Trịnh Đình nói muốn theo đuổi Tô Chi, thế nên anh thực sự bắt đầu nghiêm túc theo đuổi Tô Chi, tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon hai lần một ngày không bao giờ thiếu, anh sẽ đợi ở giữa đến khi có cơ hội thì sẽ nói một loạt lời ngọt ngào.
Da mặt rất dày, ngày nào cũng phô trường nhờ người gửi hoa đến studio của Tô Chi, ở trên tấm thiệp còn ký tên, Trịnh Đình.
Khi có thời gian sẽ lái xe đến studio của Tô Chi, đợi cô tan làm, tất cả bạn bè và đồng nghiệp xung quanh Tô Chi đều biết có một vừa đẹp vừa vừa giàu có đang theo đuổi cô, lần nào anh cũng đến đợi Tô Chi tan làm, đều khiến nhân viên studio xôn xao, một nhóm người ghé sát bên cửa sổ, lén lút quan sát anh.
Anh cũng không hề cảm thấy xấu hổ, xuống khỏi xe, thể hiện rõ cho bọn họ nhìn.
Một người có địa vị, thích ai đó thì sẽ bí mật hẹn ăn cơm, sau khi bắt đầu rồi thì mới giới thiệu với người khác, để tránh việc nếu không theo đuổi được thì sẽ không mất mặt.
Anh theo đuổi người ta với khí thế mạnh mẽ như thế, người còn chưa theo đuổi được thì mọi người xung quanh đã biết anh đang buôn chuyện về việc đang theo đuổi một người rồi, không giống một người có tiếng điềm tĩnh và ổn định trên thương trường, mà giống một cậu chủ phóng túng, hay ăn chơi và xấc xược hơn.
Anh cũng không cảm thấy mất mặt, khi anh đưa Tô Chi ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gặp được người quen, anh đã trực tiếp giới thiệu với người đó là, đây là cô Tô.
Cô Tô là ai? Phần còn lại anh không nói, nếu hiểu thì sẽ hiểu, đây là cô gái mà tổng giám đốc Trịnh thầm mến, nhưng vẫn chưa theo đuổi được.
Tin tức anh đang theo đuổi một người rất hiếm khi có lọt đến tai Trịnh Lâm, anh ấy không thể tin được nên đã gọi điện cho Trịnh Đình: “Anh cả à, em nghe nói gần đây em đang thầm mến một cô gái, có thật không vậy?”
Thế hệ của Trịnh Đình có mười ba anh chị em, Trịnh Lâm có mối quan hệ tốt với Trịnh Đình nhất, anh ta là con thứ tư trong gia đình, nhỏ hơn Trịnh Đình ba tuổi, khi còn bé luôn chạy theo phía sau mông người anh cả Trịnh Đình này.
Trịnh Đình ừ một tiếng: “Là thật đấy, anh đang theo đuổi cô ấy.”
Trịnh Lâm giống với bố mình, trời sinh bản tính thích thả thính, thay đổi hết bạn gái này đến bạn gái khác, dựa vào gia cảnh và ngoại hình của mình, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi cũng có một đống phụ nữ chạy theo, nếu thích phụ nữ nào thì trên cơ bản chỉ cần gặp một lần là thành công, cho đến bây giờ anh ta chưa bao giờ phải theo đuổi phụ nữ, nên khi anh ta nghe người khác nói anh của anh ta đã bắt đầu theo đuổi người ta từ năm trước rồi nhưng đến bây giờ anh của anh ta vẫn đang theo đuổi.
Đúng là kỳ lạ thật.
“Anh cả à, vẫn chưa theo đuổi được sao? Anh cứ thế này không được đâu, anh sẽ không chơi trò giả nghèo che giấu thân phận để chơi trò tình yêu đích thực đấy chứ, để em nói cho anh biết, thật ra theo đuổi phụ nữ rất đơn giản, anh chỉ cần mua bất kỳ thứ gì cô ấy thích là được.”
Biết anh cả của mình chưa từng nói chuyện yêu đương, Trịnh Lâm có kinh nghiệm tình trường đầy mình rất quan tâm: “Anh cả, tối hôm qua em có lấy một bộ trang sức trong buổi tiệc từ thiện, anh cho em địa chỉ của cô gái đó đi, em sẽ gửi nó đi dưới danh nghĩa của anh, phụ nữ thích những thứ này lắm.”
Sắc mặt Trịnh Đình trầm xuống, nói: “Chuyện này em bớt nhúng tay vào đi, chị dâu của em ghét nhất loại đàn ông như em đấy, anh theo đuổi người ta cũng không dễ dàng gì, em đừng gây phiền phức cho anh nữa.”
Vẻ mặt Trịnh Lâm khó hiểu: “Em sao nào, em còn chưa từng gặp chị dâu, sao chị ấy lại ghét em?”
Trịnh Đình nghĩ đến lý do tại sao Tô Chi phàn nàn với anh về việc không muốn kết hôn, khi đó anh cũng sử dụng bố mình và Trịnh Lâm làm tài liệu giảng dạy tiêu cực, cảm thấy hình tượng của mình bị ảnh hưởng bởi Trịnh Lâm, vậy nên anh lạnh lùng nói: “Không chung thủy trong tình yêu, nửa vời, thằng khốn nạn.”
Trịnh Lâm kêu oan: “Em đối xử rất tốt với bạn gái của mình, muốn cái gì em đều cho hết, đâu thể bị coi là thằng khốn nạn được.”
Trịnh Đình thản nhiên nói: “Cô ấy nói đấy là thằng khốn nạn, gần đây không có chuyện gì, chúng ta đừng gặp mặt, em cũng đừng gọi điện cho anh nữa, tránh cho cô ấy nhìn thấy, sẽ tưởng là vật họp theo loài, nói anh giống em.”
“Anh cả à, anh nói như vậy làm em đau lòng quá, em là em trai ruột của anh, anh là người biết rõ em là người tốt nhất mà, anh giúp em giải thích với chị dâu đi, nếu không anh xem có hôm nào chị ấy rảnh không, anh đưa chị dâu đến, em sẽ làm chủ, đãi bọn anh một bữa, để em biểu hiện tốt trước mặt chị dâu.”
Trịnh Đình khinh thường cảnh cáo: “Đừng hỏi chuyện vớ vẩn về chị dâu của em nữa, nếu để cho anh biết em lén tiếp cận cô ấy sau lưng anh, thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu.”
Trịnh Lâm cười hì hì nói: “Anh cả à, người khác đã từng nói với em rằng anh theo đuổi chị dâu đã lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa theo đuổi được, em còn không tin cơ, với người đàn ông như anh của em đây thì chẳng phải theo đuổi người phụ nữ đó rất dễ dàng sao, làm sao có thể không theo đuổi được, nhưng thông qua cuộc gọi em gọi cho anh này, em đã biết tại sao anh không theo đuổi được rồi.”
“Anh cả à, có muốn nghe ý kiến của em không? Kinh doanh em không giỏi bằng anh, nhưng bàn về việc hiểu tâm tư phụ nữ thì anh tuyệt đối không bằng em.”
Trịnh Đình đang định cúp điện thoại thì nghe thấy câu này, cau mày: “Đừng có mà có ý xấu gì với anh.”
Bên ngoài miệng thì chán ghét, nhưng cũng không cúp điện thoại.
“Anh cả, em thấy anh nghe lời chị dâu nhiều quá rồi, chị dâu nói cái gì thì anh làm cái đó, người phụ nữ như này ý, đều mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, chuyện khác anh có thể nghe chị ấy nói, nhưng có một số chuyện thân mật thì phải dựa vào sự chủ động của đàn ông, ví dụ như ôm hôn, anh phải mạnh dạn hơn, trực tiếp làm, có đôi khi, ngoài miệng phụ nữ nói không thích đụng chạm nhưng thực ra là đang ngại ngùng đấy, nếu anh cứ nghe lời chị ấy, không làm bất cứ việc gì thì nói không chừng trong lòng chị ấy đang mang thấy anh giống một khúc gỗ đấy.”
“Trịnh Lâm, em chán sống rồi à.”
Trịnh Lâm mạo hiểm có nguy cơ bị anh trai mình đánh gãy chân, vẫn tiếp tục nghiêm túc khuyên bảo: “Anh cả, em nói thật đấy, nếu anh không tin thì cứ thử đi.”
Trịnh Đình trực tiếp cúp điện thoại, cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Tô Chi.
“Chi Chi, tôi đến studio của em rồi.”
Trịnh Đình ngước mắt lên, xuyên qua kính trước cửa xe, nhìn về phía cửa sổ văn phòng của Tô Chi.
Bên ngoài trời u ám, bắt đầu đổ mưa, hạt mưa đập vào xe, phát ra tiếng lộp độp.
Cửa kính bị nước mưa làm nhòe đi, anh bật cần gạt nước, một lúc sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa sổ tầng hai.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, anh gọi điện cho Tô Chi: “Chi Chi, tôi nhìn thấy em rồi, em đang nhìn tôi.”
Giọng nói tức giận của Tô Chi từ phía đối diện truyền đến: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi như vậy, hãy gọi cả tên của tôi, Tô Chi.”
Chi Chi, Chi Chi, cô đã thân với anh từ khi nào mà lại gọi thân mật như vậy.
Giọng nói từ tình truyền vào trong tai, không nhanh cũng không chậm, nhẹ nhàng êm tai.
Tô Chi thực sự thích nghe giọng nói của Trịnh Đình, vừa trầm vừa hùng hồn, rất gợi cảm, có một lần Tô Chi không cẩn thận nói ra trước mặt anh, nói là anh rất dịu dàng khi nói chuyện bằng giọng trầm, kể từ hôm đó Trịnh Đình sẽ cố tình đè thấp giọng xuống khi nói chuyện trước mặt cô.
Phụ nữ rất nhạy cảm, tất nhiên cô có thể nhận ra những chi tiết như vậy.
Trong ngực không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, Tô Chi bực bội vỗ vỗ má để làm mình có lý trí, hừ một cái, nhưng cô không để ý rằng mình nói chuyện có phần giống đang làm nũng.
“Không biết xấu hổ, ai bảo anh đến studio của tôi làm gì? Không phải đã bảo anh đừng đến rồi sao.”
Trịnh Đình nói: “Tới đón em tan làm.”
“Ai bảo anh đón, tôi có thể tự bắt taxi trở về được.”
“Trời mưa, bắt taxi không tiện, tôi không đành lòng.”
Tô Chi chán ghét nói: “Trịnh Đình, anh luôn nói những câu đạo đức giả như vậy, thật là ngấy chết.”
Trịnh Đình cười, nói: “Tôi sẽ ở chỗ này đợi em.”
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ là bốn giờ mười lăm phút rồi, em còn khoảng năm mươi phút nữa mới tan làm, trong studio của em có nước nóng không?”
Tất nhiên là có nước nóng trong studio rồi.
Anh đang cố tình kiếm cớ để vào bên trong thôi.
Tô Chi nói: “Có nhưng tất cả đều chuẩn bị cho nhân viên của tôi rồi, đang trong giờ làm việc, đừng làm phiền.”
“Tôi có một dự án cần quảng bá hình ảnh, có thể cho khách hàng một cốc nước được không?”
Tô Chi: “Tôi không nhận đơn của anh, anh cứ thành thật đợi ở bên ngoài đi, đừng có viện cớ để vào.”
“Trời mưa rồi, Chi Chi, bên ngoài lạnh lắm, em không lo cho tôi à?”
“Trời lạnh thì anh về đi, đừng đợi tôi nữa, tôi rất bận.”
Giọng nói của Tô Chi có chút giống xù lông, Trịnh Đình cũng không trêu chọc cô nữa.
“Rồi rồi rồi, em đi làm việc đi, tôi không quấy rầy em nữa.”
Tô Chi cúp điện thoại, lập tức thấy một loạt tin nhắn @ cô bên trong nhóm WeChat của studio.
Lâm Giản @ Tô Chi: “Chị Chi Tử, tổng giám đốc Trịnh đến rồi, chị nhanh đến nhìn nè.”
Trần Khải @ Tô Chi: “Chị Chi Tử, tổng giám đốc Trịnh đến rồi, chị nhanh đến nhìn nè.”
Mỗi khi Trịnh Đình đến, bọn họ sẽ ồn ào trong nhóm, ngay cả những người không đến studio cũng sẽ hùa theo sao chép và dán, xếp thành hàng trong nhóm.
Tô Chi: “Nhìn cái gì, chơi điện thoại trong giờ làm việc, tiền thưởng tháng này mỗi người bị phạt hai trăm, ai nói chuyện tiếp sẽ bị phạt năm trăm.”
Cả nhóm lập tức im lặng, không ai lên tiếng.
Nhưng tất cả đều biết cô nói trừ tiền thưởng là nói đùa thôi, không có khả năng là thật.
Sau khi cô gửi tin nhắn xong, cô ngồi vào bàn làm việc, đóng tài liệu trên màn hình, gửi tài liệu đến WeChat của mình, chuẩn bị trở về nhà, sau đó giải quyết công việc còn dang dở vào buổi tối sau.
Kích chuột vào biểu tượng tắt nguồn, nhấn nút tắt nguồn, sau đó cô mới muộn màng nhớ ra bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm, còn thừa thời gian để hoàn thành công việc trước khi tan làm, vậy tại sao phải mang về gì làm làm gì.
Nếu Trịnh Đình muốn đợi ở tầng dưới, vậy thì cứ để anh đợi đi, do chính anh tự nguyện đợi mà.
Cô do dự không biết nên bật máy tính lên, tiếp tục công việc hay không, Đường Khê ngồi đối diện cô ngẩng đầu lên, cười nói với cô: “Trịnh Đình này kiên trì phết nhỉ, hình như không phải theo đuổi cậu vì mặt mũi rồi.”
Người này bây giờ đã hoàn toàn không biết xấu hổ.
Tô Chỉ hừ lạnh một tiếng: “Không có được cái gì thì luôn náo loạn, đàn ông càng không có được cái gì thì càng thêm hứng thú, nhưng sau khi lấy được rồi thì sẽ không trân trọng như thế nữa, tất nhiên, cũng có những người đàn ông thâm tình và chung thủy như chồng cậu, nhưng xác suất gặp được bọn họ là rất ít.”
Đường Khê hất cằm về phía ngoài cửa sổ nơi Trịnh Đình đang ở dưới tầng: “Vậy sau khi cậu kết giao với anh ấy, cậu cảm thấy thế nào?”
Tô Chi lắc đầu: “Không thể chỉ dựa vào cảm xúc của mình, có một loại đàn ông khi theo đuổi ai đó có thể nói đủ mọi lời thề thốt, nhưng đó chỉ là chiêu trò dụ dỗ phụ nữ lên giường thôi, trái tim của phụ nữ vốn dĩ mềm yếu hơn trái tim của đàn ông, vậy nên bọn họ rất dễ bị lừa dối bởi những lời ngon ngọt, đợi đến khi trái tim thực sự rung động xong, đàn ông sẽ hào hoa quay lưng, nhưng người phụ nữ sẽ bị chìm sâu trong đó, rất nhiều phụ nữ cảm thấy bọn họ đã gặp người yêu đích thực của mình trước khi kết hôn, nhưng sau khi lấy vợ sinh con xong, đàn ông sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ, có rất nhiều thằng khốn nạn như vậy.”
Hai ngón tay của Tô Chi làm dấu thánh giá với Đường Khê: “Bố của Trịnh Đình đã cưới mười người vợ, loại gia đình này của anh ấy, thật sự không coi hôn nhân ra gì.”
Đường Khê chửi bố của Trịnh Đình cùng với cô: “Đúng là tên lăng nhăng.”
Tô Chi gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Khê trò chuyện với Tô Chi vài câu xong lại tiếp tục chỉnh sửa ảnh, Tô Chi lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mới hơn bốn giờ, bên ngoài trời đã tối đen, trong mây nổi sấm sét, như thể muốn đổ mưa to.
Tô Chi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào xe của Trịnh Đình.
Cả con đường bên ngoài không có một ai, chỉ có chiếc xe của anh, một mình trơ trọi trong mưa gió, trong đầu Tô Chi chợt nhớ đến lời Trịnh Đình nói, bên ngoài lạnh lắm, em không lo cho tôi à.
Ngồi trong xe, có cái gì lạnh chứ.
Chưa bao giờ thấy một người đàn ông to xác sẽ giả vờ đáng thương như thế.
Trong lòng Tô Chi mắng anh, nhưng tay không tự chủ nhấc điện thoại lên, gõ chữ vào ô chỉnh sửa.
“Đã xem dự báo thời tiết hôm nay chưa? Hôm nay có mưa to không?”
Tin nhắn được gửi đến bên trong nhóm làm việc, vài giây sau Lâm Giản đã trả lời lại.
“Buổi sáng em xem dự báo thời tiết thì có nói là mưa nhỏ, nhưng nhìn bây giờ thì có lẽ sẽ có mưa to đó, đợi tí nữa sẽ đến giờ cao điểm tan làm sẽ bị tắc đường, chị Chi Tử, còn ba mươi phút nữa là tan làm rồi, hay là chị tan làm sớm đi.”
Lâm Giản là một cô gái biết ăn nói, hay tìm cách cho người khác.
Tô Chi: “Được rồi, bây giờ tan làm đi, lúc về mọi người chú ý an toàn nhé.”
Tô Chi thông báo trong nhóm tan làm xong, vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn ra bên ngoài, chưa đến một phút sau, các nhân viên ở tầng dưới đã lần lượt chạy ra ngoài.
Tô Chi thu dọn đồ đạc xong, ngẩng đầu lên nói với Đường Khê đang bận chỉnh sửa ảnh: “Thời tiết xấu, tớ cho bọn họ tan làm sớm, cậu chỉnh ảnh xong chưa?”
“Vẫn chưa, cậu về trước đi.”
Hai người bọn họ sống ở hai hướng, không tiện cùng đường.
“Vậy tớ đi trước đâu, chút nữa cậu lái xe chú ý an toàn đấy.”
“Ừ.”
Tô Chi xách chiếc túi xuống tầng, vừa bước ra khỏi cửa studio, một cơn gió thổi qua, từ cổ áo thổi vào cổ cô, Tô Chi rùng mình, hất mái tóc bị gió thổi rối tung, cúi đầu mở khóa kéo của chiếc túi, đưa tay vào sờ.
Quên cầm ô rồi.
Cô đang suy nghĩ có nên quay lại văn phòng để lấy ô hay không thì xe của Trịnh Đình từ từ di chuyển dừng ngay trước mặt cô, cửa ghế lái xe mở ra, Trịnh Đình cầm ô xuống xe, đi đến trước mặt cô, anh hai ba bước đi đến trước mặt cô, lấy ô che đầu cho cô: “Lên xe đi.”
Thời tiết xấu nên Tô Chi cũng không nhiều lời làm gì, đi theo anh vòng qua đầu xe, đi về phía phụ tay lái.
Trịnh Đình mở cửa xe cho cô, hơi cúi người, dùng tay chặn phía trên cửa xe, xoay người sang nhường chỗ.
Tô Chi cúi người ngồi vào trong, chỉnh lại tóc tai và quần áo, trước khi Trịnh Đình lên xe, tự mình thắt dây an toàn.
Một lúc sau, cả cơ thể người đàn ông mang theo gió lạnh đi vào, Tô Chi nghiêng người nhìn anh thì thấy vai của anh ướt gần hết.
Chiếc áo sơ mi trắng bị dính nước trở nên trong suốt, dính chặt vào cơ thể, có thể nhìn thấy rõ làn da màu lúa mì.
Hai tay của anh vẫn đang để ở bên ngoài, anh vẩy vẩy nước trên ô xong, mới ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn cô.
“Muốn ăn bữa xế không?”
Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên cạnh đưa cho cô, một nắm tóc trên trán bị nước mưa làm ướt, trên vầng trán vời còn có vài vết ướt, nhưng trông cũng không có vẻ khó xử gì.
Tô Chi nhận lấy chiếc hộp nhỏ trong tay, lẩm bẩm nói: “Anh che ô kiểu gì thế?”
Vừa rồi cô thấy ô của anh cũng không nhỏ, tuy rằng che cho hai người có chút chen chúc, nhưng cho dù khoảng cách ngắn như vậy, cũng sẽ không ướt thành dáng vẻ như thế này.
Trịnh Đình làm như không nhìn thấy nước trên người, ấm áp hỏi: “Sao vậy?”
Tô Chi dùng tay chỉ lên đầu mình: “Chỗ này của anh có nước này, lau đi.”
Trịnh Đình lấy ra một chiếc khăn giấy, tùy tiện lau trên trán, sau đó ném tờ giấy vào thùng rác nhỏ trên xe, đặt hai tay lên vô lăng khởi động xe, chuẩn bị đi.
Tô Chi thấy anh lau như chưa lau, nước trên trán cũng không được lau hết, cô nhíu mày, tiếp tục dùng tay ra hiệu: “Nước dính ở bên phải cơ, anh lau là bên trái mà.”
Trịnh Đình thờ ơ nói: “Tôi đang lái xe, không tiện lau, lát nữa tôi sẽ làm sau.”
Tô Chi liếc nhìn tay anh trên vô lăng, dưới ánh nhìn của anh, rút khăn giấy ra, nói: “Để tôi giúp anh lau.”
Trịnh Đình nhịn khóe môi nhếch lên xuống, thản nhiên ừ một tiếng.
Tô Chi giơ tay lau đi giọt nước trên trán anh, liếc nhìn bờ vai ướt đẫm của anh, hỏi: “Anh có quần áo dự phòng trong xe không?”
“Trong cốp xe có hai bộ quần áo, em lạnh à?”
Không phải cô lạnh, mà là quần áo anh ướt.
Nhưng nếu như cô mở miệng bảo anh thay quần áo, thì có thể anh sẽ tự luyến nói cô thích anh.
Quên đi, dù sao quần áo cũng mỏng, lát nữa sẽ khô.
"Không sao, không lạnh."
Trịnh Đình quay đầu xe vượt qua đèn giao thông, dừng lại ở đèn đỏ hỏi cô: "Tối nay em muốn đi nhà hàng nào?"
Tô Chi chỉ ăn một chiếc bánh nhỏ vào buổi chiều nên vẫn chưa đói lắm, trời mưa to như vậy, ra vào xe hơi bất tiện.
“Không đến nhà hàng nữa, anh cứ đưa em về đi.”
Trịnh Đình: “Ăn đồ ăn ngoài hả?”
Tô Chi nhướng mày: “Không được sao?”
Làm sao Trịnh Đình dám nói không được, cho dù nói cô cũng sẽ không nghe.
"Gần nhà em có một nhà hàng mới khai trương, tôi sẽ gọi người đóng gói mấy món ăn gửi đến nhà em."
Tô Chi rất thích ăn uống, để lấy lòng cô, Trịnh Đình đã tìm kiếm tất cả các nhà hàng ngon ở thành phố Nam, anh không có thời gian đến từng nhà hàng để xem xét nên đã bảo nhân viên trong công ty đến ăn thử, công việc hàng ngày là thử món ăn cho bà chủ tương lai.
Studio cách nhà Tô Chi không xa, một lúc sau xe dừng ở dưới tầng.
Mưa vẫn chưa dừng, Trịnh Đình xuống xe trước, cầm ô đi đến chỗ phụ lái, mở cửa cho Tô Chi rồi hộ tống Tô Chi vào thang máy.
“Tạm biệt.”
Tô Chi đứng ở lối vào thang máy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Trịnh Đình âm trầm nhìn cô, nhướng mày: “Mưa lớn như vậy, sao không mời tôi lên ngồi?”
Tô Chi nói: “Trời mưa to như này, anh nên về nhà sớm đi.”
Trịnh Đình: “Sẽ bị sét đánh đấy, em không lo cho tôi à?”
Tô Chi nghe những lời nói mập mờ của anh xong, liếc mắt, lấy lệ nói: “Đi đường chú ý an toàn.”
Cô nói xong lập tức xoay người bước vào trong.
“Đợi đã.” Trịnh Đình ở phía sau gọi cô.
“Sao thế?”
Trịnh Đình hỏi: “Bình thường studio của em tan làm lúc năm giờ, nhưng hôm nay lại tan làm sớm, là không muốn để anh phải đợi sao?”
Khi anh đột ngột hỏi vấn đề này, Tô Chi bị suy nghĩ cẩn thận của anh làm mất cảnh giác, hai má ửng hồng, không chịu thừa nhận: “Ai không muốn anh phải đợi chứ, đừng tự mình đa cảm, hôm nay thời tiết xấu, hơn nữa đồng nghiệp trong studio của tôi sợ về muộn đúng vào giờ cao điểm sẽ bị tắc đường không về nhà được nên đã bảo tan làm sớm hơn nửa tiếng, tôi cho họ về sớm.”
Trịnh Đình hơi nhướng mày: “Nếu không phải vậy thì không phải vậy, nhưng em vội vàng như vậy để làm gì, tôi tự mình đa cảm cũng không phải một hay lần.”
Anh cũng tự biết mình đã cảm không phải một hai lần cơ đấy.
Đồ mặt dày.
“Ai vội vàng cơ?”
Trịnh Đình nói: “Ai đỏ mặt thì người đó vội vàng.”
Tô Chi gân cổ cãi với anh: “Ai đỏ mặt cơ?”
Trịnh Đình khẽ cười: “Em đó, tôi nhìn thấy hết rồi.”
“Nói nhảm, tôi sẽ không đỏ mặt, mặt của tôi là màu trắng, là trắng đó, anh bị bệnh mù màu à, ngay cả màu trắng cũng có thể nhìn thành màu đỏ.”
Tiếng hét của Tô Chi trở nên hơi nóng, cảm thấy gần đây người đàn ông Trịnh Định này càng ngày càng lên mặt.
“Ngày mai anh không cần tới đón tôi đi làm nữa.”
Xe của cô đột nhiên bị hỏng vào tuần trước, được đưa đi sửa chữa rồi, cả một tuần rồi vẫn chưa sửa chữa xong, cũng không biết bây giờ có chuyện gì xảy ra ở cửa hàng sửa chữa ô tô nữa, một cái lốp xe thôi mà sửa cả tuần.
Trong cả tuần này, ngày nào Trịnh Đình cũng lấy lý do cô không có xe đi để đưa đón cô đi làm.
“Rồi rồi rồi, sắc mặt của em là màu trắng, đừng tức giận, ngày mai tôi vẫn muốn tới đón em.”
Tô Chi vuốt tóc, ngón tay lướt qua một bên mặt, má của cô thực sự nóng hơn nhiều so với ngón tay của cô.
Nghĩ đến việc hôm nay viện cớ cho nhân viên nghỉ sớm để không để anh phải đợi lâu.
Tô Chi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Mình sẽ không trở thành một bộ não có tình yêu, sẽ rơi vào sự tấn công nhẹ nhàng của tên đàn ông này đâu nhỉ.
Không thể như thế được, phải có lý trí.
Đàn ông rất ít khi có ý tốt.
Cô hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Trịnh Đình: “Xung quanh đều biết anh đang theo đuổi tôi như vậy, nếu sau này không theo đuổi được, anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Trịnh Đình thở dài, trên lông mày hiện lên một chút buồn bã: “Tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không theo đuổi được, đúng là rất đáng xấu hổ, Trịnh Lâm còn mới gọi điện cho tôi để cười nhạo tôi nữa kìa.”
“Em trai của anh cười nhạo anh ư?”
Trịnh Đình gật đầu.
“Anh ta có quyền gì mà cười nhạo anh.” Tô Chi thấy bất công hộ anh: “Một người đàn ông luôn thay đổi bạn gái, không chung thủy trong tình cảm như anh ta, sao có thể cười nhạo một người đoan chính như anh.”
Trịnh Đình giật mình.
Cô nói anh là người đoan chính ư?
Tô Chi là người luôn bảo che khuyết điểm của mình, mặc dù cô luôn chửi ông già của Trịnh Đình, nhưng đây là chuyện giữa cô và Trịnh Đình, tại sao người khác lại cười nhạo anh được.
“Anh đừng nghe anh ta nói, chính từ tận đáy lòng của anh ta không coi trọng tình cảm ra gì, không nhận ra lỗi lầm của bản thân, kiểu người như này không còn hy vọng gì rồi.”
“Nếu như anh cũng giống anh ta, thì tôi đã sớm đá bay anh rồi.”
“Anh như bây giờ rất tốt.”
Tô Chi không ngừng trò chuyện để an ủi Trịnh Đình, nhưng cô không nhận ra khuôn mặt của Trịnh Đình tiến đến trước mặt mình từ lúc nào.
“Em nghĩ anh là người tốt á?”
Đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, Tô Chi nhìn khuôn mặt anh đang tiến sát gần, hơi thở của cô dồn dập, lông mi nhanh chóng run rẩy, đến cả việc trốn tránh cũng quên mất.
Cơ thể bị ôm trong lòng, cánh tay anh ôm lấy vòng eo thon của cô, đôi môi anh áp lên môi cô.
Tiếng hít thở hòa vào nhau, ánh mắt Tô Chi hơi hơi ngưng lại, đối mặt với ánh mắt lửa nóng của anh.
Cô sững sờ vài giây rồi hoàn hồn lại, đưa tay đẩy vai anh ra.
“Đừng trốn.”
Đừng trốn con mẹ anh.
Tô Chi há miệng cắn mạnh vào môi anh, Trịnh Đình cảm thấy đau, buông môi cô ra.
Sắc mặt Tô Chi đỏ bừng, xoay người chạy về phía thang máy, người phía sau đi theo, Tô Chi hoảng sợ chạy hai bước, lại thở không ra hơi, quay đầu lại vung túi đập về phía anh.
“Trịnh Đình, đồ lưu manh, tên khốn nạn, anh lợi dụng tôi.”
“Chi Chi.”
Vừa rồi Trịnh Đình không kìm chế được, sau khi giở trò lưu manh xong, vẫn còn đắm chìm trong đôi môi mềm mại của cô, không thể phản kháng lại, bên đưa tay chạm lên môi mình.
Vậy mà anh vẫn còn mặt mũi để sờ lên.
Tô Chi tức giận đến mức dùng cả tay và chân đẩy anh vào trong mưa, những hạt mưa rơi xuống người anh nhưng Tô Chi không quan tâm anh nữa, quay người bước nhanh vào trong.
Trịnh Đình nhìn bóng lưng hùng hổ của cô, trong lòng thầm mắng Trịnh Lâm vì đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc như vậy.
Danh tiếng mà thành như thế này, có lẽ sau khi cô trở về sẽ kéo anh vào danh sách đen mất.
Nước mưa tạt vào mắt, anh nhìn không rõ, đột nhiên một chiếc xe giao đồ ăn chạy bằng điện từ bên cạnh lao ra, đụng vào người anh.
Trịnh Đình không phòng bị, bị đâm đến mức loạng choạng, trong đầu anh nhanh chóng xoay một vòng, ngã xuống đất.
Anh chàng giao đồ ăn giật mình, vội vàng dừng lại đỡ anh: “Thưa anh, anh không sao chứ?”
Giọng anh ta tràn đầy hoảng sợ.
Trịnh Đình đẩy cánh tay anh ta ra, không cho anh ta giúp, thì thào nói: “Không sao đâu, cậu đi đi, nhanh lên.”
Người giao hàng: “...”
Ánh mắt sắc bén của Trịnh Đình liếc anh ta một cái: “Mau đi đi, nếu không thì cậu sẽ phải bồi thường đến mức phá sản đấy.”
Anh chàng giao đồ ăn hoang mang sợ hãi, bị anh dọa bồi thường đến mức phá sản, vội vùng chạy xe máy điện rời đi.
Tô Chi quay mặt lại, nhìn thấy Trịnh Đình đang cuộn tròn trên mặt đất, lấy tay che chân, cô lập tức bỏ qua người đàn ông này vừa giở trò lưu manh với cô, chạy đến bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh đặt lên vai mình, hỏi: “Trịnh Đình, anh có sao không?”
Trịnh Đình kêu một tiếng đau đớn, nhỏ giọng nói: “Mau vào đi, mưa lớn lắm, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Da mặt rất dày, ngày nào cũng phô trường nhờ người gửi hoa đến studio của Tô Chi, ở trên tấm thiệp còn ký tên, Trịnh Đình.
Khi có thời gian sẽ lái xe đến studio của Tô Chi, đợi cô tan làm, tất cả bạn bè và đồng nghiệp xung quanh Tô Chi đều biết có một vừa đẹp vừa vừa giàu có đang theo đuổi cô, lần nào anh cũng đến đợi Tô Chi tan làm, đều khiến nhân viên studio xôn xao, một nhóm người ghé sát bên cửa sổ, lén lút quan sát anh.
Anh cũng không hề cảm thấy xấu hổ, xuống khỏi xe, thể hiện rõ cho bọn họ nhìn.
Một người có địa vị, thích ai đó thì sẽ bí mật hẹn ăn cơm, sau khi bắt đầu rồi thì mới giới thiệu với người khác, để tránh việc nếu không theo đuổi được thì sẽ không mất mặt.
Anh theo đuổi người ta với khí thế mạnh mẽ như thế, người còn chưa theo đuổi được thì mọi người xung quanh đã biết anh đang buôn chuyện về việc đang theo đuổi một người rồi, không giống một người có tiếng điềm tĩnh và ổn định trên thương trường, mà giống một cậu chủ phóng túng, hay ăn chơi và xấc xược hơn.
Anh cũng không cảm thấy mất mặt, khi anh đưa Tô Chi ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gặp được người quen, anh đã trực tiếp giới thiệu với người đó là, đây là cô Tô.
Cô Tô là ai? Phần còn lại anh không nói, nếu hiểu thì sẽ hiểu, đây là cô gái mà tổng giám đốc Trịnh thầm mến, nhưng vẫn chưa theo đuổi được.
Tin tức anh đang theo đuổi một người rất hiếm khi có lọt đến tai Trịnh Lâm, anh ấy không thể tin được nên đã gọi điện cho Trịnh Đình: “Anh cả à, em nghe nói gần đây em đang thầm mến một cô gái, có thật không vậy?”
Thế hệ của Trịnh Đình có mười ba anh chị em, Trịnh Lâm có mối quan hệ tốt với Trịnh Đình nhất, anh ta là con thứ tư trong gia đình, nhỏ hơn Trịnh Đình ba tuổi, khi còn bé luôn chạy theo phía sau mông người anh cả Trịnh Đình này.
Trịnh Đình ừ một tiếng: “Là thật đấy, anh đang theo đuổi cô ấy.”
Trịnh Lâm giống với bố mình, trời sinh bản tính thích thả thính, thay đổi hết bạn gái này đến bạn gái khác, dựa vào gia cảnh và ngoại hình của mình, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi cũng có một đống phụ nữ chạy theo, nếu thích phụ nữ nào thì trên cơ bản chỉ cần gặp một lần là thành công, cho đến bây giờ anh ta chưa bao giờ phải theo đuổi phụ nữ, nên khi anh ta nghe người khác nói anh của anh ta đã bắt đầu theo đuổi người ta từ năm trước rồi nhưng đến bây giờ anh của anh ta vẫn đang theo đuổi.
Đúng là kỳ lạ thật.
“Anh cả à, vẫn chưa theo đuổi được sao? Anh cứ thế này không được đâu, anh sẽ không chơi trò giả nghèo che giấu thân phận để chơi trò tình yêu đích thực đấy chứ, để em nói cho anh biết, thật ra theo đuổi phụ nữ rất đơn giản, anh chỉ cần mua bất kỳ thứ gì cô ấy thích là được.”
Biết anh cả của mình chưa từng nói chuyện yêu đương, Trịnh Lâm có kinh nghiệm tình trường đầy mình rất quan tâm: “Anh cả, tối hôm qua em có lấy một bộ trang sức trong buổi tiệc từ thiện, anh cho em địa chỉ của cô gái đó đi, em sẽ gửi nó đi dưới danh nghĩa của anh, phụ nữ thích những thứ này lắm.”
Sắc mặt Trịnh Đình trầm xuống, nói: “Chuyện này em bớt nhúng tay vào đi, chị dâu của em ghét nhất loại đàn ông như em đấy, anh theo đuổi người ta cũng không dễ dàng gì, em đừng gây phiền phức cho anh nữa.”
Vẻ mặt Trịnh Lâm khó hiểu: “Em sao nào, em còn chưa từng gặp chị dâu, sao chị ấy lại ghét em?”
Trịnh Đình nghĩ đến lý do tại sao Tô Chi phàn nàn với anh về việc không muốn kết hôn, khi đó anh cũng sử dụng bố mình và Trịnh Lâm làm tài liệu giảng dạy tiêu cực, cảm thấy hình tượng của mình bị ảnh hưởng bởi Trịnh Lâm, vậy nên anh lạnh lùng nói: “Không chung thủy trong tình yêu, nửa vời, thằng khốn nạn.”
Trịnh Lâm kêu oan: “Em đối xử rất tốt với bạn gái của mình, muốn cái gì em đều cho hết, đâu thể bị coi là thằng khốn nạn được.”
Trịnh Đình thản nhiên nói: “Cô ấy nói đấy là thằng khốn nạn, gần đây không có chuyện gì, chúng ta đừng gặp mặt, em cũng đừng gọi điện cho anh nữa, tránh cho cô ấy nhìn thấy, sẽ tưởng là vật họp theo loài, nói anh giống em.”
“Anh cả à, anh nói như vậy làm em đau lòng quá, em là em trai ruột của anh, anh là người biết rõ em là người tốt nhất mà, anh giúp em giải thích với chị dâu đi, nếu không anh xem có hôm nào chị ấy rảnh không, anh đưa chị dâu đến, em sẽ làm chủ, đãi bọn anh một bữa, để em biểu hiện tốt trước mặt chị dâu.”
Trịnh Đình khinh thường cảnh cáo: “Đừng hỏi chuyện vớ vẩn về chị dâu của em nữa, nếu để cho anh biết em lén tiếp cận cô ấy sau lưng anh, thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu.”
Trịnh Lâm cười hì hì nói: “Anh cả à, người khác đã từng nói với em rằng anh theo đuổi chị dâu đã lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa theo đuổi được, em còn không tin cơ, với người đàn ông như anh của em đây thì chẳng phải theo đuổi người phụ nữ đó rất dễ dàng sao, làm sao có thể không theo đuổi được, nhưng thông qua cuộc gọi em gọi cho anh này, em đã biết tại sao anh không theo đuổi được rồi.”
“Anh cả à, có muốn nghe ý kiến của em không? Kinh doanh em không giỏi bằng anh, nhưng bàn về việc hiểu tâm tư phụ nữ thì anh tuyệt đối không bằng em.”
Trịnh Đình đang định cúp điện thoại thì nghe thấy câu này, cau mày: “Đừng có mà có ý xấu gì với anh.”
Bên ngoài miệng thì chán ghét, nhưng cũng không cúp điện thoại.
“Anh cả, em thấy anh nghe lời chị dâu nhiều quá rồi, chị dâu nói cái gì thì anh làm cái đó, người phụ nữ như này ý, đều mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, chuyện khác anh có thể nghe chị ấy nói, nhưng có một số chuyện thân mật thì phải dựa vào sự chủ động của đàn ông, ví dụ như ôm hôn, anh phải mạnh dạn hơn, trực tiếp làm, có đôi khi, ngoài miệng phụ nữ nói không thích đụng chạm nhưng thực ra là đang ngại ngùng đấy, nếu anh cứ nghe lời chị ấy, không làm bất cứ việc gì thì nói không chừng trong lòng chị ấy đang mang thấy anh giống một khúc gỗ đấy.”
“Trịnh Lâm, em chán sống rồi à.”
Trịnh Lâm mạo hiểm có nguy cơ bị anh trai mình đánh gãy chân, vẫn tiếp tục nghiêm túc khuyên bảo: “Anh cả, em nói thật đấy, nếu anh không tin thì cứ thử đi.”
Trịnh Đình trực tiếp cúp điện thoại, cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Tô Chi.
“Chi Chi, tôi đến studio của em rồi.”
Trịnh Đình ngước mắt lên, xuyên qua kính trước cửa xe, nhìn về phía cửa sổ văn phòng của Tô Chi.
Bên ngoài trời u ám, bắt đầu đổ mưa, hạt mưa đập vào xe, phát ra tiếng lộp độp.
Cửa kính bị nước mưa làm nhòe đi, anh bật cần gạt nước, một lúc sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa sổ tầng hai.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, anh gọi điện cho Tô Chi: “Chi Chi, tôi nhìn thấy em rồi, em đang nhìn tôi.”
Giọng nói tức giận của Tô Chi từ phía đối diện truyền đến: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi như vậy, hãy gọi cả tên của tôi, Tô Chi.”
Chi Chi, Chi Chi, cô đã thân với anh từ khi nào mà lại gọi thân mật như vậy.
Giọng nói từ tình truyền vào trong tai, không nhanh cũng không chậm, nhẹ nhàng êm tai.
Tô Chi thực sự thích nghe giọng nói của Trịnh Đình, vừa trầm vừa hùng hồn, rất gợi cảm, có một lần Tô Chi không cẩn thận nói ra trước mặt anh, nói là anh rất dịu dàng khi nói chuyện bằng giọng trầm, kể từ hôm đó Trịnh Đình sẽ cố tình đè thấp giọng xuống khi nói chuyện trước mặt cô.
Phụ nữ rất nhạy cảm, tất nhiên cô có thể nhận ra những chi tiết như vậy.
Trong ngực không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, Tô Chi bực bội vỗ vỗ má để làm mình có lý trí, hừ một cái, nhưng cô không để ý rằng mình nói chuyện có phần giống đang làm nũng.
“Không biết xấu hổ, ai bảo anh đến studio của tôi làm gì? Không phải đã bảo anh đừng đến rồi sao.”
Trịnh Đình nói: “Tới đón em tan làm.”
“Ai bảo anh đón, tôi có thể tự bắt taxi trở về được.”
“Trời mưa, bắt taxi không tiện, tôi không đành lòng.”
Tô Chi chán ghét nói: “Trịnh Đình, anh luôn nói những câu đạo đức giả như vậy, thật là ngấy chết.”
Trịnh Đình cười, nói: “Tôi sẽ ở chỗ này đợi em.”
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ là bốn giờ mười lăm phút rồi, em còn khoảng năm mươi phút nữa mới tan làm, trong studio của em có nước nóng không?”
Tất nhiên là có nước nóng trong studio rồi.
Anh đang cố tình kiếm cớ để vào bên trong thôi.
Tô Chi nói: “Có nhưng tất cả đều chuẩn bị cho nhân viên của tôi rồi, đang trong giờ làm việc, đừng làm phiền.”
“Tôi có một dự án cần quảng bá hình ảnh, có thể cho khách hàng một cốc nước được không?”
Tô Chi: “Tôi không nhận đơn của anh, anh cứ thành thật đợi ở bên ngoài đi, đừng có viện cớ để vào.”
“Trời mưa rồi, Chi Chi, bên ngoài lạnh lắm, em không lo cho tôi à?”
“Trời lạnh thì anh về đi, đừng đợi tôi nữa, tôi rất bận.”
Giọng nói của Tô Chi có chút giống xù lông, Trịnh Đình cũng không trêu chọc cô nữa.
“Rồi rồi rồi, em đi làm việc đi, tôi không quấy rầy em nữa.”
Tô Chi cúp điện thoại, lập tức thấy một loạt tin nhắn @ cô bên trong nhóm WeChat của studio.
Lâm Giản @ Tô Chi: “Chị Chi Tử, tổng giám đốc Trịnh đến rồi, chị nhanh đến nhìn nè.”
Trần Khải @ Tô Chi: “Chị Chi Tử, tổng giám đốc Trịnh đến rồi, chị nhanh đến nhìn nè.”
Mỗi khi Trịnh Đình đến, bọn họ sẽ ồn ào trong nhóm, ngay cả những người không đến studio cũng sẽ hùa theo sao chép và dán, xếp thành hàng trong nhóm.
Tô Chi: “Nhìn cái gì, chơi điện thoại trong giờ làm việc, tiền thưởng tháng này mỗi người bị phạt hai trăm, ai nói chuyện tiếp sẽ bị phạt năm trăm.”
Cả nhóm lập tức im lặng, không ai lên tiếng.
Nhưng tất cả đều biết cô nói trừ tiền thưởng là nói đùa thôi, không có khả năng là thật.
Sau khi cô gửi tin nhắn xong, cô ngồi vào bàn làm việc, đóng tài liệu trên màn hình, gửi tài liệu đến WeChat của mình, chuẩn bị trở về nhà, sau đó giải quyết công việc còn dang dở vào buổi tối sau.
Kích chuột vào biểu tượng tắt nguồn, nhấn nút tắt nguồn, sau đó cô mới muộn màng nhớ ra bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm, còn thừa thời gian để hoàn thành công việc trước khi tan làm, vậy tại sao phải mang về gì làm làm gì.
Nếu Trịnh Đình muốn đợi ở tầng dưới, vậy thì cứ để anh đợi đi, do chính anh tự nguyện đợi mà.
Cô do dự không biết nên bật máy tính lên, tiếp tục công việc hay không, Đường Khê ngồi đối diện cô ngẩng đầu lên, cười nói với cô: “Trịnh Đình này kiên trì phết nhỉ, hình như không phải theo đuổi cậu vì mặt mũi rồi.”
Người này bây giờ đã hoàn toàn không biết xấu hổ.
Tô Chỉ hừ lạnh một tiếng: “Không có được cái gì thì luôn náo loạn, đàn ông càng không có được cái gì thì càng thêm hứng thú, nhưng sau khi lấy được rồi thì sẽ không trân trọng như thế nữa, tất nhiên, cũng có những người đàn ông thâm tình và chung thủy như chồng cậu, nhưng xác suất gặp được bọn họ là rất ít.”
Đường Khê hất cằm về phía ngoài cửa sổ nơi Trịnh Đình đang ở dưới tầng: “Vậy sau khi cậu kết giao với anh ấy, cậu cảm thấy thế nào?”
Tô Chi lắc đầu: “Không thể chỉ dựa vào cảm xúc của mình, có một loại đàn ông khi theo đuổi ai đó có thể nói đủ mọi lời thề thốt, nhưng đó chỉ là chiêu trò dụ dỗ phụ nữ lên giường thôi, trái tim của phụ nữ vốn dĩ mềm yếu hơn trái tim của đàn ông, vậy nên bọn họ rất dễ bị lừa dối bởi những lời ngon ngọt, đợi đến khi trái tim thực sự rung động xong, đàn ông sẽ hào hoa quay lưng, nhưng người phụ nữ sẽ bị chìm sâu trong đó, rất nhiều phụ nữ cảm thấy bọn họ đã gặp người yêu đích thực của mình trước khi kết hôn, nhưng sau khi lấy vợ sinh con xong, đàn ông sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ, có rất nhiều thằng khốn nạn như vậy.”
Hai ngón tay của Tô Chi làm dấu thánh giá với Đường Khê: “Bố của Trịnh Đình đã cưới mười người vợ, loại gia đình này của anh ấy, thật sự không coi hôn nhân ra gì.”
Đường Khê chửi bố của Trịnh Đình cùng với cô: “Đúng là tên lăng nhăng.”
Tô Chi gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Khê trò chuyện với Tô Chi vài câu xong lại tiếp tục chỉnh sửa ảnh, Tô Chi lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mới hơn bốn giờ, bên ngoài trời đã tối đen, trong mây nổi sấm sét, như thể muốn đổ mưa to.
Tô Chi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào xe của Trịnh Đình.
Cả con đường bên ngoài không có một ai, chỉ có chiếc xe của anh, một mình trơ trọi trong mưa gió, trong đầu Tô Chi chợt nhớ đến lời Trịnh Đình nói, bên ngoài lạnh lắm, em không lo cho tôi à.
Ngồi trong xe, có cái gì lạnh chứ.
Chưa bao giờ thấy một người đàn ông to xác sẽ giả vờ đáng thương như thế.
Trong lòng Tô Chi mắng anh, nhưng tay không tự chủ nhấc điện thoại lên, gõ chữ vào ô chỉnh sửa.
“Đã xem dự báo thời tiết hôm nay chưa? Hôm nay có mưa to không?”
Tin nhắn được gửi đến bên trong nhóm làm việc, vài giây sau Lâm Giản đã trả lời lại.
“Buổi sáng em xem dự báo thời tiết thì có nói là mưa nhỏ, nhưng nhìn bây giờ thì có lẽ sẽ có mưa to đó, đợi tí nữa sẽ đến giờ cao điểm tan làm sẽ bị tắc đường, chị Chi Tử, còn ba mươi phút nữa là tan làm rồi, hay là chị tan làm sớm đi.”
Lâm Giản là một cô gái biết ăn nói, hay tìm cách cho người khác.
Tô Chi: “Được rồi, bây giờ tan làm đi, lúc về mọi người chú ý an toàn nhé.”
Tô Chi thông báo trong nhóm tan làm xong, vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn ra bên ngoài, chưa đến một phút sau, các nhân viên ở tầng dưới đã lần lượt chạy ra ngoài.
Tô Chi thu dọn đồ đạc xong, ngẩng đầu lên nói với Đường Khê đang bận chỉnh sửa ảnh: “Thời tiết xấu, tớ cho bọn họ tan làm sớm, cậu chỉnh ảnh xong chưa?”
“Vẫn chưa, cậu về trước đi.”
Hai người bọn họ sống ở hai hướng, không tiện cùng đường.
“Vậy tớ đi trước đâu, chút nữa cậu lái xe chú ý an toàn đấy.”
“Ừ.”
Tô Chi xách chiếc túi xuống tầng, vừa bước ra khỏi cửa studio, một cơn gió thổi qua, từ cổ áo thổi vào cổ cô, Tô Chi rùng mình, hất mái tóc bị gió thổi rối tung, cúi đầu mở khóa kéo của chiếc túi, đưa tay vào sờ.
Quên cầm ô rồi.
Cô đang suy nghĩ có nên quay lại văn phòng để lấy ô hay không thì xe của Trịnh Đình từ từ di chuyển dừng ngay trước mặt cô, cửa ghế lái xe mở ra, Trịnh Đình cầm ô xuống xe, đi đến trước mặt cô, anh hai ba bước đi đến trước mặt cô, lấy ô che đầu cho cô: “Lên xe đi.”
Thời tiết xấu nên Tô Chi cũng không nhiều lời làm gì, đi theo anh vòng qua đầu xe, đi về phía phụ tay lái.
Trịnh Đình mở cửa xe cho cô, hơi cúi người, dùng tay chặn phía trên cửa xe, xoay người sang nhường chỗ.
Tô Chi cúi người ngồi vào trong, chỉnh lại tóc tai và quần áo, trước khi Trịnh Đình lên xe, tự mình thắt dây an toàn.
Một lúc sau, cả cơ thể người đàn ông mang theo gió lạnh đi vào, Tô Chi nghiêng người nhìn anh thì thấy vai của anh ướt gần hết.
Chiếc áo sơ mi trắng bị dính nước trở nên trong suốt, dính chặt vào cơ thể, có thể nhìn thấy rõ làn da màu lúa mì.
Hai tay của anh vẫn đang để ở bên ngoài, anh vẩy vẩy nước trên ô xong, mới ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn cô.
“Muốn ăn bữa xế không?”
Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên cạnh đưa cho cô, một nắm tóc trên trán bị nước mưa làm ướt, trên vầng trán vời còn có vài vết ướt, nhưng trông cũng không có vẻ khó xử gì.
Tô Chi nhận lấy chiếc hộp nhỏ trong tay, lẩm bẩm nói: “Anh che ô kiểu gì thế?”
Vừa rồi cô thấy ô của anh cũng không nhỏ, tuy rằng che cho hai người có chút chen chúc, nhưng cho dù khoảng cách ngắn như vậy, cũng sẽ không ướt thành dáng vẻ như thế này.
Trịnh Đình làm như không nhìn thấy nước trên người, ấm áp hỏi: “Sao vậy?”
Tô Chi dùng tay chỉ lên đầu mình: “Chỗ này của anh có nước này, lau đi.”
Trịnh Đình lấy ra một chiếc khăn giấy, tùy tiện lau trên trán, sau đó ném tờ giấy vào thùng rác nhỏ trên xe, đặt hai tay lên vô lăng khởi động xe, chuẩn bị đi.
Tô Chi thấy anh lau như chưa lau, nước trên trán cũng không được lau hết, cô nhíu mày, tiếp tục dùng tay ra hiệu: “Nước dính ở bên phải cơ, anh lau là bên trái mà.”
Trịnh Đình thờ ơ nói: “Tôi đang lái xe, không tiện lau, lát nữa tôi sẽ làm sau.”
Tô Chi liếc nhìn tay anh trên vô lăng, dưới ánh nhìn của anh, rút khăn giấy ra, nói: “Để tôi giúp anh lau.”
Trịnh Đình nhịn khóe môi nhếch lên xuống, thản nhiên ừ một tiếng.
Tô Chi giơ tay lau đi giọt nước trên trán anh, liếc nhìn bờ vai ướt đẫm của anh, hỏi: “Anh có quần áo dự phòng trong xe không?”
“Trong cốp xe có hai bộ quần áo, em lạnh à?”
Không phải cô lạnh, mà là quần áo anh ướt.
Nhưng nếu như cô mở miệng bảo anh thay quần áo, thì có thể anh sẽ tự luyến nói cô thích anh.
Quên đi, dù sao quần áo cũng mỏng, lát nữa sẽ khô.
"Không sao, không lạnh."
Trịnh Đình quay đầu xe vượt qua đèn giao thông, dừng lại ở đèn đỏ hỏi cô: "Tối nay em muốn đi nhà hàng nào?"
Tô Chi chỉ ăn một chiếc bánh nhỏ vào buổi chiều nên vẫn chưa đói lắm, trời mưa to như vậy, ra vào xe hơi bất tiện.
“Không đến nhà hàng nữa, anh cứ đưa em về đi.”
Trịnh Đình: “Ăn đồ ăn ngoài hả?”
Tô Chi nhướng mày: “Không được sao?”
Làm sao Trịnh Đình dám nói không được, cho dù nói cô cũng sẽ không nghe.
"Gần nhà em có một nhà hàng mới khai trương, tôi sẽ gọi người đóng gói mấy món ăn gửi đến nhà em."
Tô Chi rất thích ăn uống, để lấy lòng cô, Trịnh Đình đã tìm kiếm tất cả các nhà hàng ngon ở thành phố Nam, anh không có thời gian đến từng nhà hàng để xem xét nên đã bảo nhân viên trong công ty đến ăn thử, công việc hàng ngày là thử món ăn cho bà chủ tương lai.
Studio cách nhà Tô Chi không xa, một lúc sau xe dừng ở dưới tầng.
Mưa vẫn chưa dừng, Trịnh Đình xuống xe trước, cầm ô đi đến chỗ phụ lái, mở cửa cho Tô Chi rồi hộ tống Tô Chi vào thang máy.
“Tạm biệt.”
Tô Chi đứng ở lối vào thang máy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Trịnh Đình âm trầm nhìn cô, nhướng mày: “Mưa lớn như vậy, sao không mời tôi lên ngồi?”
Tô Chi nói: “Trời mưa to như này, anh nên về nhà sớm đi.”
Trịnh Đình: “Sẽ bị sét đánh đấy, em không lo cho tôi à?”
Tô Chi nghe những lời nói mập mờ của anh xong, liếc mắt, lấy lệ nói: “Đi đường chú ý an toàn.”
Cô nói xong lập tức xoay người bước vào trong.
“Đợi đã.” Trịnh Đình ở phía sau gọi cô.
“Sao thế?”
Trịnh Đình hỏi: “Bình thường studio của em tan làm lúc năm giờ, nhưng hôm nay lại tan làm sớm, là không muốn để anh phải đợi sao?”
Khi anh đột ngột hỏi vấn đề này, Tô Chi bị suy nghĩ cẩn thận của anh làm mất cảnh giác, hai má ửng hồng, không chịu thừa nhận: “Ai không muốn anh phải đợi chứ, đừng tự mình đa cảm, hôm nay thời tiết xấu, hơn nữa đồng nghiệp trong studio của tôi sợ về muộn đúng vào giờ cao điểm sẽ bị tắc đường không về nhà được nên đã bảo tan làm sớm hơn nửa tiếng, tôi cho họ về sớm.”
Trịnh Đình hơi nhướng mày: “Nếu không phải vậy thì không phải vậy, nhưng em vội vàng như vậy để làm gì, tôi tự mình đa cảm cũng không phải một hay lần.”
Anh cũng tự biết mình đã cảm không phải một hai lần cơ đấy.
Đồ mặt dày.
“Ai vội vàng cơ?”
Trịnh Đình nói: “Ai đỏ mặt thì người đó vội vàng.”
Tô Chi gân cổ cãi với anh: “Ai đỏ mặt cơ?”
Trịnh Đình khẽ cười: “Em đó, tôi nhìn thấy hết rồi.”
“Nói nhảm, tôi sẽ không đỏ mặt, mặt của tôi là màu trắng, là trắng đó, anh bị bệnh mù màu à, ngay cả màu trắng cũng có thể nhìn thành màu đỏ.”
Tiếng hét của Tô Chi trở nên hơi nóng, cảm thấy gần đây người đàn ông Trịnh Định này càng ngày càng lên mặt.
“Ngày mai anh không cần tới đón tôi đi làm nữa.”
Xe của cô đột nhiên bị hỏng vào tuần trước, được đưa đi sửa chữa rồi, cả một tuần rồi vẫn chưa sửa chữa xong, cũng không biết bây giờ có chuyện gì xảy ra ở cửa hàng sửa chữa ô tô nữa, một cái lốp xe thôi mà sửa cả tuần.
Trong cả tuần này, ngày nào Trịnh Đình cũng lấy lý do cô không có xe đi để đưa đón cô đi làm.
“Rồi rồi rồi, sắc mặt của em là màu trắng, đừng tức giận, ngày mai tôi vẫn muốn tới đón em.”
Tô Chi vuốt tóc, ngón tay lướt qua một bên mặt, má của cô thực sự nóng hơn nhiều so với ngón tay của cô.
Nghĩ đến việc hôm nay viện cớ cho nhân viên nghỉ sớm để không để anh phải đợi lâu.
Tô Chi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Mình sẽ không trở thành một bộ não có tình yêu, sẽ rơi vào sự tấn công nhẹ nhàng của tên đàn ông này đâu nhỉ.
Không thể như thế được, phải có lý trí.
Đàn ông rất ít khi có ý tốt.
Cô hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Trịnh Đình: “Xung quanh đều biết anh đang theo đuổi tôi như vậy, nếu sau này không theo đuổi được, anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Trịnh Đình thở dài, trên lông mày hiện lên một chút buồn bã: “Tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không theo đuổi được, đúng là rất đáng xấu hổ, Trịnh Lâm còn mới gọi điện cho tôi để cười nhạo tôi nữa kìa.”
“Em trai của anh cười nhạo anh ư?”
Trịnh Đình gật đầu.
“Anh ta có quyền gì mà cười nhạo anh.” Tô Chi thấy bất công hộ anh: “Một người đàn ông luôn thay đổi bạn gái, không chung thủy trong tình cảm như anh ta, sao có thể cười nhạo một người đoan chính như anh.”
Trịnh Đình giật mình.
Cô nói anh là người đoan chính ư?
Tô Chi là người luôn bảo che khuyết điểm của mình, mặc dù cô luôn chửi ông già của Trịnh Đình, nhưng đây là chuyện giữa cô và Trịnh Đình, tại sao người khác lại cười nhạo anh được.
“Anh đừng nghe anh ta nói, chính từ tận đáy lòng của anh ta không coi trọng tình cảm ra gì, không nhận ra lỗi lầm của bản thân, kiểu người như này không còn hy vọng gì rồi.”
“Nếu như anh cũng giống anh ta, thì tôi đã sớm đá bay anh rồi.”
“Anh như bây giờ rất tốt.”
Tô Chi không ngừng trò chuyện để an ủi Trịnh Đình, nhưng cô không nhận ra khuôn mặt của Trịnh Đình tiến đến trước mặt mình từ lúc nào.
“Em nghĩ anh là người tốt á?”
Đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, Tô Chi nhìn khuôn mặt anh đang tiến sát gần, hơi thở của cô dồn dập, lông mi nhanh chóng run rẩy, đến cả việc trốn tránh cũng quên mất.
Cơ thể bị ôm trong lòng, cánh tay anh ôm lấy vòng eo thon của cô, đôi môi anh áp lên môi cô.
Tiếng hít thở hòa vào nhau, ánh mắt Tô Chi hơi hơi ngưng lại, đối mặt với ánh mắt lửa nóng của anh.
Cô sững sờ vài giây rồi hoàn hồn lại, đưa tay đẩy vai anh ra.
“Đừng trốn.”
Đừng trốn con mẹ anh.
Tô Chi há miệng cắn mạnh vào môi anh, Trịnh Đình cảm thấy đau, buông môi cô ra.
Sắc mặt Tô Chi đỏ bừng, xoay người chạy về phía thang máy, người phía sau đi theo, Tô Chi hoảng sợ chạy hai bước, lại thở không ra hơi, quay đầu lại vung túi đập về phía anh.
“Trịnh Đình, đồ lưu manh, tên khốn nạn, anh lợi dụng tôi.”
“Chi Chi.”
Vừa rồi Trịnh Đình không kìm chế được, sau khi giở trò lưu manh xong, vẫn còn đắm chìm trong đôi môi mềm mại của cô, không thể phản kháng lại, bên đưa tay chạm lên môi mình.
Vậy mà anh vẫn còn mặt mũi để sờ lên.
Tô Chi tức giận đến mức dùng cả tay và chân đẩy anh vào trong mưa, những hạt mưa rơi xuống người anh nhưng Tô Chi không quan tâm anh nữa, quay người bước nhanh vào trong.
Trịnh Đình nhìn bóng lưng hùng hổ của cô, trong lòng thầm mắng Trịnh Lâm vì đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc như vậy.
Danh tiếng mà thành như thế này, có lẽ sau khi cô trở về sẽ kéo anh vào danh sách đen mất.
Nước mưa tạt vào mắt, anh nhìn không rõ, đột nhiên một chiếc xe giao đồ ăn chạy bằng điện từ bên cạnh lao ra, đụng vào người anh.
Trịnh Đình không phòng bị, bị đâm đến mức loạng choạng, trong đầu anh nhanh chóng xoay một vòng, ngã xuống đất.
Anh chàng giao đồ ăn giật mình, vội vàng dừng lại đỡ anh: “Thưa anh, anh không sao chứ?”
Giọng anh ta tràn đầy hoảng sợ.
Trịnh Đình đẩy cánh tay anh ta ra, không cho anh ta giúp, thì thào nói: “Không sao đâu, cậu đi đi, nhanh lên.”
Người giao hàng: “...”
Ánh mắt sắc bén của Trịnh Đình liếc anh ta một cái: “Mau đi đi, nếu không thì cậu sẽ phải bồi thường đến mức phá sản đấy.”
Anh chàng giao đồ ăn hoang mang sợ hãi, bị anh dọa bồi thường đến mức phá sản, vội vùng chạy xe máy điện rời đi.
Tô Chi quay mặt lại, nhìn thấy Trịnh Đình đang cuộn tròn trên mặt đất, lấy tay che chân, cô lập tức bỏ qua người đàn ông này vừa giở trò lưu manh với cô, chạy đến bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh đặt lên vai mình, hỏi: “Trịnh Đình, anh có sao không?”
Trịnh Đình kêu một tiếng đau đớn, nhỏ giọng nói: “Mau vào đi, mưa lớn lắm, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Danh sách chương