Một tiếng “Vương Mắt Bự” của Diệp Tu làm cho đội viên Vi Thảo mặc dù khó chịu, nhưng quả thực chẳng thể nói gì. Mọi người lặng lẽ không nhìn sắc mặt của đội trưởng, phát hiện đội trưởng cũng không bởi vì cách xưng hô này mà giậm chân.

“Lời rác rưởi, lời rác rưởi!” Vì vậy đội viên Vi Thảo tự mình nói với nhau.

“Đến đây đi!” Vương Kiệt Hi gõ tin nhắn, ý bảo Hàn Yên Nhu của Đường Nhu ra ngoài cùng mình.

Hàn Yên Nhu theo ra, Diệp Tu chờ không có việc gì làm, bèn gửi tin nhắn cho Đường Nhu hỏi: “Khóc chưa?”

“Lệ đang rơi đầy mặt đây!” Đường Nhu đáp.

“Lau khô nước mắt tiếp tục chiến!” Diệp Tu nói.

“Được!” Đường Nhu trả lời.

Diệp Tu vừa nhìn đã biết ngay Đường Nhu không hề nản lòng, lựa chọn của hắn quả không sai. Đối với Đường Nhu, phương thức như vậy vô cùng thích hợp, thất bại không hề khiến cô bé này gục ngã, mà Đường Nhu lại càng thua càng hăng. Hơn nữa cô bé còn rất thông minh, Diệp Tu tin tưởng có sự bồi luyện của đội quán quân chắc chắn sẽ khiến cô bé nâng cao trình độ.

Mà người có tiềm lực khai thác nhất là Bánh Bao Xâm Lấn, Diệp Tu lại tạm thời không gọi đến. Tên  Bánh Bao Xâm Lấn này có kinh nghiệm chơi game làm cơ sở, mà còn chơi rất tốt, cho nên sau khi tiếp xúc với Vinh Quang thì đã tự có ý thức và phán đoán của riêng mình. Nói đơn giản, đấy chính phong cách riêng của cậu ta.

Giới chuyên nghiệp ngày nay, vì muốn có thành tích ổn định, không ít người mới sẽ học theo một cách máy móc, kỹ thuật và chiến thuật ngày càng giống nhau, ít người mới nào có phong cách rõ rệt lắm. Nhất là những tuyển thủ được bồi dưỡng từ câu lạc bộ, giống như Cao Anh Kiệt, quả thực muốn tạo ra một Vương Kiệt Hi thứ hai.

Vì thế ở điểm này, Bánh Bao Xâm Lấn ngược lại tốt hơn, tuy phong cách cá nhân của cậu ta có thể vô ích, có thể hơi ngốc, nhưng Diệp Tu vẫn chờ mong quá trình tự mình trưởng thành của một người mới có đặc điểm riêng biệt thế này.

Dù vậy, Bánh Bao Xâm Lấn chỉ mới là bạn trên mạng, không tiếp xúc bên ngoài như Đường Nhu. Với thuộc tính của cậu, Diệp Tu không quá hiểu rõ. Nếu có cơ hội để cậu so chiêu cùng cao thủ thì có thể sẽ bị luân phiên ngược đãi y chang Đường Nhu, đây là một phương pháp tàn nhẫn cực kỳ, ngay cả Vương Kiệt Hi cũng sợ đội viên bị ngược mà ám ảnh tâm lý, Diệp Tu nào dám để một người mình chưa hiểu rõ như Bánh Bao Xâm Lấn gặp phải chuyện như vậy.

“Kết thúc rồi nhỉ?” Hắn phỏng đoán xong tình hình của Vương Kiệt Hi và Đường Nhu, cảm thấy bên kia thắng bại đã phân.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vài giây đồng hồ sau hai người đã trở lại, Vương Kiệt Hi cũng không nói gì thêm, lấy Liệt Hỏa Diễm Tẫn của anh trực tiếp lên sân đấu.

“Chà chà, hiện tại phong cách cũng thay chút đổi rồi, nếu là cậu trước đây, có lẽ đã kết thúc trong vòng 30 giây nhỉ? Trở thành đội trưởng rồi quả thực không thể giống trước được.” Diệp Tu nói, nhân vật của Vương Kiệt Hi cũng đã vào đấu trường, hai người đã có thể trò chuyện bằng giọng nói.

“Bắt đầu đi!” Vương Kiệt Hi nói.

“Có cần nhường cậu chút không? Thua mười trận rồi, vừa vặn để cậu thắng một trận, rất có lợi nha, rất hữu ích trong việc nâng cao sĩ khí ấy.” Diệp Tu nói.

“Tôi không cảm thấy mình nhất định sẽ thua.” Vương Kiệt Hi nói.

“Thật ra cậu cũng biết mà.” Diệp Tu thản nhiên nói.

“Lời rác rưởi thường có nghĩa sao...” Vương Kiệt Hi nói.

“Sao không, cậu xem Hoàng Thiếu Thiên đấy.” Diệp Tu nói.

“...” Vương Kiệt Hi đứng họng. Đối với lời rác rưởi, nhất là lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên, quả thực chính là nỗi đau không dứt của Vi Thảo bọn họ.

Vi Thảo đã đấu hơn một mùa giải, cũng là quán quân mùa giải thứ bảy của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang. Ngoài ra còn là quán quân mùa thứ năm. Lần rớt đài vào mùa thứ sáu ấy chính là bị Hoàng Thiếu Thiên đoạt mất. Nếu không có hắn ta, lúc này Vi Thảo đã đoạt giải quán quân ba lần liên tiếp, có thể lập nên một vương triều luôn rồi.

Tiếc thay, tâm trạng của mọi người lại không được tốt trong con đường tranh hai lần quán quân liên tiếp đấy, lòng tràn đầy chờ mong và áp lực, lại nghe phải mấy lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên, mọi người đều mất bình tĩnh. Trận đấu loại bất lợi khiến cả đám thua rất không phục, nhất là khi cái đứa được quán quân lại còn là Hoàng Thiếu Thiên của chiến đội Lam Vũ, càng làm bọn họ thấy uất ức hơn.

Sự việc trên khiến Vi Thảo rất căm giận, hiện tại Diệp Tu còn nhắc đến...

Đây chắc chắn cũng là lời rác rưởi!

Vương Kiệt Hi ngầm phỏng đoán, dằn lòng không nói gì, hoàn toàn tiến vào trạng thái thi đấu.

Các đội viên của chiến đội Vi Thảo vô cùng lo lắng, tuy đã điều chỉnh tốt tâm trạng trong lần đấu này, nhưng thua từ đầu đến cuối quả thực rất mất mặt, ai cũng hy vọng đội trưởng có thể thay mình hòa một ván. Chẳng những thế, không phải còn có tên đàn em của Trung Thảo Đường vẫn đang theo dõi sao? Người nọ biết rõ thân phận của họ, chứng kiến từ đầu đến giờ, liệu chiến tích này có thể biến fan thành antifan không? “Đàn em” chính là ám chỉ Xa Tiền Tử, đường đường là hội trưởng khu 10, trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội lại chỉ là một đàn em thôi. Thua tận mười trận! Bấy giờ Xa Tiền Tử quả thực không nói nên lời, Quân Mạc Tiếu, thì ra thực lực của người này đã bị xem thường rồi! Người này không nên xuất hiện trong game online mới phải!

Hiện tại đến lượt Vương Kiệt Hi đại thần ra trận, là hy vọng cuối cùng của chiến đội Vi Thảo, Xa Tiền Tử hồi hộp như những người khác. Chiến đội mà bản thân ủng hộ thua đến thê thảm như vậy, gã cũng lo lắng lắm!

Đạn Ma Pháp!!

Người ra tay trước trên trường đấu chính là ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi, đột nhiên bắn ra một viên đạn ma pháp.

Quân Mạc Tiếu lắc mình né tránh, vũ khí trong tay vừa nhấc, ba tiếng “đùng đùng đùng” vang lên, đánh trả bằng Pháo Chống Tăng.

Thao tác hắn dùng chính là Pháo, ba phát đạn pháo bay thành từng góc, nhưng chuyện này không hề làm khó Vương Kiệt Hi, anh tiếp tục thao tác, Liệt Hỏa Diễm Tẫn cưỡi chỗi bay lên trời né tránh.

Chẳng qua sự bất đắc dĩ này, từng người trong Vi Thảo đều được trải nghiệm qua.

Nếu đối phương chọn cận chiến, bản thân đánh tầm xa sẽ phát huy ưu thế khoảng cách để đối phó; Ngược lại nếu đối phương chọn công kích tầm xa, bản thân sẽ di chuyển tìm cách lại gần.

Thế nhưng tên tán nhân này! Người ta muốn đánh tầm xa hắn cũng sẽ từ xa đánh trả, người ta muốn áp sát tấn công hắn liền xông vào giáp lá cà. Dù xa hay gần, người ta cũng không hề quan tâm, chuyện này thật sự quá vô sỉ.

Liệt Hỏa Diễm Tẫn tránh được ba quả đạn pháo, liền phất tay vẫy một nhúm phấn xanh lấp lánh xuống cây chổi trong tay mình.

Phấn Hàn Băng!

Có thể khiến cho vũ khí của Ma Đạo Học Giả tăng thêm một ít thương tổn thuộc tính băng khi tấn công, thời gian kéo dài lên tới 20 giây.

Mà thuộc tính băng này, nếu mạnh có thể trực tiếp đóng băng người khác, kém một chút thì giống kỹ năng Huyễn Văn hệ băng của pháp sư chiến đấu, gây giảm tốc độ.

Sát thương gây ra bởi thuộc tính hệ băng không ghê gớm lắm, dù có thể gây giảm tốc độ, nhưng xác suất không quá cao, thi triển kỹ năng này, mục đích chính là để tăng thương tổn.

Cây chổi bị rắc Phấn Hàn Băng lập tức rực rỡ sắc xanh, khi Liệt Hỏa Diễm Tẫn cưỡi chổi bay đến, một dải bông tuyết từ đuôi chổi vung ra, trông rất đẹp mắt.

Chẳng mấy chốc Liệt Hỏa Diễm Tẫn đã vọt tới trước mặt, tán nhân hiển lộ tác phong vô sỉ hết mức của mình, chẳng sợ gần hay xa, tên kia tựa như muốn đánh đến cùng với Liệt Hỏa Diễm Tẫn.

Cây chổi bay lượn vẫn tiếp tục rơi vãi bông tuyết, dính vào không hề gây thương tổn, chỉ tạo chút hiệu ứng hình ảnh, có điều dưới thao tác cực cao của Vương Kiệt Hi, chổi vung ngày càng nhanh và có tiết tấu, bông tuyết cũng rơi theo nhịp cố định, khiến người ta cảm thấy rất vui mắt.

Về phía Quân Mạc Tiếu, vũ khí liên tục thiên biến vạn hóa, hết hình thái này đến hình thái khác, nói chung ngay vào lúc bạn chẳng ngờ đến thì hắn lại biến ra một kỹ năng với hình thái bạn không tưởng được. Trong mắt đội viên của chiến đội Vi Thảo, chẳng thấy tốt đẹp gì, chỉ có hai chữ: vô sỉ.

Phấn Xua Tan, bung ô đỡ.

Đạn Ma Pháp, nổ súng trả.

Áo Choàng Bóng Đêm, đáp Thuật Phân Thân.

Tuy hai người trên sàn đấu có cùng năng lực, nhưng dẫu sao ma đạo học giả cũng chỉ có 7 kỹ năng không thể nào so với 120 kỹ năng của tán nhân. Vương Kiệt Hi rất lưu ý lời dạy trước đấy mà Diệp Tu hướng dẫn cho Đường Nhu: Để dành trạng thái của kỹ năng dự bị. Đặc biệt trong tình huống đối phương là tán nhân lại càng phải cẩn thận. Vì vậy trong trận đấu này, Vương Kiệt Hi dùng tối đa chỉ là bay trên không bằng chổi và múa chổi tấn công.

Múa chổi chỉ là cái tên, là một thao tác chỉ việc dùng công kích thường liên tục, không hề có bất kỳ kỹ năng gì. Vương Kiệt Hi sử dụng cách này ứng chiến, đối phương lại đáp trả bằng hàng loạt kỹ năng phong phú, bên nào chịu thiệt chẳng cần phải nói nữa.

“Vô sỉ, quá vô sỉ rồi!!”

Đội viên Vi Thảo thấy đội trưởng đánh xuất sắc đến vậy, lại mãi không chiếm được thế chủ động, cảm thấy vấn đề không nằm ở bản thân nữa, mà tất cả là do đối phương quá biến thái.

Nhưng phía Vương Kiệt Hi lại càng đánh càng nhanh, góc độ bay của Liệt Hỏa Diễm Tẫn càng ngày càng khó đoán, múa chổi cũng ngày càng xảo trá.

“Ồ!” Diệp Tu cảm giác được sự biến đổi, cảm thán một tiếng.

Mà đứng giữa chiến đội Vi Thảo, ánh mắt của đội phó Đặng Phục Thăng cũng dần chuyển biến.

Ma Thuật Sư!!

Đây mới là đấu pháp chân chính của Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi.

Thao tác bay ngoài sức tưởng tượng, góc độ tấn công hoàn toàn không thể đoán trước được. Điều này cũng đồng nghĩa với việc phong cách của Ma Thuật Sư và tán nhân giống như nhau, khiến đối phương chẳng thể nắm bắt. Nhưng tán nhân được hình thành bởi chính mặc định của chức nghiệp này, còn cái tên Ma Thuật Sư của Vương Kiệt Hi, là do thao tác, ý thức và phán đoán của chính mình làm nên.

Tuy lúc này không dùng bất kỳ kỹ năng gì, chỉ với việc cưỡi chổi và công kích bình thường này thôi, ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi đã rất xứng đáng với danh hiệu Ma Thuật Sư nọ. Cao Anh Kiệt, người được định sẽ nối nghiệp anh, lúc này mắt mở ngày càng to, chính cậu cũng không đoán được bước tiếp theo của ma đạo học giả dưới tay đội trưởng nữa, cậu đã được xem như một người chơi ma đạo học giả có thâm niên rồi.

Tất cả đội viên đều đã nhìn ra sự thay đổi của đội trưởng, trong lòng mọi người kích động không thôi, nhưng lại sợ quấy rầy đến sự phát huy đội trưởng mà không dám lên tiếng, tất cả đều nín thở, cố nắm mạnh tay để cổ vũ đội trưởng.

Còn Xa Tiền Tử, lúc này chỉ cảm thấy hoa cả mắt, choáng váng là cảm giác duy nhất của gã.

Mà Đường Nhu vừa mới so đấu cùng Vương Kiệt Hi, lại chẳng thấy đối thủ dùng đến cách đánh này, cô biết rằng, nếu trước đấy đánh như vậy, cô chỉ có nước thua nhanh hơn mà thôi.

Tấn công với tốc độ cao, sinh mệnh hai người giảm xuống rất nhanh. Liệt Hỏa Diễm Tẫn chỉ bay loạn trên dưới trái phải vòng quanh, công kích, công kích và không ngừng công kích.

Mọi người lòng như lửa đốt, bỗng “ầm” một tiếng, hai nhân vật  dường như đã xảy ra va chạm gì, đột nhiên cùng lúc bật ngược ra.

“Anh...”

“Haizz, nhìn cậu đánh vất vả như vậy, anh đây nhường cậu đấy!” Diệp Tu bình thản bảo.

Liệt Hỏa Diễm Tẫn, Quân Mạc Tiếu, hai nhân vật cùng ngã trên đất, nhưng không một ai đứng dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện