Tạch… È… è…
Cái bóng đèn đột ngột cháy sáng lại. Mọi thứ được nhận diện. Trong màn đêm, tôi lờ mờ mọi thứ nhưng bây giờ, vật gì cũng thấu đáo.
- Ưa… - Cố giãy giụa, tôi cảm thấy mình không khác chi một thằng ngốc.
Hãy thử nghĩ về cái Diamond Plaza rộng lớn, và tôi, tôi là một thằng nhà quê bị bỏ trong đó, nếu tôi tìm ra lối xuống tầng trệt trong vòng năm phút thì tôi là người thắng. Tình yêu của tôi cũng vậy, nó cũng đầy những điều mới mẻ, đầy những bí ẩn mà tôi chưa từng được biết, chưa từng được học hay có sơ đồ nào dẫn lối mình đi. Lắm lúc tôi muốn đi tìm nó nhưng lại không biết đường đi, lại phải chờ nó đến tìm mình.
Có một nụ hôn ngọt ngào làm ấm lòng mình những lúc khó chịu thì còn gì bằng. Đừng lãng phí một nụ hôn khi người ta muốn bạn nhận lấy.
- -------------------
- Đi đi! Tôi hong cần anh đâu, anh đáng ghét lắm! - Bật khóc nức nở, tôi thấy mình uất ức nghẹn quá đỉnh đầu chứ đừng nói là tới cổ họng. Gã đáng ghét này luôn nghi ngờ bậy bạ, lúc nào cũng làm tôi buồn là tại sao chứ? - Em đừng khóc mà! Anh… - Giọng của hắn nghe như là đã thấm mùi hối tiếc rồi. – “Anh ăn hận lắm! Anh đúng ra không…”
- Ăn cỏ, ăn cám heo chứ ăn năn gì? - Chửi xong, tôi gào to hơn nữa. – “Anh là đồ đáng ghét, đồ ba trợn ba láp, đồ óc lợn… Đồ ích kỷ!”
- Đừng khóc mà! – Ghì mạnh tôi vào lòng, tiếng thở của gã như nghẹn lại.
- Bỏ tôi ra đi! – Miệng thì nói vậy chứ tôi có vùng ra đâu, vẫn nằm yên trong đó mà. (^_^!)
- Anh xin lỗi!
Tôi bị kẹp gọn trong góc cột, lưng tựa vào vách tường y như phạm nhân đang bị cai ngục tra khảo.
- Xin lỗi? Tui thấy anh không có lỗi gì mà phải xin. - Giả vờ giận hờn, tôi có đẩy cánh tay chặn ngang mặt mình, vùng ra ngoài.
Không buông cánh tay ra, Quân chặn đứng nó lại.
- Em… Anh xin lỗi thật đấy! – Mặt gã đầy vẻ hối hận.
- Thôi! Tui đâu dám nhận! – Trót giả vờ rồi thì phải giả vờ tiếp tục. Ta đây không có giá nhưng chắc gì lũ người nặng ký kia lại có thể sang hơn ta cơ chứ?? Khia khịa…
- Anh… Đúng ra anh không nên ghen bậy! Thực tế là… Anh rất sợ… Cho anh xin lỗi em! Anh thật lòng… Anh xin lỗi!
- “Hớ hớ hớ… Áh hahahaha… Kakakakaka… Trời ơi là trời, đất ơi là đất!!! Thiệt là sung sướng! Thiệt là đã! Thiệt là tuyệt dời!!! Ố hố hố hố… Hịa hịa hịa…” – Tôi ho thầm đến phát sặc. Đường đường là một Đại Tướng Quân bất trị của khối 12 mà có thể nói được một câu “anh xin lỗi” đầy thành ý như dzậy thì quả thực còn gì bằng nữa. Thiệt là áp phê đến muốn chết, không ngờ tôi dở dở ương ương vậy mà cũng có ma lực ghê gớm. Vốn tôi định đi tìm hắn xin lỗi thì ai dè… Bảo toàn danh dự! – “Tui làm sao biết anh đang nghĩ gì chớ? Phận tui, tui rõ mà. Tui không dám làm những trò lố lăng để anh giận nữa đâu, tôi sợ anh lắm!” - Nghệ thuật quân sự có câu: “Lấy yếu chống mạnh, lấy lui làm tiến, muốn thắng lớn thì phải đánh du kích lâu dài” rất rất rất là đúng. Tôi dạy bạn một mẹo nhỏ nhá: Mấy tên Top dở hơi đấy thường rất thích cương, muốn chứng tỏ ta đây để Bot chúng ta phải nghe lời - Cấm tuyệt đối ai gật đầu cái cạch khi đựơc nghe ba tiếng “anh xin lỗi” quý giá bay ra từ trong mồm của mấy tên đó. Đừng nghĩ miệng người ta mạ vàng, mỗi lần khai kim khẩu nói xin lỗi mình là có thể qua loa quên được, chúng ta làm phận thiệt thòi thì cũng có giá riêng chớ. Hố hố hố… Nhớ đấy!
- Dzậy em muốn anh làm sao? Anh… - Quân xịu mặt xuống y chang cọng rau muống héo.
- Tui bị điếc mà, lỗ tai lùng bùng nên không nghe rõ anh nói những gì. – Giơ ngón tay lên, tôi chỉ vào lỗ tai mình rồi nhún vai vô tư lự.
- Anh xin lỗi! Anh có lỗi, anh xin lỗi em!
- Chưa nghe rõ!
- Anh xin lỗi, anh là người có lỗi, tối nay anh đến để xin lỗi em!
- Chưa nghe rõ nữa nà! Ba trăm lần thì may là… - Có ai đó nói tôi ác. Tôi nghe tiếng chửi rủa. Cũng có người đòi lấy mã tấu phanh thây tôi ra. Thây kệ! Một trăm lần là xoàng xĩnh, con số một chung quy cũng thường thôi, xoàng xĩnh lắm lắm; chơi ba trăm cho nó nổi.
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Chưa đủ thành ý, phải có thêm một chút biểu cảm nữa đa!
- … Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
… Anh xin lỗi… Anh…
Khửa khửa… Trong số những người đang theo đọc TYL có ai được nghe bạn trai mình nói một trăm lần câu “anh xin lỗi” mà không mang một chút xíu nào mùi thuốc súng không? Còn nữa, phải vịn trái tay nhảy nhảy cóc nữa đa. Tui có đây! (^____________^)
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Từ nay anh có ba điều cấm há! Thứ nhứt là hong được ăn hiếp em.
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Thứ nhì: Cấm nổi nóng vô cớ.
- Anh xin lỗi…
- Tuyết đối, tuyệt đối không được ghen bậy ghen bạ là điều đại kỵ thứ ba mà anh phải nhớ.
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
Từ đây tới chín giờ tối còn dài lắm. Tôi tha hồ hành hạ gã.
…
Hôn tạm biệt, Quân biến mất đi ngay sau đó. Phải nói con ngựa thần của anh ấy sao mà bảnh dữ quá! Thảo nào tụi con gái mê trai nhà giàu, đi xe đẹp là vậy.
- Kim muội àh! Huynh thật lòng xin lỗi muội mà, huynh rất hận rồi, huynh thật lòng thật dạ với muội muội có biết không đó hả? - Cố ém giọng, bà Hậu nhìn con Kim đắm đuối như Dương Quá nhìn Tiểu Long Nữ.
- Dậy sao Hậu huynh? Muội cũng rất thương huynh đó huynh có biết không hả? – Con Kim cũng không vừa, nó ngã vào lòng bà Hậu rồi mỉm cười hạnh phúc.
Hai đứa nó xuất hiện sau lưng tôi một cái xẹt hệt như hồn ma đòi mạng, làm hết cả hồn.
- Huynh biết lỗi lầm mình đã làm ra thật sự không thể nào được muội tha thứ đó mà. Chắc chỉ có cái chết mới chứng minh được lòng mình hiện tại đó mà thôi. – Quay đầu vào tường, Hậu khẽ đập lên đó mầy cái.
- Đừng huynh! – Con Kim thì cứ ôm xà nẹo Hậu lại như thể đau đớn khôn cùng.
- Tại sao dzậy hả?
- Chắc tại dzì muội yêu huynh quá đó mà!
- Kim muội!!!!!!!!! – Bà Hậu lại ôm con Kim vào lòng, hôn hít tứ tung.
- Hậu ca!!!!!!!!!
(^^_) Hai đứa quỷ đó thật là giỏi pha trò. Có tụi nó làm bạn âu cũng thật là một diễm phúc của tôi
Căng – tin
- Đề nghị mấy thím ế chồng mấy chị ở giá giải tán khỏi khu vực mười sáu mét năm mươi này đa! – Đám thằng Tú, thằng Sơn đen, thằng Thiện của hai lớp kế bên chí choé lên tiếng châm chọc mấy nhỏ con gái đang đứng chắn ngang lối đi chung của căng – tin.
Con Dung cò không gờm, nó nổi tiếng hung dữ nên cũng xắn tay áo, chống nạnh hỏi lại:
- Mắc mớ gì tụi chị phải tránh cho mấy cưng đi hả?
- Ốh hố hố… Ahá háh… - Nghe con Dung chém gió lại, tụi nam sinh của lớp bắt đầu hè nhau cười như khỉ đột trong chuồng bị chọc tiết. – “Chết chưa con!”
- Cáp cạp cạp cạp… Quác quác quác quạc quạc… Con dzịt cái nó rỉa mồi kìa tụi bây. - Thằng Toàn lại thọt.
- Má mày cũng là dzịt cái y chang tụi tao thôi. Cũng một chổ đó mới ị ra tụi dzịt đực chúng mày chứ làm chi cao sang mà chảnh hả?? Hả????????? – Quyết tâm không nhịn, con Ngọc cũng đâm vào chửi tiếp.
- Huýt…!!!!!!! Bravo…
- Cố lên…
- Đứng đây hóng trai hay gì mà đứng hoài dzị?
- Chổ này má cưng chỉ tụi chị đứng đó cưng. Hong tin dzề hỏi bả coi coi có hong là biết chớ gì.
- Hồi xưa má bà cũng đứng kế sao hong chỉ?
- Thằng cha mày Dũng trọc!
Căng – tin trường tôi ngày nào cũng có dăm ba vụ đâm thọt kiểu này, ở đây là chổ chợ đông đúc náo nhiệt nhất trong khuôn viên trường học. Lúc nào cũng vậy, hễ không có mấy đứa nó cãi nhau thì mất vui đi, không giống trường học chút nào.
Chỉ tội cho ông Quang, làm quần quật như con dòi mà tụi nó vẫn cứ bu đen bu đỏ. Đã bảo mướn thêm người đi thì không nghe, cứ ham công tiếc việc để rồi bị quay như cái chong chóng kiểu này cho biết.
- Bữa nay mày ăn chay hả? - Thằng Khương tò mò hỏi tôi với đôi mắt nghi kỵ.
- Chay mặn gì đây cha nội? Mày điên hả?
- Chứ sao chị em con Tina không thấy xuống ám mày? Tao nghe nói ngày nào mày cũng đụng tụi nó đây mà.
- Chắc bữa nay có mày nên tụi nó sợ!
Chưa uống hết hớp nước thì thằng Khương với tay ra sau lưng tôi, chỉ chỉ như thể gặp gì đó khủng khiếp lắm!
- Sau lưng mày kìa!
- Phụuuut… - Tôi phun luôn nguyên ngụm nước vào người nó.
Hai cái đứa điên nhất trường này lại tới.
…
Hai chục phút ra chơi, chị em nó xuống trễ năm phút, ngồi ù lì trong góc ăn hàng hết bảy phút, tán dóc hết ba phút, vị chi mười lăm phút mà không hề động tĩnh gì, càng không đá động gì tới tôi. Chuyện hiếm đa!
- Chị nói là chiếc xe đó không nhả khói độc sao? Em thấy chắc gì nó không có.
- Xe điện năng lương mặt trời mà, không có khói đâu.
- Giờ cái gì cũng năng lượng mặt trời. Hồi trước thì nhà chú Dan xài ván trượt cũng năng lương mặt trời, chạy khá êm!
- Ván trượt em không có sao mà còn ham?
- Ở đây không có Free way, trượt ra đường xe cán chết hả?
Liếc sang bàn sau lưng, tôi nín thở theo dõi cuộc nói chuyện của chị em nó. Cái bàn ở ngay đây, ngay đằng sau lưng tôi thôi mà.
(>_<) Trước trận đại phong ba thường là bầu trời quang đãng. Chị em nó hôm nay không hành động gì thì… liệu tụi nó có định… mướn sát thủ tỉa tôi không chứ? Hay là đã giăng sẵn thiên la địa võng gì gì đó rồi. Thiệt rối quá!! Tụi nó càng im lặng càng đáng sợ thêm.
- Anh Phong!!!!!! - Một tiếng kêu kỳ lạ vang lên ở ngoài công căng – tin.
Ố - mai - ga! Nguyên một mớ nước cốt dừa chan mỡ hành đổ xập lên tôi, đã vậy cái bánh bèo đó còn ôm sát đến độ tôi muốn ngạt thở vì nó.
Cái bóng đèn đột ngột cháy sáng lại. Mọi thứ được nhận diện. Trong màn đêm, tôi lờ mờ mọi thứ nhưng bây giờ, vật gì cũng thấu đáo.
- Ưa… - Cố giãy giụa, tôi cảm thấy mình không khác chi một thằng ngốc.
Hãy thử nghĩ về cái Diamond Plaza rộng lớn, và tôi, tôi là một thằng nhà quê bị bỏ trong đó, nếu tôi tìm ra lối xuống tầng trệt trong vòng năm phút thì tôi là người thắng. Tình yêu của tôi cũng vậy, nó cũng đầy những điều mới mẻ, đầy những bí ẩn mà tôi chưa từng được biết, chưa từng được học hay có sơ đồ nào dẫn lối mình đi. Lắm lúc tôi muốn đi tìm nó nhưng lại không biết đường đi, lại phải chờ nó đến tìm mình.
Có một nụ hôn ngọt ngào làm ấm lòng mình những lúc khó chịu thì còn gì bằng. Đừng lãng phí một nụ hôn khi người ta muốn bạn nhận lấy.
- -------------------
- Đi đi! Tôi hong cần anh đâu, anh đáng ghét lắm! - Bật khóc nức nở, tôi thấy mình uất ức nghẹn quá đỉnh đầu chứ đừng nói là tới cổ họng. Gã đáng ghét này luôn nghi ngờ bậy bạ, lúc nào cũng làm tôi buồn là tại sao chứ? - Em đừng khóc mà! Anh… - Giọng của hắn nghe như là đã thấm mùi hối tiếc rồi. – “Anh ăn hận lắm! Anh đúng ra không…”
- Ăn cỏ, ăn cám heo chứ ăn năn gì? - Chửi xong, tôi gào to hơn nữa. – “Anh là đồ đáng ghét, đồ ba trợn ba láp, đồ óc lợn… Đồ ích kỷ!”
- Đừng khóc mà! – Ghì mạnh tôi vào lòng, tiếng thở của gã như nghẹn lại.
- Bỏ tôi ra đi! – Miệng thì nói vậy chứ tôi có vùng ra đâu, vẫn nằm yên trong đó mà. (^_^!)
- Anh xin lỗi!
Tôi bị kẹp gọn trong góc cột, lưng tựa vào vách tường y như phạm nhân đang bị cai ngục tra khảo.
- Xin lỗi? Tui thấy anh không có lỗi gì mà phải xin. - Giả vờ giận hờn, tôi có đẩy cánh tay chặn ngang mặt mình, vùng ra ngoài.
Không buông cánh tay ra, Quân chặn đứng nó lại.
- Em… Anh xin lỗi thật đấy! – Mặt gã đầy vẻ hối hận.
- Thôi! Tui đâu dám nhận! – Trót giả vờ rồi thì phải giả vờ tiếp tục. Ta đây không có giá nhưng chắc gì lũ người nặng ký kia lại có thể sang hơn ta cơ chứ?? Khia khịa…
- Anh… Đúng ra anh không nên ghen bậy! Thực tế là… Anh rất sợ… Cho anh xin lỗi em! Anh thật lòng… Anh xin lỗi!
- “Hớ hớ hớ… Áh hahahaha… Kakakakaka… Trời ơi là trời, đất ơi là đất!!! Thiệt là sung sướng! Thiệt là đã! Thiệt là tuyệt dời!!! Ố hố hố hố… Hịa hịa hịa…” – Tôi ho thầm đến phát sặc. Đường đường là một Đại Tướng Quân bất trị của khối 12 mà có thể nói được một câu “anh xin lỗi” đầy thành ý như dzậy thì quả thực còn gì bằng nữa. Thiệt là áp phê đến muốn chết, không ngờ tôi dở dở ương ương vậy mà cũng có ma lực ghê gớm. Vốn tôi định đi tìm hắn xin lỗi thì ai dè… Bảo toàn danh dự! – “Tui làm sao biết anh đang nghĩ gì chớ? Phận tui, tui rõ mà. Tui không dám làm những trò lố lăng để anh giận nữa đâu, tôi sợ anh lắm!” - Nghệ thuật quân sự có câu: “Lấy yếu chống mạnh, lấy lui làm tiến, muốn thắng lớn thì phải đánh du kích lâu dài” rất rất rất là đúng. Tôi dạy bạn một mẹo nhỏ nhá: Mấy tên Top dở hơi đấy thường rất thích cương, muốn chứng tỏ ta đây để Bot chúng ta phải nghe lời - Cấm tuyệt đối ai gật đầu cái cạch khi đựơc nghe ba tiếng “anh xin lỗi” quý giá bay ra từ trong mồm của mấy tên đó. Đừng nghĩ miệng người ta mạ vàng, mỗi lần khai kim khẩu nói xin lỗi mình là có thể qua loa quên được, chúng ta làm phận thiệt thòi thì cũng có giá riêng chớ. Hố hố hố… Nhớ đấy!
- Dzậy em muốn anh làm sao? Anh… - Quân xịu mặt xuống y chang cọng rau muống héo.
- Tui bị điếc mà, lỗ tai lùng bùng nên không nghe rõ anh nói những gì. – Giơ ngón tay lên, tôi chỉ vào lỗ tai mình rồi nhún vai vô tư lự.
- Anh xin lỗi! Anh có lỗi, anh xin lỗi em!
- Chưa nghe rõ!
- Anh xin lỗi, anh là người có lỗi, tối nay anh đến để xin lỗi em!
- Chưa nghe rõ nữa nà! Ba trăm lần thì may là… - Có ai đó nói tôi ác. Tôi nghe tiếng chửi rủa. Cũng có người đòi lấy mã tấu phanh thây tôi ra. Thây kệ! Một trăm lần là xoàng xĩnh, con số một chung quy cũng thường thôi, xoàng xĩnh lắm lắm; chơi ba trăm cho nó nổi.
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Chưa đủ thành ý, phải có thêm một chút biểu cảm nữa đa!
- … Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
… Anh xin lỗi… Anh…
Khửa khửa… Trong số những người đang theo đọc TYL có ai được nghe bạn trai mình nói một trăm lần câu “anh xin lỗi” mà không mang một chút xíu nào mùi thuốc súng không? Còn nữa, phải vịn trái tay nhảy nhảy cóc nữa đa. Tui có đây! (^____________^)
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Từ nay anh có ba điều cấm há! Thứ nhứt là hong được ăn hiếp em.
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Thứ nhì: Cấm nổi nóng vô cớ.
- Anh xin lỗi…
- Tuyết đối, tuyệt đối không được ghen bậy ghen bạ là điều đại kỵ thứ ba mà anh phải nhớ.
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
Từ đây tới chín giờ tối còn dài lắm. Tôi tha hồ hành hạ gã.
…
Hôn tạm biệt, Quân biến mất đi ngay sau đó. Phải nói con ngựa thần của anh ấy sao mà bảnh dữ quá! Thảo nào tụi con gái mê trai nhà giàu, đi xe đẹp là vậy.
- Kim muội àh! Huynh thật lòng xin lỗi muội mà, huynh rất hận rồi, huynh thật lòng thật dạ với muội muội có biết không đó hả? - Cố ém giọng, bà Hậu nhìn con Kim đắm đuối như Dương Quá nhìn Tiểu Long Nữ.
- Dậy sao Hậu huynh? Muội cũng rất thương huynh đó huynh có biết không hả? – Con Kim cũng không vừa, nó ngã vào lòng bà Hậu rồi mỉm cười hạnh phúc.
Hai đứa nó xuất hiện sau lưng tôi một cái xẹt hệt như hồn ma đòi mạng, làm hết cả hồn.
- Huynh biết lỗi lầm mình đã làm ra thật sự không thể nào được muội tha thứ đó mà. Chắc chỉ có cái chết mới chứng minh được lòng mình hiện tại đó mà thôi. – Quay đầu vào tường, Hậu khẽ đập lên đó mầy cái.
- Đừng huynh! – Con Kim thì cứ ôm xà nẹo Hậu lại như thể đau đớn khôn cùng.
- Tại sao dzậy hả?
- Chắc tại dzì muội yêu huynh quá đó mà!
- Kim muội!!!!!!!!! – Bà Hậu lại ôm con Kim vào lòng, hôn hít tứ tung.
- Hậu ca!!!!!!!!!
(^^_) Hai đứa quỷ đó thật là giỏi pha trò. Có tụi nó làm bạn âu cũng thật là một diễm phúc của tôi
Căng – tin
- Đề nghị mấy thím ế chồng mấy chị ở giá giải tán khỏi khu vực mười sáu mét năm mươi này đa! – Đám thằng Tú, thằng Sơn đen, thằng Thiện của hai lớp kế bên chí choé lên tiếng châm chọc mấy nhỏ con gái đang đứng chắn ngang lối đi chung của căng – tin.
Con Dung cò không gờm, nó nổi tiếng hung dữ nên cũng xắn tay áo, chống nạnh hỏi lại:
- Mắc mớ gì tụi chị phải tránh cho mấy cưng đi hả?
- Ốh hố hố… Ahá háh… - Nghe con Dung chém gió lại, tụi nam sinh của lớp bắt đầu hè nhau cười như khỉ đột trong chuồng bị chọc tiết. – “Chết chưa con!”
- Cáp cạp cạp cạp… Quác quác quác quạc quạc… Con dzịt cái nó rỉa mồi kìa tụi bây. - Thằng Toàn lại thọt.
- Má mày cũng là dzịt cái y chang tụi tao thôi. Cũng một chổ đó mới ị ra tụi dzịt đực chúng mày chứ làm chi cao sang mà chảnh hả?? Hả????????? – Quyết tâm không nhịn, con Ngọc cũng đâm vào chửi tiếp.
- Huýt…!!!!!!! Bravo…
- Cố lên…
- Đứng đây hóng trai hay gì mà đứng hoài dzị?
- Chổ này má cưng chỉ tụi chị đứng đó cưng. Hong tin dzề hỏi bả coi coi có hong là biết chớ gì.
- Hồi xưa má bà cũng đứng kế sao hong chỉ?
- Thằng cha mày Dũng trọc!
Căng – tin trường tôi ngày nào cũng có dăm ba vụ đâm thọt kiểu này, ở đây là chổ chợ đông đúc náo nhiệt nhất trong khuôn viên trường học. Lúc nào cũng vậy, hễ không có mấy đứa nó cãi nhau thì mất vui đi, không giống trường học chút nào.
Chỉ tội cho ông Quang, làm quần quật như con dòi mà tụi nó vẫn cứ bu đen bu đỏ. Đã bảo mướn thêm người đi thì không nghe, cứ ham công tiếc việc để rồi bị quay như cái chong chóng kiểu này cho biết.
- Bữa nay mày ăn chay hả? - Thằng Khương tò mò hỏi tôi với đôi mắt nghi kỵ.
- Chay mặn gì đây cha nội? Mày điên hả?
- Chứ sao chị em con Tina không thấy xuống ám mày? Tao nghe nói ngày nào mày cũng đụng tụi nó đây mà.
- Chắc bữa nay có mày nên tụi nó sợ!
Chưa uống hết hớp nước thì thằng Khương với tay ra sau lưng tôi, chỉ chỉ như thể gặp gì đó khủng khiếp lắm!
- Sau lưng mày kìa!
- Phụuuut… - Tôi phun luôn nguyên ngụm nước vào người nó.
Hai cái đứa điên nhất trường này lại tới.
…
Hai chục phút ra chơi, chị em nó xuống trễ năm phút, ngồi ù lì trong góc ăn hàng hết bảy phút, tán dóc hết ba phút, vị chi mười lăm phút mà không hề động tĩnh gì, càng không đá động gì tới tôi. Chuyện hiếm đa!
- Chị nói là chiếc xe đó không nhả khói độc sao? Em thấy chắc gì nó không có.
- Xe điện năng lương mặt trời mà, không có khói đâu.
- Giờ cái gì cũng năng lượng mặt trời. Hồi trước thì nhà chú Dan xài ván trượt cũng năng lương mặt trời, chạy khá êm!
- Ván trượt em không có sao mà còn ham?
- Ở đây không có Free way, trượt ra đường xe cán chết hả?
Liếc sang bàn sau lưng, tôi nín thở theo dõi cuộc nói chuyện của chị em nó. Cái bàn ở ngay đây, ngay đằng sau lưng tôi thôi mà.
(>_<) Trước trận đại phong ba thường là bầu trời quang đãng. Chị em nó hôm nay không hành động gì thì… liệu tụi nó có định… mướn sát thủ tỉa tôi không chứ? Hay là đã giăng sẵn thiên la địa võng gì gì đó rồi. Thiệt rối quá!! Tụi nó càng im lặng càng đáng sợ thêm.
- Anh Phong!!!!!! - Một tiếng kêu kỳ lạ vang lên ở ngoài công căng – tin.
Ố - mai - ga! Nguyên một mớ nước cốt dừa chan mỡ hành đổ xập lên tôi, đã vậy cái bánh bèo đó còn ôm sát đến độ tôi muốn ngạt thở vì nó.
Danh sách chương