Lận Châu nói không ăn thịt, thì anh thật sự không ăn thịt.

Sau bữa trưa và bữa tối, cô không được ăn chút thịt nào, trên bàn đầy rau và trái cây. Diệp Phù Dư chọc chọc cái bát, suy nghĩ xem liệu tối nay có nên lẻn ra ngoài ăn bữa khuya hay không.

Cô có dáng người tốt lắm, ăn nhiều hay ít cũng không mập, đây có lẽ là lợi thế khi sinh ra là hồ ly.

Diệp Phù Dư khẽ xoa bụng, đặt đũa xuống.

Lận Châu chú ý tới động tác của cô, nhướng mày liếc cô một cái: "Cô no rồi?"

Diệp Phù Dư chột dạ gật gật đầu.

Lận Châu nói: "Được rồi, ăn thêm chút đi, chín giờ tối có bảo vệ gác cổng, cô muốn đi ra ngoài cũng không được."

Diệp Phù Dư: "?" Rốt cuộc bản thể của Lận Châu là loại yêu tinh gì? Dù ăn chay không nói, thế nhưng còn có thể đoán được cô đang nghĩ gì?

Nhân sinh vô vọng.

Đây là bốn từ xuất hiện trong đầu Diệp Phù Dư.

Diệp Phù Dư chỉ tự hỏi vài giây, liền tức giận cúi đầu xuống ăn rau. Nhìn cô ăn không ngon miệng, khóe miệng người đàn ông gợi lên một đường vòng cung rõ ràng, Lận Châu để đũa trong tay xuống, chống cằm bắt đầu đặt ra quy tắc cho Diệp Phù Dư.

"Tiểu hồ ly, chúng ta đều là diễn viên, sau này hãy thông cảm cho nhau một chút. Tôi biết cô còn đang trong giai đoạn phát triển, tin tức kết hôn hẳn là không thể tung ra."

Diệp Phù Dư nhìn anh một cái, sắc mặt không thay đổi: "So với tôi, anh mới là người không thể bại lộ chuyện kết hôn đúng không?"

"Không, tôi là một diễn viên chứ không phải thần tượng, dù kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến diễn xuất của tôi. Về phần những fan nữ kia, nếu không chấp nhận chuyện tôi kết hôn, vậy thì liền thoát fan đi. Tôi nói chuyện bằng thực lực chứ không phải bằng mặt."

"Tôi cũng dựa vào thực lực." Diệp Phù Dư lẩm bẩm than thở một câu, sau đó lại nói: "Tôi biết ý của anh, tôi sẽ không tiết lộ tin tức về chuyện kết hôn của chúng ta."

"Được, vậy ký thỏa thuận đi. Đợi lát nữa tôi lấy qua cho cô."

Sau nửa giờ, Diệp Phù Dư dựa vào giường trong phòng ngủ, một cái đuôi lông tơ màu trắng chậm rãi đung đưa sau lưng. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ánh mắt cô tách khỏi kịch bản, lười biếng nói: "Cửa không khóa."

Vì thế, người đàn ông đã đẩy cửa phòng ngủ và lập tức nhìn thấy khung cảnh này.

Lận Châu dừng chân lại một chút, sau đó mặt không đổi sắc đi tới chỗ Diệp Phù Dư, đưa cho cô gái nhỏ một văn kiện.

Diệp Phù Dư rụt đuôi trở vê theo bản năng, khi nhận tập tài liệu, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào ngón tay của người đàn ông, cái chạm nhẹ tinh tế lạnh lẽo khiến tay cô vô thức run lên, ngón tay co lại thiếu chút nữa không cầm được tập tài liệu.

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang mở tập tài liệu, Lận Châu thuận miệng hỏi: "Cô có bao nhiêu cái đuôi?"

"Một, chú tôi nói chỉ cần tu luyện thêm vài năm nữa thì có thể lên chín cái." Diệp Phù Dư không ngẩng đầu lên nói. Lúc này tầm mắt và sự chú ý của cô đều nằm trong hồ sơ. Khi thấy rõ nội dung, cô lập tức trợn mắt khinh bỉ.

1. Mối quan hệ giữa hai người không thể được nhắc đến trước công chúng.

2. Dưới tình huống không cần thiết, hai người không được có tiếp xúc thân thể

3. Biệt thự phải được giữ sạch sẽ mọi lúc, không được phép mang người khác và yêu tinh khác qua đây.

4. Phòng của đàn ông và phòng có khóa không được vào nếu chưa được phép.

5. Chờ định.

Diệp Phù Dư suy nghĩ cẩn thận, liền mở miệng hỏi: "Lận ảnh đế, nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay anh vỗ đầu tôi một cái? Cái này có tính là đụng chạm thân thể không?"

Lận Châu: "..."

Lận Châu: "Không tính."

Tài liệu này được dự tính trước kết hôn, anh cũng vì để tiết kiệm thời gian liền đưa cho Diệp Phù Dư, về phần nội dung của tài liệu.. nói thật là đến anh cũng không nhớ rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện