Tô Chi đã lớn đến mức này rồi, cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông tự luyến đến như vậy.

Công bằng mà nói, nhan sắc của người đàn ông này thực sự rất xuất sắc. Xét theo thái độ của người quản lý nhà hàng đối với anh và khí chất toát ra trên người anh, chắc là anh lai lịch không tầm thường.

Có nhan sắc, có tiền, dĩ nhiên sẽ rất dễ lấy lòng phụ nữ, đoán chừng bình thường có rất nhiều phụ nữ thường dùng chiêu trò ở trước mặt anh, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, cho nên mới sinh ra căn bệnh chỉ cần nhìn anh vài lần, anh đã cảm thấy rằng người khác thích mình, có ý với mình, cũng có thể thông cảm được.

Nhưng anh nói rằng cô không có cơ hội thu hút sự chú ý của anh, thế thì Tô Chi không vui rồi.

Cô giáo Lâm và thầy Tô đã cho cô khuôn mặt này, là kiệt tác của ông trời, từ nhỏ đến lớn không hề thiếu người theo đuổi cô, nếu một người phụ nữ xinh đẹp như cô thực sự thích anh, sao lại không có cơ hội chứ.

Anh như vậy là đang chê cô, cảm thấy rằng cô không xứng với anh.

Không chỉ tự luyến, mà còn tự phụ nữa!

Bị người khác chán ghét, với tính cách thẳng thắn này của Tô Chi chắc chắn sẽ không thể nào nhịn được.

Sắc mặt Tô Chi bình tĩnh, trong lòng thầm kìm nén ý định muốn mắng anh, duy trì sự tao nhã, hỏi: “Xin hỏi anh căn cứ vào đâu mà biết tôi hỏi tuổi của anh là muốn thu hút sự chú ý của anh?”

Trịnh Đình nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tô Chi,  một tia mỉa mai hiện lên trong đáy mắt anh, phớt lờ cô, nhấc chân đi về phía thang máy.

Tô Chi ngay lập tức bốc hỏa vì bị anh coi thường, đi theo tiếp tục lý luận với anh: “Thưa anh, mong anh hãy trả lời câu hỏi của tôi.”

Trịnh Đình phớt lờ Tô Chi, người đã đi theo anh suốt quãng đường, không trả lời lời cô và bước vào thang máy khi cửa thang máy mở ra. 

Trịnh Đình luôn ý thức được sức hấp dẫn của mình đối với phụ nữ, từ khi anh còn đi học, anh đã nhận được vô số lời tỏ tình từ người khác giới, sau khi anh tiếp quản tập đoàn Nguyên Đỉnh, lại càng có liên tiếp những người phụ dùng đủ loại thủ đoạn để thu hút sự chú ý của anh.

Giả vờ yếu đuối, giả vờ ngây thơ, ở trước mặt vấp ngã dựa vào người anh,  tầng tầng lớp lớp chiêu trò, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người cố tình coi thường một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nghi ngờ năng lực của anh, cố tình sử dụng chiêu khích tướng để khơi dậy sự hứng thú của anh.

Ý tưởng khá mới mẻ đấy, nhưng ở trước mặt anh hoàn toàn không chút tác dụng.

Anh sẽ không lãng phí thời gian dính líu với loại phụ nữ này.

Vẻ mặt Trịnh Đình bình thản đứng trong thang máy với, đối mặt với Tô Chi, nhưng ánh mắt anh hoàn toàn không hướng lên người cô, toàn thân đều đang toát ra bốn chữ “nhắm mắt làm ngơ”.

Phớt lờ cô.

Rất tốt.

Phép lịch sự của Tô Chi kết thúc ở đây, cô cảm thấy hôm nay mình đã đủ kiên nhẫn rồi, nếu không phải vì vẻ ngoài đẹp trai của anh, vào lúc anh tự nghĩ rằng cô muốn thu hút sự chú ý của anh, còn cố tình bày tỏ thái độ khinh bỉ với cô, cô đã công kích anh lại.

Tô Chi nhếch khóe môi, cười lạnh một tiếng, giơ tay vén tóc, đi theo vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, Tô Chi liếc nhìn nút đã được nhấn sẵn tầng 20, sau đó lại liếc nhìn Trịnh Đình từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn cô, nhấc điện thoại, mở Wechat ra và nhấp vào trên trang trò chuyện với Đường Khê, gửi tin nhắn thoại cho Đường Khê.

Tô Chi: “Hôm nay đi ra ngoài không xem lịch rồi, thật là xui xẻo đến chết mất. Tớ đã gặp phải một người đàn ông kỳ lạ, tớ đang gọi điện thoại trò chuyện với mẹ, có nói đùa rằng đàn ông trên ba mươi tuổi sẽ không được nữa, không để ý từ lúc nào phía sau lưng mình đã có hai người đàn ông đứng đó, cũng không biết anh ta có nghe thấy lời nói của tớ không, tớ sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng mỏng manh của đàn ông bọn họ nên muốn giải thích một chút, hỏi anh ta bao nhiêu tuổi, nhưng kết quả anh ta lại nghĩ rằng tớ đang cố tình dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh ta, còn bảo tớ bỏ cuộc đi nữa chứ.”

“Rõ ràng là bị chứng ảo tưởng, tớ đoán bệnh cũng không nhẹ đâu.”

Kỳ lạ? Bị chứng ảo tưởng?

Bệnh cũng không nhẹ?

Ánh mắt Trịnh Đình hơi sa sầm lại, vẻ mặt không chút dậy sóng, tiếp tục không để ý tới thủ đoạn “dụ dỗ” này.

Trần Thích đứng ở phía sau anh, khóe miệng khẽ giật giật, anh ta liếc nhìn Tô Chi người đã nói Trịnh Đình là bị điên.

Cô gái này, nếu cô muốn phàn nàn với bạn bè thì có thể phàn nàn sau lưng được không, lại nói rõ ràng và to tiếng như vậy trước mặt đương sự thì không phải là đã hơi quá càn quấy rồi sao.

Tô Chi chính là muốn để người đàn ông tự luyến này nhận ra sự thật ngay trước mặt anh.

Tô Chi: “Tớ hỏi ta nhìn từ đâu mà ra tớ muốn thu hút sự chú ý của anh ta, nhưng anh ta lại không thể nói được, không nói một lời nào, giống như bị câm vậy, cũng không biết có phải đã thích tớ rồi không, cảm thấy tớ xinh đẹp, sợ rằng nếu mình bắt chuyện trực tiếp sẽ bị từ chối vì vậy mới dùng cách thiểu năng trí tuệ này để thu hút sự chú ý của tớ.”

Trần Thích: “…”

Xem ra mức độ tự luyến của cô gái này cũng chẳng khá hơn ông chủ của anh ta bao nhiêu.

Trịnh Đình khẽ cau mày, liếc nhìn dãy số trên thang máy, trong mắt hiện lên chút mất kiên nhẫn.

Tín hiệu trong thang máy không tốt, Tô Chi siết chặt điện thoại, nhìn ba tin nhắn thoại mà cô đã gửi liên tiếp trên trang trò chuyện, đều đang quay vòng, nhưng vẫn không được gửi cho Đường Khê.

Nhưng không sao cả, mục tiêu đã đạt được rồi.

Cô chủ yếu là muốn nói cho người đàn ông tự luyến này nghe mà thôi.

Bầu không khí trong phòng thang máy rất tinh tế, Trần Thích đã đi theo Trịnh Đình lâu như vậy, hiểu rằng anh luôn phớt lờ và không để mắt đến những người phụ nữ không ngừng quấy rầy anh, chỉ là những người phụ nữ trước đó luôn gây dựng một hình ảnh con gái nhà lành, đoan trang, hiền thục, dịu dàng và hiểu chuyện ở trước mặt Trịnh Đình. 

Cô gái hôm nay dường như không phải đang cố gắng lấy lòng tổng giám đốc Trịnh.

Bây giờ nghe đến đây, anh ta cảm thấy mỗi câu nói của cô gái này đều có thể bộc lộ ra sự ghét bỏ của cô đối với tổng giám đốc Trịnh.

Nếu đây cũng là một thủ đoạn, chỉ có thể nói cô gái này quá can đảm, không đi theo con đường thông thường, không biết lai lịch như thế nào mà mồm miệng như có gắn dao vậy.

Thang máy từ từ đi lên, giữa chừng có dừng lại mấy lần, nhưng không có ai vào.

Để cho cô gái độc mồm này biết rằng muốn thu hút sự chú ý của anh bằng cách này chỉ tổ lãng phí thời gian, anh sẽ không quan tâm đến đâu, Trịnh Đình đã nháy mắt với Trần Thích.

Trần Thích ngay lập tức hiểu ý, báo cáo lịch trình với Trịnh Đình: “Tổng giám đốc Trịnh, chính giờ sáng mai anh có cuộc họp với tổng giám đốc Lâm.”

Trịnh Đình: “Ừm.”

Trần Thích: “Vào lúc ba giờ chiều, có một cuộc họp video.”

Trịnh Đình: “Ừm.”

Trần Thích: “Đạo diễn Lâm tối nay mời anh ăn tối.”

Trịnh Đình: “Ừm.”

Trần Thích và Trịnh Đình một người báo cáo lịch trình, một người trả lời, có vẻ như bọn họ đã hoàn toàn phớt lờ Tô Chi.

Thông thường ở bên ngoài, khi gặp phải một người nghiện công việc chạy đua với thời gian như vậy, Tô Chi sẽ có ý thức giữ im lặng và không làm phiền đến người ta, nhưng vào lúc này, cô còn chưa có được lời giải thích từ người đàn ông tự luyến họ Trịnh này, vì vậy cô đương nhiên cũng không thể bỏ cuộc được.

Cô phụt cười một tiếng, nhấn nút nói chuyện Wechat, tiếp tục dốc toàn hỏa lực: “Người này cũng thú vị thật đấy, nói chuyện cứ rặn từng chữ một, không biết làm trợ lý của anh ta sẽ mệt mỏi như thế nào.”

Trần Thích: “…”

Cô gái này, cô phàn nàn tổng giám đốc Trịnh thì cứ phàn nàn tổng giám đốc Trịnh, cô đừng kéo sự căm ghét của tổng giám đốc Trịnh vào cho tôi.

Trần Thích tiếp tục tận tâm báo cáo lịch trình.

Trịnh Đình đợi anh ta nói xong, trong đầu không hiểu sao nhớ đến câu vừa rồi Tô Chi nói anh chỉ biết rặn nói từng chữ một, không tự chủ được đáp lại: “Ừm ừm.”

“…”

Tô Chi lần này thực sự cười, nói vào ống nghe điện thoại di động: “Người đàn ông này thực sự rất thú vị, anh ta đã bắt đầu rặn được hai từ rồi.”

Nói xong, cô nhướng mắt nhìn Trịnh Đình, nhướng mày cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, đắc ý nói: “Thưa quý ông đâu, không lẽ anh đã bị tôi thu hút sự chú ý rồi đó chứ? Tại sao tôi chỉ vừa mới nói có người rặn nói từng chữ một một chữ, anh đã bắt đầu ừm hai tiếng, xem ra anh đang làm việc, nhưng tâm tư đều đã hướng về tôi rồi.”

Trịnh Đình im lặng một lúc, khẽ nhướng mi, liếc cô một cái rồi thản nhiên nói: “Đừng tưởng rằng tôi đã bị cô thu hút, không có khả năng đó đâu.”

Tô Chi: “???”

Không ngờ cô nói nhiều như vậy cũng đã vô dụng rồi, anh ta cảm thấy cô trách móc anh ta chính là vì muốn thu hút sự chú ý của anh ta sao?

Tuyệt vời thật.

Nói chuyện với anh giống như đàn gảy tai trâu vậy.

Khi thang máy đến tầng 20, Trịnh Đình bước ra ngoài trước, đôi chân dài đi về phía phòng, anh không thèm để ý đến Tô Chi, Tô Chi đi theo sau, nhìn về phía Trần Thích và hỏi: “Xin hỏi anh thật sự là cấp dưới của anh ta sao?”

Trần Thích cẩn thận liếc nhìn tổng giám đốc Trịnh trước mặt, anh ta không biết cô gái này hỏi như thế là muốn làm gì, nhưng đừng nói lung tung để tổng giám đốc Trịnh  giận cá chém thớt anh ta chứ.

Thấy dáng vẻ thao thao bất tuyệt của cô gái này, nếu anh ta không trả lời cô, cô chắc chắn sẽ có thể tự nói tự trả lời nhiều hơn nữa.

Trần Thích khẽ gật đầu, biểu thị rằng anh ta chính là cấp dưới của Trịnh Đình.

Tô Chi tặc lưỡi: “Anh nói thật với tôi đi, thân phận thật sự của anh là bác sĩ tâm lý hay là bác sĩ trong bệnh viện tâm thần, giả làm cấp dưới để chữa trị cho bệnh nhân.”

Trần Thích: “…”

Bệnh nhân này là ai không cần nói cũng đã rõ.

Trịnh Đình tức đến mức bật cười, đưa tay lên xoa xoa thái dương.

Anh thực sự không thích phí lời với loại phụ nữ tìm mọi cách để tiếp cận anh, rất nhàm chán, trong lòng của cả hai đều biết rõ những việc mờ ám cô làm là có mục đích gì.

So với những người phụ nữ trước kia, thủ đoạn của cô không thể xem là cao minh, nhưng lại là khó cắt đuôi nhất, cô kiên quyết không tha, không thừa nhận là mình muốn thu hút anh, năng lực giả vờ ngu ngốc rất mạnh.

Trịnh Đình quay người lại và đi về phía Tô Chi.

Thấy Trịnh Đình quay lại, Trần Thích nhanh chóng giữ khoảng cách với Tô Chi.

Chỉ vài ba bước Trịnh Đình đã đi tới trước mặt Tô Chi, anh đứng yên, đường nét vốn dĩ đã sắc sảo lại căng cứng, nhìn Tô Chi với ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt nhàn nhạt.

Thấy vẻ mặt có hơi u ám của anh, Tô Chi cũng muộn màng có chút sợ hãi.

Cô vừa rồi chỉ nói cho đã nư, cũng không nghĩ tới hai người này đối với mình chỉ là người xa lạ, cô hoàn toàn không biết nhân phẩm của đối phương, lỡ như tính khí của anh không tốt, bị cô chọc giận, dùng bạo lực với cô, đối diện với hai người đàn ông cô hoàn toàn không có chút sức lực đánh trả.

Cô liếc nhìn camera phía trên hành lang, siết chặt điện thoại, lùi lại một bước: “Anh… anh muốn làm gì?”

Trịnh Đình thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, cứ như thể anh muốn làm gì cô vậy, trong cổ họng khẽ “hừ” một tiếng: “Cô muốn tôi làm gì?”

Tô Chi nghe anh nói mập mờ không rõ, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, sợ anh thật sự làm gì mình, cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bây giờ là xã hội có luật pháp, tôi thấy anh cũng là người có máu mặt, chắc là anh sẽ không làm ra những chuyện tự hủy hoại bản thân mình đâu đúng không?”

Trịnh Đình cau mày.

Tô Chi nghĩ đến việc có một số người có xuất thân hiển hách sẽ dựa vào sự bảo vệ của gia đình họ để làm chuyện xằng bậy, phô trương thanh thế: “Anh đừng nghĩ rằng có tiền là anh có thể làm chuyện xằng bậy rồi có thể dọn dẹp sạch mọi thứ, gia đình của tôi ở thành phố Nam cũng có chút địa vị, anh dám làm gì tôi, bố tôi sẽ không buông tha cho anh đâu.”

Có chút địa vị thành phố Nam?

Trịnh Đình càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.

Người phụ nữ này có lẽ là vì gia đình muốn liên hôn với nhà họ Trịnh, biết rằng đó giờ anh không thích những chuyện này, vì vậy mới phái cô đến để “tình cờ gặp” anh.

“Bố của cô là?”

Tô Chi sững sờ, cô cố ý nói vậy chỉ để dọa anh sợ, không dám làm tổn thương cô, cô không ngờ rằng người đàn ông ban nãy còn đang tỏ vẻ kiêu ngạo, khinh thường không thèm nói chuyện với cô lại đột nhiên hỏi bố cô là ai.

Có vẻ như người này là kiểu dựa vào đối phương là ai mà sẽ quyết định cách đối xử à.

Cô càng tỏ ra kiêu căng, anh sẽ càng kiêng nể.

“Anh mặc kệ bố tôi là ai, nói ra chỉ sợ dọa chết anh.” 

Trịnh Đình cười nhạt: “Tôi không quan tâm bố cô là ai, tôi cũng không hề hứng thú với việc cô là con gái của ai, tốt nhất là cô đừng động chạm đến tôi nữa.” 

Tô Chi: “…” 

Não của người này không lẽ đã bị hỏng rồi sao. 

Tô Chi không nói nên lời: “Rốt cuộc là tôi đã làm gì để khiến anh nghĩ rằng tôi đang quyến rũ anh? Anh nói ra thử xem, nói ra tôi nhất định sẽ thay đổi nó.” 

Trịnh Đình không thèm vòng vo với cô nữa, tự cho rằng mình đã nhìn thấu được cô rồi. 

“Cô biết mỗi ngày sáu giờ ba mươi tôi đều sẽ xuống lầu ăn cơm, nên đã chờ sẵn ở thang máy trước. Lấy lý do là gọi điện thoại để không bấm thang máy. Khi nhìn thấy tôi tới rồi thì cố tình châm biếm những người đàn ông trên ba mươi tuổi, rồi sau đó lại giả vờ không biết tuổi của tôi, rồi lại lấy cớ sợ vô tình xúc phạm đến tôi, hỏi tuổi tôi và bắt chuyện với tôi.” 

Sau khi nghe anh phân tích có cơ sở, có logic, Tô Chi không thể không vỗ tay khen ngợi anh. 

Người đàn ông này thực sự rất biết tự bổ não. 

“Thưa quý ông đây, trước hết, hôm nay tôi mới đến đây, để vali vào phòng xong là đã ra ngoài ăn cơm, không biết mỗi ngày sáu giờ ba mươi anh sẽ xuống lầu ăn cơm, cũng không biết anh là ai, khi tôi chỉ đang nói chuyện điện thoại bình thường với mẹ của mình, đúng lúc anh đi tới.” 

“Hơn nữa, không phải tôi giả vờ không biết tuổi của anh, mà tôi thật sự không biết tuổi của anh.” 

“Điều quan trọng nhất là tôi đối với anh hoàn toàn không hề có chút xíu hứng thú nào cả, anh không phải mẫu người của tôi, cho dù anh cầu hôn tôi gả cho anh, tôi cũng sẽ không lấy anh. Xin anh đừng ảo tưởng rằng tôi thích anh.”

Sau khi Tô Chi trịnh trọng nhấn mạnh câu cuối cùng, cô đi vòng qua người anh và đi về phòng của mình.

Trịnh Đình đứng tại chỗ, nhìn cô bước vào căn phòng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

“Trần Thích.”

Trần Thích trả lời: “Tổng giám đốc Trịnh.”

Trịnh Đình: “Đi điều tra xem đây là con gái của ai, ai đã làm thủ tục đặt phòng của cô ấy và tiết lộ số phòng của tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc Trịnh.”

Tô Chi trong lòng thầm chửi rủa rồi trở về phòng, ngồi xuống ghế sofa, cầm điện thoại lên thì thấy tất cả tin nhắn cô vừa gửi cho Đường Khê đều đã được gửi đi, thậm chí cô ấy còn trả lời lại tin nhắn của cô.

Đường Khê: [Không phải chứ, cậu chỉ vừa mới hỏi tuổi của anh ta, anh ta đã cho rằng cậu có ý với anh ta?]

Tô Chi kể một mạch cho Đường Khê những chuyện vừa xảy ra.

Tô Chi: [Anh cho rằng cuộc gọi điện thoại của tớ ở trước cửa thang máy đã được lên kế hoạch cẩn thận, tớ đang đợi anh ta tới, cậu nói xem có phải là anh ta bị bệnh gì không, tớ hoàn toàn không biết anh ta là ai.]

Đường Khê: [Nghe cũng có vẻ hơi bệnh đấy.]

Tô Chi: [Không chỉ có bệnh mà mắt cũng không ổn, tôi xinh như vậy mà anh ta lại không thể nhìn thấy, vậy mà lại cảm thấy rằng tớ không xứng với anh.]

Đường Khê: [Tớ có hơi tò mò một người tự luyến như vậy sẽ trông như thế nào.]

Tô Chi: [Dáng người rất cao, nhằm chừng hơn 1,85 mét, mắt hai mí, đôi mắt rất đẹp, hình như là mắt hoa đào, lông mi dài và dày, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, khuôn miệng thì có hơi khó tả, khá gợi cảm, khí chất cũng không tồi, rất đẹp trai.] 

Rất hiếm khi Đường Khê nghe chính miệng Tô Chi đánh giá ngoại hình của một người đàn ông là “rất đẹp trai”.

Đường Khê: [Cậu quan sát cũng cẩn thận quá nhỉ.] 

Tô Chi: [Đương nhiên rồi, anh ta rất đẹp trai, rất hợp với gu thẩm mỹ của tớ. Đáng tiếc, não có vẻ không được tốt cho lắm. Hỏi có cái tuổi thôi đã cảm thấy rằng tớ có ý với anh ta. Đoán chừng trong lòng anh, phụ nữ chưa kết hôn trên toàn thế giới đều có ý với anh ta.] 

Đường Khê: [Liệu có phải là do ánh mắt cậu nhìn anh ta quá thẳng thắn, nên mới khiến cho anh ta hiểu lầm.] 

Dù sao thì Tô Chi mô tả khuôn mặt của người ta chi tiết đến như vậy, chắc chắn là đã quan sát, xem xét khuôn mặt của người ta rất cẩn thận. 

Tô Chi: [Tớ không biết, nhưng không phải cậu đẹp trai thì khi đi trên đường người ta sẽ nhìn cậu thêm vài ba lần nữa cũng là chuyện rất bình thường sao? Lúc đi trên đường, tớ cũng thường bị người khác nhìn chằm chằm nhưng tớ chưa bao giờ chạy đến trước mặt người ta rồi bảo họ đừng nhìn, anh không có hy vọng đâu.] 

Tô Chi: [Cậu nói xem có phải mỗi ngày anh ta ra ngoài, bắt gặp ai nhìn anh ta nhiều một chút, anh ta sẽ chạy đến và nói với người ta rằng họ không xứng với anh đâu không?] 

Đường Khê: [Ha ha ha, cũng thực sự có khả năng đó.] 

Tô Chi: [Tớ tức chết mất.]

Đường Khê: [Đừng tức giận, không phải cậu đã đáp trả lại, sau đó giải thích rõ ràng rồi sao?] 

Tô Chi: [Nhưng tớ giải thích xong anh ta cũng không nghe, có lẽ anh ta vẫn cho rằng tớ thích anh ta, nói nhiều lời như vậy là vì muốn dụ dỗ anh ta.] 

Tô Chi đột nhiên cảm thấy bất lực sâu sắc. 

Tô Chi: [Cậu nói xem rốt cuộc tớ phải làm gì anh ta mới tin tớ? Tớ không có hứng thú gì với anh ta hết.] 

Tô Chi càng nghĩ càng tức giận. 

[Phiền chết đi được, tớ làm sao lại không xứng với anh ta cơ chứ.]

Đường Khê: [Anh ta bị bệnh, cậu cứ kệ anh ta đi là được, đừng vì loại người này mà tự làm khó mình, trong lòng tớ, cậu là đẹp nhất, bất kể là người đàn ông nào cậu cũng đều rất xứng.] 

Tô Chi: [Vẫn là Khê Khê của tớ tốt nhất, kiếp trước Tần Kiêu đã tích được bao nhiêu công đức mà kiếp này có thể cưới một người vợ tốt như cậu.]

Đường Khê: [Có lẽ là đã cứu cả thế giới.] 

Đường Khê: [Tại sao cậu lại ở khách sạn?] 

Tô Chi vẫn chưa nói với Đường Khê chuyện cô đến thành phố Đông. 

Tô Chi: [Ở nhà chán nên đến thành phố Đông chơi, vẫn ở khách sạn lần trước hai chúng ta đến ở.] 

Đường Khê: [Sao lại không về nhà, sợ cô giáo Lâm và thầy Tô giục cậu tìm bạn trai?] 

Tô Chi: [Vậy nếu tớ về nhà, chẳng phải ngày nào bọn họ cũng sẽ càm ràm trước mặt tớ. Tớ hoàn toàn không muốn tìm bạn trai. Hôm nay tớ lại gặp phải một người đàn ông tự luyến như vậy, tớ càng không muốn tìm hơn nữa. Bây giờ có quá nhiều người đàn ông bình thường không có gì nổi bật nhưng lại quá tự phụ*, tớ quyết định rồi, cả đời này sẽ không kết hôn, chỉ sống một mình mà thôi.]

*Nguyên văn 普信男 (phổ tín nam), bắt nguồn từ câu nói này của Dương Lạp - một biên kịch, diễn viên hài Trung Quốc trong chương trình Đại hội Thổ Tào: “Tại sao anh ta nhìn có vẻ bình thường mà lại tự tin đến như vậy?" 

Đường Khê: [Đừng nói trước mọi chuyện, nếu không sẽ dễ bị quật lắm đấy.] 

Tô Chi: [Đó là cậu, tớ sẽ không bao giờ bị quật đâu.]

Trò chuyện với Đường Khê một lúc, điện thoại của Tô Chi hết pin, cô đặt điện thoại lên chiếc tủ cạnh giường để sạc, sau đó xoay người đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Trong phòng bên cạnh, Trần Thích nhanh chóng điều tra ra thông tin của Tô Chi.

“Bố cô ấy là giáo viên đại học. Hôm nay cô ấy mới nhận phòng. Vừa mới đến, còn phòng đã được đặt trên mạng vào tối hôm qua. Nửa năm trước tình cờ cô ấy cũng ở trong căn phòng đó. Có vẻ như không phải cô ấy nhờ người cố tình tiết lộ số phòng của anh, rồi đặt phòng bên cạnh trong phòng của anh.”

Trịnh Đình khẽ cau mày, nhưng không nói.

Trần Thích không biết anh đang nghĩ gì, nhưng một giáo viên đại học, chắc có lẽ không như tổng giám đốc Trịnh đoán, muốn con gái liên hôn với nhà họ Trịnh.

Lý lịch của cô gái này, từ nhỏ đến lớn, đơn giản như một tờ giấy trắng, điểm duy nhất đáng kinh ngạc chính là miệng lưỡi sắc bén, từng câu từng chữ nói ra đều rất gai góc, thật sự không giống như có ý với tổng giám đốc Trịnh.

Sau khi điều tra cũng không thể phát hiện thêm điều gì, còn khiến nhân viên trong khách sạn lo lắng hoảng hốt.

Trần Thích uyển chuyển ám chỉ: “Tổng giám đốc Trịnh, có thể đúng như lời cô Tô nói, chỉ là trùng hợp.”

Trịnh Đình suy nghĩ một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: “Không phải trùng hợp, cô ta luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi.”

Trần Thích: “Vậy thì có thể là cô ấy thích khuôn mặt của anh, chứ không phải nhắm vào gia cảnh của anh.”

Trịnh Đình ừm một tiếng rồi nói: “Là vậy à.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện