Edit by Điệp Y Vi

"Không phải." Nghe Đế Mặc Trần nói, Thập Thất lớn tiếng nói, "Không phải như ngươi nói. "

Hắn chỉ là...... Chỉ là không muốn ai bị thương.

Hắn chỉ là không muốn để Vân Hoàng vì hắn, bị người khác thương tổn.

Hắn không có giống như hắn ta nói.

Vân Hoàng nhìn về phía Đế Mặc Trần, nhăn nhăn mày, vốn định nói chuyện, lại phát hiện chính mình căn bản không mở miệng được.

Nima, lại bị ngăn chặn.

Có thể không lần nào đến đều là cái này sao? Vân Hoàng nhìn Đế Mặc Trần đi đến trước mặt nàng, lấy ánh mắt dò hỏi, "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ngươi nhìn là được." Đế Mặc Trần không tiếng động nói, "Ngươi không có khả năng vẫn luôn đều bảo hộ hắn, tuy rằng ta không biết ngươi tâm lạnh như vậy vì cái gì muốn bảo vệ hắn, nhưng ngươi xác thật muốn bảo hộ hắn."

Vân Hoàng nhấp môi, lạnh nhạt nhìn Đế Mặc Trần, "Không sai biệt lắm liền dừng lại."

Thập Thất thiện lương, đây là nàng ngay từ đầu liền biết đến.

Hơn nữa Thập Thất bị thương, cũng là vì nàng, cùng Thập Thất không quan hệ.

Đế Mặc Trần nhìn Thập Thất, âm thanh lạnh lùng nói, "Nếu ngươi phản đối như vậy, vậy cường đại lên, có năng lực bảo hộ chính mình."

Như vậy, đã có thể bảo hộ chính mình, cũng có thể đối với người khác thiện lương.

Thập Thất đứng ở tại chỗ, trong cặp con ngươi thanh triệt, có nước mắt đảo quanh.

Nhìn đến Thập Thất cái dạng này, Vân Hoàng chỉ cảm thấy trái tim sinh đau.

Cái loại đau này, từ linh hồn truyền lại đến thân thể.

Lần đầu tiên, đối mặt với Thập Thất có cảm giác như vậy. 

"Đủ rồi." Nhìn thấy Thập Thất cái dạng này, Vân Hoàng ngực đau không được, mở miệng, thanh âm vang lên. 

Đế Mặc Trần quay đầu lại, nhìn Vân Hoàng, trong mắt hiện lên một mạt kinh ngạc chi sắc.

Bất quá thực nhanh, Đế Mặc Trần liền đem mạt kinh ngạc kia áp chế xuống, cũng ở cùng thời gian thu hồi linh lực chính mình.

Vân Hoàng cảm giác được thân thể thả lỏng, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng nàng có thể mở miệng là bởi vì Mặc Trần thu lại lực lượng.

Đi đến trước mặt Thập Thất, Vân Hoàng dùng tay trái không có bị thương vỗ vỗ đầu Thập Thất, thanh âm cũng mềm nhẹ rất nhiều, "Thập Thất, ngươi muốn thế nào, ta quản không được, giống như ta muốn thế nào, ngươi cũng quản không được, vào phòng đi, đừng nghĩ quá nhiều."

Đế Mặc Trần nhìn bóng dáng Vân Hoàng, mắt đen sâu thẳm, vừa rồi hắn không có thu hồi lực lượng, nàng lại nói lên thanh âm.

Nam nhân giống tên ngốc này đối với nàng quan trọng như vậy sao?

Thập Thất con ngươi lập loè lệ quang, cho dù nhìn không thấy, lại vẫn là bằng vào cảm giác nhìn chăm chú vào Vân Hoàng.

"Vân Hoàng, ta thật sự không có nghĩ như vậy."

Tuy rằng Vân Hoàng đối với hắn thực lạnh nhạt, ngẫu nhiên cũng sẽ hung dữ với hắn.

Nhưng hắn có thể cảm giác được, Vân Hoàng đối hắn thực tốt.

"Ta biết." Vân Hoàng phóng nhẹ thanh âm, giống như nói với hài tử, "Đến trong phòng đi nghỉ ngơi đi, ta phải đi thi đấu, ngươi không cần, cũng không cần đến sân thi đấu bên kia, bên kia người nhiều, ngươi nhìn không thấy, không tiện."

"Ân, ta đã biết." Thập Thất gật gật đầu, xoay người hướng tới trong phòng đi đến.

Sau khi Thập Thất tiến vào phòng, Vân Hoàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay chính mình, trên tay phải vừa rồi bị mảnh vỡ vẽ ra miệng vết thương đã khép lại, chỉ để lại một ấn hồng.

Vân Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía Đế Mặc Trần, hỏi, "Ngươi còn hay không đan dược vừa rồi cho ta ăn?"

Thập Thất miệng vết thương chỉ là kết vảy, nàng luyện chế ra chữa khỏi đan, khẳng định không có tốt bằng Mặc Trần.

Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, nhướng mày nói, "Là muốn cho tên ngốc tử dùng?"

Nghe được Đế Mặc Trần nói như vậy, Vân Hoàng nhíu mày, "Hắn không phải ngốc tử."

"Đó chính là người mù."

"Nếu ngươi không còn thì thôi." Vân Hoàng lạnh giọng nói một câu, hướng tới sân bên ngoài đi đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện