Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào mắt Đường Khê, nhìn thấy cô cố ý làm cho mình vui vẻ, trong lòng mềm nhũn.
Anh vòng tay qua eo cô, ấn cô xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Khê đặt tay lên vai anh, đẩy nhẹ và nói: “Anh còn chưa nói câu ngược lại của câu em nói nữa, ừm …”
Sau khi Đường Khê nói điều này, đã bị anh cuốn lấy đ@u lưỡi chọc ghẹo triền miên. Đôi mắt cô bị nụ hôn của anh làm mờ đi, cô phát hiện ngón tay anh đã xuyên qua cổ cô, cô đè tay anh lại, thở hổn hển nói: “Không, đừng ở đây, trở về… vào phòng ngủ đi.”
Tần Kiêu dừng lại hôn từng ngón tay của cô, thấp giọng nói: “Tần Kiêu yêu Đường Khê.”
Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, sâu trong đáy mắt tràn đầy cảm giác không thoả mãn, Đường Khê không thể từ chối trước dáng vẻ này của anh, cô ôm cổ anh nói: “Anh nói sai rồi, ngược lại mà, là Đường Khê yêu Tần Kiêu, anh thua rồi.”
Tần Kiêu ậm ừ, vùi đầu vào cổ cô, giọng anh như có dòng điện, ghé vào tai cô thì thầm: “Anh thua rồi, em có yêu cầu gì cứ nói với anh.”
Một đêm nồng nhiệt, Đường Khê nhìn ánh đèn thủy tinh treo trên trần dần mờ đi rồi biến mất, không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Tần Kiêu đã không còn ở trên giường, Đường Khê nhìn về phía phòng tắm, nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì, xem ra anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài.
Gần đây, Tần Kiêu không đi làm buổi sáng, vì vậy anh sẽ ở trên giường với Đường Khê thêm một lúc nữa vào buổi sáng và cùng nhau thức dậy, Đường Khê xem giờ trên điện thoại, bây giờ mới hơn tám giờ, sớm như vậy mà anh đã đi chắc là có công việc đột xuất.
Đường Khê từ trên giường ngồi dậy, vừa định đứng dậy thì nhìn thấy chiếc lọ ước tối hôm qua cô cầm xuống dưới lầu, đặt ở trên tủ đầu giường.
Trò chơi nhỏ tối hôm qua cô chơi với Tần Kiêu kết thúc sau một hiệp, sau đó hai người lăn lộn trên ghế sô pha, cô cũng không biết làm cách nào mà mình lên được đến phòng, nhưng chắc chắn là Tần Kiêu đã mang lọ điều ước lên.
Cô đưa tay chạm vào lọ ước, mỉm cười đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trước khi xuống lầu, Đường Khê đến phòng làm việc của Tần Kiêu xem một chút, nhưng anh không có ở trong phòng làm việc. Cô chậm rãi đi xuống lầu, vừa đi đến cầu thang, liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng cắt rau. Vốn tưởng rằng Tần Kiêu gọi dì Bạch tới nấu cơm, Đường Khê cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị chào hỏi dì Bạch.
Cô bước đến cửa bếp, đôi mắt đờ ra trong giây lát. Lúc này không phải dì Bạch đang bận nấu ăn trong bếp, mà là chồng cô, người chưa bao giờ nấu ăn.
Cô dừng lại trước cửa phòng bếp, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Nghe thấy giọng nói của Đường Khê, Tần Kiêu quay đầu lại đối mặt với Đường Khê, tay cầm con dao làm bếp, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
“Chào buổi sáng.”
“Bữa sáng anh làm món gì?”
Đường Khê đi tới trước mặt anh, nhìn thấy rất nhiều trứng cháy và giăm bông bị ném vào thùng rác bên cạnh, hình như anh đang muốn làm bánh sandwich.
Nhưng rõ ràng, anh đã không thành công. Thấy cô nhìn vào thùng rác, Tần Kiêu hơi quay người để che tầm nhìn của cô. Đường Khê hỏi: “Muốn làm bánh sandwich sao?”
Tần Kiêu ậm ừ nói: “Thử làm, nhưng còn chưa tốt, em ra phòng khách ngồi một lát đi.”
Đường Khê thấy anh có vẻ còn muốn làm thử tiếp, không cười nhạo anh, không muốn làm tổn thương sự tự tin của anh, và dành cho anh sự tôn trọng, “Trứng không dễ chiên, đây là lần đầu tiên anh rán trứng. Nếu không có người chỉ, rất dễ bị hỏng, nên là anh chiên đi, em đứng ở bên cạnh chỉ cho anh.”
Cô nhướng mày nhìn Tần Kiêu, vẻ mặt khoe khoang.
Tần Kiêu cười nói: “Vậy vất vả cho Đường lão sư chỉ giáo.”
Đường lão sư? Tên gì kỳ quặc thế này? Đường Khê vỗ vỗ ngực, thuận theo lời nói: “Mang danh Đường lão sư trên người, thầy Đường dạy nấu ăn, dạy một kèm một, dạy là hiểu.” Tần Kiêu nghe thấy thanh âm của cô có chút khàn khàn, rồi rót một ly nước ấm đưa cho cô, “Uống nước trước đi.”
Đường Khê cầm lấy ly nước, ngẩng đầu uống một ngụm, đặt ly nước sang một bên, nhìn dưa chuột thái nhỏ trên thớt dày hơn ngón tay út, quay lại và tìm máy cắt rau củ đa năng rồi đưa cho anh.
Tần Kiêu nhìn máy cắt rau củ, tự hỏi nó dùng để làm gì.
Đường Khê làm mẫu cho anh xem: “Đặt quả dưa chuột này lên và trượt nó xuống, anh có thể làm dưa chuột bào sợi. Không chỉ dưa chuột bào sợi, khoai tây bào sợi, cà rốt bào sợi cũng có thể được làm bằng thứ này.”
Tần Kiêu nói: “Chưa từng nhìn thấy em dùng cái này bao giờ.”
Anh thường đứng bên cạnh Đường Khê và xem Đường Khê nấu ăn, Đường Khê đều cắt rau củ bằng dao.
Đường Khê nói: “Em đã sử dụng cái này khi em mới học nấu ăn, còn bây giờ em đã nấu ăn rất lâu rồi, nên em có thể cắt rau củ rất nhanh, vì vậy em không cần dùng đến nó. Nếu anh chưa từng nấu ăn thì cứ dùng cái này đi. Đừng dùng dao cắt, em sợ anh cắt vào tay mất.”
Tần Kiêu nghe lời nói quan tâm của cô, khóe môi cong lên, nói: “Được.”
Nếu nói Đường Khê chỉ bảo anh ấy làm bữa sáng, Đường Khê cũng không phải quá chuyên nghiệp, vì vậy cô dạy anh bằng cách ở bên cạnh anh, nhắc nhở anh cho bao nhiêu nguyên liệu vào và khi nào nên tắt bếp.
Làm bánh sandwich cũng không khó, được Đường Khê nhắc nhở nên lần này trứng không cháy nữa.
Hai cái bánh sandwich rất nhanh đã chuẩn bị xong, Đường Khê nhìn hắn nói: “Anh ăn một cái chắc không đủ đâu, làm thêm một cái nữa đi.”
Tần Kiêu đem sandwich đặt lên đ ĩa, nói: “Đủ rồi.”
Nhìn anh làm bánh sandwich có vẻ rất đơn giản, nhưng kỳ thực anh cũng có chút không thoải mái, Đường Khê ở bên cạnh nhìn, mỗi một bước của anh đều giống như trải qua kì thi sát hạch vậy, sợ làm không tốt sẽ mất mặt.
Cuối cùng cũng làm đến bước cuối cùng, hai chiếc bánh sandwich ra khỏi chảo trơn tru, hình thức không tệ.
Lượng dầu và muối trong trứng đều được cho theo chỉ dẫn của Đường Khê, vì vậy hương vị sẽ không quá tệ, đây được coi là một bước thành công.
Nếu làm cái thứ ba, có thể sẽ thất bại, không được như đẹp như vậy nữa. Vẫn là nên thử làm lại khi Đường Khê không có ở đây.
Anh mang bánh sandwich đến bàn ăn, còn Đường Khê bưng hai cốc nước ấm đi theo vào phòng ăn, cầm điện thoại lên chụp ảnh bánh kẹp trên bàn.
Thấy cô chụp ảnh, Tần Kiêu hỏi: “Em chụp ảnh làm gì?” “
“Để lưu lại kỷ niệm, lần đầu tiên được chồng làm bữa sáng cho.”
Tần Kiêu tỏ vẻ không quan tâm lắm nói, ” Sao không đăng lên vòng bạn bè đi.”
Đường Khê quan sát sắc mặt của anh hỏi: “Anh muốn em chia sẻ khoảnh khắc này lên vòng bạn bè sao?”
“Không phải, đừng đăng.” Tần Kiêu vội vàng trả lời.
Nghe câu trả lời của anh nhanh như vậy, Đường Khê đã hiểu ra, anh cảm thấy bánh kẹp này trông không đẹp mắt lắm, để cô đăng lên cũng thấy xấu hổ.
Quỷ sĩ diện. Đường Khê trong lòng phàn nàn, nhìn anh và nói đùa: “Tại sao không được đăng? Đây là lần đầu tiên chồng em làm bữa sáng. Nó rất ngon, em thực sự muốn đăng nó lên vòng bạn bè để khoe khoang. Để bạn bè trong vòng bạn bè thấy chồng em tốt như thế nào.”
“Khê Khê.” Tần Kiêu nheo mắt, và đưa tay lên nhéo cằm cô.
“Được, được, em không nói nhảm nữa, em đói bụng, mau ăn thôi.” Đường Khê sủng nịch vỗ vỗ cánh tay của anh.
Tần Kiêu cúi đầu hôn lên môi cô, động tác có chút hung hăng.
Ăn sáng xong, Đường Khê hỏi Tần Kiêu: “Anh có việc gì phải làm không?”
“Không, anh ở cùng em.” Tần Kiêu vòng tay qua eo cô, nói: “Em lại nghĩ ra trò gì chơi với anh sao?”
Khi hai người ở cùng nhau, Đường Khê thường xuyên rủ anh chơi một số trò chơi trẻ con, lần nào Tần Kiêu cũng hợp tác, nhưng những trò chơi trẻ con này cuối cùng sẽ bị anh chơi thành trò chơi người lớn.
“Chúng ta đi dạo một chút, cho anh thấy cuộc sống của người dân khu chúng ta thoải mái dễ chịu như thế nào.”
Đường Khê trong bữa ăn đã cùng Tần Kiêu thương lượng với nhau, không chuyển đi, bởi vì Đường Khê rất thích không khí sinh hoạt nơi đây.
Phía sau khu biệt thự của họ có một công viên, sau khi một giáo viên nhạc viện về hưu, ngày nào cũng đến công viên dạy múa hát miễn phí cho người khác, dần dần hình thành một đội văn nghệ nghiệp dư, hằng ngày mọi người đều ra đây tụ tập ca múa hát. Mỗi sáng khi Đường Khê đi ngang qua đó, cô có thể thấy rất nhiều người, thực sự rất náo nhiệt.
Tần Kiêu không phản đối đề xuất của Đường Khê.
Sau khi thay xong quần áo, hai người tay trong tay chậm rãi đi tới công viên.
Công viên nằm ngay phía sau biệt thự, ra khỏi cửa rẽ trái, đi bộ vài phút là tới nơi.
Vì là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán nên công viên náo nhiệt hơn ngày thường, khắp nơi đều có người, có gia đình đang chơi đùa với con cái, có người đang đi dạo tận hưởng ánh nắng ban mai.
“Anh thấy sao? Nơi này rất náo nhiệt đúng không? Có phải anh trước giờ chưa từng chú ý tới nơi này hay không?” Đường Khê hỏi Tần Kiêu.
Tần Kiêu thường không đi làm ngang qua đây, và anh cũng không phải là người rảnh rỗi mà dừng lại để ngắm cảnh xung quanh.
Tần Kiêu khẽ gật đầu, trước mặt đột nhiên một trận gió thổi qua, Đường Khê đem mặt vùi vào trong ngực Tần Kiêu, đi về phía trước mấy bước, cảm giác gió không quá lớn, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Kiêu giơ tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khê lắc đầu, “Không lạnh, chúng ta qua bên kia đi.”
Đường Khê giơ ngón tay sang bên phải, “Ở đó có người đang biểu diễn thêu hoa rổ, còn có người đang tập thái cực quyền.”
Cô không biết nghĩ đến điều gì mà cười khúc khích.
Tần Kiêu thấy cô cười ngây ngô, hỏi: “Em cười cái gì vậy?”
Đường Khê nói: “Em đột nhiên nghĩ đến sau này khi chúng ta già đi có phải hay không cũng sẽ ở công viên này, em theo bọn họ thuê hoa rổ, còn anh thì luyện thái cực quyền ở phía bên kia.”
Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Kiêu, suy nghĩ xem có nên để anh học hai chiêu Thái Cực quyền của các trưởng lão rồi thể hiện cho mình xem hay không, nhìn khí chất của anh, chắc hẳn đánh Thái Cực Quyền nhất định rất ngầu.
Tần Kiêu thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, hai mắt đen kịt, khóe miệng không kìm được nhếch lên, có thể nhìn thấu hình ảnh cô đang tưởng tượng lúc này, giơ tay gõ lên trán cô, “Đừng nghĩ về điều đó, hôm nay anh sẽ không đánh thái cực quyền cho em xem đâu.”
Đường Khê: “…”
Anh có phải quá nhạy bén không.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tần Kiêu đã bổ sung thêm một câu.
“Dù em làm nũng cũng vô dụng.” Anh không thể tập Thái Cực Quyền trước đông người như vậy được.
Đường Khê cắn môi, nhướng mi, vừa ngây thơ vừa ủy khuất nhìn anh, nũng nịu nói: “Thật sao? Làm nũng cũng vô dụng sao?” Thấy cô như vậy, Tần Kiêu vội vàng ôm lấy eo cô, úp mặt cô vào ngực anh, anh liếc nhìn xung quanh, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Sau này không được phép lộ vẻ mặt như thế này ra ngoài, chỉ có thể cho anh xem bộ dạng này của em thôi.”
Đường Khê nghe thấy vị dấm trong lời nói của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu và nói: “Được.”
Hai người đi vòng quanh công viên, và khi họ chuẩn bị quay về, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lớn từ phía sau.
“Tần Tiêu, hahaha, người anh em, ta lại gặp nhau rồi.”
Đường Khê nghe được có người gọi Tần Kiêu, quay mặt lại, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười đi tới.
Đường Khê nhận ra người đi tới, tim đập lỡ một nhịp, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tần Kiêu mím môi, khóe miệng hơi cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa chào hỏi họ.
Đường Khê thở dài.
Tại sao lại xui xẻo như vậy, cô vừa thuyết phục được Tần Kiêu không chuyển nhà, thì lại gặp ngay Lý tráng tráng ở đây.
Anh vòng tay qua eo cô, ấn cô xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Khê đặt tay lên vai anh, đẩy nhẹ và nói: “Anh còn chưa nói câu ngược lại của câu em nói nữa, ừm …”
Sau khi Đường Khê nói điều này, đã bị anh cuốn lấy đ@u lưỡi chọc ghẹo triền miên. Đôi mắt cô bị nụ hôn của anh làm mờ đi, cô phát hiện ngón tay anh đã xuyên qua cổ cô, cô đè tay anh lại, thở hổn hển nói: “Không, đừng ở đây, trở về… vào phòng ngủ đi.”
Tần Kiêu dừng lại hôn từng ngón tay của cô, thấp giọng nói: “Tần Kiêu yêu Đường Khê.”
Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, sâu trong đáy mắt tràn đầy cảm giác không thoả mãn, Đường Khê không thể từ chối trước dáng vẻ này của anh, cô ôm cổ anh nói: “Anh nói sai rồi, ngược lại mà, là Đường Khê yêu Tần Kiêu, anh thua rồi.”
Tần Kiêu ậm ừ, vùi đầu vào cổ cô, giọng anh như có dòng điện, ghé vào tai cô thì thầm: “Anh thua rồi, em có yêu cầu gì cứ nói với anh.”
Một đêm nồng nhiệt, Đường Khê nhìn ánh đèn thủy tinh treo trên trần dần mờ đi rồi biến mất, không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Tần Kiêu đã không còn ở trên giường, Đường Khê nhìn về phía phòng tắm, nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì, xem ra anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài.
Gần đây, Tần Kiêu không đi làm buổi sáng, vì vậy anh sẽ ở trên giường với Đường Khê thêm một lúc nữa vào buổi sáng và cùng nhau thức dậy, Đường Khê xem giờ trên điện thoại, bây giờ mới hơn tám giờ, sớm như vậy mà anh đã đi chắc là có công việc đột xuất.
Đường Khê từ trên giường ngồi dậy, vừa định đứng dậy thì nhìn thấy chiếc lọ ước tối hôm qua cô cầm xuống dưới lầu, đặt ở trên tủ đầu giường.
Trò chơi nhỏ tối hôm qua cô chơi với Tần Kiêu kết thúc sau một hiệp, sau đó hai người lăn lộn trên ghế sô pha, cô cũng không biết làm cách nào mà mình lên được đến phòng, nhưng chắc chắn là Tần Kiêu đã mang lọ điều ước lên.
Cô đưa tay chạm vào lọ ước, mỉm cười đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trước khi xuống lầu, Đường Khê đến phòng làm việc của Tần Kiêu xem một chút, nhưng anh không có ở trong phòng làm việc. Cô chậm rãi đi xuống lầu, vừa đi đến cầu thang, liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng cắt rau. Vốn tưởng rằng Tần Kiêu gọi dì Bạch tới nấu cơm, Đường Khê cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị chào hỏi dì Bạch.
Cô bước đến cửa bếp, đôi mắt đờ ra trong giây lát. Lúc này không phải dì Bạch đang bận nấu ăn trong bếp, mà là chồng cô, người chưa bao giờ nấu ăn.
Cô dừng lại trước cửa phòng bếp, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Nghe thấy giọng nói của Đường Khê, Tần Kiêu quay đầu lại đối mặt với Đường Khê, tay cầm con dao làm bếp, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
“Chào buổi sáng.”
“Bữa sáng anh làm món gì?”
Đường Khê đi tới trước mặt anh, nhìn thấy rất nhiều trứng cháy và giăm bông bị ném vào thùng rác bên cạnh, hình như anh đang muốn làm bánh sandwich.
Nhưng rõ ràng, anh đã không thành công. Thấy cô nhìn vào thùng rác, Tần Kiêu hơi quay người để che tầm nhìn của cô. Đường Khê hỏi: “Muốn làm bánh sandwich sao?”
Tần Kiêu ậm ừ nói: “Thử làm, nhưng còn chưa tốt, em ra phòng khách ngồi một lát đi.”
Đường Khê thấy anh có vẻ còn muốn làm thử tiếp, không cười nhạo anh, không muốn làm tổn thương sự tự tin của anh, và dành cho anh sự tôn trọng, “Trứng không dễ chiên, đây là lần đầu tiên anh rán trứng. Nếu không có người chỉ, rất dễ bị hỏng, nên là anh chiên đi, em đứng ở bên cạnh chỉ cho anh.”
Cô nhướng mày nhìn Tần Kiêu, vẻ mặt khoe khoang.
Tần Kiêu cười nói: “Vậy vất vả cho Đường lão sư chỉ giáo.”
Đường lão sư? Tên gì kỳ quặc thế này? Đường Khê vỗ vỗ ngực, thuận theo lời nói: “Mang danh Đường lão sư trên người, thầy Đường dạy nấu ăn, dạy một kèm một, dạy là hiểu.” Tần Kiêu nghe thấy thanh âm của cô có chút khàn khàn, rồi rót một ly nước ấm đưa cho cô, “Uống nước trước đi.”
Đường Khê cầm lấy ly nước, ngẩng đầu uống một ngụm, đặt ly nước sang một bên, nhìn dưa chuột thái nhỏ trên thớt dày hơn ngón tay út, quay lại và tìm máy cắt rau củ đa năng rồi đưa cho anh.
Tần Kiêu nhìn máy cắt rau củ, tự hỏi nó dùng để làm gì.
Đường Khê làm mẫu cho anh xem: “Đặt quả dưa chuột này lên và trượt nó xuống, anh có thể làm dưa chuột bào sợi. Không chỉ dưa chuột bào sợi, khoai tây bào sợi, cà rốt bào sợi cũng có thể được làm bằng thứ này.”
Tần Kiêu nói: “Chưa từng nhìn thấy em dùng cái này bao giờ.”
Anh thường đứng bên cạnh Đường Khê và xem Đường Khê nấu ăn, Đường Khê đều cắt rau củ bằng dao.
Đường Khê nói: “Em đã sử dụng cái này khi em mới học nấu ăn, còn bây giờ em đã nấu ăn rất lâu rồi, nên em có thể cắt rau củ rất nhanh, vì vậy em không cần dùng đến nó. Nếu anh chưa từng nấu ăn thì cứ dùng cái này đi. Đừng dùng dao cắt, em sợ anh cắt vào tay mất.”
Tần Kiêu nghe lời nói quan tâm của cô, khóe môi cong lên, nói: “Được.”
Nếu nói Đường Khê chỉ bảo anh ấy làm bữa sáng, Đường Khê cũng không phải quá chuyên nghiệp, vì vậy cô dạy anh bằng cách ở bên cạnh anh, nhắc nhở anh cho bao nhiêu nguyên liệu vào và khi nào nên tắt bếp.
Làm bánh sandwich cũng không khó, được Đường Khê nhắc nhở nên lần này trứng không cháy nữa.
Hai cái bánh sandwich rất nhanh đã chuẩn bị xong, Đường Khê nhìn hắn nói: “Anh ăn một cái chắc không đủ đâu, làm thêm một cái nữa đi.”
Tần Kiêu đem sandwich đặt lên đ ĩa, nói: “Đủ rồi.”
Nhìn anh làm bánh sandwich có vẻ rất đơn giản, nhưng kỳ thực anh cũng có chút không thoải mái, Đường Khê ở bên cạnh nhìn, mỗi một bước của anh đều giống như trải qua kì thi sát hạch vậy, sợ làm không tốt sẽ mất mặt.
Cuối cùng cũng làm đến bước cuối cùng, hai chiếc bánh sandwich ra khỏi chảo trơn tru, hình thức không tệ.
Lượng dầu và muối trong trứng đều được cho theo chỉ dẫn của Đường Khê, vì vậy hương vị sẽ không quá tệ, đây được coi là một bước thành công.
Nếu làm cái thứ ba, có thể sẽ thất bại, không được như đẹp như vậy nữa. Vẫn là nên thử làm lại khi Đường Khê không có ở đây.
Anh mang bánh sandwich đến bàn ăn, còn Đường Khê bưng hai cốc nước ấm đi theo vào phòng ăn, cầm điện thoại lên chụp ảnh bánh kẹp trên bàn.
Thấy cô chụp ảnh, Tần Kiêu hỏi: “Em chụp ảnh làm gì?” “
“Để lưu lại kỷ niệm, lần đầu tiên được chồng làm bữa sáng cho.”
Tần Kiêu tỏ vẻ không quan tâm lắm nói, ” Sao không đăng lên vòng bạn bè đi.”
Đường Khê quan sát sắc mặt của anh hỏi: “Anh muốn em chia sẻ khoảnh khắc này lên vòng bạn bè sao?”
“Không phải, đừng đăng.” Tần Kiêu vội vàng trả lời.
Nghe câu trả lời của anh nhanh như vậy, Đường Khê đã hiểu ra, anh cảm thấy bánh kẹp này trông không đẹp mắt lắm, để cô đăng lên cũng thấy xấu hổ.
Quỷ sĩ diện. Đường Khê trong lòng phàn nàn, nhìn anh và nói đùa: “Tại sao không được đăng? Đây là lần đầu tiên chồng em làm bữa sáng. Nó rất ngon, em thực sự muốn đăng nó lên vòng bạn bè để khoe khoang. Để bạn bè trong vòng bạn bè thấy chồng em tốt như thế nào.”
“Khê Khê.” Tần Kiêu nheo mắt, và đưa tay lên nhéo cằm cô.
“Được, được, em không nói nhảm nữa, em đói bụng, mau ăn thôi.” Đường Khê sủng nịch vỗ vỗ cánh tay của anh.
Tần Kiêu cúi đầu hôn lên môi cô, động tác có chút hung hăng.
Ăn sáng xong, Đường Khê hỏi Tần Kiêu: “Anh có việc gì phải làm không?”
“Không, anh ở cùng em.” Tần Kiêu vòng tay qua eo cô, nói: “Em lại nghĩ ra trò gì chơi với anh sao?”
Khi hai người ở cùng nhau, Đường Khê thường xuyên rủ anh chơi một số trò chơi trẻ con, lần nào Tần Kiêu cũng hợp tác, nhưng những trò chơi trẻ con này cuối cùng sẽ bị anh chơi thành trò chơi người lớn.
“Chúng ta đi dạo một chút, cho anh thấy cuộc sống của người dân khu chúng ta thoải mái dễ chịu như thế nào.”
Đường Khê trong bữa ăn đã cùng Tần Kiêu thương lượng với nhau, không chuyển đi, bởi vì Đường Khê rất thích không khí sinh hoạt nơi đây.
Phía sau khu biệt thự của họ có một công viên, sau khi một giáo viên nhạc viện về hưu, ngày nào cũng đến công viên dạy múa hát miễn phí cho người khác, dần dần hình thành một đội văn nghệ nghiệp dư, hằng ngày mọi người đều ra đây tụ tập ca múa hát. Mỗi sáng khi Đường Khê đi ngang qua đó, cô có thể thấy rất nhiều người, thực sự rất náo nhiệt.
Tần Kiêu không phản đối đề xuất của Đường Khê.
Sau khi thay xong quần áo, hai người tay trong tay chậm rãi đi tới công viên.
Công viên nằm ngay phía sau biệt thự, ra khỏi cửa rẽ trái, đi bộ vài phút là tới nơi.
Vì là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán nên công viên náo nhiệt hơn ngày thường, khắp nơi đều có người, có gia đình đang chơi đùa với con cái, có người đang đi dạo tận hưởng ánh nắng ban mai.
“Anh thấy sao? Nơi này rất náo nhiệt đúng không? Có phải anh trước giờ chưa từng chú ý tới nơi này hay không?” Đường Khê hỏi Tần Kiêu.
Tần Kiêu thường không đi làm ngang qua đây, và anh cũng không phải là người rảnh rỗi mà dừng lại để ngắm cảnh xung quanh.
Tần Kiêu khẽ gật đầu, trước mặt đột nhiên một trận gió thổi qua, Đường Khê đem mặt vùi vào trong ngực Tần Kiêu, đi về phía trước mấy bước, cảm giác gió không quá lớn, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Kiêu giơ tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khê lắc đầu, “Không lạnh, chúng ta qua bên kia đi.”
Đường Khê giơ ngón tay sang bên phải, “Ở đó có người đang biểu diễn thêu hoa rổ, còn có người đang tập thái cực quyền.”
Cô không biết nghĩ đến điều gì mà cười khúc khích.
Tần Kiêu thấy cô cười ngây ngô, hỏi: “Em cười cái gì vậy?”
Đường Khê nói: “Em đột nhiên nghĩ đến sau này khi chúng ta già đi có phải hay không cũng sẽ ở công viên này, em theo bọn họ thuê hoa rổ, còn anh thì luyện thái cực quyền ở phía bên kia.”
Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Kiêu, suy nghĩ xem có nên để anh học hai chiêu Thái Cực quyền của các trưởng lão rồi thể hiện cho mình xem hay không, nhìn khí chất của anh, chắc hẳn đánh Thái Cực Quyền nhất định rất ngầu.
Tần Kiêu thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, hai mắt đen kịt, khóe miệng không kìm được nhếch lên, có thể nhìn thấu hình ảnh cô đang tưởng tượng lúc này, giơ tay gõ lên trán cô, “Đừng nghĩ về điều đó, hôm nay anh sẽ không đánh thái cực quyền cho em xem đâu.”
Đường Khê: “…”
Anh có phải quá nhạy bén không.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tần Kiêu đã bổ sung thêm một câu.
“Dù em làm nũng cũng vô dụng.” Anh không thể tập Thái Cực Quyền trước đông người như vậy được.
Đường Khê cắn môi, nhướng mi, vừa ngây thơ vừa ủy khuất nhìn anh, nũng nịu nói: “Thật sao? Làm nũng cũng vô dụng sao?” Thấy cô như vậy, Tần Kiêu vội vàng ôm lấy eo cô, úp mặt cô vào ngực anh, anh liếc nhìn xung quanh, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Sau này không được phép lộ vẻ mặt như thế này ra ngoài, chỉ có thể cho anh xem bộ dạng này của em thôi.”
Đường Khê nghe thấy vị dấm trong lời nói của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu và nói: “Được.”
Hai người đi vòng quanh công viên, và khi họ chuẩn bị quay về, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lớn từ phía sau.
“Tần Tiêu, hahaha, người anh em, ta lại gặp nhau rồi.”
Đường Khê nghe được có người gọi Tần Kiêu, quay mặt lại, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười đi tới.
Đường Khê nhận ra người đi tới, tim đập lỡ một nhịp, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tần Kiêu mím môi, khóe miệng hơi cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa chào hỏi họ.
Đường Khê thở dài.
Tại sao lại xui xẻo như vậy, cô vừa thuyết phục được Tần Kiêu không chuyển nhà, thì lại gặp ngay Lý tráng tráng ở đây.
Danh sách chương