Đường Khê và Tần Kiêu ở nhà chính của Tần gia trong hai ngày, vào buổi chiều mùng một Tết, Tần Kiêu lái xe đưa Đường Khê trở về ngôi nhà nhỏ của họ.
Đường Khê vừa lên xe liền quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, vừa xấu hổ vừa bực tức, không thèm nhìn Tần Kiêu một cái, cô đang giận anh.
Xe chạy cách nhà chính của Tần gia hai ba cây số, Tần Kiêu liếc mắt nhìn cô cũng không thèm để ý, anh hướng đầu về phía Đường Khê, nhỏ giọng gọi cô: “Khê Khê.”
Đường Khê cũng không quay đầu lại nói: “Anh tập trung lái xe đi, vừa lái xe vừa nói chuyện với em lại bị phân tâm.”
Tần Kiêu đỗ xe ở ven đường, hai tay hạ xuống giữ lấy vai cô, cố gắng để cô quay mặt lại, Đường Tịch cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh lên ngực anh vài cái, cô tức giận nói: “Tránh ra, đừng chạm vào em.”
Cô hơi cúi đầu, mặt hơi nóng lên.
Tần Kiêu ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh biết là anh sai rồi, em đừng tức giận, được không?”
Đường Khê mím môi, không để ý đến anh.
Tần Kiêu áp sát mặt cô, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô một lúc, sau đó đột nhiên tựa đầu vào vai cô cọ cọ, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Khê Khê, anh biết lỗi rồi, em đừng không để ý đến anh nữa.”
Đường Khê không ngờ anh lại làm trò này, thoáng thấy anh ôm cánh tay mình cọ tới cọ lui, đầu tóc hơi rối, lông mi hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy nhìn cô. Nhìn vẻ mặt ấy của anh khiến cô nhất thời dở khóc dở cười, đẩy vai anh nói: “Sao anh đàn ông con trai mà còn làm nũng.”
Tần Tiêu nhướng mày cười cười, ngẩng đầu, trực tiếp đối mặt với cô, lông mi khẽ rũ xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đừng giận anh, lần sau anh sẽ chú ý hơn, được không?”
Lần sau anh sẽ chú ý? Ở bên cạnh Tần Kiêu lâu như vậy, Đường Khê biết rõ ràng chữ chú ý trong miệng anh chính là nói cho có lệ, không chân thành, chính là để lại một đường lui cho lần sau nếu phạm sai tương tự, bởi vì anh chỉ nói chú ý, chứ không chắc chắn sẽ không phạm phải nữa.
Đường Khê hừ lạnh một tiếng, lại quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Khê Khê.” Tần Kiêu ghé sát tai Đường Tịch gọi, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nhìn d ái tai đỏ ửng của cô, muốn cúi xuống hôn cô, nhưng vẫn chưa dỗ dành được, nếu dở trò lưu manh nhất định càng làm cho cô khó chịu, khóe miệng anh hơi nhếch lên, thấp giọng xin lỗi nói: “Đều là lỗi của anh, Khê Khê, em xem anh hơn 20 năm, cuối cùng cũng có vợ để đưa về nhà ăn tết nên tâm tình có phần quá mức kích động, không giữ được bình tĩnh, em hãy tha lỗi cho anh lần này đi.”
“Chúng ta ở nhà chính hai ngày, em vẫn luôn không cho phép anh tới gần em, buổi tối cũng không cho phép chạm vào em, anh chịu đựng thật vất vả.”
Đường Hi: “…”
Nam nhân này quả thực không biết xấu hổ, anh ấy thậm chí có thể nói những lời như vậy.
Bởi vì trong nhà chính có quá nhiều người, không tiện bằng lúc hai người ở một mình, Đường Khê đặc biệt nhắc nhở Tần Kiêu không được chạm vào cô ở ngoài phòng ngủ, cô đã nói với anh mấy lần, Tần Kiêu luôn ra vẻ nghiêm túc nói rằng anh ấy biết.
Đường Khê nghĩ rằng nếu anh ấy biết điều đó thì có nghĩa là anh ấy sẽ tuân thủ nghiêm ngặt.
Hơn nữa cô chỉ cấm anh làm những hành vi thân mật như hôn nhau bên ngoài phòng ngủ, hôn trong phòng ngủ thì có thể chấp nhận được, buổi tối cô sợ ba Tần mẹ Tần nghe thấy quá ồn ào nên không cho phép anh. Tối hôm thứ nhất qua anh ngoan ngoãn không làm gì, nhưng tối hôm qua anh ôm cô vào lòng, vừa than vãn lại dùng cả mỹ nam kế dụ hoặc cô khiến cô đồng ý cho anh làm, nhưng động tác phải nhẹ nhàng không được phát ra âm thanh quá lớn làm ba Tần mẹ Tần nghe thấy.
Nhưng cô là người duy nhất không thể phát ra âm thanh trong suốt quá trình, anh còn cố ý chơi xấu, thậm chí còn ác liệt hơn bình thường.
Cô không giả vờ thanh toán với anh về vấn đề trên giường.
Trước bữa trưa, Viên Viên lên lầu gọi hai người xuống ăn cơm, từ trong phòng ngủ đi ra hành lang, anh đột nhiên đè cô vào tường hành lang hôn, kết quả Viên Viên đã xuống lầu thấy hai người không có xuống nên lại quay lên gọi bọn họ, đứng ở bậc thang nhìn thấy anh trai cùng chị dâu hôn nhau say đắm, vô cùng đắc ý nhìn, cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Đường Khê cũng không biết cô ấy đứng ở đó nhìn bao lâu, chỉ biết lúc ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cô cùng Tần Kiêu nở nụ cười ái muội.
Đường Khê lúc ấy chỉ ước có thể tìm thấy một cái lỗ trên mặt đất và chui vào.
Đến bây giờ tâm trạng cô vẫn chưa nguôi, hai má nóng bừng.
Tần Kiêu không biết xấu hổ khi nói điều đó như thể cô đã có lỗi với anh rất nhiều.
Đường Khê nhịn không được phản bác lại: “Anh nhịn cái gì, em không cho anh làm, anh nghe xong thì sao?”
Tần Kiêu đúng lý hợp tình nói: “Đêm đầu tiên anh nhịn, đêm thứ hai em đã đồng ý. Như vậy không tính là không nghe lời em nói.”
Đường Khê nghẹn một tiếng.
Rất tốt. Rất tốt. Người đàn ông này quả thực quá hợp lý. Cô không lý luận với anh ta nữa.
Cô hừ lạnh một tiếng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh.
Thấy tình hình không ổn, Tần Kiêu vội vàng ăn năn, “Là anh không nói đạo lý, vì vậy anh xin rút lại câu nói cuối cùng của mình.”
Đường Khê: “…”
Những gì nói đã nói lại còn được rút lại.
Tần Kiêu ôm lấy bả vai Đường Khê, đưa tay chạm vào gò má đỏ bừng của cô và nói: “Được rồi, đừng ngại, chúng ta là vợ chồng, hôn nhau là bình thường.”
Đường Khê vẫn cảm thấy xấu hổ, oán hận nói với anh: “Nhưng Viên Viên đã nhìn thấy.”
Tần Kiêu nói: “Thấy thì thấy.”
“Thấy cũng không sao, chị và anh rể ở nhà cũng thường hôn nhau, Viên Viên cũng quen rồi. “
Thật sao? Viên Viên bắt gặp chị và anh rể cũng hôn nhau à? Đường Khê không tin lắm, nghi ngờ anh nói dối cố ý dỗ dành cô.
Tần Kiêu: “Có lẽ là Viên Viên có vận may. Chị và anh rể hôn nhau mười lần, chín lần con bé bắt gặp. Chúng ta chỉ hôn nhau một lần ở bên ngoài đã bị con bé nhìn thấy.”
Nghe những gì anh nói, Đường Khê cảm thấy đỡ xấu hổ hơn khi có chị và anh rể cũng giống mình, và cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Con người đều như vậy, họ cảm thấy có nhiều người giống mình sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa, vốn dĩ Đường Khê còn đang cảm thấy xấu hổ khi bị Viên Viên nhìn thấy họ hôn môi, Tần Viên sẽ cười nhạo cô, nhất thời cô sẽ bắt đầu cảm thấy xấu hổ trước Tần Viện.
Nhưng tại sao Viên Viên lại thường xuyên bắt gặp những cặp đôi hôn nhau.
Đường Khê tự tin đổ lỗi cho Tần Viên, và sự xấu hổ ngay lập tức được giải tỏa.
Tần Kiêu véo má cô, hôn lên mặt cô, hỏi: “Còn tức giận sao?”
Đường Khê liếc anh một cái nói: “Mau lái xe đi, trong nhà câu đối mùa xuân còn chưa dán.”
Tần Kiêu không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào mặt cô.
Đường Khê nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng với mái tóc bù xù của anh, không khỏi bật cười, đưa tay vuốt lại tóc cho anh.
Tần Kiêu nở một nụ cười, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
Đường Khê nhẹ nhàng nói: “Buổi tối ăn cái gì? Phong tục của chúng ta ở đây là vào đêm mùng một Tết sẽ ăn sủi cảo và bánh trôi, nhưng anh lại không thích ăn cả bánh trôi và sủi cảo. “
Đường Khê trước kia làm bất cứ món gì Tần Kiêu đều ăn, và Đường Khê trước đây không quan tâm nhiều đến anh ấy, vì vậy cô chưa bao giờ nhận ra Tần Kiêu là người kén ăn. Anh ấy không thích 80% các loại thức ăn trong chợ, nhưng may mà người này tuy là kén ăn, nhưng vẫn sẽ ăn chỉ là ăn cái gì không thích cũng không nói lời nào, chỉ ăn ít đi.
Tần Kiêu nói: “Em nấu món gì anh cũng ăn.” Anh không biết nấu ăn nên cũng không có quyền kén ăn.
Đường Khê cười và nói: “Làm sao có thể tùy tiện được? Nếu tự nấu ăn ở nhà, thì phải làm những gì mình thích ăn chứ.”
Tần Kiêu: “Anh thích ăn bất cứ thứ gì em làm.”
Miệng nói thật ngọt, nhưng khi ngồi xuống bàn cơm thì món này ăn không vô, món kia ăn cũng không vô.
Đường Khê: “Anh cứ lái xe đi, em sẽ nghĩ lại xem món nào ngon, Tết Nguyên Đán đồ ăn không thể quá qua loa.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, khởi động xe tiếp tục lái về nhà.
Khi đi ngang qua chợ, Đường Khê đã nghĩ xem nên nấu món gì rồi xuống xe mua một đồ ăn. Bà chủ quầy hàng ngoài cùng thấy Đường Khê đưa chồng đi chợ, thầm nghĩ cô gái này nhìn có vẻ mềm mỏng, không ngờ cô lại lợi hại đến mức khiến chồng ngoan ngoãn phục tùng như vậy. Bà đã luôn suy nghĩ về việc chồng của Đường Khê là người như thế nào và bà đã nghĩ đến việc hỏi cô nhưng lại sợ nhỡ đâu cô là tình nhân của người ta. Nếu chuyện đó là thật vậy thì lại chọc vào nỗi buồn tủi của cô. Rất nhiều lần thấy Đường Khê ra chợ mua đồ ăn nhưng bà đều nhịn không hỏi.
Lần này thấy Đường Khê đi cùng chồng, hai vợ chồng sánh vai đi bên nhau, cơ thể gần như dán vào nhau, bà nháy mắt với Đường Khê, kéo cô sang một bên hỏi: “Trước đây đã muốn hỏi qua, rốt cuộc là cô đã có chồng chưa vậy? Đôi khi đàn ông họ sẽ giả vờ thỏa hiệp để giữ cô lại, và anh ta thậm chí có thể làm một số thủ đoạn ngầm.”
Đường Khê cười một cái, nói: “Cháu biết mà, anh ấy không thích người khác, là hiểu lầm thôi ạ.”
Thấy giọng nói khẳng định của cô, bà chủ cười nói: “Hiểu lầm thì tốt, hiểu lầm thì tốt.”
Bà liếc nhìn Tần Kiêu, nói: “Tôi cảm thấy chồng cô là tuấn tú lịch sự, nhìn cũng không giống người vô lương tâm.”
Tần Kiêu đứng cách đó không xa, nhìn Đường Khê cùng bà chủ nói chuyện nhỏ to, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, không biết đang nói cái gì. Sau khi về đến nhà, Tần Kiêu đem đồ ăn vào bếp, lấy câu đối Tết từ Đường Khê, vừa đi ra vừa hỏi: “Có phải em và bà chủ bán đồ ăn đã nói về anh đúng không?”
Đường Khê nói thẳng: “Đúng vậy, chúng em đã nói về anh.”
Tần Kiêu: “Em đã nói gì về anh?”
Đường Khê nói đùa: “Nói về việc anh rất đẹp trai và giàu có, anh sẽ không lừa dối và bỏ rơi em để tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài chứ?”
Tần Kiêu dừng lại, lặng lẽ nhìn cô. Đường Khê cười: “Đùa thôi, lần trước không phải Lý tráng tráng ở chợ đã nói anh có người thầm mến sao? Bà chủ nghĩ rằng người anh thích là người khác, vì vậy bà ấy nhắc nhở em rằng mối tình đầu rất quan trọng trong trái tim của một người đàn ông, nói em chú ý.”
Tần Kiêu sửng sốt một lúc, “Lý tráng tráng ở chợ thật sự đã nói rằng anh có đối tượng thầm mến sao?”
Đường Khê: “Vâng, không phải vì trước kia anh ta đã từng nói rằng anh không thích em nên anh liền mua lại hàng thịt lợn của anh ta rồi đuổi anh ta đi chỗ khác sao?
Tần Kiêu: “……”
Đường Khê thấy sắc mặt anh cứng đờ, hiếu kỳ nói: “Anh không biết việc này sao? Toàn bộ chợ bán thức ăn đều biết hồi nhỏ anh thích một cô gái, nhưng vì nhà nghèo nên không dám thổ lộ.”
Tần Kiêu: “…”
Chà, cô nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của anh có vẻ anh ấy thực sự không biết điều đó.
Nếu cô biết rằng anh không biết, cô sẽ không nói ra.
Đường Khê vừa lên xe liền quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, vừa xấu hổ vừa bực tức, không thèm nhìn Tần Kiêu một cái, cô đang giận anh.
Xe chạy cách nhà chính của Tần gia hai ba cây số, Tần Kiêu liếc mắt nhìn cô cũng không thèm để ý, anh hướng đầu về phía Đường Khê, nhỏ giọng gọi cô: “Khê Khê.”
Đường Khê cũng không quay đầu lại nói: “Anh tập trung lái xe đi, vừa lái xe vừa nói chuyện với em lại bị phân tâm.”
Tần Kiêu đỗ xe ở ven đường, hai tay hạ xuống giữ lấy vai cô, cố gắng để cô quay mặt lại, Đường Tịch cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh lên ngực anh vài cái, cô tức giận nói: “Tránh ra, đừng chạm vào em.”
Cô hơi cúi đầu, mặt hơi nóng lên.
Tần Kiêu ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh biết là anh sai rồi, em đừng tức giận, được không?”
Đường Khê mím môi, không để ý đến anh.
Tần Kiêu áp sát mặt cô, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô một lúc, sau đó đột nhiên tựa đầu vào vai cô cọ cọ, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Khê Khê, anh biết lỗi rồi, em đừng không để ý đến anh nữa.”
Đường Khê không ngờ anh lại làm trò này, thoáng thấy anh ôm cánh tay mình cọ tới cọ lui, đầu tóc hơi rối, lông mi hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy nhìn cô. Nhìn vẻ mặt ấy của anh khiến cô nhất thời dở khóc dở cười, đẩy vai anh nói: “Sao anh đàn ông con trai mà còn làm nũng.”
Tần Tiêu nhướng mày cười cười, ngẩng đầu, trực tiếp đối mặt với cô, lông mi khẽ rũ xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đừng giận anh, lần sau anh sẽ chú ý hơn, được không?”
Lần sau anh sẽ chú ý? Ở bên cạnh Tần Kiêu lâu như vậy, Đường Khê biết rõ ràng chữ chú ý trong miệng anh chính là nói cho có lệ, không chân thành, chính là để lại một đường lui cho lần sau nếu phạm sai tương tự, bởi vì anh chỉ nói chú ý, chứ không chắc chắn sẽ không phạm phải nữa.
Đường Khê hừ lạnh một tiếng, lại quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Khê Khê.” Tần Kiêu ghé sát tai Đường Tịch gọi, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, nhìn d ái tai đỏ ửng của cô, muốn cúi xuống hôn cô, nhưng vẫn chưa dỗ dành được, nếu dở trò lưu manh nhất định càng làm cho cô khó chịu, khóe miệng anh hơi nhếch lên, thấp giọng xin lỗi nói: “Đều là lỗi của anh, Khê Khê, em xem anh hơn 20 năm, cuối cùng cũng có vợ để đưa về nhà ăn tết nên tâm tình có phần quá mức kích động, không giữ được bình tĩnh, em hãy tha lỗi cho anh lần này đi.”
“Chúng ta ở nhà chính hai ngày, em vẫn luôn không cho phép anh tới gần em, buổi tối cũng không cho phép chạm vào em, anh chịu đựng thật vất vả.”
Đường Hi: “…”
Nam nhân này quả thực không biết xấu hổ, anh ấy thậm chí có thể nói những lời như vậy.
Bởi vì trong nhà chính có quá nhiều người, không tiện bằng lúc hai người ở một mình, Đường Khê đặc biệt nhắc nhở Tần Kiêu không được chạm vào cô ở ngoài phòng ngủ, cô đã nói với anh mấy lần, Tần Kiêu luôn ra vẻ nghiêm túc nói rằng anh ấy biết.
Đường Khê nghĩ rằng nếu anh ấy biết điều đó thì có nghĩa là anh ấy sẽ tuân thủ nghiêm ngặt.
Hơn nữa cô chỉ cấm anh làm những hành vi thân mật như hôn nhau bên ngoài phòng ngủ, hôn trong phòng ngủ thì có thể chấp nhận được, buổi tối cô sợ ba Tần mẹ Tần nghe thấy quá ồn ào nên không cho phép anh. Tối hôm thứ nhất qua anh ngoan ngoãn không làm gì, nhưng tối hôm qua anh ôm cô vào lòng, vừa than vãn lại dùng cả mỹ nam kế dụ hoặc cô khiến cô đồng ý cho anh làm, nhưng động tác phải nhẹ nhàng không được phát ra âm thanh quá lớn làm ba Tần mẹ Tần nghe thấy.
Nhưng cô là người duy nhất không thể phát ra âm thanh trong suốt quá trình, anh còn cố ý chơi xấu, thậm chí còn ác liệt hơn bình thường.
Cô không giả vờ thanh toán với anh về vấn đề trên giường.
Trước bữa trưa, Viên Viên lên lầu gọi hai người xuống ăn cơm, từ trong phòng ngủ đi ra hành lang, anh đột nhiên đè cô vào tường hành lang hôn, kết quả Viên Viên đã xuống lầu thấy hai người không có xuống nên lại quay lên gọi bọn họ, đứng ở bậc thang nhìn thấy anh trai cùng chị dâu hôn nhau say đắm, vô cùng đắc ý nhìn, cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Đường Khê cũng không biết cô ấy đứng ở đó nhìn bao lâu, chỉ biết lúc ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cô cùng Tần Kiêu nở nụ cười ái muội.
Đường Khê lúc ấy chỉ ước có thể tìm thấy một cái lỗ trên mặt đất và chui vào.
Đến bây giờ tâm trạng cô vẫn chưa nguôi, hai má nóng bừng.
Tần Kiêu không biết xấu hổ khi nói điều đó như thể cô đã có lỗi với anh rất nhiều.
Đường Khê nhịn không được phản bác lại: “Anh nhịn cái gì, em không cho anh làm, anh nghe xong thì sao?”
Tần Kiêu đúng lý hợp tình nói: “Đêm đầu tiên anh nhịn, đêm thứ hai em đã đồng ý. Như vậy không tính là không nghe lời em nói.”
Đường Khê nghẹn một tiếng.
Rất tốt. Rất tốt. Người đàn ông này quả thực quá hợp lý. Cô không lý luận với anh ta nữa.
Cô hừ lạnh một tiếng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh.
Thấy tình hình không ổn, Tần Kiêu vội vàng ăn năn, “Là anh không nói đạo lý, vì vậy anh xin rút lại câu nói cuối cùng của mình.”
Đường Khê: “…”
Những gì nói đã nói lại còn được rút lại.
Tần Kiêu ôm lấy bả vai Đường Khê, đưa tay chạm vào gò má đỏ bừng của cô và nói: “Được rồi, đừng ngại, chúng ta là vợ chồng, hôn nhau là bình thường.”
Đường Khê vẫn cảm thấy xấu hổ, oán hận nói với anh: “Nhưng Viên Viên đã nhìn thấy.”
Tần Kiêu nói: “Thấy thì thấy.”
“Thấy cũng không sao, chị và anh rể ở nhà cũng thường hôn nhau, Viên Viên cũng quen rồi. “
Thật sao? Viên Viên bắt gặp chị và anh rể cũng hôn nhau à? Đường Khê không tin lắm, nghi ngờ anh nói dối cố ý dỗ dành cô.
Tần Kiêu: “Có lẽ là Viên Viên có vận may. Chị và anh rể hôn nhau mười lần, chín lần con bé bắt gặp. Chúng ta chỉ hôn nhau một lần ở bên ngoài đã bị con bé nhìn thấy.”
Nghe những gì anh nói, Đường Khê cảm thấy đỡ xấu hổ hơn khi có chị và anh rể cũng giống mình, và cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Con người đều như vậy, họ cảm thấy có nhiều người giống mình sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa, vốn dĩ Đường Khê còn đang cảm thấy xấu hổ khi bị Viên Viên nhìn thấy họ hôn môi, Tần Viên sẽ cười nhạo cô, nhất thời cô sẽ bắt đầu cảm thấy xấu hổ trước Tần Viện.
Nhưng tại sao Viên Viên lại thường xuyên bắt gặp những cặp đôi hôn nhau.
Đường Khê tự tin đổ lỗi cho Tần Viên, và sự xấu hổ ngay lập tức được giải tỏa.
Tần Kiêu véo má cô, hôn lên mặt cô, hỏi: “Còn tức giận sao?”
Đường Khê liếc anh một cái nói: “Mau lái xe đi, trong nhà câu đối mùa xuân còn chưa dán.”
Tần Kiêu không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào mặt cô.
Đường Khê nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng với mái tóc bù xù của anh, không khỏi bật cười, đưa tay vuốt lại tóc cho anh.
Tần Kiêu nở một nụ cười, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
Đường Khê nhẹ nhàng nói: “Buổi tối ăn cái gì? Phong tục của chúng ta ở đây là vào đêm mùng một Tết sẽ ăn sủi cảo và bánh trôi, nhưng anh lại không thích ăn cả bánh trôi và sủi cảo. “
Đường Khê trước kia làm bất cứ món gì Tần Kiêu đều ăn, và Đường Khê trước đây không quan tâm nhiều đến anh ấy, vì vậy cô chưa bao giờ nhận ra Tần Kiêu là người kén ăn. Anh ấy không thích 80% các loại thức ăn trong chợ, nhưng may mà người này tuy là kén ăn, nhưng vẫn sẽ ăn chỉ là ăn cái gì không thích cũng không nói lời nào, chỉ ăn ít đi.
Tần Kiêu nói: “Em nấu món gì anh cũng ăn.” Anh không biết nấu ăn nên cũng không có quyền kén ăn.
Đường Khê cười và nói: “Làm sao có thể tùy tiện được? Nếu tự nấu ăn ở nhà, thì phải làm những gì mình thích ăn chứ.”
Tần Kiêu: “Anh thích ăn bất cứ thứ gì em làm.”
Miệng nói thật ngọt, nhưng khi ngồi xuống bàn cơm thì món này ăn không vô, món kia ăn cũng không vô.
Đường Khê: “Anh cứ lái xe đi, em sẽ nghĩ lại xem món nào ngon, Tết Nguyên Đán đồ ăn không thể quá qua loa.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, khởi động xe tiếp tục lái về nhà.
Khi đi ngang qua chợ, Đường Khê đã nghĩ xem nên nấu món gì rồi xuống xe mua một đồ ăn. Bà chủ quầy hàng ngoài cùng thấy Đường Khê đưa chồng đi chợ, thầm nghĩ cô gái này nhìn có vẻ mềm mỏng, không ngờ cô lại lợi hại đến mức khiến chồng ngoan ngoãn phục tùng như vậy. Bà đã luôn suy nghĩ về việc chồng của Đường Khê là người như thế nào và bà đã nghĩ đến việc hỏi cô nhưng lại sợ nhỡ đâu cô là tình nhân của người ta. Nếu chuyện đó là thật vậy thì lại chọc vào nỗi buồn tủi của cô. Rất nhiều lần thấy Đường Khê ra chợ mua đồ ăn nhưng bà đều nhịn không hỏi.
Lần này thấy Đường Khê đi cùng chồng, hai vợ chồng sánh vai đi bên nhau, cơ thể gần như dán vào nhau, bà nháy mắt với Đường Khê, kéo cô sang một bên hỏi: “Trước đây đã muốn hỏi qua, rốt cuộc là cô đã có chồng chưa vậy? Đôi khi đàn ông họ sẽ giả vờ thỏa hiệp để giữ cô lại, và anh ta thậm chí có thể làm một số thủ đoạn ngầm.”
Đường Khê cười một cái, nói: “Cháu biết mà, anh ấy không thích người khác, là hiểu lầm thôi ạ.”
Thấy giọng nói khẳng định của cô, bà chủ cười nói: “Hiểu lầm thì tốt, hiểu lầm thì tốt.”
Bà liếc nhìn Tần Kiêu, nói: “Tôi cảm thấy chồng cô là tuấn tú lịch sự, nhìn cũng không giống người vô lương tâm.”
Tần Kiêu đứng cách đó không xa, nhìn Đường Khê cùng bà chủ nói chuyện nhỏ to, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, không biết đang nói cái gì. Sau khi về đến nhà, Tần Kiêu đem đồ ăn vào bếp, lấy câu đối Tết từ Đường Khê, vừa đi ra vừa hỏi: “Có phải em và bà chủ bán đồ ăn đã nói về anh đúng không?”
Đường Khê nói thẳng: “Đúng vậy, chúng em đã nói về anh.”
Tần Kiêu: “Em đã nói gì về anh?”
Đường Khê nói đùa: “Nói về việc anh rất đẹp trai và giàu có, anh sẽ không lừa dối và bỏ rơi em để tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài chứ?”
Tần Kiêu dừng lại, lặng lẽ nhìn cô. Đường Khê cười: “Đùa thôi, lần trước không phải Lý tráng tráng ở chợ đã nói anh có người thầm mến sao? Bà chủ nghĩ rằng người anh thích là người khác, vì vậy bà ấy nhắc nhở em rằng mối tình đầu rất quan trọng trong trái tim của một người đàn ông, nói em chú ý.”
Tần Kiêu sửng sốt một lúc, “Lý tráng tráng ở chợ thật sự đã nói rằng anh có đối tượng thầm mến sao?”
Đường Khê: “Vâng, không phải vì trước kia anh ta đã từng nói rằng anh không thích em nên anh liền mua lại hàng thịt lợn của anh ta rồi đuổi anh ta đi chỗ khác sao?
Tần Kiêu: “……”
Đường Khê thấy sắc mặt anh cứng đờ, hiếu kỳ nói: “Anh không biết việc này sao? Toàn bộ chợ bán thức ăn đều biết hồi nhỏ anh thích một cô gái, nhưng vì nhà nghèo nên không dám thổ lộ.”
Tần Kiêu: “…”
Chà, cô nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của anh có vẻ anh ấy thực sự không biết điều đó.
Nếu cô biết rằng anh không biết, cô sẽ không nói ra.
Danh sách chương