Tiểu Thành Thành đã đến tuổi tò mò về mọi thứ, có chủ kiến ​​​​của riêng mình và bước vào thời kỳ muốn kiểm soát mọi thứ mà mình có thể kiểm soát.

Không ai được phép đụng vào đồ đạc của cậu bé, những chuyện cậu bé có thể làm thì sẽ tự làm. Ví dụ như có khách đến nhà, chuông cửa reo, cậu bé sẽ tự mình chạy ra mở cửa. Nếu Đường Khê, Tần Kiêu hoặc bảo mẫu đi mở cửa thì cậu bé sẽ không vui.

Nếu cắt móng tay mà không được sự đồng ý của mình thì cậu bé sẽ bám theo người cắt, đòi lại móng tay của mình.

Sau khi cậu bé phát hiện ra vị trí của đồ đạc trong nhà bị thay đổi, cậu bé sẽ yêu cầu Đường Khê và Tần Kiêu đổi vị trí của đồ đạc lại như cũ.

Cậu bé không chỉ có yêu cầu đối với chuyện của mình, mà còn có yêu cầu đối với chuyện của Đường Khê và Tần Kiêu. Cậu bé sẽ cảm thấy thứ thuộc về mẹ mình thì là của mẹ mình, bố không thể động vào. Thứ thuộc về bố thì là của bố, mẹ cũng không được đụng vào.

Một lần Tần Kiêu muốn khoe khoang tình cảm của mình nên đã cố tình gọi cho Ngôn Tầm bằng điện thoại di động của Đường Khê, nói điện thoại của anh hết pin, đang sạc. Kết quả là bị Tiểu Thành Thành phát hiện ra bố đang sử dụng điện thoại di động của mẹ, cậu bé lập tức kêu bố trả điện thoại cho mẹ. Hơn nữa còn ân cần đưa điện thoại của Tần Kiêu cho anh, để anh dùng điện thoại di động của mình.

Khi Tần Kiêu cúp điện thoại thì đã quá muộn, Ngôn Tầm ở đầu bên kia điện thoại nghe rõ những lời của Tiểu Thành Thành. Hơn nữa còn kể lại chuyện Tần Kiêu khoe khoang tình cảm và bị con trai vạch trần, ngăn lại cho nhóm bạn để bọn họ tử hình công khai.

Tần Kiêu tức giận đến mức phớt lờ Tiểu Thành Thành cả ngày. Mãi đến tối khi Tiểu Thành Thành muốn nhờ bố mình nâng lên cao, dưới sự thuyết phục của Đường Khê, Tần Kiêu mới tạm thời làm hòa với con trai mình.

Bởi vì Tiểu Thành Thành không biết mình đã làm bố tức giận.

Tiểu Thành Thành không thích cắt tóc lắm, có lẽ là do sau khi trẻ nhỏ đã phát triển ý thức thì theo bản năng là tự bảo vệ mình. Mỗi khi cậu bé ngồi trên ghế trong tiệm cắt tóc và nhìn thấy thợ cắt tóc giơ kéo về phía mình, cậu bé sẽ làm loạn, không đồng ý cắt.

Đường Khê sợ nếu ép cậu bé cắt tóc sẽ làm lưu lại ám ảnh cho con về chuyện cắt tóc. Sau khi kiên nhẫn thuyết phục, Đường Khê vẫn không thể khiến cậu bé đồng ý cắt tóc, vì vậy cô chỉ có thể tạm thời làm theo ý cậu bé, đưa cậu bé về.

Tóc đứa nhỏ mọc rất nhanh, không bao lâu đã dài đến mức có thể tết thành bím, nhưng cậu bé vẫn không muốn cắt.

Tóc của cậu bé vừa đen vừa dài, Đường Khê lo lắng tóc phía trước chọc vào mắt, không tốt cho thị lực, nên cố ý lấy hai cái kẹp nhỏ kẹp tóc phía trước lên.

Tuy đường nét trên khuôn mặt Tiểu Thành Thành là di truyền từ Tần Kiêu, nhưng bởi vì tuổi cậu bé còn nhỏ, hai má phúng phính nên nhìn không có khí chất lạnh lùng như Tần Kiêu. Bây giờ mái tóc dài bồng bềnh buông xõa xuống bả vai, trước trán còn có hai cái cài tóc, xinh xắn như một cô bé.

Đường Khê đưa cậu bé đến studio, các đồng nghiệp trong studio đều thích chơi với cậu bé, tranh nhau chụp ảnh cùng cậu bé. Những người trên đường không biết cậu bé sẽ nhìn thêm hai lần, nghĩ rằng đứa trẻ đáng yêu như vậy là một cô bé.

Đứa trẻ cũng thích nghe lời khen, ban ngày chỉ nghe người khác khen đáng yêu, sau khi về nhà lại thích đứng trước gương dùng chiếc lược nhỏ chải mái tóc dài của mình. Ngày thứ hai, cậu bé chủ động cõng chiếc ba lô nhỏ của mình trên lưng, muốn được mẹ đưa đi làm cùng, còn phải nhắc mẹ cài chiếc kẹp nhỏ cho cậu bé.

Nếu kẹp tóc lên thì các cô sẽ khen nó dễ thương.

Vừa rồi Tần Kiêu bận đi công tác mấy ngày nay, chưa bao giờ thấy con trai mình dễ thương như vậy. Quý Chính Sâm và Diệp Sơ Hạ cùng nhau đến thăm Tiểu Thành Thành vào cuối tuần, cố ý gửi ảnh của Tiểu Thành Thành cho Tần Kiêu, trêu chọc là con trai anh rất dễ thương, hãy để cậu bé nuôi tóc dài thử một chút. Không chừng cũng sẽ dễ thương, dù sao thì hai người cũng có khuôn mặt giống nhau.

Buổi tối hôm sau, Tần Kiêu về đến nhà, Đường Khê đã cho Tiểu Thành Thành đi ngủ. Tần Kiêu đến phòng trẻ em xem con trai, rồi lại trở về phòng ngủ chính hỏi Đường Khê.

"Con còn không muốn cắt tóc sao? Mấy ngày nay em không dẫn nó đến tiệm cắt tóc thử một chút à?"

"Hôm trước em đưa con đi, vừa tới cửa tiệm cắt tóc là nó đã không muốn rồi."

Tần Kiêu nói: "Thời tiết gần đây càng ngày càng nóng, tóc thằng bé quá dài, vùng da xung quanh cổ rất dễ bị bệnh sởi."

"Bây giờ thằng bé rất ngại cắt tóc. Nếu không thể, trước tiên em sẽ dùng dây buộc tóc của con lại.

“Không được.” Tần Kiêu kiên quyết phản đối: “Con trai để tóc ngắn sẽ tốt hơn, giao chuyện cắt tóc cho anh.”

Anh chủ động tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này, Đường Khê cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm: “Được, anh đi giải quyết đi, nhưng chỉ có thể vào lúc cậu bé tỉnh, không được thừa dịp con ngủ mà cắt lén.”

Nếu không, Tiểu Thành Thành chắc chắn sẽ gây rắc rối.

Tiểu Thành Thành đã nhiều ngày không gặp bố mình. Buổi sáng thức dậy, đột nhiên nhìn thấy bố, cậu bé rất vui vẻ, đưa cánh tay về phía Tần Kiêu: “Bố ơi, ôm con đi."

Tần Kiêu bế cậu bé lên, Tiểu Thành Thành giơ tay vuốt tóc mình, cố gắng thu hút sự chú ý của bố, để bố nhìn thấy mái tóc của mình.

Tần Kiêu đều đã xài qua hết những chiêu này, đương nhiên là nhìn ra ý đồ của con trai. Anh không để ý đến hành động của con trai, bế nó vào phòng tắm tắm rửa.

Đường Khê đi tới bên cạnh anh, nói: "Để em trông chừng con, anh đi ăn cơm trước đi."

Lát nữa Tần Kiêu còn phải đi làm, anh sẽ lo chuyện cắt tóc cho Tiểu Thành Thành sau khi tan làm hôm nay.

Vài phút sau, Tần Kiêu ăn xong bữa sáng. Anh súc miệng, đi tới trước mặt Đường Khê, thừa lúc bảo mẫu bận rộn trong bếp không chú ý, ghé sát vào tai cô, dùng môi hôn vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đi làm việc."

Anh ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thành Thành đang ngồi bên cạnh Đường Khê đang nhìn anh chằm chằm, hai mắt sáng ngời theo dõi anh và Đường Khê. Cậu bé nghiêng đầu, dụi bên mặt vào vai.

Bố đang thì thầm điều gì đó với mẹ, cậu bé cũng muốn bố nói với mình.

Đường Khê không nhận ra ý định của Tiểu Thành Thành, thấy cậu bé xoa tai, cô nghĩ con bị ngứa tai nên đưa tay ra xoay cái đầu nhỏ của con trai mình ra để xem có mọc cái mụn nào trên mặt cậu bé không.

Tiểu Thành Thành lắc đầu, liếc nhìn Tần Kiêu đang đứng bên cạnh.

Tần Kiêu hiểu cậu bé cọ lỗ tai có nghĩa là gì, hai tay anh bưng mặt cậu bé lên, ghé vào lỗ tai cậu mà nói nhẹ nhàng: "Bố đi công tác."

Tiểu Thành Thành đã đạt được mục đích của mình, lập tức mỉm cười và vẫy tay với Tần Kiêu: “Bố, đi đường cẩn thận."

Đường Khê cười nhìn Tần Kiêu, nói: "Em còn không hiểu ý của con, nhưng anh thì hiểu, hai bố con hiểu ý nhau như vậy, cũng không biết đứa nhỏ này giống ai.”

Bởi vì Tần Kiêu kiên quyết không thừa nhận Tiểu Thành Thành có tính khí và tính cách giống anh, cho nên mỗi khi Đường Khê cảm thấy Tiểu Thành Thành giống anh thì cô sẽ cố ý nói cũng không biết đứa nhỏ này giống ai.

Tần Kiêu đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo rồi phủ nhận: "Không hiểu ý nhau, chỉ là trước khi ra ngoài anh nói cho con một tiếng, tránh cho con ở nhà quấy rầy em, luôn hỏi anh đi đâu."

Đường Khê không biết tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy, con trai của anh trông không giống anh, rõ ràng mọi người đều nói rằng Tiểu Thành Thành giống hệt anh, không chỉ ở khuôn mặt mà còn ở tính cách.

Mà anh cứ không chịu thừa nhận, khiến cho bây giờ ai đến nhà làm khách cũng phải thở dài ngao ngán, sao đứa trẻ này chẳng giống mẹ nó chút nào, cũng không biết giống ai nữa. 

Đường Khê và Tiểu Thành Thành nhìn Tần Kiêu đi ra khỏi phòng ăn. Đột nhiên Tiểu Thành Thành nhớ ra trước đây cậu bé đã được mẹ dẫn đi làm, các dì đều khen cậu bé dễ thương nhưng chưa bao giờ đi làm với bố. Cậu bé trèo xuống cái ghế nhỏ, nói với Đường Khê: "Mẹ, con muốn đi làm."

Đường Khê nghĩ cậu bé muốn đi làm cùng mình, hôm nay không cần đi ra ngoài quay phim, chỉ làm việc bên trong phòng, có thể mang cậu bé theo.

"Ăn xong rồi mẹ đưa con đi làm."

"Con muốn đi làm với bố.”

Cậu bé sợ bố chạy mất, nên không đợi mẹ đồng ý, cậu đã vội vàng cầm bình sữa nhỏ trên bàn lên, dùng đôi chân ngắn cũn chạy theo Tần Kiêu: "Bố, bố."

Tần Kiêu đứng ở chỗ thay giày ở cửa, Tiểu Thành Thành chạy tới, ngẩng đầu nhìn người bố cao lớn của mình: “Bố, Thành Thành phải đi làm."

Tần Kiêu nhéo má cậu bé, nói: "Con lớn lên thì sẽ đi làm, bây giờ ở nhà ngoan ngoãn uống sữa mẹ đi."

Bảo mẫu đứng sang một bên, cười khen ngợi Tiểu Thành Thành: "Thành Thành thật là hiểu chuyện, còn nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận với bố mẹ, muốn đi làm kiếm tiền.”

Tiểu Thành Thành được khen ngợi, càng thêm thích đi làm.

Đường Khê đi tới, ôm con trai đang tựa vào đùi Tần Kiêu vào trong lòng, nói với Tần Kiêu: “Đi đi, em trông chừng con."

Tiểu Thành Thành vội vã vươn tay về phía Tần Kiêu: “Con muốn bố ôm con, muốn bố ôm."

Tần Kiêu nghiêm mặt nói: "Đừng làm phiền mẹ."

Có lẽ hình tượng người bố ở trong lòng con trai vốn rất uy nghiêm, mặc dù Tần Kiêu chưa bao giờ nổi giận với Tiểu Thành Thành, cũng chưa từng đánh cậu bé, nhưng chỉ cần Tần Kiêu còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Tiểu Thành Thành sẽ có chút sợ hãi.

Cậu bé thu cánh tay đang vươn về phía Tần Kiêu lại, hai tay ôm lấy cổ Đường Khê, chớp nhanh lông mi hai lần. Đứa trẻ đặt đầu lên vai Đường Khê, vẫn nhìn Tần Kiêu, rụt rè nói: "Em muốn đi làm."

Sáng nay Tần Kiêu có một cuộc họp vô cùng quan trọng, anh giơ tay nhìn thời gian, sắp bị muộn rồi. Anh nhéo mặt cậu bé, nhét bình sữa trong tay cậu vào miệng con, dỗ dành: "Con ngoan, uống sữa đi."

Tiểu Thành Thành uống một ngụm sữa, giương mắt nhìn bố rời đi. Đường Khê bế con trở lại phòng bếp, cậu bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ của mình, có chút không kìm chế được. 

Không có tâm trạng để ăn, muốn đi làm.

Cậu bé mím môi, cúi đầu im lặng và bắt đầu giận dỗi với mẹ.

Đường Khê dỗ dành một câu rồi không để ý tới cậu nữa. Sau khi ăn cơm xong, cô thấy Tiểu Thành Thành vẫn ngồi ở chỗ đó, dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô chằm chằm.

"Con muốn đến công ty của bố làm phải không?"

“Dạ.” Tiểu Thành Thành gật đầu.

Đường Khê nói: "Đi làm phải mang theo một cái túi, mẹ giúp con soạn túi thật kỹ rồi đi làm được không?”

"Được."

Khi Tiểu Thành Thành nghe nói mình có thể đi làm, khuôn mặt cậu bé lập tức trở nên rạng rỡ, vui vẻ lắc lắc đầu.

Đường Khê kéo Tiểu Thành Thành vào phòng của cậu bé, lấy ra cái ba lô nhỏ của cậu bé rồi hỏi: "Con đi làm thì muốn mang theo cái gì?"

Tiểu Thành Thành đưa bình sữa cho Đường Khê, chạy đến khu vực đồ chơi của mình để lấy đồ chơi.

Chiếc cặp đi học của cậu bé rất nhỏ, sau khi để bình sữa thì chỉ có thể đựng được một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ.

“Mấy thứ này không thể bỏ vào được, không mang có được không?” Đường Khê chỉ vào đống đồ chơi cậu bé mang tới và hỏi.

Tiểu Thành Thành gật đầu.

Đường Khê cõng trên lưng chiếc cặp sách nhỏ đựng bình sữa và đồ chơi ô tô cho cậu, dắt cậu xuống lầu một, thay giày cho cậu, mở cửa, bế cậu đi vào cửa, vẫy tay chào cậu: "Tạm biệt con yêu, đi đường cẩn thận nhé.”

Tiểu Thành Thành đưa tay ra để nắm tay cô.

Đường Khê chắp tay sau lưng, từ chối: "Thành Thành muốn đi làm một mình, mẹ sẽ không đi cùng, có đúng không?"

Tiểu Thành Thành suy nghĩ, gật đầu.

Đường Khê xoa xoa đầu của cậu bé: “Cục cưng, đi đi, không đi sẽ muộn đấy, đến muộn sẽ bị trừ lương."

Sau khi Đường Khê nói xong, cô đóng cửa lại và nhốt Tiểu Thành Thành ở ngoài.

Bảo mẫu lo lắng hỏi Đường Khê: "Một mình Thành Thành ở ngoài có sao không?"

Đường Khê nói: "Không có việc gì, cửa bên ngoài đã đóng, nó không thể ra được đâu."

Cô bật màn hình camera giám sát ngoài cửa lên, nhìn thấy Tiểu Thành Thành đứng quay mặt vào cửa một lúc, sau đó chậm rãi xoay người bước ra ngoài.

Mới đi hai bước, cậu bé ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đường Khê kiên nhẫn đợi năm phút đồng hồ, thấy Tiểu Thành Thành đứng lên, lảo đảo cởi cặp sách, lấy ra bình sữa nhỏ từ trong túi mình. Cậu bé uống hai ngụm sữa, rồi đặt bình sữa về lại.

Cởi cặp sách ra thì dễ, nhưng đeo vào thì khó, cánh tay trái của cậu bé bị mắc dây đeo vai của chiếc ba lô. Cậu bé quay đi quay lại mấy lần cũng không thể xỏ cánh tay kia vào dây đeo vai, cậu bé dậm mạnh bàn chân nhỏ bé xuống, tự an ủi mình: “Không sao đâu, không sao đâu, cục cưng dũng cảm."

Đây là những lời an ủi của Đường Khê mỗi khi cậu bé bị ngã.

Đường Khê nhìn thấy, vừa buồn cười vừa đau lòng.

Tiểu Thành Thành ngẩng đầu nhìn vào bên trong, ôm cặp sách đi về lại phía cửa, giơ tay vỗ lên cửa.

Đường Khê hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, tắt màn hình, đi đến mở cửa ra, nhìn xuống Tiểu Thành Thành.

Tiểu Thành Thành cúi đầu, một tay giữ cửa, chà đôi chân nhỏ trên mặt đất.

Đường Khê hỏi: "Con không đi làm sao?"

Tiểu Thành Thành ngẩng đầu lên, nói với Đường Khê một cách nghiêm túc: “Con còn chưa ăn cơm.”

Đường Khê: "Phải ăn xong mới đi làm sao?"

Tiểu Thành Thành gật đầu, đôi mắt đảo quanh, sắp xếp lại lời nói của mình: “Con muốn ăn cơm, cao lớn lên, rồi đi làm.”

"Muốn cao lớn lên rồi đi làm sao?”

Tiểu Thành Thành giơ tay ra hiệu: "Con phải cao bằng bố mới đi làm được, còn nhỏ, còn nhỏ.”

Đường Khê nói tiếp thay cậu bé: "Cục cưng còn nhỏ à?"

Tiểu Thành Thành gật đầu: “Vâng, con còn nhỏ, con muốn ăn cơm."

Cậu bé đưa tay về phía Đường Khê.

Đường Khê nắm lấy tay nhỏ bé của cậu, nói: "Ôi, thật là ngoan, muốn cao lớn phải ăn thật nhiều cơm, đúng không?"

"Vâng."

Đường Khê ôm cậu bé trở lại phòng ăn, múc cho cậu bé một phần cơm rồi nói: "Ăn đi."

Tiểu Thành Thành cầm thìa lên, nhìn mẹ rồi lại giải thích: "Con phải ăn cho cao lớn mới đi làm được."

Đường Khê cười nói: "Được, cục cưng thật là ngoan.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện