Sơ ry các bác, qua tui quên lên chương

Chương 28

Ba phần heo sữa vừa mới bỏ vào thương thành, âm thanh giao dịch đã vang lên không ngừng. Trừ một phần giao dịch cho người lùn đoán tạo sư, dư lại hai phần Tô Đạt đồng ý giao dịch dựa theo yêu cầu.

Vừa vặn hai người kia Tô Đạt vô cùng quen thuộc, chính là Ma đạo sư Morrison cùng Đệ tử Huyền Môn. Bởi vì cướp được heo sữa, Đệ tử Huyền Môn cuồng hoan ở phần bình luận, kích thích một đống comment chua lòm.

Ma đạo sư Morrison thì không nhàm chán như Đệ tử Huyền Môn, sau khi chờ được phần heo sữa của mình thì cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng cả da lẫn thịt cho vào miệng.

Heo sữa bôi mật có vị ngọt nhàn nhạt, lớp mỡ dẻo mịn, ăn vào còn có thể cảm thấy sự dẻo bùi, hận không thể vươn đầu lưỡi mút mát hết một lượt.

Bởi vì hiện tại Ma đạo sư Morrison không ở phòng riêng mà là ở chung phòng với học đồ, mùi thơm ngọt của heo sữa bôi mật bay đầy phòng. Học đồ vốn đang chuyện tâm chế tác dược tề không ngừng phân tâm, tuy rằng cậu ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị Ma đạo sư Morrison chú ý tới.

Nếu là học đồ bình thường, Morrison chỉ cần xua tay cho đối phương lui ra, nhưng người này là học đồ hắn yêu mến nhất, vì thế không khỏi sinh ra cảm giác không nỡ.

Vì thế hắn bèn gọi đối phương lại, chia bò sữa bôi mật thành hai phần nhỏ.

Trong lòng học đồ kia đã sớm tò mò, rốt cuộc mỹ vị gì lại có thể thơm đến như vậy, khiến cho lão sư luôn luôn nghiêm cẩn không nhịn được ăn ngay lúc này.

Học đồ tự nhận là đã từng ăn không ít mỹ vị, cảm thấy thứ này dù ngon cũng chẳng hơn kém là bao.

Chỉ là phần heo sữa nhỏ này thơm đến mê người, bên ngoài không biết là bôi thứ gì mà sáng bóng như thạch anh.

Nhìn lão sư không để ý hình tượng, học đồ cầm đao nhỏ cắt một miếng cho vào miệng nhai nhai.

Thịt heo sữa còn rất đàn hồi khác hẳn thịt bình thường, thậm chí ngon quá sức tưởng tượng. Ăn một miếng thơm ngát mềm mại, ăn hai miếng liền không dừng được.

Học đồ muốn hỏi lão sư phần thức ăn này lấy từ nơi nào, nhưng thấy Morrison đang ăn ngon lành cũng không nhịn được, thôi cứ ăn đã rồi nói sau.

Tình huống của Đệ tử Huyền Môn kém hơn bên Ma đạo sư Morrison nhiều, bởi vì lo lắng ăn nhanh quá sẽ hết sạch, hắn ăn thật cẩn thận chậm rãi, thậm chí còn liếm sạch lớp mỡ dính nơi khóe môi.

Một muội tử ngửi thấy mùi thơm từ rất xa đi đến, thấy Đệ tử Huyền Môn thì mắt nàng sáng lên: "Sư huynh! Đang ăn gì đấy?"

Đệ tử Huyền Môn đang nhấm nuốt mỹ thuật bị hoảng sợ, vội bảo vệ heo sữa bôi mật trước mặt: "Muội làm gì ở đây, làm ta sợ hết hồn."

Sư muội cười hí hí, vừa xoa xoa tay vừa đi đến nói: "Sư huynh à, thứ tốt thì phải cùng nhau chia sẻ, huống hồ chúng ta là sư huynh muội tốt, huynh nói có đúng không?"

Đệ tử Huyền Môn trừng lớn hai mắt: "Có quỷ mới muốn cùng muội chia sẻ, không phải muội xuống núi rồi sao?"

Sư muội xắn tay áo lên: "Gần đây huynh luôn thần thần bí bí, ta mới lừa huynh để kiểm tra xem huynh làm trò gì, hóa ra là lén lút ăn vụng sau lưng ta. Mau đem thứ đó ra đây, bằng không ta đánh huynh!"

"Không!" Đệ tử Huyền Môn gắt gao che chở mỹ thực, chỉ là thực lực của hắn lại không thể sánh với sư muội, cả một đĩa thịt heo còn hơn nửa cứ thế mà bị đoạt mất.

Thừa dịp Đệ tử Huyền Môn còn chưa chạy tới, sư muội nhét một nửa vào miệng, híp mặt khoái trá nhai nhai nhai.

Một miếng này quá lớn nhưng cũng không làm giảm đi độ hấp dẫn của nó, dù là chất thịt vào miệng thơm mềm hay hay là mật nước ngọt ngào được bôi đều, mỹ vị thượng đẳng không chỉ được giữ trọn, mà bên trong mơ hồ còn có một luồng linh khí phức tạp.

Ăn xong thì cảm thấy khắp cơ thể được linh khí tưới mát, thật sảng khoái meow~~!

Nhìn Đệ tử Huyền Môn nổi giận đùng đùng đi tới, sư muội buồn bã nói: "Được lắm sư huynh, có đồ ngon lại dám hưởng thụ một mình, ta đi mách sư phụ!"

Nói xong, nàng gói phần còn lại cho cẩn thận, ngự kiếm bay về phía đỉnh núi.

Đệ tử Huyền Môn vốn còn đang tức giận liền gấp gáp đuổi theo. Trên đỉnh núi, sư muội cầm heo sữa đi về phía Nam Phong Tôn.

Nam Phong Tôn hỏi tiểu đệ tử của mình có chuyện gì, sư muội liền meo meo chít chít thuật lại toàn bộ sự việc. Lúc này Đệ tử Huyền Môn vừa kịp đến, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Sư phụ."

Nam Phong Tôn cho hắn đứng dậy: "A Liên nói ngươi độc chiếm linh vật, không báo lại với sư môn, có thật không?"

Trong lòng Đệ tử Huyền Môn hận không thể bóp chết tiểu nha đầu kia, nhưng ở trước mặt sư phụ lại không giám làm càn, chỉ có thể chấp tay trả lời: "Chỉ là một phần thức ăn thôi, đệ tử mới ăn một miếng, không dám nói bừa."

A Liên lập tức mở ra giấy bọc, lộ ra lợn sữa mê người, nói với Nam Phong Tôn: "Sư phụ, người ăn một miếng đi."

Nhìn thấy lợn sữa mình mới ăn được một miếng, Đệ tử Huyền Môn không có cốt khí nuốt nước miếng, hận không thể giật lấy ăn ráo cho xong, như vậy sẽ không để cho tiểu tinh đáng ghét kia chiếm hời.

Nam Phong Tôn nhấm thử một miếng, muốn nếm thử huyền cơ theo lời A Liên.

Đồ ăn vào miệng, Nam Phong Tôn nhắm mắt yên tĩnh hồi lâu. Trong miệng không chỉ là mỹ vị khiến người lưu luyến, càng hấp dẫn sự chú ý của y chính là linh khí vào miệng không tan, hòa vào máu thịt cơ thể, cả người như được ngâm trong linh tuyền.

"Lời của A Liên không sai." Nam Phong Tôn nhìn Đệ tử Huyền Môn bên dưới. "Chỉ là vật này rất tốt, chắc hẳn rất khó có được?"

Nói đến khó có được, Đệ tử Huyền Môn nhăn mày: "Có quá nhiều người thích, túi tiền của đệ tử không nhiều, lâu lâu mới tham ăn được một lần."

Nam Phong Tôn khẽ gật đầu, dường như cũng hiểu được. "Đồ trong động Linh Bảo ngươi có thể lấy đi trao đổi, nhưng đổi được đồ rồi thì phải nộp lên một phần." Dứt lời, trong tay áo y bay ra một tấm lệnh bài, rơi vào tay Đệ tử Huyền Môn.

Đệ tử Huyền Môn sờ sờ lệnh bài, mừng ra mặt: "Đa tạ sư phụ!"

Thấy chuyện đã được xử lý xong xuôi, Nam Phong Tôn mang phần lợn sữa còn lại đi, trước khi đi còn nói: "Thứ này ta mang đi trước."

Tuy giờ không có lợn sữa nhưng sau này lại có thể có càng nhiều lợn sữa, Đệ tử Huyền Môn mừng rỡ hài lòng xuống núi.

A Liên vội vàng đuổi theo, kéo tay áo Đệ tử Huyền Môn: "Sư huynh, sư huynh tốt, A Liên cũng muốn."

Đệ tử Huyền Môn gạt nàng ra, ôm cánh tay hừ một tiếng: "Còn muốn đánh ta sao?"

A Liên vội lắc đầu: "Không đánh không đánh, sau này sư huynh muốn ta đánh ai ta sẽ đánh kẻ đó!"

Trong lòng Đệ tử Huyền Môn vui vẻ, sư muội này của hắn có thiên phú cực cao nhưng lại vô cùng bạo lực, thường xuyên giết người vượt cấp, quả thật trâu bò, dùng để sai bảo là không thể tốt hơn. Nhưng trên mặt hắn không tỏ vẻ gì: "Tro bụi trong động phủ ta hơi nhiều rồi."

A Liên lập tức đáp lời: "Ta quét dọn ngay đây!"

"Chân của ta hơi mỏi."

"Để ta xoa bóp cho!"

Đệ tử Huyền Môn chỉ cảm giác thoáng cái mình đã trở thành người thắng của đời người, cười ha hả: "Sư muội ngoan. Sau này đi theo ta, ta cho muội ăn no!"

Tô Đạt không biết lợn sữa mình làm ra đã có một loạt seri, cùng mấy người ăn đến sung sướng.

Hương vị thơm ngon, ăn xong cả người ấm áp, khiến người ta cực kỳ hưng phấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện