Khi Tô Y Lâm tỉnh lại thì cô đã ở trong phòng bệnh rồi, phòng bệnh đã được đổi, cô nhớ rõ hôm qua lúc được Giang Thanh Dịch đưa đến, đó chỉ là một phòng bệnh rất bình thường, cô bị thương không nặng lắm, trên mặt có vài vết bầm tím, trên người cũng vậy. Giang Thanh Dịch nhất định phải cho cô đi làm kiểm tra toàn thân, kiểm tra hàng loạt xong, cô liền ngủ mất, có lẽ là ngủ rất say, ngay cả việc thay đổi phòng bệnh khi nào cô cũng không biết. Hôm qua cũng không phải cô mệt, mà là cảm thấy đại não mờ mịt, trong đầu chui ra rất nhiều suy nghĩ, vì sao La Tâm Du nhằm vào cô và mẹ cô như thế, mà người Giang Thanh Dịch vẫn thích là Thẩm Đại Ngưng.

Trong lúc hỗn loạn, cô phát hiện điều mình muốn phản bác lời của La Tâm Du nhất chính là – vậy chứng tỏ Giang Thanh Dịch rất tinh mắt, nếu Giang Thanh Dịch thật sự thích cô, tôi mới nên hoài nghi nhân phẩm của anh ấy đấy. Nói vậy tức là anh ấy chưa bao giờ thích cô, anh ấy làm những chuyện đó đều là vì bạn tốt của tôi? Vậy thì người mắc cười nhất chính là cô đó, bởi trên thế giới này còn có người nghĩ cho tôi như thế, mà cô, mãi mãi cũng không thể có được người nào như vậy.

Cô xuống giường, chỗ này giống như một căn phòng độc lập, cảm giác không có hơi người, hoàn toàn giống như một căn phòng trống không, có lẽ là nhờ trực giác, cô có thể cảm thấy mình vẫn ở bệnh viện. Cô mở cửa, đi ra ngoài, hành lang cũng khá vắng vẻ, cô đi dọc theo hành lang, mới nhìn thấy y tá và bác sĩ đang trực ban, có y tá nhìn thấy cô, cười hòa nhã với cô, rồi hỏi cô định đi đâu. Cô tỏ ý mình muốn đi dạo một chút, y tá đó mỉm cười gật đầu, sau đó ghi lại số phòng của cô, cùng với thời gian cô rời khỏi phòng bệnh.

Chỗ này quả nhiên vẫn là bệnh viện, có lẽ sợ ảnh hưởng không tốt, từ bên ngoài nhìn vào thì tòa nhà này cũng không có gì khác biệt. Cô đi ra khỏi tòa nhà đó, chậm rãi đi, cũng không biết mình muốn đi đâu. Giữa hàng cây xanh ở hai bên, có một khóm gì đó màu đỏ tươi, lúc đến gần mới biết được, đó cũng không giống hoa, hình dáng chính là lá cây ở trên ngọn, nhìn có vẻ giống như dùng giấy đỏ cắt thành bông hoa, không được tính là đẹp, nhưng đặc biệt.

Cô đi theo con đường đá khá lâu đời của bệnh viện, sau đó dừng bước trên một bãi cỏ. Chỗ này cũng xem như náo nhiệt, có một bạn nhỏ ngồi trên ghế, tay phải của cậu bé được truyền nước, một y tá đứng bên cạnh cậu bé cầm cột truyền nước cho cậu. Có một thanh niên đẩy xe lăn cho một cụ già ngồi trên đó, vừa nói chuyện, vừa tiến bước.

Cô đi lên trước, muốn tìm chỗ để ngồi xuống. Lúc này ánh dương phủ kín khắp nơi, có điều thời tiết đã sớm chuyển lạnh, ánh mặt trời như vậy không mang lại cảm giác quá nóng, mà chỉ là một sự ấm áp nhàn nhạt. Ánh mặt trời trong thời tiết kiểu này, vô cùng hiếm thấy, bầu trời cũng không còn là một mảng trắng âm u trầm lắng. Cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, chiếc ghế màu đỏ thẫm, lúc ngồi xuống có cảm giác lành lạnh. Ở chiếc ghế bên cạnh cô, có hai cô gái trẻ tuổi đang ngồi, có lẽ là khoảng mười mấy hai mươi tuổi, trên mặt có nét đơn thuần sạch sẽ chưa bị xã hội rửa tội.

Lúc này cô gái mặc quần áo bệnh nhân đang khóc, khóc rất chuyên chú, âm thanh không lớn, cũng không nhìn bất cứ ai, chỉ khóc. Cô gái mặc trang phục màu đỏ thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô gái mặc quần áo bệnh nhân, dùng hành động để an ủi. Chỉ cần liếc mắt một cái, dường như đã có thể biết được quan hệ giữa hai người đó, bạn hoặc là bạn thân.

Đối phương bị vây trong thứ không khí trầm thấp, không hiểu sao Tô Y Lâm cảm thấy bản thân mình rất hâm mộ, còn có thể đau lòng thì khóc như vậy, còn có thể khó chịu thì thể hiện ngay ra ngoài mặt như vậy, không giống cô, ngay cả thứ cảm giác đó cũng đều đã chuyển thành bình thản và không cảm giác.

Cô gái mặc quần áo bệnh nhân tự vươn tay lau nước mắt trên mặt mình, giống như bản thân mình khóc vì chuyện cỏn con này là một việc rất buồn cười, “Tớ thật sự không sao, chỉ là đột nhiên thấy khó chịu thôi. Bác sĩ cũng nói tớ không sao mà, là do hôm qua uống nhiều quá. Chuyện tớ nằm viện, cậu đừng nói với người khác.”

Cô gái mặc trang phục đỏ, “Bố mẹ cậu thì sao? Cũng không nói à.”

Cô gái mặc quần áo bệnh nhân lắc đầu, “Nói cái gì, nói đi tham gia hội lớp, uống nhiều rượu, uống đến vào viện?”

Cô gái mặc trang phục đỏ khẽ thở dài, “Hôm qua vì sao cậu đột nhiên thành ra như vậy? Nháy mắt đó, khiến tớ vô cùng sốc, lại thế nào cũng không ngăn cậu được.”

Ánh mắt của cô gái mặc quần áo bệnh nhân hơi đỏ, cô lại cúi đầu xuống, dường như muốn mở lòng, “Hôm qua không phải Trần Nặc hỏi tớ học trường nào sao, khi tớ trả lời, cậu ấy còn che miệng nói không thể tưởng tượng được đó là học viện loại 2 nữa, nói sao tớ không biết điền nguyện vọng vậy, xem cậu ấy đã điền ngon nghẻ rồi kìa, điểm còn kém tớ, nhưng lại học trường trọng điểm. Lúc sau thì cậu ấy lại đi đến chỗ của một bạn học khác, nói rằng đãi ngộ của trường trọng điểm và trường loại 2 không giống nhau… Hồi điền nguyện vọng vào cấp 3, Trần Nặc ở cùng với tớ, cậu ấy không ngừng phàn nàn điểm cậu ấy thấp, khóc trước mặt tớ. Vốn tớ muốn điền trường cậu ấy, nhưng lúc đó tớ vô cùng dại dột, sợ tớ cao hơn cậu ấy một điểm, sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy, cho nên tớ không chọn.”

Nói tới đây, cô gái mặc quần áo bệnh nhân cúi đầu, dường như cực kì buồn. Quả là ngốc, nhiều người điền nguyện vọng như vậy, chênh lệch một điểm cũng đã cách nhau rất nhiều người rồi, cô tưởng mình là thánh sao, còn vì người khác mà không chọn ngôi trường đó nữa.

Cô gái mặc trang phục đỏ cắn môi, vỗ vỗ lưng cô gái mặc quần áo bệnh nhân, dường như cũng không biết nên an ủi như thế nào. Bởi vì hai cô đều rõ, lúc rời đi, Trần Nặc còn nói không hay về cô với người khác, nội dung đại khái là lúc đi học thì tự cho là mình rất giỏi, luôn cảm thấy thành tích của mình rất tốt, kết quả là đỗ vào trường còn không bằng trường của Trần Nặc… Vẻ xem thường trong giọng nói, khiến người ta không thể nào quên.

Cô gái mặc quần áo bệnh nhân cúi đầu như cũ, “Tớ làm vậy, chưa bao giờ nghĩ tới việc để cậu ấy cảm kích tớ, hoặc là tớ muốn nhận được thứ gì. Chỉ là khi nghe được cậu ấy nói thế, tớ cảm thấy mình đúng là một con đại ngốc.”



Lời an ủi của cô gái mặc trang phục đỏ, Tô Y Lâm không nghe rõ, chỉ là câu nói cuối cùng của cô gái mặc quần áo bệnh nhân, lại khiến cô cảm thấy ấn tượng sâu sắc. Khi một người đối tốt với một người, chỉ là chuyện trong nháy mắt, chính là muốn tốt cho bạn mà thôi, kết quả cuối cùng như thế nào, không ai có thể chắc chắn được. Không nhận được sự trả giá tương tự từ đối phương, cũng không sao hết, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi, nhưng nếu đối phương xuất hiện cùng dáng vẻ châm chọc và phủ định, vậy người đã từng trả giá, lòng nguội lạnh biết bao.

Cô cảm thấy mình hiểu được gì đó, lại có thứ gì đột nhiên thông suốt.

Cô đã có chút hiểu, năm đó, từ đầu tới cuối, Giang Thanh Dịch chưa từng thích La Tâm Du, anh và La Tâm Du dây dưa, là bởi vì Thẩm Đại Ngưng đến trường cô. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cô không rõ lắm, nhưng cô có thể hiểu được, năm đó lúc mình oán hận La Tâm Du hết lần này tới lần khác với Thẩm Đại Ngưng, dù cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy lại dùng hành động thực tế để tỏ rõ thái độ của cô ấy.

Người Giang Thanh Dịch thích chính là Thẩm Đại Ngưng? Cô tự hỏi mình, chuyện đó bắt đầu từ khi nào? Cô không cho mình được đáp án, bởi vì cô không biết, trước năm lớp 11, lúc ở trường, Đại Ngưng gần như ở cùng cô như hình với bóng, cô lại không biết bạn tốt nhất của mình và người mình thích có quan hệ gì. Cô tự hỏi mình, vì sao không biết chứ? Bởi vì khi ấy, ngoại trừ chú ý đến tất cả mọi thứ về Giang Thanh Dịch, đối với những người khác, cô luôn xem nhẹ, thậm chí với Thẩm Đại Ngưng cũng là như thế. Ngần ấy năm tới nay, những khi cô đau lòng buồn phiền do dự, cô gọi một cuộc điện thoại đến, đều là muốn nhận được sự an ủi và biết được quan điểm của Thẩm Đại Ngưng. Thẩm Đại Ngưng đối với cô, giống như một người lắng nghe tốt nhất, từ quá khứ đến hiện tại đều là như thế.

Cô đột nhiên rất khó chịu, bao năm như vậy, rốt cuộc cô hiểu Thẩm Đại Ngưng được bao nhiêu? Quan tâm cô ấy bao nhiêu? Đã làm được chuyện gì vì Thẩm Đại Ngưng?

Không có, vậy mà một chuyện cũng không có, ngay cả khi hai người đi ăn, phần lớn cũng là Thẩm Đại Ngưng trả tiền, mà cô cũng cảm thấy quen với chuyện đó rồi. Có phải khi một thói quen nào đó được dưỡng thành, ta càng cảm thấy nó phải là như thế, mà lại quên mất, trước giờ đối phương đều không có nghĩa vụ phải làm những chuyện đó?

Cô chậm chạp rời đi, sự khó chịu lúc đầu khi biết được chân tướng, chuyển biến thành sự nặng trĩu khác.

Cô đang rời khỏi bãi cỏ đó, ngay lập tức bị Giang Thanh Dịch mới chạy tới nắm hai bả vai. Anh chạy rất gấp, lúc này vẫn còn đang thở hồng hộc, “Chạy loạn cái gì? Anh mua bữa sáng về thì không thấy em đâu nữa, may là y tá nói cho anh biết em ra ngoài đi dạo rồi. Ra ngoài cũng không biết gọi điện?”

Anh lại đánh giá cô từ đầu tới chân một lượt, cẩn thận quan sát xem cô có chỗ nào không ổn không.

Cô nhìn khuôn mặt anh, sự lo lắng và vẻ gấp gáp hiện rõ trên mặt anh như thế, khiến cô dần nở nụ cười, “Em không sao, chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút thôi.”

“Cơ thể còn đau không?”

Cô lắc đầu, “Đi ăn sáng thôi, em thật sự hơi đói rồi.” Cô xoa xoa bụng mình, dường như thật sự đói lắm rồi.

Nụ cười của cô vẫn nhàn nhạt như vậy, có chút dịu dàng, có chút ấm áp, tựa như ánh mặt trời bây giờ.

Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm cùng về phòng bệnh, anh mua một chút dưa muối, tiếp đó là cháo, cùng với bánh bao của một chuỗi cửa hàng bánh bao nổi tiếng.

Tô Y Lâm vốn không thích ăn bánh bao bên ngoài, luôn cảm thấy thịt làm nhân bánh ăn không quen, không tin tưởng thứ đồ ăn đó, nhưng khi cô cắn một miếng bánh bao này, cô đã hoàn toàn yêu rồi, nhân rất mềm, cắn một miếng, bên trong ứa ra hơi nóng và hương vị thơm ngon nồng đậm. Khí nóng rời đi, lại ăn tất chiếc bánh bao nữa.

“Anh đi mua ở chỗ rất xa à?” Cô vừa ăn vừa nhìn anh.

“Cũng không xa lắm.” Anh húp một ngụm cháo, đưa giấy qua cho cô.

Cô yên lặng ăn những thứ này, cũng không hỏi cặn kẽ, hai người đều đã qua thời điểm làm những chuyện khiến đối phương cảm động không thôi, bởi vì những chuyện đó đều đã trở thành lẽ dĩ nhiên, không cần phải tự hỏi nếu đối phương biết được thì sẽ thế nào.

Ăn xong bữa sáng, anh thu dọn túi và hộp mang ra ngoài, nhân tiện mở toàn bộ cửa sổ ra, căn phòng thông thoáng hẳn. Cô nhìn động tác tự nhiên đến cực điểm của anh, phát hiện anh vẫn có nét khác với đám con cháu những nhà có gia thế giống anh, cô quen anh lâu như vậy, anh đều không mang thứ cảm giác mình cao hơn người khác là chuyện đương nhiên. Anh đánh nhau, phần lớn là do đối phương có vấn đề, rồi thì gặp được một số tên côn đồ đến kiếm chuyện, mà anh thì không thích giải thích, dần dà anh cũng trở thành dân chơi trong miệng người khác.

Cô rủ mày, bởi vì nhớ lại những chuyện này, trong nháy mắt dường như rất nhiều chỗ đều trở nên rõ ràng.

Lúc có cả cô và Thẩm Đại Ngưng, anh sẽ chủ động mua không ít đồ ăn cho hai người, khi không có Thẩm Đại Ngưng, anh nói chuyện với cô không mặn không nhạt, sau khi tùy ý nói mấy câu, anh sẽ tiện thể hỏi bạn tốt của cô đi đâu, đi làm gì rồi. Khi đó cô hiểu là anh và Thẩm Đại Ngưng không quen nhau, vì thế lúc ở cùng nhau, họ nói chuyện rất ít, hơn nữa còn kiêng dè nữa. Hiện giờ nhớ lại, thì ra bản thân mình mới là người khiến họ cảm thấy không được tự nhiên, thì ra mỗi lần anh đến tìm mình, chỉ là vì muốn có được tin tức của một người khác.

Cô nhắm mắt, muốn xóa sạch nỗi buồn phiền có được từ những hồi ức ấy.

Giang Thanh Dịch trở lại phòng bệnh, liền nhìn thấy cô đang nhíu mày. Anh đoán rằng hiện giờ chắc cô rất không thoải mái, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô điên cuồng đánh nhau với người khác như vậy, kiểu điên cuồng từ tận trong xương cốt.

“Chỗ nào khó chịu à?” Anh đi qua, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, “Anh gọi điện cho nhà em rồi, nói mấy ngày nay em sẽ không về.”

Cô sờ sờ chỗ xanh tím trên mặt mình, bản thân cô cũng quên mất, nếu mình không về nhà, bố và anh trai chắc chắn sẽ lo lắng, “Em rất ổn. Ừm, cảm ơn anh.”

Anh chỉ nhìn cô, trong mắt có chút thất vọng, từ đầu đến cuối anh vẫn không thể khiến cô đương nhiên nhận lấy ý tốt của anh.

Anh trầm mặc, cô cắn cắn môi, “Nói cho em biết đi?”

“Cái gì?”

Cô khẽ thở dài, “Vì sao La Tâm Du ghét em như thế?”

“Thật sự muốn biết?”

Cô gật đầu, cô thật sự muốn biết, không chỉ là vì bản thân mình, còn vì chuyện mình bị hại lúc trước, cô cần cho mình một câu trả lời thỏa đáng.

“Cô ấy, là chị gái cùng mẹ khác cha với em.” Giang Thanh Dịch bình tĩnh tự thuật, cũng quan sát vẻ mặt cô, khi nhìn thấy vẻ bất ngờ trên mặt cô, cùng với việc cô chưa định nói gì, anh mới tiếp tục, “Anh tìm được cô của La Tâm Du, tin tức biết được từ chỗ cô của cô ấy là như vậy. Bố của La Tâm Du từng tiêu hết tất cả tiền tích góp được mua một người vợ, đó hẳn là mẹ em, sau đó mẹ em trốn đi, bố của La Tâm Du qua đời, La Tâm Du liền sống với cô. Trường cấp ba của La Tâm Du là trường của chúng ta, anh nghĩ chắc lúc đó cô ấy biết em và mẹ em, có lẽ còn từng gặp mẹ em nữa, hẳn là không phải cuộc nói chuyện vui vẻ gì, cho nên mới oán hận em và mẹ em như thế…”

Chị gái cùng mẹ khác cha?

Tô Y Lâm thừa nhận cô rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là đau lòng, đau lòng vì mẹ gặp phải chuyện như vậy, cô có thể tưởng tượng ra được thái độ ác liệt của mẹ với La Tâm Du, mẹ không nhắc đến đoạn quá khứ đó, có thể nghĩ ra được đoạn quá khứ đó đối với mẹ mà nói là đoạn quá khứ xám xịt. Cô đau lòng cho mẹ, nhưng cũng thấy may vì mẹ đã trốn thoát, hơn nữa còn gặp được người coi mẹ như viên ngọc quý là bố.

Còn La Tâm Du, cô biết, La Tâm Du bị thương nặng hơn mình, nhưng cô không quan tâm, dựa vào cái gì mà phải lo lắng cho một người mình ghét chứ? Về phần La Tâm Du đã gặp phải những chuyện gì, tất cả đều không liên quan đến cô.

“Em biết rồi.” Cô thở dài, rất nhiều chuyện, thì ra thật sự có nhân có quả, điều cô tiếc nuối nhất chính là mình của khi ấy thật không hiểu chuyện, cũng không dành nhiều thời gian ở bên mẹ.

“Em không muốn làm chút gì à?” Anh nhíu mày.

“Làm gì?” Cô hỏi lại.

“Chuyện năm đó…”

Anh còn chưa nói xong, cô đã hiểu được ý của anh, lắc đầu, “Không cần, nhắc lại thì thế nào được nữa chứ, chỉ là khiến càng nhiều người bàn luận về em mà thôi. Năm đó em bị oan, những người từng mắng chửi em trên mạng, chẳng lẽ sẽ nói một tiếng xin lỗi vì những câu mắng chửi em khi ấy? Dựa vào cái gì em phải chứng minh bản thân mình với những người phát tiết bất mãn trên mạng đó? Người cần em chứng minh, chỉ có mẹ em, nhưng mẹ đã không còn cơ hội nhìn thấy nữa rồi.”

Giang Thanh Dịch lặng yên, hơn nữa cũng không biết bản thân mình nên làm gì. Năm ấy sau khi chuyện đó xảy ra, phần nhiều là anh cảm thấy cô không hiểu chuyện, tiếp đó mới là cảm thấy chuyện đó ầm ĩ như vậy, đừng ảnh hưởng đến cô mới tốt. Về phần tin tưởng hay không, hình như vẫn chưa nằm trong phạm vi lo lắng của anh, thời điểm cô đau lòng nhất khó chịu nhất, anh chưa bao giờ bầu bạn bên cạnh cô. Sau đó, qua cơ hội ấy, cô không bao giờ cần ai bầu bạn nữa, ngược lại, anh vì thế mà canh cánh trong lòng.

Anh vươn tay, nắm chặt tay cô, cô cũng chưa rút tay ra.

“Không liên quan đến anh, anh không cần tự trách gì cả.” Cô nhắm mắt lại, “Em có mẹ, có bố, có anh trai, có chị dâu, có cháu trai, nhưng không có chị gái.”

Cô sẽ không chấp nhận người có quan hệ huyết thống với mình đó, lần này trút hết ra, cô cũng dùng hết toàn lực, cô không có ý định lãng phí thời gian trên người La Tâm Du nữa, người đó, không có quan hệ gì với cô, không đáng để cô phải lãng phí thời gian, lãng phí sức lực.

Anh nắm chặt tay cô, khóe miệng vương nét cười, “Em còn có anh.”

Cơn mưa qua đi, ô mới được đưa tới, có thể mất đi ý nghĩa tồn tại hay không?

Nhưng nào ai biết được, về sau liệu trời có còn đổ mưa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện