Mắt Tô Khải bắt đầu ướt, khiến Tô Điềm nhìn mà xúc động, đau lòng cho anh trai.

Người anh trai này của cô, lớn lên đẹp trai, nhưng lại đen. Cả nhà cô đều vừa đen vừa gầy, nói cái gì mà sẽ có cơ thể cường tráng khi làm việc đồng áng, đấy chỉ là số ít, muốn có cơ thể cường tráng thì đầu tiên phải ăn no, mà một nhà Tô Hòa Bình, làm sao có thể ăn no được, làm thì nhiều mà ăn thì không no. Muốn một cơ thể cường tráng á, muốn cái khỉ đó.

Ánh mắt Tô Điềm chợt lóe lên, nhìn Tô Khải giống như một miếng bọt biển hấp thu hết tri thức, cô nhếch miệng lên, cô muốn dùng những lời “tiên tri” này để cho người nhà sống tốt hơn, không thể để ai biết đến sự tồn tại của không gian.

Không ai được phát hiện ra không gian…

Nếu muốn dùng tiền một cách chính đáng, thì phải có công việc đàng hoàng.

Nhưng bây giờ chưa được, sang năm chính sách buôn lỏng, người dân cũng to gan hơn, bắt đầu bày bán trên đường.

Cô phải tận dụng điều này để bắt đầu kiếm tiền.

“Anh, chúng mình nghỉ một lát, đem những kiến thức vừa học được tiêu hóa đã.” Tô Điềm vươn vai một cái, vẻ mặt thành thật cười hì hì với Tô Khải.

“Được, đi ra ngoài một chút, ngồi nhiều sẽ có hại cho thắt lưng.” Tô Khải mỉm cười, đôi mắt cũng sáng ngời.

“Đi, chúng ta đi xem cha mẹ.” Tô Điềm đứng dậy, đem những quyển sách mà Tô Khải đã đọc ôm vào trong ngực.

Tô Khải không hiểu cô đang làm gì.

Tô Điềm cười hì hì: “Học xong thì phải thực hành, đi thôi anh hai.” Đây là kinh nghiệm của cô ở kiếp trước, mỗi lần học xong, cô sẽ ôm sách vở, kể lại những gì mình đã học được ở trên lớp kể lại cho mọi người trong gia đình, giảng lại cho những đứa nhỏ hơn cô, chính là tự bản thân ôn lại bài một lần nữa, hiệu quả đạt được tốt vô cùng.



“Mẹ ơi?” Đứa con bị mẹ đuổi đi đã quay trở về rồi đây.

Tô Điềm nhe răng.

Mẹ Tô bất đắc dĩ cười, giả vờ trừng mắt nhìn cô một cái.

Tô Điềm tủm tỉm cười: “Con tới tìm cha con.”

Cha Tô vừa mới khai hoang đất đã trở về, ông lau mặt, uống một chén nước xong mới hỏi: “Có chuyện gì?”

Sao ông có cảm giác người nào đó trông trắng hơn thì phải.

“Cha, cha ngồi nghỉ một lát, cha ngồi ở đây, anh hai đứng chỗ này.” Tô Điềm đỡ Tô Hòa Bình ngồi xuống mép giường, lại kéo Tô Khải đứng ở trước mặt cha Tô.

Cha Tô không hiểu đang có chuyện gì, Tô Khải mím miệng cười, bảo anh ta giảng lại bài cho cha, khiến anh ta cảm thấy vừa hưng phấn vừa xấu hổ, lại thấy rất mới lạ.

“Anh, bắt đầu đi.” Tô Điềm hớn hở cười.

Mẹ Tô nhìn thấy cũng vui vẻ theo: “Đây là định làm gì thế?”

Trong lúc cha Tô vẫn không hiểu ra sao, Tô Khải bắt đầu lắp bắp nói lại những gì đã học trong ngày hôm nay, càng nói càng lưu loát.

Cha Tô như bị lạc vào sương mù, ông nghe thấy rõ, nhưng lại không hiểu gì hết, đã thế Tô Khải còn thường xuyên hỏi ông có nghe hiểu hay không, khiến cha Tô xấu hổ đến mức cuộn cả ngón chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện