Chụp ảnh cưới cả ngày, trong thời gian đó Đường Khê và Tô Chi cũng chụp chung vài tấm ảnh cưới bạn thân. Sau khi kết thúc chụp ảnh, Tần Kiêu và Đường Khê mời các đồng nghiệp trong studio dùng bữa. 

Lúc về đến nhà là đã hơn 10 giờ. 

Đường Khê thay giày rồi lên lầu, cả người mệt mỏi đến mức còn chưa tẩy trang, ngồi dựa trên sô pha lướt điện thoại nghỉ ngơi một lát. 

Một lát sau, Tần Kiêu xách túi của cô đi lên, trong tay bưng một ly nước ấm đi tới trước mặt đưa cho cô. 

Đường Khê giơ tay cầm lấy, ngửa đầu uống một ngụm rồi đưa ly nước vẫn chưa uống xong lại cho anh. 

Tần Kiêu cầm lấy, hỏi: “Không uống nữa à?” 

Đường Khê nói: “Tạm thời cứ để đó, lát nữa em uống.” 

“Được.” 

Tần Kiêu để ly nước trên tủ đầu giường, hỏi: “Em có muốn để túi xách vào phòng để quần áo không?” 

Đường Khê gật đầu, nói: “Trước tiên phải lấy đồ vật ở trong ra đã, rồi bỏ túi xách không vào đó.” 

Khi ra cửa, trong túi xách của cô sẽ có một vài món đồ nhỏ như đồ trang điểm hay khăn giấy lau mặt.  

Tần Kiêu: “Anh biết rồi.” 

Anh thường xuyên ra ngoài với Đường Khê, lúc quay về đều là anh xách túi. 

Anh đi đến trước bàn trang điểm, thuần thục lấy đồ trang điểm bên trong ra rồi bỏ túi xách vào trong phòng để quần áo. 

“Khê Khê, bây giờ em có tắm không?” 

Đường Khê nghe thấy giọng nói của anh bèn ngẩng đầu nhìn về phía phòng để quần áo, thấy anh đang đứng trước tủ quần áo ngủ của mình, cô biết là anh muốn giúp mình lấy áo ngủ ra lại khẽ cười khen anh: “Đúng là một người chồng hiền lành tốt bụng mà, hiện giờ em vẫn chưa tắm, cảm thấy có chút mệt, nghỉ ngơi một lát đã. Anh cứ tắm trước đi.”  

Môi Tần Kiêu mím lại, nghiêng người nhìn cô chậm rãi nói: “Đừng khen anh bằng từ hiền lành.” 

Đường Khê càng cười vui vẻ hơn: “Vậy em phải khen anh bằng từ nào đây, anh nói đi, anh thích từ nào?” 

Tần Kiêu nhẹ nói: “Tự mình nghĩ đi.” 

Anh giơ tay lấy áo ngủ của mình từ trong tủ rồi ra khỏi phòng để quần áo, đứng trước cửa chăm chú nhìn cô, không nói chuyện. 

Hiện giờ tuy rằng Đường Khê vẫn không thể đuổi kịp mạch não của anh, nhưng phần lớn vẫn có thể xem hiểu ý anh là gì. 

Giờ phút này trong lòng anh chắc chắn là đang nghĩ cô khen anh không thật lòng, không tự mình nghiêm túc suy nghĩ từ ngữ. 

Đường Khê cố tình không phản ứng gì với anh, cúi đầu xuống nhìn điện thoại, vừa hay Tô Chi gửi tin nhắn đến cho cô. 

Tô Chi: [Khê Khê, tớ đã đăng lên vòng bạn bè ảnh chụp của hai đứa mình ngày hôm nay, cậu mau vào like cho tớ đi.] 

Đường Khê thấy tin nhắn của cô ấy, trả lời một câu được sau đó mở vòng bạn bè lên, bài đăng mới nhất chính là Tô Chi đăng, là bốn tấm ảnh chụp hôm nay cô và Tô Chi mặc váy cưới. 

Caption là ‘chúng tôi muốn ở cùng nhau đến khi bạc đầu’.

Đường Khê thả like, bình luận ở dưới khu bình luận: [Được, chúng ta ở bên nhau đến khi bạc đầu.]

Tần Kiêu đứng bên cạnh cửa một lúc lâu, thấy Đường Khê cúi đầu, ngón tay không biết đang biên tập nội dung gì trên màn hình điện thoại. Lực chú ý của cô đều bị điện thoại hấp dẫn, anh yên lặng xoay người đến phòng tắm. 

Bình luận dưới vòng bạn bè của Tô Chi xong, Đường Khê lưu hết mấy tấm ảnh Tô Chi đăng lại, cũng dùng mấy tấm ảnh này đăng lên vòng bạn bè của mình. 

‘Chuyện hạnh phúc nhất là, người lớn lên cùng tớ chính là cậu, quãng đời còn lại sau này đều có cậu ở bên.’

Đường Khê quay lại khung chat với Tô Chi. 

Đường Khê: [Tớ đã like rồi, cũng đăng lên vòng bạn bè của tớ nữa, mau vào thả like cho tớ đi.]

Tô Chi trả lời lại rất nhanh: [Được thôi, moah moah ~~, bắn tim bắn tim ~~]

Đường Khê: [Đột nhiên cậu buồn nôn thế tớ sắp chịu không nổi rồi.]

Tô Chi: [Cậu thì không buồn nôn à? Nhìn câu văn cậu đăng lên vòng bạn bè đi, tớ cảm động đến sắp khóc rồi đây.]

Đường Khê gửi qua một cái biểu tượng cảm xúc lau nước mắt. 

Tô Chỉ: [Chỉ là sắp khóc thôi, tớ vẫn chưa có khóc.]

Đường Khê: [Ảnh chụp là Tiểu Giản gửi cho cậu à?]

Ảnh chụp chung của hai người các cô đều là Lâm Giản chụp. 

Tô Chi: [Tớ hỏi cô ấy, cô ấy lập tức chỉnh sửa đơn giản bốn tấm ảnh cho tớ.]

Đường Khê: [Ảnh chụp hai chúng ta cùng nhau mặc váy cưới thật là đẹp quá đi.]

Tô Chi: [Đẹp thì có lợi ích gì, cậu cũng không gả cho tớ, chẳng phải cậu chạy theo ông chồng nhà cậu rồi sao.]

Đường Khê: [Ha ha ha, không phải gần đây có người theo đuổi cậu sao?]

Tô Chi: [Cái gì mà không phải gần đây có người theo đuổi sao? Bổn cô nương đây vẫn luôn có người theo đuổi có được không?]

Đường Khê: [Không phải trước đây cậu luôn lười quan tâm đến à?]

Tô Chi: [Hiện giờ người này tớ cũng lười phải để ý tới, trời cao ban cho tớ gương mặt quá đỗi mỹ lệ này chính là muốn tớ coi rẻ toàn bộ đàn ông, đời này tớ chỉ có thể độc thân đến già rồi.]

Đường Khê: [Người theo đuổi cậu nhiều như vậy, tớ cũng chưa nói là ai, sao cậu biết là tớ đang nói đến người nào?]

Tô Chi: “…”

Tô Chi: [Là ai đi nữa thì tớ đều lười để ý tới.]

Đường Khê: [Rồi rồi, không xứng với Chi Tử của chúng ta, không để ý đến.]

Đường Khê: [Quần áo phù dâu đã chuẩn bị xong hết rồi, cuối tuần này chúng ta cùng đi thử đi.]

Tô Chi: [Tớ thì khi nào cũng được, Tiểu Giản và Ngữ Kỳ chắc chắn cũng có thời gian, cậu hỏi Sơ Hạ xem cuối tuần này có tăng ca không.]

Trước đây Đường Khê và Tần Kiêu từng bàn bạc về vấn đề số lượng phù dâu phù rể, bên anh sẽ mời bốn phù rể, còn bên cô sẽ mời bốn phù dâu. 

Quần áo của phù dâu phù rể cũng đều do studio của Tần Thù đặt may, họ đã cùng đi đo kích thước từ trước. 

Đường Khê: [Được thôi, bây giờ tớ sẽ hỏi trong nhóm.]

Phù rể Tần Kiêu mời chính là bốn người Quý Chính Sâm, Ngôn Tầm, Hoắc Viễn Lâm và cả Lý Anh. Bọn họ có một nhóm lớn, Tần Kiêu, Đường Khê và các phù rể phù dâu đều có ở bên trong. 

Đường Khê tự mình lập một nhóm phù dâu nhỏ khác. 

Đường Khê suy nghĩ, nhưng vẫn chỉ hỏi trong nhóm nhỏ là mọi người có thời gian hay không, đám phù rể bên kia lát nữa cô sẽ kêu Tần Kiêu tự mình hỏi. 

Tin nhắn gửi vào trong nhóm, trong nhóm lập tức náo nhiệt hẳn lên. 

Đường Khê hàn huyên với các cô ấy vài câu, Tần Kiêu tắm xong ra khỏi phòng tắm, Đường Khê nhắn trong nhóm là không trò chuyện nữa, cô muốn đi tắm rồi. Vừa ngẩng đầu lên, Tần Kiêu đã đi đến trước mặt cô, cúi người muốn ôm cô vào lòng. 

Ngón tay Đường Khê đặt trên bả vai anh, đẩy một chút, nói: “Đừng ôm em, trên người em dơ, anh tắm xong rồi nhưng em vẫn còn chưa tắm đâu.” 

Tần Kiêu nghe lời thu tay lại, bàn tay đặt trên đầu cô xoa xoa, nói: “Không dơ, em còn mệt không?” 

Đường Khê nói: “Khá hơn nhiều rồi.” 

Cô đứng lên khỏi sofa, đi tới phòng để quần áo. 

Tần Kiêu đi theo phía sau cô, Đường Khê thật sự bội phục tinh lực của anh, vì để có đủ tinh thân chụp ảnh cưới mà hôm qua cô đã cố ý không đi làm, cố ý ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay chụp xong đều mệt đến mức không muốn động đậy.

Trước đó anh đã làm việc liên tục nhiều ngày liền, tối hôm qua còn tăng ca, hiện giờ anh vẫn y như người bình thường, sinh khí dồi dào.

Đường Khê nghiêng đầu nói với anh: “Đừng đi theo em nữa, anh hỏi phù rể của anh một chút là anh đưa quần áo cho họ hay là bọn họ tự đến studio của chị Thù Thù thử đồ.” 

Kích thước đã có rồi, hẳn là sẽ không có chuyện không hợp, cô muốn đám Tô Chi đi cùng chủ yếu là muốn dẫn các cô ấy đi dạo phố, mời các cô ấy mua chút đồ. 

Còn phù rể của Tần Kiêu công việc rất bận rộn, sẽ không rảnh rỗi như bên phù dâu của cô, cố ý chạy tới thử quần áo rồi đi dạo phố. 

Tần Kiêu ừ một tiếng, xoay người cầm điện thoại. 

Đường Khê không để ý tới anh nữa, cầm quần áo đi đến phòng tắm. 

Tần Kiêu ngồi trên sofa, nhắn trong nhóm nhỏ của phù rể hỏi bọn người Quý Chính Sâm có muốn đi thử quần áo hay không. 

Ngôn Tầm: [Tuần này không rảnh, trực tiếp gửi đến nhà em đi.]

Hoắc Viễn Lâm: [Không rảnh, đưa tới đây đi.]

Quý Chính Sâm: [Bạn gái của em vừa nói với em, cuối tuần này cô ấy muốn đi thử đồ phù dâu, vừa hay em sẽ đi cùng cô ấy.]

Lý Anh: [Tổng giám đốc Tần, thứ hai đi làm mang quần áo tới giúp tôi đi.]

Ngôn Tầm: [Anh Kiêu sao lại đột nhiên làm người rồi, chụp ảnh cưới xong cũng không gửi ảnh cưới vào nhóm.]

Tần Kiêu: [Hôm nay mới vừa chụp, chưa có ảnh.]

Ngôn Tầm: [Hôm nay mới chụp sao? Em thấy chị dâu đăng trên vòng bạn bè, ảnh cưới chụp với bạn của chị ấy đã có rồi.]

Ngôn Tầm chụp ảnh màn hình vòng bạn bè của Đường Khê rồi gửi vào trong nhóm. 

Tần Kiêu mở ảnh chụp lên, thấy rõ câu chữ viết trên vòng bạn bè của Đường Khê, khẽ nhíu mày. 

Cô nói với bạn cô rằng, chuyện hạnh phúc nhất là quãng đời còn lại đều có cậu ở bên. 

Anh thì sao. 

Cô quăng anh ở chỗ nào rồi. 

Quý Chính Sâm cợt nhả nói: [Chậc, tình cảm giữa chị dâu và bạn thân chị ấy có vẻ tốt quá nhỉ. Chuyện hạnh phúc nhất là, người lớn lên cùng tớ chính là cậu, quãng đời còn lại sau này đều có cậu ở bên, tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ không bình thường đâu, tình bạn này hẳn là còn hơn cả tình yêu nữa.]

Vẻ mặt Tần Kiêu căng thẳng, mở vòng bạn bè của Đường Khê ra, cố tình xem nhẹ bài đăng mới nhất. Anh lướt xuống phía dưới tìm được một tấm ảnh Tô Chi và Diệp Sơ Hạ mặt kề mặt gửi vào trong nhóm, thành công làm Quý Chính Sâm ngậm miệng lại.  

Đường Khê tắm xong quay trở ra khỏi phòng tắm, thấy Tần Kiêu cầm điện thoại đứng bên cửa sổ cũng không biết là đang gọi điện thoại cho ai. 

Cô không để ý đến anh, đi đến mép giường lật chăn  leo lên giường, nghe được Tần Kiêu nói với người bên kia: “Tổng giám đốc Trịnh, việc này tôi phải bàn lại với vợ tôi đã.” 

Vốn dĩ Đường Khê không để ý anh đang nói chuyện gì, sau khi nghe được anh muốn bàn bạc gì với mình bèn ngẩng đầu lên nhìn anh. 

Tần Kiêu cúp điện thoại, nói với cô: “Khê Khê, tổng giám đốc Trịnh muốn làm phù rể cho hôn lễ của chúng ta.” 

Tổng giám đốc Trịnh? 

“Là tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Nguyên Đỉnh?” 

Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: “Là anh ấy.” 

Đường Khê đã hiểu, uyển chuyển từ chối: “Nhưng bên phía phù rể của anh không phải đã có bốn người rồi sao? Nếu mời thêm một người nữa là năm người, có chút nhiều, bên phía em cũng không còn ai thích hợp để chọn làm phù dâu nữa.” 

Tần Kiêu nói: “Đổi Lý Anh thành anh ấy.” 

Đường Khê: “Làm vậy có phải là hơi không lễ phép với Lý Anh hay không, người ta có lòng tốt làm phù rể cho anh, anh còn đổi người ta đi nữa, làm vậy không thích hợp cho lắm.” 

Tần Kiêu cúi đầu, mở điện thoại lên, tìm lịch sử trò chuyện của mình và Lý Anh cho Đường Khê xem. 

Lý Anh: [Tổng giám đốc Tần, vừa rồi tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Nguyên Đỉnh tìm tôi, muốn cạnh tranh vị trí phù rể với tôi. Có thể làm phù rể của anh chính là may mắn ba đời của Lý Anh tôi, nhưng xét thấy đối phương là đối tác hợp tác thân thiện lâu dài của công ty chúng ta, vì công ty, tôi nguyện ý nhường lại vị trí thần thánh này.]

Đường Khê nhìn hàng loạt câu nói khoa trương trên màn hình điện thoại của Tần Kiêu, cô dở khóc dở cười: “Đây là hôn lễ của chúng ta, hôn lễ vui vẻ thôi, không cần phải để ý nhiều như vậy. Lý Anh đi theo bên cạnh anh lâu như thế, tận tâm tận lực trong công việc, trong thâm tâm anh đã xem anh ta như bạn bè, có thể anh ta có thói quen đặt công việc của công ty lên trước, nhưng chúng ta không thể như vậy được. Anh nói lại với anh ta, công ty của chúng ta cũng không thua kém gì tập đoàn Nguyên Đỉnh, không cần lo lắng về vấn đề hợp tác.” 

“Cậu ta sẽ không nghe đâu, cậu ta sẽ cố hết sức từ chối làm phù rể của anh.” 

Đường Khê: “Vì sao?” 

Tần Kiêu thấy vẻ mặt cô khó hiểu, nói thẳng: “Theo như hiểu biết của anh về cậu ta, hẳn là cậu ta đã lấy bao lì xì của tổng giám đốc Trịnh.” 

Đường Khê sửng sốt, nhìn dáng vẻ của Tần Kiêu không giống như nói láo. Nghĩ đến bản thân mình vừa sợ có lỗi với Lý Anh mà nói một đống lời nói kia, cô cảm thấy thật là vả mặt.

“Làm sao mà anh ta lại như thế được, vì chút tiền lì xì mà nhường lại vị trí phù rể sao?” 

Tần Kiêu không để bụng: “Cậu ta vẫn luôn là như vậy.” 

Đường Khê khó tin nổi: “Anh trả tiền lương cho anh ta không thấp nhỉ, anh ta cũng không thiếu tiền đến mức vì chút bao lì xì mà không thèm làm phù rể nữa. Anh vẫn là ông chủ trong công việc của anh ta mà, nếu như vậy thì ông chủ này trong lòng anh ta chẳng phải không có tí phân lượng nào sao? Có phải anh hiểu lầm anh ta rồi hay không?” 

Tần Kiêu rất tự mình hiểu lấy: “Nếu không cậu ta nói nhiều lời hay ý đẹp như vậy là có ý đồ gì với anh?” 

Đường Khê: “…” 

Điện thoại của Tần Kiêu rung lên một cái, Tần Kiêu cúi đầu nhìn, nói: “Tổng giám đốc Trịnh lại gửi tin nhắn cho anh.” 

Đường Khê hỏi: “Quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Trịnh này như thế nào?” 

Trước đây cô nghe Tần Kiêu và tổng giám đốc Trịnh gọi điện thoại, ngữ khí giống như đối tác hợp tác bình thường, không giống như với bọn người Quý Chính Sâm, có thể tuỳ ý nói giỡn. 

Tần Kiêu nói: “Anh và anh ấy đã hợp tác hơn ba năm, trước đây vẫn luôn qua lại với nhau vì công việc, ngẫu nhiên thì cũng có tiệc xã giao, không được gọi là thân thiết. Khoảng thời gian trước, đột nhiên anh ấy bắt đầu mời anh đi ăn, lúc dùng bữa thì nhìn anh chăm chú.” 

Đường Khê: “Anh ấy nhìn anh chăm chú?” 

Tần Kiêu giải thích nói: “Em đừng hiểu lầm.” 

Đường Khê thấy anh khẩn trương đến mức giống như sợ mình sẽ hiểu lầm cái gì đó, cười nói: “Cái này thì có gì mà hiểu lầm, các anh hai người đàn ông cùng nhau ăn cơm thì có thể làm gì được, anh ấy mời anh ăn cơm, muốn làm phù rể của anh, có khả năng là muốn theo đuổi Chi Tử.” 

Tần Kiêu ừ một tiếng, nhìn qua cũng biết chút gì đó, nói: “Anh ấy và bạn thân của em, rất xứng đôi.” 

Đường Khê sửng sốt, không nghĩ tới Tần Kiêu vậy mà sẽ nói ra những lời như thế này. 

Tần Kiêu: “Có một lần ăn cơm ở nhà ăn, anh thấy anh ấy và bạn thân của em ở cùng nhau, bầu không khí rất hài hoà.” 

Đường Khê thấy biểu cảm như bị gục ngã của anh, có chút kinh ngạc. 

Bình thường nhìn anh không hề quan tâm tới bất kì chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy Chi Tử đều giống như không hề quen biết, không nghĩ tới sau lưng anh còn lén lút đẩy thuyền Chi Tử và người khác nữa chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện