” Các vị không cần làm gì nhiều, chỉ cần giữ vững tỉnh táo, đừng để bị người khác chọc giận, đừng để cho bệ hạ khó xử.

Nếu như có chuyện gì đó không nhịn nổi, có thể đến tìm ta.

” Tuân Tử Hoài chậm rãi nói: ” Đến cùng thì Ninh Sơn Vương vẫn là phu quân của bệ hạ, cũng là phụ thân của hoàng tử công chúa, tại thời điểm đối phương còn chưa có phạm sai lầm, người nào động tới hắn đều không chiếm được lý.

Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ, chờ hắn không nhịn được lại động thủ, liền có thể vất vả một chút sung sướng cả đời.


” Quốc sư đại nhân nói có lý, chúng ta nghe ngươi, sẽ không để cho bệ hạ phải khó xử.


Nhìn chung trong lịch sử, các thủ lĩnh khai quốc mà còn có thể sống dễ chịu như bọn họ thật không nhiều.

Từ trước đến nay bệ hạ chưa từng kiêng kị bọn họ, ngược lại còn an bài bọn họ đến từng vị trí thích hợp.

Đây gọi là cái gì? Là tín nhiệm.


Bệ hạ thân là nữ nhi, nhưng còn khiến người khác bội phục hơn cả đấng nam nhi, bọn họ là cam tâm tình nguyện thần phục nàng.

Tuân Tử Hoài không hề cảm thấy lòng trung thành của mấy người này kì quái, bởi vì hắn cũng thế.

Chỉ muốn vì nàng sinh, vì nàng tử, vì nàng làm tất cả, lợi dụng xong một chút giá trị cuối cùng của mình.

” Các vị, ta không thể ở thêm, phải trở về Hoàng cung.


” Quốc sư đại nhân đi thong thả.


Tuân Tử Hoài vội vàng hồi cung, sở dĩ hắn nhịn xuống ngồi nghe mấy cái tên gia hỏa thô lỗ kia nói chuyện, hoàn toàn là vì bọn họ trung thành cùng một người.

Hắn vội vã bước vào nơi ở của Quốc sư, Trích Tinh lâu, liền có người trong cung tiến lên vui vẻ nói: ” Quốc sư đại nhân, bệ hạ ban thưởng đến.


” A, là cái gì? “
” Mười tám cuộn gấm hoa, nghe nói tổng cộng bệ hạ chỉ có nhiêu đó, đều đưa tới nơi này của đại nhân.


” Còn có một đống đồ bạch ngọc, không biết bao nhiêu.

Bệ hạ có nhờ ta chuyển lời, nói ngươi thích những đồ vật sạch sẽ như thế này, liền đều cho ngươi.


Khuôn mặt cao lãnh của Tuân Tử Hoài lập tức lộ ra nụ cười, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, cơ hồ là chạy đi vào: ” Ta đi xem một chút.


Người trong cung nhìn bóng lưng vui sướng của Tuân Tử Hoài, còn cho rằng là mình nhìn lầm.


Rõ ràng Quốc sư lúc nào cũng bày ra bộ dáng cao lãnh, người lạ chớ gần.

Sao lúc nãy bộ dáng lại có chút không phù hợp với phong cách thường ngày của hắn lắm?
Tuân Tử Hoài vừa bước vào phòng đã thấy trên bàn bày đầy các đồ vật, những thứ làm từ bạch ngọc không biết bao nhiêu, mười tám cuộn gấm hoa rất hợp với ý hắn.

Hắn là một người ưa sạch sẽ, chỉ thích mặc áo trắng không nhiễm bụi trần.

Ngay hôm vừa nhận được vải gấm, liền đưa toàn bộ cho người để làm thành y phục.

Mấy ngày sau, Tuân Tử Hoài mặc bộ đồ mới xuất hiện trước mặt Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn đang đọc sách thuốc, tốc độ đọc của nàng rất nhanh, khiến Tuân Tử Hoài vô cùng kinh ngạc, khen nàng có thiên phú tốt.

Nếu nàng không làm Hoàng đế, có thể bái sư vào Tuân thị.

” Có phải ngươi có việc gì hay không? “
Thiên Nhạn khó bỏ qua thân ảnh đi qua đi lại trước mặt nàng, cuối cùng chuyển mắt từ trong sách thuốc sang trên người Tuân Tử Hoài.

Tuân Tử Hoài lập tức bất động, đứng im cách nàng không xa, lộ ra cái nụ cười: ” Không có, bệ hạ.


” Vậy ngươi cứ lắc lư trước mặt ta làm gì? “

Vẻ mặt Tuân Tử Hoài sụp đổ xuống, nàng không có nhìn ra hắn đang mặc một bộ đồ mới, là kiểu dáng mới nhất của năm nay sao? Còn là do hắn thúc giục người trong cung nhanh chóng làm ra.

Hơn nữa đây chính là dùng gấm hoa, mười tám cuộn đều đưa đến chỗ hắn, nàng lại không nhớ một chút nào?
” Thật sự không có chuyện gì? “
Tuân Tử Hoài: ” Không có chuyện gì.


Được rồi, khuyết điểm nhỏ của bệ hạ, hắn có thể bao dung.

Bộ đồ mới này, hắn giữ lại tự mình thưởng thức đi.

” Quốc sư, ngươi qua đây.

Ta có chút không hiểu chỗ này, ngươi giảng cho ta một chút.


Tuân Tử Hoài vốn có chút sa sút lập tức lấy lại tinh thần, chạy thật nhanh đến trước mặt Thiên Nhạn: ” Bệ hạ, chỗ nào? “.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện