Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi đứng ở cửa căn nhà vách đất, nghe được âm thanh liền lập tức lui vào trong nhà chuyển góc nhìn.
Không có người, vẫn không có người, nhưng âm thanh vừa rồi là sao? Đám người chơi đứng ngoài của chiến đội Vi Thảo cũng dáo dác nhìn quanh, rất nhanh thì phát hiện.
Hàn Yên Nhu
Năm người tối qua bị diệt đoàn vừa liếc mắt đã nhìn thấy nữ pháp sư chiến đấu đang đứng bên cạnh.
Nơi này cũng chỉ là Vùng Đất Lưu Lạc cực kỳ bình thường, có quái mới xuất hiện, có người chơi tùy ý qua lại. Chiến đội Vi Thảo đang đợi BOSS đổi mới, không để ý trái phải, hơn nữa đội trưởng lại vừa nói chuyện, tuy chỉ là trò chơi, nhưng mọi người vẫn quay góc nhìn về phía Liệt Hỏa Diễm Tẫn.
Hàn Yên Nhu đến bên cạnh họ mà giờ họ mới phát hiện.
Trong mười người cũng chỉ có năm người dự bị bị diệt đoàn hôm qua mới nhận ra Hàn Yên Nhu, năm người nhóm chủ lực vẫn còn đang mờ mịt chuyển góc nhìn quan sát kìa, có điều nhờ sự nhắc nhở của đồng bọn, rất nhanh đã nắm rõ tình hình. Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi cũng đã đi ra từ căn nhà nọ.
“Mấy người quả thực rất kiên nhẫn.” Hàn Yên Nhu nói chuyện, giọng nói lại là Diệp Tu.
Đúng vậy, Diệp Tu cầm tài khoản của Đường Nhu chạy tới xem tình hình, lúc này Đường Nhu đang ôm bát cơm ngồi phía sau hắn. Cô vừa mới thức dậy, đang ăn cơm tối.
“Những tên này là ai thế? Sao cứ dây dưa không dứt vậy?” Đường Nhu hỏi. Cô nhận ra năm người trên màn hình, có điều đội hình hôm nay lại nhiều người hơn, trông cứ như kéo bè đến báo thù vậy.
“Đúng vậy, mãi không dứt.” Diệp Tu nói.
Các đội viên của Vi Thảo trong trò chơi cũng có thể nghe thấy lời hắn nói, mọi người rất buồn bực, lại không hành động thiếu suy nghĩ, đợi mệnh lệnh của đội trưởng mình.
“Pháp sư chiến đấu.” Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi nói.
“Đúng vậy.” Diệp Tu nói xong, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu cũng động đậy. Pháp sư chiến đấu là nhân vật mà hắn đã sử dụng chân chính mười năm, tuy mười năm kinh nghiệm khiến hắn hiểu biết toàn bộ các chức nghiệp, nhưng quen thuộc và mang đậm tình cảm nhất, vẫn chỉ là chức nghiệp pháp sư chiến đấu này.
“Tiêu Vân, em lên.” Vương Kiệt Hi điểm danh.
“Hở?” Tiêu Vân giật mình.
Chức nghiệp giống nhau, hắn ta cấp 26, đối thủ cấp 28, trang bị không có biến đổi gì, nhưng cấp bậc thuộc tính và kỹ năng vẫn có một sự chênh lệch rất nhỏ.
“Đừng khẩn trương, đừng quên, em là một thành viên trong đội ngũ quán quân.” Vương Kiệt Hi đứng bên nói.
Bấy giờ, Vương Kiệt Hi không hề nói mấy câu như “thắng thua không quan trọng”. Thắng thua không quan trọng là một câu khuyên nhủ, lời an ủi khi tinh thần chiến đấu sụt giảm.
Trong thực chiến chân chính, dù chỉ vì học hỏi cũng không thể ôm suy nghĩ này. Nhất là thành viên thuộc đội ngũ đoạt giải quán quân, phải luôn đặt thắng lợi lên hàng đầu. Thắng thua không cần để trong lòng, Vương Kiệt Hi sẽ nói lời này vào lúc thích hợp nhất, để mọi người buông lỏng gánh nặng không cần thiết.
“Tiêu Vân, cố lên.” Có đội viên cũng hét to cổ vũ.
Tinh thần Tiêu Vân bỗng nhiên sục sôi lên. Tuy rằng đối thủ là đại thần át chủ bài trong giới pháp sư chiến đấu, nhưng đó đã là quá khứ, Diệp Thu đã rời khỏi giới chuyên nghiệp, còn mình? Mình vẫn đang ở giai đoạn phát triển dần, tre già măng mọc, sao mình phải sợ chứ?
Nghĩ vậy, pháp sư chiến đấu Vân Tiêu của Tiêu Vân lại ưỡn ngực xách chiến mâu ra trận.
“Ha ha, là cậu à.” Diệp Tu cười.
Tiêu Vân bỗng nhiên mất bình tĩnh, chỉ đơn giản năm chữ, nhưng cái giọng điệu này lại khiến Tiêu Vân bất chợt nhớ đến kinh nghiệm bị treo lơ lửng đến chết đầy thảm khốc hôm qua của mình.
“Muốn chuẩn bị trước vài cái Huyễn Văn không?” Diệp Tu hỏi.
Tiêu Vân lại xấu hổ, ngày hôm qua trên người hắn ta có đến bảy cái Huyễn Văn, kết quả chẳng cái nào có tác dụng, với một pháp sư chiến đấu, một đặc điểm nổi trội của chức nghiệp như ma pháp Huyễn Văn lại chẳng dùng được gì cả, điều này rất kỳ cục.
Tiêu Vân đang chuẩn bị nói gì, lại nghe thấy đội trưởng ở phía sau kêu một tiếng: “Tiêu Vân không cần lãng phí thời gian với những lời rác rưởi kia.”
Lời rác rưởi? Tiêu Vân sững sờ.
Trong trận đấu Vinh Quang, hai bên gửi tin trào phúng, khiêu khích nhau được gọi là lời rác rưởi, nhưng hiện tại, đối phương ở trong trò chơi lại bỏ đi hành động đánh chữ, trực tiếp dùng giọng nói. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, tất phải tập quen với hoàn cảnh này, những cao thủ hay dùng những lời rác rưởi này thường tìm đúng sơ hở trong tâm lý mà dùng câu chữ tấn công cảm xúc của bạn. Có rất ít người chỉ vì sướng mồm thật sự lắm, đây cũng là một loại tâm lý chiến.
Tiêu Vân hít sâu, có hai cách đối phó với lời rác rưởi, một là dùng lời rác rưởi phản công lại, xem kỹ năng đứa nào cao hơn. Hai là bơ nó đi, bình tĩnh làm tiếp chuyện mình nên làm. Người thành công trong cả hai cách hiện nay không ai khác ngoài Hoàng Thiếu Thiên. Tên này một là tự biên tự diễn, vốn chẳng thèm nhìn đối phương nói gì, hai là chiêu spam đầy màn hình, thuộc loại tổn thương quần thể, chuyện trực tiếp chế giễu toàn bộ đội ngũ đối phương cũng đã từng xảy ra rồi.
Với người mới, lời rác rưởi thường là một sự khiêu chiến cực kỳ ác liệt. Như Cao Anh Kiệt, đối tượng được xem là trọng điểm bồi dưỡng để thay thế Vương Kiệt Hi. Trình độ kỹ thuật không hề kém, đến nay lại chưa từng có chút kinh nghiệm thi đấu chính thức nào. Thật ra cũng bởi vì tính cách ngại ngùng hướng nội của đứa trẻ này vẫn cần tôi luyện gấp. Nếu phải lên sàn đánh với một kẻ nói nhiều như Hoàng Thiếu Thiên, dám chừng đánh đến khóc luôn.
Sau khi Tiêu Vân nghe xong lời đội trưởng, tập trung tinh thần lại, không nghĩ ngợi lời Diệp Tu vừa nói nữa, hắn ta còn sợ câu tiếp theo của Diệp Tu càng có tính sát thương hơn, vội vàng nhấc chiến mâu chủ động giết tới. Lúc này Hàn Yên Nhu cũng nâng mâu đón tiếp, hai pháp sư chiến đấu lập tức xông vào nhau.
Tất cả mọi người theo bản năng mà tiến về trước vài bước, vây gần lại để xem cho rõ.
“Thu hình hết lại.” Sau khi dặn dò, Vương Kiệt Hi cũng mở chức năng thu hình của mình.
Hai kẻ cùng nghề chiến đấu với nhau, bớt đi những màn lừa gạt khéo léo, càng cần cẩn thận nhiều hơn. Bởi vì hiểu quá rõ chức nghiệp, đấu pháp rập khuôn tầm thường căn bản đều vô dụng.
Tiêu Vân ra Long Nha, Thiên Kích, Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn, là 1 bộ 4 liên kích cơ bản nhất của pháp sư chiến đấu, 4 chiêu liên tục này đều đánh không trúng. Hàn Yên Nhu cũng dùng 4 kỹ năng này tiếp chiêu, cũng không đánh trúng Tiêu Vân. Đối mặt với chức nghiệp mà mình quen thuộc, phát huy của Tiêu Vân rõ ràng tự tin và thành thạo rất nhiều.
Di chuyển, công kích, hai pháp sư chiến đấu kẻ đến người đi, nhưng ma pháp Huyễn Văn – dấu hiệu nổi bật kia vẫn không xuất hiện, đấu tới giờ rồi mà chẳng ai trong cả hai đánh trúng đối thủ cả.
Tiêu Vân càng đánh càng hăng say, hắn ta phát hiện ngoại trừ chức nghiệp tán nhân cổ quái kia, Diệp Thu cũng chỉ có thế thôi, quả nhiên là tuyển thủ đã giải nghệ, tầm thường chẳng có gì lạ. Chỉ tiếc là, đây chỉ là acc nhỏ tại khu mới trong trò chơi, nếu như đang ở giải đấu chuyên nghiệp, vào thời khắc mấu chốt của trận chung kết, đội viên chết hết, chỉ còn mình quyết đấu với Nhất Diệp Chi Thu, quyết định tổng quán quân cuối cùng, mà mình….
Bắt được cơ hội này.
Lúc này Hàn Yên Nhu xuất hiện sơ hở, Tiêu Vân không để vuột mất, chiến mâu trong tay Vân Tiêu như rắn độc đâm ra, một kích trúng mục tiêu, ma pháp Huyễn Văn đầu tiên trong cuộc tỷ thí này rốt cuộc đã xuất hiện. Ngay sau đó một chiêu Thiên Kích hất Hàn Yên Nhu lên, Huyễn Văn không thuộc tính vừa mới hình thành cũng bay ra từ đấy.
Huyễn Văn nổ tung, ma pháp của Vân Tiêu gây thương tổn đồng thời nhân vật cũng được tăng thêm tốc độ di chuyển, hành động càng thêm nhanh chóng. Chạy nhanh vài bước đuổi kịp, nhìn thân hình của Hàn Yên Nhu, dự tính chơi chút Che Ảnh Bước, nhưng dù sao công lực chưa đủ, chờ hắn ta quyết định rõ xem nên di chuyển hướng nào thì Hàn Yên Nhu cũng sắp rơi xuống rồi.
Đối thủ cũng không phải không hề phản ứng, giữa không trung đâm tới một mâu dự định ép Vân Tiêu lùi lại. Có điều người đang bị lơ lửng nên chiêu này có chút lộn xộn, Tiêu Vân thao tác nhảy ra sau, Vân Tiêu thoải mái tránh khỏi, lại bước nhanh lên trước tung một chiêu Lạc Hoa Chưởng, trúng ngay chóc. Không kịp đợi đối phương bay ra ngoài lập tức cho thêm một cái Viên Vũ Côn, Hàn Yên Nhu bị quăng mạnh xuống đất.
Tiêu Vân cảm thấy đắc ý, cảm thấy mình quả thật chính là đại thần có cấp bậc MVP hạ phàm, xông lên tiếp tục đuổi đánh, trong lúc lờ mờ chợt nghe thấy một câu “Để anh”
Tiêu Vân chưa kịp nghĩ ngợi gì, tấn công liên tục hai cái, Hàn Yên Nhu cũng không đứng dậy mà giả chết ở đấy. Tiêu Vân đang nghi hoặc chợt nghe thấy đội trưởng hét to một tiếng “Coi chừng”.
Vừa dứt lời, Hàn Yên Nhu đột nhiên lăn từ mặt đất lên, Tiêu Vân mang theo lòng tin tràn đầy thao túng Vân Tiêu đâm ngay một mâu đến, ai dè đối phương vừa lăn người dậy đã thuận thế nhảy dựng lên, trùng hợp né được một mâu này của Vân Tiêu. Ở trên không trung lại đâm chiến mâu sang, trực tiếp ra Thiên Kích. Tiêu Vân giật mình vội vàng làm một thao tác Lăn Người, Vân Tiêu cúi người né qua.
Hàn Yên Nhu sau khi đáp xuống đất liền tập tức đâm một chiêu Long Nha tới, Vân Tiêu lại lắc mình né tránh, một đòn công kích thường trong đám kỹ năng của đối phương chợt nối gót tới, vừa đuổi đánh Vân Tiêu vừa nói chuyện: “Em xem, trong lúc sử dụng kỹ năng tốt nhất nên dùng một vài công kích thường để điều chỉnh tiết tấu, trong tình huống duy trì cục diện, kỹ năng để dành càng nhiều càng tốt. Ra một mạch 4 kỹ năng liên kích như em, lực đánh tuy mạnh, nhưng đánh xong thì đã có ba kỹ năng đang trong thời gian đóng băng, trong thời gian ngắn nhất sẽ thiếu đấu pháp để lựa chọn, dễ dàng bị đối thủ nhìn thấu. Không chỉ ở giai đoạn đầu, sau này cũng phải chú ý điều này, tuy rằng giai đoạn sau sẽ có thêm nhiều kỹ năng, nhưng thời gian đóng băng của những đại chiêu ấy cũng rất lâu. Vừa lên đã lần lượt dùng hết kỹ năng, làm thế chẳng sáng suốt tí nào.”
“Vâng…” Đường Nhu đứng ở phía sau Diệp Tu đáp. Vừa rồi cô đã đổi tay với Diệp Tu, so đấu với tên Vân Tiêu vừa bị Diệp Tu giết luôn trên trời mà không rơi xuống được ngày hôm qua. Đấu thử mới biết, cái tên bị trêu đùa này cũng không dễ ăn như mình tưởng.
“Khi một nhân vật chưa dùng bất kỳ kỹ năng gì mới là thời khắc người ấy đạt được trạng thái mạnh nhất. Em cũng phải lợi dụng điểm này, đối thủ đã từng dùng kỹ năng gì? Thời gian đóng băng của loại kỹ năng ấy là bao lâu? Em xem, cậu ta vừa mới đánh Lạc Hoa Chưởng, như vậy trong 4 giây tiếp đấy Lạc Hoa Chưởng sẽ không mang khả năng uy hiếp. Lợi dụng cơ hội này mà tiến sát lại gần, trừ bỏ Lạc Hoa Chưởng, tất cả kỹ năng của pháp sư chiến đấu hiện nay đều thuộc dạng công kích thẳng hoặc hất lên, chúng ta chọn cách di chuyển hơi chếch sang một bên để tiến sát người, em nhìn đi, giờ cậu ta sẽ không có kỹ năng nào có thể khống chế chúng ta.”
“Ấy dà, Lạc Hoa Chưởng… nói nhiều quá 4 giây trôi qua mất rồi, Lạc Hoa Chưởng của cậu ta đã hồi phục…” Khi Diệp Tu đang chuẩn bị lợi dụng cơ hội lần này để công kích sát người, Vân Tiêu chợt đánh một chiêu Lạc Hoa Chưởng ra, đành vội vàng thao tác Hàn Yên Nhu nhảy tránh ra sau.
“Làm gì đấy? Anh đang nói chuyện với ai?” Tiêu Vân la lên.
Không có người, vẫn không có người, nhưng âm thanh vừa rồi là sao? Đám người chơi đứng ngoài của chiến đội Vi Thảo cũng dáo dác nhìn quanh, rất nhanh thì phát hiện.
Hàn Yên Nhu
Năm người tối qua bị diệt đoàn vừa liếc mắt đã nhìn thấy nữ pháp sư chiến đấu đang đứng bên cạnh.
Nơi này cũng chỉ là Vùng Đất Lưu Lạc cực kỳ bình thường, có quái mới xuất hiện, có người chơi tùy ý qua lại. Chiến đội Vi Thảo đang đợi BOSS đổi mới, không để ý trái phải, hơn nữa đội trưởng lại vừa nói chuyện, tuy chỉ là trò chơi, nhưng mọi người vẫn quay góc nhìn về phía Liệt Hỏa Diễm Tẫn.
Hàn Yên Nhu đến bên cạnh họ mà giờ họ mới phát hiện.
Trong mười người cũng chỉ có năm người dự bị bị diệt đoàn hôm qua mới nhận ra Hàn Yên Nhu, năm người nhóm chủ lực vẫn còn đang mờ mịt chuyển góc nhìn quan sát kìa, có điều nhờ sự nhắc nhở của đồng bọn, rất nhanh đã nắm rõ tình hình. Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi cũng đã đi ra từ căn nhà nọ.
“Mấy người quả thực rất kiên nhẫn.” Hàn Yên Nhu nói chuyện, giọng nói lại là Diệp Tu.
Đúng vậy, Diệp Tu cầm tài khoản của Đường Nhu chạy tới xem tình hình, lúc này Đường Nhu đang ôm bát cơm ngồi phía sau hắn. Cô vừa mới thức dậy, đang ăn cơm tối.
“Những tên này là ai thế? Sao cứ dây dưa không dứt vậy?” Đường Nhu hỏi. Cô nhận ra năm người trên màn hình, có điều đội hình hôm nay lại nhiều người hơn, trông cứ như kéo bè đến báo thù vậy.
“Đúng vậy, mãi không dứt.” Diệp Tu nói.
Các đội viên của Vi Thảo trong trò chơi cũng có thể nghe thấy lời hắn nói, mọi người rất buồn bực, lại không hành động thiếu suy nghĩ, đợi mệnh lệnh của đội trưởng mình.
“Pháp sư chiến đấu.” Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi nói.
“Đúng vậy.” Diệp Tu nói xong, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu cũng động đậy. Pháp sư chiến đấu là nhân vật mà hắn đã sử dụng chân chính mười năm, tuy mười năm kinh nghiệm khiến hắn hiểu biết toàn bộ các chức nghiệp, nhưng quen thuộc và mang đậm tình cảm nhất, vẫn chỉ là chức nghiệp pháp sư chiến đấu này.
“Tiêu Vân, em lên.” Vương Kiệt Hi điểm danh.
“Hở?” Tiêu Vân giật mình.
Chức nghiệp giống nhau, hắn ta cấp 26, đối thủ cấp 28, trang bị không có biến đổi gì, nhưng cấp bậc thuộc tính và kỹ năng vẫn có một sự chênh lệch rất nhỏ.
“Đừng khẩn trương, đừng quên, em là một thành viên trong đội ngũ quán quân.” Vương Kiệt Hi đứng bên nói.
Bấy giờ, Vương Kiệt Hi không hề nói mấy câu như “thắng thua không quan trọng”. Thắng thua không quan trọng là một câu khuyên nhủ, lời an ủi khi tinh thần chiến đấu sụt giảm.
Trong thực chiến chân chính, dù chỉ vì học hỏi cũng không thể ôm suy nghĩ này. Nhất là thành viên thuộc đội ngũ đoạt giải quán quân, phải luôn đặt thắng lợi lên hàng đầu. Thắng thua không cần để trong lòng, Vương Kiệt Hi sẽ nói lời này vào lúc thích hợp nhất, để mọi người buông lỏng gánh nặng không cần thiết.
“Tiêu Vân, cố lên.” Có đội viên cũng hét to cổ vũ.
Tinh thần Tiêu Vân bỗng nhiên sục sôi lên. Tuy rằng đối thủ là đại thần át chủ bài trong giới pháp sư chiến đấu, nhưng đó đã là quá khứ, Diệp Thu đã rời khỏi giới chuyên nghiệp, còn mình? Mình vẫn đang ở giai đoạn phát triển dần, tre già măng mọc, sao mình phải sợ chứ?
Nghĩ vậy, pháp sư chiến đấu Vân Tiêu của Tiêu Vân lại ưỡn ngực xách chiến mâu ra trận.
“Ha ha, là cậu à.” Diệp Tu cười.
Tiêu Vân bỗng nhiên mất bình tĩnh, chỉ đơn giản năm chữ, nhưng cái giọng điệu này lại khiến Tiêu Vân bất chợt nhớ đến kinh nghiệm bị treo lơ lửng đến chết đầy thảm khốc hôm qua của mình.
“Muốn chuẩn bị trước vài cái Huyễn Văn không?” Diệp Tu hỏi.
Tiêu Vân lại xấu hổ, ngày hôm qua trên người hắn ta có đến bảy cái Huyễn Văn, kết quả chẳng cái nào có tác dụng, với một pháp sư chiến đấu, một đặc điểm nổi trội của chức nghiệp như ma pháp Huyễn Văn lại chẳng dùng được gì cả, điều này rất kỳ cục.
Tiêu Vân đang chuẩn bị nói gì, lại nghe thấy đội trưởng ở phía sau kêu một tiếng: “Tiêu Vân không cần lãng phí thời gian với những lời rác rưởi kia.”
Lời rác rưởi? Tiêu Vân sững sờ.
Trong trận đấu Vinh Quang, hai bên gửi tin trào phúng, khiêu khích nhau được gọi là lời rác rưởi, nhưng hiện tại, đối phương ở trong trò chơi lại bỏ đi hành động đánh chữ, trực tiếp dùng giọng nói. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, tất phải tập quen với hoàn cảnh này, những cao thủ hay dùng những lời rác rưởi này thường tìm đúng sơ hở trong tâm lý mà dùng câu chữ tấn công cảm xúc của bạn. Có rất ít người chỉ vì sướng mồm thật sự lắm, đây cũng là một loại tâm lý chiến.
Tiêu Vân hít sâu, có hai cách đối phó với lời rác rưởi, một là dùng lời rác rưởi phản công lại, xem kỹ năng đứa nào cao hơn. Hai là bơ nó đi, bình tĩnh làm tiếp chuyện mình nên làm. Người thành công trong cả hai cách hiện nay không ai khác ngoài Hoàng Thiếu Thiên. Tên này một là tự biên tự diễn, vốn chẳng thèm nhìn đối phương nói gì, hai là chiêu spam đầy màn hình, thuộc loại tổn thương quần thể, chuyện trực tiếp chế giễu toàn bộ đội ngũ đối phương cũng đã từng xảy ra rồi.
Với người mới, lời rác rưởi thường là một sự khiêu chiến cực kỳ ác liệt. Như Cao Anh Kiệt, đối tượng được xem là trọng điểm bồi dưỡng để thay thế Vương Kiệt Hi. Trình độ kỹ thuật không hề kém, đến nay lại chưa từng có chút kinh nghiệm thi đấu chính thức nào. Thật ra cũng bởi vì tính cách ngại ngùng hướng nội của đứa trẻ này vẫn cần tôi luyện gấp. Nếu phải lên sàn đánh với một kẻ nói nhiều như Hoàng Thiếu Thiên, dám chừng đánh đến khóc luôn.
Sau khi Tiêu Vân nghe xong lời đội trưởng, tập trung tinh thần lại, không nghĩ ngợi lời Diệp Tu vừa nói nữa, hắn ta còn sợ câu tiếp theo của Diệp Tu càng có tính sát thương hơn, vội vàng nhấc chiến mâu chủ động giết tới. Lúc này Hàn Yên Nhu cũng nâng mâu đón tiếp, hai pháp sư chiến đấu lập tức xông vào nhau.
Tất cả mọi người theo bản năng mà tiến về trước vài bước, vây gần lại để xem cho rõ.
“Thu hình hết lại.” Sau khi dặn dò, Vương Kiệt Hi cũng mở chức năng thu hình của mình.
Hai kẻ cùng nghề chiến đấu với nhau, bớt đi những màn lừa gạt khéo léo, càng cần cẩn thận nhiều hơn. Bởi vì hiểu quá rõ chức nghiệp, đấu pháp rập khuôn tầm thường căn bản đều vô dụng.
Tiêu Vân ra Long Nha, Thiên Kích, Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn, là 1 bộ 4 liên kích cơ bản nhất của pháp sư chiến đấu, 4 chiêu liên tục này đều đánh không trúng. Hàn Yên Nhu cũng dùng 4 kỹ năng này tiếp chiêu, cũng không đánh trúng Tiêu Vân. Đối mặt với chức nghiệp mà mình quen thuộc, phát huy của Tiêu Vân rõ ràng tự tin và thành thạo rất nhiều.
Di chuyển, công kích, hai pháp sư chiến đấu kẻ đến người đi, nhưng ma pháp Huyễn Văn – dấu hiệu nổi bật kia vẫn không xuất hiện, đấu tới giờ rồi mà chẳng ai trong cả hai đánh trúng đối thủ cả.
Tiêu Vân càng đánh càng hăng say, hắn ta phát hiện ngoại trừ chức nghiệp tán nhân cổ quái kia, Diệp Thu cũng chỉ có thế thôi, quả nhiên là tuyển thủ đã giải nghệ, tầm thường chẳng có gì lạ. Chỉ tiếc là, đây chỉ là acc nhỏ tại khu mới trong trò chơi, nếu như đang ở giải đấu chuyên nghiệp, vào thời khắc mấu chốt của trận chung kết, đội viên chết hết, chỉ còn mình quyết đấu với Nhất Diệp Chi Thu, quyết định tổng quán quân cuối cùng, mà mình….
Bắt được cơ hội này.
Lúc này Hàn Yên Nhu xuất hiện sơ hở, Tiêu Vân không để vuột mất, chiến mâu trong tay Vân Tiêu như rắn độc đâm ra, một kích trúng mục tiêu, ma pháp Huyễn Văn đầu tiên trong cuộc tỷ thí này rốt cuộc đã xuất hiện. Ngay sau đó một chiêu Thiên Kích hất Hàn Yên Nhu lên, Huyễn Văn không thuộc tính vừa mới hình thành cũng bay ra từ đấy.
Huyễn Văn nổ tung, ma pháp của Vân Tiêu gây thương tổn đồng thời nhân vật cũng được tăng thêm tốc độ di chuyển, hành động càng thêm nhanh chóng. Chạy nhanh vài bước đuổi kịp, nhìn thân hình của Hàn Yên Nhu, dự tính chơi chút Che Ảnh Bước, nhưng dù sao công lực chưa đủ, chờ hắn ta quyết định rõ xem nên di chuyển hướng nào thì Hàn Yên Nhu cũng sắp rơi xuống rồi.
Đối thủ cũng không phải không hề phản ứng, giữa không trung đâm tới một mâu dự định ép Vân Tiêu lùi lại. Có điều người đang bị lơ lửng nên chiêu này có chút lộn xộn, Tiêu Vân thao tác nhảy ra sau, Vân Tiêu thoải mái tránh khỏi, lại bước nhanh lên trước tung một chiêu Lạc Hoa Chưởng, trúng ngay chóc. Không kịp đợi đối phương bay ra ngoài lập tức cho thêm một cái Viên Vũ Côn, Hàn Yên Nhu bị quăng mạnh xuống đất.
Tiêu Vân cảm thấy đắc ý, cảm thấy mình quả thật chính là đại thần có cấp bậc MVP hạ phàm, xông lên tiếp tục đuổi đánh, trong lúc lờ mờ chợt nghe thấy một câu “Để anh”
Tiêu Vân chưa kịp nghĩ ngợi gì, tấn công liên tục hai cái, Hàn Yên Nhu cũng không đứng dậy mà giả chết ở đấy. Tiêu Vân đang nghi hoặc chợt nghe thấy đội trưởng hét to một tiếng “Coi chừng”.
Vừa dứt lời, Hàn Yên Nhu đột nhiên lăn từ mặt đất lên, Tiêu Vân mang theo lòng tin tràn đầy thao túng Vân Tiêu đâm ngay một mâu đến, ai dè đối phương vừa lăn người dậy đã thuận thế nhảy dựng lên, trùng hợp né được một mâu này của Vân Tiêu. Ở trên không trung lại đâm chiến mâu sang, trực tiếp ra Thiên Kích. Tiêu Vân giật mình vội vàng làm một thao tác Lăn Người, Vân Tiêu cúi người né qua.
Hàn Yên Nhu sau khi đáp xuống đất liền tập tức đâm một chiêu Long Nha tới, Vân Tiêu lại lắc mình né tránh, một đòn công kích thường trong đám kỹ năng của đối phương chợt nối gót tới, vừa đuổi đánh Vân Tiêu vừa nói chuyện: “Em xem, trong lúc sử dụng kỹ năng tốt nhất nên dùng một vài công kích thường để điều chỉnh tiết tấu, trong tình huống duy trì cục diện, kỹ năng để dành càng nhiều càng tốt. Ra một mạch 4 kỹ năng liên kích như em, lực đánh tuy mạnh, nhưng đánh xong thì đã có ba kỹ năng đang trong thời gian đóng băng, trong thời gian ngắn nhất sẽ thiếu đấu pháp để lựa chọn, dễ dàng bị đối thủ nhìn thấu. Không chỉ ở giai đoạn đầu, sau này cũng phải chú ý điều này, tuy rằng giai đoạn sau sẽ có thêm nhiều kỹ năng, nhưng thời gian đóng băng của những đại chiêu ấy cũng rất lâu. Vừa lên đã lần lượt dùng hết kỹ năng, làm thế chẳng sáng suốt tí nào.”
“Vâng…” Đường Nhu đứng ở phía sau Diệp Tu đáp. Vừa rồi cô đã đổi tay với Diệp Tu, so đấu với tên Vân Tiêu vừa bị Diệp Tu giết luôn trên trời mà không rơi xuống được ngày hôm qua. Đấu thử mới biết, cái tên bị trêu đùa này cũng không dễ ăn như mình tưởng.
“Khi một nhân vật chưa dùng bất kỳ kỹ năng gì mới là thời khắc người ấy đạt được trạng thái mạnh nhất. Em cũng phải lợi dụng điểm này, đối thủ đã từng dùng kỹ năng gì? Thời gian đóng băng của loại kỹ năng ấy là bao lâu? Em xem, cậu ta vừa mới đánh Lạc Hoa Chưởng, như vậy trong 4 giây tiếp đấy Lạc Hoa Chưởng sẽ không mang khả năng uy hiếp. Lợi dụng cơ hội này mà tiến sát lại gần, trừ bỏ Lạc Hoa Chưởng, tất cả kỹ năng của pháp sư chiến đấu hiện nay đều thuộc dạng công kích thẳng hoặc hất lên, chúng ta chọn cách di chuyển hơi chếch sang một bên để tiến sát người, em nhìn đi, giờ cậu ta sẽ không có kỹ năng nào có thể khống chế chúng ta.”
“Ấy dà, Lạc Hoa Chưởng… nói nhiều quá 4 giây trôi qua mất rồi, Lạc Hoa Chưởng của cậu ta đã hồi phục…” Khi Diệp Tu đang chuẩn bị lợi dụng cơ hội lần này để công kích sát người, Vân Tiêu chợt đánh một chiêu Lạc Hoa Chưởng ra, đành vội vàng thao tác Hàn Yên Nhu nhảy tránh ra sau.
“Làm gì đấy? Anh đang nói chuyện với ai?” Tiêu Vân la lên.
Danh sách chương