Tư Đồ Đồng hiện tại giống như bị một ngàn, không một vạn con kiến cắn xé, chúng nó gặm máu thịt của cậu tựa như muốn ăn tươi nuốt sống một cách sạch sẽ.

Ban đầu cậu vẫn còn năng lực tự hỏi mình đang bị gì, có phải ăn trúng thứ đồ bậy bạ gì hay không hay đúng như lời Tô Đạt nói đó chỉ là di chứng của việc trúng độc. Đến khi cơn nghiện dần xâm chiếm đại não, cậu không còn khả năng suy nghĩ điều gì nữa cả, chỉ biết khóc lóc quằn quại, nước mắt nước mũi thi nhau túa ra, cậu muốn lắm, rất muốn nhưng lại không biết mình muốn thứ gì.

Tô Đạt đưa Tư Đồ Đồng về chung cư, cột tay chân lại rồi để cậu ta nằm trên sô pha như cũ rồi mới đi vào trong bếp.

Khi Tô Đạt trở ra thì Tư Đồ Đồng vẫn kêu gào thảm thiết, lần này cậu ta có thể nói nhưng giọng khản đặc rất khó nghe: "Tôi muốn thuốc! Đưa thuốc cho tôi mau!"

Biết rõ thuốc cậu ta hút đêm qua có tẩm ma túy nhưng ai ngờ được ảnh hưởng của nó lại kinh khủng nhường này.

Tô Đạt đổ thêm một chén canh giải độc vào cái miệng đang gầm rú kia, một khi đối phương có dấu hiệu muốn nhả ra thì sẽ bị ngăn cản ngay lập tức, trong chốc lát chén canh đã cạn đáy.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tư Đồ Đồng phát hiện mình lại bị cho ngủ trên sô pha cả đêm. So với lần trước còn thảm hại hơn, thân thể đau nhức khó chịu vô cùng.

Thế nhưng nhớ lại sự việc hôm qua, Tư Đồ Đồng ngẩng ra, sau đó mới tự hiểu được: "Bản thân cậu đã nghiện ma túy rồi."

Tư Đồ Đồng ban đầu vô cùng hối hận, bản thân mình đang có cuộc sống tuyệt vời thế mà giờ đây lại bị thứ bột trắng kia hủy hoại. Sau đó cậu ta thấy được bộ dáng không thèm quan tâm của Tô Đạt, anh ta nhìn cậu không giống một thằng nghiện ngập hết thuốc chữa mà giống như một thằng trẻ trâu mới lớn hơn.

Có lẽ bị Tô Đạt ảnh hưởng, tâm trạng u ám của Tư Đồ Đồng trong nháy mắt tươi sáng hẳn lên.

Trừ mấy hôm đầu ngày nào cũng lên cơn vã thuốc, cổ họng ngứa ngáy không chịu nổi, thì mấy ngày sau số lần lên cơn cũng giảm dần, cảm giác khó chịu kia cũng giảm rõ rệt.

Đã một tuần trôi qua, Tô Đạt lâu lâu sẽ cho phép cậu ra ngoài đi dạo. Có lẽ sợ bản thân lên cơn giữa đường rồi bị một paparazzi nào đó chụp được sẽ hỏng mất hình tượng nên Tư Đồ Đồng không chơi bao lâu.

Ngày ngày cậu ta đều uống canh giải độc, rồi ăn cơm Tô Đạt nấu. Cậu dám khẳng định rằng nửa tháng rồi đối phương chưa từng lặp lại thực đơn món ăn trong ngày.

Điều này đối với Tư Đồ Đồng mà nói chính là một sự kích thích rất lớn.

Vừa hay Wechat nhận được tin nhắn Tần Sâm gửi đến: "Tư Đồ tiểu thiếu gia, dạo gần đây sao không thấy anh ra ngoài ăn uống nhỉ?"

Cậu ta nằm trên giường đánh chữ như bay: "Trong nhà có người quản thúc, đừng nói đi ăn nhà hàng, dưới mí mắt đối phương ăn vụng nửa lát thịt tôi cũng không dám đâu!"

Tần Sâm hiểu lầm cho rằng Tư Đồ Đồng tìm trúng một cô gái quản lí quá chặt đến mức cậu ta không dám hó hé tiếng nào: "Khó tin thật, rốt cuộc là dạng người như thế nào? Là trái ớt cay hôm trước sao?"

"Ớt cay nào chứ?" Tư Đồ Đồng nghiến răng: "Người ta chính là một con khủng long bạo chúa biết phun lửa đó! Cậu chỉ cần làm trái ý một chút thôi thì người ta chẳng ngại đốt trụi mông của cậu đâu!"

"Ha ha ha ha...." Tần Sâm cười ra tiếng, "Tư Đồ tiểu thiếu gia cũng biết nói đùa quá đó, thôi vậy đi, cậu cứ nói cho "khủng long" nhà cậu rằng bản thân đang có một hợp đồng rất ổn, cần ra mặt để kí kết."

Tư Đồ Đồng: "Ý kiến hay! Anh Tần chờ tôi nhưng đừng hẹn nhau ở quán bar nữa." Nhớ lại quán bar trước đó cậu vẫn còn ám ảnh lạnh gáy đây này.

Tần Sâm nào biết chuyện này hắn chỉ cho rằng Tư Đồ Đồng bị người ta quản thúc nghiêm còn cười cười diễn với cậu mấy câu.

Mấy ngày nay, Tư Đồ Đồng rất là ngoan ngoãn, nói đông cậu ta không dám nhìn tây. Cho nên khi cậu ta xin hắn cho ra khỏi cửa một chuyến để bàn bạc công việc thì Tô Đạt không suy nghĩ liền đồng ý luôn. Dù cậu ta hít ma túy khá nhiều nhưng hầu hết đã được canh giải độc trung hòa sạch sẽ rồi, giờ chỉ còn tinh thần cậu ta chưa hồi phục hoàn toàn cần có thời gian mà thôi.

Tư Đồ Đồng được sự đồng ý dễ dàng của người kia thì cảm thấy hơi mất mát thầm nghĩ: "Đại ma đầu này mặc kệ mình thì hà cớ gì mình cứ phải nhún nhường mãi nhỉ?"

Nhưng mà trong thâm tâm cậu vẫn tự nhắc lại lời thề son sắt một lần nữa: "Không được uống rượu, không ăn cay, không chạm vào đồ ăn có tính kích thích."

Xong xuôi mới lái xe đến nhà hàng Tần Sâm đặt sẵn.

Tô Đạt vốn cho rằng thiếu niên bị ép ở nhà quá lâu ngột ngạt khi được ra ngoài sẽ đi chơi ít nhất là qua 9 giờ, đồng thời hắn cũng chuẩn bị tâm thế đối phó với một ít phiền toái cậu ta mang đến. Ấy vậy mà trời còn chưa tối thì ngoài chung cư đã vang lên tiếng động cơ xe hơi, sau đó Tư Đồ Đồng vọt lên.

Cậu ta vừa mở cửa đã hô to: "Anh Tô, anh có nấu cơm chưa? Tôi đói quá đi!"

Cuộc hẹn hôm nay Tần Sâm đã đặt chỗ ở một nhà hàng cao cấp nổi tiếng. Trên bàn ăn trừ vài món có tính kích thích ra thì toàn là mấy món rau xanh thanh đạm, Tần Sâm nhìn thấy mà líu hết cả lưỡi: "Cậu chuyển sang ăn cỏ khi nào vậy?"

Mấy món kia đúng là đa dạng đẹp mắt, giá cả sang quý, nguyên liệu cũng là hàng nhập khẩu, vô cùng quý giá thế mà cậu ta nuốt không vô, thậm chí đến mức cậu ta nhớ về hương vị chén canh giải độc của Tô Đạt nữa.

Tuy ngụm đầu nước thuốc mang vị đắng nhẹ nhưng hương thơm thuần túy, nếu cố ý nhấm nháp có lẽ sẽ cảm nhận được mùi hương thơm ngọt dìu dịu. Đã thế sau khi uống cậu cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng hẳn, mấy đĩa thức ăn ở đây sao có thể so được.

Tô Đạt hơi kinh ngạc hỏi: "Bàn bạc thế nào rồi?"

Tư Đồ Đồng đưa hợp đồng ra: "Tôi đã kí rồi, đã suy nghĩ kĩ cũng gọi điện hỏi ý kiến Tiểu Phan, đây là tiết mục lâu năm, dù là một minh tinh nho nhỏ không tiếng tăm sau khi tham gia cũng có thể nổi tiếng, đây không phải phù hợp với tôi quá sao?"

"Hoạt động sinh tồn dã ngoại?" Tô Đạt sửng sốt, nhìn thiếu niên trước mắt mình: "Cậu tham gia được không đó?"

Tư Đồ Đồng vốn tự tin tràn đầy nghe Tô Đạt hỏi xong thì tròn mắt hỏi ngược: "Sao lại không được? Anh đừng tưởng chương trình quay ở dã ngoại để đánh giá sự thể hiện của mỗi minh tinh. Thật ra đằng sau có rất nhiều nhân viên công tác trợ giúp, hơn nữa tôi cũng hỏi rồi mỗi người có thể mang theo một trợ lí."

Tô Đạt không hề biết có thể sắp xếp như vậy, nghe được lời giải thích thì hiểu rõ, chuyện này đối với minh tinh cũng là một phương pháp không tệ: "Cậu định cùng đi với Tiểu Phan à?"

"Cậu ta?" Tư Đồ Đồng mơ màng: "Cậu ta còn tệ hơn cả tôi, đi theo cũng không đỡ đần được điều chi."

Tô Đạt cười cười, tựa như biết đối phương suy nghĩ điều gì: "Vậy cậu tính mang ai đi?"

Đương nhiên là anh đó! Tư Đồ Đồng tưởng tượng đến cảnh đại ma đầu tay không bẻ gãy cửa lớn là nhiệt huyết lại sôi sùng sục, cậu đã nghĩ kĩ rồi, dựa vào chiêu đó thôi thì mình sẽ nổi tiếng như cồn.

Tư Đồ Đồng hắng giọng: "Anh Tô đi cùng tôi đi, tôi sẽ giới thiệu anh cho nhiều ngôi sao nổi tiếng, đây là một cơ hội vô cùng hiếm có đó nha."

Trong vòng một tháng này, Tô Đạt phải theo sát bảo vệ cái tên nhìn như không sống nổi này, không thể để cậu ta đi một mình được, nên hắn gật đầu đáp ứng rồi.

Mà Tư Đồ Đồng còn hưng phấn hơn tưởng tượng nữa, sau khi ăn cơm xong mà vẫn còn vui vẻ, hận không thể lăn lộn trên nền nhà. Trong lúc đó cậu cũng nghĩ về mấy món ăn ở nhà hàng khi nãy, đẹp thì có đẹp, cũng đa dang nhưng không cách nào so sánh được với mấy món Tô Đạt làm.

Hồi trước chưa biết thì thôi nay biết Tô Đạt có tay nghề tuyệt vời như vậy Tư Đồ Đồng còn kinh ngạc nói: "Anh Tô à, tay nghề của anh tốt như vậy thì làm bảo tiêu làm gì? Sao không mở một nhà hàng nhỏ, phục vụ một lượng khách nhất định thôi, đảm bảo sẽ có cả tá người đến dâng tiền."

Nghe xong, Tô Đạt mở sổ ghi chú ra xem lịch trình hoạt động lần này, đúng như lời Tư Đồ Đồng nói, tuy là chương trình mạo hiểm cho minh tinh nhưng mà hậu kì đều nhờ biên tập cắt ghép chỉnh sửa, nhiều khi trên video minh tinh đó đi được một quãng xa nhưng thật ra người ta vẫn đứng tại chỗ mà thôi.

Vậy chắc hẳn những điều được quay lại đều có sự trợ giúp của nhân viên công tác đúng không? Nghĩ đến vũng nước vừa xoáy vừa đục này mà tên nhóc kia còn hứng thú đến thế thì Tô Đạt cũng đành chấp nhận lời giải thích của đối phương, để cho cậu ta nhét đầy balo với mấy món đồ không thực dụng.

Cuối cùng cũng đến ngày đó, Tư Đồ Đồng đeo balo đứng chờ xe chuyên dụng của chương trình tới đón ở bên ngoài chung cư với Tô Đạt. Dùng xe của tổ chương trình không chỉ thuận tiện mà còn có thể tương tác với những người cũng tham gia khác.

Nhìn thấy chiếc xe chuyên dụng dừng lại, Tư Đồ Đồng lôi kéo Tô Đạt đi tới, thấy người quen thì cười hì hì chào hỏi, nhìn qua là biết cậu ta sống trong cái giới này không tệ lắm, chí ít thì bên ngoài là vậy.

Đạo diễn nói: "Cậu chính là người cuối cùng đấy, giờ chúng ta cùng đến địa điểm quay phim lần này thôi, tốt nhất lên giao lưu một chút tránh khi đến đó không được tự nhiên."

Tư Đồ Đồng để Tô Đạt ngồi xuống xong sau đó mới đặt mông ngồi cạnh Tần Sâm: "Được được được, mọi người hẳn biết tôi rồi, tôi là Tư Đồ Đồng. Đây là trợ lí của tôi tên là Tô Đạt."

Không ai chú ý đến Tô Đạt cả, mấy người ngồi ở đây một là tầm mắt quá cao, hoặc có vấn đề khác nên chẳng ai quan tâm đến trợ lí của một minh tinh nho nhỏ cả.

Tần Sâm "chậc chậc" hai tiếng, đánh giá Tư Đồ Đồng một phen: "Tại sao cậu lại đeo balo? Nhìn có vẻ nặng lắm đấy. Đúng rồi, hôm nay khủng long lớn nhà cậu không đuổi theo phun lửa à?"

Tư Đồ Đồng nghe vậy vô cùng hoảng loạn chặn miệng Tần Sâm, lúc này Tô Đạt mới chuyển ánh mắt đến khuôn mặt trắng bệch kia.

________

Chà chắc cũng mấy tháng rồi mình mới cập nhật chương mới, mọi người còn nhớ mình hong hihi

Vốn nghĩ truyện sẽ hoàn sớm nhưng chương trình học của mình nặng quá không kham nổi nên chẳng có thời gian edit, tính là ráng hoàn trong tết này nhưng mà trước tết phải thi 6 môn, sau tết lại thi thêm 7 môn nữa cộng với đi thực tập ở bệnh viện ahuhu. Nên mong là mọi người kiên nhẫn một chút nhen. Xiexie

_Nguyệt_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện