Trong góc phòng, Hoàng Thiếu Thiên tắt máy vi tính, rúc người giấu đầu, lén lén lút lút trong bóng tối lần mò đi ra. Trước quầy Diệp Tu vẫn nhìn hắn, bất đắc dĩ nhìn cậu trời con này ở đó cẩn thận tới lui.
“Tại sao anh giải nghệ? Tại sao anh giải nghệ?” Hoàng Thiếu Thiên còn chưa đi tới quầy trước đã hỏi.
“Không giải nghệ, lẽ nào ở lại trong đội làm bồi luyện?” Diệp Tu hỏi ngược.
“Bồi luyện? Gia Thế rõ là chân thành muốn ép anh đi rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Nhưng anh thẳng thắn giải nghệ như thế có kích động quá không? Thế nào cũng nên xem thử xem có cơ hội chuyển câu lạc bộ hay không á dù cho Gia Thế có cắn chết không tha đi nữa, nhưng cũng chưa chắc là hoàn toàn không có cơ hội chuyển mà, nói không chừng vẫn còn câu lạc bộ nguyện ý vì anh đáp ứng đầy đủ yêu cầu từ Gia Thế, ít ra anh cũng phải chờ qua kỳ hạn chuyển câu lạc bộ hãy giải nghệ sau. ”
“Anh chuyển đi rồi còn Mộc Tranh thì sao hả?” Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.
Cùng là cao thủ cấp thần, mấy chuyện như vậy trong Liên Minh làm sao mà không hiểu? Như Tô Mộc Tranh vậy, ông chủ cũ dù phải trao đổi cả câu lạc bộ cũng sẽ không từ bỏ cô. Bởi căn bản cô là một cái cây hái ra tiền, là máy rút tiền của ông chủ, giá trị thương mại của cô còn cao hơn giá trị nhân vật nữa. Cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không dám đảm bảo sẽ không bị câu lạc bộ chuyển nhượng, nhưng nếu như là Tô Mộc Tranh, rất nhiều ông chủ thà sẵn sàng hi sinh chút thành tích cũng quyết giữ cô lại.
“Nếu như anh chuyển sang câu lạc bộ khác, Mộc Tranh nhất định sẽ quyết liệt đòi hủy hợp đồng.” Diệp Tu nói.
“Thì ra là thế… Vậy nên anh hủy hợp đồng á? Ế… Khi hủy hợp đồng rồi thì không được phép tham gia câu lạc bộ khác trong mùa giải năm nay, nhưng ít ra so với giải nghệ thì thời gian cũng ngắn hơn nửa năm. Nhưng nếu anh lại quay về làm tuyển thủ, cũng không có khả năng về lại Gia Thế, như vậy so với việc chuyển câu lạc bộ hình như cũng như nhau. Giải nghệ một năm, chí ít không phải bồi thường hợp đồng hoặc là chuộc lại hợp đồng ha? Một năm sau thì… hợp đồng của Mộc Tranh còn bao lâu hết hạn?” Hoàng Thiếu Thiên tự nhiên hỏi ra một đống câu hỏi.
“Một năm rưỡi.” Diệp Tu nói.
“A… Nói như vậy, anh là dự định một năm rưỡi sau đó mới trở về? Một năm rưỡi, ông anh quá dữ rồi?” Hoàng Thiếu Thiên tỏ ra thán phục. Tuổi thọ nghề của các tuyển thủ e-sport tương đối ngắn, tên này có thể đến 25 tuổi mà vẫn tài năng như thế đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, lúc này còn dám bỏ ra một năm rưỡi, quả thực đi ngược lại với quy luật tự nhiên mà.
“Ha hả, chú chờ anh về ngược đãi chú đi” Diệp Tu nói.
“Móa, sao ông anh chảnh quá vậy?” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.
“Ồ vậy thành tích một đấu một giữa hai đứa mình là bao nhiêu ha?” Diệp Tu hỏi.
“A… Khí trời tối nay thật không tệ nha” Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên chuyển hướng về phía ngoài cửa tiệm net chỉ thấy màn đêm đen đến không thấy gì cả.
Sau một hồi đờ mặt ra nhìn, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên quay về, vẻ trịnh trọng: “Nhất định phải trở về.”
“Còn cần chú nói sao?” Diệp Tu nói.
“Có chuyện gì khó khăn cứ nói với tui.” Hoàng Thiếu Thiên nói rất nghiêm túc.
“Vậy trả anh thanh Kiếm Quang Hấp Huyết đã, còn có, mười đồng hai tiếng xài máy nữa.” Diệp Tu nói.
“…” Kẻ nói nhiều rốt cuộc cũng hết biết nói gì một lần.
“Thanh Kiếm Quang Hấp Huyết trả ông anh sau” Hoàng Thiếu Thiên đặt mười đồng xuống mặt bàn, xoay người lén la lén lút biến mất giữa màn đêm.
“Lưu Mộc off rồi hả??” Lúc Diệp Tu trở lại trò chơi, nhận được tin nhắn của Đường Nhu.
“Ừ.”
“Phó bản thì sao?” Đường Nhu hỏi.
Diệp Tu cười, lúc đã kéo đủ người để chạy đi đánh bản.
16 phút 24 giây 67, thành tích treo cao trên bảng danh sách, nhìn thành tích này Lam Hà không nói gì thật lâu. Đang sững sờ, chợt có tin tức gửi đến, mở ra thì thấy Quân Mạc Tiếu: “Ăn mấy cái bàn phím rồi?”
Lam Hà rơi lệ đầy mặt. Cái kỷ lục mà cậu tuyên thề sẽ ăn bàn phím đang đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Mai Cốt Chi Địa, nếu tính thử thì cậu phải ăn hai cái bàn phím rồi.
“Ông anh đừng chê cười tui mà.” Lam Hà phiền muộn.
“Ha ha, kỷ lục lần này không thành vấn đề.” Diệp Tu nói.
“Tốt tốt.” Lam Hà lên tiếng trả lời, nhưng không tỏ ra thái độ gì. Diệp Tu vừa nhìn, cũng đã rõ, kỷ lục phó bản lần này cứ phá rồi lập mãi, những cao thủ có sức phán đoán trong trò chơi đã bị mất phương hướng hết, Lam Hà như thế là muốn quan sát thêm chút nữa. Nhưng quả thật kỷ lục trước mắt đã là cao nhất rồi. Trừ phi có công hội sẵn lòng dồn hết sức tập hợp một đội ngũ được trang bị đầy đủ vũ khí cam và tìm cao thủ thay mặt. Đối với khu mới, hoàn toàn không có loại khả năng này.
Người khiếp sợ với kỷ lục lần này, tất nhiên cũng không thể thiếu Dạ Độ Hàn Đàm. Vốn gã đang thấy sung sướng khi Gia Vương Triều phá kỷ lục của Quân Mạc Tiếu, cảm thấy Gia Vương Triều lần này tìm tới kẻ đánh thay còn trâu bò hơn, đến cả Quân Mạc Tiếu cũng không đỡ nổi. Ai ngờ không lâu sau Quân Mạc Tiếu lại lấy về thành tích.
Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc những người này Dạ Độ Hàn Đàm coi như biết mặt.
Ly Hận Kiếm lần phá bản trước là ai? Lần này lại thêm Lưu Mộc tự dưng chạy đến là ai?
Tình huống bấy giờ ở khu 10 rút cuộc ra sao? Cao thủ không có câu lạc bộ nhiều đến vậy ư? Khu này phải khu mới không vậy?
Dạ Độ Hàn Đàm và Lam Hà như nhau, cũng mất lòng tin với phán đoán của mình, không biết cái kỷ lục này lại có thể bị phá hay không. Bọn họ và những công hội lớn khác như nhau, trông chừng kỷ lục này một đêm.
Hệ thống không thông báo gì, phó bản Mai Cốt Chi Địa từ giờ yên ổn rồi phải không? Thế nhưng, đây cũng chỉ là ngày hôm nay mà thôi, các công hội lớn ra vẻ bình tĩnh nhưng lại rất bất an coi chừng thêm một ngày nữa, kỷ lục vẫn không nhúc nhích, đừng nói kỷ lục đứng đầu, đến kỷ lục đứng thứ ba cũng không có đội ngũ nào có thể chạm đến.
Bởi vì hai phó bản gần đây Gia Vương Triều thể hiện sức cạnh tranh cạnh hơn người, chiếm được sự quan tâm từ các công hội lớn ở khắp nơi. Gián điệp nằm vùng nhiều lần thường lui tới. Thế nhưng trước khi bước được vào những vị trí nòng cốt, chỉ từ trong kênh công hội thì thực sự rất khó đào được tin gì có giá trị, huống chi những kẻ đánh thay cho Gia Thế trừ hội trưởng Trần Dạ Huy thì ngay cả chủ nhân vật cũng chẳng biết.
Mặc dù cả đám dễ dàng hoài nghi bọn họ dựa dẫm vào cao thủ câu lạc bộ của công hội, có điều cao thủ câu lạc bộ chạy tới để đánh bản, thỉnh thoảng chơi chút cũng không có gì, nhưng ở khu 10 này thấy thế nào cũng giống như đang so trình cùng Quân Mạc Tiếu ấy. Tuyển thủ chuyên nghiệp phải làm đến mức này sao??
Về phương diện khác, nếu như nói Gia Vương Triều đưa ra tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy Quân Mạc Tiếu có thể chà đạp bọn họ rút cuộc là thần thánh phương nào?
Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc… Quần chúng đã khá quen mắt với mấy cái ID cố định nhiều lần lên TV này, chẳng biết có bao nhiêu công hội phái người đi điều tra lưu ý đến những nhân vật này.
Những người này rất mạnh, điều này không cần hoài nghi, không mạnh làm sao có thể lập nên kỷ lục như thế. Hiện tại điều công hội muốn biết chính là, họ mạnh đến cỡ nào.
Đằng sau mỗi một nhân vật kia, cất giấu biết bao ánh nhìn lặng lẽ dõi theo. Đánh mất niềm tin vào sức phán đoán của mình, không ít công hội đều đã đến tổng bộ ở Thần Chi Lĩnh Vực mang theo nhiều cao thủ qua đây. Chưa nói đến việc cày cấp, có thể đi quan sát những nhân vật đang nổi kia được luôn.
Trung Thảo Đường.
Một trong ba công hội lớn, nhưng lại là một trong ba nhà vẫn đang xem xét Quân Mạc Tiếu, chưa có sự tiếp xúc trực tiếp gì.
Lúc này, trong góc nhìn của nhân vật hội trưởng khu 10 – Xa Tiền Tử, xuất hiện cảnh tượng vài người đang đánh quái ở khu hoang dã. Nhưng Xa Tiền Tử lại không hề yên lòng, nói đúng hơn, gã có chút sợ hãi.
Lúc này gã ngồi ở đây, khống chế nhân vật, nhưng đứng phía sau gã, lại là một nhân vật cấp thần thực sự.
Vương Kiệt Hi, tuyển thủ quản lý cả câu lạc bộ Vi Thảo, đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, quán quân của mùa giải trước, tuyển thủ giá trị nhất mùa giải. Hiện nay trên bảng xếp hạng Vi Thảo đang dẫn đầu, là đội ngũ có khả năng đoạt cúp từ tay Lam Vũ cao nhất. Tài khoản nhân vật của Vương Kiệt Hi là Vương Bất Lưu Hành, chức nghiệp ma đạo học giả, nổi tiếng với thao tác và đấu pháp thay đổi đầy quỷ dị, được giới chuyên nghiệp xưng tụng thành Ma Thuật Sư.
Xa Tiền Tử đã báo cáo với công hội về cục diện nhóm cao thủ chèn ép công hội ở khu 10 hiện nay, làm thế nào cũng không nghĩ sẽ kinh động đến vị đại thần to lớn này, khiến đại thần phải tự mình chạy tới nhìn xem mấy nhân vật nhỏ cấp 27.
Lúc này người nọ đứng ở phía sau, Xa Tiền Tử chỉ cảm thấy áp lực cực kỳ lớn, thao tác nhân vật đều có chút mất tự nhiên. Xa Tiền Tử nhớ đến cuốn sổ đặc biệt nằm trong lòng mình, là sổ lưu niệm được phát hành sau khi Vi Thảo giành quán quân vào năm ngoái. Xa Tiền Tử biết được đại thần ghé qua, vội vã mang theo sổ dự định xin chữ ký.
Cơ mà nhìn thấy đại thần cùng đôi mắt có độ lớn nhỏ khác nhau kia, Xa Tiền Tử lập tức khẩn trương đến quên sạch mọi thứ. Lúc này tay chân vụng về thao tác nhân vật tìm kiếm đám người Quân Mạc Tiếu để đại thần xem qua, thì mới nhớ tới chuyện kí tên.
Mở miệng thế nào đây… Xa Tiền Tử đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được người sau lưng nói rằng: “Cậu có tin kìa.”
“Tin?” Xa Tiền Tử ngờ nghệch đến cái từ này cũng thoáng tự hỏi là cái gì, một lát mới lấy lại tinh thần, nhân vật của mình có tin nhắn. Mở ra nhìn, cũng chỉ là chuyện phiếm nhàm chán, vội vã đóng cửa sổ không để ý tới, vững vàng chỉnh góc nhìn nhắm ngay đám Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn, Hàn Yên Nhu.
Lúc này ở Mai Cốt Chi Địa luyện cấp chính là ba người này, ngoài ra còn có Đường Thất và Nguyệt Trung Miên, hai người này đã bị Xa Tiền Tử coi thường, trong góc nhìn có thể bơ được thì bơ luôn.
Giai đoạn cấp thấp, kỹ năng ít, đấu pháp chỉ có một, phán đoán khả năng của một người tương đối không dễ dàng.Ví như đám Xa Tiền Tử, hoàn toàn chẳng rõ đám người Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc mạnh cỡ nào, thế nhưng vị đại thần đứng sau không phải vậy, nếu như ngay cả đại thần cũng không nhìn ra được, Xa Tiền Tử thật sự không biết nên dựa vào ai.
“Đấu pháp của Nhất Diệp Chi Thu.” Sau một lúc lâu lẳng lặng nhìn, Vương Kiệt Hi đột nhiên nói.
“Người nào?” Xa Tiền Tử không tự chủ liền hỏi.
“Cả hai người.” Vương Kiệt Hi nói.
Góc nhìn có thể thấy được Hàn Yên Nhu là pháp sư chiến đấu, Quân Mạc Tiếu dù vậy cũng là dùng chiến mâu để áp dụng kỹ năng của pháp sư chiến đấu.
” Quân Mạc Tiếu này là tán nhân.” Xa Tiền Tử nói, nói xong cũng hối hận, mình nhiều lời rồi, Kiệt Hi đại thần lẽ nào nhìn không ra sao?
“Ừ.” Vương Kiệt Hi cũng lên tiếng.
“Đấu pháp của Nhất Diệp Chi Thu có gì đặc biệt?” Xa Tiền Tử vội vã biểu hiện tinh thần học hỏi một chút.
“Chẳng có gì đặc biệt cả, là đấu pháp quê mùa nhất.” Vương Kiệt Hi nói.
Xa Tiền Tử nhất thời muốn quỳ lạy ghê a, dám nói đấu pháp của đấu thần Nhất Diệp Chi Thu là quê mùa, có lẽ chỉ mỗi Kiệt Hi đại thần thôi.
“Tên lưu manh này thì sao?” Xa Tiền Tử tiếp tục thỉnh giáo.
“Tên lưu manh này…” Vương Kiệt Hi không có gì để nói, “Nói dễ nghe là muốn gì làm nấy, còn khó nghe là đánh bậy đánh bạ.”
P/s: Ma Thuật Sư còn có nghĩa là thầy phù thủy, nhà ảo thuật nữa =w=
“Tại sao anh giải nghệ? Tại sao anh giải nghệ?” Hoàng Thiếu Thiên còn chưa đi tới quầy trước đã hỏi.
“Không giải nghệ, lẽ nào ở lại trong đội làm bồi luyện?” Diệp Tu hỏi ngược.
“Bồi luyện? Gia Thế rõ là chân thành muốn ép anh đi rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Nhưng anh thẳng thắn giải nghệ như thế có kích động quá không? Thế nào cũng nên xem thử xem có cơ hội chuyển câu lạc bộ hay không á dù cho Gia Thế có cắn chết không tha đi nữa, nhưng cũng chưa chắc là hoàn toàn không có cơ hội chuyển mà, nói không chừng vẫn còn câu lạc bộ nguyện ý vì anh đáp ứng đầy đủ yêu cầu từ Gia Thế, ít ra anh cũng phải chờ qua kỳ hạn chuyển câu lạc bộ hãy giải nghệ sau. ”
“Anh chuyển đi rồi còn Mộc Tranh thì sao hả?” Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.
Cùng là cao thủ cấp thần, mấy chuyện như vậy trong Liên Minh làm sao mà không hiểu? Như Tô Mộc Tranh vậy, ông chủ cũ dù phải trao đổi cả câu lạc bộ cũng sẽ không từ bỏ cô. Bởi căn bản cô là một cái cây hái ra tiền, là máy rút tiền của ông chủ, giá trị thương mại của cô còn cao hơn giá trị nhân vật nữa. Cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không dám đảm bảo sẽ không bị câu lạc bộ chuyển nhượng, nhưng nếu như là Tô Mộc Tranh, rất nhiều ông chủ thà sẵn sàng hi sinh chút thành tích cũng quyết giữ cô lại.
“Nếu như anh chuyển sang câu lạc bộ khác, Mộc Tranh nhất định sẽ quyết liệt đòi hủy hợp đồng.” Diệp Tu nói.
“Thì ra là thế… Vậy nên anh hủy hợp đồng á? Ế… Khi hủy hợp đồng rồi thì không được phép tham gia câu lạc bộ khác trong mùa giải năm nay, nhưng ít ra so với giải nghệ thì thời gian cũng ngắn hơn nửa năm. Nhưng nếu anh lại quay về làm tuyển thủ, cũng không có khả năng về lại Gia Thế, như vậy so với việc chuyển câu lạc bộ hình như cũng như nhau. Giải nghệ một năm, chí ít không phải bồi thường hợp đồng hoặc là chuộc lại hợp đồng ha? Một năm sau thì… hợp đồng của Mộc Tranh còn bao lâu hết hạn?” Hoàng Thiếu Thiên tự nhiên hỏi ra một đống câu hỏi.
“Một năm rưỡi.” Diệp Tu nói.
“A… Nói như vậy, anh là dự định một năm rưỡi sau đó mới trở về? Một năm rưỡi, ông anh quá dữ rồi?” Hoàng Thiếu Thiên tỏ ra thán phục. Tuổi thọ nghề của các tuyển thủ e-sport tương đối ngắn, tên này có thể đến 25 tuổi mà vẫn tài năng như thế đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, lúc này còn dám bỏ ra một năm rưỡi, quả thực đi ngược lại với quy luật tự nhiên mà.
“Ha hả, chú chờ anh về ngược đãi chú đi” Diệp Tu nói.
“Móa, sao ông anh chảnh quá vậy?” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.
“Ồ vậy thành tích một đấu một giữa hai đứa mình là bao nhiêu ha?” Diệp Tu hỏi.
“A… Khí trời tối nay thật không tệ nha” Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên chuyển hướng về phía ngoài cửa tiệm net chỉ thấy màn đêm đen đến không thấy gì cả.
Sau một hồi đờ mặt ra nhìn, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên quay về, vẻ trịnh trọng: “Nhất định phải trở về.”
“Còn cần chú nói sao?” Diệp Tu nói.
“Có chuyện gì khó khăn cứ nói với tui.” Hoàng Thiếu Thiên nói rất nghiêm túc.
“Vậy trả anh thanh Kiếm Quang Hấp Huyết đã, còn có, mười đồng hai tiếng xài máy nữa.” Diệp Tu nói.
“…” Kẻ nói nhiều rốt cuộc cũng hết biết nói gì một lần.
“Thanh Kiếm Quang Hấp Huyết trả ông anh sau” Hoàng Thiếu Thiên đặt mười đồng xuống mặt bàn, xoay người lén la lén lút biến mất giữa màn đêm.
“Lưu Mộc off rồi hả??” Lúc Diệp Tu trở lại trò chơi, nhận được tin nhắn của Đường Nhu.
“Ừ.”
“Phó bản thì sao?” Đường Nhu hỏi.
Diệp Tu cười, lúc đã kéo đủ người để chạy đi đánh bản.
16 phút 24 giây 67, thành tích treo cao trên bảng danh sách, nhìn thành tích này Lam Hà không nói gì thật lâu. Đang sững sờ, chợt có tin tức gửi đến, mở ra thì thấy Quân Mạc Tiếu: “Ăn mấy cái bàn phím rồi?”
Lam Hà rơi lệ đầy mặt. Cái kỷ lục mà cậu tuyên thề sẽ ăn bàn phím đang đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Mai Cốt Chi Địa, nếu tính thử thì cậu phải ăn hai cái bàn phím rồi.
“Ông anh đừng chê cười tui mà.” Lam Hà phiền muộn.
“Ha ha, kỷ lục lần này không thành vấn đề.” Diệp Tu nói.
“Tốt tốt.” Lam Hà lên tiếng trả lời, nhưng không tỏ ra thái độ gì. Diệp Tu vừa nhìn, cũng đã rõ, kỷ lục phó bản lần này cứ phá rồi lập mãi, những cao thủ có sức phán đoán trong trò chơi đã bị mất phương hướng hết, Lam Hà như thế là muốn quan sát thêm chút nữa. Nhưng quả thật kỷ lục trước mắt đã là cao nhất rồi. Trừ phi có công hội sẵn lòng dồn hết sức tập hợp một đội ngũ được trang bị đầy đủ vũ khí cam và tìm cao thủ thay mặt. Đối với khu mới, hoàn toàn không có loại khả năng này.
Người khiếp sợ với kỷ lục lần này, tất nhiên cũng không thể thiếu Dạ Độ Hàn Đàm. Vốn gã đang thấy sung sướng khi Gia Vương Triều phá kỷ lục của Quân Mạc Tiếu, cảm thấy Gia Vương Triều lần này tìm tới kẻ đánh thay còn trâu bò hơn, đến cả Quân Mạc Tiếu cũng không đỡ nổi. Ai ngờ không lâu sau Quân Mạc Tiếu lại lấy về thành tích.
Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc những người này Dạ Độ Hàn Đàm coi như biết mặt.
Ly Hận Kiếm lần phá bản trước là ai? Lần này lại thêm Lưu Mộc tự dưng chạy đến là ai?
Tình huống bấy giờ ở khu 10 rút cuộc ra sao? Cao thủ không có câu lạc bộ nhiều đến vậy ư? Khu này phải khu mới không vậy?
Dạ Độ Hàn Đàm và Lam Hà như nhau, cũng mất lòng tin với phán đoán của mình, không biết cái kỷ lục này lại có thể bị phá hay không. Bọn họ và những công hội lớn khác như nhau, trông chừng kỷ lục này một đêm.
Hệ thống không thông báo gì, phó bản Mai Cốt Chi Địa từ giờ yên ổn rồi phải không? Thế nhưng, đây cũng chỉ là ngày hôm nay mà thôi, các công hội lớn ra vẻ bình tĩnh nhưng lại rất bất an coi chừng thêm một ngày nữa, kỷ lục vẫn không nhúc nhích, đừng nói kỷ lục đứng đầu, đến kỷ lục đứng thứ ba cũng không có đội ngũ nào có thể chạm đến.
Bởi vì hai phó bản gần đây Gia Vương Triều thể hiện sức cạnh tranh cạnh hơn người, chiếm được sự quan tâm từ các công hội lớn ở khắp nơi. Gián điệp nằm vùng nhiều lần thường lui tới. Thế nhưng trước khi bước được vào những vị trí nòng cốt, chỉ từ trong kênh công hội thì thực sự rất khó đào được tin gì có giá trị, huống chi những kẻ đánh thay cho Gia Thế trừ hội trưởng Trần Dạ Huy thì ngay cả chủ nhân vật cũng chẳng biết.
Mặc dù cả đám dễ dàng hoài nghi bọn họ dựa dẫm vào cao thủ câu lạc bộ của công hội, có điều cao thủ câu lạc bộ chạy tới để đánh bản, thỉnh thoảng chơi chút cũng không có gì, nhưng ở khu 10 này thấy thế nào cũng giống như đang so trình cùng Quân Mạc Tiếu ấy. Tuyển thủ chuyên nghiệp phải làm đến mức này sao??
Về phương diện khác, nếu như nói Gia Vương Triều đưa ra tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy Quân Mạc Tiếu có thể chà đạp bọn họ rút cuộc là thần thánh phương nào?
Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc… Quần chúng đã khá quen mắt với mấy cái ID cố định nhiều lần lên TV này, chẳng biết có bao nhiêu công hội phái người đi điều tra lưu ý đến những nhân vật này.
Những người này rất mạnh, điều này không cần hoài nghi, không mạnh làm sao có thể lập nên kỷ lục như thế. Hiện tại điều công hội muốn biết chính là, họ mạnh đến cỡ nào.
Đằng sau mỗi một nhân vật kia, cất giấu biết bao ánh nhìn lặng lẽ dõi theo. Đánh mất niềm tin vào sức phán đoán của mình, không ít công hội đều đã đến tổng bộ ở Thần Chi Lĩnh Vực mang theo nhiều cao thủ qua đây. Chưa nói đến việc cày cấp, có thể đi quan sát những nhân vật đang nổi kia được luôn.
Trung Thảo Đường.
Một trong ba công hội lớn, nhưng lại là một trong ba nhà vẫn đang xem xét Quân Mạc Tiếu, chưa có sự tiếp xúc trực tiếp gì.
Lúc này, trong góc nhìn của nhân vật hội trưởng khu 10 – Xa Tiền Tử, xuất hiện cảnh tượng vài người đang đánh quái ở khu hoang dã. Nhưng Xa Tiền Tử lại không hề yên lòng, nói đúng hơn, gã có chút sợ hãi.
Lúc này gã ngồi ở đây, khống chế nhân vật, nhưng đứng phía sau gã, lại là một nhân vật cấp thần thực sự.
Vương Kiệt Hi, tuyển thủ quản lý cả câu lạc bộ Vi Thảo, đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, quán quân của mùa giải trước, tuyển thủ giá trị nhất mùa giải. Hiện nay trên bảng xếp hạng Vi Thảo đang dẫn đầu, là đội ngũ có khả năng đoạt cúp từ tay Lam Vũ cao nhất. Tài khoản nhân vật của Vương Kiệt Hi là Vương Bất Lưu Hành, chức nghiệp ma đạo học giả, nổi tiếng với thao tác và đấu pháp thay đổi đầy quỷ dị, được giới chuyên nghiệp xưng tụng thành Ma Thuật Sư.
Xa Tiền Tử đã báo cáo với công hội về cục diện nhóm cao thủ chèn ép công hội ở khu 10 hiện nay, làm thế nào cũng không nghĩ sẽ kinh động đến vị đại thần to lớn này, khiến đại thần phải tự mình chạy tới nhìn xem mấy nhân vật nhỏ cấp 27.
Lúc này người nọ đứng ở phía sau, Xa Tiền Tử chỉ cảm thấy áp lực cực kỳ lớn, thao tác nhân vật đều có chút mất tự nhiên. Xa Tiền Tử nhớ đến cuốn sổ đặc biệt nằm trong lòng mình, là sổ lưu niệm được phát hành sau khi Vi Thảo giành quán quân vào năm ngoái. Xa Tiền Tử biết được đại thần ghé qua, vội vã mang theo sổ dự định xin chữ ký.
Cơ mà nhìn thấy đại thần cùng đôi mắt có độ lớn nhỏ khác nhau kia, Xa Tiền Tử lập tức khẩn trương đến quên sạch mọi thứ. Lúc này tay chân vụng về thao tác nhân vật tìm kiếm đám người Quân Mạc Tiếu để đại thần xem qua, thì mới nhớ tới chuyện kí tên.
Mở miệng thế nào đây… Xa Tiền Tử đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được người sau lưng nói rằng: “Cậu có tin kìa.”
“Tin?” Xa Tiền Tử ngờ nghệch đến cái từ này cũng thoáng tự hỏi là cái gì, một lát mới lấy lại tinh thần, nhân vật của mình có tin nhắn. Mở ra nhìn, cũng chỉ là chuyện phiếm nhàm chán, vội vã đóng cửa sổ không để ý tới, vững vàng chỉnh góc nhìn nhắm ngay đám Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn, Hàn Yên Nhu.
Lúc này ở Mai Cốt Chi Địa luyện cấp chính là ba người này, ngoài ra còn có Đường Thất và Nguyệt Trung Miên, hai người này đã bị Xa Tiền Tử coi thường, trong góc nhìn có thể bơ được thì bơ luôn.
Giai đoạn cấp thấp, kỹ năng ít, đấu pháp chỉ có một, phán đoán khả năng của một người tương đối không dễ dàng.Ví như đám Xa Tiền Tử, hoàn toàn chẳng rõ đám người Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc mạnh cỡ nào, thế nhưng vị đại thần đứng sau không phải vậy, nếu như ngay cả đại thần cũng không nhìn ra được, Xa Tiền Tử thật sự không biết nên dựa vào ai.
“Đấu pháp của Nhất Diệp Chi Thu.” Sau một lúc lâu lẳng lặng nhìn, Vương Kiệt Hi đột nhiên nói.
“Người nào?” Xa Tiền Tử không tự chủ liền hỏi.
“Cả hai người.” Vương Kiệt Hi nói.
Góc nhìn có thể thấy được Hàn Yên Nhu là pháp sư chiến đấu, Quân Mạc Tiếu dù vậy cũng là dùng chiến mâu để áp dụng kỹ năng của pháp sư chiến đấu.
” Quân Mạc Tiếu này là tán nhân.” Xa Tiền Tử nói, nói xong cũng hối hận, mình nhiều lời rồi, Kiệt Hi đại thần lẽ nào nhìn không ra sao?
“Ừ.” Vương Kiệt Hi cũng lên tiếng.
“Đấu pháp của Nhất Diệp Chi Thu có gì đặc biệt?” Xa Tiền Tử vội vã biểu hiện tinh thần học hỏi một chút.
“Chẳng có gì đặc biệt cả, là đấu pháp quê mùa nhất.” Vương Kiệt Hi nói.
Xa Tiền Tử nhất thời muốn quỳ lạy ghê a, dám nói đấu pháp của đấu thần Nhất Diệp Chi Thu là quê mùa, có lẽ chỉ mỗi Kiệt Hi đại thần thôi.
“Tên lưu manh này thì sao?” Xa Tiền Tử tiếp tục thỉnh giáo.
“Tên lưu manh này…” Vương Kiệt Hi không có gì để nói, “Nói dễ nghe là muốn gì làm nấy, còn khó nghe là đánh bậy đánh bạ.”
P/s: Ma Thuật Sư còn có nghĩa là thầy phù thủy, nhà ảo thuật nữa =w=
Danh sách chương