“Tao nói này, tao thấy tụi mình đừng đắc tội tên này thì tốt hơn.” Giọng điệu của Điền Thất có chút nghiêm túc, nói với ba người nhưng ánh mắt lại hướng về Nguyệt Trung Miên.

“Đúng đó, tốc độ tay trên 170, đây là đại cao thủ đó!” Thêm một người đồng ý kiến.

“170 chỉ là ước chừng, hắn ta hiện tại là tán nhân không trang bị lại có thể thực hiện Bốn Kích Liên Hoàn Trên Không, tao nghĩ tốc độ tay chỉ sợ đã 200 rồi chứ?”

“Tốc độ tay 200… công hội của chúng ta sợ chỉ mình hội trưởng mới đạt đến trình độ này?”

“Không những không nên đắc tội, mà còn phải tranh thủ lôi kéo vào mới đúng.”

“Cao thủ như vầy, tao thấy đằng sau hắn có thể đã có chỗ dựa cả rồi.”

Một đám thảo luận sôi nổi, chỉ có Nguyệt Trung Miên vẫn không mở miệng. Đạo lý này gã hiểu, thật ra sau khi cùng nhau qua nhiều phó bản như vậy, oán hận của Nguyệt Trung Miên đối với Diệp Tu cũng đã phai nhạt, chỉ cần thành công hại chết tên kia một lần là thỏa mãn lắm rồi. Thế nhưng sau khi biết tên này là đại cao thủ, đối phó với hắn sẽ chịu áp lực rất lớn, oán niệm trong lòng Nguyệt Trung Miên bị kích thích trở lại. Thứ cảm giác này chính gã cũng không rõ, hâm mộ ghen tị căm hận cái gì cũng có. Đang muốn mở miệng nói, kết quả thấy được đám anh em của mình đều đang ngắm nhìn Quân Mạc Tiếu đánh quái, trong miệng không ngừng khâm phục. Nguyệt Trung Miên vội vàng chuyển qua nhìn, mới phát hiện trong Huyệt Động Nhền Nhện này, kỹ thuật mạnh mẽ của tên kia mới thể hiện rõ ràng.

Tiểu quái bên Rừng Rậm Cách Lâm quá yếu, Quân Mạc Tiếu công kích lại cao, quái diệt quá nhanh dĩ nhiên sẽ không nhìn ra gì, BOSS máu dày, nhưng cả đám cùng giáp lá cà nên cũng không rõ ràng. Bây giờ nhìn thấy hắn đứng đấy một mình đấu với nhền nhện máu còn dày hơn, trình độ và kỹ thuật càng thêm rõ rệt.

“Liên kích đã đánh đến 17 cái rồi.”

“Từ lúc Bốn Kích Liên Hoàn Trên Không xong vẫn chưa từng ngắt quãng…”

“Hình như mượn sức vách tường bắn ngược lại, tiếp đấy lại đánh một cú hất bình thường.”

“Xong cái Thiên Kích kia tao còn tưởng hắn tiếp không nỗi nữa chứ.”

“Đẹp quá mày.”

Ba người bên này không ngừng tán thưởng, khiến Nguyệt Trung Miên cảm thấy rất khó chịu, đang muốn qua nói chuyện, Điền Thất đã quay mặt nói với gã: “Nghe tao khuyên, đừng gây với tên kia nữa. Nếu mày bực bội thì bơ hắn đi là được, còn lại cứ để tao nói chuyện với hắn!”

Nguyệt Trung Miên lặng lẽ gật đầu, trong lòng có chút chua xót, gã biết, bọn Điền Thất đang chuẩn bị lôi kéo tên kia. Cao thủ có trình độ, công hội nào không muốn chào đón chứ? Đem ra so sánh, gã cùng lắm chỉ là một thành viên bình thường ở công hội Nguyệt Luân, sẽ không ai vì gã mà bỏ qua cao thủ như thế này.

“Đánh thật đẹp!” Sáu con nhện bị Quân Mạc Tiếu đánh một mạch đến chết, bọn Điền Thất lập tức vây lại tung hô, những lời ca ngợi này cũng không phải cố ý, bởi vì kỹ thuật của người nọ thật sự không có chỗ chê.

“Người anh em, hiện tại mới nhìn ra thân thủ bất phàm của ông a!” Điền Thất nói.

“Đâu có.” Tên nào đấy vẫn đáp lại như thế, đối với tán thưởng hay lúc Nguyệt Trung Miên hãm hại hắn, tên này luôn chẳng có cảm giác gì.

“Người anh em là cao thủ của công hội khu khác đến khai hoang sao?” Điền Thất hỏi câu này, nhưng trong lòng cảm thấy khả năng này không lớn, người có công hội sao lại lẻ loi như vậy? Người này tám phần là kẻ đơn thân.

“Không có, chỉ mình tui.” Quả nhiên.

“Thế hả? Vậy mà chưa có công hội? Với trình độ đốt đèn lồng còn khó tìm như ông, sao không có công hội nào muốn tranh giành chứ?” Điền Thất ra vẻ kinh ngạc.

“Khu mới mà, còn chưa có công hội.” Diệp Tu nói.

Điền Thất giật mình. Khu mới không có công hội, nhưng ở khu cũ trước kia thì sao? Cao thủ như vậy không thể nào vừa bắt đầu chơi Vinh Quang được! Nhưng người ta không nói, Điền Thất đoán có thể mâu thuẫn với công hội trước, nên tức giận chạy sang khu mới chơi. Đây là cơ hội a! Đúng lúc này phải khiến người ta cảm nhận được hương vị gia đình đầy ấm áp từ công hội Nguyệt Luân của họ.

“Ông bạn trước kia ở khu nào?” Điền Thất bắt đầu chơi trò vấn đáp.

“Tui đã lâu rồi không chơi.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, câu hỏi thứ nhất của trò chơi vấn đáp vừa ra đã kẹt.

“À à….” Điền Thất cũng chỉ có thể à à, tìm kiếm chủ đề trò chuyện gì để cậy miệng đây? Điền Thất cào tường.

Kết quả đối phương không có hứng thú quá lớn với việc trò chuyện, tiếp tục đi trước, nhưng mà lần này bọn Điền Thất lại vây chặt Quân Mạc Tiếu, nghiễm nhiên coi hắn là trung tâm của đội ngũ, Nguyệt Trung Miên trong lòng khó chịu, cũng chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng.

Có đại cao thủ trấn thủ, phó bản này tiến triển cực kỳ thuận lợi. Bốn người mang theo thuốc giải độc quả nhiên không dùng cái nào, bởi vì Quân Mạc Tiếu sẽ đem thù hận của nhền nhện kéo hết lên người mình, sau đó nhờ vào cách di chuyển, lăn lộn, nhảy cao thành thạo và kỹ xảo xê dịch né tránh, bốn người thậm chí trầm mê trong kỹ xảo hoa lệ của Quân Mạc Tiếu mà quên đánh quái.

“Phía trước tui nhớ có nhiều nhện lắm, giết sạch thì BOSS đầu sẽ xuất hiện, hơn nữa còn biết phun độc bắn tơ, là chỗ khó của phó bản này. Chúng ta….” Điền Thất vừa mới nói tới chúng ta đã thấy Quân Mạc Tiếu xông lên giết, đành phải sửa lại: “Được rồi chúng ta lên đi….”

Trí nhớ của Điền Thất không sai, trong Huyệt Động Nhền Nhện có rất nhiều tiểu quái, ước chừng có bảy con, ba độc bốn tơ, hơn nữa còn gây thù hận theo dây chuyền, mọi người vừa mới lại gần, bảy con nhện đồng thời xông ra.

“Nhanh lên!” Điền Thất kêu gọi ba người anh em của mình, bản thân hắn cũng không thể không biết xấu hổ đi chỉ huy Quân Mạc Tiếu, trình độ người ta cao hơn mình rất nhiều. Nhưng lần này ở đây có tổng cộng bảy con nhện, Điền Thất cảm thấy kỹ xảo của Quân Mạc Tiểu cao đến đâu cũng không thể kéo hết tất cả thù hận, dù sao hiện tại mới chỉ cấp 10, không có kỹ năng lan kéo thù hận a! Cho nên hắn kêu gọi mọi người cùng nhau xông lên, chia sẻ áp lực với Quân Mạc Tiếu.

Kết quả nghe một tiếng “xoạt”, chiến mâu trong tay Quân Mạc Tiếu vung lên, trực tiếp vẽ ra một vòng cung lớn, bốn con nhện cùng nhào đến, hai con tấn công, hai con bắn tơ. Quân Mạc Tiếu nhảy về sau, tránh được hai mạng nhện rồi xoay người trên không cùng lúc đấy, chiến mâu trong tay lại vung lên, qua hai tiếng bùm bụp thì hai con nhện phía sau cũng trúng đòn, sau khi rơi xuống lại nghiêng người, né tránh mạng nhện do một con nhện mới đến bắn tới, tung một cái Thiên Kích, con nhện thứ bảy bị văng cao, không bắn tơ được nữa.

Bọn Điền Thất nhất thời đứng vi vu trong gió.

“Thằng này là người hả?” Bốn người rất muốn nói câu này, nhưng ngại chức năng giọng nói trực tiếp chết tiệt của Vinh Quang, nói ra để người ta nghe thấy thì không hay, ngoại trừ những lời này, thật sự không còn lời nào có thể biểu đạt tâm tình của bọn họ lúc này.

“Quét ngang 180 độ, móa!” Mọi người chỉ có thể dùng phím gõ chữ.

“Giữa không trung xoay người mà vẫn có thể đâm chuẩn xác hai chiêu!”

“Sau khi Lăn Mình nắm bắt thời gian sử dụng Thiên Kích rất chuẩn, độ văng đạt lớn nhất.”

“Đây không phải con người!” Mọi người nhất trí nhận định. Những kỹ xảo ở trên đều kết hợp từ những động tác cơ bản, nhưng không phải ai cũng làm được. Ví dụ như 180 độ quét ngang, chẳng qua chỉ là một công kích bình thường, nhưng để quét ngang cần rê chuột, tốc độ rê càng nhanh thì phạm vi càng lớn, ngoài ra cũng liên quan tới tốc độ công kích. Ở giai đoạn cấp 10 này, đánh ra được chiêu quét ngang 180 độ cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện