Không gian ghế lô không lớn, mà cửa còn đang đóng, nên mùi hương của đồ ăn không thể bay ra ngoài được. Vậy nên mùi hương mới có thể quanh quẩn ở trong ghế lô lâu như vậy.
"Này Thủy Dương, cậu thấy tôi nói đúng chưa? Thực sự rất là thơm!"
Thuỷ Dương vốn đang nhìn Tô Đạt khi nghe vậy liền quay đầu lại về phía bạn mình: " Ừm, thơm thật, nhưng cậu có biết đầu bết của quán này là ai không?" Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Tô Đạt chuẩn bị đóng cửa rời đi.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Tô Đạt quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình rồi gật đầu một cái.
Hành động của hắn làm hai người kia vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn cho rằng người này chỉ vì không muốn quấy rầy bọn họ nên mới im lặng không nói tiếng nào, bây giờ nhìn tình huống này thì có vẻ như người này là người câm? "Trời đố anh tài......"
Nhìn thấy bạn thân thở dài, trong lòng Thuỷ Dương không vui vẻ, hai hàng lông mày hơi nhăn lại: "Ăn cơm đi, Mông Gia Trạch."
Mông Gia Trạch nghe thấy bạn thân gọi tên đầy đủ của mình ra, sửng sốt một lúc, sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Được được được, cậu là lớn nhất được chưa. Đúng rồi, cậu với tôi gọi món khác nhau, tý chút nhớ cho tôi nếm thử đó, món nào tôi thấy cũng rất ngon, chỉ muốn ăn thử một chút."
Sau khi Thủy Dương thấy Tô Đạt rời đi, mới cúi xuống nhìn mấy món ăn trên mặt bàn, sáu món ăn không có chút trùng lặp nào, cho dù là màu sắc hay mùi hương đều có thể gọi con sâu thèm ăn trong bụng tỉnh dậy.
Thủy Dương đã từng ăn rất nhiều mỹ thực, vậy nên chỉ cho là mùi vị đồ ăn của quán này cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân với những nơi khác thôi, cùng lắm thì bỏ thêm chút hương liệu đặc thù để cho món ăn có mùi hương mê người. Nghĩ vậy, hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng ăn cơm bình thường, so với người bạn thân Mông Gia Trạch một bộ gấp gáp không chờ nổi thì đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Gắp món ăn cách mình gần nhất, là miếng thịt có màu sắc đỏ tươi, dù lưu giữ được màu sắc của mình nhưng cả miếng thịt thì lại chín dừ rồi. Hiện nay cách làm kiểu này vô cùng phổ biến, thậm chí phải nói là cực kỳ bình thường.
Nhưng khi cho miếng thịt vào miệng, hắn có thể cảm thấy bên ngoài miếng thịt giòn mà bên trong lại mềm mại, hương liệu hoàn toàn thẩm thấu vào trong miếng thịt, ngon không tả nổi!
Ăn một miếng, hắn mới nhận ra món ăn mà "chỗ nào cũng có" cùng với "mỹ thực" khác nhau tới mức nào, cổ mùi hương mà hắn ngửi được không phải do hương liệu tạo ra, mà là toả ra từ chính miếng thịt, vậy nên nó mới có thể tồn tại lâu như vậy, lại mê người như vậy.
Cổ mùi hương này ẩn nấp ở sâu bên trong miếng thịt, nhai cẩn thận còn có thể phát hiện vị ngọt thanh của nước sốt.
Nhai một lúc lâu, Thủy Dương chắc chắn miếng thịt này còn có cái gì đó, sau khi dùng dao nhỏ cắt miếng thịt ra mới thấy thì ra là miếng thịt này rất mỏng, bên trong nó còn có một lớp màu trắng mỏng manh, hắn quẹt một chút cho vào miệng nếm thử, vị ngọt thanh sền sệt, có thể làm nhạt đi cảm giác dầu mỡ của nướt thịt, cho dù có ăn riêng nó ra cũng là mỹ vị thượng đẳng.
Hắn chỉ mới ăn một miếng, thanh âm của Mông Gia Trạch ngồi bên cạnh đã vang lên: "Oa! Cậu mau nếm thử món này đi!"
Món Mông Gia Trạch đang ăn chính là bơ lạc, vừa nãy cậu ta nhìn nó có màu đỏ rực còn tưởng là ớt cay, không ngờ ăn một miếng mới phát hiện thì ra là không phải. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản việc cậu ta lại phát hiện ra một món ngon mới là được.
Bởi vì cậu ta không ngừng quấy đều, vậy nên số sương mù bốc lên từ bát toàn là mùi của đậu phộng.
Thủy Dương rất tò mò, vậy nên cũng múc một thìa vào trong bát của mình để nếm thử, ngay sau đó hai mắt hắn liền mở to, bơ lạc vô cùng tinh tế, vị thơm ngọt thuần hậu, tất cả đầu lưỡi của hắn đang bị hương vị ngọt ngào này vây quanh, hắn chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình.
Thấy bạn thân ăn đến mê say, Mông Gia Trạch kinh ngạc: "Sao lại? Tôi không ngời là cậu cũng thích ăn ngọt đấy? Không phải trước kia chính cậu nói là chỉ có mấy cô gái mới thích ăn mấy thứ đồ ngọt nị nị này sao?"
Thủy Dương vẫn giữ nguyên tốc độ ăn như cũ, vừa nói chuyện vừa nuốt đồ ăn ở trong miệng: "Tôi chỉ nói là không thích ăn mấy món quá ngọt thôi, bát bơ lạc này thơm ngọt mà cũng không quá nị, rất vừa."
Ăn vài miếng bơ lạc, hắn mới thử ăn nó với viên nhỏ màu trắng, lúc này mới phát hiện nó ngon đến kinh người. Thực ra thì viên nhỏ màu trắng cũng không có hương vị gì, chắc là được làm ra từ bột lúa mạch, dù giòn dai nhưng cũng dính răng, thậm chí chỉ cần cắn một miếng là mùi hương của bột lúa mạch bên trong đó sẽ gõ một tiếng trống lên tinh thần, hăng hái tản mát ra khắp mọi nơi trong khoang miệng, ăn nó với bơ lạc thật sự là quá hoàn mỹ!
Mông Gia Trạch nghe đạo lý lệch lạc của bạn thân, trợn trắng mắt: "Cậu cứ nói thẳng ra là trước kia không tìm được đồ ngọt mà mình thích đi. Ấy này! Cậu không thể bởi vì sở thích mà chiếm cho riêng mình được! Để lại cho tôi một chút!"
Trong quá trình ăn uống, hai người bọn họ nếu không phải để ý mặt mũi thì đã hận không thể dốc hết mâm đồ ăn vào trong bát của mình rồi, nhưng dù sao cũng không tránh được việc tranh đoạt đồ ăn của nhau.
Chờ hai người ăn sạch tất cả, đi xuống dưới lầu, mới phát hiện trong quán ăn đã không còn ai nữa, việc này làm họ vô cùng bất ngờ.
Cái Bao Tuấn đang lau dọn thấy bọn họ xuống liền rửa tay, tiến đến cười hì hì chào hỏi: "Hai quý khách ăn xong rồi sao?" Chỉ đợi hai người bọn họ gật đầu, liền nói giá cơm kinh người ra.
Dù có là người thường xuyên đến ăn ở các nhà hàng cao cấp như Thủy Dương cũng cảm thấy giá cả của quán ăn này vô cùng đắt, nhưng chỉ cần nhớ đến việc mình xuýt nữa vì ăn ít hơn một chút mà đánh người, đối phương còn là trúc mã mà hắn chơi từ nhỏ đến lớn, liền cảm thấy giá này cũng không phải đắt quá.
Mông Gia Trạch lại quen rồi, cậu ta không nói hai lời mà quẹt thẻ, nói cho Cái Bao Tuấn nghe nghi hoặc của mình: "Không phải vừa nãy còn có rất nhiều người sao? Làm sao mà bây giờ lại không thấy ai nữa?"
Cái Bao Tuấn nhận giao dịch điểm, mặt mày đã cười cũng mang một trận gió xuân theo: "Chắc quý khách còn không biết, hai người vừa tới một lúc thì quán chúng ta liền hết đồ ăn, mà không còn đồ ăn nữa thì tất nhiên là các khách hàng khác cũng tự mình dời đi thôi."
"Thì ra là như thế!" Mông Gia Trạch bừng tỉnh đại ngộ: "Sớm như vậy mà đã bán hết, xem ra lần sau tôi phải tới sớm hơn một chút mới được."
Thủy Dương thấy Mông Gia Trạch cau mày, liền biết cậu ta đang phiền não chuyện gì. Hắn liền đề nghị: "Tôi thấy phòng ở xung quanh đây cũng không tệ, nếu không thì mua một căn ở đi."
Mông Gia Trạch lập tức vỗ tay tán đồng: "Biện pháp này được! Cậu vẫn là người thông minh nhất!"
Cái Bao Tuấn thấy bọn họ bắt đầu thảo luận, liền tiếp tục quét tước vệ sinh, chờ quét xong rồi thì bọn họ cũng phải về nhà, bởi vì hôm nay rất bận rộn, nên tất cả mọi người chỉ có thể vội vàng ăn lót dạ, chờ đến khi về nhà mới nấu đồ ăn để lấp đầy bụng.
Nghĩ đến sẽ có đồ ăn càng thơm, càng ngon, Cái Bao Tuấn liền nuốt nước miếng, cho dù đã ăn lâu như vậy, hắn cũng không có một chút tâm tình chán nản nào, đồ ăn do đại đương gia làm đã ngon đến độ làm người ta nhớ mãi không quên.
Công việc buôn bán của cửa hàng càng ngày càng rực rỡ nên thời gian đóng cửa mỗi cũng càng ngày càng sớm hơn, thậm chí có rất nhiều người đến muộn chỉ có thể về tay không. Đám người Tô Đạt vì thế lại đổi quy định từ một người ba phần thành một người hai phần, cho dù có vậy thì thời gian cũng không kéo dài hơn.
Đôi khi bọn họ còn gặp vị khách hàng có năng lực cường hãn, tính cách táo bạo, bởi vì không được ăn no mà muốn phá hủy cửa hàng.
Vị khách hàng này cũng phải cao đến hai mét năm, thân cao khí tráng, nếu cái bàn không phải là đồ đặc chế thì một cái đập bàn như thế của gã đã đủ để phá huỷ nó. Cái Bao Tuấn trộm liếc nó một cái, phát hiện ở giữa cái bàn đã nứt ra rồi, sắc mặt trở nên khó coi.
Nhưng bởi vì năng lực của ông cũng không mạnh bằng đối phương, nên ông cũng không dám tiến lên.
Huống chi người khách này căn bản là không muốn nói đạo lý, gã bóp nát một cái cái ly rống giận: "Cho ông thêm mười phần nữa! Nếu không thì hôm nay ông sẽ phá cái quán này!"
Có vài vị khách năng lực cũng khá tốt không muốn vì trò khôi hài này mà không ăn được mỹ thực, lập tức đứng lên đối đầu với người đàn ông to lớn kia: "Nếu như anh không thích cái quy định này thì không cần đến nữa, còn nếu muốn ăn mỹ thực cao cấp như vậy, thì liền phải tuân theo quy định này. Đám anh em bọn tôi có ai mà không phải chạy tới đây xếp hàng từ rạng sáng để chờ mua hai phần đồ ăn, dựa vào cái gì mà phải cho anh đặc biệt hơn?"
Sau khi Cái Bao Tuấn nghe xong có chút cảm động, người này quả thực là vị khách tốt ở chợ đêm! Xem ra, thực sự là khi có mỹ thực ăn thật ngon, mới có người ủng hộ.
Cứ việc bất mãn vị này đại tráng hán, Cái Bao Tuấn vẫn là muốn mặt mang mỉm cười hướng hắn nói: "Vài vị khách hàng này nói rất đúng, quán của chúng tôi luôn giữ vững tinh thần công bằng với mọi vị khách hàng, tuyệt đối không thiên vị bất kì ai."
Người đàn ông to lớn lại vỗ bàn một cái nữa, cái bàn đặc chế này cũng lập tức báo hỏng, gã nói: "Ông là dũng sĩ cấp B, nhà ông còn là chủ nhân của con phố này! Vậy bọn mày nói xem ông có quyền lợi đặc biệt hay không!?"
Những vị khách có năng lực rất mạnh kia nghe xong định nói thêm hai câu nữa, nhưng lại bị người bên cạnh mình kéo lại, nơi im lặng một câu, đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống chỗ của mình, người đàn ông to lớn thấy thế càng đắc ý hơn.
Trong lúc Cái Bao Tuấn vô cùng khó xử và chuẩn bị đến phòng bếp nói cho Tô Đạt mọi chuyện, thì hai người quen thuộc lại đi xuống từ trên lầu, chính là Mông Gia Trạch và Thủy Dương.
Mông Gia Trạch chống tay lan can, khi nhìn thấy người đàn ông to lớn khi thì làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Khách quý đến rồi, đây không phải là Phùng Thiếu sao? Lần trước tôi mới nghe nói anh bị người ta đánh từ cấp B xuống tới cấp C, bởi vì thế mà cha anh phải nhốt anh vào khu thực chiến để rèn luyện, sao lại nhanh như vậy đã ra rồi?"
Người đàn ông to lớn tên Phùng Thiếu nghe vậy liền quay đầu lại quả nhiên là thấy cái tên chú lùn nhỏ mà gã quen biết, tuy năng lực nhỏ nhưng lại chuyên dùng một ít quỷ kế xảo quyệt làm cho gã liên tiếp bại trận. Quan trọng nhất chính là! Bởi vì cái khuôn mặt tiểu bạch kiểm kia, đã làm cho nữ thần của gã xà vào lòng ngực của đối phương!
"Sao vậy? Không quen tôi hả? Anh nhìn lại đi, chúng ta mới gặp nhau ba tháng trước thôi mà, tôi còn nhớ rõ lúc đấy anh đang tỏ tình với bạn gái cũ của tôi đúng không?" Nhìn bộ dạng của Mông Gia Trạch một cái là biết cậu ta đang kích thích Phùng Thiếu, tất cả mọi người đang ngồi đây đều xem đến vui vẻ.
Thủy Dương đứng ở bên cạnh không có việc gì nên nhìn lướt qua cả quán ăn một chút, lúc này mới phát hiện có không ít cao thủ ngồi ở trong này, có vài người còn mạnh hơn cả hắn, có người hắn còn không nhìn rõ được năng lực của đối phương, lại có vài người cùng sân thi đấu với hắn, ít nhất thì ở phương diện năng lực cũng có thể không phân cao thấp với hắn.
Mà trong những người này, đã có vài người lấy vũ khí của mình ra, có lẽ là do Mông Gia Trạch cắt lời mới chưa động thủ.
Phùng Thiếu cũng không biết hành vi của mình đã khiêu khích sự tức giận của nhiều người như vậy, gã đã vì sự bất mãn khi không được ăn no và bị khiêu khích bởi tình định mà tức giận. Gã đá chân một cái, hai cái ly trên bàn bay lên, một cái bị Thủy Dương chạm nhẹ một cái mà nát tan tinh, còn một cái thì bị một cái roi đánh nát.
Người dùng roi chính là Ôn Hương Hương, sắc mặt cô lãnh diễm, bây giờ tức giận lên lại giống như mang theo một cổ hương thơm phong tình: "Muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh, ở trong này ảnh hưởng tới người khác ăn uống, sẽ gặp báo ứng đấy."
Nói xong cô nhanh nhẹn thu roi của mình lại, ngồi xuống tiếp tục ăn điểm tâm nhỏ mỹ vị.
"Này Thủy Dương, cậu thấy tôi nói đúng chưa? Thực sự rất là thơm!"
Thuỷ Dương vốn đang nhìn Tô Đạt khi nghe vậy liền quay đầu lại về phía bạn mình: " Ừm, thơm thật, nhưng cậu có biết đầu bết của quán này là ai không?" Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Tô Đạt chuẩn bị đóng cửa rời đi.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Tô Đạt quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình rồi gật đầu một cái.
Hành động của hắn làm hai người kia vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn cho rằng người này chỉ vì không muốn quấy rầy bọn họ nên mới im lặng không nói tiếng nào, bây giờ nhìn tình huống này thì có vẻ như người này là người câm? "Trời đố anh tài......"
Nhìn thấy bạn thân thở dài, trong lòng Thuỷ Dương không vui vẻ, hai hàng lông mày hơi nhăn lại: "Ăn cơm đi, Mông Gia Trạch."
Mông Gia Trạch nghe thấy bạn thân gọi tên đầy đủ của mình ra, sửng sốt một lúc, sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Được được được, cậu là lớn nhất được chưa. Đúng rồi, cậu với tôi gọi món khác nhau, tý chút nhớ cho tôi nếm thử đó, món nào tôi thấy cũng rất ngon, chỉ muốn ăn thử một chút."
Sau khi Thủy Dương thấy Tô Đạt rời đi, mới cúi xuống nhìn mấy món ăn trên mặt bàn, sáu món ăn không có chút trùng lặp nào, cho dù là màu sắc hay mùi hương đều có thể gọi con sâu thèm ăn trong bụng tỉnh dậy.
Thủy Dương đã từng ăn rất nhiều mỹ thực, vậy nên chỉ cho là mùi vị đồ ăn của quán này cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân với những nơi khác thôi, cùng lắm thì bỏ thêm chút hương liệu đặc thù để cho món ăn có mùi hương mê người. Nghĩ vậy, hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng ăn cơm bình thường, so với người bạn thân Mông Gia Trạch một bộ gấp gáp không chờ nổi thì đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Gắp món ăn cách mình gần nhất, là miếng thịt có màu sắc đỏ tươi, dù lưu giữ được màu sắc của mình nhưng cả miếng thịt thì lại chín dừ rồi. Hiện nay cách làm kiểu này vô cùng phổ biến, thậm chí phải nói là cực kỳ bình thường.
Nhưng khi cho miếng thịt vào miệng, hắn có thể cảm thấy bên ngoài miếng thịt giòn mà bên trong lại mềm mại, hương liệu hoàn toàn thẩm thấu vào trong miếng thịt, ngon không tả nổi!
Ăn một miếng, hắn mới nhận ra món ăn mà "chỗ nào cũng có" cùng với "mỹ thực" khác nhau tới mức nào, cổ mùi hương mà hắn ngửi được không phải do hương liệu tạo ra, mà là toả ra từ chính miếng thịt, vậy nên nó mới có thể tồn tại lâu như vậy, lại mê người như vậy.
Cổ mùi hương này ẩn nấp ở sâu bên trong miếng thịt, nhai cẩn thận còn có thể phát hiện vị ngọt thanh của nước sốt.
Nhai một lúc lâu, Thủy Dương chắc chắn miếng thịt này còn có cái gì đó, sau khi dùng dao nhỏ cắt miếng thịt ra mới thấy thì ra là miếng thịt này rất mỏng, bên trong nó còn có một lớp màu trắng mỏng manh, hắn quẹt một chút cho vào miệng nếm thử, vị ngọt thanh sền sệt, có thể làm nhạt đi cảm giác dầu mỡ của nướt thịt, cho dù có ăn riêng nó ra cũng là mỹ vị thượng đẳng.
Hắn chỉ mới ăn một miếng, thanh âm của Mông Gia Trạch ngồi bên cạnh đã vang lên: "Oa! Cậu mau nếm thử món này đi!"
Món Mông Gia Trạch đang ăn chính là bơ lạc, vừa nãy cậu ta nhìn nó có màu đỏ rực còn tưởng là ớt cay, không ngờ ăn một miếng mới phát hiện thì ra là không phải. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản việc cậu ta lại phát hiện ra một món ngon mới là được.
Bởi vì cậu ta không ngừng quấy đều, vậy nên số sương mù bốc lên từ bát toàn là mùi của đậu phộng.
Thủy Dương rất tò mò, vậy nên cũng múc một thìa vào trong bát của mình để nếm thử, ngay sau đó hai mắt hắn liền mở to, bơ lạc vô cùng tinh tế, vị thơm ngọt thuần hậu, tất cả đầu lưỡi của hắn đang bị hương vị ngọt ngào này vây quanh, hắn chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình.
Thấy bạn thân ăn đến mê say, Mông Gia Trạch kinh ngạc: "Sao lại? Tôi không ngời là cậu cũng thích ăn ngọt đấy? Không phải trước kia chính cậu nói là chỉ có mấy cô gái mới thích ăn mấy thứ đồ ngọt nị nị này sao?"
Thủy Dương vẫn giữ nguyên tốc độ ăn như cũ, vừa nói chuyện vừa nuốt đồ ăn ở trong miệng: "Tôi chỉ nói là không thích ăn mấy món quá ngọt thôi, bát bơ lạc này thơm ngọt mà cũng không quá nị, rất vừa."
Ăn vài miếng bơ lạc, hắn mới thử ăn nó với viên nhỏ màu trắng, lúc này mới phát hiện nó ngon đến kinh người. Thực ra thì viên nhỏ màu trắng cũng không có hương vị gì, chắc là được làm ra từ bột lúa mạch, dù giòn dai nhưng cũng dính răng, thậm chí chỉ cần cắn một miếng là mùi hương của bột lúa mạch bên trong đó sẽ gõ một tiếng trống lên tinh thần, hăng hái tản mát ra khắp mọi nơi trong khoang miệng, ăn nó với bơ lạc thật sự là quá hoàn mỹ!
Mông Gia Trạch nghe đạo lý lệch lạc của bạn thân, trợn trắng mắt: "Cậu cứ nói thẳng ra là trước kia không tìm được đồ ngọt mà mình thích đi. Ấy này! Cậu không thể bởi vì sở thích mà chiếm cho riêng mình được! Để lại cho tôi một chút!"
Trong quá trình ăn uống, hai người bọn họ nếu không phải để ý mặt mũi thì đã hận không thể dốc hết mâm đồ ăn vào trong bát của mình rồi, nhưng dù sao cũng không tránh được việc tranh đoạt đồ ăn của nhau.
Chờ hai người ăn sạch tất cả, đi xuống dưới lầu, mới phát hiện trong quán ăn đã không còn ai nữa, việc này làm họ vô cùng bất ngờ.
Cái Bao Tuấn đang lau dọn thấy bọn họ xuống liền rửa tay, tiến đến cười hì hì chào hỏi: "Hai quý khách ăn xong rồi sao?" Chỉ đợi hai người bọn họ gật đầu, liền nói giá cơm kinh người ra.
Dù có là người thường xuyên đến ăn ở các nhà hàng cao cấp như Thủy Dương cũng cảm thấy giá cả của quán ăn này vô cùng đắt, nhưng chỉ cần nhớ đến việc mình xuýt nữa vì ăn ít hơn một chút mà đánh người, đối phương còn là trúc mã mà hắn chơi từ nhỏ đến lớn, liền cảm thấy giá này cũng không phải đắt quá.
Mông Gia Trạch lại quen rồi, cậu ta không nói hai lời mà quẹt thẻ, nói cho Cái Bao Tuấn nghe nghi hoặc của mình: "Không phải vừa nãy còn có rất nhiều người sao? Làm sao mà bây giờ lại không thấy ai nữa?"
Cái Bao Tuấn nhận giao dịch điểm, mặt mày đã cười cũng mang một trận gió xuân theo: "Chắc quý khách còn không biết, hai người vừa tới một lúc thì quán chúng ta liền hết đồ ăn, mà không còn đồ ăn nữa thì tất nhiên là các khách hàng khác cũng tự mình dời đi thôi."
"Thì ra là như thế!" Mông Gia Trạch bừng tỉnh đại ngộ: "Sớm như vậy mà đã bán hết, xem ra lần sau tôi phải tới sớm hơn một chút mới được."
Thủy Dương thấy Mông Gia Trạch cau mày, liền biết cậu ta đang phiền não chuyện gì. Hắn liền đề nghị: "Tôi thấy phòng ở xung quanh đây cũng không tệ, nếu không thì mua một căn ở đi."
Mông Gia Trạch lập tức vỗ tay tán đồng: "Biện pháp này được! Cậu vẫn là người thông minh nhất!"
Cái Bao Tuấn thấy bọn họ bắt đầu thảo luận, liền tiếp tục quét tước vệ sinh, chờ quét xong rồi thì bọn họ cũng phải về nhà, bởi vì hôm nay rất bận rộn, nên tất cả mọi người chỉ có thể vội vàng ăn lót dạ, chờ đến khi về nhà mới nấu đồ ăn để lấp đầy bụng.
Nghĩ đến sẽ có đồ ăn càng thơm, càng ngon, Cái Bao Tuấn liền nuốt nước miếng, cho dù đã ăn lâu như vậy, hắn cũng không có một chút tâm tình chán nản nào, đồ ăn do đại đương gia làm đã ngon đến độ làm người ta nhớ mãi không quên.
Công việc buôn bán của cửa hàng càng ngày càng rực rỡ nên thời gian đóng cửa mỗi cũng càng ngày càng sớm hơn, thậm chí có rất nhiều người đến muộn chỉ có thể về tay không. Đám người Tô Đạt vì thế lại đổi quy định từ một người ba phần thành một người hai phần, cho dù có vậy thì thời gian cũng không kéo dài hơn.
Đôi khi bọn họ còn gặp vị khách hàng có năng lực cường hãn, tính cách táo bạo, bởi vì không được ăn no mà muốn phá hủy cửa hàng.
Vị khách hàng này cũng phải cao đến hai mét năm, thân cao khí tráng, nếu cái bàn không phải là đồ đặc chế thì một cái đập bàn như thế của gã đã đủ để phá huỷ nó. Cái Bao Tuấn trộm liếc nó một cái, phát hiện ở giữa cái bàn đã nứt ra rồi, sắc mặt trở nên khó coi.
Nhưng bởi vì năng lực của ông cũng không mạnh bằng đối phương, nên ông cũng không dám tiến lên.
Huống chi người khách này căn bản là không muốn nói đạo lý, gã bóp nát một cái cái ly rống giận: "Cho ông thêm mười phần nữa! Nếu không thì hôm nay ông sẽ phá cái quán này!"
Có vài vị khách năng lực cũng khá tốt không muốn vì trò khôi hài này mà không ăn được mỹ thực, lập tức đứng lên đối đầu với người đàn ông to lớn kia: "Nếu như anh không thích cái quy định này thì không cần đến nữa, còn nếu muốn ăn mỹ thực cao cấp như vậy, thì liền phải tuân theo quy định này. Đám anh em bọn tôi có ai mà không phải chạy tới đây xếp hàng từ rạng sáng để chờ mua hai phần đồ ăn, dựa vào cái gì mà phải cho anh đặc biệt hơn?"
Sau khi Cái Bao Tuấn nghe xong có chút cảm động, người này quả thực là vị khách tốt ở chợ đêm! Xem ra, thực sự là khi có mỹ thực ăn thật ngon, mới có người ủng hộ.
Cứ việc bất mãn vị này đại tráng hán, Cái Bao Tuấn vẫn là muốn mặt mang mỉm cười hướng hắn nói: "Vài vị khách hàng này nói rất đúng, quán của chúng tôi luôn giữ vững tinh thần công bằng với mọi vị khách hàng, tuyệt đối không thiên vị bất kì ai."
Người đàn ông to lớn lại vỗ bàn một cái nữa, cái bàn đặc chế này cũng lập tức báo hỏng, gã nói: "Ông là dũng sĩ cấp B, nhà ông còn là chủ nhân của con phố này! Vậy bọn mày nói xem ông có quyền lợi đặc biệt hay không!?"
Những vị khách có năng lực rất mạnh kia nghe xong định nói thêm hai câu nữa, nhưng lại bị người bên cạnh mình kéo lại, nơi im lặng một câu, đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống chỗ của mình, người đàn ông to lớn thấy thế càng đắc ý hơn.
Trong lúc Cái Bao Tuấn vô cùng khó xử và chuẩn bị đến phòng bếp nói cho Tô Đạt mọi chuyện, thì hai người quen thuộc lại đi xuống từ trên lầu, chính là Mông Gia Trạch và Thủy Dương.
Mông Gia Trạch chống tay lan can, khi nhìn thấy người đàn ông to lớn khi thì làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Khách quý đến rồi, đây không phải là Phùng Thiếu sao? Lần trước tôi mới nghe nói anh bị người ta đánh từ cấp B xuống tới cấp C, bởi vì thế mà cha anh phải nhốt anh vào khu thực chiến để rèn luyện, sao lại nhanh như vậy đã ra rồi?"
Người đàn ông to lớn tên Phùng Thiếu nghe vậy liền quay đầu lại quả nhiên là thấy cái tên chú lùn nhỏ mà gã quen biết, tuy năng lực nhỏ nhưng lại chuyên dùng một ít quỷ kế xảo quyệt làm cho gã liên tiếp bại trận. Quan trọng nhất chính là! Bởi vì cái khuôn mặt tiểu bạch kiểm kia, đã làm cho nữ thần của gã xà vào lòng ngực của đối phương!
"Sao vậy? Không quen tôi hả? Anh nhìn lại đi, chúng ta mới gặp nhau ba tháng trước thôi mà, tôi còn nhớ rõ lúc đấy anh đang tỏ tình với bạn gái cũ của tôi đúng không?" Nhìn bộ dạng của Mông Gia Trạch một cái là biết cậu ta đang kích thích Phùng Thiếu, tất cả mọi người đang ngồi đây đều xem đến vui vẻ.
Thủy Dương đứng ở bên cạnh không có việc gì nên nhìn lướt qua cả quán ăn một chút, lúc này mới phát hiện có không ít cao thủ ngồi ở trong này, có vài người còn mạnh hơn cả hắn, có người hắn còn không nhìn rõ được năng lực của đối phương, lại có vài người cùng sân thi đấu với hắn, ít nhất thì ở phương diện năng lực cũng có thể không phân cao thấp với hắn.
Mà trong những người này, đã có vài người lấy vũ khí của mình ra, có lẽ là do Mông Gia Trạch cắt lời mới chưa động thủ.
Phùng Thiếu cũng không biết hành vi của mình đã khiêu khích sự tức giận của nhiều người như vậy, gã đã vì sự bất mãn khi không được ăn no và bị khiêu khích bởi tình định mà tức giận. Gã đá chân một cái, hai cái ly trên bàn bay lên, một cái bị Thủy Dương chạm nhẹ một cái mà nát tan tinh, còn một cái thì bị một cái roi đánh nát.
Người dùng roi chính là Ôn Hương Hương, sắc mặt cô lãnh diễm, bây giờ tức giận lên lại giống như mang theo một cổ hương thơm phong tình: "Muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh, ở trong này ảnh hưởng tới người khác ăn uống, sẽ gặp báo ứng đấy."
Nói xong cô nhanh nhẹn thu roi của mình lại, ngồi xuống tiếp tục ăn điểm tâm nhỏ mỹ vị.
Danh sách chương