Edit: Kidoisme
Mọi người nhìn theo hướng mắt của Đoàn Văn Tranh, chỉ thấy Đặng Duệ Thu đứng ở chỗ rẽ ngoài hành lang bên cạnh hắn là ba người đã thu dọn xong hành lý.

"Chúng ta còn một trận thi đấu quan trọng nhất, giờ mà các cậu đi..." Frank đứng lên giữ chặt ba người.

Người bị cậu ta kéo về chán ghét giật ra: "Đánh cái quỷ gì nữa? Cho điểm người ta hả?"
Sắc mặt hai người khác cũng không mấy tốt đẹp, trong đó có người xanh mặt nói: "Tôi không đánh chuyên nghiệp nữa đâu, tôi về livestream cũng đủ sống rồi...!Tại sao tôi phải đâm đầu vào thể thao điện tử chứ...!tôi hoàn toàn không có tài năng ăn miếng cơm này!!!"
"Cậu là một trong năm Y tá giỏi nhất trại! Nói cái gì đấy!!!" Frank cố gắng không buông: "Chúng ta còn cơ hội, các cậu hãy kiên trì lên!"
"Kiên trì cái rắm! Cậu bị người ta đánh còn chưa đủ à?!" Thực tập sinh đầu tiên bị cậu ta kéo bất ngờ gào lên: "Cậu không có tôn nghiêm nhưng chúng tôi có! Cậu vẫn còn muốn đi theo Đặng Duệ Thu sao? Nếu không phải vì cậu ta, chúng ta phải đi đến bước đường này hả???"
"Cậu ấy cũng đâu có muốn..."
"Được." Đặng Duệ Thu đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng: "Để họ đi về đi."
"Cái gì...." Frank ngạc nhiên.

Ba người kia người thì khinh thường, người thì tuyệt vọng kéo vali rời khỏi chỉ để lại hai người Đặng Duệ Thu và Frank đứng như trời trồng.

"Duệ Thu này, tụi mình có thể..."
"Cậu cũng nên đi đi."
"Cái gì?" Frank cảm thấy mình không nghe rõ lời cậu ta nói.

"Đi hết rồi." Đặng Duệ Thu vừa dứt lời quay đầu đi mất, rất lâu sau Frank mới tỉnh lại, vội vàng đuổi theo hắn.

....!
Nhìn màn kịch kết thúc, Đoàn Văn Tranh thu mắt hỏi: "Chỉ còn lại một trận đấu cuối cùng thôi, các cậu ai muốn đi? Hoặc muốn bắt ai đi?"
Không ai lên tiếng trả lời.


"Trại huấn luyện hầu hết là thi đấu đoàn đội, nói thẳng ra là các chiến đội lớn muốn thử khả năng chọn người cũng như sự phối hợp với đội của các cậu, đến trại huẩn luyện cũng chưa hoàn thành đã muốn đuổi người đội mình ra ngoài cho người ta nhìn vào chỉ trỏ?
Lời nói của Đoàn Văn Tranh khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.

Tiết Lan nhìn anh bỗng cảm thấy vẫn là gương mặt ấy nhưng cả người lại tỏa ra loại khí chất hùng mạnh không thể nào che giấu cùng với ánh mắt sắc bén khiến người khác nguyện tin phục.

Đoàn Văn Tranh thực sự đã nghiêm túc.

Tuy Tiết Lan không biết nguyên nhân làm anh thay đổi nhưng giờ phút này Đoàn Văn Tranh đứng trước mặt cậu dường như đã hòa vào nguyên tác trở thành tuyển thủ linh hồn của mọi team anh góp mặt.

Thấy Tề Tư Vũ không nói gì, Ôn Diễn đi đến bên cạnh anh nói nhỏ: "Chúng ta tâm sự được không?"
Tất nhiên Đoàn Văn Tranh không từ chối, anh đánh giá hắn một lúc rồi cười đáp ứng: "Được."
Tiết Lan nghe được hai người nói chuyện, nhìn chằm chằm họ cùng nhau ra ngoài.

Vừa nãy cậu còn nghĩ sao tuyến tình cảm của họ không phát triển, chả nhẽ lại có vấn đề gì rồi? Theo nguyên tác đến giờ phút này trong lòng Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn đã có vị trí của nhau, chỉ cần đâm thủng một tầng giấy mỏng là có thể hài hòa...!
Tiết Lan âm thầm phân tích có lẽ trước khi kết thúc trại huấn luyện Đoàn Văn Tranh đã nghiêm túc thi đấu nên lần này Ôn Diễn gọi anh ra là để khen ngợi!
Ầy zà...!
Tuy đường đi gặp hơi nhiều hố ga ổ gà, nhưng cuối cùng người có lòng vẫn sẽ về với nhau!
Tiết Lan cực kỳ yên tâm vỗ vỗ vai Tô Nhất Ngữ.

"Đừng lo, chúng ta đã thắng rồi mà."
"Xin, xin lỗi!!!" Tô Nhất Ngữ ngẩng đầu, nước mắt kìm mãi trong hốc mắt không chịu được nữa rơi lã chã: "Tôi biết xin lỗi không có tác dụng, tôi hứa sẽ không kéo chân mọi người!!!"
Tiết Lan không nghĩ cậu ta sẽ khóc, vàng chạy đi lấy khăn giấy sau đó ngồi xuống bên cạnh an ủi.


"Không sao đâu, trước đó không phải cậu đã nói rằng mình căng thẳng rồi chỉ là tôi hơi ngốc không hiểu ý cậu.

Hơn nữa ai cũng rất khẩn trương, tôi cũng thế."
Tô Nhất Ngữ sụt sịt, không quá tin tưởng hỏi lại: "Cậu mà cũng căng thẳng á?"
Tiết Lan không khỏi nhớ lại trận solo với Ôn Diễn, cái hôm mà Đoàn Văn Tranh đổi chỗ với Tô Nhất Ngữ để nhìn cậu...!Tiết Lan vội vàng lắc đầu đá bay cảm giác xấu hổ ấy ra sau đầu.

"Đương nhiên!" Tiết Lan cố gắng nỗ lực hạ nhiệt độ, vững vàng nói.

Nhưng ai biết đâu được Tô Nhất Ngữ càng khóc càng hăng, ôm chầm lấy cậu gào ầm lên: "Lan Lan! Cậu tốt nhất trên đời!!!!"
Tiết Lan nào đã gặp qua tình huống như vậy, cậu luống cuống tay chân đưa móng vuốt lên vỗ vỗ vai Tô Nhất Ngữ: "Không sao, có tôi, tôi giúp cậu luyện tập."
Tô Nhất Ngữ vội vàng đẩy cậu ra: "Xin lỗi, tôi quên mất cậu là con gái..."
"Tôi là con trai! Con trai 100%." Tiết Lan bất đắc dĩ giải thích lần nữa, sau đó như là sợ Tô Nhất Ngữ không tin, cậu vội kéo cổ áo xuống: "Nhìn này, tôi có yết hầu mà tuy rằng nó hơi nhỏ...!Không tin cậu sờ xem?"
Cậu tự nhiên kéo tay Tô Nhất Ngữ, trong lúc cậu ta mờ mịt khó hiểu muốn để cậu ta tự mình kiểm chứng.

Trong lúc đầu ngón tay sắp chạm vào cổ Tiết Lan, bỗng nhiên bạn nhỏ cảm nhận được có bàn tay kéo cổ áo cậu, tiếp đến cậu bị ai đó xách lên –
"?!"
Tiết Lan vội vàng vươn móng vuốt ngọ ngậy muốn thoát khỏi cánh tay làm loạn sau lưng, ai ngờ lại nghe được giọng nói không mặn không nhạt của Đoàn Văn Tranh—
"Sờ lung tung cái gì? Sờ xong thắng trận chung kết được không? Đi luyện tập đi!"
"Xin, xin lỗi!! Tôi đi đây!!!"
Bạn nhỏ nghe được giọng anh liền cứng đờ, mà Tô Nhất Ngữ cái người này chả có tí nghĩa khí nào hết, vội vàng khom lưng xin lỗi rồi chạy lấy người.

Tiết Lan nhìn cậu ta cụp đuôi không chút do dự bỏ lại mình, rồi lại nhìn quanh cả phòng nghỉ còn mỗi cậu và Đoàn Văn Tranh, vội vàng cũng muốn chuồn êm: "Em..


em đi luyện tập."
Đoàn Văn Tranh dứt khoát ấn cậu xuống ghế, cúi người chống hai bên hung dữ hỏi: "Sờ chỗ nào, cho anh sờ với."
"......."
Tiết Lan nào dám mở miệng, nhìn anh càng ngày càng gần thì cứng đờ lùi lại dựa lưng vào ghế.

Đoàn Văn Tranh thực sự vươn tay hướng về phía yết hầu của cậu!!!
Tiết Lan nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, đột nhiên giãy giụa khiến cho đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh cọ lên cổ cậu, khóa kéo trong lúc giằng co cũng bị lệch sang một bên.

Động tác của Đoàn Văn Tranh rất nhanh, trong lúc Tiết Lan còn chưa hoàn hồn anh đã lưu loát kéo khóa áo cậu lên cao nhất.

".......?"
Đoàn Văn Tranh sửa sang thật gọn gàng cho bạn nhỏ, cười nhạt: "Biết sai chưa? Mấy chỗ này không được để người khác sờ lung tung."
Bạn nhỏ giấu cằm vào bên trong cổ áo vừa được kéo, tuy hơi tủi thân nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Sắc mặt Đoàn Văn Tranh tốt lên, dùng bàn tay to vuốt nhẹ tóc cậu, khàn khàn khen ngợi: "Ngoan quá."
Tiết Lan không biết tại sao Đoàn Văn Tranh lại giận nhưng cơn giận của anh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chờ khi anh ngồi xuống cạnh cậu nghỉ ngơi Tiết Lan mới đoán liệu có phải anh cãi nhau với Ôn Diễn?
Bởi vì hôm nay Đoàn Văn Tranh giận cực kỳ lâu.

Bạn nhỏ nhìn Đoàn – giận dỗi, cẩn thận hỏi: "Anh và Wind..."
Sắc mặt anh lập tức đen sì.

Tiết Lan ngậm miệng...!quả nhiên chồng chồng cãi nhau, người qua đường như cậu là sinh vật dễ chết nhất.

Cậu nghiêm túc phân tích gương mặt Đoàn Văn Tranh, chắc có lẽ anh nói gì chọc giận Ôn Diễn sau đó lại trốn vào góc dỗi một mình, thế là bạn nhỏ ngồi thẳng dậy lựa lời: "Anh cùng Wind nói gì vậy?"
Đoàn Văn Tranh liếc mắt nhìn cậu: "Em thực sự cảm thấy chúng ta vớ được Đặng Duệ Thu là do duyên phận?"
Tiết Lan giật mình.

Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này có liên quan đến thi đấu, vội vàng hỏi: "Anh nói...!Giám đốc Kha?"

Tuy ngày thường Tiết Lan tính tình cực tốt không thích so đo với người khác, nhưng bởi vì thái độ của Đoàn Văn Tranh làm cậu không thể không nhớ đến những chuyện không thích hợp mấy hôm gần đây.

Tại sao giám đốc Kha lại muốn đội của cậu và đội Đặng Duệ Thu gặp nhau? Rõ ràng chả thu được lợi ích gì mấy.

Đoàn Văn Tranh giống như hiểu được nỗi băn khoăn của Tiết Lan, anh giải thích ngắn gọn: "Đặng Duệ Thu muốn đánh với chúng ta chỉ có một lý do, đại khái bọn họ cảm thấy có thể phá vỡ phòng tuyến của đội mình."
Tiết Lan nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hôm nay bọn họ đã sử dụng chiêu Dương đông kích tây dẫn dụ đội địch đến nơi khác và bắt lẻ Đoàn Văn Tranh.

"Nhưng anh cho rằng đây không phải lý do khiến Giám đốc Kha hạ mình đổi lá phiếu." – Anh nói: "Ý nghĩa của việc đổi lá phiếu bốc thăm là gian lận."
Tiết Lan như hiểu ra mọi chuyện: "Giám đốc Hoắc của Lôi Đình?"
Đoàn Văn Tranh không ngờ bạn nhỏ lại sắc bén đến mức một câu get được trọng điểm, đưa tay lên xoa đầu cậu giống như khen thưởng.

"Chuyện này cứ để Ôn Diễn xử lý, em không cần lo, chuyên tâm thi đấu là được."
Tiết Lan ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ Đoàn Văn Tranh mới nghiêm túc mà đã có thể hợp tác với Wind! CP cậu đu phát đường!!! Nếu thế thì ngày họ bên nhau chắc cũng không còn xa nữa có phải không???
Đoàn Văn Tranh thấy mắt nhóc con sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, nhướn mày hỏi: "Sao đấy?"
"Có gì đâu." Tiết Lan chớp mắt: "Mà...!tại sao anh lại nghiêm túc thế?"
"Chắc là vì..." Ánh mắt Đoàn Văn Tranh dừng trên người cậu, như nhớ lại chuyện cũ xa xưa: "Vì anh phát hiện ra anh không lợi hại như mình vẫn tưởng."
"Bây giờ tụi mình vẫn đang đi huấn luyện mà, cùng lắm chỉ được coi là người mới trong nghề này thôi, không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp."
Gương mặt có vẻ hiểu chuyện của Tiết Lan làm Đoàn Văn Tranh dịu dàng hẳn, anh dựa lưng vào ghế, kiên nhẫn giải thích: "Về sau nào câu lạc bộ sẽ khác."
Tiết Lan gật đầu theo bản năng như hiểu được vấn đề của anh cùng cảm giác mà anh phải chịu đựng.

Giống như việc nếu Đoàn Văn Tranh phát hiện ra âm mưu của Đặng Duệ Thu, có lẽ anh sẽ không đi qua đường hầm đó.

Nhưng thứ bất lực nhất trên đời này lại là chữ nếu.

"Anh không muốn khi người đó cần anh giúp, anh lại không thể làm gì được nên anh phải nghiêm túc chơi game."
Đoàn Văn Tranh nhìn nhóc con như có tâm sự, nhẹ nhàng nói từng chữ một: "Không biết em ấy có bằng lòng đợi anh không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện