Đường Khê nhắm hai mắt lại nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tần Kiêu đang nhìn mình. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, vùi mặt vào một bên cổ cô, không ngừng cọ má vào người cô.
Hai má Đường Khê cũng theo động tác không tự chủ được của anh mà ửng hồng lạ thường. Cô cắn môi, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp anh, nhưng lát nữa không thể lộn xộn, bắt buộc phải nghe lời em."
Đường Khê mở mắt ra, đưa tay về phía anh và di chuyển xuống dưới từng chút một.
Hô hấp Tần Kiêu cứng lại, anh đè tay cô lại, khàn giọng nói: "Không cần."
Đường Khê ngước mắt lên và nhìn anh khó hiểu.
Không phải anh hỏi cô có ngại giúp anh hay không sao? Tại sao giờ lại không cần?
Tần Kiêu nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, dời ánh mắt đi chỗ khác, hít sâu một hơi rồi giải thích: "Hôm nay thân thể anh có chút không yên, cho nên muốn hỏi em, muốn em từ chối anh, cắt đứt suy nghĩ của anh."
"..."
Hóa ra anh hỏi cô có phiền không giúp anh không, thật ra anh không muốn cô giúp, nhưng vì anh không thể tự mình dập lửa nên muốn thông qua sự từ chối của cô để dập lửa.
Làm sao người đàn ông này có thể lòng vòng như vậy.
Đường Khê: "Vậy bây giờ anh cảm thấy tốt hơn chưa?"
Tần Kiêu thẳng thắn nói: "Chưa, anh còn muốn."
"..."
Đường Khê nhìn thấy trên trán anh đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cố nhịn rất vất vả, cô giật lại cánh tay bị anh đè lại, đỏ mặt nói: "Vậy để em giúp."
Tần Kiêu không khỏi liếc nhìn cô một cái, nói: "Không thể nhờ em giúp được, thân thể của em hiện tại rất mẫn cảm. Nếu bây giờ làm gì, em sẽ không nhịn nổi, mà anh lại không thể giúp em được.”
Anh ghé sát vào người cô, hôn lên vành tai cô một cái, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh giúp em trước."
Đường Khê nghe anh nói đến đó thì đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ai mẫn cảm, nếu anh không để em giúp thì em sẽ đi ngủ.”
Cô nhắm mắt lại, quay mặt đi hướng khác, không để ý đến anh.
Tần Kiêu hôn lên trán cô một cái, nói: "Em ngủ trước đi, anh đổ mồ hôi nhiều, phải vào phòng tắm tắm rửa một chút."
Anh vén chăn ra khỏi giường và đi vào phòng tắm.
Đường Khê liếc nhìn về hướng phòng tắm, lắng nghe bên trong có tiếng nước chảy. Cô cúi đầu sờ sờ bụng sưng to, nghĩ đến lúc này anh ở trong đó đang làm cái gì, không khỏi bật cười.
*
Nửa tháng trước ngày dự sinh, Đường Khê nhập viện chờ sinh, kết quả kiểm tra tốt, cô lựa chọn sinh thường.
Tần Kiêu sắp xếp mọi công việc và ở lại bệnh viện với cô để tránh việc anh không thể ở bên cạnh cô khi cô sinh đột ngột.
Tô Chi và Diệp Sơ Hạ bất cứ khi nào có thời gian cũng chạy đến bệnh viện. Nếu có thể không đi thì sẽ không đi, sợ sẽ bỏ lỡ lúc cô sinh.
Ngày sinh cuối cùng của em bé sớm hơn một tuần so với ngày dự sinh, hơn mười giờ tối bắt đầu vỡ ối. Sau một đêm dài đằng đẵng, sáng hôm sau đã chào đời, đó là một bé trai.
Cái tên đã được chọn từ rất lâu trước khi đứa bé chào đời, là Tần Kiêu chọn, gọi là Tần Thành.
Ngay từ lúc đầu, khi Tần Kiêu nhắc đến cái tên này với Đường Khê, Đường Khê đã coi chữ Thành có nghĩa là ánh sáng.
Mãi sau này, Đường Khê mới nhận ra rằng ý nghĩa mà anh thực sự muốn biểu đạt là chiến thắng. Nếu sử dụng trực tiếp từ thắng thì có vẻ hơi thẳng thắn tầm thường, nên anh đã sử dụng từ đồng âm, Thành.
Đường Khê không thể không nghĩ đến cái tên mà Tần Thù đã đặt cho con gái mình, Thẩm Oánh.
Hai anh em nhà Tần thực sự rất hiếu thắng, thể hiện sự không cam lòng nhận thua rất tinh tế.
Đặt tên cho các con, một tên đồng âm với từ doanh (được lời), một tên đồng âm với từ thắng.
Cũng không biết là tranh thắng bại với ai.
Đường Khê vừa đau vừa mệt, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, toàn thân cô đều được thả lỏng.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, cũng không có sức ngồi dậy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tràn đầy sức lực.
Kể từ nay về sau, cô đã làm mẹ.
Các bác sĩ và y tá bế đứa bé sang một bên, Tần Kiêu không thèm nhìn con, đứng trước giường, cúi người hôn lên trán Đường Khê: “Cục cưng cực khổ rồi."
Đường Khê nở một nụ cười nhẹ nhõm với anh, khẽ quay mặt lại, nhìn xuyên qua vai anh, cố gắng chịu đựng nhìn đứa bé vẫn đang được các bác sĩ và y tá kiểm tra trước mặt.
“Khê Khê, em nghỉ ngơi một lát đi.” Tần Kiêu nhắc nhở: “Em vừa mới sinh xong, đừng quá mệt mỏi, phải chú ý thân thể.”
Đường Khê không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của con trai mình.
Tần Kiêu nói: "Chờ một chút tỉnh dậy rồi lại xem."
Cuối cùng Đường Khê không chịu nổi mệt mỏi nữa, gật đầu, ghé vào tai Tần Kiêu thì thầm: "Đừng để người khác vô tình bế nhầm em bé."
Người mẹ mới sinh luôn lo lắng rất nhiều thứ, Tần Kiêu đáp lại cô: "Yên tâm đi, anh sẽ luôn ở đây với em, lát nữa mẹ và những người khác sẽ vào thăm con, cho nên sẽ không bị người khác bế nhầm đâu."
Anh vỗ vỗ mu bàn tay Đường Khê: “Ngủ đi."
Đường Khê không được nhìn kỹ đứa bé nên ngủ rất trằn trọc, một lúc sau đã tỉnh lại.
Mệt mỏi, nhưng muốn nhìn thấy em bé đầu tiên.
Y tá ôm đứa bé đến trước mặt cô, cười nói: "Chúc mừng hai người."
Tần Kiêu đỡ cô ngồi dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cẩn thận cúi đầu, khi cô vừa định áp má, cô ngẩng đầu hỏi bác sĩ: "Tôi có thể hôn nó được không?"
Bác sĩ nói: "Được, nhẹ nhàng là được rồi, đừng căng thẳng quá, thả lỏng người đi."
Dưới sự an ủi và động viên của bác sĩ, Đường Khê hôn lên má con trai mình, nhìn con trai mình một cách dịu dàng.
Đứa bé mới sinh còn chưa lớn, làn da nhăn nheo, cũng không được ưa nhìn lắm, so với hình tượng đứa bé xinh đẹp trong tưởng tượng của Đường Khê thì có chút khác biệt, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nhìn.
“Khê Khê, em ngủ tiếp đi.” Tần Kiêu hôn lên má cô, nói: “Anh sẽ chăm sóc cho con.”
Trước khi sinh, ở lớp huấn luyện làm bố mẹ, Tần Kiêu luôn đến lớp với Đường Khê. Anh học mọi kiến thức đều nhanh hơn những người khác trong lớp, có vẻ rất giỏi trong việc chăm sóc em bé sơ sinh.
Nghe anh nói như vậy, Đường Khê mới yên tâm nằm xuống, nhắm mắt lại và tiếp tục nghỉ ngơi.
Tần Kiêu ngồi trước giường, nhìn chằm chằm vợ con đang nằm cùng nhau một lúc lâu, muốn bế con trai đến chiếc cũi nhỏ bên cạnh. Trước đây anh đã học cách bế trẻ sơ sinh, nhưng khi cánh tay anh thật sự rất ôm lấy con, cơ thể nhỏ bé của con trai làm anh phát hiện ra rằng nó không giống như khi thực hành với mô hình.
Thân thể con trai rất mềm, khi chạm nhẹ vào, cổ bé nghiêng sang một bên như thể không có xương.
Cánh tay Tần Kiêu cứng đờ, trong lòng bối rối, sợ làm gãy cổ con trai, muốn gọi y tá đến ôm, nhưng lại liếc nhìn Đường Khê đang nhắm mắt lại.
Quên đi, tự mình ôm thì hơn.
Gọi y tá vào sẽ dễ đánh thức Đường Khê, hơn nữa nếu cô biết mình không ôm được con, sau này chắc chắn sẽ không yên tâm để anh chăm sóc đứa nhỏ.
Lần đầu lạ lẫm, đến lần thứ hai là quen rồi, tập luyện nhiều một chút là sẽ tốt hơn, con anh đâu có yếu ớt như vậy.
Tần Kiêu cẩn thận chuyển em bé từ giường của Đường Khê sang cũi theo tư thế bế em bé được giáo viên dạy trong lớp huấn luyện, rồi đẩy cũi ra bên ngoài phòng.
Sợ quấy rầy Đường Khê nghỉ ngơi, người nhà họ Tần đợi ở phòng ngoài, không đi vào.
Mẹ Tần nhìn cháu trai nhỏ, trên mặt nở nụ cười.
Bà ấy đã hỏi bác sĩ rồi, biết Đường Khê và đứa bé đều sức khỏe đều tốt nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cả gia đình quây quần bên chiếc cũi, nhìn đứa bé nằm trong đó.
Tần Kiêu giao đứa bé cho gia đình, quay người đi vào trong cùng Đường Khê.
Thím hai Tần vừa nhìn thấy đứa bé liền nói nó giống Tần Kiêu: “Đứa bé này tay dài chân dài, sau này chắc chắn sẽ cao lớn, giống y như Kiêu Kiêu hồi nhỏ vậy.”
Tần Kiêu đã đi đến cửa thì dừng bước lại.
Giống anh?
Anh có xấu như vậy đâu?
Tần Viện đứng bên cạnh thím hai Tần cũng hỏi câu tương tự: "Giống anh con sao? Nhìn không ra đấy."
Ngược lại là không nói thẳng cháu trai xấu.
Thím hai Tần nói: “Giống đấy, cái mũi cái miệng này đều giống anh con. Cũng không biết con mắt giống anh hay chị dâu của con.”
Hai mắt bé nhắm nghiền, tạm thời không thấy được hình dáng.
Sau khi Đường Khê xuất viện, cô ở trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tần để ở cữ, sau đó Tần Kiêu đã đưa cô và Tiểu Tần Thành trở về ngôi nhà nhỏ của họ.
Nơi đó đã được sửa sang lại, có một phòng trẻ em và một phòng bảo mẫu. Người bảo mẫu chăm nom đứa bé khi ở nhà họ Tần cũng đến sống cùng họ. Bảo mẫu có kinh nghiệm chăm lo cho em bé rất phong phú, nhưng người làm bố mẹ luôn luôn không thể không lo lắng cho con mình.
Mặc dù dưới sự gợi ý của Tần Kiêu, người bảo mẫu đã nói với Đường Khê nhiều lần rằng khi bà ấy chăm sóc em bé ở nhà chủ thì ban đêm đều sẽ cho em bé đi ngủ cùng mình, nhưng Đường Khê vẫn nhất quyết buổi tối để con ngủ cùng với cô.
Trong phòng có đứa nhỏ, chuyện vợ chồng luôn bị trói buộc. Có khi đang làm đến nửa chừng, đứa bé đột nhiên khóc, hai người chỉ có thể dừng lại nửa đường cho nó bú.
Đó là lúc mà tình yêu thương của người bố dành cho con trai của Tần Kiêu đã nhuốm một mùi ghen tuông phức tạp.
Bởi vì cho dù anh có ám chỉ với Đường Khê rằng một người đàn ông chân chính nên tự lập từ khi còn nhỏ, không thể luôn nằm trong vòng tay của mẹ mình, làm một đứa con trai ngoan như thế nào thì Đường Khê vẫn sẽ không đáp lại, không để ý yêu cầu của anh.
Ngay cả khi anh nói rõ rằng anh không muốn ở chung phòng với con trai mình, Đường Khê chỉ có thể chọn một trong hai người ở trong phòng.
Đường Khê đã chọn đứa con trai năm tháng tuổi, bỏ lại người chồng chưa đầy ba mươi tuổi này.
Hai má Đường Khê cũng theo động tác không tự chủ được của anh mà ửng hồng lạ thường. Cô cắn môi, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp anh, nhưng lát nữa không thể lộn xộn, bắt buộc phải nghe lời em."
Đường Khê mở mắt ra, đưa tay về phía anh và di chuyển xuống dưới từng chút một.
Hô hấp Tần Kiêu cứng lại, anh đè tay cô lại, khàn giọng nói: "Không cần."
Đường Khê ngước mắt lên và nhìn anh khó hiểu.
Không phải anh hỏi cô có ngại giúp anh hay không sao? Tại sao giờ lại không cần?
Tần Kiêu nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, dời ánh mắt đi chỗ khác, hít sâu một hơi rồi giải thích: "Hôm nay thân thể anh có chút không yên, cho nên muốn hỏi em, muốn em từ chối anh, cắt đứt suy nghĩ của anh."
"..."
Hóa ra anh hỏi cô có phiền không giúp anh không, thật ra anh không muốn cô giúp, nhưng vì anh không thể tự mình dập lửa nên muốn thông qua sự từ chối của cô để dập lửa.
Làm sao người đàn ông này có thể lòng vòng như vậy.
Đường Khê: "Vậy bây giờ anh cảm thấy tốt hơn chưa?"
Tần Kiêu thẳng thắn nói: "Chưa, anh còn muốn."
"..."
Đường Khê nhìn thấy trên trán anh đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cố nhịn rất vất vả, cô giật lại cánh tay bị anh đè lại, đỏ mặt nói: "Vậy để em giúp."
Tần Kiêu không khỏi liếc nhìn cô một cái, nói: "Không thể nhờ em giúp được, thân thể của em hiện tại rất mẫn cảm. Nếu bây giờ làm gì, em sẽ không nhịn nổi, mà anh lại không thể giúp em được.”
Anh ghé sát vào người cô, hôn lên vành tai cô một cái, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh giúp em trước."
Đường Khê nghe anh nói đến đó thì đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ai mẫn cảm, nếu anh không để em giúp thì em sẽ đi ngủ.”
Cô nhắm mắt lại, quay mặt đi hướng khác, không để ý đến anh.
Tần Kiêu hôn lên trán cô một cái, nói: "Em ngủ trước đi, anh đổ mồ hôi nhiều, phải vào phòng tắm tắm rửa một chút."
Anh vén chăn ra khỏi giường và đi vào phòng tắm.
Đường Khê liếc nhìn về hướng phòng tắm, lắng nghe bên trong có tiếng nước chảy. Cô cúi đầu sờ sờ bụng sưng to, nghĩ đến lúc này anh ở trong đó đang làm cái gì, không khỏi bật cười.
*
Nửa tháng trước ngày dự sinh, Đường Khê nhập viện chờ sinh, kết quả kiểm tra tốt, cô lựa chọn sinh thường.
Tần Kiêu sắp xếp mọi công việc và ở lại bệnh viện với cô để tránh việc anh không thể ở bên cạnh cô khi cô sinh đột ngột.
Tô Chi và Diệp Sơ Hạ bất cứ khi nào có thời gian cũng chạy đến bệnh viện. Nếu có thể không đi thì sẽ không đi, sợ sẽ bỏ lỡ lúc cô sinh.
Ngày sinh cuối cùng của em bé sớm hơn một tuần so với ngày dự sinh, hơn mười giờ tối bắt đầu vỡ ối. Sau một đêm dài đằng đẵng, sáng hôm sau đã chào đời, đó là một bé trai.
Cái tên đã được chọn từ rất lâu trước khi đứa bé chào đời, là Tần Kiêu chọn, gọi là Tần Thành.
Ngay từ lúc đầu, khi Tần Kiêu nhắc đến cái tên này với Đường Khê, Đường Khê đã coi chữ Thành có nghĩa là ánh sáng.
Mãi sau này, Đường Khê mới nhận ra rằng ý nghĩa mà anh thực sự muốn biểu đạt là chiến thắng. Nếu sử dụng trực tiếp từ thắng thì có vẻ hơi thẳng thắn tầm thường, nên anh đã sử dụng từ đồng âm, Thành.
Đường Khê không thể không nghĩ đến cái tên mà Tần Thù đã đặt cho con gái mình, Thẩm Oánh.
Hai anh em nhà Tần thực sự rất hiếu thắng, thể hiện sự không cam lòng nhận thua rất tinh tế.
Đặt tên cho các con, một tên đồng âm với từ doanh (được lời), một tên đồng âm với từ thắng.
Cũng không biết là tranh thắng bại với ai.
Đường Khê vừa đau vừa mệt, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, toàn thân cô đều được thả lỏng.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, cũng không có sức ngồi dậy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tràn đầy sức lực.
Kể từ nay về sau, cô đã làm mẹ.
Các bác sĩ và y tá bế đứa bé sang một bên, Tần Kiêu không thèm nhìn con, đứng trước giường, cúi người hôn lên trán Đường Khê: “Cục cưng cực khổ rồi."
Đường Khê nở một nụ cười nhẹ nhõm với anh, khẽ quay mặt lại, nhìn xuyên qua vai anh, cố gắng chịu đựng nhìn đứa bé vẫn đang được các bác sĩ và y tá kiểm tra trước mặt.
“Khê Khê, em nghỉ ngơi một lát đi.” Tần Kiêu nhắc nhở: “Em vừa mới sinh xong, đừng quá mệt mỏi, phải chú ý thân thể.”
Đường Khê không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của con trai mình.
Tần Kiêu nói: "Chờ một chút tỉnh dậy rồi lại xem."
Cuối cùng Đường Khê không chịu nổi mệt mỏi nữa, gật đầu, ghé vào tai Tần Kiêu thì thầm: "Đừng để người khác vô tình bế nhầm em bé."
Người mẹ mới sinh luôn lo lắng rất nhiều thứ, Tần Kiêu đáp lại cô: "Yên tâm đi, anh sẽ luôn ở đây với em, lát nữa mẹ và những người khác sẽ vào thăm con, cho nên sẽ không bị người khác bế nhầm đâu."
Anh vỗ vỗ mu bàn tay Đường Khê: “Ngủ đi."
Đường Khê không được nhìn kỹ đứa bé nên ngủ rất trằn trọc, một lúc sau đã tỉnh lại.
Mệt mỏi, nhưng muốn nhìn thấy em bé đầu tiên.
Y tá ôm đứa bé đến trước mặt cô, cười nói: "Chúc mừng hai người."
Tần Kiêu đỡ cô ngồi dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cẩn thận cúi đầu, khi cô vừa định áp má, cô ngẩng đầu hỏi bác sĩ: "Tôi có thể hôn nó được không?"
Bác sĩ nói: "Được, nhẹ nhàng là được rồi, đừng căng thẳng quá, thả lỏng người đi."
Dưới sự an ủi và động viên của bác sĩ, Đường Khê hôn lên má con trai mình, nhìn con trai mình một cách dịu dàng.
Đứa bé mới sinh còn chưa lớn, làn da nhăn nheo, cũng không được ưa nhìn lắm, so với hình tượng đứa bé xinh đẹp trong tưởng tượng của Đường Khê thì có chút khác biệt, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nhìn.
“Khê Khê, em ngủ tiếp đi.” Tần Kiêu hôn lên má cô, nói: “Anh sẽ chăm sóc cho con.”
Trước khi sinh, ở lớp huấn luyện làm bố mẹ, Tần Kiêu luôn đến lớp với Đường Khê. Anh học mọi kiến thức đều nhanh hơn những người khác trong lớp, có vẻ rất giỏi trong việc chăm sóc em bé sơ sinh.
Nghe anh nói như vậy, Đường Khê mới yên tâm nằm xuống, nhắm mắt lại và tiếp tục nghỉ ngơi.
Tần Kiêu ngồi trước giường, nhìn chằm chằm vợ con đang nằm cùng nhau một lúc lâu, muốn bế con trai đến chiếc cũi nhỏ bên cạnh. Trước đây anh đã học cách bế trẻ sơ sinh, nhưng khi cánh tay anh thật sự rất ôm lấy con, cơ thể nhỏ bé của con trai làm anh phát hiện ra rằng nó không giống như khi thực hành với mô hình.
Thân thể con trai rất mềm, khi chạm nhẹ vào, cổ bé nghiêng sang một bên như thể không có xương.
Cánh tay Tần Kiêu cứng đờ, trong lòng bối rối, sợ làm gãy cổ con trai, muốn gọi y tá đến ôm, nhưng lại liếc nhìn Đường Khê đang nhắm mắt lại.
Quên đi, tự mình ôm thì hơn.
Gọi y tá vào sẽ dễ đánh thức Đường Khê, hơn nữa nếu cô biết mình không ôm được con, sau này chắc chắn sẽ không yên tâm để anh chăm sóc đứa nhỏ.
Lần đầu lạ lẫm, đến lần thứ hai là quen rồi, tập luyện nhiều một chút là sẽ tốt hơn, con anh đâu có yếu ớt như vậy.
Tần Kiêu cẩn thận chuyển em bé từ giường của Đường Khê sang cũi theo tư thế bế em bé được giáo viên dạy trong lớp huấn luyện, rồi đẩy cũi ra bên ngoài phòng.
Sợ quấy rầy Đường Khê nghỉ ngơi, người nhà họ Tần đợi ở phòng ngoài, không đi vào.
Mẹ Tần nhìn cháu trai nhỏ, trên mặt nở nụ cười.
Bà ấy đã hỏi bác sĩ rồi, biết Đường Khê và đứa bé đều sức khỏe đều tốt nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cả gia đình quây quần bên chiếc cũi, nhìn đứa bé nằm trong đó.
Tần Kiêu giao đứa bé cho gia đình, quay người đi vào trong cùng Đường Khê.
Thím hai Tần vừa nhìn thấy đứa bé liền nói nó giống Tần Kiêu: “Đứa bé này tay dài chân dài, sau này chắc chắn sẽ cao lớn, giống y như Kiêu Kiêu hồi nhỏ vậy.”
Tần Kiêu đã đi đến cửa thì dừng bước lại.
Giống anh?
Anh có xấu như vậy đâu?
Tần Viện đứng bên cạnh thím hai Tần cũng hỏi câu tương tự: "Giống anh con sao? Nhìn không ra đấy."
Ngược lại là không nói thẳng cháu trai xấu.
Thím hai Tần nói: “Giống đấy, cái mũi cái miệng này đều giống anh con. Cũng không biết con mắt giống anh hay chị dâu của con.”
Hai mắt bé nhắm nghiền, tạm thời không thấy được hình dáng.
Sau khi Đường Khê xuất viện, cô ở trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tần để ở cữ, sau đó Tần Kiêu đã đưa cô và Tiểu Tần Thành trở về ngôi nhà nhỏ của họ.
Nơi đó đã được sửa sang lại, có một phòng trẻ em và một phòng bảo mẫu. Người bảo mẫu chăm nom đứa bé khi ở nhà họ Tần cũng đến sống cùng họ. Bảo mẫu có kinh nghiệm chăm lo cho em bé rất phong phú, nhưng người làm bố mẹ luôn luôn không thể không lo lắng cho con mình.
Mặc dù dưới sự gợi ý của Tần Kiêu, người bảo mẫu đã nói với Đường Khê nhiều lần rằng khi bà ấy chăm sóc em bé ở nhà chủ thì ban đêm đều sẽ cho em bé đi ngủ cùng mình, nhưng Đường Khê vẫn nhất quyết buổi tối để con ngủ cùng với cô.
Trong phòng có đứa nhỏ, chuyện vợ chồng luôn bị trói buộc. Có khi đang làm đến nửa chừng, đứa bé đột nhiên khóc, hai người chỉ có thể dừng lại nửa đường cho nó bú.
Đó là lúc mà tình yêu thương của người bố dành cho con trai của Tần Kiêu đã nhuốm một mùi ghen tuông phức tạp.
Bởi vì cho dù anh có ám chỉ với Đường Khê rằng một người đàn ông chân chính nên tự lập từ khi còn nhỏ, không thể luôn nằm trong vòng tay của mẹ mình, làm một đứa con trai ngoan như thế nào thì Đường Khê vẫn sẽ không đáp lại, không để ý yêu cầu của anh.
Ngay cả khi anh nói rõ rằng anh không muốn ở chung phòng với con trai mình, Đường Khê chỉ có thể chọn một trong hai người ở trong phòng.
Đường Khê đã chọn đứa con trai năm tháng tuổi, bỏ lại người chồng chưa đầy ba mươi tuổi này.
Danh sách chương