Editor: Aminta.
Tuy rằng tính cách của Elena và Evan có vẻ giống như một nóng một lạnh, nhưng ngay vào lúc này, phản ứng của họ lại giống nhau một cách lạ kỳ, khiến người ta cảm thấy quả đúng là anh em.
Cả hai đều là người có tấm lòng nhạy cảm và mềm mại.
Ash bưng ly nhìn hai người qua lại, rồi không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai anh em mặt đối mặt mở cuộc họp tự kiểm điểm trong im lặng xong, lúc này mới chuẩn bị đi dọn phòng một chút, tắm rồi đi ngủ.
Nhưng mà khi bọn họ đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ thì phát hiện Ash đã dọn giường xong, cậu đang đứng ở cửa ra vào, làm tư thế "Mời vào", đáy mắt chứa ý cười nhợt nhạt.
"Cậu làm khi nào vậy?" Elena kinh ngạc, trước đó cô hoàn toàn không hề chú ý thấy Ash rời khỏi phòng khách.
Evan cũng ngây ngẩn cả người: "Ấy, sao cậu lại..." Anh ảo não gõ gõ trán của mình: "Làm phiền cậu rồi, Ash."
"Giờ không còn sớm nữa." Ash nói: "Chẳng phải anh đã nói phải đến thành Thiên Bình vào sáng sớm sao?"
Cũng đúng. Evan cười cười, không hề xoắn xuýt nữa, anh vỗ vỗ Elena: "Ngủ ngon", sau đó đi về phía căn phòng Ash đang ở.
"Anh! Đợi một chút!" Elena ôm lấy cánh tay Evan, giọng nói bỗng nhiên trở nên căng thẳng: "Em nhớ ra một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Em muốn nói là..." Elena dừng một chút, đưa tay chỉ vào phòng khách ở phía sau họ: "Đêm nay anh ngủ trên ghế sô pha đi!"
Evan: "Ừ... Hả?" Anh kịp phản ứng lại, nhìn Elena một cách ngờ vực: "Tại sao anh phải ngủ trên ghế sô pha?"
Giọng nói của Elena cứng ngắc: "Giường trong phòng ngủ chính cũng không lớn, anh và Ash ngủ chung thì chật quá."
"Anh với Ash chen một chút thôi." Evan thấy không quan trọng lắm: "Cũng đâu phải mùa hè, vừa lúc hai người chen nhau cũng ấm."
Ash cũng gật đầu theo, đồng ý với cách nói của Evan.
Elena đầu tiên là liếc nhìn Ash một cách khó tin: Cậu đã quên cậu có người trong lòng rồi sao? Sao cậu có thể nằm chung trên một cái giường với người đàn ông khác! Lỡ như cậu theo đuổi được Sigourney rồi, ngài ấy lại nghe thấy hai người chung giường chung gối đêm nay... Cậu muốn hại chết anh tôi hả?
"..." Ash không thể hiểu được bộ phim kịch tính trong lòng cô chỉ với cái liếc này.
Sau đó cô lại dùng sức kéo Evan ra phòng khách: "Không được không được! Anh, ừm... Anh ngủ rất mất nết! Tay đấm chân đạp! Ngáy to! Nghiến răng! Còn thối chân nữa! Anh muốn làm Ash không ngủ được cả đêm hả!"
Evan lúng túng giải thích: "Chân anh không thối, Elena..." Về phần có ngáy to nghiến răng gì đó hay không thì chính anh cũng thật sự không biết, nhưng mà khi thấy Elena nói chắc chắn như vậy, chắc là, anh có thật nhỉ?
Evan chìm đắm trong việc nghi ngờ bản thân.
"Không sao, tôi..." Ash muốn nói cậu không để ý đâu, đêm nào cũng có chùm sáng đến trong giấc mơ của cậu, cậu cảm thấy dù Evan có ngáy khò khè như sấm, thì cũng không thể làm ồn khiến cậu tỉnh được.
Trong lúc bị Elena kéo đi, Evan tranh thủ thời gian nhanh chóng nháy mắt với Ash một cái, trong đôi mắt màu nâu ôn hòa mang theo ý cười, đó là sự dung túng cưng chiều em gái. Giống như anh đang nói, tuy không biết là vì sao, nhưng con bé đã khăng khăng như thế, vậy thì cứ chiều theo là được rồi. Dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì.
Dù anh nháy mắt, nhưng anh vẫn tỏ thái độ không muốn, chối từ, lề mà lề mề, bị em gái kéo tay đi về phía phòng khách.
Ash: "..." Cậu còn nói gì được nữa?
Anh Evan uống nhiều thuốc dạ dày như vậy, thật ra cũng không phải là vô lý.
Cậu yên lặng ôm đệm chăn, mang sang phòng khách.
Sau một phen giày vò trước khi ngủ như thế, đợi khi ba người nằm xuống giường, trời đã rất khuya.
Gần như Ash vừa ngã đầu là đã đi vào giấc mộng.
Trong không gian tối đen yên lặng, giữa từng chùm sáng rực rỡ, cậu đứng ở trong đó, từ trong những đường nét và hoa văn chùm sáng biến ảo khó lường, cậu thấy Sigourney cầm một cây dao găm dài, nhẹ nhàng đi về phía cậu. Chỉ có sự vui mừng phun trào trong lòng cậu, cậu cười rộ lên, vui vẻ chào đón.
Khi cậu tới gần bóng người tạo nên từ chùm sáng, chùm sáng lại "Soạt" một cái và vỡ nát tan.
Một bóng người xa lạ, máu me nhầy nhụa như ẩn như hiện trong chùm sáng.
Ash đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Khác với trước đây, bây giờ cậu vẫn nhớ rõ những thứ cậu nhìn thấy trong không gian tối tăm. Ví dụ như Sigourney đi về phía cậu, ví dụ như bóng người xa lạ đẫm máu kia.
Đây là lần đầu tiên cậu giật mình tỉnh lại từ trong mộng như thế này.
Ash nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà tối om đến mất hồn, điều này có nghĩa là gì? Giấc mộng muốn nói cho cậu biết chuyện gì?
Cậu suy tư, dường như cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy, đã hơn nửa đêm rồi mà cậu rất là có tinh thần.
Cũng chính vào lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa sổ thủy tinh bị gõ vang một cách nhẹ nhàng.
Giống như là mang một cái bao tay bằng da thật dày, tiếng động vừa nhẹ vừa trầm.
A, đến rồi! Ash nói ở trong lòng, ơ? Nhưng cái gì đến?
Lúc này tinh thần của cậu tựa như bị chia cắt thành hai nửa. Một nửa thì cảm thấy bình tĩnh như đã đoán được từ trước, một nửa khác thì cảm thấy nghi ngờ đối với sự bình tĩnh chẳng hiểu đến từ đâu này... Cậu đã đoán được cái gì? Chính cậu cũng không biết, vì sao cậu lại cảm giác mình đã biết hết rồi?
Cực kỳ mâu thuẫn.
Bên nghi ngờ thì nghĩ rằng lúc này tốt nhất là nên đánh thức mọi người, cùng đi xem tình huống như thế nào.
Bên bình tĩnh thì cực kỳ quả quyết: Đi mở cửa sổ đi.
Ash: "..." Cảm thấy mình bị phân liệt rồi.
Nhưng cậu không có quá nhiều do dự, làm theo ý kiến của bên bình tĩnh.
Cảm giác trong tiềm thức đã giúp cậu rất nhiều lần, đêm nay cậu cũng muốn làm theo cảm giác này lần nữa.
Cậu xuống giường, khoác trường bào lên, đi tới trước cửa sổ.
Chẳng biết lúc nào trời đã bắt đầu mưa ngoài tháp phù thủy, mây đen che lấp mặt trăng, mưa không lớn, nhưng âm ỉ kéo dài, mưa làm ướt cửa sổ thủy tinh, khiến lớp thủy tinh trở nên mờ.
Ash bình tĩnh mở cửa sổ ra, lập tức có mưa bụi buốt giá và gió lạnh thổi vào.
Không có người nào ngoài cửa sổ cả, giống như tiếng gõ cửa sổ vừa rồi chỉ là ảo giác của Ash.
Không phải là ảo giác, Ash chắc chắn, cậu nhận ra dấu vết trên cửa sổ: Trên lớp thủy tinh bị mưa làm mờ, thật sự có một chỗ vệt nước bị lau đi giống như có người đã gõ cửa sổ.
Cậu suy nghĩ, sau đó nhoài người ra, nhìn phía dưới cửa sổ.
...Quả nhiên có một bóng người cao lớn bị bao phủ trong áo choàng nằm trên mặt đất.
Trong hơi nước ẩm ướt có mùi máu tươi nhạt nhòa.
Bóng người đầy máu trong mộng chính là người này ư?
Bây giờ nên làm sao đây?
Cách tiện nhất là đi gọi Evan và Elena. Dù sao trông người này bị thương không nhẹ, tốt nhất là nên có phù thủy cứu chữa.
Nhưng trong lòng cậu có một giọng nói khác đang nói rằng tốt nhất là đừng làm như vậy.
Nhưng không làm như vậy thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn người này bị thương nặng đến chết đi sao?
Suy nghĩ thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Ash mím môi, nhẹ tay nhẹ chân chống lên cửa sổ, lặng lẽ nhảy ra ngoài, đáp vững ở bên cạnh người mặc áo choàng.
Cậu không có tò mò dò xét bộ dáng người dưới áo choàng, chỉ lui về sau mấy bước, ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên mặt đất trong chốc lát, cậu tìm một cục đá nhỏ mà cậu thấy phù hợp, cậu tung tung nó trong tay, thử sức một chút, sau đó ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhắm cục đá ngay cửa sổ tầng hai và ném.
"Cạch".
Một tiếng động yếu ớt vang lên.
Không quấy nhiễu đến người ở tầng một, nhưng cũng sẽ không khiến người ở tầng hai không cảm thấy gì.
Tiếng vang hoàn mỹ lại vang lên.
"Cạch", "Cạch", "Cạch", "Cạch"...
Ash giống như thằng nhóc tinh nghịch phá cửa sổ hàng xóm, không ngừng lặp lại tiếng vang hoàn mỹ này.
Tuy phù thủy mạnh, nhưng chỉ mạnh trong học thức của bọn họ, và khống chế quy tắc. Bọn họ có thể khiến ánh mắt của mình nhìn xa hơn, tai nghe được rõ ràng hơn, thân thể cường tráng hơn bằng ma pháp. Nhưng khi phù thủy không sử dụng ma pháp, thật ra sức mạnh của chính bản thân bọn họ còn kém hơn những thợ săn giỏi trong đội đi săn của thôn Dogo.
Bởi vậy Ash có thể phát hiện ra tiếng gõ cửa sổ yếu ớt ngay lập tức, nhưng Brent lại không thể thức dậy ngay.
Ash đành phải hành xử như thằng nhóc phá phách đến khi đánh thức Brent thì thôi.
Cậu định vứt mớ rắc rối này cho Brent. Dù sao hai người bọn họ cũng quen nhau mà đúng không?
Người mặc áo choàng này bị thương nặng, chắc là muốn tìm Brent giúp đỡ. Người này gõ cửa sổ của Brent, nhưng lại không biết đúng lúc Brent nhường phòng ngủ chính cho khách vào đêm nay.
Nếu như bọn họ không ở nhờ đêm này, không chừng người mặc áo choàng này đã xin giúp đỡ thành công.
Là một vị khách được nhường phòng, Ash quyết định mình sẽ làm bên trung gian thúc đẩy kết quả vốn nên có.
Cuối cùng Brent cũng bị Ash "đánh thức" rồi.
Cử sổ tầng hai bị mở ra, Brent cúi đầu nhìn xuống dưới.
Ash ngẩng đầu vẫy tay với cậu ta, không nói gì, chỉ chỉ vào mặt đất, ra hiệu cậu ta nhìn cái người mặc áo choàng nằm bên dưới.
Trong đêm mưa dầm, Ash không thấy rõ vẻ mặt của Brent, cậu chỉ cảm thấy người thanh niên này hình như cứng ngắc lại trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy xuống từ cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người bị thương trên mặt đất.
Cậu ta đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Ash một cái thật sâu, rồi nhẹ gật đầu với Ash, và ôm người nhẹ nhàng bay lên tầng hai lần nữa, lặng lẽ đóng cửa sổ lại.
Dáng vẻ cậu ta có hơi gấp gáp, chắc là vội vã trị thương cho người ấy.
Ash lắc đầu làm rơi nước mưa, cũng vịn cửa sổ, khéo léo quay về phòng, đóng cửa sổ lại.
Brent cũng biết bay. Cậu dựa vào cửa sổ và nghĩ: "Thuật phi hành" là ma pháp bậc ba, ít nhất là phù thủy cấp trung mới làm được. Trừ khi là phù thủy cấp thấp như Elena và có đạo cụ phi hành.
Brent tự xưng chỉ là một phù thủy tập sự, vậy tình huống bây giờ là sao?
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ ngực, cảm giác trong tiềm thức lại giúp cậu một lần nữa vào đêm nay.
Nếu như người mặc áo choàng kia bại lộ trước mặt bọn họ, nếu như người mặc áo choàng kia yên lặng chết đi vì không được phát hiện... Chắc có lẽ Brent, vốn không hề có dụng ý xấu với bọn họ, sẽ trở thành kẻ địch đáng sợ nhất với bọn họ nhỉ?
Ash leo lên giường, lăn một vòng ở trong chăn.
...Thật ra không phải cậu cố ý nhìn.
Nhưng khi nhìn Brent bay lên, ánh mắt của cậu vô thức nhìn sang. Thế là vô tình nhìn thấy một góc dưới áo choàng.
Người bên dưới lớp áo choàng có một đôi tai nhọn.
Xinh đẹp, rất mỏng, giống như Sigourney, khác hẳn với lỗ tai của con người.
Đó là một tinh linh.
Một loại nguyên liệu ma pháp.
Tuy rằng tính cách của Elena và Evan có vẻ giống như một nóng một lạnh, nhưng ngay vào lúc này, phản ứng của họ lại giống nhau một cách lạ kỳ, khiến người ta cảm thấy quả đúng là anh em.
Cả hai đều là người có tấm lòng nhạy cảm và mềm mại.
Ash bưng ly nhìn hai người qua lại, rồi không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai anh em mặt đối mặt mở cuộc họp tự kiểm điểm trong im lặng xong, lúc này mới chuẩn bị đi dọn phòng một chút, tắm rồi đi ngủ.
Nhưng mà khi bọn họ đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ thì phát hiện Ash đã dọn giường xong, cậu đang đứng ở cửa ra vào, làm tư thế "Mời vào", đáy mắt chứa ý cười nhợt nhạt.
"Cậu làm khi nào vậy?" Elena kinh ngạc, trước đó cô hoàn toàn không hề chú ý thấy Ash rời khỏi phòng khách.
Evan cũng ngây ngẩn cả người: "Ấy, sao cậu lại..." Anh ảo não gõ gõ trán của mình: "Làm phiền cậu rồi, Ash."
"Giờ không còn sớm nữa." Ash nói: "Chẳng phải anh đã nói phải đến thành Thiên Bình vào sáng sớm sao?"
Cũng đúng. Evan cười cười, không hề xoắn xuýt nữa, anh vỗ vỗ Elena: "Ngủ ngon", sau đó đi về phía căn phòng Ash đang ở.
"Anh! Đợi một chút!" Elena ôm lấy cánh tay Evan, giọng nói bỗng nhiên trở nên căng thẳng: "Em nhớ ra một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Em muốn nói là..." Elena dừng một chút, đưa tay chỉ vào phòng khách ở phía sau họ: "Đêm nay anh ngủ trên ghế sô pha đi!"
Evan: "Ừ... Hả?" Anh kịp phản ứng lại, nhìn Elena một cách ngờ vực: "Tại sao anh phải ngủ trên ghế sô pha?"
Giọng nói của Elena cứng ngắc: "Giường trong phòng ngủ chính cũng không lớn, anh và Ash ngủ chung thì chật quá."
"Anh với Ash chen một chút thôi." Evan thấy không quan trọng lắm: "Cũng đâu phải mùa hè, vừa lúc hai người chen nhau cũng ấm."
Ash cũng gật đầu theo, đồng ý với cách nói của Evan.
Elena đầu tiên là liếc nhìn Ash một cách khó tin: Cậu đã quên cậu có người trong lòng rồi sao? Sao cậu có thể nằm chung trên một cái giường với người đàn ông khác! Lỡ như cậu theo đuổi được Sigourney rồi, ngài ấy lại nghe thấy hai người chung giường chung gối đêm nay... Cậu muốn hại chết anh tôi hả?
"..." Ash không thể hiểu được bộ phim kịch tính trong lòng cô chỉ với cái liếc này.
Sau đó cô lại dùng sức kéo Evan ra phòng khách: "Không được không được! Anh, ừm... Anh ngủ rất mất nết! Tay đấm chân đạp! Ngáy to! Nghiến răng! Còn thối chân nữa! Anh muốn làm Ash không ngủ được cả đêm hả!"
Evan lúng túng giải thích: "Chân anh không thối, Elena..." Về phần có ngáy to nghiến răng gì đó hay không thì chính anh cũng thật sự không biết, nhưng mà khi thấy Elena nói chắc chắn như vậy, chắc là, anh có thật nhỉ?
Evan chìm đắm trong việc nghi ngờ bản thân.
"Không sao, tôi..." Ash muốn nói cậu không để ý đâu, đêm nào cũng có chùm sáng đến trong giấc mơ của cậu, cậu cảm thấy dù Evan có ngáy khò khè như sấm, thì cũng không thể làm ồn khiến cậu tỉnh được.
Trong lúc bị Elena kéo đi, Evan tranh thủ thời gian nhanh chóng nháy mắt với Ash một cái, trong đôi mắt màu nâu ôn hòa mang theo ý cười, đó là sự dung túng cưng chiều em gái. Giống như anh đang nói, tuy không biết là vì sao, nhưng con bé đã khăng khăng như thế, vậy thì cứ chiều theo là được rồi. Dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì.
Dù anh nháy mắt, nhưng anh vẫn tỏ thái độ không muốn, chối từ, lề mà lề mề, bị em gái kéo tay đi về phía phòng khách.
Ash: "..." Cậu còn nói gì được nữa?
Anh Evan uống nhiều thuốc dạ dày như vậy, thật ra cũng không phải là vô lý.
Cậu yên lặng ôm đệm chăn, mang sang phòng khách.
Sau một phen giày vò trước khi ngủ như thế, đợi khi ba người nằm xuống giường, trời đã rất khuya.
Gần như Ash vừa ngã đầu là đã đi vào giấc mộng.
Trong không gian tối đen yên lặng, giữa từng chùm sáng rực rỡ, cậu đứng ở trong đó, từ trong những đường nét và hoa văn chùm sáng biến ảo khó lường, cậu thấy Sigourney cầm một cây dao găm dài, nhẹ nhàng đi về phía cậu. Chỉ có sự vui mừng phun trào trong lòng cậu, cậu cười rộ lên, vui vẻ chào đón.
Khi cậu tới gần bóng người tạo nên từ chùm sáng, chùm sáng lại "Soạt" một cái và vỡ nát tan.
Một bóng người xa lạ, máu me nhầy nhụa như ẩn như hiện trong chùm sáng.
Ash đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Khác với trước đây, bây giờ cậu vẫn nhớ rõ những thứ cậu nhìn thấy trong không gian tối tăm. Ví dụ như Sigourney đi về phía cậu, ví dụ như bóng người xa lạ đẫm máu kia.
Đây là lần đầu tiên cậu giật mình tỉnh lại từ trong mộng như thế này.
Ash nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà tối om đến mất hồn, điều này có nghĩa là gì? Giấc mộng muốn nói cho cậu biết chuyện gì?
Cậu suy tư, dường như cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy, đã hơn nửa đêm rồi mà cậu rất là có tinh thần.
Cũng chính vào lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa sổ thủy tinh bị gõ vang một cách nhẹ nhàng.
Giống như là mang một cái bao tay bằng da thật dày, tiếng động vừa nhẹ vừa trầm.
A, đến rồi! Ash nói ở trong lòng, ơ? Nhưng cái gì đến?
Lúc này tinh thần của cậu tựa như bị chia cắt thành hai nửa. Một nửa thì cảm thấy bình tĩnh như đã đoán được từ trước, một nửa khác thì cảm thấy nghi ngờ đối với sự bình tĩnh chẳng hiểu đến từ đâu này... Cậu đã đoán được cái gì? Chính cậu cũng không biết, vì sao cậu lại cảm giác mình đã biết hết rồi?
Cực kỳ mâu thuẫn.
Bên nghi ngờ thì nghĩ rằng lúc này tốt nhất là nên đánh thức mọi người, cùng đi xem tình huống như thế nào.
Bên bình tĩnh thì cực kỳ quả quyết: Đi mở cửa sổ đi.
Ash: "..." Cảm thấy mình bị phân liệt rồi.
Nhưng cậu không có quá nhiều do dự, làm theo ý kiến của bên bình tĩnh.
Cảm giác trong tiềm thức đã giúp cậu rất nhiều lần, đêm nay cậu cũng muốn làm theo cảm giác này lần nữa.
Cậu xuống giường, khoác trường bào lên, đi tới trước cửa sổ.
Chẳng biết lúc nào trời đã bắt đầu mưa ngoài tháp phù thủy, mây đen che lấp mặt trăng, mưa không lớn, nhưng âm ỉ kéo dài, mưa làm ướt cửa sổ thủy tinh, khiến lớp thủy tinh trở nên mờ.
Ash bình tĩnh mở cửa sổ ra, lập tức có mưa bụi buốt giá và gió lạnh thổi vào.
Không có người nào ngoài cửa sổ cả, giống như tiếng gõ cửa sổ vừa rồi chỉ là ảo giác của Ash.
Không phải là ảo giác, Ash chắc chắn, cậu nhận ra dấu vết trên cửa sổ: Trên lớp thủy tinh bị mưa làm mờ, thật sự có một chỗ vệt nước bị lau đi giống như có người đã gõ cửa sổ.
Cậu suy nghĩ, sau đó nhoài người ra, nhìn phía dưới cửa sổ.
...Quả nhiên có một bóng người cao lớn bị bao phủ trong áo choàng nằm trên mặt đất.
Trong hơi nước ẩm ướt có mùi máu tươi nhạt nhòa.
Bóng người đầy máu trong mộng chính là người này ư?
Bây giờ nên làm sao đây?
Cách tiện nhất là đi gọi Evan và Elena. Dù sao trông người này bị thương không nhẹ, tốt nhất là nên có phù thủy cứu chữa.
Nhưng trong lòng cậu có một giọng nói khác đang nói rằng tốt nhất là đừng làm như vậy.
Nhưng không làm như vậy thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn người này bị thương nặng đến chết đi sao?
Suy nghĩ thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Ash mím môi, nhẹ tay nhẹ chân chống lên cửa sổ, lặng lẽ nhảy ra ngoài, đáp vững ở bên cạnh người mặc áo choàng.
Cậu không có tò mò dò xét bộ dáng người dưới áo choàng, chỉ lui về sau mấy bước, ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên mặt đất trong chốc lát, cậu tìm một cục đá nhỏ mà cậu thấy phù hợp, cậu tung tung nó trong tay, thử sức một chút, sau đó ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhắm cục đá ngay cửa sổ tầng hai và ném.
"Cạch".
Một tiếng động yếu ớt vang lên.
Không quấy nhiễu đến người ở tầng một, nhưng cũng sẽ không khiến người ở tầng hai không cảm thấy gì.
Tiếng vang hoàn mỹ lại vang lên.
"Cạch", "Cạch", "Cạch", "Cạch"...
Ash giống như thằng nhóc tinh nghịch phá cửa sổ hàng xóm, không ngừng lặp lại tiếng vang hoàn mỹ này.
Tuy phù thủy mạnh, nhưng chỉ mạnh trong học thức của bọn họ, và khống chế quy tắc. Bọn họ có thể khiến ánh mắt của mình nhìn xa hơn, tai nghe được rõ ràng hơn, thân thể cường tráng hơn bằng ma pháp. Nhưng khi phù thủy không sử dụng ma pháp, thật ra sức mạnh của chính bản thân bọn họ còn kém hơn những thợ săn giỏi trong đội đi săn của thôn Dogo.
Bởi vậy Ash có thể phát hiện ra tiếng gõ cửa sổ yếu ớt ngay lập tức, nhưng Brent lại không thể thức dậy ngay.
Ash đành phải hành xử như thằng nhóc phá phách đến khi đánh thức Brent thì thôi.
Cậu định vứt mớ rắc rối này cho Brent. Dù sao hai người bọn họ cũng quen nhau mà đúng không?
Người mặc áo choàng này bị thương nặng, chắc là muốn tìm Brent giúp đỡ. Người này gõ cửa sổ của Brent, nhưng lại không biết đúng lúc Brent nhường phòng ngủ chính cho khách vào đêm nay.
Nếu như bọn họ không ở nhờ đêm này, không chừng người mặc áo choàng này đã xin giúp đỡ thành công.
Là một vị khách được nhường phòng, Ash quyết định mình sẽ làm bên trung gian thúc đẩy kết quả vốn nên có.
Cuối cùng Brent cũng bị Ash "đánh thức" rồi.
Cử sổ tầng hai bị mở ra, Brent cúi đầu nhìn xuống dưới.
Ash ngẩng đầu vẫy tay với cậu ta, không nói gì, chỉ chỉ vào mặt đất, ra hiệu cậu ta nhìn cái người mặc áo choàng nằm bên dưới.
Trong đêm mưa dầm, Ash không thấy rõ vẻ mặt của Brent, cậu chỉ cảm thấy người thanh niên này hình như cứng ngắc lại trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy xuống từ cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người bị thương trên mặt đất.
Cậu ta đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Ash một cái thật sâu, rồi nhẹ gật đầu với Ash, và ôm người nhẹ nhàng bay lên tầng hai lần nữa, lặng lẽ đóng cửa sổ lại.
Dáng vẻ cậu ta có hơi gấp gáp, chắc là vội vã trị thương cho người ấy.
Ash lắc đầu làm rơi nước mưa, cũng vịn cửa sổ, khéo léo quay về phòng, đóng cửa sổ lại.
Brent cũng biết bay. Cậu dựa vào cửa sổ và nghĩ: "Thuật phi hành" là ma pháp bậc ba, ít nhất là phù thủy cấp trung mới làm được. Trừ khi là phù thủy cấp thấp như Elena và có đạo cụ phi hành.
Brent tự xưng chỉ là một phù thủy tập sự, vậy tình huống bây giờ là sao?
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ ngực, cảm giác trong tiềm thức lại giúp cậu một lần nữa vào đêm nay.
Nếu như người mặc áo choàng kia bại lộ trước mặt bọn họ, nếu như người mặc áo choàng kia yên lặng chết đi vì không được phát hiện... Chắc có lẽ Brent, vốn không hề có dụng ý xấu với bọn họ, sẽ trở thành kẻ địch đáng sợ nhất với bọn họ nhỉ?
Ash leo lên giường, lăn một vòng ở trong chăn.
...Thật ra không phải cậu cố ý nhìn.
Nhưng khi nhìn Brent bay lên, ánh mắt của cậu vô thức nhìn sang. Thế là vô tình nhìn thấy một góc dưới áo choàng.
Người bên dưới lớp áo choàng có một đôi tai nhọn.
Xinh đẹp, rất mỏng, giống như Sigourney, khác hẳn với lỗ tai của con người.
Đó là một tinh linh.
Một loại nguyên liệu ma pháp.
Danh sách chương