang một bên, sau đó ngồi xuống đất nhìn về phía xa.
Lúc này trận pháp khắc chế tất cả bóng tối lại trở thành tấm khiên của bọn họ.
Không cần phải lo lắng có bất kỳ sinh vật tà ác nào đến gần bọn họ. Bởi vì dưới ánh sáng chiếu rọi, tất cả bóng tối và tà ác đều sẽ tan chảy biến mất.
Ash trong quan tài rầu rĩ nhắm mắt lại, cậu tranh thủ thời gian để tinh thần được nghỉ ngơi... Thật ra làm "máy dò nguy hiểm" suốt dọc đường, tinh thần của cậu quả thật luôn căng thẳng, hơn nữa mấy lần cậu suy đoán được quá khứ của Sigourney, mấy lần cảm xúc chập trùng, chịu đủ giày vò như thế thì làm sao mà không mệt?
Có lẽ khu vực trong phạm vi trận pháp ánh sáng là nơi an toàn yên bình nhất trong khu rừng thủy tinh.
Ash nghĩ như vậy và chìm vào giấc ngủ.
Cậu lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, cậu ngồi dựa vào tường một căn phòng tối tăm chật chội. Căn phòng chỉ có một cửa sổ thông gió nhỏ hẹp, nhưng mà cửa thông gió cũng không thông ra bên ngoài, không có cách nào quan sát bầu trời từ cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn pháp thuật nhợt nhạt ngoài cửa thông gió.
Cậu nhìn xung quanh và nhanh chóng chú ý đến đôi tay của mình.
Đây là một đôi tay vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì hình dáng xinh đẹp của đôi tay này, dù nhắm mắt lại cậu cũng có thể nhận ra nó là tay của Sigourney.
Xa lạ là bởi vì đôi tay này mịn màng trắng nõn lại mềm mại, máu chảy xuôi bên dưới da thịt, móng tay là màu hồng nhạt, đây là một đôi tay thuộc về người sống, không phải là tay của quỷ hút máu.
Đây là cơ thể của Sigourney.
Cơ thể tràn đầy sức sống của Sigourney.
Đây là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy ư?
Bởi vì trao đổi cơ thể với Sigourney cho nên ở trong mơ cậu cũng sử dụng thân xác của Sigourney chăng?
Chính là vì ở trong mơ nên cậu mới có thể khiến cơ thể lạnh lẽo của Sigourney sống lại lần nữa sao?
Nhưng bọn họ không vội vàng xuất phát mà đi về phía tiếng kêu rên.
"Sigourney muốn cứu bọn họ à?" Ash hỏi.
Sigourney không trả lời cậu, anh dẫn cậu đến một chỗ gần nhất và đưa tay chỉ một người đàn ông nằm trên bụi cỏ sắc bén, anh hỏi ngược lại cậu: "Cậu thấy còn cứu được không?"
Ash thò đầu ra nhìn từ sau lưng anh.
Đó là một người đàn ông đẫm máu bị thủy tinh cứng rắn sắc bén cắt xẻ đến mức thay đổi hoàn toàn giống như một quả cầu thịt bị lột da, anh ta nằm sấp xụi lơ ở đó, thủy tinh màu xám xung quanh bị nhuộm một màu đỏ sẫm gần như màu đen quái dị.
Người bình thường bị thương tới mức này thì gần như đã chết.
Nhưng người này vẫn đang không ngừng rên rỉ, tiếng hít thở của anh ta to như kéo bễ.
"Anh ta..." Ash nhíu mày, tay chân người đàn ông như bị tan chảy, hòa vào bụi cỏ thủy tinh xung quanh.
"Anh ta sẽ hòa làm một thể với khu rừng này. Trở thành chất dinh dưỡng cho những loài cây thủy tinh." Sigourney dừng một chút: "Trong lúc đó anh ta vẫn sẽ tỉnh táo. Bởi vì khu rừng thích chất dinh dưỡng còn sống."
Đây chính là nguyền rủa trong khu rừng sao? Dường như là biết Ash đang suy nghĩ gì, Sigourney nói: "Chỉ là một trong số đó thôi."
Trong khu rừng này còn ẩn giấu vô số lời nguyền ác độc khiến người dính phải chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bước xuống địa ngục.
Sigourney hỏi người đàn ông này còn cứu được không, bây giờ Ash biết là không cứu được.
Hoặc là tỉnh táo và trở thành chất dinh dưỡng trong khu rừng.
Hoặc là mất đi sự sống khi cắt hết liên kết với khu rừng này.
Sigourney dẫn Ash rời khỏi nơi này, đến nơi có tiếng kêu rên tiếp theo.
Ash dựa vào vai Sigourney, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ sau lưng dừng lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Màu mắt cậu trở nên đậm hơn, sau đó lại lập tức vơi đi trở lại như bình thường.
Bọn họ lại lần lượt tìm được không ít người nằm lại trong khu rừng này.
Đây là lần đầu tiên Ash biến đến lời nguyền của thế giới phù thủy, lần mở mang tầm mắt này khiến cậu hoa cả mắt.
Sau khi xương cốt tan chảy thì chỉ còn lại một lớp da thịt.
Thân xác trương phình, da thịt căng bóng giống như chỉ cần đâm một cái là sẽ nổ tung.
Cơ thể hai người khác nằm sát nhau quấn lấy nhau bằng một tư thế vặn vẹo.
Bộ phận nào đó trên cơ thể họ mang hình dáng quái dị...
Cách chết nào đau đớn nhất? Tra tấn nhất?
Tất cả những cái chết ấy xuất hiện trước mắt Ash trong khu rừng màu xám này.
Ash bình tĩnh nhìn.
Đau đớn nhất không phải là cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, mà chính là dùng mắt nhìn nhưng không nhìn thấy được linh hồn chịu đủ tra tấn của những người này.
Trong những người này, có người bình thường bị xem như nguyên liệu, cũng có phù thủy của vương tọa Trắng Xám.
Lời nguyền mặc kệ bọn họ có thân phận gì, nó ác độc vươn tay bắt lấy linh hồn của họ.
Trước đây, Rachel trong mắt Ash là một lão già xấu xa phá vỡ sự yên bình của thôn Dogo, gây nguy hiểm cho mọi người. Nếu như phải nêu thêm những ấn tượng khác về ông ta, vậy chắc là uyên bác, được nhiều thôn dân hoan nghênh, là người xấu nhưng chết quá nhanh, kẻ thù của Sigourney.
Nhưng từ khi tiến vào khu rừng thủy tinh cho tới bây giờ, khuôn mặt già nua trong trí nhớ dần dần trở nên rõ ràng.
Thay vì dùng từ điên cuồng, tàn nhẫn để hình dung Rachel, Ash cảm thấy bốn chữ không có nhân tính chính xác hơn.
Có lẽ ông ta thật sự coi bản thân là thần nên mới có thể coi thường chà đạp tất cả sinh mệnh khác, không hề kính nể hay tôn trọng người khác, coi họ như món đồ chơi để ông ta mặc sức thao túng.
Khi Sigourney dừng bước lại, khu rừng tràn ngập tiếng rên rỉ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, một sự yên tĩnh ngột ngạt.
Cho đến khi Ash đơn phương đánh vỡ sự im lặng này: "Sigourney?" Giọng của cậu vẫn mềm mại ôn hòa.
"...Có người đã thoát khỏi trận pháp ảo giác này." Sigourney nói.
"Là những phù thủy đưa nguyên liệu thí nghiệm đến sao? Có người sống sót hả?"
"Mon nói người bạn thợ săn của anh ta nhìn thấy có một thú nhân rắn trong những người này."
Ash sực tỉnh: "Quả thật lúc nãy không thấy thú nhân rắn nào. Bọn họ đi hướng khác sao?"
Sigourney không phủ định suy đoán của cậu, anh hờ hững nói: "Đi hướng nào cũng không dễ."
Thú nhân rắn kia... có lẽ còn có đồng minh khác, có lẽ đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó trong rừng, có lẽ đã chạy trước bọn họ hoặc có lẽ đang bị nhốt trong một trận pháp ảo giác khác.
Sau khi xác nhận tình hình của đám người khác trong rừng, Sigourney không lề mề nữa, anh dẫn Ash đi tiếp vào rừng.
Trên đường đi, bọn họ lại chứng kiến thủ đoạn quỷ quyệt và tài nguyên phong phú của Rachel si mê pháp thuật cổ đại lần nữa.
Đầu tiên hai người gặp mười con quỷ tượng đá – một kẻ giết chóc khát máu chỉ tồn tại ở thời cổ đại. Đương nhiên mười con quỷ này chỉ là con rối luyện kim do Rachel lợi dụng cái xác còn lại của quỷ tượng đá tạo nên, bằng không Sigourney sẽ không dễ dàng giải quyết chúng như thế.
Sau đó hai người lại rơi vào đầm lầy linh hồn tràn ngập năng lượng xấu, đó là một không gian khép kín, tất cả nguyên tố tự nhiên trong đó đều bị rút cạn, chỉ còn lại sức mạnh chết chóc. Không gian này là khắc tinh của vô số phù thủy, nhưng Sigourney là sinh vật bóng tối nên chẳng khác gì cá gặp nước trong đây, anh nhanh chóng dẫn Ash thoát khỏi nơi này.
Sau khi vượt qua không gian khép kín ấy, hai người lại gặp trận pháp ánh sáng phiên bản đơn giản hóa ngay sau đó.
Có lẽ Rachel cũng nhận ra đầm lầy linh hồn không thể cản trở bước chân của sinh vật bóng tối cho nên cần một cửa khắc chế tất cả sinh vật bóng tối để bóp chết tất cả sinh vật vượt qua đầm lầy.
Ông ta bố trí một trận pháp ánh sáng đơn giản hóa.
Trận pháp ánh sáng là thành tựu tối cao của pháp thuật cổ đại từ trước đến giờ, Rachel có nghiên cứu cũng bình thường.
Mà việc ông ta có thể bố trí trận pháp cần rất nhiều nguyên liệu quý giá cũng lần nữa chứng minh rằng tài nguyên của ông ta rất phong phú.
Nhưng mà lần này Ash không còn bó tay, Sigourney cũng không hề bị giới hạn vì nhược điểm của quỷ hút máu khi đối mặt với trận pháp ánh sáng lần nữa.
Lúc này Ash lấy quả cầu vạn vật ra, thành thạo kích hoạt mùi của động vật pháp thuật Rùa cá sấu lửa cấp tám, trong mùi hương kinh khủng đáng sợ cậu và Sigourney trao đổi cơ thể thành công. Sau khi trao đổi, Sigourney vứt cậu vào quan tài và thoải mái tắm nắng.
Anh đã có thể tự do đi lại trong trận pháp khiến anh gặp khó trước đây.
Nhưng suy nghĩ một hồi, anh gõ gõ quan tài và nói với Ash: "Nghỉ ngơi một lát đi." Cơ thể của con người sẽ mệt mỏi.
Giọng của Ash vọng ra từ trong quan tài nên nó vô cùng nhỏ: "Lỡ như có người đến trước chúng ta thì sao?"
Sigourney bình tĩnh nói thẳng: "Con đường phía trước sẽ càng ngày càng nguy hiểm, mà tôi ở trong cơ thể cậu chỉ có thể dùng không đến một phần mười sức mạnh."
Ash: "..." Sau khi quay về cậu nhất định phải rèn luyện cơ thể với thầy Zekks mới được!
Thấy Ash im lặng, Sigourney đi đến rìa trận pháp, anh dọn sạch một mảng tuyết lớn và đặt quan tài gỗ thông sang một bên, sau đó ngồi xuống đất nhìn về phía xa.
Lúc này trận pháp khắc chế tất cả bóng tối lại trở thành tấm khiên của bọn họ.
Không cần phải lo lắng có bất kỳ sinh vật tà ác nào đến gần bọn họ. Bởi vì dưới ánh sáng chiếu rọi, tất cả bóng tối và tà ác đều sẽ tan chảy biến mất.
Ash trong quan tài rầu rĩ nhắm mắt lại, cậu tranh thủ thời gian để tinh thần được nghỉ ngơi... Thật ra làm "máy dò nguy hiểm" suốt dọc đường, tinh thần của cậu quả thật luôn căng thẳng, hơn nữa mấy lần cậu suy đoán được quá khứ của Sigourney, mấy lần cảm xúc chập trùng, chịu đủ giày vò như thế thì làm sao mà không mệt?
Có lẽ khu vực trong phạm vi trận pháp ánh sáng là nơi an toàn yên bình nhất trong khu rừng thủy tinh.
Ash nghĩ như vậy và chìm vào giấc ngủ.
Cậu lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, cậu ngồi dựa vào tường một căn phòng tối tăm chật chội. Căn phòng chỉ có một cửa sổ thông gió nhỏ hẹp, nhưng mà cửa thông gió cũng không thông ra bên ngoài, không có cách nào quan sát bầu trời từ cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn pháp thuật nhợt nhạt ngoài cửa thông gió.
Cậu nhìn xung quanh và nhanh chóng chú ý đến đôi tay của mình.
Đây là một đôi tay vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì hình dáng xinh đẹp của đôi tay này, dù nhắm mắt lại cậu cũng có thể nhận ra nó là tay của Sigourney.
Xa lạ là bởi vì đôi tay này mịn màng trắng nõn lại mềm mại, máu chảy xuôi bên dưới da thịt, móng tay là màu hồng nhạt, đây là một đôi tay thuộc về người sống, không phải là tay của quỷ hút máu.
Đây là cơ thể của Sigourney.
Cơ thể tràn đầy sức sống của Sigourney.
Đây là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy ư?
Bởi vì trao đổi cơ thể với Sigourney cho nên ở trong mơ cậu cũng sử dụng thân xác của Sigourney chăng?
Chính là vì ở trong mơ nên cậu mới có thể khiến cơ thể lạnh lẽo của Sigourney sống lại lần nữa sao?
Danh sách chương