Editor: Nam Cung Băng Huyên.
Đến trước cửa phòng của Evan, họ lịch sự gõ cửa trước.
Bên trong truyền ra một tiếng "Mời vào", giọng nói có vẻ vội vã, giống như là người đó đang bận làm việc gì đó, không dư thời gian mà chú ý đến những việc khác, chỉ tùy ý trả lời một tiếng.
Sigourney nhíu mày, đẩy cửa phòng ra.
Sau đó sắc mặt anh trở nên rất là vi diệu.
Phòng của Evan nào giờ luôn sạch sẽ tươm tất thì bây giờ lại loạn cào cào, váy áo linh tinh để tứ tung. Khắp nơi toàn là những trang phục xinh đẹp dành cho nữ, nhiều nhất trong đó là váy, đủ mọi kiểu dáng.
Chỗ duy nhất còn trống để đặt chân chính là mép giường, cũng là nơi mà hiện tại một người đứng một người ngồi ở đó.
Người đứng là Yolande, anh ta vẫn còn đang mặc một chiếc váy dài màu trắng tao nhã như trước đây, cứ như đang luyến tiếc chia tay nó trước khi nó rời xa anh ta mãi mãi.
Mà người ngồi là Evan, anh ta đang để trần nửa người trên rắn chắc, bên hông vẫn còn mắc lại chiếc áo ngủ lỏng lẻo. Anh ta đang nâng một chân vừa dài vừa săn chắc, cố gắng mang vào một chiếc vớ cao màu đen.
Evan cau mày, gương mặt kiên nghị chững chạc trở nên căng thẳng. Anh ta đang nghiêm túc và vô cùng tập trung, cứ như anh ta đang phải hoàn thành một việc gì đó cực kì khó khăn và phức tạp. Đến nỗi trán và chóp mũi của Evan cũng rịn mồ hôi.
Tình trạng này có vẻ như đã kéo dài rất lâu rồi. Vì tóc của anh ta gần như bị mồ hôi thấm ướt toàn bộ, cứ như là mới leo lên từ dưới nước vậy. Làn da màu mật của anh giờ đây như một lớp sa tanh bị thấm nước, ánh lên một tầng mồ hôi ẩm ướt, dưới ánh đèn lại càng lộ rõ vẻ đẹp mạnh mẽ.
Lan "Ái chà" một tiếng: "Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng của Lan vang lên khiến Evan đứng hình tại chỗ.
Có người vào phòng ư? Anh ta chậm chạp nhận ra hình như mình vừa mới nói "Mời vào" thì phải?
Chờ đã!
Đầu óc của Evan cứ mơ màng, anh ta không cách nào nhớ được vừa nãy mình tập trung vào cái gì mà không nhận ra tiếng gõ cửa chứ?
"Đang học cách mặc váy." Yolande đứng cạnh anh ta ung dung mở miệng: "Thế nhưng có rất nhiều kiểu váy không giống nhau, cách mặc cũng khác. Tôi không còn cách nào khác đành đem mỗi kiểu một cái đến đây để chỉ cho Evan cách mặc chúng."
Anh ta vừa nói vừa nhìn Sigourney, giống như đang giải thích rằng: Nhìn đi, không phải tôi không đổi đồ với anh ta đâu nhé, chỉ là do tôi còn phải chỉ anh ta cách mặc chúng như thế nào nên chưa kịp thay thôi.
Mà sau khi Evan nghe thấy lời của Yolande thì cuối cùng cũng nhớ ra.
Anh ta nhớ ra rồi...
Ngay từ đầu anh ta đã vô cùng phản đối ý kiến mặc thử váy.
Nhưng kể từ lúc mặc thử cái đầu tiên thì anh ta đã bị những dây lụa hành cho lên bờ xuống ruộng, mặc kiểu gì cũng không đúng, càng mặc càng rối, suýt chút nữa thì anh ta tự trói mình lại luôn. Rốt cuộc thì anh ta cũng hình dung ra được thế nào là mua dây buộc mình theo nghĩa đen rồi.
Sau đó Yolande nhìn không nổi nữa, ra tay chỉ dẫn anh ta từng bước.
Evan thì tay chân vụng về, có sự chỉ dẫn của Yolande rồi mà anh ta vẫn bị cái váy đó "chơi" đến mức đầu đầy mồ hôi, một hồi lâu vẫn không giải quyết được một cái váy.
Sự nghiêm túc và quyết tâm trong lòng anh ta bị khiêu khích. Evan không tin là mình không mặc được một món nào!
Thế là... anh ta chiến đấu với một cái váy.
Sau đó... anh ta lại vật lộn với một cái váy khác.
Vô cùng tích cực!
Việc mặc được váy đối với anh ta lúc này không đơn giản là học cách thay đổi trang phục nữa. Bây giờ nó chính là một tòa tháp cao đầy gian nan hiểm trở, cần anh ta phải chinh phục từng tầng một.
Evan sau khi nhớ lại tất cả: "..."
Anh ta chỉ ước có thể quay về mấy tiếng trước, bắt lấy hai vai của mình và lay mạnh để bản thân tỉnh ngộ!
Tại sao anh ta lại phải cố chấp với cái việc này cơ chứ?
Chuyện mặc được một cái váy thì có gì thách thức?
Evan nắm lấy mái tóc mướt mồ hôi của mình, chìm vào tâm trạng xấu hổ và ảo não. Càng suy nghĩ một cách tỉnh táo thì anh ta càng không hiểu nổi vì sao mình lại chấp nhất như thế.
Yolande liếc nhìn Evan, cố gắng giấu đi ý cười trong mắt.
Ban đầu cái tên này còn chống cự, vậy mà sau đó lại chăm chỉ học cách mặc váy.
Đúng là một người đứng đắn nghiêm túc, làm bất kì việc gì cũng luôn cố gắng hết sức hoàn thành tốt.
Ầy, anh ta nhịn cười muốn nghẹn luôn rồi.
"Cách mặc vào cơ bản thì Evan học cũng ổn rồi." Yolande thấy tình hình cũng khá khả quan nên không nhanh không chậm đưa ra lời nhận xét. "Hôm nay đến đây thôi. Trong một năm tới, nếu có món nào mà anh không biết mặc thì cứ liên hệ tôi."
Nói rồi anh ta đi về phía tủ đồ của Evan. Sau khi nhìn sơ qua toàn bộ trang phục trong đó thì sự kì thị của anh ta cũng không giấu nổi nữa: "Đây là toàn bộ quần áo của anh rồi sao? Đồ của anh toàn đơn giản như vậy thôi hả?"
Evan nâng mắt nặng nề trừng anh ta: "..." Dù sao thì cũng đỡ hơn mấy cái váy quái dị lại đắt đỏ của anh!
"Tôi phải mang hết đống này đi hả?" Yolande bất đắc dĩ thở dài: "Trong đó có giấu thứ gì không đó? Có thì mau lấy ra đi."
Evan: "...Không có." Anh ta cũng không giống như em gái mình, góc nào cũng nhồi nào là đồ ăn vặt, nào là tiểu thuyết.
Yolande thu dọn nguyên cả tủ chuẩn bị mang đi, anh ta nhìn Sigourney cười: "Về đến nhà tôi sẽ thay ngay, sau đó tôi sẽ cho người đem quần áo của tôi đến cho Evan."
Vẫn chưa chuyển nữa sao?
Ash nhìn về phía một đống váy áo lộng lẫy chồng chất như núi kia, vậy những thứ này...
"Mấy bộ này là tôi để trong vòng tay không gian." Yolande khéo hiểu lòng người giải thích. Anh ta đột nhiên lập tức nhớ tới cái gì đó, cười nhìn về phía Evan: "À, đúng rồi. Nếu như muốn để vừa tủ đồ của tôi thì Evan, phòng của anh cần phải được mở rộng gấp vài lần nữa đó."
Tất cả mọi người ở đây: "..." Rốt cuộc thì quần áo của anh ta nhiều đến mức nào cơ chứ?
Evan cảm thấy áp lực nặng nề, yên lặng lấy ra một bình thuốc dạ dày thật lớn vội vàng đổ vào miệng mình.
"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Yolande vui sướng vẫy tay với Evan và đi ra cửa: "Anh nhớ sửa sang lại phòng nhé."
Evan: "..."
Yolande ra đến cửa, lấy ra một xấp giấy từ không gian của mình đưa cho Sigourney: "Ầy, tài liệu anh muốn đây. Tôi phải đi rồi."
Sigourney nhận lấy tài liệu, khẽ gật đầu: "Phiền anh rồi."
"Không có gì." Yolande cười khẽ: "Tiện tay mà thôi."
Anh ta quay sang chào tạm biệt Ash rồi thong thả rời khỏi tầng tháp này. Sau khi Yolande về rồi thì Ash liền vào phòng và giúp Evan xếp gọn lại mớ váy vương vãi trên đất.
Evan như bừng tỉnh, vội vàng kéo áo lót bên hông mình lên, dùng một tay lột chiếc tất chân ra, xếp gọn để sang một bên rồi chung tay với Ash thu gom đống váy áo nhiều đến hoa mắt kia.
Sau khi xếp gọn chúng lại thì trên giường xuất hiện một núi váy áo nhỏ. Nghĩ đến cái tủ quần áo khổng lồ sắp được chuyển đến, mặt mày Evan càng đau khổ hơn.
Ash bật cười tiến đến bên cạnh anh ta, cậu liếc qua Sigourney đang dựa vào cửa ra vào chờ mình, thấp giọng thì thầm: "Anh Evan, tuy Sigourney nói là anh phải đổi quần áo với anh Yolande nhưng anh ấy không nói là anh phải mặc tất cả quần áo có trong tủ nha."
Đôi mắt màu xanh của cậu ánh lên ý cười tinh nghịch: "Đồ của anh Yolande nhiều như vậy, nhưng không phải toàn bộ là váy, chắc hẳn trong đó sẽ có những bộ trông bình thường một chút nhỉ? Anh chỉ cần lựa vài bộ hợp ý rồi mặc đi mặc lại là được rồi."
Nghe thấy lời cậu, mắt Evan càng lúc càng sáng lên. Sao anh ta lại không nghĩ ra cơ chứ!
"Cảm ơn cậu, Ash!" Anh ta cảm kích nói.
Ash chột dạ nhìn sang chỗ khác, hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của anh Evan.
Cậu đã sớm nghĩ ra cách này rồi nhưng vì phối hợp Sigourney nên cậu đã giữ im lặng, đến bây giờ mới nói. Nếu không phải vậy thì Evan cũng không cần phải vật lộn với mấy cái váy kia hàng giờ đồng hồ.
Vì áy náy nên cậu không dám nhận lòng cảm kích của Evan.
"Không có gì đâu anh." Ash nhìn xuống đất, sờ chóp mũi của mình: "Anh Evan, anh nhớ nói với Solvi mở rộng phòng giúp anh nhé. Em đi trước đây."
Evan gật đầu, vẫn không nhừng cảm ơn: "Cảm ơn cậu, Ash."
Ôi, lại cảm ơn nữa! Ash xua tay thật nhanh, chỉ vài bước đã chạy đến bên cạnh quỷ hút máu biết rõ mọi chuyện đang cười mà như không cười kia, kéo anh rời đi thật mau.
Trong phòng.
Evan vẫn còn đang cảm khái: "Ash thật sự là một cậu bé tốt bụng." Anh ta vừa nói vừa dọn đống quần áo trên giường để sang ghế sô pha. Tủ quần áo của anh ta đã bị Yolande mang đi mất rồi, lát nữa lại phải mua một cái mới.
Đang dọn giữa chừng, Evan đột nhiên sững lại. Theo như Ash nói, trong lời của Sigourney có lỗ hổng như vậy, anh ta có thể vin vào đó mà không cần phải mặc váy đi khắp nơi.
Vậy nên...
Cả buổi học cách thay quần áo vừa rồi là đâu cần thiết?
Hoàn toàn! Không cần thiết!
Đi xa khỏi đó rồi mà Sigourney vẫn còn cười nhạo Ash: "Cậu tốt bụng thật nhỉ." Vậy mà cậu lại tìm được cách giúp Evan lách luật.
Ash không ngạc nhiên khi Sigourney nghe được những gì cậu nói với Evan, cậu cười cong mắt: "Rõ ràng là Sigourney để lại một đường sống cho anh Evan mà."
Bằng không thì sao có một sơ hở lớn như vậy cho bọn họ chui chứ?
Sigourney mà là một người để lại lỗ hổng lớn vậy sao?
Sigourney xì khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
...
Đêm ấy, Nance bước ra khỏi phòng thí nghiệm và mang theo một tin tốt.
Joshua đã tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn, còn nói được với Brent vài câu nữa. Tuy sau đó anh ta lại mê man nhưng tất cả mọi người, bao gồn cả Brent đều tràn trề hi vọng
Sau khi biết Joshua cần được chữa trị lâu dài thì Brent mặt dày xin gia nhập tháp phù thủy thứ ba của Nance để tiện cho việc ở lại lâu dài tại đây.
Về phần liên minh thần bí bên kia...
Anh ta đã tìm được một người phát ngôn thích hợp khác: Zoya.
Cũng là thành viên đã bị tiểu đội Đẹp bỏ quên tại thị trấn Lũy Xương, qua vài ngày mới đột nhiên được nhớ đến.
Ban đầu họ muốn liên lạc với Zoya để rút lui khỏi địa phận liên minh thần bí, trở về vương thành.
Nhưng sau đó Brent nói chuyện với Zoya trong chốc lát thì thành công thuyết phục Zoya tiếp tục ở lại liên minh thần bí, tiếp nhận thế lực kinh doanh của anh ta tại liên minh thần bí.
Sau đó Brent còn thỏa thuận thêm: "Như đã bàn trước đây, nếu mọi người cứu Joshua thì toàn bộ thế lực của tôi ở liên minh thần bí đều sẽ giao cho mọi người sử dụng tùy ý. Mọi người cứ yên tâm."
Rõ ràng là từ bỏ thế lực của mình vì Joshua, hơn nữa phát hiện tháp phù thủy thứ ba vô cùng tốt nên muốn phủi tay, không thèm quản lý bên kia nữa đây mà.
Vậy mà Zoya cũng đồng ý ngay tắp lự.
"Ở đâu cũng tốt hết." Zoya – người có sự tồn tại mờ nhạt như không khí bày tỏ rằng anh ta không có chút áp lực nào với công việc nằm vùng này hết: "Lại còn có thể kiếm thêm một phần phụ cấp nữa, quá tốt."
Vừa lĩnh lương của hiệp hội phù thủy, vừa lĩnh trợ cấp của liên minh thần bí.
Ừm, kiếm lời to.
Đến trước cửa phòng của Evan, họ lịch sự gõ cửa trước.
Bên trong truyền ra một tiếng "Mời vào", giọng nói có vẻ vội vã, giống như là người đó đang bận làm việc gì đó, không dư thời gian mà chú ý đến những việc khác, chỉ tùy ý trả lời một tiếng.
Sigourney nhíu mày, đẩy cửa phòng ra.
Sau đó sắc mặt anh trở nên rất là vi diệu.
Phòng của Evan nào giờ luôn sạch sẽ tươm tất thì bây giờ lại loạn cào cào, váy áo linh tinh để tứ tung. Khắp nơi toàn là những trang phục xinh đẹp dành cho nữ, nhiều nhất trong đó là váy, đủ mọi kiểu dáng.
Chỗ duy nhất còn trống để đặt chân chính là mép giường, cũng là nơi mà hiện tại một người đứng một người ngồi ở đó.
Người đứng là Yolande, anh ta vẫn còn đang mặc một chiếc váy dài màu trắng tao nhã như trước đây, cứ như đang luyến tiếc chia tay nó trước khi nó rời xa anh ta mãi mãi.
Mà người ngồi là Evan, anh ta đang để trần nửa người trên rắn chắc, bên hông vẫn còn mắc lại chiếc áo ngủ lỏng lẻo. Anh ta đang nâng một chân vừa dài vừa săn chắc, cố gắng mang vào một chiếc vớ cao màu đen.
Evan cau mày, gương mặt kiên nghị chững chạc trở nên căng thẳng. Anh ta đang nghiêm túc và vô cùng tập trung, cứ như anh ta đang phải hoàn thành một việc gì đó cực kì khó khăn và phức tạp. Đến nỗi trán và chóp mũi của Evan cũng rịn mồ hôi.
Tình trạng này có vẻ như đã kéo dài rất lâu rồi. Vì tóc của anh ta gần như bị mồ hôi thấm ướt toàn bộ, cứ như là mới leo lên từ dưới nước vậy. Làn da màu mật của anh giờ đây như một lớp sa tanh bị thấm nước, ánh lên một tầng mồ hôi ẩm ướt, dưới ánh đèn lại càng lộ rõ vẻ đẹp mạnh mẽ.
Lan "Ái chà" một tiếng: "Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng của Lan vang lên khiến Evan đứng hình tại chỗ.
Có người vào phòng ư? Anh ta chậm chạp nhận ra hình như mình vừa mới nói "Mời vào" thì phải?
Chờ đã!
Đầu óc của Evan cứ mơ màng, anh ta không cách nào nhớ được vừa nãy mình tập trung vào cái gì mà không nhận ra tiếng gõ cửa chứ?
"Đang học cách mặc váy." Yolande đứng cạnh anh ta ung dung mở miệng: "Thế nhưng có rất nhiều kiểu váy không giống nhau, cách mặc cũng khác. Tôi không còn cách nào khác đành đem mỗi kiểu một cái đến đây để chỉ cho Evan cách mặc chúng."
Anh ta vừa nói vừa nhìn Sigourney, giống như đang giải thích rằng: Nhìn đi, không phải tôi không đổi đồ với anh ta đâu nhé, chỉ là do tôi còn phải chỉ anh ta cách mặc chúng như thế nào nên chưa kịp thay thôi.
Mà sau khi Evan nghe thấy lời của Yolande thì cuối cùng cũng nhớ ra.
Anh ta nhớ ra rồi...
Ngay từ đầu anh ta đã vô cùng phản đối ý kiến mặc thử váy.
Nhưng kể từ lúc mặc thử cái đầu tiên thì anh ta đã bị những dây lụa hành cho lên bờ xuống ruộng, mặc kiểu gì cũng không đúng, càng mặc càng rối, suýt chút nữa thì anh ta tự trói mình lại luôn. Rốt cuộc thì anh ta cũng hình dung ra được thế nào là mua dây buộc mình theo nghĩa đen rồi.
Sau đó Yolande nhìn không nổi nữa, ra tay chỉ dẫn anh ta từng bước.
Evan thì tay chân vụng về, có sự chỉ dẫn của Yolande rồi mà anh ta vẫn bị cái váy đó "chơi" đến mức đầu đầy mồ hôi, một hồi lâu vẫn không giải quyết được một cái váy.
Sự nghiêm túc và quyết tâm trong lòng anh ta bị khiêu khích. Evan không tin là mình không mặc được một món nào!
Thế là... anh ta chiến đấu với một cái váy.
Sau đó... anh ta lại vật lộn với một cái váy khác.
Vô cùng tích cực!
Việc mặc được váy đối với anh ta lúc này không đơn giản là học cách thay đổi trang phục nữa. Bây giờ nó chính là một tòa tháp cao đầy gian nan hiểm trở, cần anh ta phải chinh phục từng tầng một.
Evan sau khi nhớ lại tất cả: "..."
Anh ta chỉ ước có thể quay về mấy tiếng trước, bắt lấy hai vai của mình và lay mạnh để bản thân tỉnh ngộ!
Tại sao anh ta lại phải cố chấp với cái việc này cơ chứ?
Chuyện mặc được một cái váy thì có gì thách thức?
Evan nắm lấy mái tóc mướt mồ hôi của mình, chìm vào tâm trạng xấu hổ và ảo não. Càng suy nghĩ một cách tỉnh táo thì anh ta càng không hiểu nổi vì sao mình lại chấp nhất như thế.
Yolande liếc nhìn Evan, cố gắng giấu đi ý cười trong mắt.
Ban đầu cái tên này còn chống cự, vậy mà sau đó lại chăm chỉ học cách mặc váy.
Đúng là một người đứng đắn nghiêm túc, làm bất kì việc gì cũng luôn cố gắng hết sức hoàn thành tốt.
Ầy, anh ta nhịn cười muốn nghẹn luôn rồi.
"Cách mặc vào cơ bản thì Evan học cũng ổn rồi." Yolande thấy tình hình cũng khá khả quan nên không nhanh không chậm đưa ra lời nhận xét. "Hôm nay đến đây thôi. Trong một năm tới, nếu có món nào mà anh không biết mặc thì cứ liên hệ tôi."
Nói rồi anh ta đi về phía tủ đồ của Evan. Sau khi nhìn sơ qua toàn bộ trang phục trong đó thì sự kì thị của anh ta cũng không giấu nổi nữa: "Đây là toàn bộ quần áo của anh rồi sao? Đồ của anh toàn đơn giản như vậy thôi hả?"
Evan nâng mắt nặng nề trừng anh ta: "..." Dù sao thì cũng đỡ hơn mấy cái váy quái dị lại đắt đỏ của anh!
"Tôi phải mang hết đống này đi hả?" Yolande bất đắc dĩ thở dài: "Trong đó có giấu thứ gì không đó? Có thì mau lấy ra đi."
Evan: "...Không có." Anh ta cũng không giống như em gái mình, góc nào cũng nhồi nào là đồ ăn vặt, nào là tiểu thuyết.
Yolande thu dọn nguyên cả tủ chuẩn bị mang đi, anh ta nhìn Sigourney cười: "Về đến nhà tôi sẽ thay ngay, sau đó tôi sẽ cho người đem quần áo của tôi đến cho Evan."
Vẫn chưa chuyển nữa sao?
Ash nhìn về phía một đống váy áo lộng lẫy chồng chất như núi kia, vậy những thứ này...
"Mấy bộ này là tôi để trong vòng tay không gian." Yolande khéo hiểu lòng người giải thích. Anh ta đột nhiên lập tức nhớ tới cái gì đó, cười nhìn về phía Evan: "À, đúng rồi. Nếu như muốn để vừa tủ đồ của tôi thì Evan, phòng của anh cần phải được mở rộng gấp vài lần nữa đó."
Tất cả mọi người ở đây: "..." Rốt cuộc thì quần áo của anh ta nhiều đến mức nào cơ chứ?
Evan cảm thấy áp lực nặng nề, yên lặng lấy ra một bình thuốc dạ dày thật lớn vội vàng đổ vào miệng mình.
"Vậy tôi không làm phiền anh nữa." Yolande vui sướng vẫy tay với Evan và đi ra cửa: "Anh nhớ sửa sang lại phòng nhé."
Evan: "..."
Yolande ra đến cửa, lấy ra một xấp giấy từ không gian của mình đưa cho Sigourney: "Ầy, tài liệu anh muốn đây. Tôi phải đi rồi."
Sigourney nhận lấy tài liệu, khẽ gật đầu: "Phiền anh rồi."
"Không có gì." Yolande cười khẽ: "Tiện tay mà thôi."
Anh ta quay sang chào tạm biệt Ash rồi thong thả rời khỏi tầng tháp này. Sau khi Yolande về rồi thì Ash liền vào phòng và giúp Evan xếp gọn lại mớ váy vương vãi trên đất.
Evan như bừng tỉnh, vội vàng kéo áo lót bên hông mình lên, dùng một tay lột chiếc tất chân ra, xếp gọn để sang một bên rồi chung tay với Ash thu gom đống váy áo nhiều đến hoa mắt kia.
Sau khi xếp gọn chúng lại thì trên giường xuất hiện một núi váy áo nhỏ. Nghĩ đến cái tủ quần áo khổng lồ sắp được chuyển đến, mặt mày Evan càng đau khổ hơn.
Ash bật cười tiến đến bên cạnh anh ta, cậu liếc qua Sigourney đang dựa vào cửa ra vào chờ mình, thấp giọng thì thầm: "Anh Evan, tuy Sigourney nói là anh phải đổi quần áo với anh Yolande nhưng anh ấy không nói là anh phải mặc tất cả quần áo có trong tủ nha."
Đôi mắt màu xanh của cậu ánh lên ý cười tinh nghịch: "Đồ của anh Yolande nhiều như vậy, nhưng không phải toàn bộ là váy, chắc hẳn trong đó sẽ có những bộ trông bình thường một chút nhỉ? Anh chỉ cần lựa vài bộ hợp ý rồi mặc đi mặc lại là được rồi."
Nghe thấy lời cậu, mắt Evan càng lúc càng sáng lên. Sao anh ta lại không nghĩ ra cơ chứ!
"Cảm ơn cậu, Ash!" Anh ta cảm kích nói.
Ash chột dạ nhìn sang chỗ khác, hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của anh Evan.
Cậu đã sớm nghĩ ra cách này rồi nhưng vì phối hợp Sigourney nên cậu đã giữ im lặng, đến bây giờ mới nói. Nếu không phải vậy thì Evan cũng không cần phải vật lộn với mấy cái váy kia hàng giờ đồng hồ.
Vì áy náy nên cậu không dám nhận lòng cảm kích của Evan.
"Không có gì đâu anh." Ash nhìn xuống đất, sờ chóp mũi của mình: "Anh Evan, anh nhớ nói với Solvi mở rộng phòng giúp anh nhé. Em đi trước đây."
Evan gật đầu, vẫn không nhừng cảm ơn: "Cảm ơn cậu, Ash."
Ôi, lại cảm ơn nữa! Ash xua tay thật nhanh, chỉ vài bước đã chạy đến bên cạnh quỷ hút máu biết rõ mọi chuyện đang cười mà như không cười kia, kéo anh rời đi thật mau.
Trong phòng.
Evan vẫn còn đang cảm khái: "Ash thật sự là một cậu bé tốt bụng." Anh ta vừa nói vừa dọn đống quần áo trên giường để sang ghế sô pha. Tủ quần áo của anh ta đã bị Yolande mang đi mất rồi, lát nữa lại phải mua một cái mới.
Đang dọn giữa chừng, Evan đột nhiên sững lại. Theo như Ash nói, trong lời của Sigourney có lỗ hổng như vậy, anh ta có thể vin vào đó mà không cần phải mặc váy đi khắp nơi.
Vậy nên...
Cả buổi học cách thay quần áo vừa rồi là đâu cần thiết?
Hoàn toàn! Không cần thiết!
Đi xa khỏi đó rồi mà Sigourney vẫn còn cười nhạo Ash: "Cậu tốt bụng thật nhỉ." Vậy mà cậu lại tìm được cách giúp Evan lách luật.
Ash không ngạc nhiên khi Sigourney nghe được những gì cậu nói với Evan, cậu cười cong mắt: "Rõ ràng là Sigourney để lại một đường sống cho anh Evan mà."
Bằng không thì sao có một sơ hở lớn như vậy cho bọn họ chui chứ?
Sigourney mà là một người để lại lỗ hổng lớn vậy sao?
Sigourney xì khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
...
Đêm ấy, Nance bước ra khỏi phòng thí nghiệm và mang theo một tin tốt.
Joshua đã tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn, còn nói được với Brent vài câu nữa. Tuy sau đó anh ta lại mê man nhưng tất cả mọi người, bao gồn cả Brent đều tràn trề hi vọng
Sau khi biết Joshua cần được chữa trị lâu dài thì Brent mặt dày xin gia nhập tháp phù thủy thứ ba của Nance để tiện cho việc ở lại lâu dài tại đây.
Về phần liên minh thần bí bên kia...
Anh ta đã tìm được một người phát ngôn thích hợp khác: Zoya.
Cũng là thành viên đã bị tiểu đội Đẹp bỏ quên tại thị trấn Lũy Xương, qua vài ngày mới đột nhiên được nhớ đến.
Ban đầu họ muốn liên lạc với Zoya để rút lui khỏi địa phận liên minh thần bí, trở về vương thành.
Nhưng sau đó Brent nói chuyện với Zoya trong chốc lát thì thành công thuyết phục Zoya tiếp tục ở lại liên minh thần bí, tiếp nhận thế lực kinh doanh của anh ta tại liên minh thần bí.
Sau đó Brent còn thỏa thuận thêm: "Như đã bàn trước đây, nếu mọi người cứu Joshua thì toàn bộ thế lực của tôi ở liên minh thần bí đều sẽ giao cho mọi người sử dụng tùy ý. Mọi người cứ yên tâm."
Rõ ràng là từ bỏ thế lực của mình vì Joshua, hơn nữa phát hiện tháp phù thủy thứ ba vô cùng tốt nên muốn phủi tay, không thèm quản lý bên kia nữa đây mà.
Vậy mà Zoya cũng đồng ý ngay tắp lự.
"Ở đâu cũng tốt hết." Zoya – người có sự tồn tại mờ nhạt như không khí bày tỏ rằng anh ta không có chút áp lực nào với công việc nằm vùng này hết: "Lại còn có thể kiếm thêm một phần phụ cấp nữa, quá tốt."
Vừa lĩnh lương của hiệp hội phù thủy, vừa lĩnh trợ cấp của liên minh thần bí.
Ừm, kiếm lời to.
Danh sách chương