Edit: Kidoisme
Bốn người bọn họ vốn không có ý định nghe lén cho nên dù bị Viên Hạo Nhiên phát hiện thì cũng chả kiêng dè mấy.
Tiết Lan với Tô Nhất Ngữ liếc nhau, đang định đi ra nói chuyện thì bị Đoàn Văn Tranh giữ chặt tay lôi về.
Cậu khó hiểu nhìn anh.
Đoàn Văn Tranh không nói gì, ra hiệu cho cậu tạm thời đừng nóng nảy, anh trầm ngâm một lúc rồi muốn ra ngoài một mình.
Tiết Lan theo bản năng kéo góc áo anh lại.
Trong lúc hai người giằng co lẫn nhau, đột nhiên có bóng đen đi từ phía đối diện vượt qua bốn người, tiến thẳng đến chỗ Viên Hạo Nhiên.
Là Tề Tư Vũ.
Tiết Lan ngạc nhiên nhìn cậu ta nhưng có vẻ Tề Tư Vũ không muốn nói chuyện, thậm chí ánh mắt cậu ta còn không dừng trên đám người Tiết Lan.
Tuy nhiên với góc độ đó không có khả năng Tề Tư Vũ không phát hiện ra bọn họ.
"Giám đốc Hoắc tìm anh mãi." Tề Tư Vũ bảo Viên Hạo Nhiên: "Ông ta đang đợi ở phòng nghỉ, đi nhanh đi."
Viên Hạo Nhiên nhíu mày nhưng cũng không truy cứu, gã đi theo hướng Tề Tư Vũ chỉ đến căn phòng phía trước.
"Từ từ đã!" Đặng Duệ Thu đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng muốn gặp Hoắc Nhiên, tôi muốn biết tại sao ông ta lại ném tôi xuống ghế dự bị.
Người bắt tôi tập phương pháp này là ông ta, rốt cuộc tôi sai ở đâu để bị đối xử như vậy?"
Tề Tư Vũ buông mắt không nói gì, ngược lại Viên Hạo Nhiên như nghe thấy chuyện cười, gã nhẹ nhàng an ủi: "Duệ Thu này, chắc bây giờ cậu vẫn cho rằng câu lạc bộ không đúng với cậu, nhưng cậu nên tự hỏi xem bản thân cậu có thể làm gì cho đội thì hơn đấy? Hiện tại cậu không được ra sân bởi vì Wind đi rồi, nhưng mà sau này chờ hắn trở về cậu lại có cơ hội tung hoành ngang dọc."
"Cho nên..." Giọng nói Đặng Duệ Thu khàn khô: "Lúc trước các người nói mấy câu dễ nghe với tôi, nói tôi là tay đột kích giỏi giang sẽ mở ra tương lai mới cho Lôi Đình...!đều là gạt người?"
"Không, không gạt cậu." Viên Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Chỉ là mỗi giai đoạn Lôi Đình chúng ta yêu cầu thiên tài không giống nhau."
Gã nhàn nhạt liếc qua Đặng Duệ Thu, ngược lại cười rất vui vẻ với Tề Tư Vũ: "Đi nào."
"Tề Tư Vũ!" Đặng Duệ Thu tức giận vô cùng, hai tròng mắt dường như nứt toác: "Bọn họ chăm lo cho cậu là bởi vì cậu còn giá trị lợi dụng, đợi cậu thất thế mà xem, bọn họ sẽ vứt bỏ cậu như vứt bỏ tôi thôi!"
Tề Tư Vũ nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn ta, trước sự dò xét của Viên Hạo Nhiên nhàn nhạt bình tĩnh nói: "Tôi luôn là người có giá trị lợi dụng."
Viên Hạo Nhiên nhướn mày, vui vẻ ôm vai cậu ta ra khỏi hành lang.
Đặng Duệ Thu một mình đứng trong gió lạnh như con rối gỗ, rất lâu sau chưa cử động nổi.
Tâm trạng Tiết Lan lại cực kỳ bình tĩnh, ban đầu vì cậu biết trước kết cục của Đặng Duệ Thu nên sinh ra chút đồng tình nhưng từ khi hắn hại Ôn Diễn phải rời sân thi đấu, cảm xúc của Tiết Lan đã thay đổi, cậu mang theo chút hả dạ vì trút được giận.
Nhưng bây giờ nhìn Đặng Duệ Thu như vậy, cậu đã chẳng còn tí cảm xúc nào.
Bốn người bị cầm chân lâu ở đây như vậy có lẽ Vinh Quang đã về mất, bọn họ cũng không tìm nữa, tính toán đi cửa sau lên xe về câu lạc bộ luôn.
Ai ngờ lại đụng phải Đặng Duệ Thu đi cùng đường, cuối cùng hắn ta vẫn phát hiện ra cả bốn người.
"Sao mấy cậu lại ở đây?!" Đặng Duệ Thu đen mặt hỏi.
"Sân đấu lớn như thế bọn tôi đi đâu thì đi chứ!" Tô Nhất Ngữ bĩu môi, kéo Tiết Lan ra ngoài không thèm để ý đến hắn.
Đặng Duệ Thu nhanh chân đuổi theo chặn trước mặt bọn họ.
"Mấy chuyện lúc nãy...!các cậu nghe được?" Gương mặt Đặng Duệ Thu trắng bệch: "Tôi...tôi không cố ý làm Wind bị thương."
Tiết Lan nhớ lúc nãy Đoàn Văn Tranh không muốn cậu đi ra, theo bản năng liếc nhìn anh một cái.
Cảm thấy người bên cạnh không có ý kiến cậu mới quay lại đối diện với Đặng Duệ Thu.
"Xin lỗi, chuyện này cậu không nên nói với chúng tôi hơn nữa chúng tôi cũng chả muốn nói với cậu." Tiết Lan nghiêm túc gật đầu: "Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước."
"Các cậu cảm thấy tôi rất buồn cười nhỉ?" Đặng Duệ Thu cúi đầu lẩm bẩm: "Rốt cuộc các cậu đã chiến thắng rồi, cái gì cũng có..."
Lời nói của hắn làm Tiết Lan đáng nhẽ đang lôi Đoàn Văn Tranh đi đột nhiên dừng bước.
"Buồn cười hay không không phải là chuyện do người ngoài đánh giá, nhưng khi cậu chọn Lôi Đình cũng phải biết rõ bọn họ là con người gì rồi chứ? Cậu thực sự không đoán được bọn họ sẽ hủy hoại cậu sao? Hà cớ gì sau tất cả cậu còn muốn quay lại để cho họ sỉ nhục?" Giọng nói của Tiết Lan vô cùng rõ ràng, Đặng Duệ Thu chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh: "Nếu tôi là cậu, tôi thà về nhà làm một chủ kênh livestream đánh vì đam mê còn hơn ở đây làm một quân cờ bị người ta vứt bỏ, chà đạp dưới chân."
Đặng Duệ Thu cứng đờ đứng tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa mở miệng đáp lại.
Tiết Lan cũng chả muốn dây dưa với hắn, cậu kéo ống tay áo người bên cạnh lôi đi.
Bốn người ra khỏi sân thi đấu thì tạm biệt nhau, Tiết Lan theo Đoàn Văn Tranh về câu lạc bộ.
Vừa đến cửa cậu mới nhớ ra Tề Tư Vũ, trầm ngâm hỏi Đoàn Văn Tranh: "Tại sao Tề Tư Vũ lại giúp chúng ta?"
"Ai mà biết?" Đoàn Văn Tranh cười cười nhưng không trả lời.
Tiết Lan bỗng nhớ ra lúc đó anh còn dùng sức giữ tay cậu, tò mò hỏi tiếp: "Anh cản em làm gì?"
"Chả làm gì cả." Đoàn Văn Tranh tùy ý đáp: "Thời gian này em đừng gây sự với bọn họ, vòng tứ kết đến nơi rồi, đội trưởng...!chuẩn bị tốt chưa?"
"Em, em nhất định sẽ cố gắng!" Tiết Lan cẩn thận đảm bảo.
Hai người đi đến cửa phòng Tiết Lan, cậu vừa mở cửa vừa vui vẻ nói chuyện với Đoàn Văn Tranh.
Tiết Lan nhớ trong nguyên tác LGW thuận lợi vào vòng trong gặp Tô Nhất Ngữ cuối cùng quyết đấu với Lôi Đình trong trận chung kết.
Chỉ là...!
Lôi Đình có thể dành được giải á quân, bọn họ còn phải gặp nhau một trận nữa vào giải chung kết thế giới.
Nhưng hôm nay cậu vô tình nghe được mấy lời của Viên Hạo Nhiên xong tự dưng lại hơi hy vọng bọn họ có thể gặp nhau luôn ở tứ kết cho đỡ đêm dài lắm mộng.
Tiết Lan mải nghĩ mà không để ý người bên cạnh không những không thèm về phòng mà còn thuận tiện chui luồn qua cánh cửa.
Chờ cậu tỉnh lại thì đã bị Đoàn Văn Tranh ôm từ đằng sau, cánh môi anh nhẹ nhàng đáp lên lỗ tai bạn nhỏ.
Chết rồi, tự dẫn sói vào nhà.
"Nghĩ gì đấy, không quan tâm anh luôn?"
"Không, không nghĩ gì hết." Cảm giác được hơi ấm của anh cùng cái đầu xù đáp trên vai mình, mặt Tiết Lan nóng như lửa đốt: "Sắp tứ kết rồi, anh về phòng ngủ sớm mai còn luyện tập nữa."
"Vậy mà tứ kết rồi cơ đấy." Đoàn Văn Tranh làm như không hề nhận ra ý tứ đuổi khách rõ mồn một của cậu, tiếp tục vùi đầu vào cổ Tiết Lan: "Chúng ta...!có nên chúc mừng không?"
".............?!"
Nếu nói Tiết Lan không thể hiểu được Đoàn Văn Tranh nói chúc mừng là nghĩa đen hay nghĩa bóng thì hành động đưa tay lên vén áo cậu của anh thực sự đã chứng minh tất cả mọi thứ.
Tiết Lan đỏ mặt chặn tay anh lại.
"Anh đừng nghịch nữa, sắp chung kết rồi, tụi mình nên đặt tâm trạng vào giải đấu đi..." Cậu chống ngực anh, giọng nói mềm hơn rất nhiều, rõ ràng là lời từ chối nhưng cào tim Đoàn Văn Tranh ngứa đến mức khó chịu.
"Anh ôm bạn trai anh, liên quan gì đến thi đấu?"
Mặt Tiết Lan càng ngày càng đỏ, vừa muốn tránh vừa không muốn cắt ngang thời gian ấm áp của hai người.
Nhưng tay của Đoàn Văn Tranh...!cứ trượt dần, trượt dần...!
Cảm xúc thả lỏng của Tiết Lan lần nữa căng chặt, cậu vội vàng nhấc tay bắt lấy cổ tay Đoàn Văn Tranh.
Đoàn Văn Tranh cúi đầu cắn vành tai cậu, Tiết Lan vốn dĩ đã mẫn cảm giờ lại càng thêm yếu ớt.
"Anh, đừng làm loạn."
Bạn nhỏ ngoan ơi là ngoan, Đoàn Văn Tranh nhịn đến mệt, giọng nói cũng dần dần biến chất: "Em không khen anh à, sắp đến tứ kết rồi, anh muốn được thưởng..."
"Thì, thì....!đã thắng tứ kết đâu." Tiết Lan ăn mệt cái tính thích gây sự của Đoàn Văn Tranh, nhỏ giọng phản bác.
Đoàn Văn Tranh cười nhẹ, ôm cậu lên cao: "Nào, anh thưởng cho em nhé."
Anh vừa nói vừa xách hông bạn nhỏ đặt cậu đến bên cạnh bức tường nhẹ nhàng hôn qua lông mày, khóe mắt rồi trượt xuống chóp mũi nhỏ xinh, kiên nhẫn truy đuổi cho tới khi hai đôi môi chạm nhau.
Tuy chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn chấm nước nhưng bầu không khí vẫn trong trạng thái đè nén như muốn nổ tung.
Tiết Lan có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của Đoàn Văn Tranh, dường như anh đang cố gắng chứng minh cho cậu thấy mình thực sự rất kiên nhẫn dỗ dành, mọi sự dịu dàng đều thuộc về cậu.
Tiết Lan dần dần chiều theo nhịp điệu của anh, cậu cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ.
Mười ngón tay đan vào tay Đoàn Văn Tranh để anh áp lên tường, nếu không được Đoàn Văn Tranh chống đỡ thì có khả năng cậu đã sụp trên mặt đất từ đời nào.
Gương mặt nóng đến mức không thể nóng hơn, cả người cậu như cục than đỏ.
Đoàn Văn Tranh có vẻ cũng cảm nhận được hơi ấm của cậu, anh cười cười ôm nhóc con vào lòng, ấm đến mức muốn than nhẹ vì thoải mái.
Đã thế đến lúc Tiết Lan dần dần lạc trong cái hôn dài, Đoàn Văn Tranh lại chơi xấu yên lặng lùi lại.
Động tác anh rất nhẹ nhàng cứ tiến lên rồi lùi xuống, sau đó nhướn mày nhìn nhóc con đưa theo truy đuổi.
Trong mắt anh đều là tình yêu, anh vuốt nhẹ mặt Tiết Lan, ôm cậu vui vẻ....!
Nhóc con ngây thơ của anh, giờ đây vì anh mà điên đảo.
Ánh mắt em ấy mang theo khát vọng, mờ mịt sương mù chỉ chứa được hình ảnh của anh.
Giống như một tờ giấy trắng rơi vào tay anh, để anh tự mình tô điểm lên nó bằng những màu sắc yêu thích.
Khát vọng chiếm giữ lý trí Đoàn Văn Tranh, đầu lưỡi anh cũng dần mất đi cảm giác: "Bảo bối nhỏ..."
Tiết Lan nghe thấy tim mình đập như đánh trống hòa vào tiếng nói trầm trầm mang theo ám chỉ-
Quả nhiên, giây tiếp theo Đoàn Văn Tranh cúi xuống dùng cánh môi miêu tả từng đường nét trên tai Tiết Lan, đi đến đâu nóng đến đấy: "Mình làm đi.".
Bốn người bọn họ vốn không có ý định nghe lén cho nên dù bị Viên Hạo Nhiên phát hiện thì cũng chả kiêng dè mấy.
Tiết Lan với Tô Nhất Ngữ liếc nhau, đang định đi ra nói chuyện thì bị Đoàn Văn Tranh giữ chặt tay lôi về.
Cậu khó hiểu nhìn anh.
Đoàn Văn Tranh không nói gì, ra hiệu cho cậu tạm thời đừng nóng nảy, anh trầm ngâm một lúc rồi muốn ra ngoài một mình.
Tiết Lan theo bản năng kéo góc áo anh lại.
Trong lúc hai người giằng co lẫn nhau, đột nhiên có bóng đen đi từ phía đối diện vượt qua bốn người, tiến thẳng đến chỗ Viên Hạo Nhiên.
Là Tề Tư Vũ.
Tiết Lan ngạc nhiên nhìn cậu ta nhưng có vẻ Tề Tư Vũ không muốn nói chuyện, thậm chí ánh mắt cậu ta còn không dừng trên đám người Tiết Lan.
Tuy nhiên với góc độ đó không có khả năng Tề Tư Vũ không phát hiện ra bọn họ.
"Giám đốc Hoắc tìm anh mãi." Tề Tư Vũ bảo Viên Hạo Nhiên: "Ông ta đang đợi ở phòng nghỉ, đi nhanh đi."
Viên Hạo Nhiên nhíu mày nhưng cũng không truy cứu, gã đi theo hướng Tề Tư Vũ chỉ đến căn phòng phía trước.
"Từ từ đã!" Đặng Duệ Thu đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng muốn gặp Hoắc Nhiên, tôi muốn biết tại sao ông ta lại ném tôi xuống ghế dự bị.
Người bắt tôi tập phương pháp này là ông ta, rốt cuộc tôi sai ở đâu để bị đối xử như vậy?"
Tề Tư Vũ buông mắt không nói gì, ngược lại Viên Hạo Nhiên như nghe thấy chuyện cười, gã nhẹ nhàng an ủi: "Duệ Thu này, chắc bây giờ cậu vẫn cho rằng câu lạc bộ không đúng với cậu, nhưng cậu nên tự hỏi xem bản thân cậu có thể làm gì cho đội thì hơn đấy? Hiện tại cậu không được ra sân bởi vì Wind đi rồi, nhưng mà sau này chờ hắn trở về cậu lại có cơ hội tung hoành ngang dọc."
"Cho nên..." Giọng nói Đặng Duệ Thu khàn khô: "Lúc trước các người nói mấy câu dễ nghe với tôi, nói tôi là tay đột kích giỏi giang sẽ mở ra tương lai mới cho Lôi Đình...!đều là gạt người?"
"Không, không gạt cậu." Viên Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Chỉ là mỗi giai đoạn Lôi Đình chúng ta yêu cầu thiên tài không giống nhau."
Gã nhàn nhạt liếc qua Đặng Duệ Thu, ngược lại cười rất vui vẻ với Tề Tư Vũ: "Đi nào."
"Tề Tư Vũ!" Đặng Duệ Thu tức giận vô cùng, hai tròng mắt dường như nứt toác: "Bọn họ chăm lo cho cậu là bởi vì cậu còn giá trị lợi dụng, đợi cậu thất thế mà xem, bọn họ sẽ vứt bỏ cậu như vứt bỏ tôi thôi!"
Tề Tư Vũ nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn ta, trước sự dò xét của Viên Hạo Nhiên nhàn nhạt bình tĩnh nói: "Tôi luôn là người có giá trị lợi dụng."
Viên Hạo Nhiên nhướn mày, vui vẻ ôm vai cậu ta ra khỏi hành lang.
Đặng Duệ Thu một mình đứng trong gió lạnh như con rối gỗ, rất lâu sau chưa cử động nổi.
Tâm trạng Tiết Lan lại cực kỳ bình tĩnh, ban đầu vì cậu biết trước kết cục của Đặng Duệ Thu nên sinh ra chút đồng tình nhưng từ khi hắn hại Ôn Diễn phải rời sân thi đấu, cảm xúc của Tiết Lan đã thay đổi, cậu mang theo chút hả dạ vì trút được giận.
Nhưng bây giờ nhìn Đặng Duệ Thu như vậy, cậu đã chẳng còn tí cảm xúc nào.
Bốn người bị cầm chân lâu ở đây như vậy có lẽ Vinh Quang đã về mất, bọn họ cũng không tìm nữa, tính toán đi cửa sau lên xe về câu lạc bộ luôn.
Ai ngờ lại đụng phải Đặng Duệ Thu đi cùng đường, cuối cùng hắn ta vẫn phát hiện ra cả bốn người.
"Sao mấy cậu lại ở đây?!" Đặng Duệ Thu đen mặt hỏi.
"Sân đấu lớn như thế bọn tôi đi đâu thì đi chứ!" Tô Nhất Ngữ bĩu môi, kéo Tiết Lan ra ngoài không thèm để ý đến hắn.
Đặng Duệ Thu nhanh chân đuổi theo chặn trước mặt bọn họ.
"Mấy chuyện lúc nãy...!các cậu nghe được?" Gương mặt Đặng Duệ Thu trắng bệch: "Tôi...tôi không cố ý làm Wind bị thương."
Tiết Lan nhớ lúc nãy Đoàn Văn Tranh không muốn cậu đi ra, theo bản năng liếc nhìn anh một cái.
Cảm thấy người bên cạnh không có ý kiến cậu mới quay lại đối diện với Đặng Duệ Thu.
"Xin lỗi, chuyện này cậu không nên nói với chúng tôi hơn nữa chúng tôi cũng chả muốn nói với cậu." Tiết Lan nghiêm túc gật đầu: "Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước."
"Các cậu cảm thấy tôi rất buồn cười nhỉ?" Đặng Duệ Thu cúi đầu lẩm bẩm: "Rốt cuộc các cậu đã chiến thắng rồi, cái gì cũng có..."
Lời nói của hắn làm Tiết Lan đáng nhẽ đang lôi Đoàn Văn Tranh đi đột nhiên dừng bước.
"Buồn cười hay không không phải là chuyện do người ngoài đánh giá, nhưng khi cậu chọn Lôi Đình cũng phải biết rõ bọn họ là con người gì rồi chứ? Cậu thực sự không đoán được bọn họ sẽ hủy hoại cậu sao? Hà cớ gì sau tất cả cậu còn muốn quay lại để cho họ sỉ nhục?" Giọng nói của Tiết Lan vô cùng rõ ràng, Đặng Duệ Thu chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh: "Nếu tôi là cậu, tôi thà về nhà làm một chủ kênh livestream đánh vì đam mê còn hơn ở đây làm một quân cờ bị người ta vứt bỏ, chà đạp dưới chân."
Đặng Duệ Thu cứng đờ đứng tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa mở miệng đáp lại.
Tiết Lan cũng chả muốn dây dưa với hắn, cậu kéo ống tay áo người bên cạnh lôi đi.
Bốn người ra khỏi sân thi đấu thì tạm biệt nhau, Tiết Lan theo Đoàn Văn Tranh về câu lạc bộ.
Vừa đến cửa cậu mới nhớ ra Tề Tư Vũ, trầm ngâm hỏi Đoàn Văn Tranh: "Tại sao Tề Tư Vũ lại giúp chúng ta?"
"Ai mà biết?" Đoàn Văn Tranh cười cười nhưng không trả lời.
Tiết Lan bỗng nhớ ra lúc đó anh còn dùng sức giữ tay cậu, tò mò hỏi tiếp: "Anh cản em làm gì?"
"Chả làm gì cả." Đoàn Văn Tranh tùy ý đáp: "Thời gian này em đừng gây sự với bọn họ, vòng tứ kết đến nơi rồi, đội trưởng...!chuẩn bị tốt chưa?"
"Em, em nhất định sẽ cố gắng!" Tiết Lan cẩn thận đảm bảo.
Hai người đi đến cửa phòng Tiết Lan, cậu vừa mở cửa vừa vui vẻ nói chuyện với Đoàn Văn Tranh.
Tiết Lan nhớ trong nguyên tác LGW thuận lợi vào vòng trong gặp Tô Nhất Ngữ cuối cùng quyết đấu với Lôi Đình trong trận chung kết.
Chỉ là...!
Lôi Đình có thể dành được giải á quân, bọn họ còn phải gặp nhau một trận nữa vào giải chung kết thế giới.
Nhưng hôm nay cậu vô tình nghe được mấy lời của Viên Hạo Nhiên xong tự dưng lại hơi hy vọng bọn họ có thể gặp nhau luôn ở tứ kết cho đỡ đêm dài lắm mộng.
Tiết Lan mải nghĩ mà không để ý người bên cạnh không những không thèm về phòng mà còn thuận tiện chui luồn qua cánh cửa.
Chờ cậu tỉnh lại thì đã bị Đoàn Văn Tranh ôm từ đằng sau, cánh môi anh nhẹ nhàng đáp lên lỗ tai bạn nhỏ.
Chết rồi, tự dẫn sói vào nhà.
"Nghĩ gì đấy, không quan tâm anh luôn?"
"Không, không nghĩ gì hết." Cảm giác được hơi ấm của anh cùng cái đầu xù đáp trên vai mình, mặt Tiết Lan nóng như lửa đốt: "Sắp tứ kết rồi, anh về phòng ngủ sớm mai còn luyện tập nữa."
"Vậy mà tứ kết rồi cơ đấy." Đoàn Văn Tranh làm như không hề nhận ra ý tứ đuổi khách rõ mồn một của cậu, tiếp tục vùi đầu vào cổ Tiết Lan: "Chúng ta...!có nên chúc mừng không?"
".............?!"
Nếu nói Tiết Lan không thể hiểu được Đoàn Văn Tranh nói chúc mừng là nghĩa đen hay nghĩa bóng thì hành động đưa tay lên vén áo cậu của anh thực sự đã chứng minh tất cả mọi thứ.
Tiết Lan đỏ mặt chặn tay anh lại.
"Anh đừng nghịch nữa, sắp chung kết rồi, tụi mình nên đặt tâm trạng vào giải đấu đi..." Cậu chống ngực anh, giọng nói mềm hơn rất nhiều, rõ ràng là lời từ chối nhưng cào tim Đoàn Văn Tranh ngứa đến mức khó chịu.
"Anh ôm bạn trai anh, liên quan gì đến thi đấu?"
Mặt Tiết Lan càng ngày càng đỏ, vừa muốn tránh vừa không muốn cắt ngang thời gian ấm áp của hai người.
Nhưng tay của Đoàn Văn Tranh...!cứ trượt dần, trượt dần...!
Cảm xúc thả lỏng của Tiết Lan lần nữa căng chặt, cậu vội vàng nhấc tay bắt lấy cổ tay Đoàn Văn Tranh.
Đoàn Văn Tranh cúi đầu cắn vành tai cậu, Tiết Lan vốn dĩ đã mẫn cảm giờ lại càng thêm yếu ớt.
"Anh, đừng làm loạn."
Bạn nhỏ ngoan ơi là ngoan, Đoàn Văn Tranh nhịn đến mệt, giọng nói cũng dần dần biến chất: "Em không khen anh à, sắp đến tứ kết rồi, anh muốn được thưởng..."
"Thì, thì....!đã thắng tứ kết đâu." Tiết Lan ăn mệt cái tính thích gây sự của Đoàn Văn Tranh, nhỏ giọng phản bác.
Đoàn Văn Tranh cười nhẹ, ôm cậu lên cao: "Nào, anh thưởng cho em nhé."
Anh vừa nói vừa xách hông bạn nhỏ đặt cậu đến bên cạnh bức tường nhẹ nhàng hôn qua lông mày, khóe mắt rồi trượt xuống chóp mũi nhỏ xinh, kiên nhẫn truy đuổi cho tới khi hai đôi môi chạm nhau.
Tuy chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn chấm nước nhưng bầu không khí vẫn trong trạng thái đè nén như muốn nổ tung.
Tiết Lan có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của Đoàn Văn Tranh, dường như anh đang cố gắng chứng minh cho cậu thấy mình thực sự rất kiên nhẫn dỗ dành, mọi sự dịu dàng đều thuộc về cậu.
Tiết Lan dần dần chiều theo nhịp điệu của anh, cậu cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ.
Mười ngón tay đan vào tay Đoàn Văn Tranh để anh áp lên tường, nếu không được Đoàn Văn Tranh chống đỡ thì có khả năng cậu đã sụp trên mặt đất từ đời nào.
Gương mặt nóng đến mức không thể nóng hơn, cả người cậu như cục than đỏ.
Đoàn Văn Tranh có vẻ cũng cảm nhận được hơi ấm của cậu, anh cười cười ôm nhóc con vào lòng, ấm đến mức muốn than nhẹ vì thoải mái.
Đã thế đến lúc Tiết Lan dần dần lạc trong cái hôn dài, Đoàn Văn Tranh lại chơi xấu yên lặng lùi lại.
Động tác anh rất nhẹ nhàng cứ tiến lên rồi lùi xuống, sau đó nhướn mày nhìn nhóc con đưa theo truy đuổi.
Trong mắt anh đều là tình yêu, anh vuốt nhẹ mặt Tiết Lan, ôm cậu vui vẻ....!
Nhóc con ngây thơ của anh, giờ đây vì anh mà điên đảo.
Ánh mắt em ấy mang theo khát vọng, mờ mịt sương mù chỉ chứa được hình ảnh của anh.
Giống như một tờ giấy trắng rơi vào tay anh, để anh tự mình tô điểm lên nó bằng những màu sắc yêu thích.
Khát vọng chiếm giữ lý trí Đoàn Văn Tranh, đầu lưỡi anh cũng dần mất đi cảm giác: "Bảo bối nhỏ..."
Tiết Lan nghe thấy tim mình đập như đánh trống hòa vào tiếng nói trầm trầm mang theo ám chỉ-
Quả nhiên, giây tiếp theo Đoàn Văn Tranh cúi xuống dùng cánh môi miêu tả từng đường nét trên tai Tiết Lan, đi đến đâu nóng đến đấy: "Mình làm đi.".
Danh sách chương