Buổi chiều cô và anh cùng nhau ở nhà, không làm gì cả mà cứ dính lấy nhau.
Hai người cùng nhau ngồi trên so pha xem phim, cùng nhau xuống bếp, cô thì nấu cơm, anh thì phụ cô rửa rau, cô đi đâu anh cũng đi theo cô phía sau, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái.
Mỗi lần Đường Khê quay đầu lại, nhìn thấy thể cao lớn của hắn tiến lại gần, liền có cảm giác được tình yêu của anh.
Cô vô cùng thích cảm giác này, khi quay đầu lại thì có cảm giác được người mình yêu.
Ngày hôm sau, khi Tần Kiêu đã tắm rửa xong, anh đi đến bên giường cúi đầu nhìn Đường Khê vẫn đang ngủ say, do dự có nên đánh thức cô dậy hay không.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Đường Khê đặc biệt dặn dò anh là sáng mai trước khi đi ra ngoài phải đánh thức cô, cô muốn chính mình tiễn anh đi làm.
Nhưng mà hiện tại cô đang ngủ say như vậy, anh một chút cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Anh đứng bên giường một lúc, liền ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng gọi: “Khê Khê, anh đi làm đây”
Đường Khê bị giọng nói của anh đánh thức, mơ màng mà mở mắt ra, nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại như thể ngủ rồi.
Tần Kiêu bị bộ dáng của cô có chút buồn cười, không phải là cô nói muốn tiễn anh sao? Anh vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Anh đi làm đây.”
Anh nhặt chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ lên và đeo lên tay mình.
Đường Khê đột nhiên nhớ tới mình muốn tiễn anh đi làm, liền ngồi dậy giơ tay dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh lại.
Tần Kiêu nghe thấy động tĩnh của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang ngồi dậy, đem đồng hồ khóa mở ra.
Đường Khê dùng sức mở mắt ra, mí mắt bị cọ mà có chút ửng đỏ, cùng anh chào buổi sáng.
Tần Kiêu: “Chào buổi sáng.”
Đường Khê nhìn thấy đồng hồ đeo tay của anh hỏi, “Đồng hồ đeo tay có khó đeo không?”
“Không, rất dễ làm.”
“Vậy để em làm cho.”
Đường Khê ngồi xích lại phía anh.
Tần Kiêu duỗi cổ tay ra trước mặt cô, cúi đầu giúp anh đeo đồng hồ, nói: “Cà vạt đâu.”
Tần Kiêu đưa cà vạt cho cô.
Cô ngẩng đầu lên, thắt cà vạt cho anh, một tay giữ cánh tay anh, nhìn anh từ trên xuống dưới và mỉm cười: “Em cười gì vậy?”
Đường Khê suýt chút nữa buồn ngủ, nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh “Anh thật đẹp trai.”
Khóe môi Tần Tiêu khẽ nhếch lên, anh nhéo mặt cô.
Đường Khê cảm nhận được bầu không khí có chút mờ ám hỏi: “Tối nay anh có về nhà không?”
Tần Kiêu nhướng mày, “Đương nhiên là về rồi.”
Giọng điệu anh nói vô cùng tự mãn, Đường Khê nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh có chút buồn cười nói: “Anh phải về sớm đó, em nấu cơm cho anh ăn.”
Tần Kiêu: “Em cần gì phải làm để dì Bạch làm đi.”
“Nhưng mà em muốn mình làm cơ.”
Tần Hiểu mím môi nhìn cô không nói lời nào.
“Anh không thích em nấu đồ ăn cho anh ăn sao?”
Tần Kiêu liền không làm gì được cô, lần nào cô cũng nấu một bàn lớn thức ăn, anh mặc dù rất thích đồ cô nấu nhưng không muốn cô vất vả.
“Sao cũng được.” Anh nhẹ giọng nói.
Đường Khê có chút thất vọng bĩu môi.
Tần Kiêu liền đổi lời, “Nếu em thích nấu thì anh sẽ ăn.”
Đôi môi của Đường Khê ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Khóe mắt cô hơi cong lên, lộ ra một đôi lúm đồng tiền trên má, Tần Kiêu không khỏi rung động, liền nheo mắt lại, quay người đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng.
Đường Khê nhìn thấy anh cầm cốc đánh răng từ phòng tắm đi ra, dở khóc dở cười.
Không lẽ anh muốn hôn cô sao.
Tần Kiêu đưa cho cô chiếc bàn chải chứa đầy kem đánh răng, Đường Khê nhướng mày cố tình ngồi bất động.
Tần Kiêu cúi người, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, thấp giọng dụ dỗ nói: “Khê Khê, mau đánh răng?”
Đường Khê cố nén lại nụ cười, cầm lấy bàn chải đánh răng, kiều mỵ nói: “Em đánh răng xong, nhổ ở đâu?”
Tần Kiêu đá thùng rác xích lại gần cô, bưng lên ly nước đưa tới môi cô “Em nhổ vào thùng rác xong rồi uống nước.”
Đường Khê thật sự không biết anh làm sao nghĩ ra được cái chiêu này, chẳng lẽ không để cô vào phòng tắm để đánh răng sao?
Cô liền phối hợp với anh, ngồi trên đầu giường đánh răng, vừa mới nhổ nước trong miệng ra xong, anh liền nắm cằm cô hôn lên cánh môi cô.
Một lúc sau, anh đứng dậy nhéo tai cô, bất đắc dĩ nói: “Anh đi làm đây.”
Hai má cô ửng hồng đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo cho anh những chỗ nhăn nhúm, gật đầu nói: “Anh đi làm đi, kêu tài xế chạy chậm một chút phải chú ý an toàn.”
Tần Kiêu: “Ừ.”
Đường Khê đột nhiên nhớ hợp tác giữa Tần gia và Đường gia, liền hỏi: “Anh đang vội sao?”
Tần Kiêu: “Không vội.”
Đường Khê hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói: “Lúc trước khi chúng ta kết hôn, nhà họ Tần đã giúp đỡ công ty của nhà họ Đường rất nhiều. Lần trước anh nhờ Lý Anh tạm dừng hợp tác với nhà họ Đường, lại nhờ Lý Anh đến hỏi ý kiến của em về các vấn đề của công ty. Em cũng không hiểu lắm về vấn đề của công ty, nếu hợp tác xảy ra vấn đề gì giữa nhà họ Tần và nhà họ Đường, thì em hy vọng anh đừng có hợp tác nữa.”
Cô cảm thấy nhà họ Tần đã giúp rất nhiều, khi họ trả lại năm đó nhà họ Đường đã giúp họ khi họ khó khắn.
Cô muốn tỏ thái độ của mình, hy vọng anh đừng giúp đỡ Đường gia vì cô.
Tần Kiêu nghe xong cô nói, không chút do dự liền đồng ý: “Ừm, về sau Tần gia sẽ không giúp đỡ Đường gia nữa.”
Lúc trước anh nghe Lý Anh nói Đường Khê ở nhà họ Đường bị khi dễ, nhưng trong lòng anh lại không muốn hợp tác với Đường gia, nên không biết cô nghĩ như thế nào sợ cô đau lòng nên anh mới tạm dừng hợp tác hạng mục.
Bây giờ Đường Khê không muốn anh giúp nhà Đường nữa, thì anh cũng không có lý do gì để hợp tác với nhà họ Đường.
Đường Khê sửng sốt một chút, cô cứ tưởng anh sẽ suy nghĩ kỹ về loại chuyện này, nhưng cô không ngờ anh lại có quyết định như vậy.
“Anh… Anh không cân nhắc một chút sao?”
Tần Kiêu: “Em không phải quyết định rồi sao?”
Đường Khê: “Nhưng mà anh lại nghe em nói.”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào mặt cô, hỏi ngược lại: “Trừ em ra, anh và Đường gia còn có quan hệ gì khác sao?”
Đường Khê lắc đầu, họ Tần và họ Đường trước khi hai người bọn họ kết thì thì hai nhà chẳng có liên quan gì đến nhau.
“Không phải vì em nên anh mới hợp tác với bọn họ sao.” Anh cũng đâu không phải nhà đầu tư từ thiện.
Cô không hy vọng anh cùng Đường gia hợp tác, anh cũng sẽ không hợp tác.
Tần Kiêu thấy cô nghiêng đầu, liền biết cô suy nghĩ nhiều về điều gì, khẽ nhíu mày vỗ vỗ vào đầu cô, giọng có chút khó chịu nói: “Em đừng có suy nghĩ, vì sao anh giúp Đường gia, anh đi làm đây.”
Đường Khê: “…”
Bảo cô đừng suy nghĩ về lý do tại sao anh lại muốn giúp đỡ nhà Đường.
Trên thực tế, không cần phải suy nghĩ về nó.
Thái độ của anh thể hiện rõ là anh không quan tâm đến người ngoài nghĩ gì, anh chỉ giúp nhà Đường vì đó là gia đình ruột thịt của cô.
_____
“Mày thật sự nói cho Tần Kiêu biết không cần giúp đỡ Đường gia sao?”
Bên trong phòng thu, Tô Chi vô cùng vui mừng sau khi nghe Đường Khê nói: “Đáng lẽ phải như thế này từ lâu rồi, những kẻ nhà họ Đường chỉ biết dựa vào hôn nhân giữa mày và Tần Kiêu thu lợi ích về mình.”
Đường Khê trong lòng có chút lo lắng, “Chỉ là tao không biết trưởng bối Tần gia sẽ nghĩ như thế nào nữa.”
Lúc đầu là Tần gia tìm người nhà mình kết hôn, đại khái vì cảm thấy hoàn cảnh Đường gia lúc đó rất giống với Tần gia nhiều năm trước, nên họ mới đồng cảm.
Khi công ty gia đình xảy ra vấn đề, đều không phải dựa vào cuộc hôn nhân của con gái trong gia đình sao.
Tô Chi nói: “Các trưởng bối nhà họ Tần không phải không quản chuyện của công ty sao? Chồng mày nói như vậy, chắc là sẽ không để người nhà họ Tần nhúng tay đâu.”
Đường Khê gật đầu,: “Nhúng tay khẳng định sẽ không thể, trưởng bối nhà Tần không thể không có Tần Kiêu làm chủ.”
“…”
Tô Chi đột nhiên giơ tay lên.
“Làm sao vậy.”
Tô Chi: “Mày vừa nói cái gì?”
Đường Khê: “Nhúng tay khẳng định không thể.”
“Không phải cái này, mà là cái tiếp theo.”
“Trưởng bối nhà Tần không thể không có Tần Kiêu làm chủ.”
“Chính là câu nói đó.”
Tô Chi vỗ vỗ tay, “Không phải mày nói là, các trưởng bối của Tần gia vì cảm thấy mày hiền lành ngoan ngoãn, mới chọn mày làm con dâu sao? “
Đường Khê gật đầu, “Ừ.”
“Tần gia trưởng bối mới có thể Tần Kiêu làm chủ sao? Vậy Tần Kiêu vì cái gì nghe lời bọn họ cưới mày?”
Đường Khê sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý nghĩ, còn chưa kịp nghiêm túc suy nghĩ, bị Tô Chi nói tiếp: “Tần Kiêu nhất định là thích mày, cho nên muốn kết hôn với mày, giống như cha mày ép mày đi xem mắt, mặc dù mày bị ép đi xem mắt, nhưng cuối cùng mày lại yêu Tần Kiêu và muốn cưới anh ta vì mày nghĩ rằng là anh ta tốt.”
Đường Khê gật đầu, cảm thấy lý do Tô Chi nói cũng đúng
“Thực ra……”
Tô Chi: “Thật ra làm sao?”
Đường Khê nói: “Tao cảm thấy Tần Kiêu có chút thích tao.”
Tô Chi kích động nói: “Nói mau như thế nào.”
Đường Khê suy nghĩ một lát, chống cằm vẻ mặt ngưng trọng nói: “Cũng không biết nói sao cho mày hiểu nữa, tao chỉ là cảm giác Tần Kiêu đối với tao quá tốt mà thôi.”
“Đối với mày không tốt sao? Không phải hai người các ngươi là vợ chồng sao? Vợ chồng không cần tình cảm sao?”
Đường Khê liền thở dài, không biết phải nói gì với Tô Chi.
Cô cố gắng sắp xếp lời nói: “Tao chỉ là muốn sống tốt với anh. Anh đối xử tốt với tao, tao cũng phải đối xử tốt với anh. Hai người là người nhà của nhau nhưng tao rất sợ, nếu anh có tình cảm quá mức với tao, tao muốn như thế nào để báo đáp anh, tao thật sự sợ hãi a Tô Chi.”
“Tao biết, tao không thể hiểu những vấn đề mày gặp phải.”
Tô Chi vươn tay ôm lấy cô, “Có phải mày sợ sẽ yêu anh ta giống như dì sao?”
Đường Khê cúi đầu mỉm cười và nói: “Tao sẽ không bao giờ giống mẹ mình đâu. Mẹ tao vì Đường Hưng Xương mà không quan tâm bất cứ cái gì, đến cuối cùng bà ấy nói với tao biết là bà ấy và Đường Hưng Xương yêu nhau, chưa từng mong đợi tình yêu này, cho nên cũng không thể không yêu hắn.”
Tô Chi vỗ bả vai cô nói: “Mày đừng nghĩ nhiều như vậy, đi tới đâu tính tới đó.”
Đường Khê từ trong ngực Tô Chi đứng lên, vỗ mặt nói: “Tinh thần gần đây tao không tốt lắm, luôn cứ nằm mơ.”
Tô Chi: “Không nghỉ ngơi tốt sao? Nằm mơ cái gì?”
Đường Khê không chút để ý nói: “Chính cái vừa tao mới nói a, tao nằm mơ thấy Tần Kiêu cứ nói yêu anh đi.”
Cô nói xong, chính mình muốn cười, “Nhất định là tao mấy ngày nay luôn là nghĩ đến sự tình của mẹ, nên cảm thấy tình yêu quá không đáng tin cậy, mới ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, không nói đến chủ đề này nữa chúng ta đổi sang cái khác đi.”
Tô Chi khóe môi khẽ nhúc nhích, nhìn mặt Đường Khê muốn nói cái gì đó, nhưng lại nuốt trở về.
Tô Chi cảm thấy cô bạn thân nhất của mình về sau có khả năng bị vả mặt thật đau.
Những thứ tình cảm giống như thế này, người trong cuộc không rõ nhưng người ngoài cuộc lại rõ ràng.
Hai người cùng nhau ngồi trên so pha xem phim, cùng nhau xuống bếp, cô thì nấu cơm, anh thì phụ cô rửa rau, cô đi đâu anh cũng đi theo cô phía sau, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái.
Mỗi lần Đường Khê quay đầu lại, nhìn thấy thể cao lớn của hắn tiến lại gần, liền có cảm giác được tình yêu của anh.
Cô vô cùng thích cảm giác này, khi quay đầu lại thì có cảm giác được người mình yêu.
Ngày hôm sau, khi Tần Kiêu đã tắm rửa xong, anh đi đến bên giường cúi đầu nhìn Đường Khê vẫn đang ngủ say, do dự có nên đánh thức cô dậy hay không.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Đường Khê đặc biệt dặn dò anh là sáng mai trước khi đi ra ngoài phải đánh thức cô, cô muốn chính mình tiễn anh đi làm.
Nhưng mà hiện tại cô đang ngủ say như vậy, anh một chút cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Anh đứng bên giường một lúc, liền ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng gọi: “Khê Khê, anh đi làm đây”
Đường Khê bị giọng nói của anh đánh thức, mơ màng mà mở mắt ra, nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại như thể ngủ rồi.
Tần Kiêu bị bộ dáng của cô có chút buồn cười, không phải là cô nói muốn tiễn anh sao? Anh vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Anh đi làm đây.”
Anh nhặt chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ lên và đeo lên tay mình.
Đường Khê đột nhiên nhớ tới mình muốn tiễn anh đi làm, liền ngồi dậy giơ tay dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh lại.
Tần Kiêu nghe thấy động tĩnh của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang ngồi dậy, đem đồng hồ khóa mở ra.
Đường Khê dùng sức mở mắt ra, mí mắt bị cọ mà có chút ửng đỏ, cùng anh chào buổi sáng.
Tần Kiêu: “Chào buổi sáng.”
Đường Khê nhìn thấy đồng hồ đeo tay của anh hỏi, “Đồng hồ đeo tay có khó đeo không?”
“Không, rất dễ làm.”
“Vậy để em làm cho.”
Đường Khê ngồi xích lại phía anh.
Tần Kiêu duỗi cổ tay ra trước mặt cô, cúi đầu giúp anh đeo đồng hồ, nói: “Cà vạt đâu.”
Tần Kiêu đưa cà vạt cho cô.
Cô ngẩng đầu lên, thắt cà vạt cho anh, một tay giữ cánh tay anh, nhìn anh từ trên xuống dưới và mỉm cười: “Em cười gì vậy?”
Đường Khê suýt chút nữa buồn ngủ, nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh “Anh thật đẹp trai.”
Khóe môi Tần Tiêu khẽ nhếch lên, anh nhéo mặt cô.
Đường Khê cảm nhận được bầu không khí có chút mờ ám hỏi: “Tối nay anh có về nhà không?”
Tần Kiêu nhướng mày, “Đương nhiên là về rồi.”
Giọng điệu anh nói vô cùng tự mãn, Đường Khê nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh có chút buồn cười nói: “Anh phải về sớm đó, em nấu cơm cho anh ăn.”
Tần Kiêu: “Em cần gì phải làm để dì Bạch làm đi.”
“Nhưng mà em muốn mình làm cơ.”
Tần Hiểu mím môi nhìn cô không nói lời nào.
“Anh không thích em nấu đồ ăn cho anh ăn sao?”
Tần Kiêu liền không làm gì được cô, lần nào cô cũng nấu một bàn lớn thức ăn, anh mặc dù rất thích đồ cô nấu nhưng không muốn cô vất vả.
“Sao cũng được.” Anh nhẹ giọng nói.
Đường Khê có chút thất vọng bĩu môi.
Tần Kiêu liền đổi lời, “Nếu em thích nấu thì anh sẽ ăn.”
Đôi môi của Đường Khê ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Khóe mắt cô hơi cong lên, lộ ra một đôi lúm đồng tiền trên má, Tần Kiêu không khỏi rung động, liền nheo mắt lại, quay người đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng.
Đường Khê nhìn thấy anh cầm cốc đánh răng từ phòng tắm đi ra, dở khóc dở cười.
Không lẽ anh muốn hôn cô sao.
Tần Kiêu đưa cho cô chiếc bàn chải chứa đầy kem đánh răng, Đường Khê nhướng mày cố tình ngồi bất động.
Tần Kiêu cúi người, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, thấp giọng dụ dỗ nói: “Khê Khê, mau đánh răng?”
Đường Khê cố nén lại nụ cười, cầm lấy bàn chải đánh răng, kiều mỵ nói: “Em đánh răng xong, nhổ ở đâu?”
Tần Kiêu đá thùng rác xích lại gần cô, bưng lên ly nước đưa tới môi cô “Em nhổ vào thùng rác xong rồi uống nước.”
Đường Khê thật sự không biết anh làm sao nghĩ ra được cái chiêu này, chẳng lẽ không để cô vào phòng tắm để đánh răng sao?
Cô liền phối hợp với anh, ngồi trên đầu giường đánh răng, vừa mới nhổ nước trong miệng ra xong, anh liền nắm cằm cô hôn lên cánh môi cô.
Một lúc sau, anh đứng dậy nhéo tai cô, bất đắc dĩ nói: “Anh đi làm đây.”
Hai má cô ửng hồng đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo cho anh những chỗ nhăn nhúm, gật đầu nói: “Anh đi làm đi, kêu tài xế chạy chậm một chút phải chú ý an toàn.”
Tần Kiêu: “Ừ.”
Đường Khê đột nhiên nhớ hợp tác giữa Tần gia và Đường gia, liền hỏi: “Anh đang vội sao?”
Tần Kiêu: “Không vội.”
Đường Khê hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói: “Lúc trước khi chúng ta kết hôn, nhà họ Tần đã giúp đỡ công ty của nhà họ Đường rất nhiều. Lần trước anh nhờ Lý Anh tạm dừng hợp tác với nhà họ Đường, lại nhờ Lý Anh đến hỏi ý kiến của em về các vấn đề của công ty. Em cũng không hiểu lắm về vấn đề của công ty, nếu hợp tác xảy ra vấn đề gì giữa nhà họ Tần và nhà họ Đường, thì em hy vọng anh đừng có hợp tác nữa.”
Cô cảm thấy nhà họ Tần đã giúp rất nhiều, khi họ trả lại năm đó nhà họ Đường đã giúp họ khi họ khó khắn.
Cô muốn tỏ thái độ của mình, hy vọng anh đừng giúp đỡ Đường gia vì cô.
Tần Kiêu nghe xong cô nói, không chút do dự liền đồng ý: “Ừm, về sau Tần gia sẽ không giúp đỡ Đường gia nữa.”
Lúc trước anh nghe Lý Anh nói Đường Khê ở nhà họ Đường bị khi dễ, nhưng trong lòng anh lại không muốn hợp tác với Đường gia, nên không biết cô nghĩ như thế nào sợ cô đau lòng nên anh mới tạm dừng hợp tác hạng mục.
Bây giờ Đường Khê không muốn anh giúp nhà Đường nữa, thì anh cũng không có lý do gì để hợp tác với nhà họ Đường.
Đường Khê sửng sốt một chút, cô cứ tưởng anh sẽ suy nghĩ kỹ về loại chuyện này, nhưng cô không ngờ anh lại có quyết định như vậy.
“Anh… Anh không cân nhắc một chút sao?”
Tần Kiêu: “Em không phải quyết định rồi sao?”
Đường Khê: “Nhưng mà anh lại nghe em nói.”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào mặt cô, hỏi ngược lại: “Trừ em ra, anh và Đường gia còn có quan hệ gì khác sao?”
Đường Khê lắc đầu, họ Tần và họ Đường trước khi hai người bọn họ kết thì thì hai nhà chẳng có liên quan gì đến nhau.
“Không phải vì em nên anh mới hợp tác với bọn họ sao.” Anh cũng đâu không phải nhà đầu tư từ thiện.
Cô không hy vọng anh cùng Đường gia hợp tác, anh cũng sẽ không hợp tác.
Tần Kiêu thấy cô nghiêng đầu, liền biết cô suy nghĩ nhiều về điều gì, khẽ nhíu mày vỗ vỗ vào đầu cô, giọng có chút khó chịu nói: “Em đừng có suy nghĩ, vì sao anh giúp Đường gia, anh đi làm đây.”
Đường Khê: “…”
Bảo cô đừng suy nghĩ về lý do tại sao anh lại muốn giúp đỡ nhà Đường.
Trên thực tế, không cần phải suy nghĩ về nó.
Thái độ của anh thể hiện rõ là anh không quan tâm đến người ngoài nghĩ gì, anh chỉ giúp nhà Đường vì đó là gia đình ruột thịt của cô.
_____
“Mày thật sự nói cho Tần Kiêu biết không cần giúp đỡ Đường gia sao?”
Bên trong phòng thu, Tô Chi vô cùng vui mừng sau khi nghe Đường Khê nói: “Đáng lẽ phải như thế này từ lâu rồi, những kẻ nhà họ Đường chỉ biết dựa vào hôn nhân giữa mày và Tần Kiêu thu lợi ích về mình.”
Đường Khê trong lòng có chút lo lắng, “Chỉ là tao không biết trưởng bối Tần gia sẽ nghĩ như thế nào nữa.”
Lúc đầu là Tần gia tìm người nhà mình kết hôn, đại khái vì cảm thấy hoàn cảnh Đường gia lúc đó rất giống với Tần gia nhiều năm trước, nên họ mới đồng cảm.
Khi công ty gia đình xảy ra vấn đề, đều không phải dựa vào cuộc hôn nhân của con gái trong gia đình sao.
Tô Chi nói: “Các trưởng bối nhà họ Tần không phải không quản chuyện của công ty sao? Chồng mày nói như vậy, chắc là sẽ không để người nhà họ Tần nhúng tay đâu.”
Đường Khê gật đầu,: “Nhúng tay khẳng định sẽ không thể, trưởng bối nhà Tần không thể không có Tần Kiêu làm chủ.”
“…”
Tô Chi đột nhiên giơ tay lên.
“Làm sao vậy.”
Tô Chi: “Mày vừa nói cái gì?”
Đường Khê: “Nhúng tay khẳng định không thể.”
“Không phải cái này, mà là cái tiếp theo.”
“Trưởng bối nhà Tần không thể không có Tần Kiêu làm chủ.”
“Chính là câu nói đó.”
Tô Chi vỗ vỗ tay, “Không phải mày nói là, các trưởng bối của Tần gia vì cảm thấy mày hiền lành ngoan ngoãn, mới chọn mày làm con dâu sao? “
Đường Khê gật đầu, “Ừ.”
“Tần gia trưởng bối mới có thể Tần Kiêu làm chủ sao? Vậy Tần Kiêu vì cái gì nghe lời bọn họ cưới mày?”
Đường Khê sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý nghĩ, còn chưa kịp nghiêm túc suy nghĩ, bị Tô Chi nói tiếp: “Tần Kiêu nhất định là thích mày, cho nên muốn kết hôn với mày, giống như cha mày ép mày đi xem mắt, mặc dù mày bị ép đi xem mắt, nhưng cuối cùng mày lại yêu Tần Kiêu và muốn cưới anh ta vì mày nghĩ rằng là anh ta tốt.”
Đường Khê gật đầu, cảm thấy lý do Tô Chi nói cũng đúng
“Thực ra……”
Tô Chi: “Thật ra làm sao?”
Đường Khê nói: “Tao cảm thấy Tần Kiêu có chút thích tao.”
Tô Chi kích động nói: “Nói mau như thế nào.”
Đường Khê suy nghĩ một lát, chống cằm vẻ mặt ngưng trọng nói: “Cũng không biết nói sao cho mày hiểu nữa, tao chỉ là cảm giác Tần Kiêu đối với tao quá tốt mà thôi.”
“Đối với mày không tốt sao? Không phải hai người các ngươi là vợ chồng sao? Vợ chồng không cần tình cảm sao?”
Đường Khê liền thở dài, không biết phải nói gì với Tô Chi.
Cô cố gắng sắp xếp lời nói: “Tao chỉ là muốn sống tốt với anh. Anh đối xử tốt với tao, tao cũng phải đối xử tốt với anh. Hai người là người nhà của nhau nhưng tao rất sợ, nếu anh có tình cảm quá mức với tao, tao muốn như thế nào để báo đáp anh, tao thật sự sợ hãi a Tô Chi.”
“Tao biết, tao không thể hiểu những vấn đề mày gặp phải.”
Tô Chi vươn tay ôm lấy cô, “Có phải mày sợ sẽ yêu anh ta giống như dì sao?”
Đường Khê cúi đầu mỉm cười và nói: “Tao sẽ không bao giờ giống mẹ mình đâu. Mẹ tao vì Đường Hưng Xương mà không quan tâm bất cứ cái gì, đến cuối cùng bà ấy nói với tao biết là bà ấy và Đường Hưng Xương yêu nhau, chưa từng mong đợi tình yêu này, cho nên cũng không thể không yêu hắn.”
Tô Chi vỗ bả vai cô nói: “Mày đừng nghĩ nhiều như vậy, đi tới đâu tính tới đó.”
Đường Khê từ trong ngực Tô Chi đứng lên, vỗ mặt nói: “Tinh thần gần đây tao không tốt lắm, luôn cứ nằm mơ.”
Tô Chi: “Không nghỉ ngơi tốt sao? Nằm mơ cái gì?”
Đường Khê không chút để ý nói: “Chính cái vừa tao mới nói a, tao nằm mơ thấy Tần Kiêu cứ nói yêu anh đi.”
Cô nói xong, chính mình muốn cười, “Nhất định là tao mấy ngày nay luôn là nghĩ đến sự tình của mẹ, nên cảm thấy tình yêu quá không đáng tin cậy, mới ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, không nói đến chủ đề này nữa chúng ta đổi sang cái khác đi.”
Tô Chi khóe môi khẽ nhúc nhích, nhìn mặt Đường Khê muốn nói cái gì đó, nhưng lại nuốt trở về.
Tô Chi cảm thấy cô bạn thân nhất của mình về sau có khả năng bị vả mặt thật đau.
Những thứ tình cảm giống như thế này, người trong cuộc không rõ nhưng người ngoài cuộc lại rõ ràng.
Danh sách chương