Ở một đoạn đường được bao quanh bởi cây xanh, phòng ở mà nhóm Tô Đạt kiến tạo đã ra dáng ra hình, linh cốc ở hậu viện xanh mướt, đợi thêm chưa tới hai tháng lá cây ngả vàng không sai biệt lắm là chín.
Bởi vì điều kiện có hạn nên chỉ có hai gian phòng, bên trong một gian phòng đặt mấy cái giường lớn để bọn họ tùy ý ngủ, bên cửa sổ bày bàn gỗ, trên bàn có mấy quyển sách cùng mấy tấm da thú, Tô Đạt đang ngồi đó kia làm quần áo cho hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn.
Tô Bảo Nhi từ trước phòng đi tới, đẩy cửa ra, duỗi cổ về phía trước nhìn Tô Đạt.
Thấy Tô Đạt vẫy vẫy tay bé liền nhảy nhảy chạy lịch bịch đi qua, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn xung quanh.
Một lát sau, giọng nói mềm mại của bé truyền tiến trong tai Tô Đạt: "Chú, có thể cho cháu một quả trứng nhện nhặt được mấy ngày hôm trước không?"
Thấy Tô Đạt trầm mặc, Tô Bảo Nhi vươn một ngón tay khẩn cầu nói: "Có được không chú? Cháu chỉ cần một quả thôi! Sẽ không để anh Lâm phát hiện."
Đã về nhà được vài ngày, nhìn như cái gì cũng không thay đổi nhưng thật ra Tô Đạt nhìn được rõ ràng, chứng thực được trái tim Thang Lâm, đứa nhỏ này nhìn như không hề phòng bị nhưng trái tim lại rất khó có thể mở ra.
Nhìn từ cửa sổ vừa vặn có thể thấy thằng bé Thang Lâm kia đang phơi thịt ở trước nhà, đã có mấy tảng thịt phơi gần xong, nếu đêm nay không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể ăn một đĩa thịt phơi.
Thang Lâm làm việc hết sức chăm chú cũng không nhận thấy mình đang bị chú ý, bởi vì vấn đề tuổi tác nên vóc dáng nó không cao, động tác lại rất thuần thục.
Nhớ tới màn hài Thang Lâm sợ nhện kia, Tô Đạt khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt Tô Bảo Nhi. Xem ra từ ngày đó nhặt trứng nhện xong, nhóc con này vẫn luôn nhớ thương, hôm nay rốt cuộc nhịn không được mới giấu Thang Lâm chạy tới xin xỏ.
Tô Đạt cũng không từ chối yêu cầu của Tô Bảo Nhi, hắn lấy từ kho hàng ra một quả trứng nhiệt độ vừa phải đặt vào tay nhóc con.
Tô Bảo Nhi vui sướng cực kỳ nhưng cũng khống chế được chính mình không cần kinh hô khiến cho Thang Lâm chú ý, thật cẩn thận mà đặt trứng nhện vào trong túi trước người.
Cả ngày hôm nay Tô Đạt đều có thể thấy Tô Bảo Nhi lén lút vỗ trứng nhện trong lồng ngực, tuy rằng bé đã cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn là khiến cho Thang Lâm chú ý, chỉ là chút dị thường này không đủ để gợi lên sự tò mò của nó, đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Bảo Nhi tự tin sẽ không bị phát hiện.
Tới lúc sắp ăn cơm, sau nhà truyền đến tiếng vang hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Tô Đạt đi trước, những người khác theo sau đi ra sau nhà.
Thang Lâm vừa nhìn thấy lông chim đầy vườn, thậm chí có mấy con gà rừng vịt hoang đã thoát khỏi dây thừng chạy trốn thật xa, mà đầu sỏ gây tội chính là một người đàn ông trung niên đang ôm gà rừng chuẩn bị chạy trốn! Nó tức giận đến mức mặt mày xanh mét, không chút do dự thả ám khí ra đâm vào trên đùi ông ta.
Người đàn ông trung niên kêu sợ hãi một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, gà rừng trong lòng nhân cơ hội vùng ra, tuy rằng ông ta cũng muốn che chở đồ ăn duy nhất hôm nay nhưng lại là có lòng mà không có sức.
Chờ Tô Bảo Nhi buộc gà rừng lại lần nữa, yêu đao trong tay Tô Đạt đã dừng ở trên cổ người đàn ông trung niên.
Nhận thấy được nguy cơ, người đàn ông trung niên đầy kinh hoảng xua tay: "Đừng giết tôi! Tôi không biết này gà rừng có chủ, nếu biết sẽ không tới đây trộm!"
Thang Lâm hít sâu một hơi, vuốt chiếc nhẫn trên tay, xụ mặt nói: "Ông nói dối! Nơi này rõ ràng có phòng, cảnh vật chung quanh sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, sao ông có thể không biết gà rừng buộc dưới tàng cây này không có chủ!?"
Người đàn ông trung niên tuy rằng không rõ vì sao người quái dị cầm đao lại im lặng, để một đứa trẻ nhìn như vị thành niên có khí sắc không tốt nói chuyện nhưng giọng điệu vẫn khẩn trương như cũ, nhìn Thang Lâm, "Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Các người tha cho tôi đi!"
Thang Lâm nói: "Tha? Có thể." Người đàn ông trung niên còn chưa kịp thở phào đã nghe thấy đứa trẻ thản nhiên nói nói: "Chỉ là ông phải bắt toàn bộ đám gà rừng chúng tôi buộc dưới tàng cây về đây!"
Nghe xong, sắc mặt người đàn ông trung niên lại càng không tốt, ông ta từng nếm thử lực công kích của loại gà rừng này, rất nhiều lần còn suýt bị chúng nó mổ vào mắt. Mấy ngày hôm trước lúc đi ngang qua nơi này phát hiện mấy cái bẫy rập, trong bẫy còn có hai con gà rừng hơi thở thoi thóp bèn trộm một con tùy tiện nướng ăn.
Chỉ là ở trong rừng rậm này ông ta không dám hành động lỗ mãng nhiều, hận không thể tránh ở nơi an toàn không ra, chính là đói khát khiến cho ông ta không thể không đi ra ngoài tìm thức ăn.
Bởi vì chủ nhân bẫy rập đã trở lại, cơ hội ông ta có thể chiếm lợi càng ngày càng ít, thậm chí còn không có. Hôm nay ôn ta đói đến mức bụng kêu òng ọc, dạ dày rỗng tuếch hận không thể ăn luôn lục phủ ngũ tạng khác.
Vì thế ông ta mới đánh bạo men theo bẫy rập đi tới sân sau phòng nhỏ có người ở, thấy gà rừng quen thuộc bị trói dưới tàng cây, ông ta nhanh chóng bị mê hoặc tới hai mắt hoa lên, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã tới ăn trộm.
Tuy rằng hiện tại ông ta rất hối hận nhưng nếu hối hận có tác dụng thì ông ta đã không đi vào cái nơi quỷ quái này.
Không nghĩ tới ông ta tránh thoát sự đuổi giết của đồng đội phản bội, thoát khỏi số phận con mồi bị mãnh thú truy đuổi, cuối cùng vẫn phải chết trong tay đồng loại.
Có thể là người đàn ông trung niên nghĩ đến quá nhiều, cơ thể mỏi mệt cùng tổn thương, hơn nữa hai ngày đều không ăn cơm, dưới cái nhìn chăm chú của ba người lăn ra ngất xỉu.
Tô Đạt kiểm tra một chút liền phát hiện vấn đề, để Thang Lâm ôm ông ta vào trong phòng.
Sắc mặt Thang Lâm rất khó coi, chỉ vào người đàn ông trung niên tê liệt ngã xuống nói: "Chú Tô! Ông ta là ăn trộm! Là ăn trộm! Ông ta trộm đồ ăn chúng ta cực cực khổ khổ săn tới, chúng ta không cần thiết đi cứu ông ta!"
Tô Đạt bất đắc dĩ mà lắc đầu, dùng thủ thế đơn giản nói cho nó: "Để mặc ông ta chết ở chỗ này rất phiền toái, chờ sau khi ông ta tỉnh lại thì để ông ta đi đi."
Cuối cùng vẫn là Thang Lâm vác người đàn ông trung niên tới nhà trước, trong miệng cằn nhằn mãi: "Nặng muốn chết, cũng không biết là ăn gì nữa! Không phải là no chết đấy chứ?"
Thang Lâm rất rõ người đàn ông trên lưng không chết, chỉ là phát tiết vài câu, sau đó ném ông ta xuống một bên thảm ngủ của đám Ngưu Ngưu, vỗ vỗ tay nói: "May cho ông rồi đấy, có thể cùng Ngưu Ngưu tiểu Mao."
Ngưu Ngưu nằm trong ổ liếc người đàn ông trung niên một cái, dưới chân cố ý đạp một phát, đá nửa người ông ta khỏi thảm.
Đối với tính cách trẻ con một nhà này, Tô Đạt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đành phải tìm một tấm da thú trải ra một lần nữa, để người đàn ông trung niên nằm trên đó rồi dùng thủ thế dặn dò Thang Lâm cùng Bảo Nhi: "Từ giờ nếu chú không vào thì không được tới gần ông ta, hiện tại đi ra ngoài ăn cơm."
Tô Đạt làm đồ ăn phong phú, có dưa muối thịt phơi, cũng có cá nấu ớt cay đỏ.
Rất nhiều rất nhiều đồ ăn, ăn vào hương vị cũng khác nhau, dù là ăn món nào trước ăn món nào sau cũng đủ làm người ta cảm thấy kinh diễm.
Có lẽ là đồ ăn quá thơm, người đàn ông trung niên vốn đang hôn mê đi tới cửa nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi một chút không? Tôi đã đói bụng hai ngày."
Thang Lâm nghe được giọng nói đột ngột thì hơi ngẩng đầu, ánh mắt tức giận đến tròn vo giống như Tô Bảo Nhi: "Tại sao phải cho ông ăn!? Những thứ này đều là thành quả lao động của chúng tôi! Ông đã tỉnh rồi thì mau đi đi!"
Người đàn ông trung niên xấu hổ tới mặt mũi đỏ bừng, chỉ là bị bụi dính đầy mặt che đi. Nếu là hai tuần trước, tất nhiên là ông ta sẽ xoay người đi ngay, nhưng hiện tại ông ta không thể không bỏ qua mặt mũi mà cầu xin: "Tôi...... Tôi cũng có thể lao động, chỉ cần tôi ăn no sức lực rất lớn!"
Thang Lâm hừ lạnh một tiếng, dùng cằm ý bảo Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi buông chén, nói câu: "Được!" Sau đó đi đến cạnh tảng đá cao tới ngửa người bé, một quyền nện xuống, toàn bộ vỡ ra, đá vụn bắn tung tóe.
Thấy ánh mắt kinh ngạc thậm chí hoảng sợ của người đàn ông trung niên, Thang Lâm đắc ý cười cười.
Tô Đạt thở dài một hơi, bóp bóp trán.
Bởi vì điều kiện có hạn nên chỉ có hai gian phòng, bên trong một gian phòng đặt mấy cái giường lớn để bọn họ tùy ý ngủ, bên cửa sổ bày bàn gỗ, trên bàn có mấy quyển sách cùng mấy tấm da thú, Tô Đạt đang ngồi đó kia làm quần áo cho hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn.
Tô Bảo Nhi từ trước phòng đi tới, đẩy cửa ra, duỗi cổ về phía trước nhìn Tô Đạt.
Thấy Tô Đạt vẫy vẫy tay bé liền nhảy nhảy chạy lịch bịch đi qua, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn xung quanh.
Một lát sau, giọng nói mềm mại của bé truyền tiến trong tai Tô Đạt: "Chú, có thể cho cháu một quả trứng nhện nhặt được mấy ngày hôm trước không?"
Thấy Tô Đạt trầm mặc, Tô Bảo Nhi vươn một ngón tay khẩn cầu nói: "Có được không chú? Cháu chỉ cần một quả thôi! Sẽ không để anh Lâm phát hiện."
Đã về nhà được vài ngày, nhìn như cái gì cũng không thay đổi nhưng thật ra Tô Đạt nhìn được rõ ràng, chứng thực được trái tim Thang Lâm, đứa nhỏ này nhìn như không hề phòng bị nhưng trái tim lại rất khó có thể mở ra.
Nhìn từ cửa sổ vừa vặn có thể thấy thằng bé Thang Lâm kia đang phơi thịt ở trước nhà, đã có mấy tảng thịt phơi gần xong, nếu đêm nay không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể ăn một đĩa thịt phơi.
Thang Lâm làm việc hết sức chăm chú cũng không nhận thấy mình đang bị chú ý, bởi vì vấn đề tuổi tác nên vóc dáng nó không cao, động tác lại rất thuần thục.
Nhớ tới màn hài Thang Lâm sợ nhện kia, Tô Đạt khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt Tô Bảo Nhi. Xem ra từ ngày đó nhặt trứng nhện xong, nhóc con này vẫn luôn nhớ thương, hôm nay rốt cuộc nhịn không được mới giấu Thang Lâm chạy tới xin xỏ.
Tô Đạt cũng không từ chối yêu cầu của Tô Bảo Nhi, hắn lấy từ kho hàng ra một quả trứng nhiệt độ vừa phải đặt vào tay nhóc con.
Tô Bảo Nhi vui sướng cực kỳ nhưng cũng khống chế được chính mình không cần kinh hô khiến cho Thang Lâm chú ý, thật cẩn thận mà đặt trứng nhện vào trong túi trước người.
Cả ngày hôm nay Tô Đạt đều có thể thấy Tô Bảo Nhi lén lút vỗ trứng nhện trong lồng ngực, tuy rằng bé đã cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn là khiến cho Thang Lâm chú ý, chỉ là chút dị thường này không đủ để gợi lên sự tò mò của nó, đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Bảo Nhi tự tin sẽ không bị phát hiện.
Tới lúc sắp ăn cơm, sau nhà truyền đến tiếng vang hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Tô Đạt đi trước, những người khác theo sau đi ra sau nhà.
Thang Lâm vừa nhìn thấy lông chim đầy vườn, thậm chí có mấy con gà rừng vịt hoang đã thoát khỏi dây thừng chạy trốn thật xa, mà đầu sỏ gây tội chính là một người đàn ông trung niên đang ôm gà rừng chuẩn bị chạy trốn! Nó tức giận đến mức mặt mày xanh mét, không chút do dự thả ám khí ra đâm vào trên đùi ông ta.
Người đàn ông trung niên kêu sợ hãi một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, gà rừng trong lòng nhân cơ hội vùng ra, tuy rằng ông ta cũng muốn che chở đồ ăn duy nhất hôm nay nhưng lại là có lòng mà không có sức.
Chờ Tô Bảo Nhi buộc gà rừng lại lần nữa, yêu đao trong tay Tô Đạt đã dừng ở trên cổ người đàn ông trung niên.
Nhận thấy được nguy cơ, người đàn ông trung niên đầy kinh hoảng xua tay: "Đừng giết tôi! Tôi không biết này gà rừng có chủ, nếu biết sẽ không tới đây trộm!"
Thang Lâm hít sâu một hơi, vuốt chiếc nhẫn trên tay, xụ mặt nói: "Ông nói dối! Nơi này rõ ràng có phòng, cảnh vật chung quanh sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, sao ông có thể không biết gà rừng buộc dưới tàng cây này không có chủ!?"
Người đàn ông trung niên tuy rằng không rõ vì sao người quái dị cầm đao lại im lặng, để một đứa trẻ nhìn như vị thành niên có khí sắc không tốt nói chuyện nhưng giọng điệu vẫn khẩn trương như cũ, nhìn Thang Lâm, "Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Các người tha cho tôi đi!"
Thang Lâm nói: "Tha? Có thể." Người đàn ông trung niên còn chưa kịp thở phào đã nghe thấy đứa trẻ thản nhiên nói nói: "Chỉ là ông phải bắt toàn bộ đám gà rừng chúng tôi buộc dưới tàng cây về đây!"
Nghe xong, sắc mặt người đàn ông trung niên lại càng không tốt, ông ta từng nếm thử lực công kích của loại gà rừng này, rất nhiều lần còn suýt bị chúng nó mổ vào mắt. Mấy ngày hôm trước lúc đi ngang qua nơi này phát hiện mấy cái bẫy rập, trong bẫy còn có hai con gà rừng hơi thở thoi thóp bèn trộm một con tùy tiện nướng ăn.
Chỉ là ở trong rừng rậm này ông ta không dám hành động lỗ mãng nhiều, hận không thể tránh ở nơi an toàn không ra, chính là đói khát khiến cho ông ta không thể không đi ra ngoài tìm thức ăn.
Bởi vì chủ nhân bẫy rập đã trở lại, cơ hội ông ta có thể chiếm lợi càng ngày càng ít, thậm chí còn không có. Hôm nay ôn ta đói đến mức bụng kêu òng ọc, dạ dày rỗng tuếch hận không thể ăn luôn lục phủ ngũ tạng khác.
Vì thế ông ta mới đánh bạo men theo bẫy rập đi tới sân sau phòng nhỏ có người ở, thấy gà rừng quen thuộc bị trói dưới tàng cây, ông ta nhanh chóng bị mê hoặc tới hai mắt hoa lên, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã tới ăn trộm.
Tuy rằng hiện tại ông ta rất hối hận nhưng nếu hối hận có tác dụng thì ông ta đã không đi vào cái nơi quỷ quái này.
Không nghĩ tới ông ta tránh thoát sự đuổi giết của đồng đội phản bội, thoát khỏi số phận con mồi bị mãnh thú truy đuổi, cuối cùng vẫn phải chết trong tay đồng loại.
Có thể là người đàn ông trung niên nghĩ đến quá nhiều, cơ thể mỏi mệt cùng tổn thương, hơn nữa hai ngày đều không ăn cơm, dưới cái nhìn chăm chú của ba người lăn ra ngất xỉu.
Tô Đạt kiểm tra một chút liền phát hiện vấn đề, để Thang Lâm ôm ông ta vào trong phòng.
Sắc mặt Thang Lâm rất khó coi, chỉ vào người đàn ông trung niên tê liệt ngã xuống nói: "Chú Tô! Ông ta là ăn trộm! Là ăn trộm! Ông ta trộm đồ ăn chúng ta cực cực khổ khổ săn tới, chúng ta không cần thiết đi cứu ông ta!"
Tô Đạt bất đắc dĩ mà lắc đầu, dùng thủ thế đơn giản nói cho nó: "Để mặc ông ta chết ở chỗ này rất phiền toái, chờ sau khi ông ta tỉnh lại thì để ông ta đi đi."
Cuối cùng vẫn là Thang Lâm vác người đàn ông trung niên tới nhà trước, trong miệng cằn nhằn mãi: "Nặng muốn chết, cũng không biết là ăn gì nữa! Không phải là no chết đấy chứ?"
Thang Lâm rất rõ người đàn ông trên lưng không chết, chỉ là phát tiết vài câu, sau đó ném ông ta xuống một bên thảm ngủ của đám Ngưu Ngưu, vỗ vỗ tay nói: "May cho ông rồi đấy, có thể cùng Ngưu Ngưu tiểu Mao."
Ngưu Ngưu nằm trong ổ liếc người đàn ông trung niên một cái, dưới chân cố ý đạp một phát, đá nửa người ông ta khỏi thảm.
Đối với tính cách trẻ con một nhà này, Tô Đạt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đành phải tìm một tấm da thú trải ra một lần nữa, để người đàn ông trung niên nằm trên đó rồi dùng thủ thế dặn dò Thang Lâm cùng Bảo Nhi: "Từ giờ nếu chú không vào thì không được tới gần ông ta, hiện tại đi ra ngoài ăn cơm."
Tô Đạt làm đồ ăn phong phú, có dưa muối thịt phơi, cũng có cá nấu ớt cay đỏ.
Rất nhiều rất nhiều đồ ăn, ăn vào hương vị cũng khác nhau, dù là ăn món nào trước ăn món nào sau cũng đủ làm người ta cảm thấy kinh diễm.
Có lẽ là đồ ăn quá thơm, người đàn ông trung niên vốn đang hôn mê đi tới cửa nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi một chút không? Tôi đã đói bụng hai ngày."
Thang Lâm nghe được giọng nói đột ngột thì hơi ngẩng đầu, ánh mắt tức giận đến tròn vo giống như Tô Bảo Nhi: "Tại sao phải cho ông ăn!? Những thứ này đều là thành quả lao động của chúng tôi! Ông đã tỉnh rồi thì mau đi đi!"
Người đàn ông trung niên xấu hổ tới mặt mũi đỏ bừng, chỉ là bị bụi dính đầy mặt che đi. Nếu là hai tuần trước, tất nhiên là ông ta sẽ xoay người đi ngay, nhưng hiện tại ông ta không thể không bỏ qua mặt mũi mà cầu xin: "Tôi...... Tôi cũng có thể lao động, chỉ cần tôi ăn no sức lực rất lớn!"
Thang Lâm hừ lạnh một tiếng, dùng cằm ý bảo Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi buông chén, nói câu: "Được!" Sau đó đi đến cạnh tảng đá cao tới ngửa người bé, một quyền nện xuống, toàn bộ vỡ ra, đá vụn bắn tung tóe.
Thấy ánh mắt kinh ngạc thậm chí hoảng sợ của người đàn ông trung niên, Thang Lâm đắc ý cười cười.
Tô Đạt thở dài một hơi, bóp bóp trán.
Danh sách chương