“Cậu giúp chị đắp chăn, chị thay cậu giữ phần đồ ăn sáng.”
Lúc Diệp Tu tỉnh dậy rửa mặt, nhìn thấy trên gương có một tờ giấy ghi chú. Vệ sinh cá nhân xong, đi ra phòng khách, vừa thấy trên bàn đã nghẹn lời. Ba giờ trưa, ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành hả? Còn nguội ngắt nữa.
Chẳng qua nói thế nào cũng là đồ chị chủ cố ý để lại, phải chừa mặt mũi cho chỉ. Diệp Tu cầm bánh quẩy bỏ vào miệng, ngậm nó ra khỏi cửa.
Tiệm net vẫn tiếp tục vì Vinh Quang mở khu mới mà trở nên náo nhiệt, song Hưng Hân cũng đủ rộng lớn, rất hiếm khi nào người ngồi đầy máy đến không còn chỗ trống, Diệp Tu dạo qua một vòng, tìm kiếm chỗ trống ở khu hút thuốc, kết quả vừa sờ túi mới phát hiện không còn thuốc lá, đây còn đau khổ hơn cả việc ăn phải bánh quẩy nguội ngắt ấy! Đau khổ hơn chính là, thuốc đã hết, tiền không còn, sống làm sao? Diệp Tu cảm thấy bản thân nên xin chị chủ ứng trước tiền lương, lý do là lo chuyện ăn ở, nhưng bản thân hắn ăn rất ít á, bình quân một ngày chỉ ăn hai bữa, tiết kiệm được không biết bao nhiêu là tiền để mua thuốc hút. Chẳng qua nghĩ đến sự chán ghét của Trần Quả đối với thuốc lá, Diệp Tu cảm thấy suy nghĩ của mình sợ rằng khó bề thực hiện.
Đang miên man suy nghĩ, phía sau có người đẩy hắn, vội vã quay đầu lại.
Người đẩy Diệp Tu là Trần Quả, Diệp Tu vừa quay đầu, bánh quẩy trong miệng sém chút đã dính lên mặt Trần Quả. Trần Quả nổi giận, bắt đầu trách móc: “Thuốc lá cậu cũng ngậm, bánh quẩy cậu cũng ngậm, còn có gì cậu không thể ngậm hả? Cậu không thể dùng tay cầm được hả?”
Vừa nói đến đây, Trần Quả chợt nghĩ đến đôi tay đẹp đẽ của Diệp Tu. Tay đẹp như vậy mà bị dính mùi khi cầm thuốc, bị bám dầu khi cầm bánh quẩy, vậy quá đáng tiếc rồi. Chẳng lẽ bảo, ngậm thuốc với ngậm bánh quẩy là đúng ư? Ô đệch, suy nghĩ bậy bạ gì thế này. Trần Quả lắc đầu, trừng Diệp Tu nói: “Đi theo chị.”
Diệp Tu đi theo Trần Quả về phía trước quầy, Đường Nhu lúc này đang ngồi tại quầy, nhìn thấy Trần Quả dẫn Diệp Tu đến, đã đứng dậy trước, mỉm cười.
“Đường Nhu, Diệp Tu.” Trần Quả giới thiệu hai người với nhau.
“Chào.” Đường Nhu vươn tay ra, Trần Quả nhìn vào đôi tay này, hâm mộ vô cùng. tay Diệp Tu quả thực rất đẹp, nhưng vẫn là tay của cánh đàn ông, nếu sinh trên người của phụ nữ thì hơi lớn rồi. Đôi tay của Đường Nhu lại là tay của con gái chân chính, tay ngọc tay ngà mượt mà mềm mại gì đấy, dùng để miêu tả tay Đường Nhu không hề quá đáng.
“Chào em chào em.” Diệp Tu bên này, hai ba cái bánh quẩy lấp đầy miệng, nhai đến mãnh liệt, phát âm không quá rõ ràng. Thấy Đường Nhu vươn tay cũng vội vàng tiếp lấy.
Hai người nắm tay, Đường Nhu cũng chú ý tay Diệp Tu, biết chừng biết mực, chỉ thuận thế nhìn lướt qua lúc cầm tay, tiếp đấy ánh mắt lễ phép nhìn thẳng Diệp Tu.
Hai người bắt tay xong thì mạnh ai nấy rút về, trên mặt Diệp Tu không hề khác với bình thường, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn không ngờ đến cô gái tên Đường Nhu sẽ trông thế này.
Bề ngoài và vóc người, cô nàng đều rất xuất sắc, nhưng khiến người ta cảm thấy không tầm thường chính là khí chất hiển lộ trên người cô nàng. Dáng vẻ, mặt mày, quần áo, tìm không ra chút chỗ nào làm người khác khó chịu. Đây chính là loại người dù nhìn ở bất luận góc độ nào cũng thu hút ánh mắt trong truyền thuyết – mỹ nữ không góc chết. Chỉ có mái tóc ngắn vừa nhìn thì thấy có chút khang khác con gái, nhưng sau khi nhìn nhiều lần lại cảm thấy mái tóc ngắn này khiến cô càng trong sáng và xinh đẹp hơn.
Chẳng qua điểm đặc biệt khiến Diệp Tu kinh ngạc không phải ở đây, hắn thấy ngạc nhiên là một cô nàng xuất sắc thế này vì sao có thể tình nguyện làm công gần hai năm trong tiệm net?
Tiệm net Hưng Hân bất luận quy mô lớn đến thế nào, nói đến cùng người có thể làm giàu được chỉ có mỗi Trần Quả. Với những nhân viên bình thường, ưu đãi ở đây có thể tốt hơn, nhưng cũng không thể xem là một công việc có tương lai rộng mở.
Tiệm net, thu ngân… có người trẻ tuổi nào sẽ coi đấy là nghề nghiệp theo đuổi cả đời của mình? Đây chẳng qua chỉ là những công việc kiếm miếng cơm manh áo tạm thời mà thôi. Công việc như vậy, người bình thường làm hai năm còn ngại lâu, huống chi một cô gái xuất sắc như Đường Nhu.
“Đến đây đến đây, hai người lại đánh một trận nào.” Trần Quả không để Diệp Tu tiếp tục suy nghĩ, giới thiệu hai người xong thì vào thẳng chủ đề. Cô chờ cả ngày rồi, kiềm chế lắm mới không lôi Diệp Tu từ giường xuống.
“Đánh cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Vinh Quang a! Còn có thể đánh gì nữa?” Trần Quả nói.
“A, em cũng chơi Vinh Quang à?” Diệp Tu hỏi Đường Nhu.
“Không, em không chơi.” Đường Nhu cười.
Trần Quả nghe thấy, rất không vui: “Em mà không chơi, vậy chị đây cũng tính là chơi ư?”
“Chị là chơi chân chính, em chỉ thường thôi.” Đường Nhu nói.
“Thường là thế nào?” Diệp Tu khó hiểu.
“Cậu đừng nghe em ấy khiêm tốn, em ấy rất biết cách chơi.” Trần Quả nói xong đã kéo hai người ngồi vào máy.
“Tiểu Đường em cứ dùng Trục Yên Hà của chị đi!” Trần Quả dứt lời, quay sang hỏi Diệp Tu: “Còn cậu? Tối qua lên 20 rồi hả? Chuyển nghề gì?”
“Còn chưa chuyển.” Diệp Tu nói.
“Sao không chuyển?”
“Tôi chơi tán nhân.” Diệp Tu nói.
“Tán nhân?” Trần Quả rất ngạc nhiên, thời đại của tán nhân đến cả người có tuổi game 5 năm như cô còn chưa được trải nghiệm qua, chỉ từng nghe những người chơi lão làng nhắc tới, theo lời của những tay lão làng: đấy chính là một truyền thuyết.
“Tán nhân chơi sao được? Sau cấp 50 thăng cấp thế nào?” Trần Quả nói.
“Đã từng là không thể, nhưng bây giờ có thể rồi.” Diệp Tu nói.
“Thăng làm sao?” Trần Quả hỏi.
“Thần Chi Lĩnh Vực.” Diệp Tu nói.
“Đùa gì thế?” Trần Quả trừng lớn mắt, “Cậu nghĩ cấp 50 thì có thể hoàn thành khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực ư?”
“Lợi hại không?”
“Lợi hại cái đầu cậu!” Trần Quả nói, “Khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50…” Trần Quả muốn phân tích chuyện này khó ra sao, nhưng ngay lúc này lại nói không nên nguyên cớ, bởi vì khó khăn quá nhiều, cô không biết nên bắt đầu đâu nói từ đâu.
“Nếu chị muốn thấy, bất luận thế nào cũng đừng sa thải tôi.” Diệp Tu cười bảo.
“Cậu điên rồi.” Trần Quả kết luận.
Diệp Tu cười cười, vừa đăng nhập tài khoản vừa nói: “Acc của tôi mới 21 à, nếu đánh với cấp 70 của chị thì đến đấu trường tu chỉnh đi.”
“Cậu muốn dùng cái acc nát kia?” Trần Quả trừng mắt lớn vô cùng.
“Vậy tôi dùng gì đây?” Diệp Tu khó hiểu.
“Cậu muốn chơi nghề nào, chị thay cậu mượn!” Đây cũng là mục đích mà vừa rồi Trần Quả hỏi Diệp Tu muốn chuyển nghề gì. Trong tiệm net của Trần Quả không biết có bao nhiêu là khách quen, lúc cần có thể mượn tài khoản khác dùng tạm.
“Tán nhân…”
“Biến!”
Đường Nhu ở bên vui vẻ nhìn hai người, phát hiện thật sự giống y lời mọi người bảo, người này rất dễ dàng khiến Trần Quả tức giận a!
“Tùy tiện đánh thử một ván, không cần nghiêm túc thế đâu!” Đường Nhu nói.
“Phải đấy.” Diệp Tu phụ họa.
“Cấp 21 và cấp 70 làm sao đánh.” Trần Quả nói.
“Đấu trường tu chỉnh a!” Diệp Tu nói.
Trần Quả hết lời để nói, đấu trường tu chỉnh thường dùng để luyện tập, thắng hay thua đều không bị đưa vào điểm đánh giá nhân vật. Bởi vì tại đấu trường này, hệ thống sẽ sửa đổi thuộc tính và trang bị của nhân vật. Sau khi được tu chỉnh, dù đem một nhân vật cấp 21 so với nhân vật max cấp 70 thì thuộc tính không hơn kém nhau là bao. Tuy thuộc tính thay đổi, sự khác biệt về kỹ năng lại chẳng thể nào bù đắp được. Nhân vật cấp 20 chắc chắn sẽ không có những kỹ năng sau 20, mặt này không hề được tu chỉnh. Dù cấp 21 có chiến đấu với cấp 70 trên đấu trường tu chỉnh, vẫn rơi vào thế yếu hơn.
“Chị đã quên, tôi là tán nhân, cấp 20 hay 70 cũng chẳng sao.” Diệp Tu nói.
Trần Quả kịp phản ứng lại. Đúng rồi, nếu là tán nhân, quả thực không sao cả, bởi vì tán nhân vốn không hề có những kĩ năng trung và cao cấp từ cấp 20 trở lên.
Lúc Diệp Tu tỉnh dậy rửa mặt, nhìn thấy trên gương có một tờ giấy ghi chú. Vệ sinh cá nhân xong, đi ra phòng khách, vừa thấy trên bàn đã nghẹn lời. Ba giờ trưa, ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành hả? Còn nguội ngắt nữa.
Chẳng qua nói thế nào cũng là đồ chị chủ cố ý để lại, phải chừa mặt mũi cho chỉ. Diệp Tu cầm bánh quẩy bỏ vào miệng, ngậm nó ra khỏi cửa.
Tiệm net vẫn tiếp tục vì Vinh Quang mở khu mới mà trở nên náo nhiệt, song Hưng Hân cũng đủ rộng lớn, rất hiếm khi nào người ngồi đầy máy đến không còn chỗ trống, Diệp Tu dạo qua một vòng, tìm kiếm chỗ trống ở khu hút thuốc, kết quả vừa sờ túi mới phát hiện không còn thuốc lá, đây còn đau khổ hơn cả việc ăn phải bánh quẩy nguội ngắt ấy! Đau khổ hơn chính là, thuốc đã hết, tiền không còn, sống làm sao? Diệp Tu cảm thấy bản thân nên xin chị chủ ứng trước tiền lương, lý do là lo chuyện ăn ở, nhưng bản thân hắn ăn rất ít á, bình quân một ngày chỉ ăn hai bữa, tiết kiệm được không biết bao nhiêu là tiền để mua thuốc hút. Chẳng qua nghĩ đến sự chán ghét của Trần Quả đối với thuốc lá, Diệp Tu cảm thấy suy nghĩ của mình sợ rằng khó bề thực hiện.
Đang miên man suy nghĩ, phía sau có người đẩy hắn, vội vã quay đầu lại.
Người đẩy Diệp Tu là Trần Quả, Diệp Tu vừa quay đầu, bánh quẩy trong miệng sém chút đã dính lên mặt Trần Quả. Trần Quả nổi giận, bắt đầu trách móc: “Thuốc lá cậu cũng ngậm, bánh quẩy cậu cũng ngậm, còn có gì cậu không thể ngậm hả? Cậu không thể dùng tay cầm được hả?”
Vừa nói đến đây, Trần Quả chợt nghĩ đến đôi tay đẹp đẽ của Diệp Tu. Tay đẹp như vậy mà bị dính mùi khi cầm thuốc, bị bám dầu khi cầm bánh quẩy, vậy quá đáng tiếc rồi. Chẳng lẽ bảo, ngậm thuốc với ngậm bánh quẩy là đúng ư? Ô đệch, suy nghĩ bậy bạ gì thế này. Trần Quả lắc đầu, trừng Diệp Tu nói: “Đi theo chị.”
Diệp Tu đi theo Trần Quả về phía trước quầy, Đường Nhu lúc này đang ngồi tại quầy, nhìn thấy Trần Quả dẫn Diệp Tu đến, đã đứng dậy trước, mỉm cười.
“Đường Nhu, Diệp Tu.” Trần Quả giới thiệu hai người với nhau.
“Chào.” Đường Nhu vươn tay ra, Trần Quả nhìn vào đôi tay này, hâm mộ vô cùng. tay Diệp Tu quả thực rất đẹp, nhưng vẫn là tay của cánh đàn ông, nếu sinh trên người của phụ nữ thì hơi lớn rồi. Đôi tay của Đường Nhu lại là tay của con gái chân chính, tay ngọc tay ngà mượt mà mềm mại gì đấy, dùng để miêu tả tay Đường Nhu không hề quá đáng.
“Chào em chào em.” Diệp Tu bên này, hai ba cái bánh quẩy lấp đầy miệng, nhai đến mãnh liệt, phát âm không quá rõ ràng. Thấy Đường Nhu vươn tay cũng vội vàng tiếp lấy.
Hai người nắm tay, Đường Nhu cũng chú ý tay Diệp Tu, biết chừng biết mực, chỉ thuận thế nhìn lướt qua lúc cầm tay, tiếp đấy ánh mắt lễ phép nhìn thẳng Diệp Tu.
Hai người bắt tay xong thì mạnh ai nấy rút về, trên mặt Diệp Tu không hề khác với bình thường, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn không ngờ đến cô gái tên Đường Nhu sẽ trông thế này.
Bề ngoài và vóc người, cô nàng đều rất xuất sắc, nhưng khiến người ta cảm thấy không tầm thường chính là khí chất hiển lộ trên người cô nàng. Dáng vẻ, mặt mày, quần áo, tìm không ra chút chỗ nào làm người khác khó chịu. Đây chính là loại người dù nhìn ở bất luận góc độ nào cũng thu hút ánh mắt trong truyền thuyết – mỹ nữ không góc chết. Chỉ có mái tóc ngắn vừa nhìn thì thấy có chút khang khác con gái, nhưng sau khi nhìn nhiều lần lại cảm thấy mái tóc ngắn này khiến cô càng trong sáng và xinh đẹp hơn.
Chẳng qua điểm đặc biệt khiến Diệp Tu kinh ngạc không phải ở đây, hắn thấy ngạc nhiên là một cô nàng xuất sắc thế này vì sao có thể tình nguyện làm công gần hai năm trong tiệm net?
Tiệm net Hưng Hân bất luận quy mô lớn đến thế nào, nói đến cùng người có thể làm giàu được chỉ có mỗi Trần Quả. Với những nhân viên bình thường, ưu đãi ở đây có thể tốt hơn, nhưng cũng không thể xem là một công việc có tương lai rộng mở.
Tiệm net, thu ngân… có người trẻ tuổi nào sẽ coi đấy là nghề nghiệp theo đuổi cả đời của mình? Đây chẳng qua chỉ là những công việc kiếm miếng cơm manh áo tạm thời mà thôi. Công việc như vậy, người bình thường làm hai năm còn ngại lâu, huống chi một cô gái xuất sắc như Đường Nhu.
“Đến đây đến đây, hai người lại đánh một trận nào.” Trần Quả không để Diệp Tu tiếp tục suy nghĩ, giới thiệu hai người xong thì vào thẳng chủ đề. Cô chờ cả ngày rồi, kiềm chế lắm mới không lôi Diệp Tu từ giường xuống.
“Đánh cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Vinh Quang a! Còn có thể đánh gì nữa?” Trần Quả nói.
“A, em cũng chơi Vinh Quang à?” Diệp Tu hỏi Đường Nhu.
“Không, em không chơi.” Đường Nhu cười.
Trần Quả nghe thấy, rất không vui: “Em mà không chơi, vậy chị đây cũng tính là chơi ư?”
“Chị là chơi chân chính, em chỉ thường thôi.” Đường Nhu nói.
“Thường là thế nào?” Diệp Tu khó hiểu.
“Cậu đừng nghe em ấy khiêm tốn, em ấy rất biết cách chơi.” Trần Quả nói xong đã kéo hai người ngồi vào máy.
“Tiểu Đường em cứ dùng Trục Yên Hà của chị đi!” Trần Quả dứt lời, quay sang hỏi Diệp Tu: “Còn cậu? Tối qua lên 20 rồi hả? Chuyển nghề gì?”
“Còn chưa chuyển.” Diệp Tu nói.
“Sao không chuyển?”
“Tôi chơi tán nhân.” Diệp Tu nói.
“Tán nhân?” Trần Quả rất ngạc nhiên, thời đại của tán nhân đến cả người có tuổi game 5 năm như cô còn chưa được trải nghiệm qua, chỉ từng nghe những người chơi lão làng nhắc tới, theo lời của những tay lão làng: đấy chính là một truyền thuyết.
“Tán nhân chơi sao được? Sau cấp 50 thăng cấp thế nào?” Trần Quả nói.
“Đã từng là không thể, nhưng bây giờ có thể rồi.” Diệp Tu nói.
“Thăng làm sao?” Trần Quả hỏi.
“Thần Chi Lĩnh Vực.” Diệp Tu nói.
“Đùa gì thế?” Trần Quả trừng lớn mắt, “Cậu nghĩ cấp 50 thì có thể hoàn thành khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực ư?”
“Lợi hại không?”
“Lợi hại cái đầu cậu!” Trần Quả nói, “Khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50…” Trần Quả muốn phân tích chuyện này khó ra sao, nhưng ngay lúc này lại nói không nên nguyên cớ, bởi vì khó khăn quá nhiều, cô không biết nên bắt đầu đâu nói từ đâu.
“Nếu chị muốn thấy, bất luận thế nào cũng đừng sa thải tôi.” Diệp Tu cười bảo.
“Cậu điên rồi.” Trần Quả kết luận.
Diệp Tu cười cười, vừa đăng nhập tài khoản vừa nói: “Acc của tôi mới 21 à, nếu đánh với cấp 70 của chị thì đến đấu trường tu chỉnh đi.”
“Cậu muốn dùng cái acc nát kia?” Trần Quả trừng mắt lớn vô cùng.
“Vậy tôi dùng gì đây?” Diệp Tu khó hiểu.
“Cậu muốn chơi nghề nào, chị thay cậu mượn!” Đây cũng là mục đích mà vừa rồi Trần Quả hỏi Diệp Tu muốn chuyển nghề gì. Trong tiệm net của Trần Quả không biết có bao nhiêu là khách quen, lúc cần có thể mượn tài khoản khác dùng tạm.
“Tán nhân…”
“Biến!”
Đường Nhu ở bên vui vẻ nhìn hai người, phát hiện thật sự giống y lời mọi người bảo, người này rất dễ dàng khiến Trần Quả tức giận a!
“Tùy tiện đánh thử một ván, không cần nghiêm túc thế đâu!” Đường Nhu nói.
“Phải đấy.” Diệp Tu phụ họa.
“Cấp 21 và cấp 70 làm sao đánh.” Trần Quả nói.
“Đấu trường tu chỉnh a!” Diệp Tu nói.
Trần Quả hết lời để nói, đấu trường tu chỉnh thường dùng để luyện tập, thắng hay thua đều không bị đưa vào điểm đánh giá nhân vật. Bởi vì tại đấu trường này, hệ thống sẽ sửa đổi thuộc tính và trang bị của nhân vật. Sau khi được tu chỉnh, dù đem một nhân vật cấp 21 so với nhân vật max cấp 70 thì thuộc tính không hơn kém nhau là bao. Tuy thuộc tính thay đổi, sự khác biệt về kỹ năng lại chẳng thể nào bù đắp được. Nhân vật cấp 20 chắc chắn sẽ không có những kỹ năng sau 20, mặt này không hề được tu chỉnh. Dù cấp 21 có chiến đấu với cấp 70 trên đấu trường tu chỉnh, vẫn rơi vào thế yếu hơn.
“Chị đã quên, tôi là tán nhân, cấp 20 hay 70 cũng chẳng sao.” Diệp Tu nói.
Trần Quả kịp phản ứng lại. Đúng rồi, nếu là tán nhân, quả thực không sao cả, bởi vì tán nhân vốn không hề có những kĩ năng trung và cao cấp từ cấp 20 trở lên.
Danh sách chương