Nếu không phải bởi vì Vân Hoàng ở đây, mấy linh thú chúng nó căn bản không có khả năng xuất hiện ở trước mặt báo đốm.

Thời điểm chúng nó xuất hiện trước mặt báo đốm, rất có khả năng sẽ trở thành đồ ăn cho báo đốm.

Trên mặt đất nằm một hồi, Vân Hoàng mới nhìn về phía những linh thú, "Hảo, đã cùng các ngươi chào hỏi qua, mau trở về đi thôi, ta cũng muốn chuẩn bị tu luyện."

Lộc mai hoa nghe được Vân Hoàng nói như vậy, dùng thú ngữ nói, "Chỗ sâu trong núi có một chỗ đỉnh núi, mặt trên có rất nhiềudược thảo  trân quý, nơi đó linh khí thực nồng đậm, so với nơi này càng thích hợp tu luyện."

Nghe xong lộc mai hoa nói, báo đốm nhìn về phía lộc mai hoa, "Ngươi nhỏ yếu như vậy, như thế nào lại biết chỗ sâu trong núi có địa phương như vậy?"

Vừa mới nghe Vân Hoàng nói, nhân loại muốn bắt linh thú thực lực cấp ba.

Lộc mai hoa tuy rằng hoảng loạn cũng không nhanh trốn tránh.

"Ngươi đừng coi thường chúng ta." Lộc mai hoa có chút sợ hãi nhìn báo đốm, "Ta...... Chúng ta là thực thảo thú, tuy rằng tu luyện so với linh thú ăn thịt các người chậm hơn, nhưng chúng ta...... Chúng ta nhất tộc bên trong cũng có lợi hại."

Chúng nó mới sẽ không giống báo đốm, thường xuyên đánh nhau không nói, thời điểm tìm không thấy đồ ăn còn sẽ công kích đồng loại chính mình.

Linh thú ăn thịt đều khủng bố.

"Phải không?" Báo đốm đứng lên, đi lại vòng quanh lộc mai hoa, đôi mắt ánh vàng rực rỡ, giờ phút này nhìn lộc mai hoa giống như là nhìn đồ ăn chính mình.

"Ở trước mặt ta cấm đánh nhau, càng cấm thấy huyết." Vân Hoàng thong thả ung dung nói một câu, ngay sau đó đứng dậy, vỗ vỗ vài  cọng cỏ cùng bùn đất dính trên y phục.

Thú loại có cách sinh tồn của chính mình, linh thú ăn thịt linh thú khác, bằng không chính là ăn thịt người.

Nàng tuy rằng có thể cùng linh thú câu thông, nhưng sẽ không phá hư cách sinh tồn của thú loại.

Nếu báo đốm muốn ăn lộc mai hoa nàng sẽ không ngăn trở, nhưng...... Không cần ăn ở trước mặt nàng.

"Hừ." Báo đốm ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, "Tính ngươi vận khí tốt."

Lộc mai hoa liền lui lại phía sau.

"Đừng ngạo kiều." Vân Hoàng chụp đầu báo đốm, "Nếu chúng nó nhỏ yếu, vậy ngươi muốn hay không cùng ta đi chỗ sâu trong núi?"

"Không thành vấn đề."

"Chúng ta cũng đi." Mặt khác linh thú nhìn Vân Hoàng, "Chỗ sâu trong núi chúng ta không dám đi, nhưng là chúng ta có thể đem ngươi đưa đến địa phương chúng ta có thể đi."

Vân Hoàng nghiêng đầu nhìn những linh thú kia, thấy chúng nó một bộ dáng nàng không đáp ứng cũng muốn đi theo, Vân Hoàng cười cười, "Hảo, cùng nhau đi thôi."

Cùng thú ở bên nhau, so với cùng nhân loại ở bên nhau còn muốn tốt hơn nhiều.

Ít nhất sẽ không có những lục đục với nhau.

Lăng trước kia đã nói qua, nàng có thể đối với nhân loại vô tâm thậm chí là ngoan độc, lại đối với thú thiện lương rất nhiều.

Xác định muốn đi vào chỗ sâu trong núi, Vân Hoàng liền mang theo bảy lin hthus xuất phát.

Ban đêm là thời điểm núi linh thú không an toàn nhất, linh thú ban ngày trốn tránh sẽ chạy ra kiếm ăn.

Đối với những người khác, hiện tại là lúc nguy hiểm nhất.

Nhưng đối với Vân Hoàng mà nói, hiển nhiên không phải.

Chỉ là một đường đi qua, Vân Hoàng không có cùng những linh thú nói chuyện, những linh thú khác tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, lại cũng không có dám đi lên phía trước, nhìn thấy đội ngũ kia của Vân Hoàng bọn nó cũng không có khả năng tiến vào đoạt nàng làm đồ ăn.

Thời điểm trời tờ mờ sáng, Vân Hoàng ngừng lại, để những linh thú tại chỗ nghĩ ngơi, chính mình từ trong không gian lấy ra một bộ quần áo bình thường thay, lại ngụy trang, ngụy trang thành mộtnam tử, lại xé xuống một khối vẩi, làm khăn che khuất mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện