Dưới sự ngầm đồng ý của Tô Đạt, Thang Lâm bảo A Cao đi tìm Phùng Vọng có ý định chạy trốn.

Khi biết được gã muốn trốn vào trong một đội ngũ đào quặng để thoát thân, bọn họ liền để cho Hoa Hoa bò qua cắn cho gã một phát, không cần mấy người phải động tay, vậy nên trong khi Phùng Vọng còn đang hưng phấn vì cho rằng mình đã chạy thoát thì gã đã vì kịch độc phát tán mà chết.

Người cứ như vậy mà chết đi có quá nhiều, hơn nữa gã vốn dĩ còn đang che dấu tên cùng diện mạo, nên căn bản là không gây ra một chút chú ý nào mà rời đi thế giới này.

Về phần Yade, Tô Đạt nghĩ kĩ một chút liền không muốn động đến gã.

Khi đi tới phố giao dịch hẹn gặp với Nhan hồ ly, Cái Bao Tuấn dưới sự dẫn đường của Tô Đạt nói vài việc phiền toái xuất hiện gần đây, Nhan hồ nghe xong ly lập tức liền hiểu lý do.

Hắn không hề muốn mất đi một mối giao dịch lớn, huống chi Yade thật sự là đi ra từ trong địa bàn của hắn.

"Anh muốn như thế nào? Để tôi tìm người giết gã sao?" Nhan hồ ly nheo đôi mắt lại hỏi dò.

Tô Đạt lại ngoài dự đoán mà lắc đầu, giết một cái là quá dễ dàng, điều hắn muốn chính là bắt được kẻ đứng phía sau thực sự.

Nhan hồ ly cũng không tứ giận vì bị Tô Đạt từ chối, mà bỗng nhiên lại sai người bên cạnh làm một việc: "Điều tra tình hình công tác của cái tên kêu Yade ở nơi này cho tôi, ba ngày sau tôi muốn một cái báo cáo hoàn chỉnh, không được bỏ sót một chi tiết nào."

Cái Bao Tuấn không nghĩ ra được tại sao mà Tô Đạt lại làm như vậy, trên đường về liền hỏi hắn: "Đại đương gia, tại sao ngài không lấy chứng cứ về, để chính chúng ta kiện hắn?"

Tô Đạt cũng không muốn gạt bọn họ, làm ba động tác liền nói ra ý nghĩ của mình.

Collie tiên sinh vốn dĩ đang ngồi ở trong phòng máy móc thì nhận được tin nhắn mà Tô Đạt gửi cho mình, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ bảo ông ở vòng một tuần sắp tới chú ý  thông tin ký lục của một người.

Collie cười cười, nhìn thoáng qua hai chân mới mọc ra của mình, sảng khoái đồng ý yêu cầu vô cùng đơn giản này.

Người đàn ông mặt nạ đẩy cửa ra, bưng một ly nước đậu nãi nóng, thanh âm khàn khàn nói: "Tiên sinh, nên đi ngủ thôi."

Khoa lợi ngửi mùi hương sữa đậu lan tràn, nhấp một ngụm liền nếm được hương vị đặc sệt tơ lụa, chậm rãi nhấm nháp còn có thể nếm ra một chút vị ngọt ngào, ngay cả kẻ luôn không thích vị ngọt như ông cũng nhịn không được mà say mê hương vị này.

"Mới mua vẫn uống ngon hơn một ít." Collie thở dài một hơi.

Mặt nạ nam nhân cũng không có lui ra, mà ngồi xổm xuống mát xa cho hai cái chân mới mọc ra của ông, vừa nói: "Quán của hắn hôm nào cũng bán có số lượng, bán hết liền đóng cửa, còn có quy củ mỗi người chỉ có thể mua hai loại đồ ăn khác nhau, tôi phải phái thêm vài người mới có thể đủ phần ăn cả ngày."

"Thật sự quá muốn lưu hắn ở lại nơi này, hàng ngày hầu hạ cho một mình tôi."

Trong phòng lập tức yên lặng đến đáng sợ, sau một hồi lâu mới lại nghe được tiếng cươi bất đắc dĩ của Collie: "Nói đùa thôi, hắn có ân giúp tôi mọc lại chân, tôi thấy hắn cũng đang nỗ lực dạy lại tay nghề cho một người bên cạnh. Mấy ngày nay cậu không có việc gì, thì giúp người đó diệt trừ hết tất cả phiền toái lúc trước đi."

Mặt nạ nam nhân cúi đầu đáp: "Vâng, tiên sinh."

Ngày lành của Yade cũng kéo dài không lâu, liền nhận được một cái tin tức kinh thiên động địa, thế mà có người lại lấy thân phận cấp trên trước kia của gã để kiện gã!

Trên mày truyền tin không hề ghi bất cứ loại tin tức gì cả, nhưng dãy số gửi thư thực sự là thuộc về toà án, ngoại trừ sợ hãi ngắn nhủi ban đầu ra, thì càng về sau càng cảm thấy không thích hợp.

Theo lý thuyết thì gã đã không còn lăn lộn ở bên cạnh khu giao dịch nữa, người ở bên trong hoàn toàn không có khả năng gây sự với nhân vật nhỏ bé như gã mới đúng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Yade lại đến toà án một lần nữa, nhưng khi gã nhìn thấy Nhan hồ ly đang ngồi ở vị trí nguyên cáo, thì sợ tới mức tê liệt ngay lập tức.

Giống như là nghe được thanh âm, Nhan hồ ly híp mắt nhìn qua, khóe môi gợi lên một chút ý cười: "Sao nào, không quen biết tôi sao? Hay là bởi vì chột dạ, nên khi thấy cấp trên tiền nhiệm, liền sợ hãi đến độ quỳ xuống?"

Ngày thứ tư sau khi hẹn gặp với Nhan hồ ly, Tô Đạt liền thu được hồi âm từ  lão tiên sinh Collie.

Trước khi Yade mở phiên toà với Nhan hồ ly liền liên lạc với người kia một lần, đối thoại chủ yếu là Yade muốn đòi tiền, nhưng người kia lại cảm thấy sự việc không được làm tốt đẹp nên chỉ cho một phần nhỏ.

Sau khi mở phiên toà, bọn họ liên lạc tổng cộng bảy lần, mỗi lần đều là do Yade chủ động gọi qua, có uy hiếp, có cưỡng bức. Cuối cùng dưới sự trấn an của người nọ Yade mới an tĩnh, nhưng đáng tiếc là cho đến cuối cùng khi thẩm phán quyết định Yade sẽ phải ở tù chung thân, thì người kia cũng chưa xuất hiện.

Chờ đến khi Yade biết đối phương là muốn lừa gạt gã, thì tất cả đã không còn kịp nữa rồi, gã chỉ biết phương thức liên lạc với đối phương, còn lại chẳng còn biết cái gì nữa, hơn nữa ngay cả phương thức liên lạc cũng là dãy số lâm thời do đối phương tạo ra, muốn tra cũng không tra ra được.

Nhưng Tô Đạt lại có sự giúp đỡ của lão tiên sinh Collie, cho nên trong lúc đối phương liên hệ với Yade thì thân phận đã bại lộ rồi.

Đối phương cũng là một tên đầu bếp, bếp trưởng của Khách sạn Trân vị, thậm chí còn gặp mặt đám người Tô Đạt một lần. Người này chính là tên râu xồm khi bọn họ mới vào khu giao dịch thì đã muốn mua Ngưu Ngưu và Tiểu Mao.

Tra được kẻ đứng sau màn là ai xong, mọi chuyện liền thuận lợi hơn. Chỉ cần đợi tìm đủ chứng cứ thích đáng, Tô Đạt bắt đầu sắp xếp tất cả hướng đi.

Chuyện này cũng không gạt Cái Bao Tuấn, bởi vì hắn sẽ không thể  nói chuyện, vậy nên người giúp hắn nói chuyện chỉ có Cái Bao Tuấn mà thôi.

Sau khi lên l toà án, những người vốn dĩ đang theo dõi bản án tử này cũng không được người Tô Đạt kiện lại là đầu bếp Thạch Kim của Khách sạn Trân Vị.

Thẩm phán đã thay một người khác, hắn hỏi Tô Đạt: "Nguyên cáo Tô Đạt và Cái Bao Tuấn, các người muốn kiện bị cáo Thạch Kim vì điều gì?"

Cái Bao Tuấn đã có chuẩn bị từ sớm, không cần Tô Đạt phải nhắc nhở, ông liền nói: "Chúng tôi muốn tưởng kiện Thạch Kim tư tàng chất phụ gia N923 để dùng trong nhà hàng, còn lấy chúng để vu oan cho Tiệm cơm Tô thị......"

Sau khi nghe xong lời cáo buộc kỹ càng tỉ mỉ, hắn nhìn về phía Thạch Kim: "Bị cáo Thạch Kim, có việc này không?"

Thạch Kim thật sự là không ngờ tới bọn họ có năng lực tra ra mình, thế nhưng rồi muốn sao, một đám thổ cẩu từ bên ngoài vào có thể thắng gã không? Thạch Kim không chút hoang mang trả lời thẩm phán: "Thưa thẩm phán, tuyệt đối không có việc này. Tôi cũng không biết bất cứ người nào trong số hai nguyên cáo, chỉ là cảm thấy hai bên đều có công việc đầu bếp, có chút kỳ quặc."

Gã quá trấn định, nếu không phải Tô Đạt đã nói qua tất cả các khả năng đối phương sẽ phản ứng, thì Cái Bao Tuấn khẳng định sẽ tức giận đến mức ngay tại nơi này chỉ trích làm nhục gã.

"Nguyên cáo Tô Đạt và Cái Bao Tuấn, còn có chứng cứ gì không?" Thẩm phán mở máy truyền tin ra chuẩn bị ghi lại mọi chuyện.

"Thưa thẩm phán, có." Cái Bao Tuấn sử dụng máy truyền tin để truyền video đến máy truyền của thẩm phán, nói: "Đây là cảnh khi Thạch Kim và Vương tiên sinh giao dịch, bị máy theo dõi của mộy ngôi nhà thu lại, video tôi lấy đã được sự đồng ý của chủ ngôi nhà."

Thẩm phán nhìn trong chốc lát, không ngừng phóng đại quang cảnh, cuối cùng cũng phát hiện ý nghĩa của đoạn video này.

Mà Thạch Kim căn bản là tin lời bọn họ, bởi vì khi gã gặp tên họ Vương, đã cải trang rồi, đừng nói là video, cho dù có là người quen gã đứng ở trước mặt cũng không nhận ra gã là ai.

"Vương tiên sinh trong video có ở đây không?" Thẩm phán hỏi.

Thực nhanh, Vương tiên sinh đợi ở bên ngoài đã đi vào, hắn thấy Thạch Kim liền run lên, lôi kéo người hầu của mình rồi nói: "Tôi chính là Vương tiên sinh trong video. Thẩm phán đại nhân, liệu tôi phải làm điều gì?"

Thẩm phán chỉ là hỏi một câu: "Anh có chứng cứ để chứng minh thứ người ở trong video đưa cho anh chính là đồ ăn được bỏ thêm chất phụ gia hay không?"

Vương tiên sinh gật đầu: "Có, tôi có thu lại đoạn đối thoại khi giao dịch với gã."

Trong ghi âm ngoại trừ thnh âm của Vương tiên sinh vô cùng rõ ràng ra, thì thanh âm của Thạch Kim lại được cải biến, hoàn toàn khác so với thanh âm bây giờ của gã.

Quả nhiên, thẩm phán cảm thấy chứng cứ không được đầy đủ, không thể chứng minh việc này là do Thạch Kim làm.

"Thẩm phán đại nhân, cánh tay của người trong video có lộ ra một cái bớt, không biết có thể tính là chứng cứ hay không?" Cái Bao Tuấn nhắc nhở.

Mặt thẩm phán vẫn không đổi sắc như cũ, hắn bảo Thạch Kim để lộ cánh tay ra cho mọi người nhìn, quả nhiên có thể thấy một cái bớt giống y hệt như trong video. Nhưng vấn đề là Thạch Kim vẫn không có biểu hiện khác thường như cũ, làm cho bọn họ xem xong cũng không thể vội mà phán tội, gã nói: "Cái bớt này của tôi có rất nhiều người biết, không phải bí mật gì cả."

Ngay khi Thạch Kim còn cho rằng phiên toà sắp kết thúc, thì lại có một người đi vào, tay cầm một tờ giấy đơn.

Thẩm phán nhận lấy tờ giấy, nhìn liếc mắt một cái, ngẩng đầu lên trầm giọng hỏi Thạch Kim: "Bị cáo Thạch Kim, có chuyện anh trộm cất dấu N923 chất phụ gia N923, còn dùng vào người thực khách hay không?"

Tuy Thạch Kim không biết thẩm phán nhìn thấy cái gì, nhưng gã vẫn không lo lắng việc mình bị bại lộ như cũ: "Tôi cái gì cũng không làm, vậy thì phải nhận tội gì? Loại chất phụ gia N923 này là cùng loại với độc dược, tôi làm sao có thể bỏ nó vào trong đồ ăn cho thực khách, qua nhiều năm như vậy cũng chẳng có người nào xảy ra chuyện, vậy thì lấy cái gì chứng minh tôi dùng loại chất phụ gia hại người này?"

Lại không ngờ thẩm phán giơ tờ đơn ra cho mọi người nhìn, nói: "Tờ giấy này ghi rõ ràng là đồ ăn của khách sạn nhà anh có chứa chất phụ gia N923, chỉ do hàm lượng quá ít, trong vòng năm sẽ không xảy ra chuyện gì."

Đây là phiên toà công khai, không chỉ những người ngồi phía bên ngoài có thể xem, mà còn phát sóng trực tiếp cho mọi người có thể nhìn. Tất cả những người đã từng mua đồ ăn ở Khách sạn Trân Vị đều bị hoảng sợ, không ngờ tới việc khách sạn có danh tiếng như vậy lại dùng chất phụ gia trái pháp luật.

Thạch Kim bỗng nhiên cười một tiếng, sờ râu hỏi một câu: "Đây là bằng chứng do hai nguyên cáo cung cấp sao? Nếu vậy thì tôi cũng có thể lấy ra hơn mười tờ giấy vu oan nguyên cáo như vậy, nếu thẩm phán đại nhân không tin, thì có thể đến khách sạn gọi món ăn để tra xét."

Cư dân mạng nghe được lời nói của Thạch Kim liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, phát ra bình luận, ý tứ đại khái chính là Khách sạn Trân Vị lớn như vậy nổi danh như vậy, hơn nữa khi ăn đồ ăn cũng đã có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, không cần thiết phải cho thêm loại chất phụ gia này vào.

Lúc sau lại có một người cư dân mạng nói đã từng ăn đồ ăn do nguyên cáo làm, sau khi ăn xong liền có cảm giác phiêu phiêu dục tiên dục tử này, cầu hỏi có phải đầu bếp cho chất phụ gia hay không?

Bình luận này rất nhanh đã bị cư dân mạng đông đảo chú ý tới, tất cả mọi người đều bảo hắn đi bệnh viện kiểm tra, nhưng chờ bao lâu cũng chưa thấu người kia trả lời. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả cư dân mạng đều thiên về hướng Khách sạn Trân Vị.

Mà Tô Đạt và Cái Bao Tuấn đều chú ý tới tờ giấy trên tay thẩm phán đại nhân để cho mọi người cùng xem có vài chỗ mơ hồ, tỷ như nói các thành phần khác và tên.

"Chuyện này là hai nguyên cáo Tô Đạt và Cái Bao Tuấn đưa ra chứng cứ, còn về phần người thì lại là ta sắp xếp đi." Thẩm phán nói xong, mới bắt đầu lộ ra các loại thành phần cùng tên khác.

Thạch Kim kinh ngạc một chút, thế nhưng lại rất nhanh ổn định lại. Nhưng tình huống này lại bị cư dân mạng tua lại nhiều lần phát hiện ra sự khác thường, người thường xuyên ăn ở Khách sạn Trân Vị kêu to: "Phí công tôi còn tin tưởng hắn! Cái dạng này không phải là chột dạ thì còn là gì nữa! Không được! Tôi phải muốn đi kiểm tra!"

Một cư dân mạng chú ý tới bảng biểu ngăn hắn lại, nói: "Chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ, bảng biểu tên là: "Nước sôi để nguội miễn phí củ khách sạn Trân Vị", những người đi vào nơi đó nhiều nhất cũng chỉ có thể uống một hai ngụm, hơn nữa lượng thiếu hoàn toàn không tạo ra vấn đề gì quá lớn, về sau chú ý điều trị thân thể là không xuất hiện tác dụng phụ gì rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện