Đường Khê nhìn thấy hai chữ “Yêu em” trên tờ giấy, ngẩng đầu nhìn lên xung quanh, lại không thấy Tần Kiêu đâu.
Cô lấy điện thoại di động ra, chụp bức thư và bông hồng rồi gửi cho Tần Kiêu.
Đường Khê: “Em đã nhận.”
Chồng yêu: “Đừng hỏi anh đang ở đâu?”
Đường Khê: “Không hỏi, em cũng biết anh đang ở đâu.”
Chồng yêu: “Ở Đâu?”
Đường Khê: “Ở trong… trái tim em.”
Đường Khê gửi xong câu này, cô thật muốn biết phản ứng của anh như thế nào, anh có cảm thấy ngại ngùng hay là không.
Cô cũng đã lâu lắm rồi mới gửi những câu thổ lộ như thế này với Tần Kiêu.
Trước đây cô chỉ gửi cho anh những câu tán chỉ có lệ mà thôi, cô cũng không nghĩ có gì sai cả khi gửi cho anh những câu tán tỉnh một cách nghiêm túc, cô luôn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Cô để điện thoại sang một bên, mỉm cười nhìn Tô Chi.
Tô Chi thì đang chỉnh sửa một đoạn tin nhắn gửi cho Diệp Sơ Hạ những gì Đường Khê vừa nói với cô, từ khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Đường Khê đang chống tay lên má, ngọt ngào nhìn cô, cô liền rời mắt khỏi điện thoại và nói một cách hài hước: “Đường Khê, mày có thể hay không đem bản mặt hai chữ “tôi đang yêu” trên mặt thu lại được không.”
Đường Khê trong đầu đều nghĩ tới Tần Kiêu sẽ như thế nào trả lời cô, lại sợ Tô Chi lần sau nhìn ra lại không muốn cùng cô đi ra ngoài, cho nên tùy tiện hỏi: “Mày làm sao không mở món quà nhỏ của nhà hàng tặng, để xem bên trong là cái gì?”
Tô Chi liếc nhìn hộp quà bên cạnh, cầm lên mở ra.
Bên trong là một bộ sạc điện thoại di động.
Quán này chuẩn bị quà khá tốt đấy, điện thoại của Tô Chi vừa lúc hết pin liền sạc điện thoại và hỏi Đường Khê “Bên trong quà của mày là gì. “
Đường Khê nhặt một bông hồng rồi đưa cho cô ấy xem.
Tô Chi thấy của Đường Khê là một bông hồng, có chút lạ hỏi: “Sao lại đưa một bông hồng cho mày?”
Đường Khê biết quà của Tô Chi đều do Tần Kiêu chuẩn bị, vì thế cô làm theo lời nói của người phục vụ nói: “Đây là hộp quà hàng tặng cho nên nó ngẫu nhiên.”
Tô Chi nói: “Tao đương nhiên là biết, ý của tao là nhà hàng sao lại chuẩn bị như thế này, hoa nhiều nhất mấy ngày sẽ héo, mà cái này cũng chỉ có một cái bông hoa cũng vô ích.”
Tô Chi đã hoàn toàn bộc lộ đặc điểm độc thân thai mẹ.
Đường Khê không định nói cho Tô Chi biết là cái này là do Tần Kiêu chuẩn bị, nhưng nghe cô ấy phàn nàn về một bông cũng vô ích, vì thế cô liền cầm tờ ghi chú lên cho cô ấy xem những dòng chữ trên đó.
“Hoa tuy là héo, nhưng tình yêu thì không.”
Tô Chi: “…”
Mặc dù trên tờ giấy ghi chú không có chữ ký, chỉ có hai chữ “Yêu em”, nhưng Tô Chi nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Đường Khê rồi nhìn hộp quà của cô, có một cục sạc dự phòng nằm một mình, cũng không có một bất cứ tờ giấy ghi chú nào.
Rồi cô liếc nhìn bàn của người khác thấy không có món quà nhỏ nào, và cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Cái này là chồng mày chuẩn bị sao?”
Đường Khê gật đầu, “Là Tần Kiêu đã chuẩn bị nó, và anh còn viết trên tờ giấy đó.”
Tô Chi lặng lẽ thổi một lọn tóc xòa trước mặt cô, “Tao rút lại lời vừa nãy, bởi vì tao chưa bao giờ nhìn thấy thứ thế giới bên ngoài, hai người các người thực sự biết cách yêu nhau, chỉ ăn một bữa cơm mà lại truyền tờ giấy nhỏ.”
Đường Khê cảm thấy có hơi nóng, liền dùng dây chun cột tóc lại, cười nói: “Hôm nay chỉ là trùng hợp thôi? Chúng ta đều ở trung tâm thương mại, không thể cùng anh ăn cơm, vì thế anh phải làm gì đó.”
Tô Chi nói: “Mày nói những lời này không cảm thấy có lỗi sao, rõ ràng mày biết anh ta ở chỗ này, lại cố ý lôi kéo tao tới tìm anh ta.”
Đường Khê nịnh hót đẩy một món tráng miệng đến trước mặt cô nói: “Của mày đây, món mày thích ăn nhất.”
Tô Chi cầm thìa m*t một miếng bỏ vào miệng.
Điện thoại trên bàn của Đường Khê đột nhiên rung lên, là Tần Kiêu gửi lại tin nhắn cho cô.
Đường Khê liếc nhìn Tô Chi.
Tô Chi liền trong hiểu ra nói: “Mau nói chuyện đi, đừng lo lắng cho tao.”
Đường Khê nói: “Tao chỉ xem tin nhắn của anh gửi gì cho tao, tao xem xong sẽ không nhắn lại đâu.”
Cô cầm điện thoại lên đọc tin nhắn Tần Kiêu gửi cho cô.
Chồng yêu: “Anh muốn hôn em.”
Chồng yêu: “Anh muốn ôm em.”
Chồng yêu: “Anh nhớ cơ thể em.”
Đường Khê: “…”
Trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy, sao toàn là nghĩ đến mấy cái thứ đen tối thế này? Đường Khê không nhắn tin lại cho Tần Kiêu, liền đặt điện thoại xuống và tập trung vào việc ăn uống trò chuyện với Tô Chi.
Ăn xong bữa cơm, Đường Khê và Tô Chi lại đi dạo trong trung tâm mua sắm, vẫn còn sớm nên hai người mua một số món tráng miệng từ cửa hàng bánh ngọt và mang về studio cho Lâm Giải và Trần Khải.
Tần Kiêu có một sự kiện xã hội vào buổi tối, vì thế anh sẽ không về nhà ăn cơm.
Đường Khê buổi chiều có ăn một chút bánh ngọt, đến bây giờ cũng không có đói bụng lắm, về đến nhà liền đi lên lầu, tìm một cái bình hoa, cắm hoa hồng hôm nay Tần Kiêu đưa cho cô đặt ở đầu giường, sau đó đi phòng tắm rữa.
Tắm xong, cô lấy cái chăn đắp lên chân mình rồi ngồi xuống so pha, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Tần Kiêu trở về.
Gần đây buổi tối cô cùng Tần Kiêu ngủ chung với nhau, buổi sáng khi Tần Kiêu rời giường thì cô cũng tỉnh, nằm trên giường nghịch điện thoại về thời gian ngủ của cô đều giống với Tần Kiêu.
Tần Kiêu quanh năm đều như thế, đối với anh mà nói thời gian ngủ nhiên đó là đủ rồi, nhưng đối với cô nó lại không đủ, cô nằm trên ghế sô pha còn chưa tới chín giờ, cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô không thể nhấc lên mí mắt.
Cô híp nửa con mắt lại, ép mình gửi tin nhắn cho Tần Kiêu hỏi anh mấy giờ về, Tần Kiêu còn chưa kịp trả lời, thì cô đã đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại nằm trên ghế sô pha ngủ.
Gần mười một giờ Tần Kiêu mới về đến nhà, nhìn thấy Đường Khê ngủ trên sô pha, liền đi tới gần cô định ôm cô vào lòng, nghĩ đến chính mình từ bên ngoài trở về, buổi tối còn uống chút rượu trên người nồng nặc mùi rượu, anh cởi áo ngoài ra, cúi người bế cô từ trên ghế sô pha đi đến bên giường.
Đường Khê nằm trong lòng ngực anh mơ mơ màng hỏi: “Anh về rồi sao.?”
“Ừm.”
Tần Kiêu đặt cô lên giường.
Đường Khê dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Tần Kiêu: “Mười một giờ.”
Đường Khê nằm nghiêng ở trên giường, tay phải khoác lên cánh tay anh, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Tần Kiêu khẽ nói: “Có uống một chút.”
Anh đưa tay lên sờ gò má ửng hồng của cô, nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Đường Khê ưỡn eo về phía sau nói: “Em ngủ một giấc rồi, anh mau đem điện thoại của em lại đây đi.”
Tần Kiêu chỉ bế cô lên giường, không có cầm điện thoại cô qua đây vẫn còn để ở trên sô pha.
Tần Kiêu quay người lại, lấy điện thoại di động trên ghế sô pha đưa cho cô.
Đường Khê cầm điện thoại lên thấy cô hỏi Tần Kiêu mấy giờ về nhà, Tần Kiêu trả lời là mười một giờ rưỡi, sau đó kêu cô đi ngủ trước đi.
Tần Kiêu đi đến phòng thay đồ để lấy bộ đồ ngủ, thì Đường Khê đang nằm trên giường, khi anh bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cô nghiêng đầu về hướng phòng tắm nhìn, vươn tay mở ngăn tủ đầu giường ra, từ trong tủ đầu giường lấy ra chiếc tai nghe, c ắm vào điện thoại.
Cô mở ngẫu nhiên một bài hát trên điện thoại vặn to âm lượng lên, không đeo tai nghe thử cắm tai nghe vào trong điện thoại có bị lọt ra ngoài hay không.
Rồi sau đó, cô đeo tai nghe vào như một tên trộm và bật điện thoại l
ghi âm lên.
Nghe lại những lời nói của anh vào tối hôm say rượu, anh nói sẽ khiến cô yêu anh, lẩm bẩm nói cô không nhớ anh và còn buộc tội cô là kẻ nói dối, không quan tâm đến tình yêu của anh.
Cũng phàn nàn về việc cô chỉ nhớ anh vào thứ sáu.
Đường Khê vừa mới bắt đầu đối mặt với người nam nhân say xỉn về nhà, nhưng lại có chút chột dạ khi anh buộc tội cô nói chuyện tình cảm chỉ có lệ, cô không kìm được nước mắt và cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều, cô đã nói những lời yêu thương với anh, còn trêu chọc để anh động tâm đến cô, nhưng cô lại không muốn mạo hiểm trong việc tình yêu.
Về sau, anh ngã người ra phía sau trên so pha, ôm cô cọ tới cọ lui, nói mấy câu nói có chút quá đáng, cô thật muốn bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không nên xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh.
Chắc là lúc đó cô đã trút bỏ được những ám ảnh về tình cảm bấy lâu này và hạ quyết tâm sẽ đáp lại anh, cảm giác tội lỗi vì lừa dối tình cảm của anh dần tan biến, cô thở phào nhẹ nhõm nên lặng lẽ rút điện thoại ra, nói với anh những gì anh nói với cô và cô còn ghi âm lại nó.
Vốn dĩ cô muốn quay video, nhưng cho dù anh say đến phát điên, Tần Kiêu vẫn là người cảnh giác cao độ, chỉ cần cô hướng camera của điện thoại vào mặt anh, là anh sẽ cúi đầu xuống hỏi cô.
Vì không đánh rắn động cỏ, cô chỉ có thể ghi âm lại mà không quay video.
Hai ngày nay cô liên tục bật đoạn ghi âm này sau lưng anh, nghe một lần thì cười một lần, hiển nhiên đã có thể đọc thuộc lòng lời nói của anh, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói say sưa cùng oán trách của anh, cô lại không khỏi muốn cười.
Cô đeo tai nghe vào và nghe đoạn ghi âm trong khi trốn dưới chăn.
Một lúc sau, Tần Kiêu tắm xong từ phòng tắm đi ra, anh không mặc đồ ngủ mà quấn một chiếc áo choàng tắm.
Áo tắm đai lưng cũng không cài, cổ áo mở rộng ra, bộ ng ực đỏ ửng vì hơi nóng chưa tiêu tan hết, thấy cô đã ngủ say, thì thế anh cầm máy sấy lên c ắm vào vào ổ cắm bên cạnh giường ngủ, đứng bên cạnh giường ngủ sấy tóc.
Đường Khê đeo một bên tai nghe, còn bên kia thì để trống, tránh cho cô không nghe được tiếng anh nói chuyện.
Trong tai cô nghe anh phàn nàn là cô không nhớ anh là ai sao, cô ngước mắt lên nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh đầu giường sấy tóc.
Tần Kiêu đối mặt với cô, nhìn thấy cô nhếch khóe miệng lên cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng con thỉnh thoảng còn chớp chớp, hai hàng lông mi vì động tác của cô mà rung động, trong lòng anh không khỏi ngứa ngáy, tắt đi máy sấy, cụp mắt xuống nhìn cô thấp giọng hỏi: “Muốn hôn anh sao?”
Đường Khê trợn hai mắt lên, hai má phồng lên, giọng nói đáng thương của Tần Kiêu không ngừng phát ra từ tai nghe, Đường Khê không kìm được mà bật cười.
Tần Kiêu: “…”
Cô lấy điện thoại di động ra, chụp bức thư và bông hồng rồi gửi cho Tần Kiêu.
Đường Khê: “Em đã nhận.”
Chồng yêu: “Đừng hỏi anh đang ở đâu?”
Đường Khê: “Không hỏi, em cũng biết anh đang ở đâu.”
Chồng yêu: “Ở Đâu?”
Đường Khê: “Ở trong… trái tim em.”
Đường Khê gửi xong câu này, cô thật muốn biết phản ứng của anh như thế nào, anh có cảm thấy ngại ngùng hay là không.
Cô cũng đã lâu lắm rồi mới gửi những câu thổ lộ như thế này với Tần Kiêu.
Trước đây cô chỉ gửi cho anh những câu tán chỉ có lệ mà thôi, cô cũng không nghĩ có gì sai cả khi gửi cho anh những câu tán tỉnh một cách nghiêm túc, cô luôn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Cô để điện thoại sang một bên, mỉm cười nhìn Tô Chi.
Tô Chi thì đang chỉnh sửa một đoạn tin nhắn gửi cho Diệp Sơ Hạ những gì Đường Khê vừa nói với cô, từ khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Đường Khê đang chống tay lên má, ngọt ngào nhìn cô, cô liền rời mắt khỏi điện thoại và nói một cách hài hước: “Đường Khê, mày có thể hay không đem bản mặt hai chữ “tôi đang yêu” trên mặt thu lại được không.”
Đường Khê trong đầu đều nghĩ tới Tần Kiêu sẽ như thế nào trả lời cô, lại sợ Tô Chi lần sau nhìn ra lại không muốn cùng cô đi ra ngoài, cho nên tùy tiện hỏi: “Mày làm sao không mở món quà nhỏ của nhà hàng tặng, để xem bên trong là cái gì?”
Tô Chi liếc nhìn hộp quà bên cạnh, cầm lên mở ra.
Bên trong là một bộ sạc điện thoại di động.
Quán này chuẩn bị quà khá tốt đấy, điện thoại của Tô Chi vừa lúc hết pin liền sạc điện thoại và hỏi Đường Khê “Bên trong quà của mày là gì. “
Đường Khê nhặt một bông hồng rồi đưa cho cô ấy xem.
Tô Chi thấy của Đường Khê là một bông hồng, có chút lạ hỏi: “Sao lại đưa một bông hồng cho mày?”
Đường Khê biết quà của Tô Chi đều do Tần Kiêu chuẩn bị, vì thế cô làm theo lời nói của người phục vụ nói: “Đây là hộp quà hàng tặng cho nên nó ngẫu nhiên.”
Tô Chi nói: “Tao đương nhiên là biết, ý của tao là nhà hàng sao lại chuẩn bị như thế này, hoa nhiều nhất mấy ngày sẽ héo, mà cái này cũng chỉ có một cái bông hoa cũng vô ích.”
Tô Chi đã hoàn toàn bộc lộ đặc điểm độc thân thai mẹ.
Đường Khê không định nói cho Tô Chi biết là cái này là do Tần Kiêu chuẩn bị, nhưng nghe cô ấy phàn nàn về một bông cũng vô ích, vì thế cô liền cầm tờ ghi chú lên cho cô ấy xem những dòng chữ trên đó.
“Hoa tuy là héo, nhưng tình yêu thì không.”
Tô Chi: “…”
Mặc dù trên tờ giấy ghi chú không có chữ ký, chỉ có hai chữ “Yêu em”, nhưng Tô Chi nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Đường Khê rồi nhìn hộp quà của cô, có một cục sạc dự phòng nằm một mình, cũng không có một bất cứ tờ giấy ghi chú nào.
Rồi cô liếc nhìn bàn của người khác thấy không có món quà nhỏ nào, và cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Cái này là chồng mày chuẩn bị sao?”
Đường Khê gật đầu, “Là Tần Kiêu đã chuẩn bị nó, và anh còn viết trên tờ giấy đó.”
Tô Chi lặng lẽ thổi một lọn tóc xòa trước mặt cô, “Tao rút lại lời vừa nãy, bởi vì tao chưa bao giờ nhìn thấy thứ thế giới bên ngoài, hai người các người thực sự biết cách yêu nhau, chỉ ăn một bữa cơm mà lại truyền tờ giấy nhỏ.”
Đường Khê cảm thấy có hơi nóng, liền dùng dây chun cột tóc lại, cười nói: “Hôm nay chỉ là trùng hợp thôi? Chúng ta đều ở trung tâm thương mại, không thể cùng anh ăn cơm, vì thế anh phải làm gì đó.”
Tô Chi nói: “Mày nói những lời này không cảm thấy có lỗi sao, rõ ràng mày biết anh ta ở chỗ này, lại cố ý lôi kéo tao tới tìm anh ta.”
Đường Khê nịnh hót đẩy một món tráng miệng đến trước mặt cô nói: “Của mày đây, món mày thích ăn nhất.”
Tô Chi cầm thìa m*t một miếng bỏ vào miệng.
Điện thoại trên bàn của Đường Khê đột nhiên rung lên, là Tần Kiêu gửi lại tin nhắn cho cô.
Đường Khê liếc nhìn Tô Chi.
Tô Chi liền trong hiểu ra nói: “Mau nói chuyện đi, đừng lo lắng cho tao.”
Đường Khê nói: “Tao chỉ xem tin nhắn của anh gửi gì cho tao, tao xem xong sẽ không nhắn lại đâu.”
Cô cầm điện thoại lên đọc tin nhắn Tần Kiêu gửi cho cô.
Chồng yêu: “Anh muốn hôn em.”
Chồng yêu: “Anh muốn ôm em.”
Chồng yêu: “Anh nhớ cơ thể em.”
Đường Khê: “…”
Trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy, sao toàn là nghĩ đến mấy cái thứ đen tối thế này? Đường Khê không nhắn tin lại cho Tần Kiêu, liền đặt điện thoại xuống và tập trung vào việc ăn uống trò chuyện với Tô Chi.
Ăn xong bữa cơm, Đường Khê và Tô Chi lại đi dạo trong trung tâm mua sắm, vẫn còn sớm nên hai người mua một số món tráng miệng từ cửa hàng bánh ngọt và mang về studio cho Lâm Giải và Trần Khải.
Tần Kiêu có một sự kiện xã hội vào buổi tối, vì thế anh sẽ không về nhà ăn cơm.
Đường Khê buổi chiều có ăn một chút bánh ngọt, đến bây giờ cũng không có đói bụng lắm, về đến nhà liền đi lên lầu, tìm một cái bình hoa, cắm hoa hồng hôm nay Tần Kiêu đưa cho cô đặt ở đầu giường, sau đó đi phòng tắm rữa.
Tắm xong, cô lấy cái chăn đắp lên chân mình rồi ngồi xuống so pha, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Tần Kiêu trở về.
Gần đây buổi tối cô cùng Tần Kiêu ngủ chung với nhau, buổi sáng khi Tần Kiêu rời giường thì cô cũng tỉnh, nằm trên giường nghịch điện thoại về thời gian ngủ của cô đều giống với Tần Kiêu.
Tần Kiêu quanh năm đều như thế, đối với anh mà nói thời gian ngủ nhiên đó là đủ rồi, nhưng đối với cô nó lại không đủ, cô nằm trên ghế sô pha còn chưa tới chín giờ, cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô không thể nhấc lên mí mắt.
Cô híp nửa con mắt lại, ép mình gửi tin nhắn cho Tần Kiêu hỏi anh mấy giờ về, Tần Kiêu còn chưa kịp trả lời, thì cô đã đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại nằm trên ghế sô pha ngủ.
Gần mười một giờ Tần Kiêu mới về đến nhà, nhìn thấy Đường Khê ngủ trên sô pha, liền đi tới gần cô định ôm cô vào lòng, nghĩ đến chính mình từ bên ngoài trở về, buổi tối còn uống chút rượu trên người nồng nặc mùi rượu, anh cởi áo ngoài ra, cúi người bế cô từ trên ghế sô pha đi đến bên giường.
Đường Khê nằm trong lòng ngực anh mơ mơ màng hỏi: “Anh về rồi sao.?”
“Ừm.”
Tần Kiêu đặt cô lên giường.
Đường Khê dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Tần Kiêu: “Mười một giờ.”
Đường Khê nằm nghiêng ở trên giường, tay phải khoác lên cánh tay anh, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Tần Kiêu khẽ nói: “Có uống một chút.”
Anh đưa tay lên sờ gò má ửng hồng của cô, nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Đường Khê ưỡn eo về phía sau nói: “Em ngủ một giấc rồi, anh mau đem điện thoại của em lại đây đi.”
Tần Kiêu chỉ bế cô lên giường, không có cầm điện thoại cô qua đây vẫn còn để ở trên sô pha.
Tần Kiêu quay người lại, lấy điện thoại di động trên ghế sô pha đưa cho cô.
Đường Khê cầm điện thoại lên thấy cô hỏi Tần Kiêu mấy giờ về nhà, Tần Kiêu trả lời là mười một giờ rưỡi, sau đó kêu cô đi ngủ trước đi.
Tần Kiêu đi đến phòng thay đồ để lấy bộ đồ ngủ, thì Đường Khê đang nằm trên giường, khi anh bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cô nghiêng đầu về hướng phòng tắm nhìn, vươn tay mở ngăn tủ đầu giường ra, từ trong tủ đầu giường lấy ra chiếc tai nghe, c ắm vào điện thoại.
Cô mở ngẫu nhiên một bài hát trên điện thoại vặn to âm lượng lên, không đeo tai nghe thử cắm tai nghe vào trong điện thoại có bị lọt ra ngoài hay không.
Rồi sau đó, cô đeo tai nghe vào như một tên trộm và bật điện thoại l
ghi âm lên.
Nghe lại những lời nói của anh vào tối hôm say rượu, anh nói sẽ khiến cô yêu anh, lẩm bẩm nói cô không nhớ anh và còn buộc tội cô là kẻ nói dối, không quan tâm đến tình yêu của anh.
Cũng phàn nàn về việc cô chỉ nhớ anh vào thứ sáu.
Đường Khê vừa mới bắt đầu đối mặt với người nam nhân say xỉn về nhà, nhưng lại có chút chột dạ khi anh buộc tội cô nói chuyện tình cảm chỉ có lệ, cô không kìm được nước mắt và cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều, cô đã nói những lời yêu thương với anh, còn trêu chọc để anh động tâm đến cô, nhưng cô lại không muốn mạo hiểm trong việc tình yêu.
Về sau, anh ngã người ra phía sau trên so pha, ôm cô cọ tới cọ lui, nói mấy câu nói có chút quá đáng, cô thật muốn bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không nên xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh.
Chắc là lúc đó cô đã trút bỏ được những ám ảnh về tình cảm bấy lâu này và hạ quyết tâm sẽ đáp lại anh, cảm giác tội lỗi vì lừa dối tình cảm của anh dần tan biến, cô thở phào nhẹ nhõm nên lặng lẽ rút điện thoại ra, nói với anh những gì anh nói với cô và cô còn ghi âm lại nó.
Vốn dĩ cô muốn quay video, nhưng cho dù anh say đến phát điên, Tần Kiêu vẫn là người cảnh giác cao độ, chỉ cần cô hướng camera của điện thoại vào mặt anh, là anh sẽ cúi đầu xuống hỏi cô.
Vì không đánh rắn động cỏ, cô chỉ có thể ghi âm lại mà không quay video.
Hai ngày nay cô liên tục bật đoạn ghi âm này sau lưng anh, nghe một lần thì cười một lần, hiển nhiên đã có thể đọc thuộc lòng lời nói của anh, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói say sưa cùng oán trách của anh, cô lại không khỏi muốn cười.
Cô đeo tai nghe vào và nghe đoạn ghi âm trong khi trốn dưới chăn.
Một lúc sau, Tần Kiêu tắm xong từ phòng tắm đi ra, anh không mặc đồ ngủ mà quấn một chiếc áo choàng tắm.
Áo tắm đai lưng cũng không cài, cổ áo mở rộng ra, bộ ng ực đỏ ửng vì hơi nóng chưa tiêu tan hết, thấy cô đã ngủ say, thì thế anh cầm máy sấy lên c ắm vào vào ổ cắm bên cạnh giường ngủ, đứng bên cạnh giường ngủ sấy tóc.
Đường Khê đeo một bên tai nghe, còn bên kia thì để trống, tránh cho cô không nghe được tiếng anh nói chuyện.
Trong tai cô nghe anh phàn nàn là cô không nhớ anh là ai sao, cô ngước mắt lên nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh đầu giường sấy tóc.
Tần Kiêu đối mặt với cô, nhìn thấy cô nhếch khóe miệng lên cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng con thỉnh thoảng còn chớp chớp, hai hàng lông mi vì động tác của cô mà rung động, trong lòng anh không khỏi ngứa ngáy, tắt đi máy sấy, cụp mắt xuống nhìn cô thấp giọng hỏi: “Muốn hôn anh sao?”
Đường Khê trợn hai mắt lên, hai má phồng lên, giọng nói đáng thương của Tần Kiêu không ngừng phát ra từ tai nghe, Đường Khê không kìm được mà bật cười.
Tần Kiêu: “…”
Danh sách chương