Đường Khê ở lại Đông thành thêm hai ngày, sau khi toàn bộ công tác tuyên truyền đã hoàn thành mới quay về Nam thành.
Trước khi đi, cô hẹn Ôn Khanh ra ngoài ăn bữa cơm.
Sau khi về Nam thành, thời tiết đột nhiên trở lạnh, Đường Khê dặn dò Tần Kiêu phải mặc thêm quần áo qua điện thoại, qua trung tâm thương mại mua quần áo và giày dép theo mùa với Tô Chi.
Ngoại trừ mua cho bản thân và Tần Kiêu, Đường Khê còn mua quần áo cho cả thầy Tô và cô Lâm, hẹn Tô Chi thứ bảy về thị trấn để thăm hai người.
Thị trấn nằm ở phía đông nam của Nam thành, lái xe về mất khoảng hai tiếng rưỡi.
Trường đại học của thầy Tô và trường tiểu học của cô Lâm đều không có tiết vào thứ bảy, hai người các cô đã gọi báo sẽ về từ trước, xe vừa rẽ vào con đường nhỏ trước nhà Tô Chi đã nhìn thấy thầy Tô đứng trước cửa, cầm chén trà nhìn ngó xung quanh.
Thầy Tô gọi vào trong nhà, một lát sau, cô Lâm đang đeo tạp dề nấu cơm cũng vừa cười vừa bước ra.
Xe dừng trước cửa nhà Tô Chi, Đường Khê cầm theo hai giỏ hoa quả xuống xe.
Thầy Tô nhận lấy hai chiếc giỏ, cười tươi rói: “Sao về mà còn mua mấy thứ linh tinh này làm gì, lần trước đã dặn cháu rồi mà, về nhà không phải mua gì hết, chú với cô Lâm của cháu không thiếu gì mấy thứ này cả.”
Tô Chi bóc phốt ông: “Thầy Tô này, ngài mà thực sự không muốn quà thì đừng có cười tươi như vây. Miệng thì bảo không cần quà mà lại cười tươi thế này, ai không quen còn tưởng ngài được biếu quà là sướng lắm đấy.”
Thầy Tô cười, mắng cô ấy “Con nhóc này, ngứa da hả? Vẫn còn đang đứng ở cửa đấy, hàng xóm xung quanh đều đang nhìn, chừa cho bố chút thể diện đi.”
Cô Lâm đứng giữa Đường Khê và Tô Chi, khoác tay hai người, nói: “Mau vào nhà ngồi đi.”
Đường Khê nói: “Trong cốp xe vẫn còn đồ ạ.”
Cô mở cốp ra, bên trong chất đủ thứ quần áo, giày dép, thực phẩm chức năng.
Cô Lâm xót tiền: “Cháu mua nhiều thứ vậy làm gì chứ, quá lãng phí, mấy đứa nhóc các cháu chẳng biết sống gì cả. Trong nhà cũng chẳng thiếu mấy thứ này, chẳng bằng hai đứa tự để dành tiền mà sống còn hơn.”
Cô Lâm nhìn Đường Khê bên trái, lại nhìn sang Tô Chi bên phải.
Dưới ánh mắt từ mẫu của mẹ mình, Tô Chi không chịu được mà nói: “Mẹ đừng nhìn con, mấy thứ này đều là tiền của Đường Khê hết đó, mẹ có xót thì xót Đường Khê ấy.”
Đôi mắt của bà sát lại càng gần hơn: “Mẹ cũng không xót con, vả lại, hình như con béo lên đúng không? Kiếm được có lèo tèo vài đồng như vậy mà cũng nuôi béo được bản thân, con ăn bám uống chùa theo Khê Khê, dùng tiền của con bé để mua đồ ăn vặt đó hả?”
Tô Chi bực bội: “Có béo đâu, con vừa cân sáng nay xong, 99.8 cân, còn chưa đến một trăm nữa.”
Bà quay sang nhìn Đường Khê, dặn: “Lần sau cháu về mua ít trái cây thôi là được rồi.”
Đường Khê nói: “Nhìn thì nhiều thôi chứ thực ra không nhiều đâu ạ.Thời tiết sắp trở lạnh rồi, quần áo mùa đông lại dày nên mới chiếm nhiều diện tích. Cô chú cứ yên tâm, cháu rất biết sống đó, đã bắt đầu tiết kiệm tiền dưỡng lão sau này rồi.”
Sau khi xách đồ vào nhà, cô Lâm vẫn còn một món nữa chưa làm xong, vào bếp hoàn thành nốt.
Thầy Tô không chờ được mà vào phòng thử quần áo mới.
Đường Khê và Tô Chi ngồi trước bàn ăn trò chuyện với cô Lâm.
Nhà ở trấn nhỏ không có bếp riêng, cả nấu và ăn cơm đều ở cùng một phòng.
Được đôi câu, nghe cô Lâm ngập ngừng như muốn hỏi về quan hệ vợ chồng của mình, Đường Khê chủ động kể về Tần Kiêu.
Nghe được cả cô và Tô Chi đều nói Tần Kiêu rất tốt bà ấy mới yên tâm.
Đường Khê nói tốt thì chưa chắc người đó đã tốt.
Nhưng để nghe được một chữ tốt thốt ra từ miệng Tô Chi thì chắc chắn người đó phải cực kì tốt.
Cô Lâm cực kì hiểu mắt nhìn đàn ông của con gái mình kén chọn thế nào. Người yêu phải là người hoàn hảo, không bới móc ra khuyết điểm nào mới được. Nhưng trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, huống chi là đàn ông, theo cái tiêu chuẩn kia của con gái bà thì đời này bà khó mà được ôm cháu trai.
Thấy bà đột nhiên ngừng nói, Tô Chi biết bà ấy lại chuẩn bị xuất chiêu khủng, kéo tay Đường Khê, lại gần tai cô nói nhỏ: “Thôi xong, lại chuẩn bị quăng vòng kim cô kìa.”
(1) Vòng kim cô: Đường Tăng dùng để chế ngự Tôn Ngộ Không trong Tây du kí, thường để ví đến việc trói buộc người khác.
Cô ấy vừa dứt lời, đồ ăn trong nồi liền chín, cô Lâm tắt bếp, xoay người, nhìn Tô Chi: “Còn con, dạo gần đây có qua lại với ai không?”
Tô Chi: “Không ạ.”
“Nhìn cái dáng vẻ cà lơ của con là mẹ biết con không rồi.”
Tô Chi không nói nên lời: “Cà lơ gì chứ, không phải chỉ là không tìm bạn trai thôi sao? Con có công viên ổn định, kiếm ra được tiền, đừng mỗi lần con về đều nói đến chuyện bạn trai được không? Cứ như là không có đàn ông thì con không sống được vậy, con thấy một mình rất tốt, nếu thực sự muốn tốt cho con con thì đừng quản con. cứ để con tự do tự tại là được”
Cô Lâm nói: “Bây giờ con vẫn còn trẻ, cơ thể còn khỏe, lúc nào không khỏe thì gọi điện về cho bố mẹ, nhớ nhà cũng có thể lái xe về, nhỡ sau này bố mẹ …”
“Ai da ai da ai da, rồi rồi, mẹ đừng nói nữa, tai con sắp chai đến nơi rồi, để con gọt táo cho mẹ nhé. ”
Tô Chi ngắt lời cô Lâm, không để bà ấy nói tiếp nữa.
Cô Lâm nhịn lại, nói: “Có người yêu, sau này mới có người chăm sóc.”
Tô Chi nói cho có lệ: “Đang tìm đang tìm.”
“Thật?”
“Thật ạ.”
Cô Lâm nhìn cô ấy đầy mong chờ: “Sau Tết có đưa được người về không?”
Tô Chi khẳng khái nói: “Đương nhiên là không được rồi, đây là chuyện trọng đại cả đời đó, có phải ra chợ chọn bừa một cây cải trắng mang về đâu.”
Tư tưởng của bà rất tiến bộ: “Kiếm bạn trai thôi mà, cũng không cần phải vội chuyện cả đời làm gì, cứ thử trước xem, không hợp thì chia tay. Tục ngữ đã nói rồi, mua đồ phải biết so giá. Diện mạo của con được di truyền từ mẹ nên có lợi thế trong chuyện tìm người yêu. Cứ để đàn ông xuất sắc tranh giành con là được, không việc gì phải treo cổ trên một cái cây, sống chết vì người khác làm gì cả. Thời buổi ngày nay rất nhiều cô gái trông cũng xinh xắn mà cứ thích yêu mấy người xấu xí. Con đừng mang một thằng con rể xấu trai về đấy, hạ thấp giá trị nhan sắc của nhà chúng ta.”
Tô Chi đã gọt xong vỏ táo, đưa một miếng tới bên miệng bà: “Cô Lâm à, nói nhiều như vậy rồi, cắn miếng táo cho nhuận giọng,”
Đường Khê ngồi bên cạnh, thấy hai người nói nói cười cười thì không kiềm được mà cong môi, chống cằm cười.
Cơm nước xong, Tô Chi và Đường Khê về nhà cô hồi còn bé.
Nhà Đường Khê cách nhà Tô Chi không xa, đi bộ chưa đến mười phút.
Căn phòng vẫn giữ nguyên trạng thái từ khi mẹ cô và bà ngoại còn sống, cứ cách một đoạn thời gian Đường Khê sẽ về đây dọn dẹp.
Căn nhà đã rất nhiều năm không có ai ở, không có nước sinh hoạt, chỉ có một giếng nước được đậy kín từ rất lâu về trước, đã không dùng được nữa.
Mỗi lần cô về đâu quét tước đều mượn tạm nước từ nhà hàng xóm.
Bước đến trước tấm cửa gỗ đã cũ, Đường Khê lấy chìa khóa từ trong túi ra, cúi đầu c ắm vào, xoay sang phải.
Ổ khóa được mở ra, động tác của cô dừng lại.
Tô Chi hỏi: “Sao thế?”
Đường Khê đáp: “Có người đã tới đây.”
Ánh mắt Tô Chi chuyển sang chiếc khóa trên tay cô, cũng đã nhận ra có chỗ không hợp lý.
Đường Khê bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, với móc khóa cũ thế này, mỗi lần khóa cửa cô đều sẽ hướng miệng khóa về phía mình. Nhưng sau khi mở ra, miệng khóa lại quay vào bên trong.
“Có khi nào là bố mẹ tao không? Để tao gọi điện cho bọn họ hỏi thử?”
Đường Khê có một chiếc chìa khóa dự phòng ở nhà Tô Chi.
“Không cần hỏi, không phải hai người họ, vào xem đã.” Nếu là hai vợ chồng họ, trước khi đến sẽ gọi cho cô, tuyệt đối không có chuyện vào mà không hỏi ý cô.
Đường Khê đẩy cửa bước vào.
Cách lần trước cô về nhà đã hơn hai tháng, trong nhà đã tích không ít bụi.
Đường Khê và Tô Chi vào phòng nhìn qua một lần, Tô Chi không phát hiện ra vấn đề gì, hỏi Đường Khê: “Có thiếu gì không?”
Đường Khê hơi nghiêng đầu, đưa tay xoa cổ: “Tấm ảnh đó… trên đầu giường của mẹ tao…mất rồi.”
Tấm ảnh đó được chụp sau khi Đường Khê mới sinh, cô chụp chung với bố mẹ, mà cũng chỉ có một bức ảnh đó, về sau hai người ly hôn.
Theo những gì cô nhớ, bức ảnh đó được mẹ cô đặt trên đầu giường. Lúc trước, mẹ cô sẽ cầm tấm ảnh đó mà kể cho cô nghe chuyện tình yêu của bà và Đường Hưng Xương khi xưa.
Khi Đường Khê chuyển đến nhà họ Đường, cô mang theo cả bức ảnh kia đến đó.
Sau đó, cô biết được Đường Hưng Xương cũng chẳng phải anh hùng xuất chúng như mẹ cô nói, cô gửi lại ảnh chụp về đây.
Cô nghĩ, nếu mẹ muốn tự lừa dối bản thân cả đời, không muốn đổi mặt với sự thật, sống trong quá khứ đầy hạnh phúc vậy thì cứ để bà đắm chìm trong những năm tháng tốt đẹp của quá khứ đi.
Trong mắt mẹ cô, đây là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng trong mắt Đường Khê, nó chẳng là gì cả.
“Chắc chắn là do người của nhà họ Đường làm, trộm sẽ không cố tình vào đây chỉ để lấy một bức ảnh.” Tô Chi nắm chặt tay Đường Khê: “Đi, đi tìm bọn họ.”
Đường Khê cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một tấm ảnh mà thôi. Có lẽ, có lẽ ở đâu đó, mẹ tao ở trên trời đã thông suốt rồi, không muốn tự lừa dối bản thân nữa nên mới bỏ tấm ảnh kia đi. Mau mau, quét dọn trước đã.”
“Khê Khê, mày…”
“Tao không sao, thật sự không có chuyện gì đâu. Mấy hôm trước Đường Hưng Xương có gọi cho tao vài cuộc điện thoại mà tao không nghe. Ảnh chắc là bị ông ta cầm đi rồi, không sao đâu, quét dọn trước đã … lát nữa tao gọi cho ông ta sau.”
Đường Khê vỗ vỗ người Tô Chi: “Ừ, giúp tao quét dọn đi, chẳng còn nhiều thời gian nữa, chiều còn phải về nhà đấy.”
Khóe môi Tô Chi giật giật, chịu đựng, nuốt mấy câu chửi lại vào trong bụng.
Quét dọn xong xuôi thì trời đã sắp tôi.
Sau khi hai người về nhà Tô Chi chào hỏi thầy Tô và cô Lâm, cô ấy lái xe chở Đường Khê về.
Dọc đường gì, Đường Khê cực kì bình tĩnh, thậm chí còn an ủi Tô Chi, khuyên cô ấy đừng tức giận.
Về tới nhà, cô vừa ngồi xuống đến sô pha thì Đường Hưng Xương gọi đến.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô cũng chẳng vòng vo với Đường Hưng Xương nữa: “Ông cầm ảnh chụp đi à?”
Giọng anh có chút xấu hổ: “Khê Khê à.”
“Trả lại cho tôi, mai tôi qua đó lấy.”
“Tiểu Khê, con nghe bố nói đã. Hôm trước bố đi thăm mẹ con thì thấy tấm ảnh này. Tấm ảnh này được chụp lúc con được một trăm ngày tuổi, bố mẹ đưa con đi chụp ảnh. Bố thấy có lỗi lắm, khi con còn bé đã không chăm sóc tốt cho con, bố cầm tấm ảnh này về, photo xong rồi sẽ trả về.”
Đường Khê: “Không cần phải thấy có lỗi, tôi không cần, tám giờ sáng mai tôi qua nhà họ Đường lấy ảnh.”
“Tiểu Khê, ảnh chụp mất rồi.”
Đường Khê bật cười: “Bố à, bố không nghĩ chỉ một bức ảnh đã uy hiếp được tôi để nhà họ Tần tiếp tục giúp đỡ nhà họ Đường đấy chứ?”
“Tiểu Khê.” Trong giọng nói của ông ta còn xen lẫn chút kinh ngạc: “Sao con có thể nghĩ như vậy về bố chứ? Bố không có ý này, bố chỉ tiếc…”
“Tôi không cần biết bố tiếc nuối thế nào.” Đường Khê ngắt lời ông: “Nếu chỉ là photo thì bố cũng cầm tấm ảnh đó được mấy hôm rồi, đáng nhẽ phải photo xong từ sớm để trả lại cho mẹ tôi rồi.”
Đường Hưng Xương: “Ảnh rách rồi.”
“Bố nói gì cơ?”
“Bố mang tấm ảnh này về bị dì con nhìn thấy, bà ấy cãi nhau với bố không cẩn thận xé rách rồi.”
Đường Khê hít một hơi thật sâu, đưa tay xoa cổ, lông mi run run, khẽ nói: “Rách à, vậy ý của bố là không trả lại cho tôi được đúng không?”
“Mảnh nhỏ cũng được, tôi sửa được, đưa tôi.”
Đường Hưng Xương: “Tiểu Khê, mảnh nhỏ…”
“Bố, tôi hiểu rồi.” Đường Khê bình tĩnh nói: “Hẹn gặp lại.”
“Chuyện lần này cho bố xin lỗi, là bố không đúng, dì con…”
“Ông Đường, có một số lời tôi không biết ông nghe có hiểu không, ông không cần phải vội nói tốt cho họ để tôi không mang hận, tự thỏa mãn cái khát vọng một nhà vui vẻ hòa thuận của ông. Trước giờ tôi chưa từng hận bọn họ, bởi vì hai người họ vẫn chưa tàn nhẫn bằng ông. Từ bé đến lớn, ông hết lần này đến lần khác mang hy vọng đến cho tôi, rồi lại tự tay tiêu diệt nó. Có lúc tôi nghĩ, sao tôi lại phải có bố chứ?”
“Đời này tôi chỉ muốn sống thật hạnh phúc, tôi cũng chẳng nợ gì ông, vậy nên xin ông đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Ông bảo trọng.”
“Tiểu Khê, con đang ở đâu, giờ bố đi tìm con, bố trực tiếp xin lỗi con.”
“Tôi không cần lời xin lỗi của ông, còn nữa, về sau lúc cúng bái mẹ tôi ông đừng tặng bà ấy hoa loa kèn (hoa bách hợp) nữa, thứ bà ấy thích không phải là hoa mà là tên của nó, trăm năm hòa hợp, mà ông có lẽ không xứng để tặng bà ấy những bông hoa đó.”
Không đợi Đường Hưng Xương nói tiếp, Đường Khê thẳng tay cúp điện thoại, kéo số của ông ta vào danh sách đen.
Ngắt cuộc gọi với Đường Hưng Xương, Đường Khê lẳng lặng ngồi trên sô pha, ngẩn ra.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, kéo cô về lại thực tại.
Cô nhìn tên người gọi.
‘Bánh bao cadé’
Cô tiếp điện thoại, âm thanh của Tần Kiêu truyền từ đầu kia sang: “Khê Khê.”
Đường Khê: “Dạ.”
“Ban nãy anh gửi tin nhắn cho em.”
“Vừa mới gửi sao? Xin lỗi, em không để ý.”
Tần Kiêu nói: “Không cần xin lỗi.”
“Vâng.”
Cách màn hình điện thoại, hai người cùng trầm mặc.
“Em sao vậy?”
Đường Khê cười nói: “Có sao đâu.”
Sống mũi cô cay cay, hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Cúp máy nhé, em xem ban nãy anh gửi cái gì, sẽ trả lời qua Wechat sau.”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dường như chẳng thể nghe được nữa.
Cô cúp điện thoại, mở trang chủ Wechat, Tần Kiêu gửi liền ba tin nhắn “Anh bận xong rồi”.
Cái đầu tiên cách cái thứ hai hai tiếng, có lẽ là vì cô vẫn không trả lời nên anh tiếp tục gửi cái thứ ba.
Đường Khê:【 Hôm nay xong việc sớm vậy à. 】
Chồng yêu:【 Ừ. 】
Đường Khê:【 Trời lạnh rồi, anh có mặc nhiều quần áo không đó? 】
Chồng yêu:【 Có. 】
Anh gửi ảnh sang, trong ảnh anh đang mặc một chiếc áo khoác.
Đường Khê:【 OK, em vẫn chưa tắm, không nói nữa nhé, để em đi tắm đã.】
Chồng yêu:【 Khê Khê, bật định vị đi. 】
Đường Khê sững sờ.
Sao lại bảo cô bật định vị giờ này, không lẽ anh về rồi? Cô nhấn vào chia sẻ định vị mà Tần Kiêu gửi tới.
Cách chỗ cô 1009 km.
Được rồi, anh chưa về.
Cô thoát khỏi định vị.
Chồng yêu:【 Đừng thoát.】
Đường Khê không hiểu tại sao anh lại muốn cô chia sẻ định vị nhưng vẫn nghe lời vào lại.
Đường Khê:【 Sao nữa?】
Chồng yêu:【 Không có gì đâu, em đi tắm đi.】
Đường Khê:【 Vâng. 】
Cô cầm theo điện thoại lên tầng, đặt chiếc điện thoại vẫn đang bật định vị với Tần Kiêu lên tủ đầu giường, vào phòng tắm tắm rửa.
Cô nằm trong bồn tắm lớn, chậm rãi tắm rửa mất hơn một tiếng. Cô ra khỏi phòng tắm, xốc chăn nằm lên giường, cầm điện thoại lên, để ý thấy khoảng cách giữa Tần Kiêu và mình dường như được rút ngắn lại một chút.
Cũng không biết có phải là do cô nhớ lầm vị trí ban đầu không.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại thêm mười phút nữa, nhưng vị trí của anh dường như không hề chuyện động.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi.
Tần Kiêu nói chuyến công tác này của anh kéo dài nửa tháng, giờ mới có một tuần, sao lại có thể về bây giờ được.
Cũng có thể là anh bên kia mới thay đổi vị trí nên mới cách cô gần hơn một chút.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ, cố gắng khiến bản thân quên đi những chuyện không thoải mái.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô không ngủ được, cầm điện thoại lên, liếc nhìn vị trí của Tần Kiêu, bật dậy.
Tần Kiêu đang cách cô ngày càng gần.
Anh thực sự đã về rồi.
Trước khi đi, cô hẹn Ôn Khanh ra ngoài ăn bữa cơm.
Sau khi về Nam thành, thời tiết đột nhiên trở lạnh, Đường Khê dặn dò Tần Kiêu phải mặc thêm quần áo qua điện thoại, qua trung tâm thương mại mua quần áo và giày dép theo mùa với Tô Chi.
Ngoại trừ mua cho bản thân và Tần Kiêu, Đường Khê còn mua quần áo cho cả thầy Tô và cô Lâm, hẹn Tô Chi thứ bảy về thị trấn để thăm hai người.
Thị trấn nằm ở phía đông nam của Nam thành, lái xe về mất khoảng hai tiếng rưỡi.
Trường đại học của thầy Tô và trường tiểu học của cô Lâm đều không có tiết vào thứ bảy, hai người các cô đã gọi báo sẽ về từ trước, xe vừa rẽ vào con đường nhỏ trước nhà Tô Chi đã nhìn thấy thầy Tô đứng trước cửa, cầm chén trà nhìn ngó xung quanh.
Thầy Tô gọi vào trong nhà, một lát sau, cô Lâm đang đeo tạp dề nấu cơm cũng vừa cười vừa bước ra.
Xe dừng trước cửa nhà Tô Chi, Đường Khê cầm theo hai giỏ hoa quả xuống xe.
Thầy Tô nhận lấy hai chiếc giỏ, cười tươi rói: “Sao về mà còn mua mấy thứ linh tinh này làm gì, lần trước đã dặn cháu rồi mà, về nhà không phải mua gì hết, chú với cô Lâm của cháu không thiếu gì mấy thứ này cả.”
Tô Chi bóc phốt ông: “Thầy Tô này, ngài mà thực sự không muốn quà thì đừng có cười tươi như vây. Miệng thì bảo không cần quà mà lại cười tươi thế này, ai không quen còn tưởng ngài được biếu quà là sướng lắm đấy.”
Thầy Tô cười, mắng cô ấy “Con nhóc này, ngứa da hả? Vẫn còn đang đứng ở cửa đấy, hàng xóm xung quanh đều đang nhìn, chừa cho bố chút thể diện đi.”
Cô Lâm đứng giữa Đường Khê và Tô Chi, khoác tay hai người, nói: “Mau vào nhà ngồi đi.”
Đường Khê nói: “Trong cốp xe vẫn còn đồ ạ.”
Cô mở cốp ra, bên trong chất đủ thứ quần áo, giày dép, thực phẩm chức năng.
Cô Lâm xót tiền: “Cháu mua nhiều thứ vậy làm gì chứ, quá lãng phí, mấy đứa nhóc các cháu chẳng biết sống gì cả. Trong nhà cũng chẳng thiếu mấy thứ này, chẳng bằng hai đứa tự để dành tiền mà sống còn hơn.”
Cô Lâm nhìn Đường Khê bên trái, lại nhìn sang Tô Chi bên phải.
Dưới ánh mắt từ mẫu của mẹ mình, Tô Chi không chịu được mà nói: “Mẹ đừng nhìn con, mấy thứ này đều là tiền của Đường Khê hết đó, mẹ có xót thì xót Đường Khê ấy.”
Đôi mắt của bà sát lại càng gần hơn: “Mẹ cũng không xót con, vả lại, hình như con béo lên đúng không? Kiếm được có lèo tèo vài đồng như vậy mà cũng nuôi béo được bản thân, con ăn bám uống chùa theo Khê Khê, dùng tiền của con bé để mua đồ ăn vặt đó hả?”
Tô Chi bực bội: “Có béo đâu, con vừa cân sáng nay xong, 99.8 cân, còn chưa đến một trăm nữa.”
Bà quay sang nhìn Đường Khê, dặn: “Lần sau cháu về mua ít trái cây thôi là được rồi.”
Đường Khê nói: “Nhìn thì nhiều thôi chứ thực ra không nhiều đâu ạ.Thời tiết sắp trở lạnh rồi, quần áo mùa đông lại dày nên mới chiếm nhiều diện tích. Cô chú cứ yên tâm, cháu rất biết sống đó, đã bắt đầu tiết kiệm tiền dưỡng lão sau này rồi.”
Sau khi xách đồ vào nhà, cô Lâm vẫn còn một món nữa chưa làm xong, vào bếp hoàn thành nốt.
Thầy Tô không chờ được mà vào phòng thử quần áo mới.
Đường Khê và Tô Chi ngồi trước bàn ăn trò chuyện với cô Lâm.
Nhà ở trấn nhỏ không có bếp riêng, cả nấu và ăn cơm đều ở cùng một phòng.
Được đôi câu, nghe cô Lâm ngập ngừng như muốn hỏi về quan hệ vợ chồng của mình, Đường Khê chủ động kể về Tần Kiêu.
Nghe được cả cô và Tô Chi đều nói Tần Kiêu rất tốt bà ấy mới yên tâm.
Đường Khê nói tốt thì chưa chắc người đó đã tốt.
Nhưng để nghe được một chữ tốt thốt ra từ miệng Tô Chi thì chắc chắn người đó phải cực kì tốt.
Cô Lâm cực kì hiểu mắt nhìn đàn ông của con gái mình kén chọn thế nào. Người yêu phải là người hoàn hảo, không bới móc ra khuyết điểm nào mới được. Nhưng trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, huống chi là đàn ông, theo cái tiêu chuẩn kia của con gái bà thì đời này bà khó mà được ôm cháu trai.
Thấy bà đột nhiên ngừng nói, Tô Chi biết bà ấy lại chuẩn bị xuất chiêu khủng, kéo tay Đường Khê, lại gần tai cô nói nhỏ: “Thôi xong, lại chuẩn bị quăng vòng kim cô kìa.”
(1) Vòng kim cô: Đường Tăng dùng để chế ngự Tôn Ngộ Không trong Tây du kí, thường để ví đến việc trói buộc người khác.
Cô ấy vừa dứt lời, đồ ăn trong nồi liền chín, cô Lâm tắt bếp, xoay người, nhìn Tô Chi: “Còn con, dạo gần đây có qua lại với ai không?”
Tô Chi: “Không ạ.”
“Nhìn cái dáng vẻ cà lơ của con là mẹ biết con không rồi.”
Tô Chi không nói nên lời: “Cà lơ gì chứ, không phải chỉ là không tìm bạn trai thôi sao? Con có công viên ổn định, kiếm ra được tiền, đừng mỗi lần con về đều nói đến chuyện bạn trai được không? Cứ như là không có đàn ông thì con không sống được vậy, con thấy một mình rất tốt, nếu thực sự muốn tốt cho con con thì đừng quản con. cứ để con tự do tự tại là được”
Cô Lâm nói: “Bây giờ con vẫn còn trẻ, cơ thể còn khỏe, lúc nào không khỏe thì gọi điện về cho bố mẹ, nhớ nhà cũng có thể lái xe về, nhỡ sau này bố mẹ …”
“Ai da ai da ai da, rồi rồi, mẹ đừng nói nữa, tai con sắp chai đến nơi rồi, để con gọt táo cho mẹ nhé. ”
Tô Chi ngắt lời cô Lâm, không để bà ấy nói tiếp nữa.
Cô Lâm nhịn lại, nói: “Có người yêu, sau này mới có người chăm sóc.”
Tô Chi nói cho có lệ: “Đang tìm đang tìm.”
“Thật?”
“Thật ạ.”
Cô Lâm nhìn cô ấy đầy mong chờ: “Sau Tết có đưa được người về không?”
Tô Chi khẳng khái nói: “Đương nhiên là không được rồi, đây là chuyện trọng đại cả đời đó, có phải ra chợ chọn bừa một cây cải trắng mang về đâu.”
Tư tưởng của bà rất tiến bộ: “Kiếm bạn trai thôi mà, cũng không cần phải vội chuyện cả đời làm gì, cứ thử trước xem, không hợp thì chia tay. Tục ngữ đã nói rồi, mua đồ phải biết so giá. Diện mạo của con được di truyền từ mẹ nên có lợi thế trong chuyện tìm người yêu. Cứ để đàn ông xuất sắc tranh giành con là được, không việc gì phải treo cổ trên một cái cây, sống chết vì người khác làm gì cả. Thời buổi ngày nay rất nhiều cô gái trông cũng xinh xắn mà cứ thích yêu mấy người xấu xí. Con đừng mang một thằng con rể xấu trai về đấy, hạ thấp giá trị nhan sắc của nhà chúng ta.”
Tô Chi đã gọt xong vỏ táo, đưa một miếng tới bên miệng bà: “Cô Lâm à, nói nhiều như vậy rồi, cắn miếng táo cho nhuận giọng,”
Đường Khê ngồi bên cạnh, thấy hai người nói nói cười cười thì không kiềm được mà cong môi, chống cằm cười.
Cơm nước xong, Tô Chi và Đường Khê về nhà cô hồi còn bé.
Nhà Đường Khê cách nhà Tô Chi không xa, đi bộ chưa đến mười phút.
Căn phòng vẫn giữ nguyên trạng thái từ khi mẹ cô và bà ngoại còn sống, cứ cách một đoạn thời gian Đường Khê sẽ về đây dọn dẹp.
Căn nhà đã rất nhiều năm không có ai ở, không có nước sinh hoạt, chỉ có một giếng nước được đậy kín từ rất lâu về trước, đã không dùng được nữa.
Mỗi lần cô về đâu quét tước đều mượn tạm nước từ nhà hàng xóm.
Bước đến trước tấm cửa gỗ đã cũ, Đường Khê lấy chìa khóa từ trong túi ra, cúi đầu c ắm vào, xoay sang phải.
Ổ khóa được mở ra, động tác của cô dừng lại.
Tô Chi hỏi: “Sao thế?”
Đường Khê đáp: “Có người đã tới đây.”
Ánh mắt Tô Chi chuyển sang chiếc khóa trên tay cô, cũng đã nhận ra có chỗ không hợp lý.
Đường Khê bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, với móc khóa cũ thế này, mỗi lần khóa cửa cô đều sẽ hướng miệng khóa về phía mình. Nhưng sau khi mở ra, miệng khóa lại quay vào bên trong.
“Có khi nào là bố mẹ tao không? Để tao gọi điện cho bọn họ hỏi thử?”
Đường Khê có một chiếc chìa khóa dự phòng ở nhà Tô Chi.
“Không cần hỏi, không phải hai người họ, vào xem đã.” Nếu là hai vợ chồng họ, trước khi đến sẽ gọi cho cô, tuyệt đối không có chuyện vào mà không hỏi ý cô.
Đường Khê đẩy cửa bước vào.
Cách lần trước cô về nhà đã hơn hai tháng, trong nhà đã tích không ít bụi.
Đường Khê và Tô Chi vào phòng nhìn qua một lần, Tô Chi không phát hiện ra vấn đề gì, hỏi Đường Khê: “Có thiếu gì không?”
Đường Khê hơi nghiêng đầu, đưa tay xoa cổ: “Tấm ảnh đó… trên đầu giường của mẹ tao…mất rồi.”
Tấm ảnh đó được chụp sau khi Đường Khê mới sinh, cô chụp chung với bố mẹ, mà cũng chỉ có một bức ảnh đó, về sau hai người ly hôn.
Theo những gì cô nhớ, bức ảnh đó được mẹ cô đặt trên đầu giường. Lúc trước, mẹ cô sẽ cầm tấm ảnh đó mà kể cho cô nghe chuyện tình yêu của bà và Đường Hưng Xương khi xưa.
Khi Đường Khê chuyển đến nhà họ Đường, cô mang theo cả bức ảnh kia đến đó.
Sau đó, cô biết được Đường Hưng Xương cũng chẳng phải anh hùng xuất chúng như mẹ cô nói, cô gửi lại ảnh chụp về đây.
Cô nghĩ, nếu mẹ muốn tự lừa dối bản thân cả đời, không muốn đổi mặt với sự thật, sống trong quá khứ đầy hạnh phúc vậy thì cứ để bà đắm chìm trong những năm tháng tốt đẹp của quá khứ đi.
Trong mắt mẹ cô, đây là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng trong mắt Đường Khê, nó chẳng là gì cả.
“Chắc chắn là do người của nhà họ Đường làm, trộm sẽ không cố tình vào đây chỉ để lấy một bức ảnh.” Tô Chi nắm chặt tay Đường Khê: “Đi, đi tìm bọn họ.”
Đường Khê cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một tấm ảnh mà thôi. Có lẽ, có lẽ ở đâu đó, mẹ tao ở trên trời đã thông suốt rồi, không muốn tự lừa dối bản thân nữa nên mới bỏ tấm ảnh kia đi. Mau mau, quét dọn trước đã.”
“Khê Khê, mày…”
“Tao không sao, thật sự không có chuyện gì đâu. Mấy hôm trước Đường Hưng Xương có gọi cho tao vài cuộc điện thoại mà tao không nghe. Ảnh chắc là bị ông ta cầm đi rồi, không sao đâu, quét dọn trước đã … lát nữa tao gọi cho ông ta sau.”
Đường Khê vỗ vỗ người Tô Chi: “Ừ, giúp tao quét dọn đi, chẳng còn nhiều thời gian nữa, chiều còn phải về nhà đấy.”
Khóe môi Tô Chi giật giật, chịu đựng, nuốt mấy câu chửi lại vào trong bụng.
Quét dọn xong xuôi thì trời đã sắp tôi.
Sau khi hai người về nhà Tô Chi chào hỏi thầy Tô và cô Lâm, cô ấy lái xe chở Đường Khê về.
Dọc đường gì, Đường Khê cực kì bình tĩnh, thậm chí còn an ủi Tô Chi, khuyên cô ấy đừng tức giận.
Về tới nhà, cô vừa ngồi xuống đến sô pha thì Đường Hưng Xương gọi đến.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô cũng chẳng vòng vo với Đường Hưng Xương nữa: “Ông cầm ảnh chụp đi à?”
Giọng anh có chút xấu hổ: “Khê Khê à.”
“Trả lại cho tôi, mai tôi qua đó lấy.”
“Tiểu Khê, con nghe bố nói đã. Hôm trước bố đi thăm mẹ con thì thấy tấm ảnh này. Tấm ảnh này được chụp lúc con được một trăm ngày tuổi, bố mẹ đưa con đi chụp ảnh. Bố thấy có lỗi lắm, khi con còn bé đã không chăm sóc tốt cho con, bố cầm tấm ảnh này về, photo xong rồi sẽ trả về.”
Đường Khê: “Không cần phải thấy có lỗi, tôi không cần, tám giờ sáng mai tôi qua nhà họ Đường lấy ảnh.”
“Tiểu Khê, ảnh chụp mất rồi.”
Đường Khê bật cười: “Bố à, bố không nghĩ chỉ một bức ảnh đã uy hiếp được tôi để nhà họ Tần tiếp tục giúp đỡ nhà họ Đường đấy chứ?”
“Tiểu Khê.” Trong giọng nói của ông ta còn xen lẫn chút kinh ngạc: “Sao con có thể nghĩ như vậy về bố chứ? Bố không có ý này, bố chỉ tiếc…”
“Tôi không cần biết bố tiếc nuối thế nào.” Đường Khê ngắt lời ông: “Nếu chỉ là photo thì bố cũng cầm tấm ảnh đó được mấy hôm rồi, đáng nhẽ phải photo xong từ sớm để trả lại cho mẹ tôi rồi.”
Đường Hưng Xương: “Ảnh rách rồi.”
“Bố nói gì cơ?”
“Bố mang tấm ảnh này về bị dì con nhìn thấy, bà ấy cãi nhau với bố không cẩn thận xé rách rồi.”
Đường Khê hít một hơi thật sâu, đưa tay xoa cổ, lông mi run run, khẽ nói: “Rách à, vậy ý của bố là không trả lại cho tôi được đúng không?”
“Mảnh nhỏ cũng được, tôi sửa được, đưa tôi.”
Đường Hưng Xương: “Tiểu Khê, mảnh nhỏ…”
“Bố, tôi hiểu rồi.” Đường Khê bình tĩnh nói: “Hẹn gặp lại.”
“Chuyện lần này cho bố xin lỗi, là bố không đúng, dì con…”
“Ông Đường, có một số lời tôi không biết ông nghe có hiểu không, ông không cần phải vội nói tốt cho họ để tôi không mang hận, tự thỏa mãn cái khát vọng một nhà vui vẻ hòa thuận của ông. Trước giờ tôi chưa từng hận bọn họ, bởi vì hai người họ vẫn chưa tàn nhẫn bằng ông. Từ bé đến lớn, ông hết lần này đến lần khác mang hy vọng đến cho tôi, rồi lại tự tay tiêu diệt nó. Có lúc tôi nghĩ, sao tôi lại phải có bố chứ?”
“Đời này tôi chỉ muốn sống thật hạnh phúc, tôi cũng chẳng nợ gì ông, vậy nên xin ông đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Ông bảo trọng.”
“Tiểu Khê, con đang ở đâu, giờ bố đi tìm con, bố trực tiếp xin lỗi con.”
“Tôi không cần lời xin lỗi của ông, còn nữa, về sau lúc cúng bái mẹ tôi ông đừng tặng bà ấy hoa loa kèn (hoa bách hợp) nữa, thứ bà ấy thích không phải là hoa mà là tên của nó, trăm năm hòa hợp, mà ông có lẽ không xứng để tặng bà ấy những bông hoa đó.”
Không đợi Đường Hưng Xương nói tiếp, Đường Khê thẳng tay cúp điện thoại, kéo số của ông ta vào danh sách đen.
Ngắt cuộc gọi với Đường Hưng Xương, Đường Khê lẳng lặng ngồi trên sô pha, ngẩn ra.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, kéo cô về lại thực tại.
Cô nhìn tên người gọi.
‘Bánh bao cadé’
Cô tiếp điện thoại, âm thanh của Tần Kiêu truyền từ đầu kia sang: “Khê Khê.”
Đường Khê: “Dạ.”
“Ban nãy anh gửi tin nhắn cho em.”
“Vừa mới gửi sao? Xin lỗi, em không để ý.”
Tần Kiêu nói: “Không cần xin lỗi.”
“Vâng.”
Cách màn hình điện thoại, hai người cùng trầm mặc.
“Em sao vậy?”
Đường Khê cười nói: “Có sao đâu.”
Sống mũi cô cay cay, hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Cúp máy nhé, em xem ban nãy anh gửi cái gì, sẽ trả lời qua Wechat sau.”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dường như chẳng thể nghe được nữa.
Cô cúp điện thoại, mở trang chủ Wechat, Tần Kiêu gửi liền ba tin nhắn “Anh bận xong rồi”.
Cái đầu tiên cách cái thứ hai hai tiếng, có lẽ là vì cô vẫn không trả lời nên anh tiếp tục gửi cái thứ ba.
Đường Khê:【 Hôm nay xong việc sớm vậy à. 】
Chồng yêu:【 Ừ. 】
Đường Khê:【 Trời lạnh rồi, anh có mặc nhiều quần áo không đó? 】
Chồng yêu:【 Có. 】
Anh gửi ảnh sang, trong ảnh anh đang mặc một chiếc áo khoác.
Đường Khê:【 OK, em vẫn chưa tắm, không nói nữa nhé, để em đi tắm đã.】
Chồng yêu:【 Khê Khê, bật định vị đi. 】
Đường Khê sững sờ.
Sao lại bảo cô bật định vị giờ này, không lẽ anh về rồi? Cô nhấn vào chia sẻ định vị mà Tần Kiêu gửi tới.
Cách chỗ cô 1009 km.
Được rồi, anh chưa về.
Cô thoát khỏi định vị.
Chồng yêu:【 Đừng thoát.】
Đường Khê không hiểu tại sao anh lại muốn cô chia sẻ định vị nhưng vẫn nghe lời vào lại.
Đường Khê:【 Sao nữa?】
Chồng yêu:【 Không có gì đâu, em đi tắm đi.】
Đường Khê:【 Vâng. 】
Cô cầm theo điện thoại lên tầng, đặt chiếc điện thoại vẫn đang bật định vị với Tần Kiêu lên tủ đầu giường, vào phòng tắm tắm rửa.
Cô nằm trong bồn tắm lớn, chậm rãi tắm rửa mất hơn một tiếng. Cô ra khỏi phòng tắm, xốc chăn nằm lên giường, cầm điện thoại lên, để ý thấy khoảng cách giữa Tần Kiêu và mình dường như được rút ngắn lại một chút.
Cũng không biết có phải là do cô nhớ lầm vị trí ban đầu không.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại thêm mười phút nữa, nhưng vị trí của anh dường như không hề chuyện động.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi.
Tần Kiêu nói chuyến công tác này của anh kéo dài nửa tháng, giờ mới có một tuần, sao lại có thể về bây giờ được.
Cũng có thể là anh bên kia mới thay đổi vị trí nên mới cách cô gần hơn một chút.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ, cố gắng khiến bản thân quên đi những chuyện không thoải mái.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô không ngủ được, cầm điện thoại lên, liếc nhìn vị trí của Tần Kiêu, bật dậy.
Tần Kiêu đang cách cô ngày càng gần.
Anh thực sự đã về rồi.
Danh sách chương