Sau khi ra khỏi cửa phòng 403 Trương Thanh Vận đi xuống lầu 3, trở về phòng ngủ lấy đồ, bàn giao với anh em trong phòng một tiếng: “Đào nhi, tao ra ngoài đây, buổi tối có thể sẽ không về.”

Tiết Đào vung tay: “Đi đi, chơi vui vẻ.” Cậu ta cho rằng Trương Thanh Vận ra ngoài đi chơi với Tào Ngưng.

Trong lòng không khỏi tò mò, hai người này rốt cuộc có phải là thật hay không? Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Trương Thanh Vận khi hôn Tào Ngưng, vấn đề này nếu là người của phòng 403 khẳng định sẽ không hỏi.

“Ừm, đi đây.”

Phương tiện đi lại của Trương Thanh Vận ở ngoài trường là chiếc xe đạp đã có chút cũ, bình thường cậu sẽ để ở chỗ giữ xe kế bên trường để mỗi khi ra ngoài còn có cái mà đi lại.

Chỗ cậu sắp đi tới là trường cao trung của em trai Trương Thanh Đình, cách chỗ này cũng không xa, đi xe buýt cũng chỉ mất hai mươi phút.

Tuy nói Trương Thanh Vận là người Bắc Kinh nhưng kì thực chỗ cậu ở là một nơi khá hẻo lánh, chỉ cần đi thêm chút nữa thôi sẽ không còn là Bắc Kinh nữa.

Hồi nhỏ cậu học ở trường gần nhà, lên cao trung cũng vậy, chỉ cách nhà có hai con đường.

Tới khi Trương Thanh Đình lên cao trung thì Trương Thanh Vận đã vào đại học, cậu lại không yên tâm để em trai học ở gần nhà, bởi vì ba cậu thường không quản mấy chuyện học hành này, con cái mình học lớp mình có khi ông ấy còn không nhớ, không thể hy vọng vào ông được.

Lấy lí do giữ em trai bên cạnh để tiện quản lý Trương Thanh Vận cứ thế cho em trai học ở gần trường đại học của mình. Thế nhưng không nghĩ tới, phòng bị thế nào lại xảy ra chuyện như thế này.

“Em đang ở đâu? Có trống tiết không?” Trương Thanh Vận nhìn đồng hồ, lúc này là một giờ trưa, trường cao trung còn chưa có vào học, mới gọi điện thoại cho Trương Thanh Đình.

“Anh, anh đang ở đâu?” Tên nhóc kia trong điện thoại, giọng nói có chút khẩn trương.

“Cổng trường, tới hỏi em một chút, mọi chuyện xử lý tới đâu rồi?” Trương Thanh Vận nhắc tới chuyện này liền cảm thấy khó chịu.

“Vẫn chưa.” Trương Thanh Đình nhỏ giọng nói: “Tụi em vốn định đi hôm qua rồi, nhưng mà bệnh viện chính quy cần phải hẹn trước, mà tụi em lại chưa có lấy số.”

“Vậy hẹn ngày nào rồi?”

“Ngày hôm nay, có điều…”

Tiểu tử thúi ở đầu bên kia ấp úng một hồi, nói hơn nửa ngày kết quả là hôm nay không đi được do phải đại diện lớp tham gia hoạt động gì đó.

“Bạn gái em thì thế nào đây? Thử hỏi trên đời này có người bạn trai nào như em không?” Trương Thanh Vận mắng em trai một trận rồi hỏi tên bệnh viện và số điện thoại bác sĩ hẹn khám hôm nay.

Trương Thanh Đình lập tức gửi tin nhắn tới, nghe thấy anh mình nói sẽ giúp lo chuyện này, là một đứa em được nuông chiều từ nhỏ, cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ nhỏ vị trí Trương Thanh Vận trong lòng em trai đại khái là có thể so sánh với thánh Allah đi.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vận gặp mặt bạn gái của em mình, là một thiếu nữ rất dịu dàng, bên dưới mái tóc dài là khuôn mặt trái xoan, vóc  người thon thả, rất dễ khiến người khác yêu thích.

Tên là Hoàng Thừa, là một cái tên rất đặc biệt.

Lúc cô đi tới bệnh viện còn mặc nguyên bộ đồ đồng phục của trường cao trung.

Trương Thanh Vận hàn huyên với cô nhóc mấy câu, uyển chuyển nhắc nhở: “Em có muốn về ký túc xa thay đồ không?”

“Em cũng muốn thay chỉ sợ là không kịp.” Hoàng Thừa nhỏ giọng nói: “Hẹn bác sĩ lúc hai giờ, cũng sắp tới giờ rồi.”

Nghe cô nói như vậy Trương Thanh Vận cũng không miễn cưỡng nữa.

Bây giờ đang là tháng tư, cậu cởi chiếc áo khoác da bò màu lam nhạt đang mặc trên người ra khoác lên người cô nhóc.

“Em đưa áo khoác đồng phục đây cho anh, anh cầm giúp em.” Con người cậu đối với con gái trước nay đều rất dịu dàng, chăm sóc vô cùng chu đáo.

“Cảm ơn anh.” Hoàng Thừa lúc trước đã được Trương Thanh Đình cho xem ảnh anh mình, hai anh em họ khá giống nhau, đều rất đẹp trai, tính cách cũng tốt, cô có ấn tượng rất tốt.

Hơn nữa Trương Thanh Đình luôn nói anh hai là người rất tốt, rất đáng tin. Ấn tượng ban đầu vô cùng quan trọng, cô nhóc cảm thấy người này rất đáng tin cậy.

“Cái thằng Thanh Đình này đúng là không ra gì, lần tới để anh gặp nó anh giúp em đánh nó một trận.” Mở cửa xe để cô nhóc vào trước, sau đó Trương Thanh Vận mới ngồi vào xe nói.

Cô nhóc cười một cái, cũng không thích nói nhiều, là một người thẹn thùng.

Dọc đường đi Trương Thanh Vận nói liên hồi chọc cho cô nhóc cười không ngừng được, tới cả tài xế cũng không nhịn được tán gẫu với cậu mấy câu.

Lúc tới bệnh viện cảm giác của mọi người cũng không quá sốt sắng, thôi thì cứ như vậy đi, dù sao cũng không tránh khỏi, dũng cảm đối mặt vẫn hơn.

Nhìn theo bóng dáng Hoàng Thừa bước vào phòng phẫu thuật, Trương Thanh Vận đứng ngoài cửa chờ, không rời nửa bước.

Trương Thanh Đình cũng coi như có lương tâm, thỉnh thoảng gửi tin nhắn tới hỏi thăm tình hình.

“Lần sau còn xảy ra chuyện thế này nữa, anh sẽ đánh gãy chân em, em tốt nhất là nên cẩn thận đi.” Trương Thanh Vận trả lời một câu duy nhất.

Tiếp xúc với cô nhóc xong liền cảm thấy em trai mình căn bản không phải là người, là cầm thú mới phải…

Phẫu thuật phá thai là một quá trình rất lâu.

Lúc Trương Thanh Vận đang chờ ở ngoài, có người vẫn chú ý tới cậu, đứng quan sát một chút mới đi tới.

Người này chính là Tạ Tư Vũ, cậu ta tới bệnh viện chào hỏi trưởng bối, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Trương Thanh Vận đi chung với một cô gái…

Nhìn kỹ một chút mới phát hiện hai người kia đi tới làm phẫu thuật phá thai, tâm trạng không biết phải diễn tả thế nào.

“Xin chào, người bạn học này, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?” Tạ Tư Vũ đi tới đứng trước mặt Trương Thanh Vận, từ trên cao nhìn xuống người mà Tào Ngưng phê bình là cái đồ thích phô trương.

Đúng là có vẻ ngoài xuất chúng.

“Xin chào, cậu biết tôi sao?” Trương Thanh Vận không nhớ Tạ Tư Vũ, nghe cậu ta nói là bạn học mới nói: “Chúng ta có học chung hả?”

“Ừm, tôi là sinh viên đại học Z, năm hai.”

Vừa nghe Tạ Tư Vũ giới thiệu xong sắc mặt Trương Thanh Vận không tránh khỏi có chút lúng túng, ngày hôm đó có rất nhiều người nhìn thấy cậu.

“Vậy sao, tôi cũng là sinh viên năm hai.” Cậu không nói rõ mình học ngành nào, sợ lại bị dò ra.

“Trường cao trung Ninh Hà?” Tầm mắt Tạ Tư Vũ rơi vào chiếc áo khoác đồng phục trên tay Trương Thanh Vận.

“Cái này…” Trương Thanh Vận rất muốn gật đầu, thế nhưng luôn cảm thấy chuyện này có chút không tiện nói, nên cậu không nói gì chỉ mỉm cười cho qua.

“Không làm phiền cậu nữa, tôi có việc, đi trước đây.” Tạ Tư Vũ lịch sự nói một tiếng rồi rời đi.

“Haizz…” Trương Thanh Vận thở phào một cái, cảm giác người này có chút quái, nói chuyện với cậu ta thật quá áp lực.

Tạ Tư Vũ đi được vài bước liền lấy điện thoại ra gọi cho Tào Ngưng.

Tào Ngưng đang ngồi trong lớp, trực tiếp ra hành lang nghe điện thoại: “A Vũ, có chuyện gì vậy?”

Tạ Tư Vũ nói: “Tao cảm thấy mày nên xem cái này.” Cậu ta gửi một tấm hình qua cho Tào Ngưng, bên trong hình là một thanh niên đang ngồi chờ trước phòng phẫu thuật.

“Cậu ấy?” Tào Ngưng không ngờ lại là Trương Thanh Vận, hơn nữa còn là ở bệnh viện, liền hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Người nằm trong phòng giải phẫu là một cô gái, đang làm phẫu thuật phá thai.” Tạ Tư Vũ trả lời.

“…” Tào Ngưng sau khi nghe xong cảm giác như có một luồng khí lạnh trong nháy mắt ập tới, đồng thời cảm thấy vừa buồn nôn vừa tức giận.

Trầm mặc mấy giây mới mở miệng hỏi: “Ở bệnh viện nào?”

Tạ Tư Vũ trước khi nói tên bệnh viện ra không quên dặn dò trước, “Mày phải hứa với tao, không được làm việc gì kích động, nếu không tao sẽ không nói cho mày biết.”

“Mày yên tâm, tao đối với cậu ta không phải như vậy đâu, chỉ là tao muốn biết rõ thôi.” Tào Ngưng thấp giọng chửi thề một câu, sau khi có được địa chỉ liền vội vã chạy xuống lầu.

Vừa ra khỏi trường chạy tới chặn một chiếc taxi lại, dặn tài xế chạy nhanh tới bệnh viện, vừa đúng mười phút.

Lúc cậu tới nơi ca phẫu thuật cũng đã kết thúc.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Trương Thanh Vận đi tới đỡ Hoàng Thừa: “Vẫn ổn chứ?” Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô nhóc, Trương Thanh Vận hỏi thăm bác sĩ: “Cô ấy ổn chứ? Có thể đi lại không? Có cần nằm viện không bác sĩ?”

Bác sĩ nói: “Không sao, tranh thủ bây giờ thuốc gây tê vẫn còn tác dụng nhanh chóng đưa cô nhóc về nghỉ ngơi đi, lúc hết thuốc tê rồi sẽ có chút đau. Về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi đúng một tuần, trong vòng một tháng không được vận động mạnh, cũng không được tắm bồn, phải chú ý nhiều một chút. Mổ cái này cũng giống như sinh con vậy, phải ở cử, nhớ bồi dưỡng cho cô nhóc nhiều vào.”

“Cái này cháu biết, dinh dưỡng nhất định phải bổ sung.” Cô nhóc này quá gầy, phải ăn nhiều một chút.

“Được rồi, cậu đi lấy thuốc đi, về nhà cố gắng nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Trương Thanh Vận chào bác sĩ xong đỡ Hoàng Thừa đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người đang đi về phía mình, ánh mắt lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.

Hai người này chính là Tào Ngưng và Tạ Tư Vũ.

“Sao cậu lại tới đây?” Trương Thanh Vận mới đầu còn mù mờ hỏi, sau khi nhìn thấy biểu cảm lạnh băng của Tạ Tư Vũ và khuôn mặt phẫn nộ của Tào Ngưng thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Đơn giản là Tạ Tư Vũ quen biết Tào Ngưng, cũng biết mình với Tào Ngưng đang quen nhau. Người này bởi vì nghĩ tới anh em mình mới đưa người tới đây.

“Trương Thanh Vận, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Mặt Tào Ngưng cũng không có biểu cảm gì giống như đang tức giận, ngược lại giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như bình thường gặp nhau tán gẫu mấy câu.

Phẫn nộ chính là tự Trương Thanh Vận suy tưởng ra, cậu đoán trong lòng Tào Ngưng chắc chắn đang rất tức giận.

“Giờ tôi có việc phải đi trước, lúc trở về sẽ nói rõ với cậu, tôi đưa cô nhóc về nhà đã.” Trương Thanh Vận mở miệng muốn giải thích, thế nhưng ngay trước mặt cô nhóc, ba người đứng tán gẫu như thế này thì không hay chút nào.

Cậu nhìn cô nhóc đứng bên cạnh mặt trắng bệch liền không đành lòng: “Đi, anh đưa em về.”

Từ góc độ của Tào Ngưng và Tạ Tư Vũ, Trương Thanh Vận muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, huống chi trên người nữ sinh kia còn mặc áo khoác của cậu, trên cánh tay cậu lại còn đang cầm áo khoác đồng phục của cô nhóc nữa.

Bóng dáng hai người biến mất ở hành lang bệnh viện rồi mà Tào Ngưng lúc này vẫn còn khoanh tay đứng nhìn.

Tạ Tư Vũ quay sang nhìn cậu.

“Đừng nhìn tao, tao đang vô cùng bình tĩnh.”

Tạ Tư Vũ lúc này mới nói: “Giờ mày tính sao? Còn muốn tiếp tục với nó?” Cậu ta dẫn Tào Ngưng tới đây, nguyên nhân chỉ có một chính là để Tào Ngưng bởi vì vậy mà chán ghét Trương Thanh Vận, cứ như vậy chấm dứt luôn với cậu ta.

“Tất nhiên là không, sau này tao không muốn thấy mặt tên đó nữa, bẩn mắt.” Tào Ngưng chán ghét nói, lúc cùng Tạ Tư Vũ rời khỏi bệnh viện, toàn thân cậu mang theo một luồng khí lạnh như băng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện