Edit by Điệp Y Vi

wattpad.com/user/VilIViIl

Bốn tên gia đinh nghe được Vân Lạc nói, trong đó một gia đinh quay đầu lại, nhìn Vân Lạc, "Đại...... Đại tiểu thư, phế...... phế vật giết người."

Giết người? Phế vật kia giết người?

Vân Lạc nhăn lại mày đẹp, đi đến phía sau bốn gia đinh, từ giữa bọn họ cách một khoảng cách nhìn về phía trong phòng.

Vân Hoàng giờ phút này đang từ trong phòng đi ra, ở phía sau Vân Hoàng, một gia đinh vẫn không nhúc nhích, còn một cái gia đinh đôi tay bụm mặt, thống khổ rên rỉ.

Này...... Thật là phế vật kia làm?

Vân Hoàng hướng bên ngoài đi, bốn gia đinh liền lui ra phía sau.

Vân Lạc đứng ở phía sau gia đinh, đám gia đinh lui, không thể không lui cùng họ.

Vân Hoàng từ trong phòng ra tới, nhìn về Vân Lạc phía sau gia đinh, cười khẽ một chút.

"Vân Lạc, lui về phía sau làm gì?"

Không phải muốn cho gia đinh bắt nàng sao?

Gia đinh không được, nàng ta có thể chính mình tới.

Vân Lạc nhìn ánh mắt khiêu khích của Vân Hoàng, trong lòng dâng lên một cổ lửa giận.

"Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, bắt lấy nàng."

Nàngkhông tin, nhiều gia đinh như vậy bắt không được nàng.

Nhớ lại Vân Hoàng không chút lưu tìnhieets người khi nãy, những gia đinh đó có chút sợ hãi, rồi lại không thể nề hà.

Bọn họ là hạ nhân bên trong tướng quân phủ, phải nghe lệnh chủ nhân.

Hiện tại Đại tiểu thư liền đứng ở phía sau bọn họ, nếu bọn họ bởi vì sợ hãi lựa chọn lùi bước, Đại tiểu thư cũng sẽ giết bọn họ.

Hiện tại bọn họ có bốn người, đối phó phế vật này vẫn có thể có cơ hội thắng.

Sau khi bốn gia đinh nghĩ thông suốt, trực tiếp động thủ, hướng tới Vân Hoàng công kích.

Bốn gia đinh đều là võ giả, không phải Linh Sư.

Vân Hoàng tu luyện cả đêm, là Linh Sư nhị cấp.

Dù không nói đến tu vi Linh Sư, thì thân thủ của Vân Hoàng, cũng không phải những người này có thể so sánh với.

Bốn người từ bốn phương hướng khác nhau công kích tới Vân Hoàng, Vân Hoàng thân thể động một cái, bắt lấy một chân của một gia đình đá tới.

Bắt lấy chân gia đinh kia, Vân Hoàng đôi tay uốn éo, răng rắc, một thanh âm vang lên, gia đinh ngã ở trên mặt đất.

Không để gia đinh có cơ hội gì nữa, Vân Hoàng một chân dẫm lên ngực gia đinh. Gia đinh kia miệng phun máu tươi, đôi mắt mở to, liền như vậy ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

Mặt khác ba người thấy một màn như vậy, đồng thời tốc độ nhanh hơn, tay có thể bắt được cái gì liền hướng đánh tới trên người Vân Hoàng.

Vân Hoàng thân thể đong đưa mấy cái, dễ như trở bàn tay tránh đi công kích của ba gia đinh.

Tránh đi công kích của bọn họ, Vân Hoàng nhanh chóng ra tay, ba gia đinh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vân Hoàng đánh trúng điểm yếu.

Ba người ngã xuống đất không dậy nổi, thống khổ rên rỉ.

Vân Lạc khiếp sợ nhìn một màn trước mắt này, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng.

Nàng......

Nàng thật là cái phế vật kia sao?

Sao có thể như vậy?

Lúc này Vân Thu Nguyệt cũng đã đứng lên, nhìn thấy những gia đinh trên đất kia, Vân Thu Nguyệt kinh ngạc không thôi.

Vân Hoàng không để ý đến những gia đinh trên mặt đất, nâng bước hướng tới Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt đi đến.

Thời điểm những nha hoàn thấy Vân Hoàng không chút lưu tình nào dẫm lên ngực gia đinh, liền bị dọa thối lui về một bên.

Vân Thu Nguyệt cùng Vân Lạc nhìn Vân Hoàng hướng các nàng đi tới, theo bản năng lui về sau mấy bước.

"Đại tỷ, ngươi là Linh Sư tam cấp, ngươi ra tay, tiện nhân này nhất định đánh không lại ngươi." Vân Thu Nguyệt đỡ vòng eo vừa rồi bị quăng ngã đau nhức nhìn về Vân Lạc, trên mặt hận ý làm ngũ quan nàng cực độ vặn vẹo, nhìn qua tựa như một kẻ điên.

Vân Lạc môi mỏng mím lại, không nói gì.

Sáu gia đinh đều là võ giả, Thu Nguyệt là Linh Sư nhị cấp.

Đều thua trong tay Vân Hoàng.

Dù nàng là Linh Sư tam cấp, cũng không nhất định có thể thắng được Vân Hoàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện