Editor: Aminta.

Chương 186: Nghỉ ngơi.

***

Sau khi đám người Sigourney rời đi một lúc lâu, hai người cá canh gác đã chui xuống đáy biển mới sực tỉnh.

"Mấy người vừa rồi hình như là tinh linh và quỷ hút máu đúng không?"

"Đúng vậy, không ngờ tinh linh và quỷ hút máu cũng có thể trở thành bạn bè đấy, thật sự là hiếm thấy."

"Mà tôi nói này, Freya, quỷ hút máu tên Sigourney trông giống như... đã từng là một tinh linh vậy, cô thấy sao?"

"A! Nghe anh nói thế này..."

"Anh ta là tinh linh à?"

"Đúng rồi! Hai cái tai đó nhất định là của tinh linh!"

"Vậy mà có tinh linh vẫn còn sống sau khi bị biến đổi thành quỷ hút máu ư?"

"Chuyện động trời như vậy sao chưa từng nghe các quỷ hút máu khác nói nhỉ?"

Hai người nhìn nhau: "Quên hỏi anh ta thuộc gia tộc quỷ hút máu nào nữa!"

Sigourney khiến người cá canh gác hoang mang lúc này đã dùng thảm bay chở những người khác đến vùng ngoại ô thành trấn gần nhất để nghỉ ngơi.

Từ sau khi rơi xuống con sông ngầm dưới lòng đất sào huyệt tuyết yêu với Ash, trong vòng tay không gian của Sigourney luôn chứa các món đồ sinh hoạt, thức ăn và thuốc. Anh tìm một khe núi bí ẩn và đặt ba người xuống, sau đó lấy hai lều vải pháp thuật ra và ném cho Quentin và Jain một lều, còn Ash và anh một lều.

Có lẽ là bị Sigourney thấy vẻ chật vật của mình và còn được anh cứu một lần, trên đường đi Jain và Quentin đều cực kỳ im lặng, vừa lúng túng vừa xấu hổ, biết rằng nên nói cám ơn nhưng lại không nói nên lời.

Nhất là Jain.

Hắn đã biết Sigourney chính là hiệp sĩ Du Hồn của liên minh thần bí, lý do thù địch Sigourney trước đây của hắn trở nên lung lay.

May mắn có đám người Sigourney nên hắn mới có thể gặp lại chú Joshua. Tánh mạng của chú Joshua cũng được người của tháp phù thủy thứ ba cứu...

Tuy hắn vẫn căm thù con người, nhưng gã sẽ không còn làm chuyện tập kích giữa đường đối với Sigourney và Ash như trước đây nữa.

Có lẽ căm thù Sigourney, căm thù loài người trong thời gian dài đã tạo thành một quán tính phản xạ có điều kiện, khiến hắn không thể hòa giải một cách tự nhiên với hai người.

Nếu là trước đây, hắn sẽ tự tìm một nơi hẻo lánh, dứt khoát cách hai người xa một chút.

Nhưng bây giờ, bọn họ bỗng nhiên bị dịch chuyển đến cái nơi quỷ quái này, lại được Sigourney cứu giúp, không thể không ở chung trong khoảng cách gần.

Hắn bắt buộc phải đối mặt với nội tâm mâu thuẫn của mình.

Có nên nói một tiếng cám ơn hay không?

Jain im lặng nghĩ.

Đáng tiếc Sigourney hoàn toàn không cho hắn thời gian do dự, sau khi dựng lều lên, anh trực tiếp ôm Ash vội vàng đi vào lều, chỉ để lại cho Jain một câu: "Nơi này là Ilov Đỏ. Hẳn ngươi đã nghe nhiều về nó. Tên ngu ngốc Quentin có gì không rõ thì ngươi giải thích cho hắn."

Jain: "...Ừ."

Quentin sững sờ ở bên cạnh, sau đó gã giậm chân: "Ai là đồ ngu? Trăng Đỏ... A!" Bỗng nhiên gã ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, gã cảm thấy nói xấu Trăng Đỏ dưới vầng trăng đỏ có hơi kỳ, thế là gã đổi xưng hô một cách cứng nhắc: "Sigourney, ngươi đi ra đây! Nói rõ cho ta!"

Bên này, Sigourney bật lá chắn cách âm, vô cùng lạnh lùng che lại âm thanh của Quentin. Sau đó anh đặt Ash lên cái giường mềm mại, lo lắng sờ lên trán Ash, sau khi uống thuốc phép hình như nhiệt độ đã giảm.

"Ngủ một lát đi." Đầu ngón tay của anh cọ cọ trán Ash, anh khẽ thì thầm.

"Sigourney." Người nằm trên giường không chịu ngủ, mở to đôi mắt xanh nhạt nhìn anh.

Sigourney ngồi ở một bên: "Ừ?"

"Vừa rồi có người cá hẹn anh hả?"

Sigourney: "..." Đã choáng tới mức này mà vẫn có thể chú ý tới những chi tiết này sao?

Anh lạnh lùng nói: "Người cá nào? Chúng ta có gặp à? Không nhớ."

Ash cười híp mắt: "Ừ, chúng ta chưa từng gặp."

Sigourney đưa tay che mắt cậu lại: "Ngủ được chưa?"

Ash nhắm mắt lại trong lòng bàn tay lạnh buốt, khẽ "Ừ" một tiếng. Cậu biết tình trạng của mình không tốt lắm, trong thế giới xa lạ này, cậu phải khỏe nhanh một chút thì mới ứng phó với các tình huống khác.

Sigourney cảm thấy ngứa ngáy khi hàng mi xẹt qua lòng bàn tay, anh hơi nhướng mày, dù bệnh mà vẫn ngoan nhỉ.

Để ban thưởng, anh cúi người, tay vẫn che khuất mắt cậu, hôn lên cánh môi khô ráo bởi vì bị sốt.

Đúng là nóng chết người.

Bên ngoài lều, Quentin còn đang xù lông.

Jain dựng lều vải, lạnh lùng gọi gã: "Đi vô."

Quentin nhìn thấy chỉ có một lều, gã lại tức hơn: "Tại sao chỉ cho chúng ta một lều? Chắc chắn là hắn cố ý!"

Nhưng Ngụy Tinh Hồng Giả lạnh lùng nổi tiếng không có ý an ủi gã, hắn trực tiếp xốc mành cửa lều lên và đi vào, mặc kệ gã có vào hay không.

Quentin đã mất vị khán giả cuối cùng: "..."

Bỗng nhiên gã cảm thấy cô đơn.

Gã im lặng mím môi rồi ỉu xìu đi đến chỗ lều vải.

Gã hung tợn giải thích trong lòng: Đúng, đúng vậy! Gã chỉ muốn biết Ilov Đỏ là nơi nào nên mới đi vào thôi!

Ngày hôm sau, khi Ash luôn luôn ngủ ngay ngắn tỉnh lại, cậu phát hiện mình quấn chặt người quỷ hút máu như con bạch tuột.

Hơn phân nửa là do bản năng tiếp cận thứ mát mẻ của người bị sốt.

Còn gần một nửa còn lại là bởi vì tối hôm qua cậu mơ thấy cậu và Sigourney bị dịch chuyển vào trong biển rộng, xung quanh là một bầy cá bao vây họ, từng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm Sigourney giống như hổ đói, thế là Ash ở trong mơ túm chặt lấy Sigourney, không cho Sigourney bị bầy cá lôi đi.

Mặc dù là mơ, nhưng nhìn tứ chi của cậu quấn chặt Sigourney như thế là có thể tưởng tượng cậu đấu tranh gian khổ thế nào trong mơ.

Sigourney gần như cả đêm không ngủ bị Ash ôm chặt như thế cũng không thể dậy sớm, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi chờ Ash thức dậy.

Ash đã tỉnh táo cũng ngây người mấy giây vì tư thế của mình, sau đó cậu đỏ mặt thu tay chân lại: "Sigourney, chào buổi sáng."

Sigourney: "Cậu thấy sao rồi?"

Ash ngồi dậy, hoạt động cơ thể một chút, cậu đã khôi phục sức sống: "Rất khỏe, không có vấn đề gì."

Thuốc phép rất hiệu nghiệm, chỉ sau một giấc ngủ cơ thể cậu đã khỏe mạnh.

Sigourney khẽ gật đầu, xem ra thật sự là không hợp khí hậu, chỉ cần thích ứng một đêm là ngày hôm sau có thể nhảy nhót tưng bừng như cũ rồi.

Ngày hôm nay là một ngày nắng.

Chỉ mới sáng sớm, ánh mặt trời đã rọi khắp nơi, nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên.

Vì trong họ có hai quỷ hút máu nên cũng không thể hành động vào ban ngày, bởi vậy họ không vội vã đến thành trấn mà ở lại đây cả ngày, chờ đến khi mặt trời xuống núi mới bắt đầu hành động.

Suốt cả ban ngày cũng đủ để Jain giải thích rõ thế giới này cho Quentin.

Con người có địa vị thấp, người thống trị là sinh vật ma pháp, sau khi biết được điều này thì Quentin phách lối cười to, nói một cách thâm hiểm: "Ta thật sự rất chờ mong cảnh con người kêu rên."

Ash nhìn gã và hỏi: "Thật sự chờ mong à?"

Quentin nghẹn họng, không nói nữa.

Mà Jain lại im lặng, hắn đang nhớ tới những lời Sigourney từng hỏi lại hắn.

"Nếu như ngược lại thì sao? Nếu như con người ở thế yếu, sinh vật ma pháp thống trị Ilov, như vậy sinh vật ma pháp sẽ đối xử với con người như thế nào? Tùy ý chà đạp, tùy ý sử dụng, giẫm đạp tự tôn và nhân cách, khiến con người cửa nát nhà tan lưu lạc khắp nơi chăng?"

Cho nên thế giới này là như thế sao?

Lật đổ hiệp hội phù thủy, đổi thành sinh vật ma pháp thống trị con người, trả lại gấp bội đau khổ cho con người... Hắn đã từng khát vọng như thế.

Có thể nói thế giới này chính là thế giới lý tưởng sau này của hắn.

Nhưng hôm nay đang ở thế giới mơ ước, vì sao hắn vẫn không cảm thấy sung sướng?

Hắn cứ cảm thấy không nên là vậy.

Ước mơ chân chính của hắn không giống thế này.

Đến ban đêm, Sigourney dẹp lều vải: "Vào thành thôi."

Anh là người có cảm nhận sâu nhất về điểm khác biệt giữa hai thế giới.

Anh đã từng vùng vẫy rất lâu vì mâu thuẫn, hoang mang.

Bởi vậy anh rất hiểu sự bối rối lúc này của Jain và Quentin.

Thế nhưng trước khi thật sự nhìn thấu thế giới này, hai người sẽ không nghĩ ra câu trả lời.

Chỉ khi chân chính đặt chân vào thế giới này, đích thân cảm nhận hoàn cảnh "con người ở thế yếu, sinh vật ma pháp thống trị Ilov", trong lòng họ mới có thể đưa ra lựa chọn của mình.

Cũng giống như anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện