Mặc cho ai sau khi thức dậy, còn chưa lấy lại tinh thần từ đêm dài đằng đẵng bất chợt phát hiện một đống người đứng quanh giường nhìn chằm chằm mình thì e là đều sẽ hết hồn một chút.
Nhưng sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Sigourney cực kỳ bình tĩnh nói: "Mọi người đều đã tỉnh lại?"
Chỉ có trưởng lão nhìn anh và cảm khái: "Ta rất vui khi có thể gặp lại cậu, Y..."
Theo bản năng ông định kêu lên tên ban đầu của Sigourney.
Nhưng khi ông mới nói một tiếng, Sigourney lập tức ngắt lời ông, anh nhấn mạnh: "Trưởng lão, bây giờ tôi tên là Sigourney."
Trưởng lão dừng một chút rồi gật đầu: "Tóm lại trở về là tốt rồi, Sigourney."
Ngoại trừ trưởng lão để ý đến Sigourney, ánh mắt của phần lớn mọi người đều tập trung trên người Ash.
Giả sử Sigourney có thể tỉnh lại sớm mấy ngày, lúc này người của liên minh Tự Do cũng sẽ không nhìn anh như thế, mà họ sẽ biểu diễn cảnh trùng phùng đẫm nước mắt.
Nhưng bây giờ đã qua bảy ngày.
Trong bảy ngày này, tất cả mọi người bị vây trong Thánh Địa, ngoại trừ nhớ nhung và nghe ngóng chuyện của Sigourney ra thì cũng không có nhiều chuyện khác để làm.
Sau khi tiêu hóa tin tức Jain và Quentin mang tới nhiều lần, nhớ lại những ngày tháng ở cùng Sigourney năm đó nhiều lần, thương cảm, kích động, bùi ngùi, mừng rỡ nhiều lần... Cảm xúc dâng trào của mọi người đã ổn định nhiều.
Bởi vậy sau khi nhìn thấy Sigourney, cuối cùng họ cũng thôi nghi ngờ lời của Jain với Quentin và đặt nhiều sự chú ý đến người bạn trai của Sigourney hơn.
Ash bỗng dưng bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cậu ngẩn người chốc lát, sau đó cậu lập tức nở nụ cười, đôi mắt xanh lam nhạt vô cùng long lanh: "Chào mọi người, tôi là Ash."
Giọng cậu hơi khàn, trên gò má trắng nõn ửng đỏ tươi đẹp, ngay cả cánh môi nhếch lên cũng đỏ lạ thường.
Dáng vẻ của cậu lúc này rất dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ánh mắt của những trưởng bối có kinh nghiệm trở nên kỳ lạ, họ nhạy bén nhìn phần cổ lộ ra của Ash. Thấy rồi! Quả nhiên có dấu vết màu sắc chói mắt nào đó!
Trời ạ! Sigourney đã dẫn con nhà người ta vô kén sáng làm gì? Chẳng lẽ sau khi bị biến đổi thành quỷ hút máu thì học luôn tập quán phóng đãng của mấy quỷ hút máu à!
Đứa trẻ loài người yếu ớt như vậy, sao chịu nổi quỷ hút máu hành hạ?
Huống chi còn là giữa ban ngày ban mặt!
Trong bảy ngày nay, họ đã đi ngang qua kén sáng mấy lần, canh gác kén sáng mấy lần!
Sigourney, sao Sigourney lại trở nên như vậy?
Đổi một thế giới khác, đổi một nhóm người khác, nhưng những ánh mắt sâu xa ẩn ý luôn luôn như hình với bóng.
Sigourney mặt không cảm xúc: "..."
Một đám người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.
Biết cánh tay, bả vai và ngực của anh đã bị thằng nhóc nhu nhược trong mắt mấy người gặm ra sao không?
Nhưng anh không thể cởi áo ra cho mọi người mấy dấu tím xanh thê thảm, thế là cũng không ai biết.
Chỉ có thể nói anh bại bởi thiên tính của quỷ hút máu, thích gặm cổ theo thói quen, không giống Ash cứ cắn mấy chỗ cực kỳ kín đáo.
Ash cong khóe môi, lén nín cười.
Sigourney liếc nhìn cậu, giơ tay nhéo gáy cậu. Nghĩ là anh không thấy cậu đang cười trộm à? Rõ ràng là khả năng tự lành của cơ thể đủ để xóa mấy dấu vết đó, là ai cố ý giữ lại hả?
Ash vô tội nhìn anh lại, cậu luôn muốn giữ những thứ Sigourney cho cậu thật lâu.
Hơn nữa...
Ash đỏ mặt nhìn thoáng qua lồng ngực được che kín kẽ của Sigourney, chẳng phải cả Sigourney cũng không xóa sạch những dấu vết đó bằng tốc độ tự lành của quỷ hút máu hả?
Sigourney: "..." Anh cảm thấy thằng nhóc này sắp leo lên đầu mình rồi.
Những người đứng quan sát khác: "..." Là họ đã ăn bữa tối quá nhiều à? Sao khuya rồi mà vẫn cảm thấy no?
Thực sự không thể nhìn nổi nữa, mọi người lần lượt kể cho Sigourney nghe chuyện xảy ra trong bảy ngày nay. Tiếp theo họ vừa lo lắng vừa mong đợi hỏi: "Trăng bạc là do anh làm đúng không? Sau này còn có thay đổi gì không?"
Ash và Sigourney đã chú ý tới ánh trăng.
Trăng bạc và trăng đỏ hòa lẫn vào nhau, ánh trăng càng thêm kỳ ảo mông lung, giống như được trao cho sự sống, khi ánh trăng chiếu xuống đất cũng tạo nên gợn sóng như sóng biển.
Sigourney và Ash nhìn nhau, quyết định giấu diếm chuyện sau khi họ kết hợp thì thế giới đã an toàn (mặc dù hình như mọi người đã biết hết rồi), chỉ nói rằng hai người sinh ra từ quy tắc của thế giới, mà bây giờ thế giới đã bắt đầu hợp lại, chuyện hợp lại suôn sẻ chỉ là vấn đề thời gian, thế giới không còn khả năng bị hủy diệt nữa.
"Vách tường bên ngoài Thánh Địa cũng nằm trong sự khống chế của chúng tôi, mọi người không cần lo lắng sinh vật ma pháp sẽ vào đây." Ash kiên nhẫn giải thích cho mọi người: "Dù sao chúng tôi đã giúp thế giới một chuyện lớn, nên thế giới cũng thưởng cho tôi và Sigourney một phần thưởng nho nhỏ."
"Ví dụ như?" Có người hưng phấn hỏi.
Ash xấu hổ nói: "Chẳng phải sinh vật ma pháp vẫn luôn muốn khống chế thế giới sao? Hiện giờ tuy không có khả năng khống chế quy tắc của toàn thế giới, nhưng chúng tôi có thể khống chế quy tắc trong một phạm vi nhất định."
Bởi vì họ được sinh ra từ quy tắc ban sơ, là vật dẫn quy tắc, có thể nói hai người chính là quy tắc.
Khống chế quy tắc đối họ mà nói tự nhiên như điều khiển cánh tay.
Khống chế quy tắc là như thế nào?
Nếu muốn ánh sáng thì ánh sáng sẽ lập tức xuất hiện. Muốn bầu trời và biển đảo ngược thì bầu trời và biển sẽ đổi vị trí. Muốn không khí trở nên cứng rắn, như vậy thì ngay cả rồng cũng không thể phá vỡ nó.
Giống như đấng sáng thế, giống như thần linh.
Cho nên sinh vật ma pháp mới khăng khăng mong muốn khống chế quy tắc như thế.
"Phạm vi nhất định là bao nhiêu?" Mọi người vội vàng hỏi. Đây là thời cơ xoay chuyển tình thế mà họ đang đợi ư?
Sigourney không nhanh không chậm mở miệng: "Cỡ một trăm đảo rồng."
Ash gật đầu, thầm nói trong lòng lớn như bình nguyên Đoạn Hà vậy.
Đảo rồng?!
Còn một trăm đảo?
Lớn như vậy sao!
"..."
"..."
Mọi người của liên minh Tự Do bị kích thích, nếu ghê gớm như vậy thì họ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi Thánh Địa rồi!
Còn ai có thể bắt họ đem nhốt nữa?
Trái lại, họ có thể đánh sinh vật ma pháp một đòn cực mạnh, cứu hết những con người bị nô dịch!
"Tên thú nhân và xương khô kia giữ lại cũng không có tác dụng gì." Có người hưng phấn đề nghị: "Hay giết chúng đi?"
Ash sửng sốt một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Sigourney.
Sigourney đã đoán trước chuyện này, nếu như anh còn là con người, hẳn anh cũng sẽ không do dự đồng ý. Nhưng bây giờ...
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, thú nhân và xương khô bị trói trong góc, hôn mê ròng rã bảy ngày bảy đêm lập tức bị một khe nứt không gian nuốt chửng, vứt ra ngoài Thánh Địa.
Người liên minh Tự Do cũng không nhạy bén với dao động của quy tắc, họ không thể nhận ra đó là vết nứt không gian dùng để dịch chuyển và còn tưởng rằng thú nhân và xương khô đã bị không gian nuốt chửng, cả thi thể cũng không còn, thế là họ không khỏi phát ra một trận reo hò như nhìn thấy cảnh lý tưởng của liên minh Tự Do theo đuổi nhiều đời được thực hiện.
Jain và Quentin đứng phía sau lẳng lặng nhìn những người đang reo hò, trong thoáng chốc họ cảm thấy không quen biết với những người này.
Vào giờ khắc này, những người quan tâm lo lắng cho Sigourney trong bảy ngày nay, khó chịu nhưng vẫn chịu nói chuyện với họ vì Sigourney dường như đột nhiên biến thành những con người lạnh lùng tàn nhẫn như trên Ilov Bạc khi biết Sigourney có sức mạnh to lớn.
Vô cùng xa lạ.
Giống như họ chưa bao giờ thật sự quen biết đám người này.
Ánh mắt Sigourney dừng lại trên nét mặt khó chịu của Jain và Quentin trong chớp mắt.
Tiếp theo anh nhìn về phía mọi người: "Tôi không giết họ."
Tiếng reo hò của mọi người im bặt, dường như họ nhận ra gì đó rồi nhìn Sigourney một cách khó tin.
Sigourney trầm giọng nói: "Chắc Jain và Quentin cũng đã nói cho mọi người chuyện của thế giới khác đúng không? Mọi người nghĩ sao? Sau khi hai thế giới hợp lại, mọi người muốn làm gì?"
Thế giới khác?
A, đúng rồi. Con người ở Ilov Bạc tự do, mạnh mẽ, đứng ở vị trí người thống trị.
Có người không chút do dự nói: "Tôi muốn gia nhập hiệp hội phù thủy, để sinh vật ma pháp cảm nhận nỗi đau mà con người chúng ta đã chịu!"
Sigourney lạnh nhạt nói: "Sinh vật ma pháp ở Ilov Bạc đã chịu nỗi đau đó rồi."
Người kia á khẩu không trả lời được, anh ta muốn ám chỉ sinh vật ma pháp trên Ilov Đỏ, nhưng sau khi thế giới hợp lại, còn ai có thể phân biệt đối phương vốn thuộc thế giới nào?
Lại có người cực đoan hơn không suy nghĩ vấn đề của Sigourney, trong lúc thẹn quá hoá giận, người đó nghi ngờ lập trường của Sigourney: "Bây giờ anh là quỷ hút máu rồi, cho nên muốn vứt bỏ chúng tôi, đứng về phe sinh vật ma pháp đúng không?"
Người này đỏ mắt trừng Sigourney: "Anh đã quên ý chí của liên minh Tự Do rồi sao!"
"Tôi sinh ra từ quy tắc, không phải con người, cũng không phải sinh vật ma pháp." Sigourney bật cười một tiếng: "Về phần ý chí của liên minh Tự Do..."
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, lướt qua từng khuôn mặt ở đây: "Liên minh Tự Do theo đuổi tự do hay là thống trị, nô dịch chủng tộc khác?"
Khi mọi người im lặng, anh kiêu ngạo cong khóe môi, gằn từng chữ: "Mà tôi, chưa bao giờ đi lệch ý chí của liên minh Tự Do."
Ash yên tĩnh cầm tay Sigourney.
Liên minh Tự Do khác thôn Dogo.
Họ có chung lý tưởng, cũng có chung mối thù, đứng chung với nhau vì đứng ở phe đối lập sinh vật phản diện.
Họ vô cùng nhỏ yếu, cho nên thứ họ theo đuổi ban đầu rất thuần túy.
Chỉ là vì tự do và danh dự.
Nhưng khi đã có được tự do và danh dự dễ như trở bàn tay, thứ họ theo đuổi xen lẫn những thứ khác.
Từ rất lâu trước kia, Ash đã nhận ra thù hận là một thứ đáng sợ, nó ẩn náu sâu trong lòng người, ngoại trừ người trong cuộc ra, không ai có thể xóa bỏ nó hoàn toàn.
Cho nên cậu chưa từng hy vọng xa vời rằng toàn thế giới hòa bình tốt đẹp giống như truyện cổ tích, cậu chỉ hy vọng cố gắng hết sức để mỗi một sinh mệnh muốn sống yên ổn đều được mãn nguyện.
Sigourney bình tĩnh tuyên bố: "Tôi và Ash sẽ thành lập một vùng đất tự do chân chính, có lẽ không bao lâu nữa mọi người sẽ nghe thấy tin tức về lãnh địa của chúng tôi. Lãnh địa của chúng tôi chào đón mọi người bất cứ lúc nào. Nhưng hãy nhớ kỹ, lãnh địa của chúng tôi chấp nhận con người, cũng chấp nhận sinh vật ma pháp. Bất cứ chủng tộc nào, chỉ cần là người dân trong lãnh địa là sẽ được chúng tôi che chở."
Nhưng sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Sigourney cực kỳ bình tĩnh nói: "Mọi người đều đã tỉnh lại?"
Chỉ có trưởng lão nhìn anh và cảm khái: "Ta rất vui khi có thể gặp lại cậu, Y..."
Theo bản năng ông định kêu lên tên ban đầu của Sigourney.
Nhưng khi ông mới nói một tiếng, Sigourney lập tức ngắt lời ông, anh nhấn mạnh: "Trưởng lão, bây giờ tôi tên là Sigourney."
Trưởng lão dừng một chút rồi gật đầu: "Tóm lại trở về là tốt rồi, Sigourney."
Ngoại trừ trưởng lão để ý đến Sigourney, ánh mắt của phần lớn mọi người đều tập trung trên người Ash.
Giả sử Sigourney có thể tỉnh lại sớm mấy ngày, lúc này người của liên minh Tự Do cũng sẽ không nhìn anh như thế, mà họ sẽ biểu diễn cảnh trùng phùng đẫm nước mắt.
Nhưng bây giờ đã qua bảy ngày.
Trong bảy ngày này, tất cả mọi người bị vây trong Thánh Địa, ngoại trừ nhớ nhung và nghe ngóng chuyện của Sigourney ra thì cũng không có nhiều chuyện khác để làm.
Sau khi tiêu hóa tin tức Jain và Quentin mang tới nhiều lần, nhớ lại những ngày tháng ở cùng Sigourney năm đó nhiều lần, thương cảm, kích động, bùi ngùi, mừng rỡ nhiều lần... Cảm xúc dâng trào của mọi người đã ổn định nhiều.
Bởi vậy sau khi nhìn thấy Sigourney, cuối cùng họ cũng thôi nghi ngờ lời của Jain với Quentin và đặt nhiều sự chú ý đến người bạn trai của Sigourney hơn.
Ash bỗng dưng bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cậu ngẩn người chốc lát, sau đó cậu lập tức nở nụ cười, đôi mắt xanh lam nhạt vô cùng long lanh: "Chào mọi người, tôi là Ash."
Giọng cậu hơi khàn, trên gò má trắng nõn ửng đỏ tươi đẹp, ngay cả cánh môi nhếch lên cũng đỏ lạ thường.
Dáng vẻ của cậu lúc này rất dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ánh mắt của những trưởng bối có kinh nghiệm trở nên kỳ lạ, họ nhạy bén nhìn phần cổ lộ ra của Ash. Thấy rồi! Quả nhiên có dấu vết màu sắc chói mắt nào đó!
Trời ạ! Sigourney đã dẫn con nhà người ta vô kén sáng làm gì? Chẳng lẽ sau khi bị biến đổi thành quỷ hút máu thì học luôn tập quán phóng đãng của mấy quỷ hút máu à!
Đứa trẻ loài người yếu ớt như vậy, sao chịu nổi quỷ hút máu hành hạ?
Huống chi còn là giữa ban ngày ban mặt!
Trong bảy ngày nay, họ đã đi ngang qua kén sáng mấy lần, canh gác kén sáng mấy lần!
Sigourney, sao Sigourney lại trở nên như vậy?
Đổi một thế giới khác, đổi một nhóm người khác, nhưng những ánh mắt sâu xa ẩn ý luôn luôn như hình với bóng.
Sigourney mặt không cảm xúc: "..."
Một đám người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.
Biết cánh tay, bả vai và ngực của anh đã bị thằng nhóc nhu nhược trong mắt mấy người gặm ra sao không?
Nhưng anh không thể cởi áo ra cho mọi người mấy dấu tím xanh thê thảm, thế là cũng không ai biết.
Chỉ có thể nói anh bại bởi thiên tính của quỷ hút máu, thích gặm cổ theo thói quen, không giống Ash cứ cắn mấy chỗ cực kỳ kín đáo.
Ash cong khóe môi, lén nín cười.
Sigourney liếc nhìn cậu, giơ tay nhéo gáy cậu. Nghĩ là anh không thấy cậu đang cười trộm à? Rõ ràng là khả năng tự lành của cơ thể đủ để xóa mấy dấu vết đó, là ai cố ý giữ lại hả?
Ash vô tội nhìn anh lại, cậu luôn muốn giữ những thứ Sigourney cho cậu thật lâu.
Hơn nữa...
Ash đỏ mặt nhìn thoáng qua lồng ngực được che kín kẽ của Sigourney, chẳng phải cả Sigourney cũng không xóa sạch những dấu vết đó bằng tốc độ tự lành của quỷ hút máu hả?
Sigourney: "..." Anh cảm thấy thằng nhóc này sắp leo lên đầu mình rồi.
Những người đứng quan sát khác: "..." Là họ đã ăn bữa tối quá nhiều à? Sao khuya rồi mà vẫn cảm thấy no?
Thực sự không thể nhìn nổi nữa, mọi người lần lượt kể cho Sigourney nghe chuyện xảy ra trong bảy ngày nay. Tiếp theo họ vừa lo lắng vừa mong đợi hỏi: "Trăng bạc là do anh làm đúng không? Sau này còn có thay đổi gì không?"
Ash và Sigourney đã chú ý tới ánh trăng.
Trăng bạc và trăng đỏ hòa lẫn vào nhau, ánh trăng càng thêm kỳ ảo mông lung, giống như được trao cho sự sống, khi ánh trăng chiếu xuống đất cũng tạo nên gợn sóng như sóng biển.
Sigourney và Ash nhìn nhau, quyết định giấu diếm chuyện sau khi họ kết hợp thì thế giới đã an toàn (mặc dù hình như mọi người đã biết hết rồi), chỉ nói rằng hai người sinh ra từ quy tắc của thế giới, mà bây giờ thế giới đã bắt đầu hợp lại, chuyện hợp lại suôn sẻ chỉ là vấn đề thời gian, thế giới không còn khả năng bị hủy diệt nữa.
"Vách tường bên ngoài Thánh Địa cũng nằm trong sự khống chế của chúng tôi, mọi người không cần lo lắng sinh vật ma pháp sẽ vào đây." Ash kiên nhẫn giải thích cho mọi người: "Dù sao chúng tôi đã giúp thế giới một chuyện lớn, nên thế giới cũng thưởng cho tôi và Sigourney một phần thưởng nho nhỏ."
"Ví dụ như?" Có người hưng phấn hỏi.
Ash xấu hổ nói: "Chẳng phải sinh vật ma pháp vẫn luôn muốn khống chế thế giới sao? Hiện giờ tuy không có khả năng khống chế quy tắc của toàn thế giới, nhưng chúng tôi có thể khống chế quy tắc trong một phạm vi nhất định."
Bởi vì họ được sinh ra từ quy tắc ban sơ, là vật dẫn quy tắc, có thể nói hai người chính là quy tắc.
Khống chế quy tắc đối họ mà nói tự nhiên như điều khiển cánh tay.
Khống chế quy tắc là như thế nào?
Nếu muốn ánh sáng thì ánh sáng sẽ lập tức xuất hiện. Muốn bầu trời và biển đảo ngược thì bầu trời và biển sẽ đổi vị trí. Muốn không khí trở nên cứng rắn, như vậy thì ngay cả rồng cũng không thể phá vỡ nó.
Giống như đấng sáng thế, giống như thần linh.
Cho nên sinh vật ma pháp mới khăng khăng mong muốn khống chế quy tắc như thế.
"Phạm vi nhất định là bao nhiêu?" Mọi người vội vàng hỏi. Đây là thời cơ xoay chuyển tình thế mà họ đang đợi ư?
Sigourney không nhanh không chậm mở miệng: "Cỡ một trăm đảo rồng."
Ash gật đầu, thầm nói trong lòng lớn như bình nguyên Đoạn Hà vậy.
Đảo rồng?!
Còn một trăm đảo?
Lớn như vậy sao!
"..."
"..."
Mọi người của liên minh Tự Do bị kích thích, nếu ghê gớm như vậy thì họ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi Thánh Địa rồi!
Còn ai có thể bắt họ đem nhốt nữa?
Trái lại, họ có thể đánh sinh vật ma pháp một đòn cực mạnh, cứu hết những con người bị nô dịch!
"Tên thú nhân và xương khô kia giữ lại cũng không có tác dụng gì." Có người hưng phấn đề nghị: "Hay giết chúng đi?"
Ash sửng sốt một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Sigourney.
Sigourney đã đoán trước chuyện này, nếu như anh còn là con người, hẳn anh cũng sẽ không do dự đồng ý. Nhưng bây giờ...
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, thú nhân và xương khô bị trói trong góc, hôn mê ròng rã bảy ngày bảy đêm lập tức bị một khe nứt không gian nuốt chửng, vứt ra ngoài Thánh Địa.
Người liên minh Tự Do cũng không nhạy bén với dao động của quy tắc, họ không thể nhận ra đó là vết nứt không gian dùng để dịch chuyển và còn tưởng rằng thú nhân và xương khô đã bị không gian nuốt chửng, cả thi thể cũng không còn, thế là họ không khỏi phát ra một trận reo hò như nhìn thấy cảnh lý tưởng của liên minh Tự Do theo đuổi nhiều đời được thực hiện.
Jain và Quentin đứng phía sau lẳng lặng nhìn những người đang reo hò, trong thoáng chốc họ cảm thấy không quen biết với những người này.
Vào giờ khắc này, những người quan tâm lo lắng cho Sigourney trong bảy ngày nay, khó chịu nhưng vẫn chịu nói chuyện với họ vì Sigourney dường như đột nhiên biến thành những con người lạnh lùng tàn nhẫn như trên Ilov Bạc khi biết Sigourney có sức mạnh to lớn.
Vô cùng xa lạ.
Giống như họ chưa bao giờ thật sự quen biết đám người này.
Ánh mắt Sigourney dừng lại trên nét mặt khó chịu của Jain và Quentin trong chớp mắt.
Tiếp theo anh nhìn về phía mọi người: "Tôi không giết họ."
Tiếng reo hò của mọi người im bặt, dường như họ nhận ra gì đó rồi nhìn Sigourney một cách khó tin.
Sigourney trầm giọng nói: "Chắc Jain và Quentin cũng đã nói cho mọi người chuyện của thế giới khác đúng không? Mọi người nghĩ sao? Sau khi hai thế giới hợp lại, mọi người muốn làm gì?"
Thế giới khác?
A, đúng rồi. Con người ở Ilov Bạc tự do, mạnh mẽ, đứng ở vị trí người thống trị.
Có người không chút do dự nói: "Tôi muốn gia nhập hiệp hội phù thủy, để sinh vật ma pháp cảm nhận nỗi đau mà con người chúng ta đã chịu!"
Sigourney lạnh nhạt nói: "Sinh vật ma pháp ở Ilov Bạc đã chịu nỗi đau đó rồi."
Người kia á khẩu không trả lời được, anh ta muốn ám chỉ sinh vật ma pháp trên Ilov Đỏ, nhưng sau khi thế giới hợp lại, còn ai có thể phân biệt đối phương vốn thuộc thế giới nào?
Lại có người cực đoan hơn không suy nghĩ vấn đề của Sigourney, trong lúc thẹn quá hoá giận, người đó nghi ngờ lập trường của Sigourney: "Bây giờ anh là quỷ hút máu rồi, cho nên muốn vứt bỏ chúng tôi, đứng về phe sinh vật ma pháp đúng không?"
Người này đỏ mắt trừng Sigourney: "Anh đã quên ý chí của liên minh Tự Do rồi sao!"
"Tôi sinh ra từ quy tắc, không phải con người, cũng không phải sinh vật ma pháp." Sigourney bật cười một tiếng: "Về phần ý chí của liên minh Tự Do..."
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, lướt qua từng khuôn mặt ở đây: "Liên minh Tự Do theo đuổi tự do hay là thống trị, nô dịch chủng tộc khác?"
Khi mọi người im lặng, anh kiêu ngạo cong khóe môi, gằn từng chữ: "Mà tôi, chưa bao giờ đi lệch ý chí của liên minh Tự Do."
Ash yên tĩnh cầm tay Sigourney.
Liên minh Tự Do khác thôn Dogo.
Họ có chung lý tưởng, cũng có chung mối thù, đứng chung với nhau vì đứng ở phe đối lập sinh vật phản diện.
Họ vô cùng nhỏ yếu, cho nên thứ họ theo đuổi ban đầu rất thuần túy.
Chỉ là vì tự do và danh dự.
Nhưng khi đã có được tự do và danh dự dễ như trở bàn tay, thứ họ theo đuổi xen lẫn những thứ khác.
Từ rất lâu trước kia, Ash đã nhận ra thù hận là một thứ đáng sợ, nó ẩn náu sâu trong lòng người, ngoại trừ người trong cuộc ra, không ai có thể xóa bỏ nó hoàn toàn.
Cho nên cậu chưa từng hy vọng xa vời rằng toàn thế giới hòa bình tốt đẹp giống như truyện cổ tích, cậu chỉ hy vọng cố gắng hết sức để mỗi một sinh mệnh muốn sống yên ổn đều được mãn nguyện.
Sigourney bình tĩnh tuyên bố: "Tôi và Ash sẽ thành lập một vùng đất tự do chân chính, có lẽ không bao lâu nữa mọi người sẽ nghe thấy tin tức về lãnh địa của chúng tôi. Lãnh địa của chúng tôi chào đón mọi người bất cứ lúc nào. Nhưng hãy nhớ kỹ, lãnh địa của chúng tôi chấp nhận con người, cũng chấp nhận sinh vật ma pháp. Bất cứ chủng tộc nào, chỉ cần là người dân trong lãnh địa là sẽ được chúng tôi che chở."
Danh sách chương