"Chị Thiến Thiến" trong miệng Vu Lam chính là người đại diện của Diệp Phù Dư, tính tình nóng nảy, làm việc hấp tấp, hoàn toàn không có tư thái của bản thể là hổ cái. Nhưng phụ nữ dù có bộp chộp đến đâu thì cũng sẽ có người đàn ông mình thích. Chỉ cần vừa nhắc đến ảnh đế Lận Châu, Hồ Ngọc Thiến lập tức trở thành một chú mèo nhỏ.

Không kể đến, Diệp Phù Dư nhớ mang máng rằng Hồ Ngọc Thiến dường như là fan mẹ Lận Châu.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bình thường có các sao nữ bám lấy Lận Châu, thì sức chiến đấu của Hồ Ngọc Thiến thật làm người khác kinh hãi, cái đuôi của Diệp Phù Dư đã sắp nổ tung.

Vu Lam liếc nhìn cô một cái, vẫn che miệng nói lảm nhảm: "Chị Dư, cái đuôi của chị lòi ra rồi kìa, lông cũng dựng lên."

Diệp Phù Dư vội vàng xoa bóp cái đuôi trở lại.

"Trước tiên đừng nói chuyện này cho chị ấy, tôi sợ chị ấy không thể chịu nổi kích thích."

Lúc trước, Vu Lam chính là được Diệp Phù Dư cứu ở nơi hoang dã, vì vậy tự nhiên sẽ nghe theo lời của Diệp Phù Dư. Cô gật đầu, cúi xuống nhặt những chiếc răng cửa trên mặt đất, đưa đến dưới vòi nước rửa sạch rồi từ từ đẩy răng cửa trở về.

Sau hai lần cắn mạnh, răng cửa đã hồi phục.

Nhìn thấy thao tác này khiến cho mắt Diệp Phù Dư cay cay: "Tiền lương của em không phải cũng khá cao sao? Đợi lát nữa đến bệnh viện khám xem, em có thể lắp cái răng giả cũng được."

"Không được, răng cửa chính là tôn nghiêm của một con thỏ như em."

Diệp Phù Dư: "..."

Dù sao ăn cà rốt bị rụng răng cũng không phải là cô.

Cả hai lái xe vội vã đến hoa viên Bạch Vị. Hoa viên Bạch Vị là một khu giàu có nổi tiếng ở Lâm Thành (1), nghe nói rằng những người sống trong đó đều là những người giàu có hoặc quý tộc. Trước kia có người từng nói đùa rằng nếu bạn muốn ăn vạ hãy chọn hoa viên Bạch Vị.

Lận Châu chắc là đã chào hỏi qua các nhân viên an ninh, nên việc ra vào lúc này vô cùng suôn sẻ. Xe dừng trước biệt thự 006, Diệp Phù Dư ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, suy nghĩ - khi nào cô cũng có thể mua được một căn nhà ở đây.

Cô thực sự rất nghèo.

"Đây là chính là nhà của Lận ảnh đế sao? Chúng ta bấm chuông cửa nhé?"

Diệp Phù Dư thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: "Anh ấy hôm nay không có ở nhà, đã đưa mật khẩu cho chị rồi. Đi thôi, chúng ta vào."

Nhập mật khẩu vào, cảnh cửa 'xoạch' một tiếng mở ra.

Tuy nhiên, cả hai đều đứng ngây ngẩn cả người ở trước cửa.

Vu Lam chớp mắt, lúng ta lúng túng hỏi: "Mắt của em có phải bị mù rồi không?"

Diệp Phù Dư: "Không.. em không có, là chị mù."

Vừa đập vào mắt chính là một mảnh vàng rực rỡ, bàn vàng, sofa vàng, giấy dán tường cũng đều là màu vàng! Diệp Phù Dư cảm giác hai mắt của mình sắp bị mù.

Cô đột nhiên lùi lại phía sau một bước, lắc đầu và tự cố nhắc nhở: "Không được, không thể sống ở nơi này. Tôi sẽ bị mù mất."

Giọng nói vừa dứt, cô quay người muốn đi. Tuy nhiên khi vừa di chuyển chân, cô đã va đầu vào cái gì cưng cứng. Diệp Phù Dư nhất thời choáng váng, ngẩng đầu liền thấy Lận Châu nhướng mày, dáng vẻ lười biếng nhìn cô: "Sao em không đi vào? Hối hận rồi?"

Diệp Phù Dư: "Có.." chút.

Cuối cùng còn một chữ chưa kịp nói ra, cô đã ngậm miệng lại dưới cái nhìn chết người của Lận Châu.

Diệp Phù Dư: "..."

Làm sao có thể hung dữ như vậy.

Trầm mặc hai giây, trên mặt cô bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, lông mày cong lên, nhìn qua không hề có tính công kích, cũng không có một chút đặc tính của hồ ly tinh.

"Không phải, tôi chỉ bị hạ huyết áp, hơi chóng mặt tý."

Lận Châu cười cười nhìn cô, thật lâu sau anh mới chấp nhận cái cớ thấp kém gọi là hạ huyết áp. Anh đi trước dẫn mọi người vào biệt thự.

Diệp Phù Dư sợ hai mắt của mình bị lóe mù, nheo mắt lại chỉ hé ra một tý. Một giây tiếp theo, cô dường như nhìn thấy một tia sáng lóe lên, tất cả đồ trang trí trong nhà đều trở nên vô cùng bình thường.

(1) : Tên thành phố Diệp Phù Dư sống
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện