Trò đùa của Tô Chi thành công, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái khi thấy vẻ mặt xì hơi của Trịnh Đình, xem ra đối phó với kiểu đàn ông tự luyến này là phải phá vỡ sự tự cho là đúng của anh.
Tô Chi làm ổ trên sofa trong phòng khách, mở tivi, cầm gói khoai tây chiên trong tay, nhàn nhã hưởng thụ kỳ nghỉ của mình.
Buổi trưa Tô Chi không xuống lầu ăn cơm, bảo quản gia phòng đưa cơm lên.
Sau buổi trưa, ánh nắng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ sát đất cực lớn rọi vào phòng, chiếu vào bên cạnh cô, toả ra cảm giác ấm áp.
Mùa đông khó có khi có nắng ấm, Tô Chi nằm trên ghế ngoài ban công, thoải mái vừa phơi nắng vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Từ đây nhìn xuống, không chỉ có thể nhìn thấy vườn hoa lớn nhỏ trong khách sạn, mà còn có thể thu hết những tòa kiến trúc gần phim trường vào đáy mắt, trải nghiệm tầm nhìn tốt.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm, Tô Chi ngồi trên ban công một lúc, hơi buồn ngủ, cô cụp mi mắt, lúc sắp ngủ gật, điện thoại trong tay vang lên tiếng chuông, là Ôn Khanh gọi đến.
“Cục cưng, có nhớ tớ không?”
Điện thoại vừa kết nối, bên tai đã vang lên giọng nói ngọt ngào và nhiệt tình của Ôn Khanh, tính cách cởi mở tương phản rất lớn với gương mặt dịu dàng cổ điển, như tiên nữ không dính khói lửa dân gian trên màn hình của cô ấy.
Tô Chi cũng nhiệt tình đáp lại: “Nhớ cậu đến chết rồi.”
Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là nửa năm trước.
Tối qua thời gian kết thúc công việc của Ôn Khanh bị trì hoãn, lúc trở về khách sạn đã hơn mười hai giờ, hôm nay hơn bốn giờ sáng đã phải rời giường trang điểm, thời gian nghỉ giữa chừng rất ít, nên không gặp Tô Chi được.
Ôn Khanh: “Vậy tối nay chúng ta gặp nhau nhé, có một câu lạc bộ tư nhân nấu đồ ăn rất ngon, lần trước cậu đến thì vẫn chưa mở, tối nay tớ mời cậu đến đó ăn.”
Vừa nói đến đồ ăn ngon là tinh thần Tô Chi tỉnh táo.
“Được đó được đó, địa chỉ ở đâu vậy?”
Ôn Khanh: “Chiều nay sau khi kết thúc công việc, tớ về khách sạn đón cậu cùng đi.”
Tô Chi: “Không cần phiền như vậy, cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ đi thẳng đến đó là được.”
Ôn Khanh là người nổi tiếng, chạy qua chạy lại lỡ như để fans phát hiện ra thì không tiện lắm.
“Được rồi, một lát tớ sẽ gửi địa chỉ qua wechat cho cậu.”
Ôn Khanh nói xong thì cúp máy, gửi định vị của câu lạc bộ tư nhân đó qua wechat cho cô.
Ôn Khanh: [Khi nào sắp xong việc tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhận được tin thì hẳn qua đây, không cần đến trước đâu, câu lạc bộ tư nhân này không mở cửa cho người ngoài, phải có khách quen dẫn thì mới vào được.]
Tính bảo mật của câu lạc bộ tư nhân rất cao, đặc biệt là những câu lạc bộ cao cấp, những người vào đó đều là người trong giới thượng lưu.
Tô Chi: [Được.]
[Đúng rồi, không phải hôm qua cậu nói là hôm nay không rảnh sao? Sao đột nhiên lại có thời gian đi ăn với tớ, chẳng lẽ cậu vì tớ mà cố tình xin nghỉ sao.]
Ôn Khanh: [Cục cưng, mặc dù tớ rất yêu cậu, nhưng một nữ diễn viên kính nghiệp như tớ không thể nào xin nghỉ phép để đi ăn bữa cơm với bạn bè được đâu.]
Tô Chi: [Vậy sao đột nhiên cậu lại có thời gian rảnh?]
Ôn Khanh: [Hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Lâm, tối nay không có lịch trình, tớ vốn định cùng những diễn viên khác trong đoàn chúc mừng sinh nhật đạo diễn Lâm. Nhưng gần đây có một ông lớn đang ở đây, tối nay người đó muốn tham gia tiệc sinh nhật của đạo diễn Lâm, loại người có thân phận như tớ không có tư cách tham gia.]
Ôn Khanh và đạo diễn Lâm đã hợp tác ba bộ phim, có mối quan hệ rất tốt, sinh nhật hai năm trước của đạo diễn Lâm cô ấy đều tham gia, năm nay tình huống đặc biệt, đạo diễn Lâm cũng không quanh co với cô ấy, nói thẳng rằng lần sinh này của mình không dễ gì mới mời được một nhân vật lớn, đó là ông chủ phía đầu tư của đoàn làm phim, đối phương không thích có phụ nữ lạ khi tham gia những bữa tiệc nhỏ riêng tư thế này.
Nghe đạo diễn Lâm nói thế, Ôn Khanh hiểu ra ngay.
Nhân vật lớn muốn tham gia tiệc sinh nhật của đạo diễn Lâm là tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Nguyên Đỉnh.
Ôn Khanh đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, ngồi lên được vị trí hàng hầu như hiện tại, đương nhiên là rất nhanh nhạy với tin tức.
Về vị tổng giám đốc Trịnh đó, cô ấy cũng có biết một chút.
Tô Chi không thể tưởng tượng được, nói: [Ông lớn gì mà ngang ngược thế, tham gia tiệc sinh nhật của người ta, còn không cho chủ nhà mời khách khác. Hơn nữa cậu là diễn viên tuyến một cơ mà, địa vị trong giới chắc hẳn cũng rất cao, không đến mức không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật của đạo diễn chứ.]
Ôn Khanh: [Địa vị trong giới giải trí tạm thời không thấp, nhưng trong mắt các ông lớn trong giới tư bản thì tớ nhỏ bé không bằng một con kiến.]
Tô Chi: [Có cần tớ an ủi cậu chút không?]
Ôn Khanh: [Vậy thì không cần cậu an ủi, tớ nhiều tiền hơn cậu nhiều.]
Tô Chi: [Đau lòng đó, bạn chí cốt.]
Ôn Khanh: [Không nói nữa, nhân viên công tác gọi tớ rồi,]
Tô Chi: [Được.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Ôn Khanh, Tô Chi mở định vị nhà hàng mà cô ấy vừa gửi qua, cách đây mười mấy km, lái xe khoảng nửa tiếng là tới.
Buổi trưa sau khi về phòng, Tô Chi vốn định sẽ ở trong phòng cả ngày, không định ra ngoài nữa, nên lớp trang điểm trên mặt cũng đã tẩy đi rồi, mà nếu phải ra ngoài ăn cơm với Ôn Khanh, thì bắt buộc phải trang điểm cho xinh đẹp mới được.
Vì để lớp trang điểm càng đẹp hơn, Tô Chi còn đắp mặt nạ trước khi make up.
Trang điểm xong, Tô Chi cầm điện thoại, ở trong phòng tìm góc độ để tự sướng.
Loại phòng tổng thống bỏ số tiền lớn để nhận phòng này thích hợp để tự sướng nhất. Lúc quản gia phòng mang trà chiều lên, nhìn thấy cô đang tự sướng, ông ấy chủ động đề nghị giúp cô chụp.
Khi con gái chụp hình thì thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã đến sáu giờ hơn, wechat nhận được tin nhắn của Ôn Khanh.
[Tớ xong việc và thay quần áo rồi nha, bây giờ cậu đi được rồi, nếu đến trước thì ở trên xe chờ tớ, đừng xuống xe, ở bên ngoài lạnh lắm.]
Tô Chi trả lời: [Được.]
Ôn Khanh: [Gửi tấm hình xe của cậu cho tớ.]
Tô Chi: [Vẫn là chiếc xe trước đó, màu trắng, đuôi xe có dán hai ký hiệu thực tập đó.]
Trên thực tế, Tô Chi đã qua thời gian thực tập lâu rồi, chỉ là cảm thấy đuôi xe dán ký hiệu thực tập thì sẽ an toàn hơn.
Ôn Khanh làm gì nhớ được xe của Tô Chi là hình dạng gì, nhưng cô nói đuôi xe cô có dán hai ký hiệu thực tập thì dễ nhận ra rồi.
Ôn Khanh: [OK, một lát gặp.]
Tô Chi: [Một lát gặp.]
Cất điện thoại vào, Tô Chi cầm túi xách ra khỏi cửa.
Buổi tối gió rất lớn, Tô Chi vừa bước một chân ra khỏi cửa khách sạn, một trận gió đã ập đến, cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay tứ tung, rồi đi về trước hai bước, lại bị thổi tung.
Kệ đi, vào trong xe rồi chỉnh lại sau.
Cô thuận tay vén những sợi tóc lộn xộn che trước mặt ra sau tai, chạy chậm đến chỗ đậu xe.
Khi chạy đến trước cửa xe, Tô Chi lấy chìa khoá từ trong túi xách để mở khoá xe, đang chuẩn bị bước vào, chiếc xe cách xe cô một chỗ từ từ lái ra khỏi vị trí.
Rolls Royce.
Bình thường khi nhìn thấy loại xe sang trọng này, Tô Chi sẽ theo thói quen mà nhìn vài cái, cảm thán một tiếng người giàu có.
Nhưng khi ánh mắt của cô nhìn về chiếc xe đó, ba chữ người giàu có còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chiếc xe đó đã dừng lại, cửa sổ hàng ghế phía sau từ từ hạ xuống trước mặt cô.
Tầm mắt Tô Chi vô thức nhìn ra hàng ghế sau, chạm vào ánh mắt của người đàn ông đang ngồi bên trong.
Hai chân người đàn ông bắt chéo, ngón tay thon dài để trên đầu gối, nửa người trên hơi dựa ra sau, đôi môi mỏng hơi mím, ánh mắng nhìn chằm chằm Tô Chi, như cười như không, giống như đang nói, tôi biết ngay là cô có ý với tôi.
Tô Chi nhìn sắc mặt ung dung tự tin của Trịnh Đình, có thể đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Lúc này chắc chắn anh cảm thấy lần này cô tiếp cận anh, quyến rũ anh đã có chuẩn bị, biết chiếc xe nào là của anh, vì vậy cố tình dừng xe của mình ở đây, để dễ theo dõi anh.
Nghĩ đến suy nghĩ trong lòng anh.
Tô Chi lại cảm thấy bực bội.
Ai thèm yêu thầm anh, dùng trăm ngàn cách để thu hút sự chú ý của anh chứ.
Trên đời này nhiều đàn ông như vậy, một người đẹp như cô cần gì phải lo không tìm được trai đẹp, sao có thể theo mãi một người là anh chứ.
Trong đầu Tô Chi suy nghĩ xem một lát phải đáp trả người đàn ông này như thế này, cô đứng yên tại chỗ chờ Trịnh Đình nói mấy lời chế nhạo, bảo cô đừng lãng phí tâm tư nữa. Nhưng không biết có phải vì buổi sáng cô khiến cho anh xì hơi, hay là do anh không muốn quan tâm đến cô.
Tầm mắt của người đàn ông chỉ dừng lại trên người cô một chút, sau đó rời đi, bảo tài xế lái xe.
Trịnh Đình không nói với cô câu nào, nhưng Tô Chi vẫn không bỏ lỡ nét mất kiên nhẫn trên mặt anh đi anh quay đầu đi.
Kỳ cục.
Cũng không biết Trịnh Đình đã tự suy diễn ra bao nhiêu tình tiết cô quấn lấy anh không buông, nên mới lộ ra biểu cảm bị cô dây dưa đến buồn bực như vậy.
Tô Chi không có thời gian suy nghĩ trong lòng người đàn ông đó đang nghĩ gì, bởi vì Ôn Khanh còn đang đợi cô.
Tô Chi mau chóng lên xe, khởi động, đạp chân ga, lái đến nhà hàng theo hướng dẫn.
Chiếc xe đi qua mấy cột đèn giao thông, đến đèn đỏ, Tô Chi dừng lại đợi, đột nhiên phát hiện chiếc xe dừng ở phía trước bên phải là xe của tên đàn ông tự luyến.
Trong lòng Tô Chi thoáng có một suy đoán không tốt lắm.
Tên đàn ông tự luyến đã nói, mỗi ngày sáu giờ rưỡi tối anh sẽ ăn cơm.
Bây giờ đúng lúc sáu giờ hơn, anh không ăn ở nhà hàng của khách sạn mà ra ngoài thì đa phần là để đi ăn.
Loại người như anh mà cố tình lái xe ra ngoài để đi ăn thì chắc chắn là đến những câu lạc bộ cao cấp.
Câu lạc bộ tư nhân mà Ôn Khanh mời cô đi ăn nghe cũng rất cao cấp, chắc không phải tên đàn ông tự luyến kia cũng đến cùng một nơi với cô chứ.
Nếu như đến cùng một câu lạc bộ, với khả năng suy diễn của anh, chắc chắn sẽ cảm thấy cô bám theo anh để đến đây.
Chắc không trùng hợp vậy đâu.
Bởi vì quanh năm đều có rất nhiều đoàn làm phim đến phim trường này quay, vì vậy gần đây có rất nhiều nhà hàng cao cấp, chắc không trùng hợp đến mức đến cùng một nơi đâu nhỉ.
Đường ngày càng vắng, mà từ đầu đến cuối chiếc Rolls Royce kia vẫn ở phía trước cô, Tô Chi nhìn hướng dẫn, còn ba km nữa là đến, xem ra có lẽ là đến cùng một câu lạc bộ thật rồi.
Trong lòng Tô Chi thầm mắng một câu xui xẻo.
Cô đạp chân ga tăng tốc, chuẩn bị vượt mặt chiếc Rolls Royce kia, để tránh bị Trịnh Đình nói là bám theo anh đến đây.
Cô vừa tăng tốc thì phát hiện chiếc xe phía trước cũng đang tăng tốc.
Càng chứng minh suy nghĩ trong lòng Tô Chi là đúng.
Tên đàn ông tự luyến kia cảm thấy cô đang bám theo anh, nên bảo tài xế tăng tốc để cắt đuôi cô.
Hàng mày Tô Chi cau lại, tiếp tục tăng tốc.
Chiếc xe phía trước thấy cô tăng tốc, tốc độ cũng bắt đầu tăng lên.
Tô Chi quyết tâm muốn vượt qua, nhìn thấy sắp đến mức đua xe, thì đã đến câu lạc bộ.
Từ bên ngoài nhìn thì chỉ có thể thấy kiến trúc của câu lạc bộ là là theo trường phái kiểu cổ xưa, trước cửa có hai nhân viên phục vụ đứng đón tiếp. Tô Chi nhớ Ôn Khanh nói đây là câu lạc bộ tư nhân, không có khách quen dẫn thì không thể vào.
Cô dừng xe ở chỗ đậu trước câu lạc bộ, gửi tin nhắn cho Ôn Khanh: [Tớ đến rồi.]
Ôn Khanh: [Cậu nhanh quá vậy, tớ còn khoảng năm phút nữa sẽ đến, đợi tớ.]
Tô Chi đáp một câu được, ngẩng đầu, thấy trợ lý của tên đàn ông tự luyến đi về phía cô.
Trần Thích đi đến trước cửa xe Tô Chi, gõ lên cửa sổ.
Tô Chi hạ cửa sổ xe xuống, không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Thích cúi người, nhìn vào trong từ cửa sổ xe, nói với Tô Chi: “Cô Tô, thật ngại quá, xe của cô có lẽ không thể dừng ở đây được.”
Tô Chi tức tối nói: “Dựa vào đâu, câu lạc bộ này là do nhà anh mở à.”
Trần Thích: “Câu lạc bộ này không phải do nhà tôi mở, mà là do ông chủ tôi mở, vì vậy cô không thể vào. Còn nữa, ông chủ bảo tôi chuyển lời cho cô, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tô Chi: “…”
Tô Chi làm ổ trên sofa trong phòng khách, mở tivi, cầm gói khoai tây chiên trong tay, nhàn nhã hưởng thụ kỳ nghỉ của mình.
Buổi trưa Tô Chi không xuống lầu ăn cơm, bảo quản gia phòng đưa cơm lên.
Sau buổi trưa, ánh nắng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ sát đất cực lớn rọi vào phòng, chiếu vào bên cạnh cô, toả ra cảm giác ấm áp.
Mùa đông khó có khi có nắng ấm, Tô Chi nằm trên ghế ngoài ban công, thoải mái vừa phơi nắng vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Từ đây nhìn xuống, không chỉ có thể nhìn thấy vườn hoa lớn nhỏ trong khách sạn, mà còn có thể thu hết những tòa kiến trúc gần phim trường vào đáy mắt, trải nghiệm tầm nhìn tốt.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm, Tô Chi ngồi trên ban công một lúc, hơi buồn ngủ, cô cụp mi mắt, lúc sắp ngủ gật, điện thoại trong tay vang lên tiếng chuông, là Ôn Khanh gọi đến.
“Cục cưng, có nhớ tớ không?”
Điện thoại vừa kết nối, bên tai đã vang lên giọng nói ngọt ngào và nhiệt tình của Ôn Khanh, tính cách cởi mở tương phản rất lớn với gương mặt dịu dàng cổ điển, như tiên nữ không dính khói lửa dân gian trên màn hình của cô ấy.
Tô Chi cũng nhiệt tình đáp lại: “Nhớ cậu đến chết rồi.”
Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là nửa năm trước.
Tối qua thời gian kết thúc công việc của Ôn Khanh bị trì hoãn, lúc trở về khách sạn đã hơn mười hai giờ, hôm nay hơn bốn giờ sáng đã phải rời giường trang điểm, thời gian nghỉ giữa chừng rất ít, nên không gặp Tô Chi được.
Ôn Khanh: “Vậy tối nay chúng ta gặp nhau nhé, có một câu lạc bộ tư nhân nấu đồ ăn rất ngon, lần trước cậu đến thì vẫn chưa mở, tối nay tớ mời cậu đến đó ăn.”
Vừa nói đến đồ ăn ngon là tinh thần Tô Chi tỉnh táo.
“Được đó được đó, địa chỉ ở đâu vậy?”
Ôn Khanh: “Chiều nay sau khi kết thúc công việc, tớ về khách sạn đón cậu cùng đi.”
Tô Chi: “Không cần phiền như vậy, cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ đi thẳng đến đó là được.”
Ôn Khanh là người nổi tiếng, chạy qua chạy lại lỡ như để fans phát hiện ra thì không tiện lắm.
“Được rồi, một lát tớ sẽ gửi địa chỉ qua wechat cho cậu.”
Ôn Khanh nói xong thì cúp máy, gửi định vị của câu lạc bộ tư nhân đó qua wechat cho cô.
Ôn Khanh: [Khi nào sắp xong việc tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhận được tin thì hẳn qua đây, không cần đến trước đâu, câu lạc bộ tư nhân này không mở cửa cho người ngoài, phải có khách quen dẫn thì mới vào được.]
Tính bảo mật của câu lạc bộ tư nhân rất cao, đặc biệt là những câu lạc bộ cao cấp, những người vào đó đều là người trong giới thượng lưu.
Tô Chi: [Được.]
[Đúng rồi, không phải hôm qua cậu nói là hôm nay không rảnh sao? Sao đột nhiên lại có thời gian đi ăn với tớ, chẳng lẽ cậu vì tớ mà cố tình xin nghỉ sao.]
Ôn Khanh: [Cục cưng, mặc dù tớ rất yêu cậu, nhưng một nữ diễn viên kính nghiệp như tớ không thể nào xin nghỉ phép để đi ăn bữa cơm với bạn bè được đâu.]
Tô Chi: [Vậy sao đột nhiên cậu lại có thời gian rảnh?]
Ôn Khanh: [Hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Lâm, tối nay không có lịch trình, tớ vốn định cùng những diễn viên khác trong đoàn chúc mừng sinh nhật đạo diễn Lâm. Nhưng gần đây có một ông lớn đang ở đây, tối nay người đó muốn tham gia tiệc sinh nhật của đạo diễn Lâm, loại người có thân phận như tớ không có tư cách tham gia.]
Ôn Khanh và đạo diễn Lâm đã hợp tác ba bộ phim, có mối quan hệ rất tốt, sinh nhật hai năm trước của đạo diễn Lâm cô ấy đều tham gia, năm nay tình huống đặc biệt, đạo diễn Lâm cũng không quanh co với cô ấy, nói thẳng rằng lần sinh này của mình không dễ gì mới mời được một nhân vật lớn, đó là ông chủ phía đầu tư của đoàn làm phim, đối phương không thích có phụ nữ lạ khi tham gia những bữa tiệc nhỏ riêng tư thế này.
Nghe đạo diễn Lâm nói thế, Ôn Khanh hiểu ra ngay.
Nhân vật lớn muốn tham gia tiệc sinh nhật của đạo diễn Lâm là tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Nguyên Đỉnh.
Ôn Khanh đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, ngồi lên được vị trí hàng hầu như hiện tại, đương nhiên là rất nhanh nhạy với tin tức.
Về vị tổng giám đốc Trịnh đó, cô ấy cũng có biết một chút.
Tô Chi không thể tưởng tượng được, nói: [Ông lớn gì mà ngang ngược thế, tham gia tiệc sinh nhật của người ta, còn không cho chủ nhà mời khách khác. Hơn nữa cậu là diễn viên tuyến một cơ mà, địa vị trong giới chắc hẳn cũng rất cao, không đến mức không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật của đạo diễn chứ.]
Ôn Khanh: [Địa vị trong giới giải trí tạm thời không thấp, nhưng trong mắt các ông lớn trong giới tư bản thì tớ nhỏ bé không bằng một con kiến.]
Tô Chi: [Có cần tớ an ủi cậu chút không?]
Ôn Khanh: [Vậy thì không cần cậu an ủi, tớ nhiều tiền hơn cậu nhiều.]
Tô Chi: [Đau lòng đó, bạn chí cốt.]
Ôn Khanh: [Không nói nữa, nhân viên công tác gọi tớ rồi,]
Tô Chi: [Được.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Ôn Khanh, Tô Chi mở định vị nhà hàng mà cô ấy vừa gửi qua, cách đây mười mấy km, lái xe khoảng nửa tiếng là tới.
Buổi trưa sau khi về phòng, Tô Chi vốn định sẽ ở trong phòng cả ngày, không định ra ngoài nữa, nên lớp trang điểm trên mặt cũng đã tẩy đi rồi, mà nếu phải ra ngoài ăn cơm với Ôn Khanh, thì bắt buộc phải trang điểm cho xinh đẹp mới được.
Vì để lớp trang điểm càng đẹp hơn, Tô Chi còn đắp mặt nạ trước khi make up.
Trang điểm xong, Tô Chi cầm điện thoại, ở trong phòng tìm góc độ để tự sướng.
Loại phòng tổng thống bỏ số tiền lớn để nhận phòng này thích hợp để tự sướng nhất. Lúc quản gia phòng mang trà chiều lên, nhìn thấy cô đang tự sướng, ông ấy chủ động đề nghị giúp cô chụp.
Khi con gái chụp hình thì thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã đến sáu giờ hơn, wechat nhận được tin nhắn của Ôn Khanh.
[Tớ xong việc và thay quần áo rồi nha, bây giờ cậu đi được rồi, nếu đến trước thì ở trên xe chờ tớ, đừng xuống xe, ở bên ngoài lạnh lắm.]
Tô Chi trả lời: [Được.]
Ôn Khanh: [Gửi tấm hình xe của cậu cho tớ.]
Tô Chi: [Vẫn là chiếc xe trước đó, màu trắng, đuôi xe có dán hai ký hiệu thực tập đó.]
Trên thực tế, Tô Chi đã qua thời gian thực tập lâu rồi, chỉ là cảm thấy đuôi xe dán ký hiệu thực tập thì sẽ an toàn hơn.
Ôn Khanh làm gì nhớ được xe của Tô Chi là hình dạng gì, nhưng cô nói đuôi xe cô có dán hai ký hiệu thực tập thì dễ nhận ra rồi.
Ôn Khanh: [OK, một lát gặp.]
Tô Chi: [Một lát gặp.]
Cất điện thoại vào, Tô Chi cầm túi xách ra khỏi cửa.
Buổi tối gió rất lớn, Tô Chi vừa bước một chân ra khỏi cửa khách sạn, một trận gió đã ập đến, cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay tứ tung, rồi đi về trước hai bước, lại bị thổi tung.
Kệ đi, vào trong xe rồi chỉnh lại sau.
Cô thuận tay vén những sợi tóc lộn xộn che trước mặt ra sau tai, chạy chậm đến chỗ đậu xe.
Khi chạy đến trước cửa xe, Tô Chi lấy chìa khoá từ trong túi xách để mở khoá xe, đang chuẩn bị bước vào, chiếc xe cách xe cô một chỗ từ từ lái ra khỏi vị trí.
Rolls Royce.
Bình thường khi nhìn thấy loại xe sang trọng này, Tô Chi sẽ theo thói quen mà nhìn vài cái, cảm thán một tiếng người giàu có.
Nhưng khi ánh mắt của cô nhìn về chiếc xe đó, ba chữ người giàu có còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chiếc xe đó đã dừng lại, cửa sổ hàng ghế phía sau từ từ hạ xuống trước mặt cô.
Tầm mắt Tô Chi vô thức nhìn ra hàng ghế sau, chạm vào ánh mắt của người đàn ông đang ngồi bên trong.
Hai chân người đàn ông bắt chéo, ngón tay thon dài để trên đầu gối, nửa người trên hơi dựa ra sau, đôi môi mỏng hơi mím, ánh mắng nhìn chằm chằm Tô Chi, như cười như không, giống như đang nói, tôi biết ngay là cô có ý với tôi.
Tô Chi nhìn sắc mặt ung dung tự tin của Trịnh Đình, có thể đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Lúc này chắc chắn anh cảm thấy lần này cô tiếp cận anh, quyến rũ anh đã có chuẩn bị, biết chiếc xe nào là của anh, vì vậy cố tình dừng xe của mình ở đây, để dễ theo dõi anh.
Nghĩ đến suy nghĩ trong lòng anh.
Tô Chi lại cảm thấy bực bội.
Ai thèm yêu thầm anh, dùng trăm ngàn cách để thu hút sự chú ý của anh chứ.
Trên đời này nhiều đàn ông như vậy, một người đẹp như cô cần gì phải lo không tìm được trai đẹp, sao có thể theo mãi một người là anh chứ.
Trong đầu Tô Chi suy nghĩ xem một lát phải đáp trả người đàn ông này như thế này, cô đứng yên tại chỗ chờ Trịnh Đình nói mấy lời chế nhạo, bảo cô đừng lãng phí tâm tư nữa. Nhưng không biết có phải vì buổi sáng cô khiến cho anh xì hơi, hay là do anh không muốn quan tâm đến cô.
Tầm mắt của người đàn ông chỉ dừng lại trên người cô một chút, sau đó rời đi, bảo tài xế lái xe.
Trịnh Đình không nói với cô câu nào, nhưng Tô Chi vẫn không bỏ lỡ nét mất kiên nhẫn trên mặt anh đi anh quay đầu đi.
Kỳ cục.
Cũng không biết Trịnh Đình đã tự suy diễn ra bao nhiêu tình tiết cô quấn lấy anh không buông, nên mới lộ ra biểu cảm bị cô dây dưa đến buồn bực như vậy.
Tô Chi không có thời gian suy nghĩ trong lòng người đàn ông đó đang nghĩ gì, bởi vì Ôn Khanh còn đang đợi cô.
Tô Chi mau chóng lên xe, khởi động, đạp chân ga, lái đến nhà hàng theo hướng dẫn.
Chiếc xe đi qua mấy cột đèn giao thông, đến đèn đỏ, Tô Chi dừng lại đợi, đột nhiên phát hiện chiếc xe dừng ở phía trước bên phải là xe của tên đàn ông tự luyến.
Trong lòng Tô Chi thoáng có một suy đoán không tốt lắm.
Tên đàn ông tự luyến đã nói, mỗi ngày sáu giờ rưỡi tối anh sẽ ăn cơm.
Bây giờ đúng lúc sáu giờ hơn, anh không ăn ở nhà hàng của khách sạn mà ra ngoài thì đa phần là để đi ăn.
Loại người như anh mà cố tình lái xe ra ngoài để đi ăn thì chắc chắn là đến những câu lạc bộ cao cấp.
Câu lạc bộ tư nhân mà Ôn Khanh mời cô đi ăn nghe cũng rất cao cấp, chắc không phải tên đàn ông tự luyến kia cũng đến cùng một nơi với cô chứ.
Nếu như đến cùng một câu lạc bộ, với khả năng suy diễn của anh, chắc chắn sẽ cảm thấy cô bám theo anh để đến đây.
Chắc không trùng hợp vậy đâu.
Bởi vì quanh năm đều có rất nhiều đoàn làm phim đến phim trường này quay, vì vậy gần đây có rất nhiều nhà hàng cao cấp, chắc không trùng hợp đến mức đến cùng một nơi đâu nhỉ.
Đường ngày càng vắng, mà từ đầu đến cuối chiếc Rolls Royce kia vẫn ở phía trước cô, Tô Chi nhìn hướng dẫn, còn ba km nữa là đến, xem ra có lẽ là đến cùng một câu lạc bộ thật rồi.
Trong lòng Tô Chi thầm mắng một câu xui xẻo.
Cô đạp chân ga tăng tốc, chuẩn bị vượt mặt chiếc Rolls Royce kia, để tránh bị Trịnh Đình nói là bám theo anh đến đây.
Cô vừa tăng tốc thì phát hiện chiếc xe phía trước cũng đang tăng tốc.
Càng chứng minh suy nghĩ trong lòng Tô Chi là đúng.
Tên đàn ông tự luyến kia cảm thấy cô đang bám theo anh, nên bảo tài xế tăng tốc để cắt đuôi cô.
Hàng mày Tô Chi cau lại, tiếp tục tăng tốc.
Chiếc xe phía trước thấy cô tăng tốc, tốc độ cũng bắt đầu tăng lên.
Tô Chi quyết tâm muốn vượt qua, nhìn thấy sắp đến mức đua xe, thì đã đến câu lạc bộ.
Từ bên ngoài nhìn thì chỉ có thể thấy kiến trúc của câu lạc bộ là là theo trường phái kiểu cổ xưa, trước cửa có hai nhân viên phục vụ đứng đón tiếp. Tô Chi nhớ Ôn Khanh nói đây là câu lạc bộ tư nhân, không có khách quen dẫn thì không thể vào.
Cô dừng xe ở chỗ đậu trước câu lạc bộ, gửi tin nhắn cho Ôn Khanh: [Tớ đến rồi.]
Ôn Khanh: [Cậu nhanh quá vậy, tớ còn khoảng năm phút nữa sẽ đến, đợi tớ.]
Tô Chi đáp một câu được, ngẩng đầu, thấy trợ lý của tên đàn ông tự luyến đi về phía cô.
Trần Thích đi đến trước cửa xe Tô Chi, gõ lên cửa sổ.
Tô Chi hạ cửa sổ xe xuống, không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Thích cúi người, nhìn vào trong từ cửa sổ xe, nói với Tô Chi: “Cô Tô, thật ngại quá, xe của cô có lẽ không thể dừng ở đây được.”
Tô Chi tức tối nói: “Dựa vào đâu, câu lạc bộ này là do nhà anh mở à.”
Trần Thích: “Câu lạc bộ này không phải do nhà tôi mở, mà là do ông chủ tôi mở, vì vậy cô không thể vào. Còn nữa, ông chủ bảo tôi chuyển lời cho cô, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tô Chi: “…”
Danh sách chương