Edit: Mei | Beta: KhaPi
Trong đội ngũ có hai người, một là Quân Mạc Tiếu, một là Hàn Yên Nhu. Cả hai tuy chung đội, nhưng lại mạnh ai nấy đánh, không hề phối hợp lẫn nhau. Sau khi Ly Hận Kiếm gia nhập, hai người cũng tạm dừng chào hỏi rồi lại tiếp tục mạnh ai nấy bận rộn. Lưu Hạo bắt đầu sang một bên đánh quái, liền trở thành cục diện ba người ai bận việc nấy, không ai tìm gã phối hợp, khiến cho Lưu Hạo cũng chỉ một thân một mình đánh quái.
Càng khiến gã buồn bực chính là, hai người đánh mà chẳng nói năng gì. Lưu Hạo đã ngụy trang tiếng nói, nhưng dù sao vẫn không dám nói nhiều, gã vốn rất vui vẻ khi nhìn thấy Diệp Thu đang luyện cấp hai mình, cảm thấy rằng chỉ cần thám thính đối phương nói chuyện phiếm là có thể thu được tin tức mình cần, ai ngờ đâu trừ một câu “chào” lúc gặp mặt thì chẳng nghe được chữ thứ hai.
Đánh quái một lúc, Lưu Hạo phiền muộn không chịu được. Nếu sớm biết hai người này không nói lời nào, lúc vừa tới bản thân nên chủ động một chút, hiện tại mình cũng im im nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi này hỏi nọ, liệu có quá khả nghi không? Nghĩ như vậy, Lưu Hạo cũng đành im tiếp ở một bên, chỉ thường xuyên để ý tình hình của hai người, dần dần chợt phát hiện được chút chuyện không bình thường.
Công kích của Quân Mạc Tiếu rất cao!
Dù sao Lưu Hạo cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi, sức phán đoán cơ bản vẫn phải có. Quân Mạc Tiếu không phải pháp sư chiến đấu chính quy, nhưng vận dụng đấu pháp của pháp sư chiến đấu, đánh còn mạnh hơn Hàn Yên Nhu kia. Lưu Hạo cũng để ý đến Hàn Yên Nhu, thao tác rất nhanh, nếu so với Quân Mạc Tiếu, công kích đánh ra sẽ không đến mức chênh lệch vì kỹ thuật thao tác được, thế thì chỉ còn một cách giải thích: trang bị của Quân Mạc Tiếu mạnh hơn.
Thứ trực tiếp nâng cao lực công kích đương nhiên là vũ khí.Tuy Lưu Hạo là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng gã quả thực không biết rõ về món vũ khí cấp 25 này, nếu là loại vũ khí thuộc chức nghiệp ma kiếm sĩ của mình thì gã biết khá nhiều, còn thanh chiến mâu có đầu mâu trắng trong tay Quân Mạc Tiếu lúc này, gã lại hoàn toàn chẳng biết đấy là vũ khí gì.
Sau khi chú ý vấn đề này, Lưu Hạo cũng bắt đầu lưu ý thao tác. Gã duy trì tiết tấu thao tác giống y Quân Mạc Tiếu, sau đó so sánh với lượng sát thương tiểu quái bên mình để tính ra lực công kích thương tổn của Quân Mạc Tiếu. Tuy cả hai khác nghề, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp thì phán đoán kiểu này vẫn phải có.
Kết quả làm cho Lưu Hạo chấn động, gã từng nghĩ vũ khí của Quân Mạc Tiếu có thể là vũ khí cam, nhưng theo hiệu suất công kích đánh ra được, dường như cao hơn cả vũ khí cam, có lẽ nào là vũ khí bạc cấp 25?
Lưu Hạo có chút không dám tin, sau vài lần để Ly Hận Kiếm tiếp tục duy trì tiết tấu giống Quân Mạc Tiếu, gã không thể không khẳng định phán đoán này, hơn nữa càng ngày càng chắc chắn nó. Công kích chênh lệch rõ ràng như thế, hẳn không phải do hiệu quả của bất kỳ món trang bị nhỏ nào trên người mang tới, chỉ có thể là vũ khí trực tiếp làm ra lực công kích chênh lệch.
Vũ khí bạc, tên này có hẳn vũ khí bạc, khu mới vừa mở được vài ngày tên này đã có vũ khí bạc rồi?
Cái vũ khí bạc này là gì? Là chiến mâu Khước Tà sao? Không giống a...
Khước Tà là vũ khí bạc do Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu sử dụng, Lưu Hạo đương nhiên đã thấy quen rồi, khác xa với cái chuôi của món này. Huống hồ cho dù là Diệp Thu cũng cũng chưa chắc có thể chế ra được Khước Tà, trang bị tự chế chính là thứ bảo mật nhất của câu lạc bộ.
“Lẽ nào tên này vẫn chưa thật sự hết hy vọng? Còn muốn quay về giới chuyên nghiệp thật ư, dùng tài khoản này và món vũ khí bạc kia sao?” Nhìn thấu món đồ trong tay Quân Mạc Tiếu chính là vũ khí bạc xong, Lưu Hạo chợt nghĩ như vậy, vì thế gã bắt đầu cẩn thận hơn, gã quyết định tiếp tục ẩn mình, mãi đến khi biết rõ tên Diệp Thu này muốn làm cái quỷ gì mới thôi.
Ba người tiếp tục lặng im đánh quái, trời bắt đầu hửng sáng. Tâm trạng phấn khởi của Lưu Hạo trước đấy dần trở nên uể oải. Gã không có thói quen làm cú đêm, ngày hôm nay lại chịu đựng suốt một đêm, lúc này đã bắt đầu chịu không nổi mà ngáp ngắn ngáp dài. Có điều nhìn thấy hai người kia không định ngừng lại, gã chỉ đành cắn răng kiên trì, sợ chính mình rời đi sẽ bỏ qua bất kỳ tin tức gì.
Vào lúc 7 giờ sáng, Diệp Thu đột nhiên không chào hỏi gì đã thoát trò chơi. Lưu Hạo ngẩn ra, trong lòng lại vui như mở cờ: Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi.
Kết quả chẳng đợi gã đánh xong mấy con quái trong tay, Quân Mạc Tiếu đã lập tức trở lại trò chơi, tiếp tục yên lặng đánh quái.
“Đậu má... hai đứa này còn muốn chơi đến khi nào?” Lưu Hạo đỏ mắt giãy dụa trước máy tính.
8 giờ...
9 giờ...
10 giờ...
Hai người không hề có ý định dừng lại, càng chết người hơn là cả hai vẫn chẳng nói lời nào như cũ, cứ máy móc đánh quái như thế, tựa như vĩnh viễn không thấy phiền.
11 giờ, vẫn còn tiếp tục đánh quái, Ly Hận Kiếm lại đột nhiên bất động. Lúc đầu Diệp Tu và Đường Nhu cũng không chú ý đến, sau khi phát hiện liền vội vã giúp người này đánh lũ quái đang vây quanh, đứng bên bảo vệ một hồi, lại chẳng thấy người này có động tĩnh gì.
“Người đâu rồi?” Đường Nhu nói
“Không biết a... Bận gì chăng?” Diệp Tu nói
“À.”
Chỉ là một chuyện nhỏ, hai người không để ý mấy, tiếp tục cày cú.
Sau một lúc lâu, Ly Hận Kiếm mới hơi hơi nhúc nhích, giãy dụa mà chém mấy con quái.
“Về rồi kìa.” Đường Nhu nói.
“Ừ.” Diệp Tu đáp.
Vẫn là chuyện nhỏ, hai người vẫn không để ý, tiếp tục cày cú.
Lưu Hạo khốn khổ vô cùng, mình thế mà lại ngủ gục trên ghế, nếu không phải sém chút té xuống đất thì chẳng biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại. Lại gắng gượng đánh thêm một hồi, quả thực chịu hết nổi rồi.
“Đại thần, hai người chơi tiếp đi, em đi nghỉ ngơi trước.” Lưu Hạo nói.
“À, được thôi.”
“Bình thường anh online lúc nào a?” Lưu Hạo hỏi.
“Cả đêm.” Diệp Tu nói.
Mẹ nó!! Lưu Hạo sém chút buột miệng chửi luôn, đây chẳng phải muốn mạng của gã hay sao? Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là một công việc, mỗi ngày thường phải tập huấn và làm rất nhiều chuyện khác, hơn nữa gã còn là đội phó, nào có sức chơi thâu đêm mỗi ngày chứ. Lưu Hạo âm thầm chửi bới, đành để lại một câu:
“Em không thể chơi đêm nhiều, nhưng đánh phó bản nhất định nhớ bảo em đấy.”
“Được.” Diệp Tu đáp.
Từ đầu tới cuối, tên này hình như chưa từng nói câu nào quá năm chữ. Lưu Hạo cũng không rõ bản thân hiện tại đang rơi vào hoàn cảnh nào, khốn đốn đến nỗi năng lực suy nghĩ bị thoái hóa như một thằng ngốc, vội vàng rời khỏi trò chơi bò ngay lên giường. Vừa mới lột đồ chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Anh Hạo có ở đấy không? Ông chủ muốn anh qua kia một chuyến...”
“Anh đi ngay đây...” Lưu Hạo rơi lệ đầy mặt, mặc lại quần áo tử tế rồi giãy dụa bò xuống giường.
Tại tiệm net Hưng Hân bên này, Diệp Tu luyện đến 12 giờ liền chuẩn bị đi nghỉ, Hôm nay Đường Nhu làm ca sáng, tiếp tục ở yên quầy trước vừa làm vừa chơi. Trần Quả đen mặt đứng ở một bên. Hai đứa này, ngày đó nói cái gì mà “bản thân biết rồi” đã, lập tức càng thêm điên cuồng mà chơi suốt ngày suốt đêm.
“Hai đứa phá được kỷ lục chưa?” Trần Quả hỏi.
“Rồi.” Diệp Tu nói.
“Nhưng sáng nay lại bị người khác phá lại.” Đường Nhu bổ sung.
“Hai đứa cứ tiếp tục chịu khổ thế ư?” Trần Quả hỏi.
“Để xem đã.” Diệp Tu nói xong liền đi nghỉ ngơi.
Tối đến lại tiếp tục lên trò chơi, kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Băng Sương vẫn treo cao tên của Gia Vương Triều như trước, chẳng còn công hội nào tìm đến Quân Mạc Tiếu nữa. Hiển nhiên ai nấy đều chịu đựng cái phó bản này đủ rồi, tiếp tục đánh, dựa vào thực lực của chính mình thì cũng thôi, cứ phải trả thù lao để tìm người đánh thế này lại hại nhiều hơn lợi.
So sánh ra, mấy ngày nay kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa thật ra bị đổi mới liên tục, mọi người cũng dần quên mất vòng xoáy tranh đoạt kỷ lục tại Rừng Rậm Băng Sương. Lúc này những người chơi có cấp bậc đứng đầu của mấy công hội lớn cũng đã 27, là cấp cao nhất của Mai Cốt Chi Địa. Tuy rằng 27 không có sự vượt trội về kỹ năng mới hay vũ khí gì như cấp 25, nhưng với loại kỷ lục giành giật nhau từng giây này, chỉ một cấp bậc cũng đủ gây ra chút chênh lệch rồi. Lúc này, kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa đang bị một đội cấp 27 chiếm giữ với thành tích khá mạnh, trụ được cũng lâu lắm rồi. Nhưng những người trụ vững được kỷ lục này – Mưu Đồ Bá Đạo lại chẳng vui vẻ gì, bởi vì cả đám đều biết rõ kỷ lục này sẽ không giữ được lâu. Quân Mạc Tiếu? Hay Gia Vương Triều có cao nhân phụ trợ kia? Lúc nào cũng có thể đá rớt kỷ lục của họ.
Phía bên Gia Vương Triều, Mưu Đồ Bá Đạo đương nhiên không phòng bị được, bên Quân Mạc Tiếu, Dạ Độ Hàn Đàm lại dí mắt theo dõi đẳng cấp của hắn. Có điều... kỷ lục hiện tại là của Mưu Đồ Bá Đạo bọn họ, lại chạy đi thuê Quân Mạc Tiếu đến phá kỷ lục của chính mình, cái này có kỳ cục lắm không?
Dạ Độ Hàn Đàm hơi chần chờ, nghĩ xem có nên lỏng tay để công hội khác tới đoạt kỷ lục trước không, chính mình thì lùi một bước để khống chế đối phương. Có lẽ công hội khác cũng sẽ mời Quân Mạc Tiếu như mình, Quân Mạc Tiếu phá kỷ lục, bản thân mình lại mời Quân Mạc Tiếu đến phá nữa? Việc này trông như đang gây khó cho người ta ấy. Trừ khi tên này đê tiện âm hiểm, cố ý để lại một đường lui khi phá kỷ lục trước đấy. Nhưng mà, người có đầu óc chắc chắn sẽ không cố ý làm thế, việc này sẽ tổn hại đến nhân phẩm. Hơn nữa trước thì giúp một nhà phá kỷ lục, sau lại nhận làm ăn với nhà khác để phá kỷ lục của bản thân, cách làm này thật quá trớn, thật khiến người ta khinh thường a, chắc tên kia không làm vậy đâu nhỉ?
Không cần đoán nữa, đến lúc đó hỏi thử là biết ngay, bây giờ còn sớm. Dạ Độ Hàn Đàm nhìn Quân Mạc Tiếu trong danh sách bạn tốt, vẫn còn đang ở cấp 25.
Diệp Tu lúc này cũng hiểu được nếu không lên 27 sẽ chẳng còn công hội nào đến thuê hắn phá kỷ lục nữa. Thế nên chỉ có thể đi tăng cấp trước thôi. 0 giờ nhanh đến, số lần phó bản cũng sắp đổi mới, Điền Thất theo thường lệ nhắn tin hỏi thăm có đi phó bản không. Diệp Tu tự nhiên sẽ không chối từ, luyện cấp thôi mà, hắn sẽ không kén chọn.
Phía Điền Thất lại là hắn ta và Nguyệt Trung Miên. Hai người Thiển Sinh Ly và Mộ Vân Thâm chơi hết mình hai ngày mới mở khu xong, hiện tại không còn xuất hiện vào rạng sáng nữa.
“Bánh Bao bảo mình đang đánh đấu trường, đến sau.” Điền Thất nói.
“À.” Diệp Tu vừa đáp lại, vừa gửi tin.
“Phó bản nào!” Đây là tin gửi đến Tô Mộc Tranh vừa online.
“Có đi phó bản không?” Đây là tin hỏi Đường Nhu.
Hai cô nàng đồng ý xong thì chỉ trong giây lát đã tới nơi, đội năm người hình thành.
Điền Thất hỏi: “Cao thủ đại ca, chúng ta có thể phá kỷ lục không?”
“Có thể thử xem.” Diệp Tu nhìn kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa, 25 phút 14 giây 32, sản xuất bởi Mưu Đồ Bá Đạo.
Lúc này trong đội có hai tuyển thủ chuyên nghiệp là hắn và Tô Mộc Tranh, thao tác đạt chuẩn chuyên nghiệp – Đường Nhu, hơn nữa còn hai kẻ lành nghề Điền Thất và Nguyệt Trung Miên, đội ngũ không đạt cực hạn, nhưng vẫn dư xăng phá kỷ lục của người chơi bình thường. Dù sao kỹ năng và trang bị của cấp 25 không chênh lệch mấy với cấp 27.
Đang chờ đến 0 giờ số lần đánh phó bản thay đổi, Diệp Tu lại nhận được một tin nhắn, nhìn thử, là bạn tốt Ly Hận Kiếm mới thêm hôm qua,: “Đại thần đánh phó bản không?”
“Ngại quá, có đội rồi.”
“Thêm em với!”
“Hết chỗ rồi!”
Đệch đệch đệch đệch đệch đệch!!! Lưu Hạo muốn nhai nát màn hình.
Trong đội ngũ có hai người, một là Quân Mạc Tiếu, một là Hàn Yên Nhu. Cả hai tuy chung đội, nhưng lại mạnh ai nấy đánh, không hề phối hợp lẫn nhau. Sau khi Ly Hận Kiếm gia nhập, hai người cũng tạm dừng chào hỏi rồi lại tiếp tục mạnh ai nấy bận rộn. Lưu Hạo bắt đầu sang một bên đánh quái, liền trở thành cục diện ba người ai bận việc nấy, không ai tìm gã phối hợp, khiến cho Lưu Hạo cũng chỉ một thân một mình đánh quái.
Càng khiến gã buồn bực chính là, hai người đánh mà chẳng nói năng gì. Lưu Hạo đã ngụy trang tiếng nói, nhưng dù sao vẫn không dám nói nhiều, gã vốn rất vui vẻ khi nhìn thấy Diệp Thu đang luyện cấp hai mình, cảm thấy rằng chỉ cần thám thính đối phương nói chuyện phiếm là có thể thu được tin tức mình cần, ai ngờ đâu trừ một câu “chào” lúc gặp mặt thì chẳng nghe được chữ thứ hai.
Đánh quái một lúc, Lưu Hạo phiền muộn không chịu được. Nếu sớm biết hai người này không nói lời nào, lúc vừa tới bản thân nên chủ động một chút, hiện tại mình cũng im im nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi này hỏi nọ, liệu có quá khả nghi không? Nghĩ như vậy, Lưu Hạo cũng đành im tiếp ở một bên, chỉ thường xuyên để ý tình hình của hai người, dần dần chợt phát hiện được chút chuyện không bình thường.
Công kích của Quân Mạc Tiếu rất cao!
Dù sao Lưu Hạo cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi, sức phán đoán cơ bản vẫn phải có. Quân Mạc Tiếu không phải pháp sư chiến đấu chính quy, nhưng vận dụng đấu pháp của pháp sư chiến đấu, đánh còn mạnh hơn Hàn Yên Nhu kia. Lưu Hạo cũng để ý đến Hàn Yên Nhu, thao tác rất nhanh, nếu so với Quân Mạc Tiếu, công kích đánh ra sẽ không đến mức chênh lệch vì kỹ thuật thao tác được, thế thì chỉ còn một cách giải thích: trang bị của Quân Mạc Tiếu mạnh hơn.
Thứ trực tiếp nâng cao lực công kích đương nhiên là vũ khí.Tuy Lưu Hạo là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng gã quả thực không biết rõ về món vũ khí cấp 25 này, nếu là loại vũ khí thuộc chức nghiệp ma kiếm sĩ của mình thì gã biết khá nhiều, còn thanh chiến mâu có đầu mâu trắng trong tay Quân Mạc Tiếu lúc này, gã lại hoàn toàn chẳng biết đấy là vũ khí gì.
Sau khi chú ý vấn đề này, Lưu Hạo cũng bắt đầu lưu ý thao tác. Gã duy trì tiết tấu thao tác giống y Quân Mạc Tiếu, sau đó so sánh với lượng sát thương tiểu quái bên mình để tính ra lực công kích thương tổn của Quân Mạc Tiếu. Tuy cả hai khác nghề, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp thì phán đoán kiểu này vẫn phải có.
Kết quả làm cho Lưu Hạo chấn động, gã từng nghĩ vũ khí của Quân Mạc Tiếu có thể là vũ khí cam, nhưng theo hiệu suất công kích đánh ra được, dường như cao hơn cả vũ khí cam, có lẽ nào là vũ khí bạc cấp 25?
Lưu Hạo có chút không dám tin, sau vài lần để Ly Hận Kiếm tiếp tục duy trì tiết tấu giống Quân Mạc Tiếu, gã không thể không khẳng định phán đoán này, hơn nữa càng ngày càng chắc chắn nó. Công kích chênh lệch rõ ràng như thế, hẳn không phải do hiệu quả của bất kỳ món trang bị nhỏ nào trên người mang tới, chỉ có thể là vũ khí trực tiếp làm ra lực công kích chênh lệch.
Vũ khí bạc, tên này có hẳn vũ khí bạc, khu mới vừa mở được vài ngày tên này đã có vũ khí bạc rồi?
Cái vũ khí bạc này là gì? Là chiến mâu Khước Tà sao? Không giống a...
Khước Tà là vũ khí bạc do Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu sử dụng, Lưu Hạo đương nhiên đã thấy quen rồi, khác xa với cái chuôi của món này. Huống hồ cho dù là Diệp Thu cũng cũng chưa chắc có thể chế ra được Khước Tà, trang bị tự chế chính là thứ bảo mật nhất của câu lạc bộ.
“Lẽ nào tên này vẫn chưa thật sự hết hy vọng? Còn muốn quay về giới chuyên nghiệp thật ư, dùng tài khoản này và món vũ khí bạc kia sao?” Nhìn thấu món đồ trong tay Quân Mạc Tiếu chính là vũ khí bạc xong, Lưu Hạo chợt nghĩ như vậy, vì thế gã bắt đầu cẩn thận hơn, gã quyết định tiếp tục ẩn mình, mãi đến khi biết rõ tên Diệp Thu này muốn làm cái quỷ gì mới thôi.
Ba người tiếp tục lặng im đánh quái, trời bắt đầu hửng sáng. Tâm trạng phấn khởi của Lưu Hạo trước đấy dần trở nên uể oải. Gã không có thói quen làm cú đêm, ngày hôm nay lại chịu đựng suốt một đêm, lúc này đã bắt đầu chịu không nổi mà ngáp ngắn ngáp dài. Có điều nhìn thấy hai người kia không định ngừng lại, gã chỉ đành cắn răng kiên trì, sợ chính mình rời đi sẽ bỏ qua bất kỳ tin tức gì.
Vào lúc 7 giờ sáng, Diệp Thu đột nhiên không chào hỏi gì đã thoát trò chơi. Lưu Hạo ngẩn ra, trong lòng lại vui như mở cờ: Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi.
Kết quả chẳng đợi gã đánh xong mấy con quái trong tay, Quân Mạc Tiếu đã lập tức trở lại trò chơi, tiếp tục yên lặng đánh quái.
“Đậu má... hai đứa này còn muốn chơi đến khi nào?” Lưu Hạo đỏ mắt giãy dụa trước máy tính.
8 giờ...
9 giờ...
10 giờ...
Hai người không hề có ý định dừng lại, càng chết người hơn là cả hai vẫn chẳng nói lời nào như cũ, cứ máy móc đánh quái như thế, tựa như vĩnh viễn không thấy phiền.
11 giờ, vẫn còn tiếp tục đánh quái, Ly Hận Kiếm lại đột nhiên bất động. Lúc đầu Diệp Tu và Đường Nhu cũng không chú ý đến, sau khi phát hiện liền vội vã giúp người này đánh lũ quái đang vây quanh, đứng bên bảo vệ một hồi, lại chẳng thấy người này có động tĩnh gì.
“Người đâu rồi?” Đường Nhu nói
“Không biết a... Bận gì chăng?” Diệp Tu nói
“À.”
Chỉ là một chuyện nhỏ, hai người không để ý mấy, tiếp tục cày cú.
Sau một lúc lâu, Ly Hận Kiếm mới hơi hơi nhúc nhích, giãy dụa mà chém mấy con quái.
“Về rồi kìa.” Đường Nhu nói.
“Ừ.” Diệp Tu đáp.
Vẫn là chuyện nhỏ, hai người vẫn không để ý, tiếp tục cày cú.
Lưu Hạo khốn khổ vô cùng, mình thế mà lại ngủ gục trên ghế, nếu không phải sém chút té xuống đất thì chẳng biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại. Lại gắng gượng đánh thêm một hồi, quả thực chịu hết nổi rồi.
“Đại thần, hai người chơi tiếp đi, em đi nghỉ ngơi trước.” Lưu Hạo nói.
“À, được thôi.”
“Bình thường anh online lúc nào a?” Lưu Hạo hỏi.
“Cả đêm.” Diệp Tu nói.
Mẹ nó!! Lưu Hạo sém chút buột miệng chửi luôn, đây chẳng phải muốn mạng của gã hay sao? Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là một công việc, mỗi ngày thường phải tập huấn và làm rất nhiều chuyện khác, hơn nữa gã còn là đội phó, nào có sức chơi thâu đêm mỗi ngày chứ. Lưu Hạo âm thầm chửi bới, đành để lại một câu:
“Em không thể chơi đêm nhiều, nhưng đánh phó bản nhất định nhớ bảo em đấy.”
“Được.” Diệp Tu đáp.
Từ đầu tới cuối, tên này hình như chưa từng nói câu nào quá năm chữ. Lưu Hạo cũng không rõ bản thân hiện tại đang rơi vào hoàn cảnh nào, khốn đốn đến nỗi năng lực suy nghĩ bị thoái hóa như một thằng ngốc, vội vàng rời khỏi trò chơi bò ngay lên giường. Vừa mới lột đồ chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Anh Hạo có ở đấy không? Ông chủ muốn anh qua kia một chuyến...”
“Anh đi ngay đây...” Lưu Hạo rơi lệ đầy mặt, mặc lại quần áo tử tế rồi giãy dụa bò xuống giường.
Tại tiệm net Hưng Hân bên này, Diệp Tu luyện đến 12 giờ liền chuẩn bị đi nghỉ, Hôm nay Đường Nhu làm ca sáng, tiếp tục ở yên quầy trước vừa làm vừa chơi. Trần Quả đen mặt đứng ở một bên. Hai đứa này, ngày đó nói cái gì mà “bản thân biết rồi” đã, lập tức càng thêm điên cuồng mà chơi suốt ngày suốt đêm.
“Hai đứa phá được kỷ lục chưa?” Trần Quả hỏi.
“Rồi.” Diệp Tu nói.
“Nhưng sáng nay lại bị người khác phá lại.” Đường Nhu bổ sung.
“Hai đứa cứ tiếp tục chịu khổ thế ư?” Trần Quả hỏi.
“Để xem đã.” Diệp Tu nói xong liền đi nghỉ ngơi.
Tối đến lại tiếp tục lên trò chơi, kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Băng Sương vẫn treo cao tên của Gia Vương Triều như trước, chẳng còn công hội nào tìm đến Quân Mạc Tiếu nữa. Hiển nhiên ai nấy đều chịu đựng cái phó bản này đủ rồi, tiếp tục đánh, dựa vào thực lực của chính mình thì cũng thôi, cứ phải trả thù lao để tìm người đánh thế này lại hại nhiều hơn lợi.
So sánh ra, mấy ngày nay kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa thật ra bị đổi mới liên tục, mọi người cũng dần quên mất vòng xoáy tranh đoạt kỷ lục tại Rừng Rậm Băng Sương. Lúc này những người chơi có cấp bậc đứng đầu của mấy công hội lớn cũng đã 27, là cấp cao nhất của Mai Cốt Chi Địa. Tuy rằng 27 không có sự vượt trội về kỹ năng mới hay vũ khí gì như cấp 25, nhưng với loại kỷ lục giành giật nhau từng giây này, chỉ một cấp bậc cũng đủ gây ra chút chênh lệch rồi. Lúc này, kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa đang bị một đội cấp 27 chiếm giữ với thành tích khá mạnh, trụ được cũng lâu lắm rồi. Nhưng những người trụ vững được kỷ lục này – Mưu Đồ Bá Đạo lại chẳng vui vẻ gì, bởi vì cả đám đều biết rõ kỷ lục này sẽ không giữ được lâu. Quân Mạc Tiếu? Hay Gia Vương Triều có cao nhân phụ trợ kia? Lúc nào cũng có thể đá rớt kỷ lục của họ.
Phía bên Gia Vương Triều, Mưu Đồ Bá Đạo đương nhiên không phòng bị được, bên Quân Mạc Tiếu, Dạ Độ Hàn Đàm lại dí mắt theo dõi đẳng cấp của hắn. Có điều... kỷ lục hiện tại là của Mưu Đồ Bá Đạo bọn họ, lại chạy đi thuê Quân Mạc Tiếu đến phá kỷ lục của chính mình, cái này có kỳ cục lắm không?
Dạ Độ Hàn Đàm hơi chần chờ, nghĩ xem có nên lỏng tay để công hội khác tới đoạt kỷ lục trước không, chính mình thì lùi một bước để khống chế đối phương. Có lẽ công hội khác cũng sẽ mời Quân Mạc Tiếu như mình, Quân Mạc Tiếu phá kỷ lục, bản thân mình lại mời Quân Mạc Tiếu đến phá nữa? Việc này trông như đang gây khó cho người ta ấy. Trừ khi tên này đê tiện âm hiểm, cố ý để lại một đường lui khi phá kỷ lục trước đấy. Nhưng mà, người có đầu óc chắc chắn sẽ không cố ý làm thế, việc này sẽ tổn hại đến nhân phẩm. Hơn nữa trước thì giúp một nhà phá kỷ lục, sau lại nhận làm ăn với nhà khác để phá kỷ lục của bản thân, cách làm này thật quá trớn, thật khiến người ta khinh thường a, chắc tên kia không làm vậy đâu nhỉ?
Không cần đoán nữa, đến lúc đó hỏi thử là biết ngay, bây giờ còn sớm. Dạ Độ Hàn Đàm nhìn Quân Mạc Tiếu trong danh sách bạn tốt, vẫn còn đang ở cấp 25.
Diệp Tu lúc này cũng hiểu được nếu không lên 27 sẽ chẳng còn công hội nào đến thuê hắn phá kỷ lục nữa. Thế nên chỉ có thể đi tăng cấp trước thôi. 0 giờ nhanh đến, số lần phó bản cũng sắp đổi mới, Điền Thất theo thường lệ nhắn tin hỏi thăm có đi phó bản không. Diệp Tu tự nhiên sẽ không chối từ, luyện cấp thôi mà, hắn sẽ không kén chọn.
Phía Điền Thất lại là hắn ta và Nguyệt Trung Miên. Hai người Thiển Sinh Ly và Mộ Vân Thâm chơi hết mình hai ngày mới mở khu xong, hiện tại không còn xuất hiện vào rạng sáng nữa.
“Bánh Bao bảo mình đang đánh đấu trường, đến sau.” Điền Thất nói.
“À.” Diệp Tu vừa đáp lại, vừa gửi tin.
“Phó bản nào!” Đây là tin gửi đến Tô Mộc Tranh vừa online.
“Có đi phó bản không?” Đây là tin hỏi Đường Nhu.
Hai cô nàng đồng ý xong thì chỉ trong giây lát đã tới nơi, đội năm người hình thành.
Điền Thất hỏi: “Cao thủ đại ca, chúng ta có thể phá kỷ lục không?”
“Có thể thử xem.” Diệp Tu nhìn kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa, 25 phút 14 giây 32, sản xuất bởi Mưu Đồ Bá Đạo.
Lúc này trong đội có hai tuyển thủ chuyên nghiệp là hắn và Tô Mộc Tranh, thao tác đạt chuẩn chuyên nghiệp – Đường Nhu, hơn nữa còn hai kẻ lành nghề Điền Thất và Nguyệt Trung Miên, đội ngũ không đạt cực hạn, nhưng vẫn dư xăng phá kỷ lục của người chơi bình thường. Dù sao kỹ năng và trang bị của cấp 25 không chênh lệch mấy với cấp 27.
Đang chờ đến 0 giờ số lần đánh phó bản thay đổi, Diệp Tu lại nhận được một tin nhắn, nhìn thử, là bạn tốt Ly Hận Kiếm mới thêm hôm qua,: “Đại thần đánh phó bản không?”
“Ngại quá, có đội rồi.”
“Thêm em với!”
“Hết chỗ rồi!”
Đệch đệch đệch đệch đệch đệch!!! Lưu Hạo muốn nhai nát màn hình.
Danh sách chương