Ninh Trừng đang đóng dấu tư liệu, nhân viên phòng nhân sự chạy tới gọi cô qua đó làm thủ tục.
Ninh Trừng báo lại khi nào xong công việc sẽ đến phòng hành chính tìm cô ta. Qua đó, cô cũng xác nhận chiếc bàn đặt phía ngoài gian phòng phía cuối hành lang là phòng làm việc của cô. Vừa nãy ra ngoài cô trông thấy Lục Mang đi vào trong khu ấy.
Đóng dấu xong tư liệu, cô đi đến bàn làm việc vừa khít trông thấy Lục Mang trở ra ngoài, Lục Mang thấy cô đang loay hoay với chiếc bàn: “Tại sao phải làm những công việc này? Gọi người ta khiêng bàn vào!”
Nói xong, anh lấy tập tài liệu trong tay Ninh Trừng, rồi quay trở lại phòng làm việc.
Ninh Trừng nhớ ra phải làm thủ tục, lập tức đi xuống lầu. Thủ tục rất đơn giản, chỉ cần điền vào một tờ đơn là xong. Hoàn tất cô quay lại lầu ba phát hiện chiếc bàn đã được chuyển vào phía trong.
Chiếc bàn đó đã được đặt ở phía bên phải cửa ra vào; còn một chiếc bàn khác đặt ở phía cửa sổ, lưng ghế dựa vào tường, hướng bàn làm việc chếch về vị trí của cô, trước bàn không có ai.
Phòng làm việc rất lớn, ngoại trừ hai chiếc bàn, có thêm một tủ kiếng áp sát tường, bộ sofa, ngoài ra không còn gì khác.
Đây gọi là phòng làm việc ư? Cửa phòng đột ngột đẩy ra. Lục Mang bước vào, theo sau là Lâm Khiếu Ba và Thường Tử Dương.
“Ninh Trừng, sao sớm vậy?” Thường Tử Dương lên tiếng trước.
Lâm Khiếu Ba mỉm cười: “Chào cô!”
“Chào ba vị thủ trưởng!” Ninh Trừng cười cười, tránh dông dài cô tổng chào cả ba người.
Lục Mang liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, không mở miệng nói gì, đi thẳng tới chính giữa ghế sofa, ngồi xuống, lưng tựa vào thành ghế, bày ra tư thế ngồi quen thuộc khi anh đang suy nghĩ.
Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba mỗi người chọn cho mình một chiếc sofa đơn ở hai bên, cũng ngồi xuống.
Ninh Trừng đem tư liệu đã được in ra, phát cho mỗi người một bản, cô giữ lại một bản. Đang loay hoay tìm chỗ ngồi, cô ý thức được không có vị trí nào thích hợp cho mình. Cô sang phía bàn làm việc của mình, chuyển ghế tới.
“Để tôi!” Lâm Khiếu Ba lập tức đứng dậy, nhanh chân ra giúp cô.
“Ninh Trừng! Sao em không ngồi trên sofa cùng Giáo sư Lục? Tin chắc giáo sư sẽ không để ý.”
Ninh Trừng giải thích: “Như thế này tiện hơn!” Cô chỉ lo ngồi ở đó càng căng thẳng hơn.
Thế nhưng, cô có thể xác thực được một chuyện Lục Mang không thích người khác gần mình. Một tuần kia, ngoại trừ sự việc bất ngờ xảy ra, anh ôm cô nằm lên sofa; còn lại, tuy hai người ở cùng một nhà, nhưng đều cách nhau rất xa, ngay cả dùng bữa cũng mỗi người một đầu bàn ăn.
Lâm Khiếu Ba kéo chiếc ghế đến đối diện chỗ ngồi của Lục Mang, bốn người tạo vòng tròn khép kín.
Lục Mang hầu như chẳng bận tâm bất cứ những hành động gì diễn ra xung quanh mình, anh vẫn duy trì trầm mặc và tư thế ngồi bất động.
Ninh Trừng len lén nhìn Lục Mang, cảm giác người ngồi đối diện cô không phải là người bằng xương bằng thịt mà chỉ là một pho tượng, ví von này khiến cô cười thầm trong bụng.
“Ninh Trừng, bây giờ em là trợ lý của Giáo sư Lục. Em ghi chép lại cuộc họp. Trời ơi!” Thường Tử Dương vừa nói vừa lật nhanh tập tài liệu trong tay kinh ngạc thốt lên: “Bản báo cáo này là ai viết đây? Quả thực giống như một luận văn tốt nghiệp.”
“Còn phải hỏi, khẳng định là Ninh Trừng. Có những phân tích tường tận thế này thì chúng ta đã có phương hướng điều tra rồi!” Lâm Khiếu Ba khẳng định.
Trên thực tế, Lâm Khiếu Ba hiểu rõ Ninh Trừng là một người như thế nào.
Tuổi tác tuy không lớn, mới tốt nghiệp được nửa năm, chưa quá hai mươi tư tuổi nhưng trong công việc rất nghiêm cẩn và tỉ mỉ. Đối với những gì đang theo đuổi rất cố chấp, không dễ từ bỏ. Trong sinh hoạt thường ngày, cuộc sống của Ninh Trừng không đơn điệu như những cô gái thường gặp. Theo như anh ta biết, cô có rất nhiều sở thích, đánh đàn guitar, thích vận động, đặc biệt tài nghệ nấu nướng của cô rất tuyệt.
Lâm Khiếu Ba rõ như lòng bàn tay những thông tin này của Ninh Trừng, càng thâm nhập, càng sâu sắc cảm nhận được mị lực của cô, cũng là bằng chứng cho thấy người anh ta yêu ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ nhất định không phải là do ‘thấy sắc nảy lòng tham’.
Nghĩ đến đây, anh ta chợt nhếch miệng cười. Lâm Khiếu Ba vô tình hay cố ý liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút.
Cô đang trình bày báo cáo giám định của mình. Thanh âm của cô trong veo, ngọt ngọt như nước quýt, động lòng người, khiến người nghe đặc biệt thấy thoải mái.
Hàng mi cong dài, và đôi mắt linh động kia lóe lên sức sống mãnh liệt, gương mặt lúc nào cũng tươi vui.
Một lọn tóc vương nhẹ trên gương mặt của Ninh Trừng, anh ta đột nhiên nảy sinh kích động, muốn vươn tay ra chạm vào nó. Anh ta chợt nhìn thấy Ninh Trừng nhẹ nhàng vén tóc ra phía sau tai, lộ ra phần cổ và nửa bên mặt trắng nõn, mịn màng như tuyết.
Giây phút ấy, Lâm Khiếu Ba chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn bộ thế giới ngưng đọng, từ sâu thẳm trong tim anh ta phát sinh tiếng đàn êm dịu, như dòng suối mát mẻ chảy khắp cơ thể anh.
‘Romance of Love’.
Bản nhạc này anh ta đã nghe qua vô số lần. Ngay từ lần đầu tiên Ninh Trừng xuất hiện ở viện nghiên cứu, anh ta như bị đầu độc, tìm tới cửa hàng trái cây ‘Thập Quả Viên’. Dĩ nhiên, anh ta sẽ không vào trong, e rằng mình quá mạo muội, chỉ ngồi ở trong xe, nhìn cô gảy đàn guitar.
Trong lúc đầu óc của Lâm Khiếu Ba còn lãng du, Lục Mang đã trình bày xong huyền án Bạch cốt từ đầu đến hiện tại. Ninh Trừng kết hợp với những thông tin Thường Tử Dương cung cấp trước đó, rốt cục đã hiểu rõ mọi chuyện.
Khi Lục Mang còn ở Mỹ, anh đã cùng FBI phá thành công vụ án giết người liên hoàn ở sườn núi. Một lần thành danh, nhưng cũng trở thành đối tượng khiêu khích của không ít các phần tử tội phạm.
Nửa năm trước, bang Tennessee phát sinh vụ án hỏa thiêu. Có người đã báo trước cho anh địa điểm phát sinh án mạng. Số điện thoại gọi đến không có thực, nên không tra ra được thân phận, nhưng có thể xác nhận cuộc gọi đó xuất phát từ thành phố Hồng.
Lục Mang lập tức báo cho cảnh sát địa phương, cùng chạy tới hiện trường án mạng. Cảnh tượng trước mắt anh chính là một căn nhà gỗ nhỏ trong một nông trường bị thiêu cháy toàn bộ, bên trong phát hiện hai nạn nhân bị cháy trơ xương.
Trong căn nhà gỗ ấy còn phát hiện một lượng lớn vỏ đạn và băng đạn, cùng một số lượng tiền cổ Trung Quốc. Cách căn nhà khoảng mười kilomet, cảnh sát phát hiện một chiếc xe Buick đỏ, có một túi quần áo, một di thư, và một túi xương cốt khác. Trên di thư mô tả chi tiết nguyên do hỏa hoạn, ký tên Sam & Mary.
Hiện trường được thiết kế hoàn mỹ như một án tự sát, FBI nhúng tay vào điều tra, tất cả các mọi manh mối đều cho thấy hai nạn nhân nam nữ quốc tịch Trung Quốc vì tình tự tử. Còn túi Bạch Cốt, DNA đã bị hủy mất, do đó không thể xác định có liên quan đến vụ án tự thiêu hay không. FBI vẫn triển khai việc truy tra, nhưng càng tra xét lại càng xuất hiện nhiều án tự sát ly kỳ. Cuối cùng, đành phải kết luận án mạng trong căn nhà gỗ là tự sát.
Lục Mang cầm túi hài cốt này trở về Trung Quốc, tiếp tục âm thầm điều tra. Tuy nhiên, vẫn xuất hiện người quấy rối, đặc biệt có người còn muốn cướp bộ hài cốt.
“Nói như vậy, án mạng của hai người đó có thể là án trong án. Không tra ra được thân phận của huyền án Bạch Cốt, thân phận hai nạn nhân trong vụ cháy cũng vậy. Tên Sam & Mary cũng chưa rõ là ai sao?” Nghe Lục Mang giải thích xong cô chợt nhớ đến hai cái tên này.
Lục Mang ngước mắt nhìn Ninh Trừng: “Không cần nói đến toàn thế giới, chỉ tính nước Mỹ có tới hàng ngàn hạng vạn người tên Sam và Mary, đã tra ra hai nạn nhân vụ cháy tên Sam và Mary, vì tình cảm của bọn họ bị người nhà phản đối nên cùng nhau trốn đi. Kết quả đó chẳng có bất kỳ một ý nghĩa gì.”
Ninh Trừng gật gù: “Xác thực là như vậy. Đây chính là kết quả hung thủ muốn. Nhìn như vậy chúng ta chỉ còn cách truy ngược vụ huyền án Bạch cốt, sẽ tra ra được manh mối vụ hỏa thiêu này.”
Cô bắt đầu đối chiếu với báo cáo giám định, giải thích cặn kẽ tình huống của bốn nạn nhân.
Lục Mang và Thường Tử Dương thỉnh thoảng hỏi vài ba câu, Thường Tử Dương phát hiện Lâm Khiếu Ba rất im lặng, ánh mắt đôi khi vô tình hay cố ý nhìn Ninh Trừng. Thường Tử Dương chờ Ninh Trừng ngừng lại, anh ta cắt ngang đầu óc đang phiêu du của Lâm Khiếu Ba: “Đội phó Lâm, anh có ý kiến gì với huyền án Bạch Cốt này không?”
Lâm Khiếu Ba lập tức tỉnh người, cấp tốc lật tài liệu trong tay, qua một lúc mới phát hiện anh ta đang xem ngược, ái ngại lật trở lại: “Vụ án này tôi không có đầu mối gì, dù sao cũng chỉ mới tiếp xúc. Nhưng tôi tán đồng với kết luận của Giáo sư Lục rằng chuyện họ tự tử vì tình là lời nói vô căn cứ, khẳng định là có dự mưu giết người. Phải chăng là do nạn nhân là người Hoa, FBI dù sao cũng là của Mỹ nên bọn họ không muốn truy tra; điều này có thể hiểu được. Bọn họ không tra thì chúng ta tra, không thể để cho bất cứ người vô tội nào bị chết oan!”
Những lời nói lửng lơ trong tình thế cấp bách thế này dĩ nhiên cũng đạt được ánh mắt tán thưởng của Ninh Trừng và Thường Tử Dương.
Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không có sai sót. Chỉ có điều, anh ta phát hiện Lục Mang liếc anh ta một cái, ánh nhìn này mang đầy ý tứ sâu xa. Anh ta suýt chút nữa là quên ở đây có một chuyên gia chuyên nghiên cứu chuyển biến tâm lý và vẻ mặt phức tạp của con người.
“Phí lời, nói suông, sáo rỗng! Những chuyện như vậy không cần phải nói, lãng phí sinh mệnh!” Lục Mang không hề khách sáo đâm thẳng tử huyệt của Lâm Khiếu Ba. “Còn nữa, tình yêu công sở là nhân tố dẫn đến giảm năng suất lao động, ảnh hưởng đến xã hội, cấm chỉ!”
Ninh Trừng không hiểu Lục Mang đang nói gì, nhưng Thường Tử Dương hiểu nhưng anh ta cũng chỉ khẽ cười. Lâm Khiếu Ba mấp máy môi mấy lần, nhưng không dám mở miệng, chỉ coi như không nghe thấy.
“Vừa rồi có lẽ đội phó Lâm nghe không rõ, để tôi lặp lại một lần nữa giám định hài cốt của người bị hại.” Ninh Trừng lo lắng vừa rồi cô báo cáo không rõ ràng nên Lâm Khiếu Ba nghe không hiểu, quyết định giải thích lần nữa, chia làm bốn phần.
Thứ nhất: Nhân chủng. Bốn người bị hại đều thuộc tộc người Mongoloid. Kết luận này dựa trên hình dạng răng cửa hình xẻng của nạn nhân mà suy đoán. Cô giải thích chi tiết hơn, theo nhân chủng học chia ra làm bốn đại chủng: Mongoloid, Caucasoid, Negroid và Australoid. Trong đó đặc điểm của đại chủng tộc Mongoloid dựa vào hình thái xương sọ, chính là xương gò má ca, răng cửa hình xẻng.
Thứ hai: Tuổi tác. Bốn người bị hại, phần rãnh dọc xương sọ đã bắt đầu khép lại nhưng chưa khép hoàn toàn, suy đoán nạn nhân tử vong trong độ tuổi từ 22 đến 35 tuổi. Cùng với phương pháp trên, ta cũng suy ra được hai người đàn ông bị hại trong độ tuổi trên 50.
Thứ ba: Thời gian tử vong. Người chết sau khi chết được chôn một thời gian, sau đó đào lên, bại lộ trong không khí. Rồi lại được chôn trong đất bùn, lại bị đào lên. Hai bộ hài cốt này bị hành động này lặp đi lặp lại vài lần. Tuy nhiên, trên cơ bản có thể coi là vẫn được chôn trong đất bùn mà suy đoán. Sau khi mở hộp sọ, tiến hành chụp X-quang, dựa vào phần sắp xếp của xương sọ quan sát phát hiện ra được phần xương đã bị ăn mòn. Dùng ánh sáng huỳnh quanh tiến hành trắc lượng, mật độ 21.1, tính ra được bộ hài cốt được chôn cách đây tám năm. Thực tế thời gian tử vong sẽ tồn tại điểm khác biệt nhất định.
Thứ tư: Giám định thương thế. Trên đầu của hai nạn nhân nam giới có vài vết thương do súng gây ra, xuyên thẳng hộp sọ, làm nóng chảy phần xương sọ. Nguyên nhân cái chết rất rõ ràng: là đấu súng; trước khi chết không bị ngược đại. Bị thương nghiêm trọng nhất chính là người phụ nữ đang mang thái sáu tháng. Ninh Trừng đã giám định rất chi tiết phần hài cốt của nạn nhân nữ: từ chỗ răng cửa bị gãy phát hiện móc xích gãy vỡ, bốn cái răng cửa bên trái chưa gãy. Nhưng đây không phải là vết thương trí mạng, nghiêm trọng là vết thương ở phía sau tai, lực ra tay rất mạnh khiến phần xương thái dương bị chém thành hai nửa, tạo ra một vết nứt dài khoảng năm centimét. Phần hộp sọ trong ngoài đều bị phá vỡ.
“Đây là vài điểm trọng yếu nhất. Còn những phân tích khác có thể đọc chi tiết trong bản báo cáo giám định trước mặt.” Ninh Trừng nói xong, khép tập tài liệu trong tay, quét mắt nhìn ba người đàn ông.
Bên trong phòng làm việc chẳng mấy chốc vắng lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt.
----
Lời tác giả: Có mấy thuật ngữ chuyên ngành, đừng để ý, chương sau Lục Mang sẽ giải thích.
Ninh Trừng báo lại khi nào xong công việc sẽ đến phòng hành chính tìm cô ta. Qua đó, cô cũng xác nhận chiếc bàn đặt phía ngoài gian phòng phía cuối hành lang là phòng làm việc của cô. Vừa nãy ra ngoài cô trông thấy Lục Mang đi vào trong khu ấy.
Đóng dấu xong tư liệu, cô đi đến bàn làm việc vừa khít trông thấy Lục Mang trở ra ngoài, Lục Mang thấy cô đang loay hoay với chiếc bàn: “Tại sao phải làm những công việc này? Gọi người ta khiêng bàn vào!”
Nói xong, anh lấy tập tài liệu trong tay Ninh Trừng, rồi quay trở lại phòng làm việc.
Ninh Trừng nhớ ra phải làm thủ tục, lập tức đi xuống lầu. Thủ tục rất đơn giản, chỉ cần điền vào một tờ đơn là xong. Hoàn tất cô quay lại lầu ba phát hiện chiếc bàn đã được chuyển vào phía trong.
Chiếc bàn đó đã được đặt ở phía bên phải cửa ra vào; còn một chiếc bàn khác đặt ở phía cửa sổ, lưng ghế dựa vào tường, hướng bàn làm việc chếch về vị trí của cô, trước bàn không có ai.
Phòng làm việc rất lớn, ngoại trừ hai chiếc bàn, có thêm một tủ kiếng áp sát tường, bộ sofa, ngoài ra không còn gì khác.
Đây gọi là phòng làm việc ư? Cửa phòng đột ngột đẩy ra. Lục Mang bước vào, theo sau là Lâm Khiếu Ba và Thường Tử Dương.
“Ninh Trừng, sao sớm vậy?” Thường Tử Dương lên tiếng trước.
Lâm Khiếu Ba mỉm cười: “Chào cô!”
“Chào ba vị thủ trưởng!” Ninh Trừng cười cười, tránh dông dài cô tổng chào cả ba người.
Lục Mang liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, không mở miệng nói gì, đi thẳng tới chính giữa ghế sofa, ngồi xuống, lưng tựa vào thành ghế, bày ra tư thế ngồi quen thuộc khi anh đang suy nghĩ.
Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba mỗi người chọn cho mình một chiếc sofa đơn ở hai bên, cũng ngồi xuống.
Ninh Trừng đem tư liệu đã được in ra, phát cho mỗi người một bản, cô giữ lại một bản. Đang loay hoay tìm chỗ ngồi, cô ý thức được không có vị trí nào thích hợp cho mình. Cô sang phía bàn làm việc của mình, chuyển ghế tới.
“Để tôi!” Lâm Khiếu Ba lập tức đứng dậy, nhanh chân ra giúp cô.
“Ninh Trừng! Sao em không ngồi trên sofa cùng Giáo sư Lục? Tin chắc giáo sư sẽ không để ý.”
Ninh Trừng giải thích: “Như thế này tiện hơn!” Cô chỉ lo ngồi ở đó càng căng thẳng hơn.
Thế nhưng, cô có thể xác thực được một chuyện Lục Mang không thích người khác gần mình. Một tuần kia, ngoại trừ sự việc bất ngờ xảy ra, anh ôm cô nằm lên sofa; còn lại, tuy hai người ở cùng một nhà, nhưng đều cách nhau rất xa, ngay cả dùng bữa cũng mỗi người một đầu bàn ăn.
Lâm Khiếu Ba kéo chiếc ghế đến đối diện chỗ ngồi của Lục Mang, bốn người tạo vòng tròn khép kín.
Lục Mang hầu như chẳng bận tâm bất cứ những hành động gì diễn ra xung quanh mình, anh vẫn duy trì trầm mặc và tư thế ngồi bất động.
Ninh Trừng len lén nhìn Lục Mang, cảm giác người ngồi đối diện cô không phải là người bằng xương bằng thịt mà chỉ là một pho tượng, ví von này khiến cô cười thầm trong bụng.
“Ninh Trừng, bây giờ em là trợ lý của Giáo sư Lục. Em ghi chép lại cuộc họp. Trời ơi!” Thường Tử Dương vừa nói vừa lật nhanh tập tài liệu trong tay kinh ngạc thốt lên: “Bản báo cáo này là ai viết đây? Quả thực giống như một luận văn tốt nghiệp.”
“Còn phải hỏi, khẳng định là Ninh Trừng. Có những phân tích tường tận thế này thì chúng ta đã có phương hướng điều tra rồi!” Lâm Khiếu Ba khẳng định.
Trên thực tế, Lâm Khiếu Ba hiểu rõ Ninh Trừng là một người như thế nào.
Tuổi tác tuy không lớn, mới tốt nghiệp được nửa năm, chưa quá hai mươi tư tuổi nhưng trong công việc rất nghiêm cẩn và tỉ mỉ. Đối với những gì đang theo đuổi rất cố chấp, không dễ từ bỏ. Trong sinh hoạt thường ngày, cuộc sống của Ninh Trừng không đơn điệu như những cô gái thường gặp. Theo như anh ta biết, cô có rất nhiều sở thích, đánh đàn guitar, thích vận động, đặc biệt tài nghệ nấu nướng của cô rất tuyệt.
Lâm Khiếu Ba rõ như lòng bàn tay những thông tin này của Ninh Trừng, càng thâm nhập, càng sâu sắc cảm nhận được mị lực của cô, cũng là bằng chứng cho thấy người anh ta yêu ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ nhất định không phải là do ‘thấy sắc nảy lòng tham’.
Nghĩ đến đây, anh ta chợt nhếch miệng cười. Lâm Khiếu Ba vô tình hay cố ý liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút.
Cô đang trình bày báo cáo giám định của mình. Thanh âm của cô trong veo, ngọt ngọt như nước quýt, động lòng người, khiến người nghe đặc biệt thấy thoải mái.
Hàng mi cong dài, và đôi mắt linh động kia lóe lên sức sống mãnh liệt, gương mặt lúc nào cũng tươi vui.
Một lọn tóc vương nhẹ trên gương mặt của Ninh Trừng, anh ta đột nhiên nảy sinh kích động, muốn vươn tay ra chạm vào nó. Anh ta chợt nhìn thấy Ninh Trừng nhẹ nhàng vén tóc ra phía sau tai, lộ ra phần cổ và nửa bên mặt trắng nõn, mịn màng như tuyết.
Giây phút ấy, Lâm Khiếu Ba chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn bộ thế giới ngưng đọng, từ sâu thẳm trong tim anh ta phát sinh tiếng đàn êm dịu, như dòng suối mát mẻ chảy khắp cơ thể anh.
‘Romance of Love’.
Bản nhạc này anh ta đã nghe qua vô số lần. Ngay từ lần đầu tiên Ninh Trừng xuất hiện ở viện nghiên cứu, anh ta như bị đầu độc, tìm tới cửa hàng trái cây ‘Thập Quả Viên’. Dĩ nhiên, anh ta sẽ không vào trong, e rằng mình quá mạo muội, chỉ ngồi ở trong xe, nhìn cô gảy đàn guitar.
Trong lúc đầu óc của Lâm Khiếu Ba còn lãng du, Lục Mang đã trình bày xong huyền án Bạch cốt từ đầu đến hiện tại. Ninh Trừng kết hợp với những thông tin Thường Tử Dương cung cấp trước đó, rốt cục đã hiểu rõ mọi chuyện.
Khi Lục Mang còn ở Mỹ, anh đã cùng FBI phá thành công vụ án giết người liên hoàn ở sườn núi. Một lần thành danh, nhưng cũng trở thành đối tượng khiêu khích của không ít các phần tử tội phạm.
Nửa năm trước, bang Tennessee phát sinh vụ án hỏa thiêu. Có người đã báo trước cho anh địa điểm phát sinh án mạng. Số điện thoại gọi đến không có thực, nên không tra ra được thân phận, nhưng có thể xác nhận cuộc gọi đó xuất phát từ thành phố Hồng.
Lục Mang lập tức báo cho cảnh sát địa phương, cùng chạy tới hiện trường án mạng. Cảnh tượng trước mắt anh chính là một căn nhà gỗ nhỏ trong một nông trường bị thiêu cháy toàn bộ, bên trong phát hiện hai nạn nhân bị cháy trơ xương.
Trong căn nhà gỗ ấy còn phát hiện một lượng lớn vỏ đạn và băng đạn, cùng một số lượng tiền cổ Trung Quốc. Cách căn nhà khoảng mười kilomet, cảnh sát phát hiện một chiếc xe Buick đỏ, có một túi quần áo, một di thư, và một túi xương cốt khác. Trên di thư mô tả chi tiết nguyên do hỏa hoạn, ký tên Sam & Mary.
Hiện trường được thiết kế hoàn mỹ như một án tự sát, FBI nhúng tay vào điều tra, tất cả các mọi manh mối đều cho thấy hai nạn nhân nam nữ quốc tịch Trung Quốc vì tình tự tử. Còn túi Bạch Cốt, DNA đã bị hủy mất, do đó không thể xác định có liên quan đến vụ án tự thiêu hay không. FBI vẫn triển khai việc truy tra, nhưng càng tra xét lại càng xuất hiện nhiều án tự sát ly kỳ. Cuối cùng, đành phải kết luận án mạng trong căn nhà gỗ là tự sát.
Lục Mang cầm túi hài cốt này trở về Trung Quốc, tiếp tục âm thầm điều tra. Tuy nhiên, vẫn xuất hiện người quấy rối, đặc biệt có người còn muốn cướp bộ hài cốt.
“Nói như vậy, án mạng của hai người đó có thể là án trong án. Không tra ra được thân phận của huyền án Bạch Cốt, thân phận hai nạn nhân trong vụ cháy cũng vậy. Tên Sam & Mary cũng chưa rõ là ai sao?” Nghe Lục Mang giải thích xong cô chợt nhớ đến hai cái tên này.
Lục Mang ngước mắt nhìn Ninh Trừng: “Không cần nói đến toàn thế giới, chỉ tính nước Mỹ có tới hàng ngàn hạng vạn người tên Sam và Mary, đã tra ra hai nạn nhân vụ cháy tên Sam và Mary, vì tình cảm của bọn họ bị người nhà phản đối nên cùng nhau trốn đi. Kết quả đó chẳng có bất kỳ một ý nghĩa gì.”
Ninh Trừng gật gù: “Xác thực là như vậy. Đây chính là kết quả hung thủ muốn. Nhìn như vậy chúng ta chỉ còn cách truy ngược vụ huyền án Bạch cốt, sẽ tra ra được manh mối vụ hỏa thiêu này.”
Cô bắt đầu đối chiếu với báo cáo giám định, giải thích cặn kẽ tình huống của bốn nạn nhân.
Lục Mang và Thường Tử Dương thỉnh thoảng hỏi vài ba câu, Thường Tử Dương phát hiện Lâm Khiếu Ba rất im lặng, ánh mắt đôi khi vô tình hay cố ý nhìn Ninh Trừng. Thường Tử Dương chờ Ninh Trừng ngừng lại, anh ta cắt ngang đầu óc đang phiêu du của Lâm Khiếu Ba: “Đội phó Lâm, anh có ý kiến gì với huyền án Bạch Cốt này không?”
Lâm Khiếu Ba lập tức tỉnh người, cấp tốc lật tài liệu trong tay, qua một lúc mới phát hiện anh ta đang xem ngược, ái ngại lật trở lại: “Vụ án này tôi không có đầu mối gì, dù sao cũng chỉ mới tiếp xúc. Nhưng tôi tán đồng với kết luận của Giáo sư Lục rằng chuyện họ tự tử vì tình là lời nói vô căn cứ, khẳng định là có dự mưu giết người. Phải chăng là do nạn nhân là người Hoa, FBI dù sao cũng là của Mỹ nên bọn họ không muốn truy tra; điều này có thể hiểu được. Bọn họ không tra thì chúng ta tra, không thể để cho bất cứ người vô tội nào bị chết oan!”
Những lời nói lửng lơ trong tình thế cấp bách thế này dĩ nhiên cũng đạt được ánh mắt tán thưởng của Ninh Trừng và Thường Tử Dương.
Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không có sai sót. Chỉ có điều, anh ta phát hiện Lục Mang liếc anh ta một cái, ánh nhìn này mang đầy ý tứ sâu xa. Anh ta suýt chút nữa là quên ở đây có một chuyên gia chuyên nghiên cứu chuyển biến tâm lý và vẻ mặt phức tạp của con người.
“Phí lời, nói suông, sáo rỗng! Những chuyện như vậy không cần phải nói, lãng phí sinh mệnh!” Lục Mang không hề khách sáo đâm thẳng tử huyệt của Lâm Khiếu Ba. “Còn nữa, tình yêu công sở là nhân tố dẫn đến giảm năng suất lao động, ảnh hưởng đến xã hội, cấm chỉ!”
Ninh Trừng không hiểu Lục Mang đang nói gì, nhưng Thường Tử Dương hiểu nhưng anh ta cũng chỉ khẽ cười. Lâm Khiếu Ba mấp máy môi mấy lần, nhưng không dám mở miệng, chỉ coi như không nghe thấy.
“Vừa rồi có lẽ đội phó Lâm nghe không rõ, để tôi lặp lại một lần nữa giám định hài cốt của người bị hại.” Ninh Trừng lo lắng vừa rồi cô báo cáo không rõ ràng nên Lâm Khiếu Ba nghe không hiểu, quyết định giải thích lần nữa, chia làm bốn phần.
Thứ nhất: Nhân chủng. Bốn người bị hại đều thuộc tộc người Mongoloid. Kết luận này dựa trên hình dạng răng cửa hình xẻng của nạn nhân mà suy đoán. Cô giải thích chi tiết hơn, theo nhân chủng học chia ra làm bốn đại chủng: Mongoloid, Caucasoid, Negroid và Australoid. Trong đó đặc điểm của đại chủng tộc Mongoloid dựa vào hình thái xương sọ, chính là xương gò má ca, răng cửa hình xẻng.
Thứ hai: Tuổi tác. Bốn người bị hại, phần rãnh dọc xương sọ đã bắt đầu khép lại nhưng chưa khép hoàn toàn, suy đoán nạn nhân tử vong trong độ tuổi từ 22 đến 35 tuổi. Cùng với phương pháp trên, ta cũng suy ra được hai người đàn ông bị hại trong độ tuổi trên 50.
Thứ ba: Thời gian tử vong. Người chết sau khi chết được chôn một thời gian, sau đó đào lên, bại lộ trong không khí. Rồi lại được chôn trong đất bùn, lại bị đào lên. Hai bộ hài cốt này bị hành động này lặp đi lặp lại vài lần. Tuy nhiên, trên cơ bản có thể coi là vẫn được chôn trong đất bùn mà suy đoán. Sau khi mở hộp sọ, tiến hành chụp X-quang, dựa vào phần sắp xếp của xương sọ quan sát phát hiện ra được phần xương đã bị ăn mòn. Dùng ánh sáng huỳnh quanh tiến hành trắc lượng, mật độ 21.1, tính ra được bộ hài cốt được chôn cách đây tám năm. Thực tế thời gian tử vong sẽ tồn tại điểm khác biệt nhất định.
Thứ tư: Giám định thương thế. Trên đầu của hai nạn nhân nam giới có vài vết thương do súng gây ra, xuyên thẳng hộp sọ, làm nóng chảy phần xương sọ. Nguyên nhân cái chết rất rõ ràng: là đấu súng; trước khi chết không bị ngược đại. Bị thương nghiêm trọng nhất chính là người phụ nữ đang mang thái sáu tháng. Ninh Trừng đã giám định rất chi tiết phần hài cốt của nạn nhân nữ: từ chỗ răng cửa bị gãy phát hiện móc xích gãy vỡ, bốn cái răng cửa bên trái chưa gãy. Nhưng đây không phải là vết thương trí mạng, nghiêm trọng là vết thương ở phía sau tai, lực ra tay rất mạnh khiến phần xương thái dương bị chém thành hai nửa, tạo ra một vết nứt dài khoảng năm centimét. Phần hộp sọ trong ngoài đều bị phá vỡ.
“Đây là vài điểm trọng yếu nhất. Còn những phân tích khác có thể đọc chi tiết trong bản báo cáo giám định trước mặt.” Ninh Trừng nói xong, khép tập tài liệu trong tay, quét mắt nhìn ba người đàn ông.
Bên trong phòng làm việc chẳng mấy chốc vắng lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt.
----
Lời tác giả: Có mấy thuật ngữ chuyên ngành, đừng để ý, chương sau Lục Mang sẽ giải thích.
Danh sách chương