Bởi vì các phù dâu không ra bài theo lẽ thường nên không một phù rể nào thoát khỏi trò đùa trừng phạt mà họ chuẩn bị.

Bình thường mấy người đàn ông ở trước mặt người ngoài đều hào hoa phong nhã, nghiêm túc đứng đắn, vì muốn làm cho hôn lễ của người anh em càng thêm náo nhiệt, không ai thèm giữ hình tượng, kêu làm cái gì thì làm cái đó.

Đùa giỡn đám phù rể hơn nửa tiếng đồng hồ, đội nhiếp ảnh đã quay chụp đầy đủ cảnh dàn phù rể mặc váy hồng nhảy múa hát hò, khách mời vây xem đều cười như điên, lúc này nhóm phù dâu mới buông tha đội ngũ đón dâu, để cho Tần Kiêu đón Đường Khê đi.

Từ lúc bắt đầu chuẩn bị hôn lễ đến nay đều do nhà họ Tần sắp xếp, không thông báo trao đổi bất cứ điều gì với nhà họ Đường, chỉ khi phát thiệp mời mới gửi cho Đường Hương Xưng một tấm, mời một mình Đường Hưng Xương chứ không mời những người còn lại của nhà họ Đường.

Toàn bộ nhà họ Đường chỉ có Đường Hưng Xương tham dự đám cưới của Đường Khê và Tần Kiêu, nhưng ông ta không được xuất hiện trên sân khấu lúc cử hành nghi thức hôn lễ.

Ông ta ngồi ở bàn tiệc dành cho khách, nhìn bố của Tô Chi là thầy giáo Tô nắm tay Đường Khê trao Đường Khê cho Tần Kiêu dưới ánh mắt của mọi người, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng hỗn độn.

Đường Khê mặc váy cưới màu trắng đứng bên cạnh Tần Kiêu, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, đây là con gái của ông ta, nhưng trước đây ông ta chưa từng thấy Đường Khê nở nụ cười tươi đẹp như vậy.

Cô không còn coi ông ta là bố nữa, trong lòng cô, ông ta còn không xứng đáng làm bố bằng thầy giáo Tô.

Sau khi người chủ trì buổi lễ đọc lời tuyên thệ, Đường Khê và Tần Kiêu nhìn nhau cùng nói tôi đồng ý, trong tiếng vỗ tay của toàn thể khách mời, họ trao nhẫn cho nhau.

Khi thảo luận về quy trình với người chủ trì hôn lễ ngày hôm qua, Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đều xin người chủ trì hôn lễ thêm năm phút để gửi lời chúc phúc cho cô dâu và chú rể. Hai người đã chuẩn bị trước một bản thảo rất dài và nói với Đường Khê rằng hôm nay họ sẽ giáng cho Tần Kiêu một đòn, cảnh cáo anh về sau không được bắt nạt cô.

Kết quả ngay từ khi buổi lễ vừa bắt đầu, lúc thầy giáo Tô nắm tay Đường Khê đi vào lễ đường hai người họ đã khóc. Khi người chủ trì buổi lễ mời tất cả phù dâu và phù rể cùng tiến lên gửi lời chúc phúc cho cô dâu và chú rể, hai cô nàng cầm micro, mỗi người nói được hai câu lại nghẹn ngào không thốt nên lời. 

Khóc nhiều đến nỗi Tần Kiêu bắt đầu nghi ngờ liệu có phải bản thân làm gì sai, khiến cho bạn thân của Đường Khê phải lo lắng nên mới khóc thảm thiết như vậy.

Anh lấy hai gói khăn giấy ở bên cạnh, để Đường Khê chuyển cho Tô Chi và Diệp Sơ Hạ, rồi ghé sát vào tai Đường Khê thì thầm: “Em nói với bạn thân của em là anh đối xử với em rất tốt, để cho họ yên tâm.”

Khi Tô Chi và Diệp Sơ Hạ nghe thấy những lời này, mới nhớ ra phải gay gắt nói với Tần Kiêu nếu sau này dám đối xử tệ với Đường Khê, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.

Tần Kiêu nghiêm túc hứa sẽ đối xử tốt với Đường Khê.

Các phù dâu phù rể chúc phúc xong, Đương Khê chuẩn bị tung hoa cưới.

Một nhóm thanh niên chưa lập gia đình lập tức đứng dậy khỏi ghế tham gia cuộc vui, chuẩn bị sẵn sàng giật lấy bó hoa.

Đường Khê giơ bó hoa trong tay lên cao, cười đùa để bầu không khí thêm náo nhiệt: “Ai muốn lấy nào?”

Nhiều người trong đám đông ồn ào la hét, đồng thời giơ cao tay nói muốn lấy.

Nhóm phù rể chiếm được vị trí tốt nhất, Quý Chính Sâm ra hiệu cho Đường Khê, nói: “Chị dâu, em ở đây này, mau ném ra đây, giữ thể diện cho Hạ Hạ nhà em, ném nó cho em đi.”

Diệp Sơ Hạ ném cho anh ta cái nhìn chán ghét, ở trước mặt nhiều người như vậy không tiện bảo anh ta im lặng.

Ngôn Tầm tiến lên nửa bước, túm lấy Quý Chính Sâm kéo lại: “Chị dâu, ném cho em.”

Quý Chính Sâm đẩy anh ta ra, châm chọc nói: “Ném cho cậu làm gì, cậu thậm chí còn chưa có bạn gái.”

Hai người không ai chịu thua kém, chen lấn qua lại, Đường Khê mặc kệ họ, quay lưng lại ném bó hóa về phía sau.

Sau lưng cô lập tức nổi lên những âm thanh tranh giành gấp gáp, Đường Khê quay mặt lại, nhìn thấy Trịnh Đình đang ôm bó hoa trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên, bước đến bên cạnh Tô Chi, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói người bắt được hoa cưới sẽ là người tiếp theo kết hôn.”

Tô Chi nghiêng đầu, lướt qua anh ấy, liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu đồng ý với lời anh ấy vừa nói: “Điều này xem ra cũng khá chính xác, vì nếu xét về tuổi tác, anh nên là người tiếp theo kết hôn.”

Trịnh Đình: “…”

Sau buổi lễ, Đường Khê trở về thay bộ lễ phục khác, Tần Kiêu và đám phù rể trước tiên phải đến hội trường tổ chức tiệc để chiêu đãi khách mời. 

Tô Chi, Diệp Sơ Hạ và các phù dâu không tiện mặc lễ phục phù dâu đi ăn tiệc, nên cũng phải quay về thay quần áo.

Tần Kiêu đưa cô trở về phòng rồi mới vội vàng chạy đến sảnh tiệc.

Cảm xúc của Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đã ổn định, nhớ đến cảnh tượng ôm nhau khóc vừa rồi, đột nhiên họ lại cảm thấy xấu hổ.

Tô Chi nói: “Lúc đầu tớ đâu muốn khóc đâu, không biết tại sao nhạc trong hội trường vừa vang lên, tớ lại không thể kìm được nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách cắn đầu lưỡi cũng vô ích.”

Diệp Sơ Hạ: “Tớ cũng vậy, cắn đầu lưỡi cũng không có tác dụng.”

Chiêu cắn đầu lưỡi để kìm nước mắt này là Đường Khê chỉ cho hai người họ.

Đường Khê ngồi trước bàn trang điểm, buồn cười nói: “Hai người mới tối qua còn nói hôm nay không được khóc, không được ủy mị sướt mướt, phải luôn cười thật tươi, giữ dáng vẻ xinh đẹp trang nghiêm nhất trong hôn lễ của tớ, kết quả tớ ở phía trên cười tươi rạng rỡ, quay đầu lại nhìn thấy hai người ôm nhau khóc rống phía sau.”

Diệp Sơ Hạ nói: “Khi nãy có một máy quay ngay bên cạnh tớ, ghi hình tớ với Chi Tử, tớ nghĩ nếu bị quay lại cảnh tượng khóc lóc xấu xí như vậy thì xấu hổ lắm, nên liều mạng cắn đầu lưỡi để kìm nước mắt, vậy mà sau đó nghiêng đầu nhìn Chi Tử, thấy cậu ấy khóc còn lợi hại hơn cả tớ, thế là tớ khóc theo luôn.”

Đường Khê thay một bộ lễ phục màu đỏ, Tần Kiêu lên đón cô và các phù dâu xuống dưới.

Phù dâu phù rể cùng với Tần Kiêu và Đường Khê hẹn nhau ngồi riêng một bàn, Đường Khê đi theo Tần Kiêu mời rượu người lớn trong nhà, cô nhìn quanh một vòng, thế nhưng không thấy Đường Hưng Xương đâu.

Không biết ông ấy rời đi khi nào, không thấy ở lại tham dự bữa tiệc.

Năm ngoái Liên Nhã Ba đến nhà họ Tần với mục đích muốn nhà họ Tần tiếp tục giúp đỡ nhà họ Đường, sau đó bị Tần Thù cảnh cáo. Thấy nhà họ Tần thực sự không muốn giúp nhà họ Đường nữa, đại khái là bị Tần Thù sợ sợ khi nói chuyện ông ngoại Thẩm Cố phá sản, sợ Đường Khê sẽ khiến nhà họ Tần trả thù công ty nhà họ Đường rồi cuối cùng rơi vào kết cục phá sản nên vài ngày sau khi trở về bà ta đã ly hôn với Đường Hưng Xương, mang theo tài sản được phân chia cùng Đường Miểu rời khỏi nhà họ Đường.

Tần Kiêu nghĩ rằng nếu trong công ty nhà họ Đường lại xảy ra vấn đề, hay nếu Đường Hưng Xương xảy ra chuyện gì, điều đó sẽ ảnh hưởng đến Đường Khê. Vì vậy anh đã yêu cầu Thẩm Cố dừng kế hoạch vạch trần bộ mặt thật của nhà họ Đường, không còn quan tâm đến chuyện nhà họ Đường nữa.

Đường Khê và Đường Hưng Xương đã cắt đứt liên lạc kể từ đó, cho đến hôn lễ lần này, Tần Kiêu đã gửi cho ông ta một tấm thiệp mời tham dự với tư cách khách mời bình thường, sau ngày hôm nay mọi chuyện lại trở về như trước đây, không làm phiền lẫn nhau.

Tiệc cưới của nhà họ Tần có sự tham dự của những người thuộc giới thượng lưu ở thành phố Nam, Đường Khê đi theo kính rượu một vài bàn tiệc có các vị trưởng bối, những khách mời còn lại do Tần Kiêu và dàn phù rể chiêu đãi.

Đường Khê trở lại bàn tiệc, ăn uống khoảng nửa giờ, Tần Kiêu lại đưa Đường Khê về phòng nghỉ ngơi, sau đó anh lại xuống tiếp khách.

Theo phong tục ở thành phố Nam, sau bữa tiệc buổi trưa, còn tổ chức thêm một bữa tiệc nhỏ vào buổi tối, những người tham dự là người thân trong nhà và bạn bè thân thiết, có thể chú rể sẽ tiếp tục bị ép uống rượu.

Hôm nay Tần Kiêu rất vui vẻ, trong bữa tiệc buổi trưa anh đã uống rất nhiều rượu, Đường Khê lo rằng tiệc tối anh sẽ lại uống tiếp, vì vậy nên cô đặc biệt nhờ đám người Quý Chính Sâm và Ngôn Tầm giúp Tần Kiêu cản rượu.

Đám người Quý Chính Sâm đảm bảo với cô sẽ không để người khác chuốc rượu Tần Kiêu.

Vừa về đến phòng, Tần Kiêu đã vội vã kéo Đường Khê vào phòng tắm để súc miệng, sau đó ép Đường Khê vào cửa rồi hôn cô. 

Mùi rượu nồng nặc quanh quẩn bên chóp mũi của Đường Khê, Đường Khê bị hôn đến nỗi hô hấp không đều, cảm giác được phía sau có một bàn tay không thành thật đang mở khóa kéo trên váy, cô đẩy vai anh nhắc nhở: “Đừng có quậy, mấy người Quý Chính Sâm vẫn đang đợi anh xuống dưới.”

Tần Kiêu ậm ừ, dùng ngón tay lướt qua xương quai xanh của cô, yết hầu chuyển động, hơi cúi người xuống, đôi môi ngậm lấy cổ cô.

Đường Khê rụt cổ lại đấy anh ra, Tần Kiêu ghé sát vào bên tai cô, trong cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Khê Khê nói đám người Ngôn Tầm giúp anh cản rượu, là vì sợ anh uống say làm trì hoãn việc động phòng à?”

“...”

Hai bên má Đường Khê đỏ bừng, cô quan tâm anh, sợ anh uống quá nhiều rượu vậy mà ý tốt lại bị anh xuyên tạc thành những lời thừa thãi vô ích. Đường Khê đưa tay che miệng anh, trừng mắt nhìn.

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Kiêu tràn đầy ý cười mê hoặc, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô.

Đường Khê bị bộ dạng trầm bổng của anh làm cho tim đập nhanh hơn, nếu cứ tiếp tục trêu chọc như vậy một lúc nữa, thật sự anh sẽ không rời đi được. 

Cả sảnh khách mời đều đang đợi anh, nếu anh không ra khỏi phòng cô dâu thì ai cũng đoán được anh đang làm gì, nghĩ đến cảnh tượng đáng xấu hổ đó, Đường Khê lập tức giẫm lên giày của anh rồi uy hiếp: “Anh còn không chịu đi xuống dưới thì đêm nay ra sô pha mà ngủ.”

Ánh mắt Tần Kiêu sáng rực như lửa đốt chằm chằm nhìn cô: “Em không nỡ làm vậy đâu.”

Nhìn dáng vẻ cưng chiều của anh Đường Khê đành phải thay đổi biện pháp, dịu dàng dỗ dành: “Anh đi tiếp khách mời trước đi, tối về phòng rồi hôn được không?”

Tần Kiêu siết chặt tay cô, túm lấy ngón tay chính giữa của cô gõ vào môi anh.

Đường Khê hiểu ý, cô kiễng chân hôn lên môi anh.

Khóe môi Tần Kiêu cong lên, anh cúi đầu, ôm lấy khuôn mặt cô, cọ cọ vào chóp mũi của cô: “Anh xuống dưới đây, ngoan ngoãn đợi anh về.”

Đường Khê ừ một tiếng, cảnh cáo: “Uống ít rượu lại, đừng có uống một hơi cạn ly.”

Tần Kiêu: “Được rồi.”

Tần Kiêu không lề mề, nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Anh vừa đi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mí mắt Đường Khê run lên, không kìm được cơn buồn ngủ.

Tẩy trang xong, Đường Khê không còn sức lực đi tắm, cô đắp chăn nằm trên sô pha chợp mắt một lát.

Tối hôm qua cô không ngủ được bao nhiêu, cô nhắn tin cho nhóm phù dâu, hỏi họ đang làm gì.

Chỉ có Tô Chi trả lời lại, nói đang tẩy trang chuẩn bị đi ngủ, còn những người khác có lẽ đã ngủ rồi.

Đường Khê đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Đang mơ màng ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mở mắt ra xem thời gian, đã sáu giờ rưỡi.

Tô Chi mang bữa tối đến cho cô, cô vẫn còn hơi buồn ngủ, lười biếng dựa vào sô pha hỏi Tô Chi: “Ngủ ngon không?”

Tô Chi ngáp một cái: “Không, sợ cậu đói bụng buổi tối không có sức động phòng, đợi cậu ăn xong rồi tớ lập tức đi ngủ.”

Tô Chi ở bên cạnh nói chuyện với Đường Khê, Tần Kiêu vẫn chưa quay lại, Đường Khê gửi tin nhắn cho anh, hỏi khi nào mới kết thúc, vài phút sau Tần Kiêu mới trả lời tin nhắn của cô.

Là một đoạn tin nhắn thoại.

Đường Khê nhấn vào, nghe thấy anh say khướt nói lát nữa sẽ về phòng, phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, cô mơ hồ nghe thấy Ngôn Tầm và Hoặc Viễn Lâm đang giục anh uống rượu.

Đường Khê còn tưởng mình nghe nhầm.

Có phải Ngôn Tầm và Hoắc Viễn Lâm đang chuốc rượu Tần Kiêu không? Không phải mới vừa nãy hai người họ còn cam đoan với cô sẽ không để người khác chuốc rượu Tần Kiêu sao? Tại sao bây giờ họ lại chuốc rượu Tần Kiêu?

Đường Khê nghe lại tin nhắn thoại thêm lần nữa, xác nhận giọng nói thúc giục Tần Kiêu uống rượu chính là Ngôn Tầm và Hoắc Viễn Lâm.

Nghĩ đến bộ dạng say khướt điên cuồng lần trước của Tần Kiêu, trong lòng Đường Khê có chút lo lắng, nhưng chú rể bị chuốc rượu vào ngày cưới là điều bình thường, cũng vì muốn thêm vui vẻ náo nhiệt mà thôi.

Tô Chi và Diệp Sơ Hạ không có tham gia bữa tiệc, Đường Khê đành cầm điện thoại gọi cho Tần Viện xem Tần Viện có đang tham dự tiệc không, hỏi xem tình hình của Tần Kiêu như thế nào và biết được Tần Kiêu đang bị mấy người bạn phù rể lôi kéo uống rượu.

Đường Khê dở khóc dở cười.

Trình độ diễn xuất của mấy người anh em này còn tốt hơn cả Tần Kiêu, trước mặt cô họ thề thốt hôm nay không để Tần Kiêu uống say, vừa quay đầu đã xúm lại rót rượu cho Tần Kiêu.

Tần Viện: “Chị dâu, có muốn em thay chị thuyết phục bọn họ để cứu anh của em ra không? Hình như bọn họ định chơi xấu anh của em.”

Đường Khê: “Không cần đâu, bọn họ chơi vui là được rồi, em giúp chị nói người ta mang canh giải rượu lên cho họ.”

“Được, để em đi nói nhà bếp làm.”

Hơn chín giờ Tần Kiêu mới về phòng.

Đường Khê vừa mở cửa đã bị mùi rượu xộc vào làm cho choáng váng, Tần Kiêu đẩy Ngôn Tầm và Quý Chính Sâm đang đỡ anh ra, bước chân loạng choạng đi về phía Đường Khê, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, Đường Khê biết anh đã say khướt, cô lập tức đưa tay đỡ anh, quay ra cảm ơn Ngôn Tầm, Quý Chính Sâm và Hoắc Viễn Lâm đang đứng ở cửa: “Hôm nay các cậu vất vả rồi, ngày khác có thời gian rảnh mời các cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm.”

Ngôn Tầm cười nói: “Không có gì đâu, đây là chuyện nên làm thôi mà em dâu.” 

Đường Khê hơi sững người một lúc.

Em dâu?

Không phải lúc trước Ngôn Tầm gọi cô là chị dâu sao? Sao bây giờ lại biến thành em dâu.

Quý Chính Sâm: “Không có gì đâu em dâu.”

Đường Khê: “…”

Hoắc Viễn Lâm: “Em dâu.”

Đường Khê: “…”

Trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đường Khê, Ngôn Tầm nhìn về phía Tần Kiêu, nghiến răng nói một câu: “Em dâu có biết năm nay em Kiêu bao nhiêu tuổi không?” 

Em Kiêu?

Tần Kiêu từ anh Kiêu biến thành em Kiêu từ lúc nào vậy?

Đường Khê ngơ ngác nhìn Ngôn Tầm: “Biết.”

Cô kết hôn với Tần Kiêu lâu như vậy, đương nhiên biết Tần Kiêu bao nhiêu tuổi, trên giấy đăng kí kết hôn có ghi.

“Nói lung tung cái gì?” Tần Kiêu ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Ngôn Tầm: “Tôi là anh của cậu.”

“Cậu mới ăn nói lung tung, cậu nhỏ tuổi nhất trong bốn người chúng ta.” Cuối cùng Ngôn Tầm không nhịn được nữa, chỉ vào Tần Kiêu bắt đầu kể tội với Đường Khê: “Em dâu, Tần Kiêu còn nhỏ hơn tôi một tháng, là người nhỏ tuổi nhất, vậy mà dám nói hơn chúng tôi một tuổi, lừa gạt bắt chúng tôi gọi cậu ta là anh, rõ ràng cậu ta mới là em trai.”

Đường Khê: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện